Chương 90-1: Đừng trách con độc ác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Edit: Ngọc Hân

Nhà họ Giang thuê một luật sư lên tòa biện hộ cho Thiệu Thiến vô tội, nhưng chi phí thuê luật sự quá nhiều khiến nhà họ Giang đau đầu. Lúc Thiệu Thiến chưa xảy ra việc gì nhà họ Giang cũng chỉ còn vỏ không, tiền đã để nhà họ Đường nuốt hết. Hôm nay Thiệu Thiến gặp chuyện không may ngân hàng bắt đầu tới cửa đòi nợ, đóng băng tất cả tiền trong ngân hàng của nhà họ Giang, hơn nữa nếu không trả được khoản đã vay trên thì bất động sản nhà họ Giang chuẩn bị bị niêm phong bán đấu giá.

Không còn cách nào khác Giang Triển Bằng đành tự mình đến nhà họ Mộ tìm Giang Dĩ Mạch vay tiền.

Người giúp việc cung kính nói với Giang Triển Bằng: "Ông Giang, sáng sớm thiếu phu nhân đã ra khỏi nhà vẫn chưa về."

Giang Triển Bằng biết con gái không muốn gặp mình, ông ta lại gọi điện thoại cho Giang Dĩ Mạch, nhưng đầu bên kia tắt máy.

"Thiếu gia các người đâu?" Giang Triển Bằng lại hỏi.

"Thiếu gia ở công ty."

Giang Triển Bằng nói với người giúp việc: "Chờ khi con gái tôi về nhờ cô nói với nó giúp tôi, nó không gặp tôi cũng không sao, tôi đi tìm Thiên Thần."

Giang Dĩ Mạch nghe lời người giúp việc truyền lại vừa tức vừa giận, có ý gì đây?

Rõ ràng là đang uy hiếp mình.

Cuối cùng Giang Dĩ Mạch vẫn gặp Giang Triển Bằng: "Ba, ba muốn gặp con có chuyện gì?"

"Rốt cuộc cũng chịu gặp ba!" Giang Triển Bằng cảm thán: "Mạch Mạch, cho dù quá khứ ba làm bao nhiêu chuyện có lỗi với con và mẹ con, nhưng bây giờ nhà họ Giang gặp nạn sao con có thể nhẫn tâm không để ý đến thứ gì hết vậy? Dù nói thế nào đi chăng nữa cũng là ba nuôi con lớn, coi như không có công lao cũng có khổ lao...."

"Nói đi, chuyện gì." Giang Dĩ Mạch cắt đứt không muốn nghe ông ta giảng đạo.

"Tài sản nhà họ Giang đã bị đóng băng, bây giờ ba muốn mượn con ít tiền."

"Mượn tiền làm gì?"

Giang Triển Bằng lấy làm khó nói: "Thiệu Thiến xảy ra chuyện cần tốn tiền mời luật sư, nhưng tài sản nhà họ Giang đã bị đóng băng bây giờ không lấy tiền ra được, cho nên mới mượn con chút tiền sau này nhất định ba sẽ trả lại cho con."

Giang Dĩ Mạch buồn cười, "Ba, con trịnh trọng tuyên bố một lần nữa, con tuyệt đối sẽ không đưa tiền đi cứu người đã hại chết mẹ mình!"

"Mạch Mạch...."

"Không phải họ Thiệu cũng có con gái sao, hơn nữa còn là thiếu phu nhân nhà họ Đường nắm trong tay cả nhà họ Đường, lại còn nuốt của nhà họ Giang hơn 1200 vạn mà còn phải chạy tới chỗ con mượn tiền sao?" Giang Dĩ Mạch châm chọc nói.

Vẻ mặt Giang Triển Bằng lúng túng, nếu không phải bây giờ ông ta không còn cách nào khác thì cũng chẳng tìm tới con gái lớn.

Bên con gái nhỏ Giang Mỹ Kỳ ông ta đã sớm tới đó mấy chuyến nhưng mỗi lần nhắc tới chuyện vay tiền con gái nhỏ cũng sẽ lấy cớ tiền bạc đều ở trên những hạng mục công trình của tập đoàn Đường thị, bây giờ tiền không lấy ra được. Ngay cả cứu Đường Hạo Thiên cũng là mẹ chồng nó bán đồ trang sức để lấy tiền mặt.

"Ba, không phải là con không cứu mà là con thật sự không lấy tiền ra được. Vì mời luật sự giỏi nhất nước con bí mật tìm không biết bao nhiêu quan hệ mới khiến đối phương đồng ý nhận biện hộ cho mẹ vô tội trong vụ kiện. Chuyện có thể làm con đã làm hết sức, tiền thì bây giờ con thật sự không lấy ra được, nếu không con nói sơ qua với mẹ chồng mượn mẹ chồng chút ít, xem bà ấy còn đồ trang sức để bán lấy tiền hay không."

Nói đến mức như đã giải quyết hết mọi việc thế này ông ta còn có thể nói gì hơn được nữa?

Bên ngoài báo chí cũng đưa tin Giang Mỹ Kỳ vì cứu mẹ ruột và chồng mà tốn bao nhiêu tâm tư và tinh lực (Tinh thần và sức lực), chỉ riêng tìm luật sư tốt nhất nước biện hộ cho mẹ mình trước tòa mà phải tìm bao nhiêu quan hệ mới mời được đối phương. Dù sao vụ án này cũng rất khó giải quyết, tất cả chứng cứ đều rất xác thực, cố ý giết người sao có thể biện hộ vô tội đây?

Người ngoài cho rằng Giang Mỹ Kỳ tốn tiền mời luật sư giỏi nhất nước ra tòa vì Thiệu Thiến, đều đang ca ngợi phẩm chất đạo đức tốt đẹp của cô ta. Một bên là ba chồng bị bắn chết, một bên là mẹ ruột, đấu tranh và dằn vặt ở giữa có bao nhiêu đau đớn thống khổ, không phải người nào cũng có thể hiểu được.

Giang Dĩ Mạch nhìn bản tin bên cạnh trong lòng liền hiểu có người cố ý ngầm khống chế dư luận, nếu cô còn đưa tiền cho ba mình mời luật sư cứu Thiệu Thiến, thì mới thật sự là đầu óc bị cửa kẹp rồi.

Đừng nói Thiệu Thiến hại chết mẹ cô không nói, coi như giữa bọn cô không có bất kỳ thù oán gì cô cũng không thể cho mượn số tiền này.

Tất cả mọi người nghĩ rằng Giang Mỹ Kỳ xuất tiền, nếu cô cho mượn không những không nói ra sự thật được mà còn làm bợ đỡ thay Giang Mỹ Kỳ, tất cả công lao đều thuộc về Giang Mỹ Kỳ.

Giang Dĩ Mạch biết tính tình mình không tốt mắt lại nhỏ, bị người ta đào góc tường cô có thể không truy cứu nữa, dù sao loại đàn ông đó cũng không đáng để cô truy xét, nhưng cô tuyệt đối sẽ không cho người ta cơ hội đào góc tường mình thêm lần nữa.

Cô chưa bao giờ nhỏ nhen lấy ơn trả oán làm chuyện ngu xuẩn như vậy.

Giang Dĩ Mạch cô cũng không hào phóng như vậy, nếu là lấy ơn trả oán, làm sao trả ơn chứ?

"Mạch Mạch, con quá cực đoan rồi, mẹ con chết không phải do Thiệu Thiến tạo thành, con đổ tất cả lỗi lên người bà ấy đối với bà ấy cũng không công bằng." Giang Triển Bằng khuyên, "Cũng không phải ba muốn con cứu bà ấy, chỉ là ba lấy danh nghĩa của mình mượn con ít tiền, sau này nhất định sẽ trả lại cho con."

"Con không có tiền!" Giang Dĩ Mạch dứt khoát nói, thật ra thì chính là không cho mượn.

Khoàng thời gian gần đây Giang Triển Bằng chịu đựng áp lực từ mọi phía, vay tiền nhờ vả người xung quanh đã bị ép tới có chút không thở nổi. Trong lòng áp lực, một bụng lửa nóng không có chỗ phát ra, hai con gái lại than thở như vậy khiến bây giờ ông ta có chút không kiềm chế được lửa giận trong lòng,

Cũng may con gái nhỏ biết tìm đủ loại lý do nói giọt nước cũng không lọt, dầu gì cũng khiến trong lòng người khác cảm thấy hơi thoải mái. Nhưng Giang Dĩ Mạch lại có thái độ nhất định không cho mượn khiến ông ta thật sự không cách nào tiếp nhận được.

Không thể tiếp tục nhịn được nữa, theo đó tất cả áp lực phải thừa nhận từ trước và uất ức kiềm chế trong lòng ngay lập tức vọt ra ngoài.

"Mạch Mạch, sao con có thể độc ác máu lạnh như vậy? Con luôn nói ba có lỗi với con và mẹ con nhưng có khi nào con tôn trọng người làm ba này và mẹ kế của con? Nếu không phải chúng ta nuôi con từ nhỏ tới lớn thì bây giờ con xuất hiện ở đây sao? Dù Thiệu Thiến có lỗi nhưng bà ấy cũng là mẹ kế nuôi con khôn lớn, bây giờ bà ấy xảy ra chuyện con còn thấy chết mà không cứu, sao ba có thể có đứa con gái như con!"

"Ba, con cảm thấy ba rất thú vị, bà ta gặp chuyện không may sao không đi tìm con gái bà ta cứu? Tài sản mẹ con để lại không phải đã bị bà ta thế chấp vay hơn 1000 vạn cho con gái ruột của bà ta sao? Bà ta "Móc tim móc phổi" cho con gái bà ta như vậy thì đi tìm con gái bà ta mà cứu! Con gái bà ta giỏi như vậy con tin nhất định sẽ dốc hết toàn lực cứu bà ta, oki!"

Giang Triển Bằng bị chặn một câu cũng không nói ra được.

"Mạch Mạch, con không thể nói chuyện dễ nghe hơn được chút sao? Kỳ Kỳ có nổi khổ tâm riêng của nó, Hạo Thiên xảy ra chuyện bây giờ nó chỉ riêng bận rộn chuyện Hạo Thiên cũng đã rất cực khổ rồi, con không thể thông cảm cho Kỳ Kỳ tý nào sao? Dù thế nào đi chăng nữa nó cũng là em gái ruột của con."

"Nó từng xem con là chị ruột sao? Lén lút cướp chồng chưa cưới của con, đây chính là em gái ruột sao?"

"Nhưng không phải Thiên Thần rất tốt với con sao? Hơn nữa nó không ngu ngốc, lại là tổng giám đốc tập đoàn Mộ thị, nếu như không phải do Kỳ Kỳ thì sao con có thể gả vào nơi tốt như vậy?"

Giang Dĩ Mạch cười lạnh: "Nếu Mộ Thiên Thần chính là kẻ ngốc hoặc là anh ấy đối xử với con không tốt chút nào, ba còn có thể nói những lời này được sao? Xin đừng viện cớ đúng cho những chuyện ích kỷ bẩn thỉu mà các người đã làm nữa, chỉ có thể càng tô càng đen."

"Mạch Mạch, con cũng sắp làm mẹ nói chuyện sao còn nói chuyện gay gắt như vậy? Thái độ không thể khá hơn chút nào sao?" Giang Triển Bằng hết lời khuyên bảo, "Con đã không còn là đứa trẻ nữa, không hiểu được câu lấy đại cục làm trọng sao?"

"Tính tình con chính là như vậy, người khác đối xử với con thế nào thì con sẽ đối xử với người đó thế ấy, thái độ của ba quyết định thái độ của con, nếu ba có lòng dạ độc ác với con thì cũng đừng con độc ác."

"Con nói những lời này để ngụy biện cho điều gì?" Trong lòng Giang Triển Bằng phát hỏa, phát hiện càng nói chuyện với con gái càng không được gì, hồi lâu sau tức giận bỏ lại một câu: "Đúng, hôm nay ba vốn không nên tìm tới con! Sau này ba không có cô con gái này!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net