Chương 88: Là em quên anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Edit: Tuyết Nguyệt Lam

"Vụ án tổng giám đốc tập đoàn Đường thị bắn chết điều tra đã có tiến triển mới, dựa vào điều tra của cảnh sát cùng với nhiều bằng chứng khác, tổng giám đốc tập đoàn Giang thị Thiệu Thiến đã thuê người giết người, nguyên nhân là do tranh chấp tiền bạc, Đường Chấn nuốt hơn một ngàn hai trăm vạn của nhà họ Giang, sau khi hôn sự của con gái kết thúc lại trở mặt, cuối cùng Thiệu Thiến thuê người bắn chết ông ta. Cảnh sát còn tra ra sau lưng Thiệu Thiến là ông trùm buôn lậu súng ống và ma túy..." Trong TV đang phát tin tức mới.

Thiệu Thiến tự nhận là đã rất cẩn thận cẩn thận, nhưng vẫn bị người bắt được cán chuôi, mà người này lại là Giang Dĩ Mạch người vẫn luôn hận bà ta vì đã hại chết mẹ mình.

Giang Dĩ Mạch ngồi ở một góc trong quán cà phê, đang đọc tin tức mới nhất trên điện thoại, hiện tại truyền thông cả thành phố đều viết bài về vụ Thiện Thiến thuê người giết người.

Lúc này cửa quán cà phê mở ra, lúc này người đàn ông đeo kính râm đi đến, nhìn lướt qua quán cà phê, đi về hướng người đang cúi đầu nhìn điện thoại – Giang Dĩ Mạch.

"Thực xin lỗi, Giang tiểu thư, để cô chờ lâu rồi." Đối phương lấy mắt kính xuống, khách khí nói.

Giang Dĩ Mạch tắt điện thoại, ngẩng đầu nhìn đối phương, lễ phép cười cười: "Là tôi tới quá sớm, ngồi đi."

Lúc này nhân viên Quán cà phê mang đồ uống lên, hai người mỗi người một ly coffee, mới bắt đầu vào chủ đề chính.

"Chuyện lần này phải cảm ơn anh rồi!" Giang Dĩ Mạch lấy từ trong túi ra một từ chi phiếu: "Đây là thù lao của anh."

Đối phương khách khí nhận lấy chi phiếu: "Cảm ơn Giang tiểu thư, về sau nếu có gì cần đến tôi thì cứ việc mở miệng, hy vọng chúng ta sẽ còn được hợp tác."

Giang Dĩ Mạch lễ phép nở nụ cười, trong lòng nghĩ, cô cũng không muốn hợp tác với hắn nữa đâu, lại càng không muốn trong cuộc sống của mình xảy ra chuyện gì liên quan đến người phụ nữ này.

Người đàn ông này chính là thám tử nổi tiếng nhất trong nước, nổi tiếng vì lấy thù lao cao, ra tay độc ác, hiệu suất làm việc nhanh khó tin, mà cho dù có kề dao vào cổ hắn thì hắn cũng không nói ra danh tinh của cố chủ (người thuê).

Giang Dĩ Mạch cũng không còn biện pháp nào khác mới tìm tới hắn, lấy hết tất cả tiền tiết kiệm của mình ra, nhưng cuối cùng kết quả chứng minh những gì cô làm là đúng.

Trước Thượng Quan Trạch nhắc nhở cô nên dừng tay lại, Thiệu Thiến cấu kết với ông tùm buôn lâu súng ống, nếu cô vẫn cố tiếp tục tra thì có khả năng sẽ mất mạng, cô không muốn kéo Thượng Quan Trạch xuống nước, cũng không muốn để cho anh vì mình mà mạo hiểm, nhưng lại không thể không đi điều tra nguyên nhân cái chết năm đó của mẹ mình, cô không biết ông trùm buôn lậu sau lưng Thiệu Thiến vì Thiệu Thiến có thể làm đến mức nào, sẽ giống lần ở nước J mướn sát thủ giết mình nữa hay không, cuối cùng cô nghĩ tới thuê thám tử tư lợi hại nhất nước âm thầm đi điều tra.

Nhất cử nhất động của Thiệu Thiến đã sớm bị giám sát, mọi ngóc ngách trong nhà họ Giang đề có máy nghe trộm, ngay cả di động của Thiệu Thiến cũng không biết từ khi nào đã bị gắn máy nghe trộm.

Tuy ngồi đối diện Giang Dĩ Mạch chỉ có một người, nhưng sau lưng hắn lại là cả một lục lượng thần bí, dù cho tin tức có khó tra như thế nào, bí mật được cất giấu cẩn thận đến mấy thì họ cũng tra ra, nếu không bọn họ cũng không có khả năng ra giá cao như vậy, người bình thường thì không bo giờ có khả năng chi trả số tiền đó.

Thiệu Thiến nằm mơ cũng thật không ngờ mình đã bị người theo dõi từ lâu, đoạn ghi âm bà ta gọi điện thoại thuê sát thủ bắn chết Đường Chấn sớm bị tìm ra, cộng với chứng cớ do một người nặc danh gửi đến, lúc này mới đưa Thiệu Thiến ra công lý.

Mà khiến Giang Dĩ Mạch bất đắc dĩ là cuối cùng cũng đưa được họ ra công lý, nhưng bởi vì bà ta thuê người bắn chết Đường Chấn, mà không phải bởi vì hại chết mẹ cô.

Nếu bà ta không thuê người bắn chết Đường Chấn, thì cô cũng không thể đưa bà ta đối mặt với pháp luật.

"Giang tiểu thư, buổi sáng hôm nay còn có một tin mới nữa cô đã xem chưa?" Đối phương lễ phép hỏi.

Giang Dĩ Mạch nghi hoặc biểu cảm cũng nói rõ cô chưa biết.

"Con trai của Đường Chấn Đường Hạo Thiên vì cưỡng gian mà bị bắt vào cục cảnh sát."

Giang Dĩ Mạch giật mình mở to hai mắt, Đường Hạo Thiên cường..., làm sao có thể?

"Là người bị hại báo cảnh sát, khi cảnh sát đi bắt của hắn, hắn còn chưa tỉnh." Đối phương nhìn biểu cảm kinh ngạc của Giang Dĩ Mạch, nói: "Chuyện này kỳ thật là do em gái cô Giang Mỹ Kỳ tiểu thư sắp đặt, kỳ thật cô ta đã lừa gạt Đường Hạo Thiên ký hiệp nghị chuyển nhượng tài sản, chiếm được tất cả tài sản của nhà họ Đường, muốn ly hôn với Đường Hạo Thiên lại sợ bị người ngoai mắng, cho nên tìm người đưa Đường Hạo Thiên vào ngục giam, nếu Đường Hạo Thiên không sống được trong hoàn cảnh khắc nghiệt của nhà giam hoặc bị người giết chết trong ngục, như vậy cô ta không chỉ có chiếm được tất cả tài sản nhà họ Đường, mà còn không bị bất cứ tiếng xấu nào."

"Cô ta giống ý hệt mẹ cô ta!"

"Giang tiểu thư, tin tức này xem như tôi tặng thêm cho cô, nếu cô không có chuyện khác, vậy tôi đi trước." Đối phương nhìn thấy Thượng Quan Trạch ở phía đối diện, khách khí đứng dậy, sau đó rời khỏi quán cà phê.

Giang Dĩ Mạch biết Thượng Quan Trạch nhất định sẽ giận mình, trách cô gạt anh mà tự làm việc này.

"Mạch Mạch, em không xem anh là bạn nữa hay sao?" Thượng Quan Trạch cực kỳ tức giận: "Vậy mà tự tìm thám tử tư điều tra Thiệu Thiến!"

"Em không muốn liên lụy anh..."

"Em xem anh là gì hả? Chỉ một Thiệu Thiến và ten buôn lậu súng kia, anh còn không để vào mắt." Anh khuyên cô thu tay lại là không muốn cô gặp nguy hiểm, nhà họ Thượng Quan ở trong ngoài nước đều rất có tiếng tăm, hắc bạch lưỡng đạo đều phải nhún nhường nhà họ Thượng Quan anh ba phần, Thiệu Thiến và cái tên buôn lậu súng ống kia đâu dám làm gì anh, nhưng không thể khẳng định bọn họ không dám gậy khó dễ Giang Dĩ Mạch.

Khi ở nước J may mà Mộ Thiên Thần kịp thời cứu được cô, nhưng những chuyện may mắn không phải lúc nào cũng xuất hiện, ngộ nhỡ...

Thượng Quan Trạch không muốn suy nghĩ tiếp.

"Được được, là em sai rồi, em mời anh uống cà phê, anh đừng giận nữa." Giang Dĩ Mạch mau chóng giải thích, có như vậymột người bạn vì minh mà không màng cả mạng sống, là may mắn của cô, không muốn vì chuyện này mà khiến anh tức giận.

Cô biết anh vì muốn tốt cho cô, lo lắng cô.

"Uống ly coffee là đủ sao?" Thượng Quan Trạch hỏi.

"?"

Thượng Quan Trạch đưa tay cầm tay Giang Dĩ Mạch: "Nghe nói em tên ngốc kia chạy mất, không bằng chọn anh đi..."

Giang Dĩ Mạch hung hăng đẩy tay anh ra: "Anh còn dám lấy chuyện này ra chọc ghẹo em, sau này ngay cả bạn bè cũng không làm nữa!"

Thượng Quan Trạch thở dài: "Đã làm cho người ta chạy mất mà vẫn một lòng hướng về tên đần độn kia, chẳng lẽ em thực sự yêu tên ngốc kia?"

Hiện giờ biết Mộ Thiên Thần giả ngu, Giang Dĩ Mạch lại để mặc người khác nói Mộ Thiên Thần là tên ngốc mà không cảm thấy tức giận.

"Anh ta là chồng em, em yêu hay không mắc mớ gì đến anh chứ?" Giang Dĩ Mạch mất tự nhiên xông lên quát Thượng Quan Trạch.

Thượng Quan Trạch nhìn biểu cảm của Giang Dĩ Mạch, là biết minh không hề diễn trò rồi.

Kỳ thật anh tìm thì sẽ biết mình không diễn trò, bằng không chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, cô cũng đã sớm hiểu rõ tâm ý của anh, ý từ của anh.

Nhưng trước thì cô yêu Đường Hạo Thiên, trong mắt không có người khác, mỗi lần Mộ Tử Duệ nhìn thấy ánh mắt của cô đều hận không thể nhìn cô đến rớt tròng mắt, nhưng cô lại không biết đến tinh cảm của anh.

Sau khi bị Đường Hạo Thiên và em gái cô cậy góc tường, bản thân còn chưa kịp thổ lộ với cô, cô đã trở thành Thiếu phu nhân nhà họ Mộ.

Tất cả đã nói nên một điều là anh với cô hữu duyên vô phận.

Cũng được.

Thượng Quan Trạch cười nói: "Đúng đúng, chuyện vợ chồng son của hai người anh không xen vào, nhưng em không coi anh là bạn bè thì lại khiến anh rất đau lòng, chúng ta chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, quen biết nhau nhiều năm như vậy, em lại coi anh là hạng người tham sống sợ chết, em nói em phải bồi thường cho anh thế nào đây?"

Giang Dĩ Mạch cũng không muốn mất đi người bạn tốt này, nói: "Anh muốn em bồi thường cho anh cái gì?" Vội vàng lại bổ sung một câu: "Nếu anh đưa là điều kiện vớ vẩn thì em với anh sẽ tuyệt giao!"

"Mời anh uống cà phê mười lần."

"Không thành vấn đề!" Giang Dĩ Mạch sảng khoái đáp ứng.

*

Hôm sau, nhà họ Mộ.

Hôm nay Mộ Thiên Thần đặc biệt không đến công ty, thay một bộ quần áo thoải mái rồi ra ngoài.

Một đôi tay thon dài ám muộn ôm anh từ đằng sau: "Thiếu gia..."

"Bỏ tay của cô ra!" Giọng Mộ Thiên Thần trong bình tĩnh lộ ra một tia lạnh nhạt và không vui.

Ninh Tử sửng sốt: "Thiếu gia đáp ứng để em sinh con cho thiếu gia, hiện tại tất cả mọi chuyện đã kết thúc, thiếu gia cũng nên thực hiện lời hứa lúc trước."

Mộ Thiên Thần lạnh lùng lấy hai tay cô ta ra, đi qua cô ta nói: "Lúc trước tôi đáp ứng cho cô một chỗ dựa, cô yên tâm, tôi nói được thì làm được."

Ninh Tử kinh hỉ nhào đi lên: "Thiếu gia, hiện tại chúng ta..."

"Tôi phải nói rõ một chuyện, trừ bà xã của tôi ra, tôi sẽ không để bất cứ người phụ nữ nào khác sinh con của tôi."

Ánh mắt Ninh Tử chớp lóe: "Ý thiếu gia là muốn cho tôi danh phận?"

Mộ Thiên Thần nhìn Ninh Tử, nở nụ cười: "Lời này mà cô cũng có thể nói ra miệng!"

"Thiếu gia, lúc trước thiếu gia đã đồng ý với em, muốn em giữ bí mật, muốn em chứng minh thành ý của minh với thiếu gia, thiếu gia sẽ cho em sinh con của thiếu gia."

"Lúc trước cô nói cô không cần danh phận, nhưng vừa rồi cô nói cái gì?" Mộ Thiên Thần hỏi lại.

"Em... Thiếu gia, là do thiếu gia nói ngoai bà xã của thiếu gia ra thì thiếu gia không cho bất cứ ai sinh con của thiếu gia, nên em mới có thể cho rằng..."

"Cho rằng? Đây cũng chứng minh trong lòng cô muốn có một danh phận, nếu tôi để cô sinh con của tôi rồi, đến lúc đó cô chạy đến làm phiền bà xã tôi thì không phải tôi sẽ gặp phiền toái sao?"

"Em đáp ứng thiếu gia, em sẽ tuyệt đối không nói lung tung với thiếu phu nhân."

"Cô bảo tôi phải tin tưởng cô thế nào đây? Lúc trước tôi cũng không dám tin tưởng cô, bảo cô chứng minh thành ý, nhưng kết quả cô chứng minh cái gì? Cô chứng minh lòng tham của cô, cho nên tôi không thể để cô sinh con của tôi."

Ninh Tử cũng không ngốc, tức giận nói: "Thiếu gia, ngay từ đầu thiếu gia đã không muốn để em sinh con cho thiếu gia rồi, tất cả cũng chỉ để lừa gạt em thôi đung không?"

"Cô muốn nghi như thế nào thì tùy cô, lúc trước tôi nói nếu cô chứng minh được thành ý thì tôi sẽ đáp ứng tất cả những mong muốn của cô, nhưng cô không thể làm được."

"Nếu em thật sự làm được, thiếu gia sẽ đáp ứng để em sinh con cho thiếu gia?" Ninh Tử hỏi lại.

"Trên thế giới này không có nếu!"

Mộ Thiên Thần vòng qua cô ta rồi rời đi, Ninh Tử giữ lấy anh: "Thiếu gia không thể đi, thiếu gia rõ ràng là chỉ lợi dụng em..."

"Buông tay!" Mộ Thiên Thần lạnh lùng quát lớn,bộ dáng anh nghiêm túc hoàn toàn không giống khi cợt nhả tùy ý.

Ninh Tử sợ hãi buông tay.

Mộ Thiên Thần nhanh chóng rời đi, lái xe đến nhà họ Giang.

Giang Gia Kiệt nhìn thấy Mộ Thiên Thần tới, sợ tới mức không dám kêu tiếng nào.

Trong nhà liên tiếp gặp chuyện không may, Giang Triển Bằng mấy ngày nay cũng không có tâm tình đi chơi, hai ba con ở nhà thương lượng phương pháp.

"Ba, con đi tìm chị nghĩ biện pháp, chị nhất định có biện pháp."

"Hiện tại Hạo Thiên cũng gặp chuyện không may, hiện tại chị con nhất định cũng cực kỳ phiền." Giang Triển Bằng thở dài: "Được rồi, con đến chỗ Kỳ Kỳ xem sao, nghe ý của nó thế nào, xem nó có biện pháp gì không?"

Giang Gia Kiệt đang muốn ra ngoài, quản gia tiến vào nói Mộ Thiên Thần đến đây.

Giang Triển Bằng bảo con trai đi trước, ông đang muốn lên lầu gọi Giang Dĩ Mạch, Mộ Thiên Thần lại gọi lại: "Để con đi thôi, ba không cần lo chuyện của bọn con đâu."

Giang Dĩ Mạch lại vẫn chưa tỉnh ngủ, mà mặt trời đã chiếu mông rồi.

Mộ Thiên Thần biết cô có thói quen ngủ nướng, cũng không vội đánh thức cô.

Trong lúc ngủ mơ Giang Dĩ Mạch cảm giác có vật đè ép xuống, không thở nổi, có cảm giác hít thở không thông.

"Ưm..." Rồi đột nhiên mở to mắt, vùng vẫy đẩy người đàn ông đang đè trên người ra.

Mộ Thiên Thần bắt lấy cổ tay cô đặt trên đỉnh đầu.

Giang Dĩ Mạch mới nhìn rõ là Mộ Thiên Thần: "Anh đang làm gì? Buông!"

"Bà xã, anh nhớ em." Mộ Thiên Thần ngây ngốc nói.

Giang Dĩ Mạch giãy giụa tay bị anh giữ, nhưng không thể động đậy: "Bỏ tay ra!"

"Bà xã, em đã tỉnh dậy rồi, theo anh về nhà đi." Vẻ mặt Mộ Thiên Thần vẫn khờ dại ngây thơ, giống như anh vẫn là Mộ ngốc nghếch.

"Anh giả bộ!"

"Theo anh về nhà đi, bà xã!" Đột nhiên Mộ Thiên Thần nhìn cô, trong mắt tất cả đều là thâm tình đối với cô.

"Anh, anh thay đổi nhanh như vậy làm gì?" Giang Dĩ Mạch có chút không thích ứng được: "Bỏ tay ra trước đã."

"Bà xã, mấy ngày này một mình anh ở nhà, mỗi ngày đều nhớ em, ban ngày nhớ, buổi tối nhớ, ngay cả khi làm việc cả đầu cũng đều là em." Mộ Thiên Thần tình thâm nghĩa trọng nói, con ngươi đen nhánh tràn ngập nhu tình ngọt ngấy, thấy Giang Dĩ Mạch đỏ mặt, không được tự nhiên ánh mắt tránh né.

"Anh nhìn tôi như vậy làm gì?"

Mộ Thiên Thần vỗ về mặt cô, thâm tình kéo đi lên, hôn lên môi cô.

Mặt Giang Dĩ Mạch đột nhiên nông bừng bừng, tuy đây không phải là lần đầu tiên anh hôn cô, nhưng nụ hôn thâm tình ôn nhu như vậy vẫn khiến không đỏ mặt.

Rơi vào nhu tình của Mộ Thiên Thần, đột nhiên Giang Dĩ Mạch vùng vẫy tránh thoát nụ hôn của anh: "Anh giả ngây giả dại gạt tôi, còn không mau cút đi!"

"Anh cũng rất bất dắc dĩ, huống chi anh cũng không có lừa em."

"Anh còn nói anh không có gạt tôi! Là ai giả ngây giả dại trước mặt tôi? Nói cái gì phải sinh con, thực ra là muốn..." Mặt Giang Dĩ Mạch đột nhiên đỏ hơn.

"Muốn cái gì?" Mộ Thiên Thần cố ý đùa cô.

Ánh mắt Giang Dĩ Mạch tanh né nhìn nơi khác, không tự nhiên.

Mộ Thiên Thần cân nhắc nở nụ cười: "Sao em không nói lời nào?"

"Anh còn không mau xuống! Nặng như vậy, dè chết tôi rồi!" Giang Dĩ Mạch cố ý đổi đề tài.

"Bà xã..."

"Cái gì?"

"Bà xã!" Mộ Thiên Thần cứ một lần lại một lần gọi cô, thích cảm giác được gọi cô là bà xã.

"Muốn nói gì thì nói đi!" Giang Dĩ Mạch tức giận.

"Anh muốn em."

Mặt Giang Dĩ Mạch nháy mắt hồng đến cổ.

"Bà xã, em lại xấu hổ sao? Trên người em, có chỗ nào anh chưa từng nhìn thấy đâu, vì sao còn phải xấu hổ!"

"Mộ Thiên Thần, anh cút đi... Ưm..." Câu nói kế tiếp bị môi Mộ Thần Thần gắt gao ngăn chặn, không cho cô cơ hội cự tuyệt, thâm tình bá đạo hôn môi cô.

"A! Em lại cắn anh?" Trên môi Mộ Thiên Thần bị cắn chảy máu.

"Anh còn dám làm loạn nữa đi!" Giang Dĩ Mạch bị anh giam cầm ở dưới thân, hoàn toàn nhúc nhích không được: "Mau thả tôi ra!"

"Bà xã, em vẫn đang giận anh sao?" Mộ Thiên Thần không biết tình tinh bà xã minh lại ác liệt như vậy: "Em muốn anh làm thế nào mới bằng lòng nguôi giận?"

"Ai bảo anh gạt tôi? Ngay cả một người giúp việc nhỏ nhoi cũng biết hết chân tướng, chỉ có tôi mới là đồ ngốc, cái gì cũng không biết."

"Bà xã, kỳ thật em mới là người biết anh không ngốc đầu tiên!" Mộ Thiên Thần nói.

"Anh đang nói bậy gì đó..."

"Anh nói thật." Mộ Thiên Thần từ trên cao nhìn xuống cô: "Em đã quên lần đầu tiên chúng ta gặp nhau sao?"

"Tối hôm kết hôn đó sao?"

"Đấy là lần thứ hai chúng ta gặp mặt."

Trong đầu Giang Dĩ Mạch lục lại chí nhớ có liên quan tới anh, thật sự không nhớ bọn họ đã từng gặp nhau trước đó.

Anh là anh họ của Đường Hạo Thiên, chẳng lẽ trước kia có gặp rồi nhưng quên?

"Xem ra em thật sự không nhớ chuện diễn ra biểu tối hôm đó rồi."

Giang Dĩ Mạch giật mình nhìn anh: "Buổi tối hôm ấy cái gì? Anh đang nói cái gì!"

"Cần anh nhắc cho em nhớ không?" Mộ Thiên Thần cười hỏi: "Buổi tối ấy có một cô gái lỗ mãng đột nhiên kéo anh vào góc tường tối, đối với anh yêu thương nhung nhớ, còn nói mỹ nữ yêu thương nhung nhớ cũng không muốn, có phải là đàn ông hay không! Vì chứng minh anh là đàn ông thật sự, sau đó..."

Mộ Thiên Thần đột nhiên hôn cô, nụ hôn bá đạo giống như buổi tối ấy vậy, tự làm vật gợi nhớ kí ức cho cô.

Đầu Giang Dĩ Mạch liên tục lục lại trí nhớ, rốt cuộc dừng lại ở cái đêm suýt chết ấy.

"... Là anh... Ưm..." Nụ hôn nhiệt tình, Giang Dĩ Mạch mơ hồ không rõ nói.

"Là anh, anh chưa bao giờ lừa gạt em, là em quên anh." Mộ Thiên Thần vừa hôn cô vừa thâm tinh nói với cô: "Hiện tại em còn nghi ngờ anh sao?"

Giang Dĩ Mạch dần dần không kháng cự nữa, tiếp nhận thân cận của anh.

Ngay khi cô buông xuống sự kháng cự, đầu gối Giang Dĩ Mạch đột nhiên bị gập lên, đạp vào giữa tên đàn ông xấu xa kia, toàn thân Mộ Thiên Thần cứng đờ, cả mặt xanh mét không động đậy được.

Lúc này Giang Dĩ Mạch mới đẩy anh ra: "Cho dù là như vậy, anh cũng không thể dùng sức với tôi, đừng quên, tôi là phụ nữ có thai!"

Mộ Thiên Thần đau đến xoay qua xoay lại: "Bà xã, ngộ nhỡ chỗ đó của anh gặp vấn đề gì thì sao, em muốn làm quả phụ hả?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net