Ngoại truyện 3: Không được có ý đồ với cô ấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: heisall

Lúc Mộ Viêm Huyên tỉnh lại lần nữa, thì nhìn thấy An Ninh ngồi ở trên ghế, tay đang vuốt con dao gọt trái cây.

An Ninh thấy anh tỉnh, liền cầm dao gọt trái cây đi đến gần: "Anh đã tỉnh!"

Mộ Viêm Huyên mới vừa muốn ngồi dậy, lại phát hiện tay chân của mình không thể động đậy, toàn thân đều bị dây thừng trói chặt.

"Anh nói mau, anh là ai? Chạy tới nhà của tôi làm gì?" An Ninh nghiêm túc hỏi: "Còn gạt tôi cái gì mà sống không quá ba tháng, thật sự coi tôi là kẻ ngu hả!"

"Chị à, em sợ." Vẻ mặt Mộ Viêm Huyên khờ dại u mê, giống như một đứa bé, vô tội nói.

An Ninh ngẩn ra: "Anh giả bộ cái gì chứ, ai là chị của anh?"

"Chị, em xin lỗi, chị đừng đánh em có được không? Em biết em sai rồi, sau này em nhất định sẽ nghe lời." Giọng điệu nói chuyện của Mộ Viêm Huyên giống như một đứa trẻ ba tuổi.

"Này, anh đang giả vờ hay thiệt đó?" An Ninh có chút khẩn trương đến gần: "Không sao chứ?"

"Chị ơi, em sợ, chị đừng đánh em...em sẽ nghe lời mà." Mộ Viêm Huyên nhìn con dao gọt trái cây trong tay An Ninh, tội nghiệp nói.

An Ninh liếc nhìn con dao gọt trái cây trong tay mình, vội vàng để qua một bên: "Anh làm sao vậy? Sao lại nói chuyện kỳ quái như thế?"

"Chị, em thật sự rất khó chịu......" Mộ Viêm Huyên lắc người một cái, nhưng trên người bị sợi dây trói chặt, không thể động đậy.

"Này, rốt cuộc thì anh thế nào? Chẳng lẽ là đầu óc anh đã bị tôi đánh hỏng rồi?" An Ninh khẩn trương hỏi.

"Chị, em khó chịu quá......"

"Được được, bây giờ tôi sẽ cởi trói giúp anh." An Ninh vội vàng giúp anh cởi dây: "Anh biết nhà anh ở đâu không? Anh tên là gì, tôi đưa anh về."

Mộ Viêm Huyên nhìn sợi dây trên người đã được cởi, trong mắt lóe lên một tia sáng.

"Em không biết." Mộ Viêm Huyên khờ dại lắc đầu một cái: "Chị, chị là chị của em sao?"

"Tôi......"

"Chị là chị của em có đúng không?" Mộ Viêm Huyên ngây thơ hỏi, sau đó ngốc nghếch ôm lấy An Ninh: "Chị, chị thật là xinh đẹp."

"Này, buông ra!" An Ninh dùng sức tránh khỏi lồng ngực của Mộ Viêm Huyên.

Gương mặt của Mộ Viêm Huyên tỏ vẻ ủy khuất, lã chã chực khóc: "Chị không thích em sao?"

"Anh bị ngốc thật sao?" An Ninh nhìn vẻ ngây ngô ngốc nghếch của Mộ Viêm Huyên, lập tức cũng hoảng hồn.

Dưới tình thế cấp bách, cô chỉ đánh anh ta ngất xỉu mà thôi, không nghĩ tới khi anh ta tỉnh lại liền trở nên ngốc nghếch.

An Ninh lo lắng suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Trước mắt anh cứ ở chỗ này chờ tôi một lúc, tôi sẽ trở lại ngay."

"Chị, chị định đi đâu?"

"Tôi sẽ trở lại ngay thôi." An Ninh vội vã chạy ra ngoài.

Mộ Viêm Huyên nhìn xuyên qua cửa sổ của căn phòng, thấy bóng dáng An Ninh vội vã chạy xa, bên khóe môi kéo ra một nụ cười tà mị.

Nhớ năm đó cha cũng giả bộ ngu ngu ngốc ngốc như vậy mới lừa gạt được mẹ, hôm nay không ngờ mình cũng dùng tới cách này.

Mộ Viêm Huyên cười mờ ám hai cái, lúc này mới ngẩng đầu quan sát căn phòng nhoe hẹp mà đơn giản.

Trên vách tường màu trắng dán mấy tờ áp phích phim hoạt hình, trang trí rất đơn giản, không có gì dư thừa, hơn nữa căn phòng được dọn dẹp rất sạch sẽ ngăn nắp.

Trên tủ để một tấm hình, chắc là ảnh An Ninh chụp chung với cha mẹ cô.

Đôi vợ chồng trung niên thoạt nhìn rất hiền từ, An Ninh đứng ở giữa cha mẹ, cười rất hạnh phúc.

Mộ Viêm Huyên phát hiện, ở trong hình An Ninh cười rất ngây thơ vui vẻ, mà người thật lại ít đi vài phần ngây thơ vui vẻ này, hình như giữa hai lông mày nhiều hơn một phần sầu lo.

Rất nhanh, An Ninh đã cầm quần áo đẩy cửa đi vào: "Anh hãy mặc quần áo vào trước, đây là tôi lấy từ nhà hàng xóm, anh mặc tạm đi."

Mộ Viêm Huyên nhìn An Ninh lấy ra một bộ quần áo cũ, thì không muốn mặc một chút nào.

"Anh mau mặc vào đi, sau đó tôi dẫn anh đến bệnh viện kiểm tra một chút."

"Em không có bệnh!" Mộ Viêm Huyên tính tình trẻ con nói.

"Tôi không nói anh có bệnh, lúc trước tôi không cẩn thận đánh anh bị thương, tôi dẫn anh đến bệnh viện xử lý vết thương trên đầu một chút." Thuận tiện kiểm tra thử đầu có vấn đề gì hay không.

"À."

Mộ Viêm Huyên đưa tay cởi ga giường ở ngang hông ra, mặt An Ninh nhất thời đỏ lên, xoay người cứng ngắc đi ra ngoài.

Nhìn An Ninh rời phòng, Mộ Viêm Huyên cúi đầu liếc mắt nhìn thân thể trần trụi của mình, nở nụ cười nham hiểm.

Nhìn thấy túi xách để trên đầu tủ, Mộ Viêm Huyên mở túi ra, tìm kiếm ở bên trong.

Rốt cuộc, từ bên trong lấy ra một cái điện thoại di động cũ rẻ tiền.

Gọi điện thoại bảo trợ lý tới đón mình.

Đột nhiên lại phát hiện mình hoàn toàn không nhớ số điện thoại của trợ lý là bao nhiêu.

Hơn nữa cũng không biết bây giờ mình đang ở địa phương nào.

Trả điện thoại di động trở về chỗ cũ, mặc quần áo đàng hoàng.

*

Trong hành lang bệnh viện, Mộ Viêm Huyên tự chơi một mình rất vui vẻ.

An Ninh đi theo bác sĩ vào phòng làm việc, không quên nói với Mộ Viêm Huyên: "Một mình anh ở chỗ này chơi, không nên chạy loạn."

"Dạ!" Mộ Viêm Huyên nghe lời đáp.

Trong phòng làm việc, bác sĩ nhìn tấm phim cùng với kết quả kiểm tra của Mộ Viêm Huyên một chút: "Căn cứ vào kết quả kiểm tra, đầu anh ta bị chấn động mạnh dẫn đến chấn thương sọ não, từ trong tấm phim có thể thấy trong não bộ có một khối máu, đây có thể là nguyên nhân dẫn đến trí lực bị giảm xuống, nhưng cô cũng không cần quá lo lắng, chỉ cần phối hợp trị liệu, qua một đoạn thời gian, chờ khối máu trong não bộ biến mất, có lẽ sẽ có chuyển biến tốt."

"Bác sĩ, anh ta thật sự không có gì nguy hiểm sao? Có thể chữa khỏi hoàn toàn không?" An Ninh lo lắng hỏi.

"Chuyện này tôi cũng không dám đảm bảo với cô, nhưng chỉ cần phối hợp trị liệu, nhất định sẽ có chuyển biến tốt hơn." Bác sĩ nói.

An Ninh đang rơi vào hoàn cảnh khó khắn, công việc bị mất rồi, bây giờ lại xuất hiện một người như thế, sau này làm sao có thể sống tốt được.

Trong hành lang, Mộ Viêm Huyên đang tự chơi một mình, lúc này đã lặng lẽ chuồn đến sảnh trước của bệnh viện, mượn điện thoại của quầy lễ tân để gọi điện cho em gái của mình.

Anh chỉ có thể nhớ được số điện thoại của cha mẹ và em gái.

Cha mẹ đang ở nước ngoài, anh nhất định không thể gọi điện thoại cho cha mẹ được, chỉ có thể gọi điện cho em gái mà thôi.

Thật lâu bên đầu kia điện thoại mới có người nghe máy: "Alo, xin hỏi ai vậy?"

"Em gái, là anh đây!"

"Anh? Rốt cuộc anh là ai?"

"Em gái, ngay cả giọng của anh trai cũng không nhận ra sao?"

"Anh, thật sự là anh sao?" Mộ Ngưng Huyên giật mình hỏi: "Anh đang ở chỗ vậy hả? Đêm qua trợ lý của anh bị người ta đánh ngất xỉu, sau khi tỉnh lại liền phát hiện cả anh và chiếc xe đều không thấy đâu, sáng nay đã báo cảnh sát rồi."

"Bây giờ anh đang ở bệnh viện." Mộ Viêm Huyên nói ra tên bệnh viện: "Thẻ căn cước, tiền bạc và quần áo của anh đều bị người ta cướp hết rồi, em nhanh chóng cho người đưa đến cho anh một ít tiền."

"Này ——, anh đâu rồi?" An Ninh ra ngoài phát hiện không có Mộ Viêm Huyên, lập tức đi tìm.

Mộ Viêm Huyên vội vàng cúp điện thoại, vội vã viết một địa chỉ đặt ở trên bàn lễ tân của bệnh viện.

Địa chỉ này là do anh moi ra từ trong miệng của An Ninh trên đường tới đây.

Nói với y tá ở quầy lễ tân mấy câu rồi vội vã đi qua.

"Chị, em ở đây!"

An Ninh nhìn thấy Mộ Viêm Huyên đứng ở trong đại sảnh của bệnh viện, liền chạy tới: "Làm sao anh lại chạy tới đây, hù chết tôi rồi, cứ cho là anh đã đi mất."

"Em đang chơi trồn tìm với chị." Mộ Viêm Huyên cười hề hề nói.

Nhìn Mộ Viêm Huyên ngây ngây ngốc ngốc, chân mày An Ninh nhíu lại, không biết phải làm sao với anh bây giờ.

"Chúng ta đi thôi."

Trên đường trở về, An Ninh đều nhìn quanh thử có ai tuyển người hay không, muốn nhanh chóng tìm được công việc.

"Chị, chị đang tìm cái gì hả?" Mộ Viêm Huyên nghi ngờ hỏi.

"Không có gì, chúng ta đi thôi."

Hai người cùng nhau trở lại chỗ ở, xa xa đã nhìn thấy một người đàn ông đang lén lén lút lút làm gì đó.

An Ninh nói với Mộ Viêm Huyên: "Anh vào nhà trước đi, tôi có chút chuyện, sẽ trở lại ngay."

Mộ Viêm Huyên nhìn bóng lưng An Ninh rời đi, ánh mắt liếc về phía người đàn ông đang đứng, trong mắt lóe lên một ý vị sâu xa.

"Anh tới đây làm gì?" An Ninh lạnh lùng hỏi người đàn ông.

"Ninh Ninh!" Người đàn ông ôm cổ An Ninh: "Anh rất nhớ em, nhớ em đến sắp điên mất rồi."

"Anh buông tôi ra!"

"Ninh Ninh, mỗi ngày trong đầu anh đều đầy ắp hình bóng của em, mở mắt là em, mà nhắm mắt lại cũng là em, Ninh Ninh, hãy trở lại bên cạnh anh đi!" Người đàn ông mạnh mẽ ôm lấy An Ninh đặt trên vách tường: "Ninh Ninh, anh sắp không chịu nổi......"

"Cố Duy Hạo, anh buông tôi ra...... Á......"

Cố Duy Hạo đặt bàn tay lên ngực An Ninh, dùng sức nắm, An Ninh tức giận đánh anh ta một bạt tai.

"Anh còn quấn lấy tôi như vậy...tôi sẽ gọi điện thoại cho vợ anh!" An Ninh tức giận đến nỗi thở hồng hộc, dùng tay ôm trước ngực.

"Ninh Ninh, em phải tin tưởng anh, trong lòng anh, người anh yêu chỉ có mình em thôi." Cố Duy Hạo nói: "Chỉ cần em đồng ý làm người tình của anh, mỗi tháng anh có thể cho em tiền, em có thể mua rất nhiều thứ em muốn......"

"Câm miệng!" An Ninh tức giận làm khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng: "Cút nhanh lên, nếu không tôi sẽ gọi điện thoại cho vợ của anh ngay bây giờ!"

"Ninh Ninh, anh biết rõ em không có công việc, chỉ cần em gật đầu nhẹ, anh có thể nuôi......"

"Không đi phải không?" An Ninh lấy điện thoại di động trong túi xách ra như muốn gọi điện thoại.

Cố Duy Hạo sợ hãi nói: "Được được, anh đi, em đừng gọi điện thoại cho vợ anh, anh đi ngay bây giờ đây. Những gì anh đã nói với em, em hãy suy nghĩ thêm một chút, suy nghĩ kỹ thì có thể gọi điện thoại cho anh......"

"Cút!"

Người đàn ông lại lén lút rời đi.

An Ninh chậm rãi ngồi chồm hổm trên mặt đất, khóc rấm rứt.

Mộ Viêm Huyên đi tới, cũng chậm rãi ngồi xổm xuống, ôm An Ninh: "Chị, chị đừng khóc."

Có lẽ là lòng quá đau đớn, nên An Ninh cũng mặc cho Mộ Viêm Huyên ôm, rúc vào trong ngực anh khóc rống lên.

Sau khi An Ninh khóc đủ rồi, ngồi trên giường trong phòng của mình, có chút không được tự nhiên nhìn Mộ Viêm Huyên đối diện, có lẽ là cảm thấy hơi ngượng ngùng.

"Chị, người đàn ông lén lén lút lút đó là ai?" Mộ Viêm Huyên hỏi.

"Không quen." An Ninh không muốn nhắc đến người đàn ông kia.

"Vậy tại sao chị lại vì anh ta mà khóc đau lòng như vậy?"

"Tôi đau có khóc vì anh ta chứ? Là do đột nhiên trong lòng cảm thấy khó chịu nên tôi mới khóc một chút cũng không được sao?" Bị người khác đâm trúng chỗ đau, trong lòng An Ninh càng thêm khổ sở, liền lớn tiếng với Mộ Viêm Huyên, ý thức được mình không nên trút giận lên người anh, nên đứng lên ra khỏi phòng: "Anh còn chưa ăn cơm trưa, tôi đi làm cho anh ăn, sau khi cơm nước xong, ở chỗ nào thì về lại chỗ đó!"

Mộ Viêm Huyên nhìn bóng lưng An Ninh rời đi, có chút bất đắc dĩ cười cười.

Cửa sổ thủy tinh vang lên mấy tiếng gõ, Mộ Viêm Huyên nghiêng đầu thì thấy anh chàng người lai tóc vàng rất đẹp trai đang dán vào cửa sổ thủy tinh.

Lập tức mở cửa sổ ra: "Tại sao là cậu? Chờ tôi một chút, ra ngay đây!"

Mộ Viêm Huyên len lén chạy ra ngoài, lôi kéo anh chàng đẹp trai tóc vàng đi tới một con hẻm hẻo lánh: "Sao cậu lại tới đây? Huyên Huyên đâu?"

"Chị ấy có chuyện không đến được, nói em ghé thăm anh một chút." Anh chàng đẹp trai tóc vàng nói: "Anh họ, anh làm em tìm anh mệt muốn chết, em đến bệnh viện, đến trước quầy lễ tân thì nhận được địa chỉ anh để lại, thật vất vả......"

"Đừng nói nhảm nhiều như vậy, tiền đâu?"

"Tiền gì?"

"Không phải em gái tôi nói cậu đem tiền đến cho tôi sao?"

"Không có, Huyên Huyên nói em tới đón anh về."

"Tạm thời tôi không thể đi, trên người cậu có bao nhiêu tiền, cho tôi mượn trước một chút, trở về tôi sẽ trả cho cậu cả vốn lẫn lãi."

"Trên người em không có tiền, anh họ, anh không phải không biết tình huống của ta, nếu không thì cùng trở về, em lại đi làm hai đơn......"

"Được rồi, được rồi." Mộ Viêm Huyên có chút như đưa đám: "Cậu trở về tìm em gái của tôi, lấy trước của nó một ít tiền đưa tới cho tôi."

"Anh họ, anh thật sự không trở về cùng em sao?" Anh chàng đẹp trai tóc vàng liếc mắt nhìn vào căn nhà cũ kỹ: "Anh thích nơi này sao? Đúng rồi, cô gái vừa mới khóc bù lu bù loa ấy là ai vậy?"

Mộ Viêm Huyên đột nhiên nghiêm túc nói: "Cậu không được có ý đồ với cô ấy!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net