Chương 71-2: Cá chết lưới rách (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




"Ý thiếu gia là chúng ta coi như cái gì cũng không biết, tiếp tục hợp tác với nhà họ Đường, làm cho bọn họ đầu tư thêm vào 1200 vạn, sau khi xây xong tập trung vào kinh doanh, đến lúc đó nhìn nhà họ Đường cùng nhà họ Giang vì lợi ích mà trở mặt?"

"Chúng ta kiếm tiền của chúng ta, đến lúc đó cứ xem diễn trò." Mộ ngốc cười.

"Nhưng thiếu gia, như vậy rất có thể dẫn đến kết quả nhà họ Giang phá sản. Dù sao cũng là nhà họ Giang, đến lúc đó cậu tính làm thế nào giải thích với thiếu phu nhân?"

Mộ ngốc đột nhiên liền cứng đờ, rốt cuộc trên mặt không còn ngang ngược tự tin: "Bác Triệu, người cần phải vào lúc này hắt nước lạnh ở phía sau tôi sao?"

"Thiếu gia, sớm muộn gì có một ngày thiếu phu nhân biết cậu lừa gạt cô ấy, nếu biết nhà họ Giang phá sản có liên quan đến cậu, cô ấy sẽ tha thứ cho cậu sao? Dù sao sản nghiệp nhà họ Giang đều do mẹ cô ấy lúc còn sống để lại."

Mộ ngốc tử nở nụ cười: "Mạch Mạch vĩnh viễn là Mạch Mạch, ai cũng không cướp được, cũng vĩnh viễn không có khả năng biến mất."

Lời nói ý vị thâm trường giống như thả tin tức nào đó.

Quản gia không hỏi nhiều nữa.

"Thiếu gia, nhưng cậu phải cẩn thận, nếu để cho thiếu phu nhân đụng vào vài lần nữa, sợ cũng sẽ bắt đầu hoài nghi."

"Tôi biết, cho nên tiến độ kế hoạch của chúng ta cũng cần phải nhanh hơn." Mộ ngốc nói.

"Thiếu gia, thật ra có chuyện tôi đã sớm muốn hỏi, lấy toàn bộ năng lực của cậu bây giờ đã có thể tuyên chiến với ba cậu, tại sao cậu vẫn còn ngụy trang? Thật ra lão gia đã định để lại tất cả sản nghiệp trong nước nhà họ Mộ cho cậu, nếu ông ấy biết cậu không có ngốc, thì sẽ rất vui vẻ."

"Bác Triệu, bác bảo tôi làmthế nào giải thích với ba tôi? Nói với ông, tôi luôn giả ngây giả dại? Bác nghĩ ba tôi biết sẽ nên vui mừng nhảy dựng lên hay là tức đến hộc máu? Chuyện năm đó tôi nên giải thích như thế nào?"

"Thiếu gia cậu là muốn..."

"Tôi muốn để cho chính bọn họ nói ra những chuyện này!" Trong mắt Mộ ngốc hiện lên một tia sát khí bén nhọn.

Đột nhiên một tiếng chuông rất nhỏ vang lên, Mộ ngốc ngẩn ra, quản gia vội vàng ra ngoài: "Ai?"

Khi đuổi theo ra đằng sau tầng hầm, phát hiện không có ai.

Mộ ngốc liếc nhìn chiếc chuông dưới khung cửa hơi lắc lư: "Vừa rồi nhất định có người đã tới, hơn nữa tuyệt đối không phải là bà xã của tôi."

Lấy tính tình của bà xã mình, nhất định sẽ nổi trận lôi đình vọt vào tầng hầm, tuyệt đôi sẽ không rời đi như vậy.

Quản gia không nghĩ ra là ai đến đây.

"Thiếu gia, ngộ nhỡ lão gia với phu nhân biết..."

"Bây giờ kết luận vẫn quá sớm." Mộ ngốc nói: "Bây giờ tôi đến chỗ mẹ tôi, bác Triệu, bác cũng chú ý một chút."

Sau khi hai người cùng nhau rời khỏi khu vườn hoa thần bí, thì tách ra.

Mộ ngốc vừa đi qua cổng hình vòm, một người giúp việc thiếu chút nữa va vào, Mộ ngốc lặng yên không tiếng động tránh ra, Ninh Tử không thể va vào trong ngực anh.

"Thiếu gia, ngài ở chỗ này, phu nhân bảo ngài qua đó một chuyến." Ninh Tử nói.

Mộ ngốc liếc nhìn người giúp việc, giọng đần độn hỏi: "Mẹ tôi gọi tôi đến có chuyện gì?"

"Phu nhân lại tìm được mấy bức ảnh cô gái xinh đẹp về, muốn cho thiếu gia chọn một người ngài thích để chơi cùng." Ninh Tử nhìn Mộ ngốc nói: "Tôi biết thiếu gia nhất định sẽ không thích các cô ấy, tôi bằng lòng giúp thiếu gia."

"Cô muốn giúp tôi thế nào?" Vẻ mặt Mộ ngốc khờ dại hỏi.

"Thiếu gia muốn tôi giúp thế nào thì tôi giúp thế đó." Ninh Tử tiến lên kéo cánh tay Mộ ngốc trong lời nói chứa đầy hàm ý.

Mộ ngốc nhìn cánh tay bị cô ta kéo, vội vàng rút về: "Không thể, bà xã nhìn thấy sẽ hiểu lầm."

"Cả ngày thiếu phu nhân chỉ bận rộn với công việc của mình, ngài không nói, tôi không nói, thiếu phu nhân sẽ không biết." Ninh Tử nhẹ nhàng dựa sát vào trong ngực Mộ ngốc.

"Vậy cũng không thể!" Mộ ngốc vội vàng đẩy cô ta ra: "Ngươi không nên chạm vào tôi, bà xã nhìn thấy sẽ hiểu lầm, ngay bây giờ tôi sẽ đi gặp mẹ tôi..."

"Thiếu gia!" Ninh Tử đột nhiên gọi anh lại.

Mộ ngốc đứng ở nơi đó, Ninh Tử đi tới: "Thiếu gia, nếu như ngài không muốn, vậy tôi chỉ có thể một lòng một dạ nghe lời phu nhân, tôi không biết tôi sẽ nói cái gì với phu nhân."

"Tôi không hiểu cô đang nói gì." Mộ ngốc nói.

"Thiếu gia hiểu." Ninh Tử mập mờ nói: "Tôi biết trong lòng thiếu gia nhất định cái gì cũng hiểu."

Ninh Tử nói tiếp: "Ninh tử tôi không có yêu cầu gì khác, chỉ muốn tìm một chỗ dựa, tôi bằng lòng sinh con cho ngài, như vậy phu nhân cũng sẽ không ép ngài sinh với người phụ nữ khác."

"Tiểu Tử, cô như vậy không tốt." Mộ ngốc khờ dại nói: "Mẹ tôi nhìn thấy sẽ tức giận."

"Cho nên tôi mới lặng lẽ thương lượng với thiếu gia!" Ninh Tử đến gần Mộ ngốc: "Chỉ cần thiếu gia đồng ý, tôi sẽ một lòng một dạ giúp thiếu gia, còn có thể nói cho thiếu gia, tất cả ý định của phu nhân."

Câu cuối cùng kia quả thật rất mê người.

"Tiểu Tử, trước mẹ tôi giúp ba cô nộp phí phẫu thuật, cô đối với tôi như vậy mẹ tôi không tốt." Mộ ngốc ngây thơ nói: "Cái này gọi là vong ân phụ nghĩa."

Ninh Tử bực mình: "Thiếu gia còn giả vờ ở trước mặt tôi sao? Nếu như tôi vong ân phụ nghĩa, vậy phu nhân cho thiếu gia sinh mạng, còn nuôi lớn thiếu gia, thiếu gia lại cố tình giả ngây giả dại thì coi là cái gì?"

"Tôi không hiểu cô nói gì, tôi muốn đi tìm mẹ tôi..."

"Làm chiếc chuông kia thật không tệ." Ninh Tử đột nhiên nói: "Tôi không có chú ý đến, không cẩn thận đụng phải."

Sắc mặt Mộ ngốc không rõ đứng ở đó, không nói tiếp.

Ninh Tử đi đến trước mặt Mộ ngốc: "Tôi vẫn nói câu kia, chỉ muốn tìm chỗ dựa, không có ý gì khác, nếu thiếu gia đồng ý, thì tôi toàn tâm toàn ý đi theo thiếu gia."

Thấy mộ kẻ ngu không nói lời nào, Ninh Tử nói tiếp: "Nếu thiếu gia không đồng ý, vậy tôi chỉ có thể toàn tâm toàn ý đi theo phu nhân."

"Nếu để mẹ tôi biết cô muốn phản bội bà, cô cảm thấy cô có thể tiếp tục ở nhà họ Mộ sao?"

Ninh Tử nhìn anh: "Đây là bộ mặt thật của anh!" Đáy mắt lại có một tia ái mộ: "Nhưng tôi cho rằng làm bất cứ chuyện gì vì anh."

"Mà tôi không cần cô!"

"Không, anh cần em." Ninh Tử nói: "Em có thể tiếp tục giữ bí mật giúp anh."

Mộ ngốc trầm mặc.

Ninh Tử chủ động rúc vào trong ngực anh: "Bây giờ anh cũng không muốn để lão gia với phu nhân biết anh vẫn luôn lừa gạt bọn họ chứ?"

"Cô muốn cái gì?"

"Sinh đứa bé cho anh, em cũng đảm bảo." Ninh Tử nói: "Em đã chịu đủ cuộc sống vì tiền thuốc thang với phí phẫu thuật rồi, chỉ muốn có người đàn ông có thể dựa vào."

"Tôi có bà xã."

"Em không quan tâm!"

"Không quan tâm đến cô."

Ninh Tử nhìn anh: "Em không muốn danh phận, chỉ muốn một đứa con của anh, em đảm bảo vĩnh viễn sẽ không phá hoại cuộc hôn nhân của anh với thiếu phu nhân."

"Cô mới đến nhà họ Mộ chúng tôi đại khái không biết, ở trong nhà này có bao nhiêu người làm nữ trẻ tuổi muốn thừa dịp tôi ngu ngốc leo lên giường mượn cơ hội sinh con cho tôi, để có thể một bước lên trời, nhưng cuối cùng mỗi người các cô cũng không có kết quả tốt."

"Em với họ không giống nhau." Ninh Tử nói: "Em muốn là một đứa con của anh, một chỗ dựa, về hôn nhân, danh phận, em cái gì cũng không muốn. Em còn có thể giúp trên sự nghiệp của anh, ở trong nhà này, bây giờ phu nhân tín nhiệm em nhất, em có thể giúp anh giám sát nhất cử nhất động của phu nhân còn có lão gia, còn có thể nói cho anh biết mục đích của phu nhân."

"Nếu tôi không đồng ý?"

"Vậy chúng ta liền lưới rách cá chết." Ninh Tử nhìn anh: "Hoặc là cả hai cùng thắng, hoặc lưới rách cá chết, tự anh chọn!"

"Cô đang uy hiếp tôi sao?"

"Anh cho rằng như vậy cũng không sao cả, tôi chỉ muốn đáp án của anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net