Chương 77: Cô gái trong hình là ai?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




"Cô chắc chắn?" Mộ ngốc nghếch bên đầu dây bên kia hỏi.

Ninh Tử sửng sốt: "Phu nhân nói vậy."

"Tôi biết rồi, còn có chuyện gì khác sao?" Mộ ngốc nghếch nhàn nhạt hỏi.

Ninh Tử không nghĩ đến phản ứng của anh lại bình thản như vậy: "Đại thiếu gia, chắn anh cũng biết mình là con riêng của lão gia chứ?"

Mộ ngốc nghếch không trả lời vấn đề này, đổi chủ đề: "Nếu không có chuyện khác thì..."

"Còn nữa, lão gia bị trúng gió, phu nhân để nhị thiếu gia trở về chủ trì đại cuộc, còn làm cho lão gia ấn dấu tay trên giấy chuyển cổ phần, bây giờ tập đoàn Mộ thị đã thành công thuộc về nhị thiếu gia rồi." Ninh Tử vội nói.

Mộ ngốc nghếch im lặng.

Ninh Tử lại hỏi: "Đại thiếu gia, người tính khi nào thì trở lại? Tôi thấy lão gia không muốn đưa tập đoàn Mộ thị cho nhị thiếu gia, nhưng bây giờ lão gia trúng gió không nhúc nhích được, cái gì cũng chỉ có thể nghe theo phu nhân."

"Bên này tôi còn có chuyện chưa xử lý xong, tạm thời chưa thể quay về..."

"Đại thiếu gia, tài sản đại lão gia vốn để lại cho anh bị phu nhân cướp đi cho nhị thiếu gia, sao anh có thể không trở lại?"

"Chuyện này không cần cô lo lắng, trong lòng tôi tự có chừng mực." Mộ ngốc nghếch kết thúc cuộc nói chuyện.

Ninh Tử muốn tán gẫu tiếp vài câu, nhưng điện thoại đã ngắt, chỉ có thể lộ tức giận.

Cô cũng có chút không hiểu, đại thiếu gia là con riêng của lão gia, lão gia trúng gió, sao đại thiếu gia giống như không có chút đau lòng nào?

Là hận lão gia phản bội mẹ anh ta?

Nhưng năm đó cũng có một tờ báo nói rằng đại thiếu gia là do phu nhân sinh mổ ở bệnh viện.

*

Hậu hoa viên thần bí ở nhà họ Mộ, Ninh Tử trực tiếp bước vào ngôi nhà nhỏ bên cạnh bị dây leo quấn đầy, bước vào căn phòng dưới đất, nhìn đồ vật lẫn lộn đậy vải trắng, đưa tay vén vải trắng lên.

Phía dưới là cái ghế sa lon sang trọng bằng da thật, nhìn qua cũng biết giá trị xa xỉ, sờ vào cảm giác cũng vậy, ghế sa lon nhìn qua rất mới, để ở nơi này thật tiếc cho giá trị của nó.

Tiện tay vén một khối vải trắng khác lên, phía dưới là một tủ quần áo lớn, hai cái ghế sô pha pha nhỏ và một khay trà, xem ra đều rất mới.

Cô ta lại tiếp tục vến mấy tấm vải trắng lên, phía dưới đều là nội thất xa xỉ.

Giường, tủ quần áo, ghế sa lon, hộc tủ, còn có giá sách đầy sách.

Mặt bàn trước kệ sách cũng bày một chồng sách thật dày, thuận tay cầm vài quyển lên xem, phát hiện bộ sách đã cũ vàng.

Bên cạnh có một cái laptop, Ninh Tử nhớ đại thiếu gia thường xuyên đến đây, máy tính xách tay này có lẽ là máy tính riêng của thiếu gia.

Cô ta tự tiện mở máy tính ra, phát hiện sau khi mở máy không thể nào vào được, cần có dấu vân tay.

Ninh Tử bỏ qua máy vi tính, cô ta nhìn khắp đồ dùng dưới đất, muốn tìm manh mối có thể mở ra bí mật ẩn sâu trong căn nhà này.

Cô ta vừa nhìn xung quanh, vừa tùy ý lui về sau, không cẩn thận đụng phải cái gì đó, đồ vật rơi xuống vang một tiếng 'bịch'.

Ninh Tử nghiêng đầu nhìn thấy trên một chồng đồ vật rơi xuốngcó một khung ảnh, cô ta nhặt lên thấy rằng khung ảnh thủy tinh vì rơi xuống mà xuất hiện vết nứt, nhưng cũng không ảnh hưởng đến bức ảnh bên trong.

Đây là một bức ảnh chụp của một đôi nam nữ trẻ tuổi.

Cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, một thân quần dài trắng như tuyết bay bay trong gió, tóc dài đen nhánh bị gió thổi tung, che lại nửa gương mặt của người đàn ông đang ôm cô.

"Cô làm gì ở đây?" Giọng nói của Triệu quản gia đột nhiên vang lên, Ninh Tử bị dọa run tay một cái, khung ảnh 'bịch' một tiếng rơi xuống.

"Tôi...tôi muốn vào trong tìm dụng cụ để nhổ cỏ, vô tình đi đến nơi này." Ninh Tử bớt luống cuống, thuận miệng giải thích.

"Dụng cụ đều ở trên, cô chạy xuống tầng hầm làm gì?" Triệu quản gia cảnh giác hỏi.

"Tôi vô tình bước vào, có chút ngạc nhiên nên..."

"Được rồi, bây giờ cô có thể đi rồi." Triệu quản gia thúc giục.

Ninh Tử tỉnh táo lại, hỏi: "Quản gia, đồ nội thất này có vẻ còn rất mới, sao lại để ở đây?"

"Không phải là chuyện của cô đừng hỏi nhiều!" Triệu quản gia khom lưng nhặt khung ảnh rơi dưới đất lên, Ninh Tử lại hỏi: "Quản gia, cô gái trong bức ảnh này là ai? Hình như không phải là phu nhân."

"Ở đây không có việc của cô, đi thôi."

Ninh Tử không có ý muốn đi, nếu cái gì đại thiếu gia cũng để ở đây, mà nghe những người khác trong nhà họ Mộ nói những cây cỏ này đều là do quản gia quản lí, nói cách khác quản gia nên biết chuyện của đại thiếu gia.

"Quản gia, nhất định ông cũng biết đại thiếu gia căn bản không ngốc phải không? Bây giờ tôi là người của đại thiếu gia, chúng ta cùng một phía, có chuyện gì tôi cũng nên biết rõ chứ?"

Triệu quản gia nghiêm túc nhìn Ninh Tử, Ninh Tử bị nhìn bĩu môi, không tiện hỏi thêm nữa.

Chờ sau khi Ninh Tử rời đi, Triệu quản gia mới kiểm tra lại toàn bộ tầng hầm, chú ý thấy laptop riêng của Mộ ngốc nghếch bị mở ra, nhưng vì cần phải có vân tay nên Ninh Tử không thể thấy nội dung bên trong.

Nhìn khung ảnh trên tay ông, đôi trai tài gái sắc đứng trên con dốc xanh biếc, cô gái toàn thân áo trắng quần dài, bị gió thổi bay tay áo, tóc đen cũng bay múa trong gió, tôn lên hình ảnh xinh đẹp linh động.

Người đàn ông sau lưng ôm lấy cô chỉ có thể thấy được một nửa gương mặt.

Triệu quản gia cẩn thận từng li từng tí cất lại khung ảnh, lần nữa phủ vải trắng lên vật dụng trong nhà.

Tất cả trong tầng ngầm khôi phục như cũ.

*

Vài ngày sau.

Phi trường.

Đường Hân và tài xế đi cùng đứng ở đại sảnh sân bay nhìn lối ra, hôm nay là ngày con thứ hai Mộ Tử Duệ trở về nước.

Đã hơn nửa năm chưa gặp con trai, giờ phút này Đường Hân có chút kích động.

Từng đoàn hành khách ra ngoài, Mộ Tử Duệ mặc áo vest đeo kính mắt kéo hành lý bước ra.

Tài xế vội vàng nói: "Phu nhân, là nhị thiếu gia!"

Đường Hân thấy Mộ Tử Duệ từ bên trong đi ra, liền vội vàng đi tới: "Tử Duệ!"

"Mẹ!" Mộ Tử Duệ ôm mẹ.

Mẹ đã bao lâu không gặp con rồi? Đều tại cha con, cũng quá độc ác, đuổi con ra nước ngoài con làm gì cũng mặc kệ." Đường Hân nhìn kỹ con trai: "Để mẹ nhìn kỹ con một chút, gầy rồi."

Mộ Tử Duệ nở nụ cười: "Mẹ, con sống ở nước ngoài rất tốt, mẹ không cần lo lắng, ngược lại mẹ gầy đi rất nhiều."

"Gần đây trong nhà xảy ra quá nhiều chuyện, ba con ông ấy..." Đường Hân nói xong laij dừng lại, thở dài.

"Phu nhân, nhị thiếu gia, chúng ta về trước đi." Tài xế cung kính nói.

Hai mẹ con quan tâm ôn chuyện, đã quên hai người vẫn còn ở sân bay.

"Tử Duệ, đi, chúng ta về nhà trước."

Hai mẹ con cùng nhau rời khỏi sân bay.

Trên đường trở về, Đường Hân nói tình huống trong nhà cho Mộ Tử Duệ, về việc nhà họ Đường vong ân phụ nghĩa, bỏ đá xuống giếng, làm Mộ Đình giận đến trúng gió; cùng với việc một công ty nhỏ mới thành lập được bốn năm khắp nơi đối nghịch với tập đoàn Mộ thị, giành hạng mục của tập đoàn Mộ thị, cướp đi khách hàng cũ của Mộ thị.

Mộ Tử Duệ nghe mẹ nói xong, khâm phục nói: "Không ngờ trong nước trong khoảng thời gian này lại xảy ra nhiều chuyện như vậy."

Đường Hân cũng thở dài: "Mẹ cũng không nghĩ tới cậu con sẽ làm như vậy, ban đầu nhà họ Đường có lúc khó khăn, nhà họ Mộ chúng ta cũng giúp đỡ ông ta không ít, nhưng hôm nay ông ta lại đặt lợi ích lên đầu không để ý đến nhà họ Mộ chúng ta, sau đó còn bỏ đá xuống giếng, tìm những ký giả kia viết lung tung bôi nhọ nhà họ Mộ chúng ta, thật sự là quá khiến cho người ta lạnh lòng."

"Mẹ, đừng khổ sở quá, bây giờ con đã trở về, sẽ không để cho cậu khi dễ nhà họ Mộ chúng ta." Mộ Tử Duệ ôm mẹ an ủi.

"Có lời này của con là mẹ an tâm rồi." Đường Hân vui mừng nói: "Ba con đã chuyển tất cả cổ phần của ông ấy ở Mộ thị cho con, bây giờ con chính là tổng giám đốc tân nhậm của tập đoàn Mộ thị, sau này nhà họ Mộ phải nhờ vào con rồi."

Mộ Tử Duệ có hơi kinh ngạc, cảm giác thứ mẹ luôn vẫn muốn, ba luôn cố ý để tài sản trong nước lại cho anh hai lại dễ dàng biến thành anh ta.

Hình như ngay cả một quá trình cũng không có.

"Tử Duệ, con làm sao vậy?" Đường Hân thấy con trai ngẩn người, hỏi.

"Những thứ đó không phải ba để lại cho anh hai sao?" Mộ Tử Duệ hỏi.

"Anh hai con như vậy, nếu để cho nó thừa kế gia nghiệp, không phải sẽ làm cho nhà họ Mộ phá sản sao?" Đường Hân nói: "Bây giờ ba con trúng gió, không biết như thế nào, bây giờ nhà chúng ta chỉ còn có một mình con gánh vác trọng trách đàn ông."

*

Trở lại nhà họ Mộ, Đường Hân phân phó phòng bếp chuẩn bị bữa ăn tối phong phú vì con trai làm tiệc đón gió tẩy trần.

Liên tục chuyển máy bay, Mộ Tử Duệ không để ý mệt nhọc bắt đầu chuẩn bị tiếp nhận tập đoàn Mộ thị.

Cách xa hơn nửa năm mới trở về nhà, nhìn tất cả cảnh tượng quen thuộc, Mộ Tử Duệ vẫn không nhịn được hỏi: "Mạch Mạch đâu?"

Lúc này sắc mặt Đường Hân có chút không tốt, về nhà một lần liền hỏi đến Giang Dĩ Mạch, đó là người phụ nữ của anh trai nó!

"Dĩ Mạch xuất ngoại với Thiên Thần, chuyện trong nhà mẹ đều không nói với anh hai con, để cho hai vợ chồng son ở nước ngoài thật tốt một thời gian nữa." Đường Hân đi tới cầm tay con trai: "Tử Duệ, con đừng nghĩ đến những việc khác nữa, bây giờ việc cấp bách là cứu vớt tập đoàn Mộ thị. Chuyện ba con trúng gió vừa truyền ra, giá cổ phiếu của Mộ thị đã giảm xuống rất nhiều, nếu cứ tiếp tục, tập đoàn Mộ thị sẽ gặp nguy hiểm."

"Mẹ đã nói chuyện xong với luật sư nhà họ Mộ, để tối nay ông ta đến nhà chúng ta một chuyến, để ông ấy làm xong giấy tờ, con ký tên xong chính là cổ đông lớn nhất tập đoàn Mộ thị.

Tâm tư Mộ Tử Duệ đều đặt trên người Giang Dĩ Mạch, tầm mắt thất thần nhìn chằm căn phòng của Giang Dĩ Mạch và Mộ ngốc nghếch.

"Tử Duệ, mẹ đang nói chuyện với con, con có nghe thấy không?"

Mộ Tử Duệ phục hồi tinh thần: "Con biết rồi, mẹ."

*

Sau bữa cơm chiều, luật sư đến nhà, mang đến tất cả các thủ tục cần thiết cho việc chuyển nhượng cổ phần.

Ông lấy những tài liệu cần Mộ Tử Duệ ký tên ra, qua các trình tự pháp luật, Mộ Tử Duệ xem như tổng giám đốc tân nhậm chính thức của tập đoàn Mộ thị.

Mộ Tử Duệ nhìn nội dung chuyển cổ phần: "Tại sao là 46%?"

Đường Hân tò mò: "Sao vậy?"

"Cổ phần trong tay ba không phải là 51% sao?" Cũng chỉ có như vậy, ba mới là cổ đông lớn nhất tập đoàn Mộ thị, cũng là người có quyền quyết định lớn nhất.

Đường Hân nhìn con trai một cái: "Còn không phải tại con?"

Lúc này luật sư nói: "Bảy tháng trước tổng giám đốc đã chuyển 5% cổ phần cho đại thiếu gia."

Tiễn luật sư đi, Đường Hân thấy con trai còn nhíu mày: "Tử Duệ, 5% cổ phần này rất quan trọng sao?"

Bà không hiểu buôn bán, Tử Duệ không hiểu quan hệ lợi hại trong này.

"Quan trọng không phải là 5% cổ phần, mà là bây giờ con có tất cả cổ phần của ba, nhưng chỉ có 47%, nói cách khác, con đã không phải là cổ đông lớn nhất tập đoàn Mộ thị, nếu gặp phải chuyện tình quan trọng, nếu các cổ đông khác bắt tay với nhau, con sẽ không có quyền, phải nghe lời bọn họ."

"Vậy bây giờ phải làm sao?" Đường Hân hỏi: "Bảo Thiên Thần về nước mang 5% cổ phần về sao?"

Mộ Tử Duệ cũng không muốn làm như vậy, anh không muốn Giang Dĩ Mạch thấy khi dễ anh hai mình.

"Mẹ, cậu không phải cũng là một cổ đông nhỏ của tập đoàn Mộ thị sao?"

"Con nói là đi tìm cậu con sao?" Đường Hân nhắc tới anh trai bỏ đá xuống giếng kia của mình liền tức gianah: "Người đó đối với tập đoàn Mộ thị chúng ta như vậy, làm ba con tức tới trúng gió, làm sao chịu giúp chúng ta?"

"Thật ra cậu cũng không có gì sai, cũng là vì mình, chỉ cần chúng ta ra đúng giá, con tin tưởng lấy tính tình của cậu, sẽ không có việc có tiền mà không kiếm."

Đường Hân bất mãn chỉ vào đầu Mộ Tử Duệ: "Nếu không phải do ban đầu con làm loạn, sao ba con lại cho Thiên Thần 5% cổ phần? Để bây giờ chúng ta còn phải đi tìm cậu con! Còn không biết cậu con sẽ sử dụng công phu sư tử ngoạm như thế nào!"

*

Mộ Tử Duệ trở về nước, Đường Chấn là người đầu tiên nhận được tin.

Có người nhìn thấy Đường Hân vào bệnh viện cùng Mộ Tử Duệ.

Đường Hạo Thiên có chút lo lắng, hỏi Đường Chấn: "Ba, chúng ta nên làm gì bây giờ?"

"Cái gì là làm gì? Nó trở lại nhà họ Mộ là chuyện của nó, có quan hệ gì với chúng ta? Tập đoàn Đường thị sẽ không bại bởi Mộ Tử Duệ, hơn nữa còn có tập đoàn Ngự Thiên chờ đối phó với tập đoàn Mộ thị, ba nó cũng bị tức giận thành dáng vẻ này, nó có thể gây ra sóng gió gì?"

Đường Hạo Thiên rất muốn nói, dượng thành như vậy là do bị anh ta làm cho tức giận.

"Chúng ta không cần để ý đến nó, bây giờ chuyện chúng ta cần xử lý là chuyện một ngàn hai trăm vạn của nhà họ Giang.

"Kỳ Kỳ đã đồng ý với con khuyên mẹ cô ấy." Đường Hạo Thiên nói.

Trong lòng Đường Chấn biết rõ, Thiệu Thiến không thể nào đồng ý.

Chỉ là coi như bà ta không đồng ý cũng không có tác dụng, tất cả đều nằm trong tay mình, tiền lời mỗi quý của hạng mục sân chơi kia mỗi tháng đều chuyển trực tiếp đến tài khoản của tập đoàn Đường thị, người đàn bà nhà họ Giang kia một đồng cũng đừng hòng đụng đến.

"Kết quả như thế nào?"

"Tạm thời không biết." Đường Hạo Thiên nói: "Ba, ba đừng gấp, chuyện này tương đối khó giải quyết, chúng ta nên cho Kỳ Kỳ chút thời gian để thuyết phục mẹ cô ấy.

Đường Chấn cũng không thúc giục, dù sao tiền trong tay mình, cái gì cũng không cần lo lắng.

Lúc này trợ lý gõ cửa đi vào: "Tổng giám đốc, nhị thiếu gia nhà họ Mộ đến."

Đường Chấn và con trai nhìn nhau, không biết Mộ Tử Duệ vừa về nước hôm qua sao hôm nay lại đến tìm mình?

Là đến tính sổ sao?

"Để nó vào." Đường Chấn ngồi trên ghế làm việc, thấy Mộ Tử Duệ đi vào.

"Cậu, đã lâu không gặp." Mộ Tử Duệ khách khí chào hỏi.

Điều này có chút ngoài dự liệu của cha con nhà họ Đường.

Một tiếng "cậu" này cũng ám chỉ Mộ Tử Duệ không phải là đến để tính sổ.

"Tử Duệ, về từ lúc nào?"

"Chiều hôm qua vừa về." Mộ Tử Duệ cũng khách khí nói: "Hôm nay con đến tìm cậu là muốn nói chuyện làm ăn với cậu."

"Không phải con muốn trách chuyện cậu hợp tác với tập đoàn Ngự Thiên, đầu tư hạng mục sân chơi trung tâm đó?"

"Cậu cũng không làm sai điều gì, sao lại trách cậu chứ? Nếu là con con cũng sẽ làm như vậy, dù sao chúng ta là người làm ăn, cũng không phải là nhà từ thiện." Mộ Tử Duệ nói.

Trả lời như vậy khiến Đường Chấn rất hài lòng.

"Con đến tìm cậu có việc gì?"

"Cậu, con biết trong tay cậu có 19% cổ phần của tập đoàn Mộ thị, con muốn mua lại nó với giá cao."

Đường Chấn ngây ngẩn cả người: "Con muốn mua cổ phần trong tay cậu?"

Mộ Tử Duệ gật đầu: "Giá tiền chúng ta có thể thương lượng."

Đường Chấn thở dài: "Tử Duệ à, không phải cậu không muốn bán cho con, mà là con đến chậm, nửa tháng trước cậu đã bán cổ phần cho trợ lý Bạc của tập đoàn Ngự Thiên rồi."

Mộ Tử Duệ bỏ qua tất cả hành động quá đáng của nhà họ Đường, khiêm nhường đến đây muốn mua cổ phần trong tay ông ta, kết quả là ông ta đã sớm bán đi.

"Cậu, cậu thật không phụ lòng nhiều năm nay mẹ con bỏ ra cho nhà họ Đường." Mộ Tử Duệ sâu xa nói.

"Mã tầm mã." Đường Chấn cười nói: "Không phải con vừa nói sao, dù sao chúng ta đều là người làm ăn, cũng không phải là nhà từ thiện, mẹ con đối tốt với nhà họ Đường, cậu cũng nhớ rõ, nhưng cũng không thể vì vậy mà không làm ăn đúng không? Cậu cũng không biết con muốn mua cổ phần tập đoàn Mộ thị, nếu lúc đó con nói cho cậu biết không phải là sẽ không có chuyện này sao?"

19% cổ phần này của tập đoàn Mộ thị, nếu sử dụng tốt có thể khiến cho tập đoàn Mộ thị cảu tử hồi sinh, dùng không tổ, tập đoàn Mộ thị cũng xong rồi.

Đường Chấn dễ dàng bán đi, còn bán cho đối thủ của Mộ thị, ông ta đây là cố ý tuyệt đường Mộ thị.

Mộ Tử Duệ gật đầu: "Con không còn gì để nói, hẹn gặp lại."

"Tử Duệ, sau này nếu rảnh đến nhà cậu chơi nha!" Đường Chấn hả hê nói: "Hạo Thiên, tiễn Tử Duệ."

*

Đường Hân biết anh trai mình bán cổ phần Mộ thị cho đối thủ cạnh tranh, giận đến thiếu chút nữa không có bệnh cũng thành có bệnh.

"Tử Duệ, bây giờ chúng ta làm sao đây? Nếu không để mẹ gọi anh con trở về dụ dỗ nó giao 5% cổ phần còn lại ra?"

Mộ Tử Duệ suy nghĩ một chút: "Tạm thời không cần, trong tay con có 47% cổ phần, bây giờ con vẫn là cổ đông lớn nhất tập đoàn Mộ thị, tập đoàn Mộ thị là do con quyết định."

Đường Hân không nói thêm gì nữa, biết anh ta không muốn cho Giang Dĩ Mạch biết anh ta lừa Thiên Thần, sợ gây ấn tượng xấu trong lòng Giang Dĩ Mạch.

Nhưng bà lại bí mật gọi ra nước ngoài, gọi Mộ ngốc nghếch trở về.

Một là vì làm người quyết định, cổ đông lớn nhất của tập đoàn Mộ thị, một cái khác là để cắt đứt ý niệm của con trai, cố ý khiến cho Giang Dĩ Mạch hận anh ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net