Chương 82: Một xác hai mạng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Edit Thanh Thanh Mạn

"Cậu vừa nói gì con về hỏi mẹ con cũng biết, cậu tuyệt đối sẽ không lừa con." Đường Chấn hàm ý sâu xa nói: "Thật ra thì cậu cũng không muốn nhắc lại chuyện này, nhưng việc làm của con thật sự hơi quá phận, cậu cũng không có cách nào. Chỉ cần con đừng làm loạn, tự nhiên cậu cũng sẽ cố kỵ tình cảm mà không nhắc lại những việc kia nữa.

Mộ Tử Duệ vốn định uy hiếp Đường Chấn, buộc ông ta công khai xin lỗi nhà họ Mộ, lấy lại tất cả thuộc về nhà họ Mộ, kết quả lại bị uy hiếp, còn moi ra được một bí mật không muốn cho ai biết.

*

Đường Chấn rời khỏi tập đoàn Mộ thị trở lại công ty, liền thấy con trai Đường Hạo Thiên cũng đang ở trong phòng làm việc của mình.

"Sao hôm nay lại chạy đến phòng làm việc của cha?"

Nội dung CD bị cha thấy, Đường Hạo Thiên cũng khó chịu lúng túng: "Cha, con vừa nghe trợ lý nói cha đi tìm Tử Duệ rồi hả?"

"Con cũng không muốn nội dung đó bị lộ ra chứ?" Đường Chấn lạnh lùng nói.

"Tử Duệ là cố ý trả thù nhà họ Đường chúng ta, chuyện này cũng không thể trách Kỳ Kỳ..."

"Lúc này mà con còn nói chuyện thay cô ta? Nếu cô ta không đồng ý, sao Mộ Tử Duệ có thể chụp được cái này để mang đến uy hiếp nhà họ Đường chúng ta? Còn có những nội dung kia không phỉa con cũng nhìn thấy sao? Con xem lại người mà con gọi là vợ kìa...Mặt mo của cha cũng không còn mặt mũi nữa rồi!"

"Cha, cha đừng nổi giận." Đường Hạo Thiên vội vàng an ủi: "Tử Duệ có đồng ý không công khai những chuyện kia ra ánh sáng không?"

"Nó muốn yêu cầu nhà họ Đường chúng ta công khai tất cả chân tướng hơn nữa nói xin lỗi, hơn nữa đảm bảo về sau không giành khách hàng của nhà họ Mộ nữa." Đường Chấn nói: "Nó thật biết tính toán, muốn nhà họ Đường chúng ta công bố chân tướng, nằm mơ!"

"Lỡ như Tử Duệ công khai..."

"Nếu nso dám công khai, cha liền mang chuyện năm đó ra ánh sáng, để cho mẹ ruột nó vào tù!"

Đường Hạo Thiên không hiểu cha mình đang nói gì: "Cha, cha đang nói gì vậy? Cái già vào tù?"

"Chuyện của vài chục năm trước, con không cần biết."

"Có liên quan đến cô sao?" Đường Chấn không nói, Đường Hạo Thiên càng hiếu kỳ: "Trước kia cô đã làm gì? Nói là muốn vào tù, là giết người sao?"

"Con hỏi nhiều làm gì?"

"Cha, cha nói cho con biết đi, bằng không khẩu vị của con vẫn bị treo ngược."

"Cũng không có gì, đều là chuyện của vài chục năm trước, nếu không bị ép bất đắc dĩ cha cũng sẽ không nhắc lại những chuyện này." Đường Chấn rõ ràng không muốn nhắc lại những thứ này. "Đúng rồi, vợ con trở về chưa?"

"Vẫn chưa, đêm qua con đánh cô ấy thành như vậy, lấy tính khí của cô ấy, sợ là sẽ tức giận thêm vài ngày nữa."

Đường Hạo Thiên còn nói: "Chờ thêm vài ngày nữa cô ấy hết tức giận, con sẽ đi đón cô ấy."

"Đón nó?" Đường Chấn kinh ngạc: "Đón nó đến đâu? Trở về nhà họ Đường chúng ta? Nhà họ Đường chúng ta không chứa nổi loại phụ nữ thủy tính dương hoa này!"

"Cha..." Đường Hạo Thiên kinh ngạc nhìn cha mình: "Ý của cha là...?"

"Ly hôn!" Đường Chấn nói: "Nhà họ Đường chúng ta muốn cái gì có cái đó, còn sợ không lấy được con dâu biết quy củ hay sao!"

"Nhưng con và Kỳ Kỳ mới kết hôn hơn một tháng."

"Điều này có thể trách nhà họ Đường chúng ta sao? Đêm hôn lễ đó cùng đàn ông làm ra chuyện đó, loại phụ nữ này làm sao xứng làm con dâu nhà họ Đường chúng ta?" Đường Chấn tức giận nói: "Chút nữa cha sẽ bảo trợ lý làm một tờ thỏa thuận ly hôn, con để cho cô ta ký, hai người về sau không còn một chút quan hệ nào."

*

Nhà họ Mộ.

Mộ Tử Duệ vội vã lái xe về nhà.

Đường Hân đang ngồi ở phòng khách lầu hay vừa uống trà chiều vừa nghỉ ngơi, thấy Mộ Tử Duệ trở lại, thuận miệng hỏi: "Sao hôm nay lại trở về sớm như vậy?"

Mộ Tử Duệ cố ý bảo Ninh Tử ra ngoài, ngồi đối diện mẹ, trịnh trọng hỏi: "Mẹ, trước đây mẹ đã làm gì?"

"Không đầu không đuôi, con muốn hỏi chuyện gì?" Đường Hân cười nói.

"Hôm nay con gặp cậu." Mộ Tử Duệ nói.

"Gặp ông ta làm gì? Hại nhà họ Mộ chsung ta còn chưa đủ thảm? Trước đây chúng ta đã giúp ông ta bao nhiêu lần, nhưng ông ta lại vong ân phụ nghĩa bỏ đá xuống giếng, làm cho cha con thành cái dạng kia!" Đường Hân đã hoàn toàn thất vọng với anh trai này, người anh trai thương yêu bà từ nhỏ lại vì lợi ích mà cố ý bỏ đá xuống giếng với bà, suy nghĩ một chút trong lòng cũng thấy thổn thức.

Mộ Tử Duệ không biết làm sao mở miệng nói: "Mẹ, cậu nói sau lưng nhà họ Mộ có rất niều chuyện không thể lộ ra ánh sáng, chỉ cần ông ta nói ra mẹ sẽ phải ngồi tù..."

Tay Đường Hân run một chút, nước trà không cẩn thận đổ ra toàn bộ.

Mộ Tử Duệ vội vàng rút khăn lấy lau cho mẹ mình.

"Mẹ, cậu nói có đúng không?"

"Ông ta còn nói gì với con?" Đường Hân hỏi.

"Cậu nói thật sao?" Mộ Tử Duệ hỏi: "Năm đó mẹ đã làm gì để bị cậu bắt được nhược điểm?"

"Mẹ có thể làm gì chứ? Đừng nghe cậu con nói bậy." Sắc mặt Đường Hân có chút không đúng.

"Mẹ, mẹ nói cho con biết, rốt cuộc mẹ đã làm gì? Cậu nói ông ta muốn công khai tiafn bộ mọi chuyện." Mộ Tử Duệ cố ý lừa mẹ mình.

Đường Hân nóng nảy, để ly trà xuống: "Ông được lắm Đường Chấn, thế nhưng không để ý đến một chút tình cảm anh em!"

"Mẹ, trước đây mẹ đã làm gì?" Mộ Tử Duệ hỏi.

Ninh Tử trốn ở bên ngoài nghe lén, không biết bên trong nói gì, sắc mặt Ninh Tử đột nhiên thay đổi.

"Tiểu Tử, cô ở đây làm gì vậy?" Một người giúp việc đi ngang qua nhìn thấy sắc mặt Ninh Tử quái dị đứng ở đó.

Mộ Tử Duệ vội vàng đi ra khỏi phòng khách,nhìn thấy bên ngoài không có ai mới đi vào.

Ở góc tường, Ninh Tử và người giúp việc trốn bên trong: "Cô mò mẫm ở đó làm gì? Phu nhân và nhị thiếu gia đang nói chuyện trong đó, ngộ nhỡ quấy rầy phu nhân và nhị thiếu gia thì sao?

Mộ Tử Duệ chậm rãi ngồi xuống, sắc mặt kinh ngạc, giống như nghe được câu chuyện không thể chấp nhận được.

Đường Hân giải thích: "Tử Duệ, mẹ cũng là hết cách rồi, làm như vậy hoàn toàn là vì cha con và con. Đời này mẹ chưa từng làm chuyện xấu gì, chuyện này cũng là do bất đắc dĩ."

"Chuyện của anh hai cũng không phải là ngoài ý muốn, mà là mẹ..."

"Chuyện Thiên Thần thành kẻ ngốc không liên quan tới mẹ." Đường Hân vội vàng nói: "Dù mẹ có thế nào cũng sẽ không xuống tay với một đứa bé, hơn nữa nếu ban đầu mẹ thật sự muốn xuống tay, hoàn toàn có cách để nó vĩnh viễn không thể ra đời."

Đường Hân nói: "Thật ra chuyện này chỉ có ông ngoại con và cậu con biết, chủ ý này cũng là bọn họ giúp mẹ nghĩ, chỉ là mẹ không ngờ năm đó cậu con giúp đỡ mẹ như vậy, bây giờ lại lợi dụng chuyện này để uy hiếp con."

Mộ Tử Duệ suy sụp ngã trên ghế, một màn mình tỉ mỉ thiết kế lại thất bại trong gang tấc.

"Tử Duệ, mẹ cũng không muốn, con sẽ không vì chuyện này mà cảm thấy mẹ không tốt, sẽ ghét bỏ mẹ chứ?"

"Mẹ, con hiểu nỗi khổ tâm của mẹ, mặc kệ xảy ra chuyện gì, mẹ vĩnh viễn là người mẹ con tôn kính nhất." Mộ Tử Duệ nói.

*

Rời khỏi phòng khách, tâm tình Mộ Tử Duệ buồn bực, khóe mắt vừa thấy Giang Dĩ Mạch vừa rời khỏi thư phòng định xuống lầu.

Không biết Giang Dĩ Mạch đang nghĩ gì, dưới chân không cẩn thận bước hụt, thiếu chút nữa ngã từ trên xuống.

Một bàn tay to kịp thời kéo cô lại, Giang Dĩ Mạch giương mắt, lúc thấy Mộ Tử Duệ, sắc mặt rét lạnh: "Buông tay!"

"Mạch Mạch, em đang mang thai, nếu té từ đây xuống sẽ một xác hai mạng đó!"

Thiếu chút nữa Giang Dĩ Mạch quên chuyện lừa anh ta mình đang thai.

Mộ Tử Duệ dùng sức lôi kéo, kéo cô vào trong lòng mình.

Giang Dĩ Mạch dùng sức đẩy anh ta ra, lại bị ôm chặt hơn.

"Mạch Mạch, cùng anh..."

"Mộ Tử Duệ, anh điên rồi, mau buông tôi ra!"

Mộ Tử Duệ ôm chặt lấy Giang Dĩ Mạch: "Anh hai anh không xứng với em..."

Trên cổ đột nhiên nhiều hơn một cái tay, Mộ Tử Duệ cả kinh, đáy mắt lộ ra tia sợ hãi.

Giang Dĩ Mạch nhân cơ hội rời khỏi lồng ngực của Mộ Tử Duệ, kéo Mộ ngốc nghếch: "Ông xã, anh đừng hiểu lầm, là em không cẩn thận thiếu chút ngã xuống lầu, là Tử Duệ đã cứu em."

Mộ ngốc nghếch đang nắm cổ tay Mộ Tử Duệ lúc này mới buông lỏng, lo lắng hỏi: "Bà xã, em có sao không?"

"Em không sao, may mắn Mộ Tử Duệ kịp thời kéo em lại." Giang Dĩ Mạch không muốn hai anh em vì mình mà tranh cãi, bây giờ là lúc nhà họ Mộ khó khăn nhất, cô không muốn nhà này thêm phiền.

Mộ Tử Duệ nhìn anh trai mình: "Anh, anh phải cám ơn em nha, nếu không nhờ em, Mạch Mạch ngã xuống sẽ là một xác hai mạng rồi."

"Một xác hai mạng?" Mộ ngốc nghếch ngây ngơ nghẹo đầu, giống như đang suy nghĩ đây là ý gì.

"Anh, vợ anh đang mang thai, anh biết không?"

"Bà xã, trong bụng em có em bé rồi sao?" Mộ ngốc nghếch kích động hỏi.

Giang Dĩ Mạch chỉ có thể nhắm mặ thừa nhận, Đường Hân từ trong đi ra vô tình nghe được câu này, kinh ngạc hỏi: "Dĩ Mạch mang thai?"

Lần này mẹ chồng biết đồng nghĩa với cả nhà đều biết, cô cỡi hổ khó xuống, chỉ có thể nhắm mắt giả vờ.

"Mấy tháng?" Đường Hân hỏi.

"Hai tháng." Giang Dĩ Mạch tùy tiện đáp.

"Mang thai thì tốt, có thể hoàn thành tâm nguyện của cha con." Đường Hân hời hợt nói, hôm nay Giang Dĩ Mạch có mang thai không cũng không có bất kỳ uy hiếp nào đối với bà.

Giang Dĩ Mạch nghe thấy giọng nói của mẹ chồng có điểm là lạ. Nghe được cô mang thai, không có cảm giác vui mừng, ngược lại có cảm giác âm dương quái khí.

"Bà xã, trong bụng em có em bé rồi, phải nghỉ ngơi nhiều, không thể mệt nhọc." Mộ ngốc nghếch cẩn thận từng li từng tí nói: "Chúng ta về phòng nghỉ ngơi..."

"Em không có mảnh mai như vậy, không cần khẩn trương." Giang Dĩ Mạch cười nói.

Đường Hân cũng nói: "Đúng vậy, Thiên Thần, phụ nữ mang thai sinh con là chuyện rất tự nhiên, không cần sợ hãi như vậy, trước đây còn có phụ nữ bụng đã to còn làm việc nặng, con cũng đừng cưng chiều vợ con quá."

"Ông xã, chúng ta đi thôi." Giang Dĩ Mạch cố ý không để ý tới mẹ chồng âm dương quái khí.

"Hai đứa muốn đi đâu?" Đường Hân hỏi.

"Đi bệnh viện!"

"Đã nói không cần sợ hãi như vậy còn đi bệnh viện làm gì!" Đường Hân cố ý nói: "Cẩn thận lại xảy ra chuyện."

Giang Dĩ Mạch nhìn mẹ chồng nói: "Chúng con định đi bệnh viện thăm cha, nhà họ Mộ nhiều người như vậy, nhét một mình cha vào bệnh viện không hỏi không quan tâm? Một người xảy ra chuyện, những người xung quanh đều lộ ra hết bô mặt thật."

Đường Hân bị tức giận không nhẹ, cái này không phải đang trào phúng bà đó sao?

"Ông xã, chúng ta đi thôi!" Giang Dĩ Mạch không nhìn mẹ chồng bị tức đen mặt, sải bước xuống cầu thang.

"Bà xã, em cẩn thận một chút, trong bụng có tiểu bảo bảo..."Mộ ngốc nghếch liền vội vàng bước lên cẩn thận đỡ, chỉ sợ sơ ý một chút làm tổn thương đứa nhỏ trong bụng.

Điện thoại Mộ Tử Duệ đột nhiên vang lên, anh nhận điện thoại, mặt liền biến sắc: "Cái gì?"

Khóe mắt Mộ ngốc nghếch thu tất cả các sắc mặt của Mộ Tử Duệ vào đáy mắt, cẩn thận đỡ vợ mình rời đi.

*

Trong bệnh viện, Giang Dĩ Mạch và Mộ ngốc nghếch cùng đến khu nội trú thăm Mộ Đình đang trúng gió, đi qua sảnh bệnh viện thì thấy Giang Gia Kiệt khoanh tay dáng vẻ đáng đời cô đứng đó.

Giang Gia Kiệt cũng vừa thấy Giang Dĩ Mạch và Mộ ngốc nghếch bước vào, vênh mặt lên, coi như không nhìn thấy cô.

Ở nhà họ Giang, chị em bọn họ đã vạch mặt đến nỗi chào hỏi tình cảm cũng không có.

Lúc này Giang Triển Bằng từ bên trong bước ra, vô tình nhìn thấy Giang Dĩ Mạch: "Mạch Mạch, sao con cũng tới đây? Là tới thăm Kỳ Kỳ sao?"

"Chúng con đi thăm cha chồng!" Giang Dĩ Mạch kéo Mộ ngốc nghếch: "Đi thôi!"

Mộ ngốc nghếch đứng đó không nhúc nhích: "Cha, Kỳ Kỳ sao vậy?"

Ánh mắt Giang Dĩ Mạch rét lạnh, trợn lên giận dữ nhìn Mộ ngốc nghếch: "Cô ta như thế nào có liên quan gì đến chúng ta, đi thôi!"

Giang Triển Bằng vội vàng gọi Giang Dĩ Mạch lại: "Mạch Mạch, Kỳ Kỳ nó bị thương, là Hạo Thiên đánh."

"Có liên quan gì đến con sao? Không phải cô ta và Đường Hạo Thiên yêu nhau thật lòng sao? Sao lại bị đánh bị thương đây?" Giang Dĩ Mạch hả hê nói: "Con còn muốn đi thăm cha chồng, không có thời gian ở đây bồi người một nhà các người!"

"Giang Dĩ Mạch, cô cho rằng cô là ai? Dám nói chuyện với cha như vậy?" Giang Gia Kiệt bất mãn: "Còn không phải là gả cho một tên ngốc, có một cha chồng bị liệt, còn khoe khoang..."

Tay Giang Dĩ Mạch lập tức tát vào mặt Giang Gia Kiệt: "Nếu cậu còn mắng chồng tôi, tôi nhất định vả nát miệng cậu!"

"Giang Dĩ Mạch, cô..."

Quả đấm của Giang Gia Kiệt định vung ra, Mộ ngốc nghếch liền nhanh chóng bảo vệ Giang Dĩ Mạch ở phía sau, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén, Giang Gia Kiệt nhìn thoáng qua, lại cẩn thận nhìn lại, phát hiện Mộ ngốc nghếch vẫn là Mộ ngốc nghếch.

"Bây giờ vợ tôi đang mang thai, cậu không thể đánh cô ấy, sẽ làm đau tiểu bảo bảo." Mộ ngốc nghếch ngây thơ nói.

Giang Triển Bằng giật mình: "Mạch Mạch, con mang thai sao? Chúc mừng con."

"Cám ơn!" Giang Dĩ Mạch xa lạ đáp một tiếng, lôi kéo Mộ ngốc nghếch đi mất.

*

Trong phòng bệnh Giang Mĩ Kỳ đang nằm trên giường truyền nước, Giang Triển Bằng mừng rỡ đẩy cửa đi vào, Thiệu Thiến cho rằng có chuyện vui lớn, kết qua nghe Giang Triển Bằng mừng rỡ nói: "Bà xã, Mạch Mạch mang thai."

Sắc mặt Thiệu Thiến lạnh lẽo: "Ông xã, bây giờ Kỳ Kỳ bị thương thành dạng này, ông còn có tâm tình nhắc tới Dĩ Mạch? Không phải là cố ý kích thích con gái chúng ta sao!"

Mặc dù con gái trước khi kết hôn làm mình đau lòng, nhưng rốt cuộc cũng là con gái ruột của mình, kết hôn mới hơn một tháng đã bị đánh thành thế này, trong lòng vừa đau lòng vừa tức giận.

Nhà họ Đường cũng quá quá phận rồi, nuốt lấy hơn mười hai triệu của nhà họ Giang, vẫn đối xử với con gái của mình như vậy.

"Bà xã, Mạch Mạch mang thai cũng là chuyện tốt..."

"Đúng vậy, chỉ có Mạch Mạch mới là con gái ruột của ông, Kỳ Kỳ của chúng tôi là mẹ ghẻ sinh, không được chào đón." Thiệu Thiến cố ý nói.

"Bà xã, sao bà có thể nói như vậy? Chúng đều là con gái của tôi, tôi đều thương yêu như nhau." Giang Triển Bằng nói: "Kỳ Kỳ bị đánh thành như vậy, tôi cũng rất đau lòng, nhưng Mạch Mạch mang thai đúng là chuyện vui..."

"Giang Triển Bằng, có phải ông cố ý không muốn Kỳ Kỳ tốt? Kỳ Kỳ bị đánh thành như vậy, ông lại không ngừng nói chuyện Mạch Mạch mang thai, cố ý chọc giận Kỳ Kỳ sao?" Thiệu Thiến bất mãn nói.

"Bà xã, em tức giận làm gì? Ban đầu là Kỳ Kỳ quá đáng, cùng Hạo Thiên xảy ra chuyện đó, ép chúng ta chỉ có thể làm cho Mạch Mạch thay nó gả vào nhà họ Mộ, hôm nay Mạch Mạch sống tốt, chúng ta phải mừng thay cho nó mới đúng chứ."

"Đúng vậy, tôi cũng mừng thay cho nó, nhưng ông cũng phải xem trường hợp, ông không thấy Kỳ Kỳ bị thương thành như vậy hay sao?"

Giang Triển Bằng thấy vợ muốn cãi nhau với mình, không thể làm gì khác hơn là không nói cái này nữa.

"Được rồi được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa, Kỳ Kỳ dưỡng thương quan trọng hơn."

Giang Gia Kiệt đứng trước cửa phòng bệnh mở miệng, không khách khí nói: "Đáng đời!"

"Gia Kiệt!" Thiệu Thiến bất mãn: "Con nói gì đó!"

"Con nói không đúng sao? Chị ta giúp đỡ nhà họ Đường nuốt lấy toàn bộ gia sản của nhà họ Giang chúng ta, bây giờ bị người ta đánh như vậy còn có mặt mũi trở lại?" Giang Gia Kiệt vẫn tức giận vì chuyện này, bởi vì gia sản nhà họ Giang vốn nên để lại cho con trai duy nhất là mình, kết quả lại bị chị gái đoạt mất.

Quan trọng nhất là trước đây cái gì cậu cũng hướng về chị, còn vì người chị này nhiều lần động thủ với Giang Dĩ Mạch bị cha và Mộ ngốc nghếch ra sức đánh lại, cậu đều không oán trách một câu.

Kết quả trong mắt người chị này chỉ có tiền, trả đũa.

"Bây giờ Kỳ Kỳ biến thành như vậy, con đừng giận chị con nữa!" Thiệu Thiến nói, bà không muốn hai đứa con của mình đấu với nhau.

"Chị ta đáng đời!" Giang Gia Kiệt nói: "Cũng không biết đã làm ra chuyện gì để bị anh Hạo Thiên đánh thành như vậy."

Giang Mĩ Kỳ lấy khăn che mặt khóc: "Là con đáng đời, đã nhìn lầm người, các người đi đi, không cần để ý đến con!"

Giang Triển Bằng thấy con gái đau lòng như vậy, cũng trách mắng con trai: "Gia Kiệt, con nói ít một câu đi, bây giờ trong lòng Kỳ Kỳ khó chịu lắm."

"Chị ta tự tìm!" Giang Gia Kiệt không phục nói: "Nếu như chị ta không bị đánh thành như vậy, cha mẹ cho rằng chị ta sẽ trở về sao?"

"Được rồi, con cũng đừng nói những chuyện này nữa, vết thương của Kỳ Kỳ mới là quan trọng nhất." Giang Triển Bằng nói: "Hạo Thiên cũng thật là, có chuyện gì không thể thương lượng, lại động thủ!"

Thiệu Thiến cũng oán trách: "Đúng vậy, lúc nó mới cưới Kỳ Kỳ thì rất tốt, kết quả mới kết hôn một tháng lại đánh Kỳ Kỳ thành như vậy, không nhận điện thoại không nói, người cũng không đến bệnh viện xem một chút."

Đang bất mãn oán trách Đường Hạo Thiên, Giang Gia Kiệt thấy luật sư của nhà họ Đường đi vào.

"Giang tiên sinh, Giang phu nhân, chào hai vị, tôi thay mặt Đường Hạo Thiên tiên sinh đến đây để thương lượng việc ly hôn cùng Giang Mĩ Kỳ tiểu thư." Luật sư mở cặp tài liệu lấy ra một phần giấy thỏa thuận ly hôn.

"Ly hôn?" Người của nhà họ Giang đều sững sờ, chuyện gì nghiêm trọng đến mức phải ly hôn?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net