Chương 73: Mạch Mạch, buông tay đi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Một tháng sau, rốt cuộc Giang Dĩ Mạch cũng hoàn thành tất cả bản thiết kế đá quý.

Hạ bút, xoa bóp bả vai đau nhức của mình.

Một đôi tay thon dài như ngọc đặt ở trên vai cô, thay cô xoa bóp: "Bà xã, anh đấm lưng cho em."

Trong đôi mắt hoa đào nhỏ dài của Mộ ngốc nghếch, tất cả đều là sự ngốc nghếch, khờ khạo.

Anh thường thần không biết quỷ không hay xuất hiện trong thư phòng của cô, Giang Dĩ Mạch đã sớm coi như không thấy gì rồi.

"Bà xã, gần đây em quá mệt mỏi, cần nghỉ ngơi nhiều." Mộ ngốc nghếch nói.

"Đúng là tôi nên nghỉ ngơi nhiều hơn một chút." Giang Dĩ Mạch cười nói.

"Bà xã, hàng năm anh đều phải ra nước ngoai ở mấy tháng, năm nay em đi cùng với anh có được không?" Ánh mắt Mộ ngốc nghếch tràn đầy mong được.

"Ra nước ngoài?" Giang Dĩ Mạch tò mò: "Vì sao hàng năm đều phải ra nước ngoai ở ba tháng?"

"Trước đây anh bị thương, ba ah và mẹ anh đã đưa anh ra nước ngoai điều trị, sau đó hàng năm đều đi."

Giang Dĩ Mạch gật đầu: "Thì ra là vậy!"

"Bà xã, năm nay chúng ta cùng đi có được hay không?"

"Chủ ý này cũng rất hay, coi như ra nước ngoài nghỉ phép." Giang Dĩ Mạch nói: "Gần đây đều bận rộn làm việc, cũng nên nghỉ ngơi thả lỏng cho tốt."

"Bà xã, em đồng ý?"

"Uhm, tôi đồng ý."

"Nha! Thật tốt quá!" Mộ ngốc nghếch cao hứng vỗ tay.

"Đúng rồi, khi nào thì đi?" Giang Dĩ Mạch hỏi.

"Làm thủ tục xong sẽ đi." Mộ ngốc tử giọng điệu non nớt địa nói.

Giang Dĩ Mạch duỗi thắt lưng, xem đồng hồ, còn kịp, mau chông chỉnh sửa lại bản thiết kế: "Trước khi ra nước ngoài, tôi phải đưa những bản thiết kế này cho Thượng Quan, xem còn chỗ nào cần sửa chữa, rồi chỉnh sưa lại, sau đó mới có thể đi."

Đã ba giờ chiều, Giang Dĩ Mạch gọi điện thoại cho Thượng Quan Trạch, biết Thượng Quan Trạch đang ở công ty, liền hẹn thời gian, sau đó mang bản thiết kế đén cho hắn.

"Ông xã, em đi gặp Thượng Quan Trạch một lúc, rất nhanh sẽ trở về, anh phải ngoan ngoãn ngồi đây chờ em về, biết không?"

"A..., anh biết rồi." Mộ ngốc nghếch gật đầu.

Giang Dĩ Mạch đột nhiên nhìn anh quái dị: "Vì sao anh không đòi đi theo tôi?"

Trước kia mỗi lần cô ra ngoài có việc, anh đều làm loạn lên đòi theo đi.

Vẻ mặt Mộ ngốc nghếch cũng tò mò: "Bà xã hi vọng anh đi cùng sao?"

"Đương nhiên không phải!"

"A..., vậy bà xã đi sớm về sớm." Mộ ngốc nghếch giống như hài tử không có kiến thức vậy.

Giang Dĩ Mạch tức giận đẩy Mộ ngốc nghếch ra: "Anh đừng quấy rầy tôi, ra ngoài."

"Bà xã, vì sao em tức giận?"

"Tôi không tức giận!"

"Nhưng trên mặt em rõ ràng viết hai chữ tức giận." Bộ dáng Mộ ngốc nghếch ngây thơ mà chân thành nói: "Bà xã, có phải anh làm sai chỗ nào rồi hay không, nên mới có thể chọc giận em mất hứng, em nói cho anh biết, anh nhất định thay đổi."

Giang Dĩ Mạch nhìn bộ dáng hắn ngốc nghếch, bất đắc dĩ thở dài, hỏi: "Trước kia anh đều làm loạn lên muốn đi cùng tôi. Bây giờ vì sao không muốn đi cùng tôi? Tôi đi gặp Thượng Quan đó...!"

Mộ ngốc nghếch khờ dại cười nói: "Chúng ta sẽ mau chóng ra nước ngoài, anh không thể làm phiền bà xã xử lý công việc, làm chậm trễ thời gian của bà xã. Anh biết bà xã phải đi làm việc, nếu ai dám đụng vào bà xã của anh, anh sẽ biến hắn thành thái giám."

Ánh mắt Mộ ngốc nghếch đột nhiên lạnh lẽo.

Giang Dĩ Mạch giật mình nhìn anh, làm sao một đứa trẻ có thể nói ra những lời này?

"Những lời này là ai dạy anh nói? Anh có biết thái giám là gì không?"

"Anh xem ở trên TV, trên TV nói thái giám là gay, không thể sinh con."

Giang Dĩ Mạch ôm bụng cười: "Được rồi, anh đi chơi đi, giờ tôi phải chuẩn bị, tôi muốn ra ngoài ngay bây giờ."

*

Hơn nửa giờ sau, d ie nd a n l e q u y d o n. co m, Giang Dĩ Mạch đến văn phòng tổng giam đốc của Thượng Quan Trạch, giao bản thiết kế mà cô vừa hoan thanh cho anh: "Anh xem nhanh một chút, xem có vấn đề gì thì báo em một tiếng."

"Nhanh?" Thượng Quan Trạch tò mò: "Em vội vậy sao?"

"Vai ngày nữa em sẽ ra nước ngoài với Mộ Thiên Thần một thời gian, trước khi rời đi em nhất định phải hoàn thanh tốt bản thiết kế anh đã nhờ chứ."

"Sao đột nhiên lại uốn ra nước ngoài một thời gian vậy?"

"Hàng năm, Thiên Thần đều phải ra nước ngoài một thời gian, nếu hiện tại em đã gả cho anh ấy, đương nhiên cũng nên đi theo để chăm sóc anh ấy rồi."

"Mạch Mạch, căng ngày em căng ra dáng một người vợ hiền rồi đó, cũng biết nói phải chăm sóc chồng cơ đấy." Thượng Quan Trạch cố ý thở dài: "Chẳng lẽ em thật sự không nghĩ tới anh hay sao?" Đưa tay định nắm lấy tay cô, nửa đùa ăn đậu hủ của cô.

"Chồng em nói, nếu ai dám đụng vào em, anh ấy sẽ biến hắn thành thái giám."

Tay Thượng Quan Trạch vừa rồi muốn chạm vào tay cô, giờ cứng đờ giữa không trung, trên trán chảy mồ hôi lạnh.

Giang Dĩ Mạch nhìn biểu tình thú vị của Thượng Quan Trạch, nở nụ cười: "Được rồi, anh hãy kiểm tra lại bản thiết kế nhanh lên nha, em đi trước, có vấn đề gì thì gọi điện thoại cho em."

Giang Dĩ Mạch đang muốn đi, d ie nd a n l e q u y d o n. co m, Thượng Quan Trạch đột nhiên gọi cô lại, biểu tình đột nhiên nghiêm túc: "Chờ một chút."

"Còn việc gì sao?" Giang Dĩ Mạch thấy Thượng Quan Trạch tỏ ra nghiêm túc, lo lắng nói: "Làm sao vậy?"

"Có chuyện này anh đã quên nói cho em biết." Thượng Quan Trạch nhìn Giang Dĩ Mạch, biểu cảm lại nghiêm túc vài phần: "Về chuyện của mẹ kế em, Thiệu Thiến."

"Có phải tra được gì rồi hay không?" Ánh mắt Giang Dĩ Mạch lập tức phát sáng lên.

"Mạch Mạch, buông tay đi." Thượng Quan Trạch đột nhiên nói.

Giang Dĩ Mạch cho rằng mình không nghe rõ: "Anh nói cái gì?"

"Buông tay, đừng điều tra nữa." Thượng Quan Trạch nói: "Chuyện quá khứ hãy cho qua đi..."

"Không được, em nhất định phải biết chân tướng tai nạn xe cộ năm đó của mẹ em." Giang Dĩ Mạch cắt ngang.

"Đã chết một Trương Đại Tề rồi, em muốn phải có thêm người phải chết nữa hay sao?"

Thường ngày Thượng Quan Trạch đều thích trêu đùa cô, nhưng hôm nay lại đột nhiên nghiêm túc như vậy: "Có phải tra được gì rồi hay không?" Thấy Thượng Quan Trạch không nói lời nào, liền biết mình đã đoán đúng rồi: "Vì sao không nói cho em biết?"

"Còn nhớ trước kia anh đã từng đề cấp với em, chuyện Thiệu Thiến có rất nhiều tình nhân hay không?"

Giang Dĩ Mạch có chút ấn tượng.

"Anh phái người chú ý nhất cử nhất động của Thiệu Thiến, tra được gần hai tháng qua bà ta có liên lạc với nước ngoài, lấy danh nghĩa đi công tác đã ra nước ngoài hai lần, người của anh cũng theo bà ta ra nước ngoài, phát hiện bà ta đi gặp một người đàn ông."

Thượng Quan Trạch đặt một tấm hình trước mặt Giang Dĩ Mạch, d ie nd a n l e q u y d o n. co m, trong ảnh chụp Thiệu Thiến đeo kính râm cùng với một người đàn ông nhìn có vẻ rất cường tráng đi vào nhà hàng.

"Đi gặp tình nhân mà thôi." Giang Dĩ Mạch nói, nhìn Thượng Quan Trạch, nghi hoặc hỏi: "Nhưng nhìn biểu cảm của anh có vẻ như tình hình cực kì nghiêm trọng phải không?"

"Người này anh có một chút ấn tượng, là kẻ buôn lậu súng ống đạn được số một, bị cảnh sát quốc tế truy nã."

Giang Dĩ Mạch cảm giác như minh đang xem phim mafia, Thiệu Thiến làm sao có thể quen biết người như thế? Không có khả năng!

"Anh có mọt người bạn ở nước J, nhờ hắn điều tra vụ em bị ám sát mấy tháng trước, hơn nửa tháng trước cuối cùng cũng tra ra kết quả, tên sát thủ đó làm việc cho một thương nhân buôn bán súng ống đạn dược nổi tiếng." Thượng Quan Trạch nhìn thấy biểu cảm không thể tin nổi của Giang Dĩ Mạch: "Mạch Mạch, anh còn tra được khi còn trẻ Thiệu Thiến cũng đã bắt đầu qua lại với tên trùm buôn lậu súng ống đạn dược đó, làm rất nhiều chuyện không thể lộ ra ngoài ánh sáng."

"Anh hoài nghi Trương Đại Tề chết cũng có liên quan tới hắn." Thượng Quan Trạch nói: "Mạch Mạch, nghe anh khuyên một câu, buông tay đi."

"Không, em nhất định phải biết chân tướng cái chết của mẹ em năm đó."

"Biết rõ thì có thể làm gì? Mẹ em có thể sống lại hay không? Mạch Mạch, nếu em gặp phải người như vậy sẽ cực kỳ nguy hiểm, không chỉ bản thân em gặp nguy hiểm, còn có tất cả những người em quan tâm xung quanh em đều sẽ gặp nguy hiểm. Những kẻ này đều là bọn sống trên lưỡi dao, đều giết người không chớp mắt."

"Thượng Quan, kể cả hiện tại em có buông tay đi nữa, anh cảm thấy Thiệu Thiến sẽ bỏ qua cho em hay sao?" Giang Dĩ Mạch hỏi: "Bà ta vẫn luôn mơ đến số tài sản mà mẹ em để lại, bà ta muốn giết em để đoạt lấy tất cả."

"Mạch Mạch, kỳ thật tập đoan Giang thị từ rất lâu đã chỉ còn là cái vỏ rỗng thôi, kể cả em có đoạt lại được công ty mà mẹ em để lại đó, lấy năng lực của em, em cũng không cứu được tập đoàn Giang thị, không bằng để lại cho mẹ kế em, để cho bà ta quan tâm còn tốt hơn, em lại đỡ phải phiền lòng."

"Thượng Quan, anh muốn số tài sản mẹ em phải vất vả mấy chục năm mới tạo thành rơi vào tay kẻ khác hay sao?" Giang Dĩ Mạch có chút kích động: "Không được, tuyệt đối không được, em mặc kệ bà ta có quan hệ gì với tên trùm buôn lậu kia, cướp chồng người khác, chiếm lấy tài sản nhà người ta, còn muốn giết con gái người ta, bà ta làm bao nhiêu chuyện xấu, còn muốn em phải giao tất cả tài sản của mẹ em cho bà ta sao? Không có cửa đâu! Nghĩ cũng đừng nghĩ!"

Thượng Quan Trạch thở dài: "Anh biết ngay em sẽ không đáp ứng."

"Vậy anh còn nói những chuyện này với em để làm gì?"

"Mạch Mạch, hiện tại em đã gả vào nhà họ Mộ rồi, hay làm đại thiếu phu nhân nhà họ Mộ cho tốt, đừng xen vào chuyện nhà họ Giang nữa. Nếu mẹ em còn sống cũng sẽ hi vọng em như vậy, mẹ em phải vất vả mấy chục năm mới có thể tạo ra tập đoàn Giang thị, phải giao cho người khác đó là điều rất đáng tiếc, nhưng những thứ này đều là việc nhỏ, mạng sống của minh mới là việc lớn, đừng lấy mặng sống của bản thân ra đùa cợt."

"Anh vẫn khuyên em buông tay sao?"

Thượng Quan Trạch gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net