Ngoại truyện 9 (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




"An Ninh, thật sự anh không cố ý muốn gạt em, ngày đó anh bị người đánh ngất xỉu lại còn bị cướp hết, y phục trên người đều đã bị người ta cướp đi rồi, trong lúc vô tình vào nhà em, về sau lại xảy ra nhiều chuyện." Mộ Viêm Huyên nói: "Anh vẫn không nói cho em biết, cũng chính là sợ Cố Duy Hạo trở lại khi dễ em, không ai có thể bảo vệ em."

Lúc này An Ninh không nghe vào bất cứ điều gì.

Mộ Viêm Huyên nói hồi lâu, cuối cùng nói: "Cho dù muốn đuổi anh đi, cũng phải chờ tới sáng mai chứ."

An Ninh bắt Mộ Viêm Huyên chạy tới phòng khách mà ngủ.

-

Sáng ngày thứ hai, tại một khu thương mại phồn hoa nhất thành phố xuất hiện một người không mặc gì.

Trên người lại viết "Tôi chuyên môn yêu đương vụng trộm với vợ của người khác, bị chồng người ta phát hiện đánh cho một trận", khiến mọi người khinh bỉ.

Giang Hào đưa tay muốn che chỗ hiểm của mình lại, nhưng tay chân bị trói, chỉ có thể mặc cho người ta nhìn hết sạch.

Người đàn ông trung niên cũng không có tới tập đoàn Mộ thị đòi tiền, chuyện này cứ như vậy cho qua.

Nhưng lại không thể dễ dàng buông tha Giang Hào, phải hung hăng nhục mạ một trận.

Phương Tử Quân nhận được tin tức, đặc biệt lái xe chạy tới xem, nhìn thấy bộ dáng chật vật kia của Giang Hào thì cười ha ha, lại vẫn đặc biệt chụp ảnh truyền cho Phương Tiểu Nhu và Phương Mỹ Hàm xem.

Phương Mỹ Hàm biết được anh ta yêu đương vụng trộm với vợ người ta bị bắt được, tức giận đến không quản anh ta nữa.

Anh là người đàn ông đầu tiên của Phương Tiểu Nhu, thấy anh ta như vậy cuối cùng cũng không đành lòng, lặng lẽ chuồn đi, Giang Hào được cởi dây thừng, trả lại cho anh ta một bộ quần áo.

"Cảm ơn cô, Tiểu Nhu." Giang Hào nhanh chóng mặc xong quần áo liền chuẩn bị đi.

Phương Tiểu Nhu đứng ở nơi đó không hề động, Giang Hào quay đầu nhìn cô: "Cô cũng trở về đi."

Phương Tiểu Nhu cúi đầu.

Giang Hào cũng có chút khó chịu: "Chuyện ngày đó tôi thật xin lỗi, tôi không biết cô tìm anh họ Mộ Viêm Huyên của tôi."

Phương Tiểu Nhu ngửa mặt lên nhìn anh ta: "Tôi không hối hận."

Giang Hào sửng sốt, Phương Tiểu Nhu nói: "Về sau anh đừng như vậy nữa." Nói xong xoay người rời đi.

Một vết ứ thâm trên cổ rơi vào trong mắt Giang Hào, đột nhiên giữ chặt cô: "Cổ của cô bị làm sao vậy?"

Phương Tiểu Nhu vội vàng ngăn cẳn: "Không có gì."

"Tôi nhìn xem." Giang Hào vẫn cứ giữ áo sơmi của cô, nhìn thấy cổ và ngực đều là vết thâm tím, phỏng chừng phía dưới nhìn không tới khẳng định cũng có.

"Ai làm vậy?"

"Tôi không cẩn thận bị ngã."

"Cô đừng gạt tôi, nói mau là ai làm?"

"Bị ngã thật mà."

"Cô có nói hay không?"

"Anh đừng hỏi."

"Đi, đi với tôi tìm Phương Tử Quân, hắn nhất định biết xảy ra chuyện gì."

Phương Tiểu Nhu bị hù sợ, không chịu đi cùng anh: "Anh đừng như vậy, mau thả tôi ra."

"Cô có nói hay không?"

Trong mắt Phương Tiểu Nhu nén lệ, cúi đầu: "Anh đừng ép tôi."

"Là Phương Tử Quân làm?"

Mặt Phương Tiểu Nhu cúi thấp, không nói.

"Vì sao hắn làm như vậy?"

"Tôi không thể giúp hắn làm ra chuyện tốt." Phương Tiểu Nhu thấp giọng nói.

Lần này cái gì Giang Hào cũng đều hiểu rồi.

"Cô không phải chị hắn sao? Vì sao hắn đối xử với cô như vậy?"

Phương Tiểu Nhu cúi đầu: "Tôi và hắn là cùng cha khác mẹ."

Thế Giang Hào mới biết quẫn cảnh của Phương Tiểu Nhu ở nhà họ Phương, mang theo Phương Tiểu Nhu quay lại nhà họ Phương thu dọn đồ đạc, không cho cô ở lại nhà họ Phương nữa.

Phương Mỹ Hàm nhìn đến Phương Tiểu Nhu và Giang Hào cùng một chỗ, tức giận đến mắng to Phương Tiểu Nhu là tiện nhân, cướp đoạt bạn trai người khác, không biết xấu hổ.

Bà Phương cũng mắng cô và người mẹ đã chết của cô, nói hai người đều là tiện nhân, thích cướp chồng người khác.

Giang Hào nghe không vô, trực tiếp phản bác bà Phương: "Tiểu Nhu tốt hơn con gái của bà rất nhiều, tới cùng là ai cướp chồng người khác, không biết xấu hổ?"

"Sao cậu dám nói chuyện với tôi như vậy? Cậu là cái gì chứ? Không phải là " tiểu bạch kiểm " chuyện môn ngủ với vợ của người khác hay sao?" Bà Phương trực tiếp nhục mạ.

"Vẫn còn tốt hơn đi cướp chồng của người khác!"

"Cậu!"

Bà Phương tức giận gọi cả chồng và con trai về, , Phương Tiểu Nhu vừa thấy sự tình lớn, cầu xin Giang Hào đi trước, cô không chuyển ra ngoài.

Chuyện lớn như vậy, nếu cô còn ở lại, sẽ càng không tốt, Giang Hào cố ý muốn dẫn cô đi.

Phương Dật Hiên và Phương Tử Quân chạy về nhà, nhìn thấy Giang Hào muốn dẫn Phương Tiểu Nhu rời khỏi nhà họ Phương, Phương Tử Quân lập tức mệnh lệnh người hầu đuổi anh đi.

"Tôi sẽ dẫn Tiểu Nhu cùng đi!"

Phương Tử Quân tức giận đến chất vấn Phương Tiểu Nhu, "Phương Tiểu Nhu, mày là cố ý phải không? Tao bảo mày ngủ với Mộ Viêm Huyên, mày lại cố ý chạy tới ngủ với Giang Hào?"

"Tôi không có..."

"Mày còn dám nói sạo? Dám dẫn đàn ông vào nhà!"

Phương Dật Hiên vẫn không nói gì nhìn Giang Hào tóc vàng, hỏi một câu: "Cậu là con trai của Giang Mỹ Kỳ?"

Hai mươi mấy năm qua lại một lần nữa nghe được cái tên này, Giang Hào nhìn về phía Phương Dật Hiên, tâm tình cực kỳ phức tạp.

"Quả nhiên, cậu là con trai của Giang Mỹ Kỳ thật." Phương Dật Hiên nói.

"Ba, ba quen mẹ hắn?"

"Đương nhiên quen, năm đó vì tiền mà chuyện gì mẹ cậu ta cũng làm, sau cùng lại phải vào nhà tù, sau đó lại nghe nói ôm tiền bỏ chạy với một ông chủ nào đó, bỏ lại con trai." Phương Dật Hiên trào phúng nói.

Phương Tử Quân đi theo trào phúng: "Khó trách hắn cũng vì tiền bạc mà cái gì cũng làm, thì ra là di truyền từ mẹ!"

Phương Dật Hiên nhìn về phía Phương Tiểu Nhu: "Tiểu Nhu, người đàn ông vì tiền mà chuyện gì cũng có thể làm, nếu con đi cùng hắn, tương lai không có ngày tốt lành, mẹ nó là ai ba hiểu rất rõ, năm đó dám bỏ tiền để ba làm hại chị cô ta."

Tin tức kinh người như vậy khiến mọi người ở đây đều cả kinh.

Ngay cả Giang Hào cũng bị kinh sợ.

Năm đó hắn vì kia ba triệu đáp ứng cô ta, nhưng về sau Phương Dật Sâm nguyện ý dụng tất cả tài sản nhà họ Phương để đổi chuộc lại những việc làm hoang đường của hắn, hắn biết thời biết thế giả bộ bắt buộc Giang Dĩ Mạch làm một giao dịch với cô.

Chuyện cũng đã qua hai mươi mấy năm, hắn vẫn nhớ như ký ức mới xảy ra.

"Tiểu Nhu, người như thế không phải thứ gì tốt, bây giờ vì tiền mà ngủ với vợ của người khác, lại còn để chồng người ta phát hiện, mày cho là mày và hắn sẽ có ngày tốt lành sao?" Phương Tử Quân trào phúng.

"Mẹ nó không phải thứ tốt gì, hắn cũng vậy thôi."

Giang Hào nghe người nhà họ Phương trào phúng và chế nhạo, cũng bởi vì hắn có người mẹ như vậy.

"Đúng vậy, Giang Mỹ Kỳ là mẹ tôi!" Giang Hào đột nhiên lớn tiếng kêu: "Tôi không phải thứ gì nha, vì tiền chuyện gì cũng có thể làm, nhưng ít nhất tôi không giống các người, cả người thân của mình cũng khi dễ."

Anh nói xong kéo quần áo trên người Phương Tiểu Nhu, bên trong những vết thâm tím đều hiện ra: "Tiểu Nhu là con gái các người, nhưng các người lại đối xử nhẫn tâm với cô như vậy, một chút nhân tính cũng không có sao?"

"Tôi vì tiền chuyện gì cũng có thể làm, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không thương tổn Tiểu Nhu!"

Phương Dật Hiên nhìn những vết bầm tím rất nghiêm trọng trên người Tiểu Nhu, âm trầm nhìn thoáng qua vợ và hai đứa con, thường ngày bọn họ khi dễ cô, hắn luôn mở một con mắt nhắm một con mắt, chỉ cần không quá là được.

Nhưng không nghĩ tới bọn họ xuống tay ngoan độc như vậy.

"Tiểu Nhu, chúng ta đi." Giang Hào lôi kéo Tiểu Nhu đi.

"Tiểu Nhu, nếu con đi cùng hắn, sau này đừng bao giờ quay lại!" Phương Dật Hiên nghiêm túc nói.

Phương Tiểu Nhu khó xử đứng ở nơi đó.

"Tiểu Nhu, cô ở lại đây là muốn bị bọn họ đánh đập nữa sao? Theo tôi đi, tôi nuôi cô!" Giang Hào lôi kéo Phương Tiểu Nhu rời đi.

"Tiểu Nhu, nếu con bước ra khỏi cửa thì sẽ không còn là con gái của ba nữa..."

Đang nói chưa xong, Giang Hào đã lôi kéo Phương Tiểu Nhu rời khỏi nhà họ Phương.

-

Nhà họ Mộ.

Mộ Viêm Huyên nhìn Giang Hào và Phương Tiểu Nhu, cũng biết tối hôm đó xảy ra chuyện gì.

"Cậu thật sự quyết định sẽ phụ trách với cô ta sao?" Mộ Viêm Huyên hỏi Giang Hào.

Giang Hào thật sự gật đầu.

"Giang Hào, cậu phải biết rằng cậu quyết định phụ trách có ý nghĩa gì!" Vậy ý nghĩa là anh ta sẽ quên đi quá khứ, đứng đứng đắn đắn tìm việc nuôi gia đình.

"Em biết, em đã nghĩ kĩ rồi, sẽ tìm công việc đứng đán nuôi sống Tiểu Nhu."

Mộ Viêm Huyên nhìn bọn họ: "Hai người quyết định cùng một chỗ thật sự rồi sao?"

Hai người họ nhìn Mộ Viêm Huyên không hẹn mà cùng gật đầu.

"Nếu như vậy, tôi đây chúc phúc hai người."

Mộ Viêm Huyên an bài Giang Hào đến khách sạn hỗ trợ, Phương Tiểu Nhu lo liệu việc trong nhà, hai người họ giống bao cặp vợ chồng khác.

Vài ngày sau có tòa soạn báo đột nhiên tung ra một loạt ảnh chụp, mặt trên là vợ của Phương Dật Hiên thân thiết ảnh chụp với một người đàn ông khác.

Tin tức ám chỉ bà Phương vẫn luôn qua lại chặt chẽ với người đàn ông khác, sinh ra con mang về nhà họ Phương nuôi dưỡng.

Phương Dật Hiên nhìn thấy những tin tức này liền nổi trận lôi đình, lập tức kêu người đi làm giám định ADN.

Bà Phương khóc nói là có người hãm hại.

Sau một tuần có kết quả giám định ADN chứng thật hai đứa hài tử thật sự không phải con của hắn, bà Phương rốt cuộc nói không ra lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net