Chương 96-2: Cô nam quả nữ (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Giang Dĩ Mạch biết là Giang Mỹ Kỳ giở trò quỷ, ảnh chụp cũng là cô ta chụp, ngày hôm qua cô từ phòng bệnh ba ra ngoài, Giang Mỹ Kỳ vẫn luôn đi theo cô.

Chuyện này cô vốn nghĩ sẽ tìm một cơ hội nói cho Mộ Thiên Thần, bây giờ đã bị Giang Mỹ Kỳ đâm, vậy thì nói trước cũng giống vậy.

Thấy vẻ mặt Giang Dĩ Mạch dần dần lạnh như băng, Mộ Thiên Thần biết trong lòng cô lại đang suy nghĩ miên man.

"Bà xã..."

Giang Dĩ Mạch giương mắt nhìn Mộ Thiên Thần: "Tin tức kia là thật, em sẽ không làm chậm trễ anh, nếu muốn ly hôn..."

"Em đang nói đùa sao?" Mộ Thiên Thần cười cắt ngang, vẻ mặt hơi nghiêm túc: "Anh chưa từng nghĩ đến cái này."

"Em không đùa, tin tức anh đã thấy, em không sinh con được, anh có gia nghiệp lớn như vậy cần một người thừa kế, nhưng em tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ cho chồng mình cùng người phụ nữ khác sinh con, cho nên trải qua liên tục suy xét em quyết định..."

Mộ Thiên Thần đột nhiên nổi đóa đẩy Giang Dĩ Mạch ở trên tường: "Em coi mình thành cái gì hả? Lại coi anh là cái gì? Tưởng anh tùy tiện cùng một phụ nữ nào đều có thể sinh con? Nếu là như thế này, lúc trước anh căn bản sẽ không đụng vào em, bởi vì anh không xằng bậy với phụ nữ, nếu xằng bậy, vậy thì sẽ chịu trách nhiệm, cả đời tuyệt không sẽ gặp người phụ nữ khác."

Lần đầu tiên Giang Dĩ Mạch nhìn thấy Mộ Thiên Thần nổi giận, vẫn cho rằng anh vĩnh viễn sẽ không tức giận.

"Anh cứ như vậy nhìn trúng em? Coi như cả đời em không sinh con cho anh cũng không quan tâm?" Giang Dĩ Mạch hoài nghi hỏi: "Thì ra anh dễ dàng yêu người khác như vậy!"

Mộ Thiên Thần cười nhẹ: "Ai bảo em lúc trước nhung nhớ yêu thương anh còn hoài nghi anh không phải là đàn ông, vì chứng minh với em nên anh là người đàn ông hàng thật giá thật, đành phải cả đời quấn em rồi."

"Em khi nào thì yêu thương nhung nhớ anh hả?"

"Là ai nói "Mỹ nữ yêu thương nhung nhớ cũng không muốn, có phải là đàn ông hay không"?"Mộ Thiên Thần cười nói: "Em với một người đàn ông không quen đã như vậy, không sợ anh là người xấu, lúc ấy đem em ăn sạch sành sanh?"

"Anh dám!"

"Em xem anh có dám hay không!" Trong mắt Mộ Thiên Thần hàm chứa ý cười trêu tức, dán lên môi cô liền hôn.

Giang Mỹ Kỳ cố ý tung tin chuyện Giang Dĩ Mạch ra ngoài cũng không ảnh hưởng đến tình cảm của hai người, ngược lại làm cho Giang Dĩ Mạch càng thêm tín tưởng Mộ Thiên Thần, có lẽ Giang Mỹ Kỳ không ngờ.

Lẽ ra thành đôi trong hào môn vọng tộc càng coi trọng, nếu xuất hiện phụ nữ không thể nối dõi tông đường, chỉ có một kết cục.

Đó chính là đuổi ra khỏi nhà.

Có thể nói Giang Dĩ Mạch là may mắn, không có mẹ chồng đuổi cô ra ngoài, mà chồng cũng không cho cô bất kỳ áp lực gì.

Nhưng nếu ngộ nhỡ cô không thể sinh, anh không lo lắng gia nghiệp lớn của anh sao?

Trên giường phòng ngủ, Giang Dĩ Mạch ghé vào trong ngực Mộ Thiên Thần dày rộng hỏi ra vấn đề như vậy, Mộ Thiên Thần nhẹ cười: "Thật ra anh không phải con cháu nhà họ Mộ."

Giang Dĩ Mạch kinh ngạc: "Cái gì? Lúc trước anh làm tất cả không phải là vì giúp ba ruột của anh đoạt lại toàn bộ thuộc về nhà họ Mộ sao?"

Mộ Thiên Thần vuốt tóc Giang Dĩ Mạch: "Anh là vì người kia đoạt lại toàn bộ thuộc về nhà họ Mộ, nhưng ông ấy không phải ba ruột anh."

Giang Dĩ Mạch giật mình mở to hai mắt: "Vậy ba ruột của anh là...?"

"Mộ Đình." Mộ thiên thần nói.

"Em có chút choáng váng." Giang Dĩ Mạch nghe có chút không hiểu lời anh nói: "Nếu ba là ba ruột của anh, vì sao anh phải gián tiếp làm hại ba trúng gió thành người tàn phế như thế."

"Vì mẹ anh." Mộ Thiên Thần nói: "Hơn nữa tất cả vốn thuộc về nhà họ Mộ, là năm đó ba anh dùng thủ đoạn ti tiện đoạt từ chủ nhân nhà họ Mộ, bây giờ anh làm tất cả chỉ là vật quay về đúng chủ, nhưng năm đó nhà họ Mộ đã không còn ai, tương lai muốn để lại tất cả cho ai chỉ có thể đợi xem ý trời."

"Cho nên anh mới không thèm quan tâm chuyện thân thể em có thể sinh ra đứa bé không?"

"Ai nói anh không thèm quan tâm? Anh rất muốn một đứa con thuộc về chúng ta, cho nên anh mới có thể cố gắng như vậy!" Mộ Thiên Thần nói xong giống như sói bổ nhào đặt Giang Dĩ Mạch ở dưới thân.

...

*

Đang lúc bên ngoài đều đang phỏng đoán nhà họ Mộ có bất ngờ thay đổi nữ chủ nhân không, thì Mộ Thiên Thần cao giọng ở bên cạnh bà xã, mang theo bà xã đi nghỉ phép ở bờ biển vùng ngoại ô, cùng xem mặt trời mọc thưởng thức biển rộng có bao nhiêu đẹp, cũng xua tan những người phụ nữ không có ý tốt muốn leo lên làm bà chủ.

Anh dùng hành động nói cho bên ngoài, không quan tâm bà xã của mình gặp phải chuyện gì, anh đều sẽ không vứt bỏ bà xã của mình, chỉ biết càng yêu thương cô hơn, cũng chẳng khác đánh cho Giang Mỹ Kỳ một bạt tai.

Toàn thành phố đều đưa tin tổng giám đốc tập đoàn Mộ thị có bao nhiêu tha thiết yêu bà xã của mình, không rời không bỏ vời bà xã, khen ngời hai người ân ái như lúc ban đầu.

Giang Mỹ Kỳ nhìn những bản tin này, chỉ cảm thấy như bị đâm đỏ mắt.

Tức giận vò tờ báo thành hình tròn hung hăng đập bể ở trên tường, nhưng vẫn khó hết hận một cước đạp đổ bàn trà trong phòng, cốc nước bốp một tiếng rơi trên mặt đất rơi chia năm xẻ bảy.

Mẹ Đường nghe thấy động tĩnh lập tức mở cửa tiến vào, nhìn thấy mảnh thủy tinh đầy trên đất trong phòng ngủ vội vàng hỏi: "Làm sao vậy?"

Giang Mỹ Kỳ nhìn thấy mẹ chồng tiến vào, khôi phục dáng vẻ ngày thường: "Không cẩn thận đụng một cái, bà nhanh chóng thu dọn một chút đi."

Mẹ Đường là con gái nhà giàu có, sau khi gả vào nhà họ Đường cũng là làm thiếu phu nhân, về sau sinh con trai lại càng có người cung kính nữ chủ nhân nhà họ Đường, chưa từng làm bất kỳ chuyện gì, còn được sai khiến người hầu, nhưng ở trước mặt Giang Mỹ Kỳ lại không hề có tôn nghiêm nữ chủ nhân nhà họ Đường đáng nói.

Chồng qua đời, con trai gặp chuyện không may, bây giờ tập đoàn Đường thị cần nhờ con dâu xử lý, bà vì nhà họ Đường, vì con trai, chỉ có thể cứng rắn chịu đựng.

Di động trên ngăn tủ đột nhiên vang lên, Giang Mỹ Kỳ cầm lấy điện thoại di động nhìn một cái, trên mặt màn hình lóe ra chữ, lập tức đi đến phòng khác nghe điện thoại.

Mẹ Đường thấy Giang Mỹ Kỳ lén lút sau lưng mình nghe điện thoại thì cảm thấy tò mò, gần đây điện thoại cô ta giống như đặc biệt nhiều, thường xuyên thấy cô ta gọi điện thoại, nếu là công ty có chuyện gì cũng không đến mức luôn luôn nói điện thoại, thật sự có chuyện nghiêm trọng gì thì trực tiếp đến công ty càng thuận tiện giải quyết.

Giang Mỹ Kỳ đóng chặt cửa phòng, lúc này mới nhận điện thoại.

"Thân ái, sao bây giờ mới nghe điện thoại?" Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng người đàn ông, nói tiếng nước D.

Đất nước D là một quốc gia nhiều hải đảo, tài nguyên phong phú, cũng là thắng cảnh du lịch toàn cầu, phần lớn người dân là từ quốc gia khác di dân, bởi vậy ở đó ngôn ngữ hỗn tạp, Giang Mỹ Kỳ biết chút tiếng địa phương chính phủ cùng một số tiếng quốc gia khác.

Khi hai người trao đổi là các loại ngôn ngữ pha tạp, cơ bản cũng có thể trao đổi trôi chảy.

"Em vừa mới ở một cuộc hội nghị quan trọng." Giang Mỹ Kỳ nói.

"Anh đã quấy rầy đến em rồi hả?"

"Không có, em đã giao hội nghị cho trợ lý đi chủ trì rồi." Giang Mỹ Kỳ nói: "Gọi điện thoại tìm em có chuyện gì không?"

"Cũng không có chuyện gì đặc biệt khác, chỉ là nhớ em." Người đàn ông nói: "Bảo bối, anh đi nhìn em nhé."

"Đừng!" Giang Mỹ Kỳ chú ý đến khẩu khí của mình có chút gấp, vội vàng giải thích nói: "Em cả ngày bận chuyện công ty không có thời gian ở cùng anh, mà anh lại nói không thông thạo, quá đây thật sự bất tiện."

Nếu để cho anh ta biết mình đã có chồng, giữa bọn họ cũng xong rồi.

"Anh thật sự rất nhớ em, thân ái." Người đàn ông nói: "Qua vài ngày anh phải đến nước Y, nơi đó mỗi năm hoàng thất tụ tập một lần, anh muốn đi tham gia, sau đó còn ở với mẹ anh một thời gian ngắn, mẹ anh vẫn muốn giới thiệu người phụ nữ khác cho anh, anh không biết cự tuyệt bà như thế nào, nếu em đồng ý đi cùng anh, thì anh có thể nói cho mẹ biết, anh đã có người trong lòng, thì bà không ép anh nữa."

Giang Mỹ Kỳ rất động tâm: "Milro, em cũng rất muốn gặp anh, em sẽ cố gắng giao mọi chuyện trên tay cho cấp dưới đi làm, sau đó đi gặp anh."

Trong điện thoại hai người lại chàng chàng thiếp thiếp hàn huyên một lúc, thời gian thấm thoát trôi qua hơn nủa giờ.

Mẹ Đường đã dọn dẹp mảnh thủy tinh vỡ trên đất tra ra khỏi phòng, trốn ở bên ngoài phòng nghe lén Giang Mỹ Kỳ gọi điện thoại, bởi vì phòng cách âm rất tốt, dán cửa nghe một lúc cũng không nghe được cái gì.

Giang Mỹ Kỳ nói điện thoại xong, trong lòng mừng thầm nếu có thể gả vào hoàng thất kia mới chân chính vinh quang vô hạn, tập đoàn Đường thị tính là cái gì.

Trong lòng cô ta lại bắt đầu tính toán cái gì, khi mở cửa phòng, mẹ Đường thiếu chút nữa thì ngã vào.

"Mẹ, mẹ ở trong này làm gì?" Giang Mỹ Kỳ hỏi: "Là đang nghe lén con nói điện thoại sao?"

"Không có, mẹ là muốn nói cho con, mảnh vỡ thủy tinh trong phòng mẹ đã dọn dẹp mang ra ngoài rồi." Mẹ Đường xấu hổ nói.

"Thu dọn xong thì mẹ đi làm việc của mẹ, đứng ở ngoài cửa làm cái gì?" Giang Mỹ Kỳ không vui nói, biết mẹ chồng đang nghe lén.

Đừng nói phòng cách âm hiệu quả tốt không nghe được cái gì, coi như nghe được cũng không hiểu cô ta đang nói cái gì.

Đương nhiên không cần thiết phải lo lắng bị bà ta phát hiện cái gì.

Giang Mỹ Kỳ trở về phòng mình, thấy mẹ chồng vẫn đi vào theo, không vui nói: "Bà theo vào đây làm gì?"

"Kỳ Kỳ, có chuyện muốn cầu xin con."

"Chuyện gì?"

"Mấy ngày hôm trước tôi đi thăm Hạo Thiên, nó rất muốn gặp con, con đi thăm nó đi." Mẹ Đường nói: "Từ khi Hạo Thiên vào trong đó con chưa từng nhìn nó..."

Giang Mỹ Kỳ không vui cắt ngang: "Không phải tôi bận việc sao, mỗi ngày phải xử lý một đống chuyện lớn của nhà họ Đường các người, làm sao có tâm tình đi quan tâm cái khác."

"Mấy ngày nay con vừa mới về nước không phải mỗi ngày đều đến bệnh viện ở cùng ba con sao, đi thăm Hạo Thiên một chút không chậm trễ mất bao nhiêu thời gian." Mẹ Đường oán thán nói những lời này.

"Bệnh ba tôi không chữa được, không sống được vài ngày, tôi rút ra thời gian ở cùng ba tôi cũng làm bà khó chịu sao? Nếu bà không vui, cùng lắm tôi mặc kệ chuyện nhà họ Đường các người, bà tự mình mà xử lý tập đoàn Đường thị đi."

"Mẹ không phải có ý đó." Mẹ Đường vội vàng nói, bây giờ nhà họ Đường chỉ có dựa vào cô con dâu này chống đỡ, bà đối với buôn bán một chút cũng không hiểu, nếu con dâu mặc kệ, thì tập đoàn Đường thị liền xong rồi: "Hạo Thiên ở bên trong luôn luôn bị thương, mấy ngày hôm trước mẹ đi thăm nó, thấy nửa bên mặt nó đã tím đen, người làm mẹ như mẹ không nỡ, muốn con thăm nó, thuận tiện đi quan hệ, để cho Hạo Thiên ở bên trong dễ chịu một chút."

Đường mẫu còn nói: "Kỳ Kỳ, Hạo Thiên là chồng con, nó ở bên trong chịu khổ, con cũng không đành lòng đi, nếu mẹ con không thuê người giết ba chồng con, Hạo Thiên gặp chuyện không may cũng không đến mức lưu lạc vào nhà tù."

Giang Mỹ Kỳ không hài lòng, cười lạnh phản bác: "Mẹ, mẹ đang trách tôi sao? Mẹ tôi thuê người giết chồng mẹ, nhưng cũng vì thế mà trả giá đắt, Hạo Thiên làm chuyện phạm pháp, coi như ba chồng còn trên đời cũng không cứu được anh ta."

"Làm sao có thể không cứu được? Nếu ba Hạo Thiên còn trên đời nhất định sẽ không để cho nó chịu chút tội kia." Mẹ Đường nói: "Năm đó Thiên Thần đánh chết người, đối phương vốn là nhà giàu có ở thành phố, nhưng sau cùng ba Thiên Thần giao thiệp vẫn không giải quyết được sao."

Nhắc đến người chồng qua đời cùng con trai tiến vào nhà tù, mẹ Đường lại bắt đầu lau nước mắt.

"Được được, tôi đi là được." Giang Mỹ Kỳ đành phải đồng ý: "Tôi lại chưa nói không đi thăm Hạo Thiên, qua vài ngày nữa tôi phải ra nước ngoài công tác, ngày mai tôi đi thăm Hạo Thiên, bà cũng đừng khổ sở."

Ngày hôm sau Giang Mỹ Kỳ liền đi thăm Đường Hạo Thiên, cách tấm thủy tinh cùng anh ta trò chuyện, trong mắt nổi lên nước mắt: "Ông xã."

Rốt cục Đường Hạo Thiên nhìn thấy Giang Mỹ Kỳ đến thăm mình, tay nắm điện thoại cũng kích động đến run run: "Bà xã, cuối cùng em đã đến thăm anh."

"Mặt của anh làm sao vậy?" Giang Mỹ Kỳ nhìn khuôn mặt Đường Hạo Thiên bị thương, đặc biệt ở nửa bên mặt như bị vật nặng đụng vào, đã sưng lên biến thành màu đen.

"Bà xã, em nghĩ biện pháp giúp anh đi quan hệ một chút." Đường Hạo Thiên ở trong điện thoại nhỏ giọng nói: "Bây giờ anh bị sắp xếp ở cùng một gian với mấy tên tội phạm giết người rất hung ác, bọn họ vừa thấy anh liền đánh anh cho đến chết, có đôi khi nửa đêm thừa dịp anh ngủ thiếp đi dùng dây thừng xiết anh, thiếu chút nữa hại anh bỏ mạng."

Ở trước mặt Giang Mỹ Kỳ, rốt cục Đường Hạo Thiên nói ra tất cả.

"Bây giờ anh vào buổi tối cũng không dám đi ngủ, sợ một khi nhắm mắt lại, bọn họ lại muốn ra tay với anh." Đường Hạo Thiên kể khổ với Giang Mỹ Kỳ, ở trong điện thoại lần nữa bảo cô ta giúp anh đi quan hệ một chút. "Anh sợ còn như vậy tiếp, anh thật sự hỏng mất, lần trước Gia Kiệt đến thăm anh, anh thiếu chút nữa thì không nhịn được nói tất cả cho nó, anh không muốn mẹ anh tiếp tục lo lắng cho anh nữa, chuyện này em không được nói cho mẹ anh, đừng làm cho bà biết chuyện anh ở bên trong."

Giang Mỹ Kỳ liên tục gật đầu, khóc đến hoa lê vũ đái, tay đặt ở trên kính: "Ông xã, em nhất định sẽ nghĩ biện pháp, anh nhất định phải chịu đựng, em ở bên ngoài chờ anh về nhà."

Đường Hạo Thiên cũng dơ tay sờ lên vách thủy tinh, cách thủy tinh giống như có thể đụng đến tay cô, hối hận lúc trước mình nhất thời hồ đồ bị người khác tính kế: "Kỳ Kỳ, anh là bị người ta hãm hại, chờ anh ra ngoài nhất định sẽ bắt được người hãm hại anh kia, em nhất định phải chờ anh..."

Cánh tay hai vợ chồng ở cửa sổ kính miệng tình cảm triền miên kể ra tâm sự, thời gian thăm hỏi qua, Giang Mỹ Kỳ lưu luyến không rời để điện thoại xuống, một khắc xoay người kia, lưu luyến không rời trên mặt nháy mắt hóa thành lạnh lùng cùng khinh thường.

Trưởng trại giam nhiệt tình đưa Giang Mỹ Kỳ ra ngoài, hai người ở trong văn phòng của trưởng trại giam đợi hơn nửa giờ, Giang Mỹ Kỳ nói: "Chuyện này cầu xin ông, sau khi xong chuyện tôi nhất định sẽ hậu tạ."

"Được được, tôi nhất định làm hết sức."

Tiễn Giang Mỹ Kỳ, Trưởng trại giam mở cặp hồ sơ trên bàn công việc ra, bên trong một tấm chi phiếu lớn, lầm bầm lầu bầu: "Đường thiếu phu nhân ra tat thật hào phóng! Ha ha ha..."

Khi Giang Mỹ Kỳ về đến công ty thì điện thoại di động đột nhiên vang lên, mắt nhìn màn hình điện thoại di động, thì tiếp điện thoại.

"Được, tôi lập tức đi."

10 phút sau, xe Giang Mỹ Kỳ đỗ ở trong một ngõ yên tĩnh, người đàn ông đeo kính râm sớm đứng ở nơi đó, nhìn thấy xe Giang Mỹ Kỳ đến đây, thì lên xe.

"Điều tra ra chưa?" Giang Mỹ Kỳ hỏi.

"Đã điều tra ra rồi." Đối phương nói: "Hoàng thất nước Y quả thật có cô công chúa đã từng gả cho tài phiệt nước D, nhưng qua vài năm sau thì ly hôn, từng có một con trai vẫn ở nước Y chưa từng rời đi."

Giang Mỹ Kỳ kinh ngạc: "Người đàn ông kia là ai?"

"Người đàn ông tên Milro kia là thanh niên lêu lổng ở nước D, dựa vào bề ngoài gương mặt bẩm sinh cao quý lừa gạt một số tiểu thư phu nhân nhà giàu. Dây truyền đắt tiền anh ta đưa cho cô là hàng giả, không phải chuyên gia rất khó nhìn ra là giả." Đối phương đưa một túi hồ sơ cho Giang Mỹ Kỳ: "Giang tiểu thư, đây là đồ cô muốn, bên trong có toàn bộ tư liệu liên quan đến người tên Milro kia."

Trên mặt Giang Mỹ Kỳ khó chịu, cố gắng đè nén nhận túi hồ sơ: "Tiền tôi sẽ gửi vào tài khoản cho anh, chuyện này không thể để cho người khác biết."

"Giúp người thuê giữ bí mật là quy tắc của chúng tôi, Giang tiểu thư xin yên tâm." Đối phương mở cửa xe, xuống xe rời đi.

Giang Mỹ Kỳ lập tức lái xe về công ty, sau khi vào văn phòng tổng giám đốc, tiếp đó mới mở túi hồ sơ ra xem nội dung bên trong, phát hiện tên hậu duệ hoàng thất nước Y căn bản chính là một tên lường gạt.

Thật ra chính là một tên côn đồ nước D, bởi vì bề ngoài giống thiếu gia quý tộc, tóc vàng mắt xanh, chuyên môn đến đây lừa gạt tiền của một số tiểu thư phu nhân nhà giàu.

Giang Mỹ Kỳ thật không ngờ mình đã bị một tên giả mạo lừa, cho rằng anh ta xuất thân phú quý, kết quả chỉ là kẻ nghèo hèn.

May mắn cô ta vì xác nhận thân phận người đàn ông này nên thuế thám tủ tư đi điều tra một chút, nếu không thật đúng là bị lừa, chỉ đáng tiếc đưa cho anh ta miếng ngọc đắt tiền kia.

Giang Mỹ Kỳ dựa vào trên ghế làm việc, bị một tên giả mạo lừa tài gạt sắc như vậy, làm cho cô ta rất tức giận, nuốt không trôi cục tức này.

Vô tình thấy tờ báo đặt trên bàn làm việc bày sáng nay, trên trang đầu là hình ảnh Mộ Thiên Thần với Giang Dĩ Mạch nghỉ phép bên bờ biển, tức giận xé tan tờ báo thành từng mảnh.

Một Giang Dĩ Mạch dựa vào cái gì khắp nơi đè trên đầu cô ta?

Không phải mẹ mình có chút tiền sao, nhưng đến cuối cùng còn không phải bị người ta bố trí chết oan uổng, để lại tất cả tiền bạc cũng đều biến thành của Giang Mỹ Kỳ rồi.

Cô ta dựa vào cái gì có được hạnh phúc?

Dựa vào cái gì có thể ở một chỗ với Mộ Thiên Thần?

Một người không đẻ ra trứng mà thôi, luôn mồm mắng mình là nghiệt chủng, người phụ nữ thứ ba, một ngày nào đó sẽ để cho cô ta biết mình lợi hại, cho cô ta cũng trở thành tiểu tam trong miệng người!

Giang Mỹ Kỳ hung ác nghĩ.

*

Bờ biển, Giang Dĩ Mạch đi chân trần ở trên bờ cát gió biển thổi, ở phía xa trong biệt thự, Mộ Thiên Thần đang ở nghe điện thoại ngẩng đầu mở cửa sổ từ lúc nhìn bóng dáng phía xa.

Anh thật không ngờ Giang Mỹ Kỳ sẽ đột nhiên gọi điện thoại cho anh, nhưng lại dám hẹn anh gặp mặt, quan trọng nhất còn dám uy hiếp anh.

"Trong tay tôi có bí mật của Giang Dĩ Mạch, anh nhất định sẽ rất cảm thấy hứng thú." Giang Mỹ Kỳ nói.

Giang Mỹ Kỳ biết chỗ yếu của Mộ Thiên Thần chính là Giang Dĩ Mạch, chỉ cần liên quan đến Giang Dĩ Mạch, coi như anh ta biết là cạm bẫy cũng nhất định trở về.

Hơn một giờ sau, Mộ Thiên Thần đến phòng khách sạn đã hẹn, thấy Giang Mỹ Kỳ bọc khăn tắm đứng ở bên trong: "Cô đây là có ý gì?"

Giang Mỹ Kỳ lặng lẽ nhìn bóng dáng đằng sau Mộ Thiên Thần, nói: "Hẹn anh đến nơi này, cô nam quả nữ, còn có thể có ý gì? Nếu anh đến đây, nên biết."

Bóng dáng đến gần giơ gậy bóng chày trong tay lên, đột nhiên một gậy xuống, Mộ Thiên Thần ý thức được không ổn, hôn mê bất tỉnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net