CÔN LUÂN TIÊN SƠN (23)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 23

Tiên minh đại hội càng ngày càng gần, các đại tiên môn sau khi nhận được tin của Ngọc Thiên Cơ, ồ ạt khởi hành, hẳn là đều có thể tới trước ngày ước định.

Mỗi ngày Lý Việt Bạch đều Cát Tường điện viết viết vẽ vẽ, chuẩn bị việc nghênh đón.

Việc này so với nghênh chiến Ma giáo nhẹ nhàng hơn rất nhiều, cơ hồ có thể gọi là nhàn nhã.

Thời điểm hắn viết xong một trang giấy, tu sĩ phụ trách thủ vệ ngoài cửa tiến vào báo cáo: "Tế tửu đại nhân, bên ngoài... Tiểu thư Cơ gia có việc muốn cầu kiến ngài."

"Cơ Dao?" Lý Việt Bạch nhíu mày: "Vì chuyện gì?"

"Hình như nàng có tin tức muốn báo cho ngài, nói là liên quan đến tiên minh đại hội." Tu sĩ nói.

"Cho nàng vào đi." Lý Việt Bạch nói.

Cơ Dao đến, hắn một chút cũng không kỳ quái.

Lần trước gặp mặt, biểu hiện của mình vô cùng hiền lành, Ngọc Thiên Cơ cũng không uy hiếp cảnh cáo gì, sự tin tưởng của Cơ Dao đương nhiên sẽ tăng lên, tự nhận là có thời cơ lợi dụng.

Cát Tường điện này, vốn dĩ cũng không phải nơi thần bí gì, tu sĩ Côn Luân phàm có chuyện quan trọng muốn bẩm báo với Tiên Chủ cùng tế tửu đại nhân, đều sẽ trực tiếp đến Cát Tường điện, cho nên, Cơ Dao đương nhiên có thể quang minh chính đại mà đến.

Đang nghĩ ngợi, Cơ Dao đã thướt tha bước tới cửa chính, cặp mắt nhìn chằm chằm Lý Việt Bạch, từng bước một đi tới.

Nàng hôm nay càng trang điểm mỹ diễm, hơn nữa không hề có ý không trang trọng, biểu tình nghiêm túc, khiến người không nhìn thấu ý đồ.

Tế tửu đại nhân trên phương diện công tác cực kỳ chuyên tâm, cực kỳ thưởng thức người có năng lực, Cơ Dao nhận ra được điểm này, mới tính toán mê hoặc hắn từ hướng này.

"Tế tửu đại nhân." Cơ Dao hành lễ: "Thiếp thân có việc bẩm báo."

"Mời nói." Lý Việt Bạch cười.

Cơ Dao hơi hơi mỉm cười, liền đĩnh đạc nói.

Nàng thao thao bất tuyệt trình bày cách nhìn với tiên minh đại hội, nhận thức với các đại tiên môn, sau đó chủ động xin đi giết giặc, yêu cầu được xuất lực trong tiên minh đại hội, hoặc là tham gia nghênh đón chư vị Tiên Chủ, hoặc là làm một ít việc vẩy nước quét nhà (ý chỉ việc vặt vãnh).

"Thiếp thân nguyện ý làm một cây phất trần, vì chư quân vẩy nước quét nhà, vì Côn Luân đóng góp một phần sức lực nhỏ bé." Cơ Dao khẩn thiết nói.

Lý Việt Bạch trầm tư một lát, nói: "Đa tạ lòng nhiệt tình của Cơ cô nương, nhưng mà, việc nghênh đón, bỉ nhân đã an bài nhân thủ, không cần thêm người."

"Nếu đã vậy, thiếp thân cũng không dám cưỡng cầu." Cơ Dao cười cười, nhẹ giọng thở dài: "Thân là con gái kẻ có tội, có thể bảo toàn tính mạng đã là Tiên Chủ cùng tế tửu đại nhân khai ân, vốn không nên hy vọng xa vời vào chuyện tham gia sự vụ, đưa ra thỉnh cầu như vậy thật sự rất đường đột, mong tế tửu đại nhân không trách cứ."

Sắc mặt nàng ửng đỏ, ngữ điệu nghiêm túc, bộ dáng càng thêm khiến người rủ lòng thương, nếu nam nhân bình thường nhìn thấy, rất khó để không động tâm.

"Thiếp thân cáo lui, tế tửu đại nhân công việc bận rộn, xin hãy bảo trọng thân thể." Nàng lộ ra một nụ cười thập phần động lòng người, sau đó cúi đầu, hành lễ.

Không ai đánh người cười với mình, Lý Việt Bạch cũng không thể nói lời lãnh ngạnh với nàng, đành nói: "Đa tạ Cơ cô nương, sự nhiệt tình cô đối với Cô Luân khiến bỉ nhân thập phần kính phục, cũng xin hãy bảo trọng."

Cơ Dao cực kỳ tự tin, tế tửu đại nhân không thù không oán với mình, sẽ không có lòng đề phòng mình, nhất định sẽ bị mê hoặc.

Nàng mỉm cười nhìn chằm chằm mắt tế tửu đại nhân, muốn nhìn ra cảm xúc biến hóa trong đôi mắt đó.

Từ nhỏ đến lớn, nàng đã gặp qua nhiều nam tử vì mình mà trầm mê, có lẽ bọn họ có thể dùng ngôn ngữ che giấu, có lẽ bọn họ sẽ làm bộ không hề động tâm, nhưng ánh mắt vẫn không thể lừa người được.

Nhưng mà, đến tận cuối cùng, nàng cũng không thể nhìn thấy ánh mắt trong dự kiến của mình.

Cặp mắt kia giống như giếng cổ không gợn sóng, trầm tĩnh, không hề biến hóa.

Sao có thể? Trong lòng Cơ Dao âm thầm dâng lên một cỗ tức giận.

Mình dùng nhiều sức lực như vậy, còn đúng bệnh hốt thuốc (ý chỉ việc nắm bắt đúng tính của LVB mà tạo hình í), cẩn thận lựa chọn phương pháp tế tửu đại nhân sẽ thích, kết quả vẫn không thành công?

Chẳng lẽ tế tửu đại nhân đã sớm có người trong lòng?

Không đúng, theo nàng biết, tế tửu đại nhân chưa từng có hành động thân mật với bất kì nữ tử nào cả, nữ đệ tử duy nhất bên người cũng chỉ mà một đứa trẻ mà thôi, không hề liên quan.

Rốt cuộc là vì cái gì?

Trong lúc Cơ Dao đang tràn đầy nghi hoặc, rốt cuộc nhìn thấy sắc mặt đối phương thay đổi.

"Ngô..." Chỉ thấy tế tửu đại nhân thở nhẹ một tiếng, thân thể mất tự nhiên rung động một chút.

"Tế tửu đại nhân, ngài... Thân thể không khoẻ sao?" Cơ Dao nắm lấy cơ hội, vội vàng hỏi.

"Không có..." Lý Việt Bạch cúi đầu, vẫy vẫy tay, sắc mặt thế nhưng hơi hơi đỏ.

Cơ Dao trong lòng một trận nghi hoặc, lại nghe dưới bàn truyền đến từng trận cười càn rỡ.

Tiếng cười? Dưới bàn có người!

Nàng lắp bắp kinh hãi, vội vàng lui ra sau mấy bước.

Tập trung nhìn mới chú ý tới, từ lúc bước vào, bàn đã bị một tấm khăn trải bàn bao trùm, không nhìn thấy tình hình bên dưới.

Hiện tại, tấm khăn trải bàn giật giât, sau đó, toàn bộ bị vén lên.

Trốn dưới bàn, đúng là Tiên Chủ Ngọc Thiên Cơ.

Cơ Dao cả kinh hoa dung thất sắc: "Tiên... Tiên Chủ? Thiếp thân không biết Tiên Chủ ở đây, không hành lễ, mong Tiên Chủ thứ tội."

"Có tội gì?" Ngọc Thiên Cơ chẳng hề để ý phất phất tay cười hì hì đá bàn sang một bên.

Y vừa rồi nằm dưới bàn, đôi tay không thành thật rờ qua rờ lại trên đùi tế tửu đại nhân, cho tới bây giờ vẫn không chịu buông tay.

"..." Biểu tình Lý Việt Bạch cực kỳ xấu hổ, dùng sức đá một chút, vẫn không tránh thoát khỏi tay Ngọc Thiên Cơ.

Ngọc Thiên Cơ thay đổi tư thế, gần như là cả người ghé vào trên người Lý Việt Bạch, một bên tùy ý vuốt ve, một bên cợt nhả: "Mục tiên sư vừa rồi giả bộ thật đứng đắn, khiến người một chút cũng không nhìn ra, rõ ràng ta vừa rồi..."

"Dừng lại... Câm mồm!" Lý Việt Bạch bị y làm cho tức chết rồi, chỉ cảm thấy mặt mũi cùng trước ngực một trận nóng bỏng.

Ngọc Thiên Cơ thật sự là được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, không biết từ khi nào lại làm ra trò mèo này, chuyên môn động thủ lúc hắn phê duyệt công văn hay trò chuyện với thủ hạ, làm càn bằng mọi cách dưới án trác.

Cho dù dùng hệ thống uy hiếp Ngọc Thiên Cơ, y đều không có ý tứ thu tay.

Lúc này, lại làm trò trước mặt Cơ Dao...

Lý Việt Bạch càng nghĩ càng giận, bất tri bất giác sức lực trên đùi lại lớn hơn vài phần, dùng sức đá một phát, muốn đá tên dính người như kẹo kéo này ra, không ngờ Ngọc Thiên Cơ trên phương diện này đặc biệt có kinh nghiệm thực chiến, thuận thế lăn một vòng, kéo cả người Lý Việt Bạch ngã xuống đất.

"Có người!" Lý Việt Bạch tức muốn hộc máu, gầm nhẹ: "Tiên Chủ, không thể làm trò trước mặt người khác..."

"Có gì không thể?" Ngọc Thiên Cơ cười hì hì sáp lại gần, hôn một cái trên má hắn: "Cho dù bị người nhìn thấy, có cái gì không được?"

Tới loại trình độ này rồi, cho dù Cơ Dao là kẻ ngốc, cũng nhìn ra được.

Huống chi nàng không phải là kẻ ngốc, còn là người cực kỳ khôn khéo.

Cơ Dao trợn mắt há mồm xem xong một màn này, liền vội vàng hành lễ cáo từ, vội vàng trốn khỏi Cát Tường điện.

Đáy lòng nàng, tất cả đều là tức giận cùng tuyệt vọng.

Vốn dĩ cho rằng, Ngọc Thiên Cơ cùng tế tửu đại nhân, hai người này, chí ít mình cũng có thể không chế được một người.

Chính là vô luận thế nào cũng không ngờ rằng, mối quan hệ giữa hai người này thật sự giống như trong lời đồn, có quan hệ không tầm thường bậc này.

Uổng phí dụng tâm của nàng cố ý đắp nặn hình tượng bản thân, cố gắng khiến tế tửu đại nhân thích, kết quả tất cả đều là phí công!

Kế hoạch tốt như vậy tất cả đổ xuống trước mặt, hết thảy phồn hoa phú quý một lần nữa hóa thành bọt nước, trong lòng Cơ Dao dâng lên một trận tuyệt vọng --- kế tiếp, mình nên làm thế nào để một lần nữa bò lên trên cao?

Khi nàng đi ra Cát Tường điện, đôi mắt đã tràn ngập nước mắt.

Từng bước đi ra ngoài, không cẩn thận, đụng phải một người.

Người nọ thân hình cao lớn, sắc mặt lãnh khốc, trên mặt luôn treo lên thần sắc châm chọc, giờ phút này đụng vào nàng, lại vội vàng xin lỗi: "Cơ cô nương? Đắc tội."

"Vạn phong chủ?" Cơ Dao ngẩng đầu nhìn đối phương, nước mắt không kịp lau đi, vội vàng đáp: "Thiếp thân không có việc gì, đắc tội."

Vạn Quảng Lưu, phong chủ Thanh Long phong, kiếm pháp cao siêu, thủ hạ đệ tử không ít, rất có quyền thế, có lập công lớn trong chiến đấu chống lại Ma giáo.

Quả nhiên là sơn trùng thủy phục nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn. (tạm dịch: Núi cùng nước tận ngờ hết lối, Bóng liễu hoa tươi một thôn làng). Ý tứ là: giữa cảnh núi non trùng điệp, sông ngòi chằng chịt, tưởng như không còn đường đi nữa, thì bỗng nhiên ở ngay trước mắt, phát hiện thấy trong bóng râm rặng liễu xanh mát và khóm hoa tươi đẹp rực rỡ sắc màu còn có một thôn làng, hàm ý đang tuyệt vọng bỗng thấy một tia hi vọng)

Đáy lòng Cơ Dao một trận mừng thầm, trên mặt lại vẫn làm ra bộ dáng điềm đạm đáng yêu như cũ, nói: "Tế tửu đại nhân công vụ bận rộn, Vạn phong chủ vẫn nên chờ một lát đi."

"Đa tạ đã nhắc nhở." Vạn Quảng Lưu cảm ơn.

Cơ Dao cười xinh đẹp, xoay người nhẹ nhàng rời đi.

Việc trọng đại như tiên minh đại hội, các đại tiên môn không dám bỏ qua, sau khi nhận được tin của Ngọc Thiên Cơ, vội vàng khởi hành.

Địa điểm hội minh không ở trong Côn Luân tiên sơn, mà là ở Bạch Ngọc than ở cửa nam Côn Luân tiên sơn, Bạch Ngọc than diện tích rộng lớn, mênh mông vô bờ, còn có một con sông Bạch Ngọc chảy qua, có nguồn nước dồi dào, đúng là địa điểm tốt nhất.

Cúc Lăng tiên sơn từ trước đến nay có quan hệ mật thiết với Côn Luân, khoảng cách cũng gần, đương nhiên tới sớm nhất.

Cách ngày ước định mấy ngày, Cúc Lăng đã có người tới.

Ngọc Thiên Cơ không dám chậm trễ, tự mình dẫn người nghênh đón ở Bạch Ngọc than.

Lý Việt Bạch đứng bên người Ngọc Thiên Cơ, nhìn người đến —— đi đầu là nam tử thân hình cao lớn, khuôn mặt ôn hòa hiền hậu, mặc trường bào màu xanh lá, mũ cao đai rộng, áo rộng tay dài, nói vậy chính là trưởng tử của Tiên Chủ Cúc Lăng Ngụy Lâm Quan.

Ở trong cốt truyện nguyên bản, Ngụy Lâm Quan cũng là một nhân vật pháo hôi, hắn tuy rằng biết tam đệ Ngụy Tỉnh Hào tâm thuật bất chính, lại không có lòng cảnh giác, xem nhẹ năng lực cùng trình độ tàn nhẫn độc ác của Ngụy Tỉnh Hào, sau lại bị Ngụy Tỉnh Hào âm thầm ám sát, đoạt vị trí Tiên Chủ.

Mà đi sau Ngụy Lâm Quan, vị có dáng người thon gầy, khuôn mặt âm ngoan, đương nhiên là Ngụy Tỉnh Hào.

Lý Việt Bạch bất tri bất giác hướng ánh mắt về phía bên cạnh.

Một thanh y nữ tử đi sau Ngụy Tỉnh Hào, nàng dáng người yểu điệu, cử chỉ ưu nhã, chỉ là loáng thoáng lộ ra sự khiếp đảm, không dám làm càn, trên đầu nàng đeo một cái đấu lạp, màn che màu xanh lá rũ xuống che lại khuôn mặt lại, khiến người thấy không rõ.

Cho dù thấy không rõ, Lý Việt Bạch cũng có thể trong nháy mắt nhận ra, nàng chính là con gái Ngụy Tỉnh Hào, Ngụy Thiên Thiên.

Hai bên hành lễ với nhau.

"Không biết Cúc Lăng Tiên Chủ thân thể như thế nào? Tinh thần ra sao?" Ngọc Thiên Cơ mở đầu chính là lễ phép mà quan tâm.

"Phụ thân tuổi tác đã cao, không thích hợp lặn lội đường xa, bởi vậy hai huynh đệ chúng ta tới đây tham dự, Thiên Cơ quân sẽ không để ý đi?" Ngụy Lâm Quan cười nói: "Đa tạ Thiên Cơ quân quan tâm, phụ thân không ngại, tinh thần rất tốt."

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Ngọc Thiên Cơ đầy mặt vui mừng.

Lý Việt Bạch ở trong lòng âm thầm nói thầm —— Trạng huống thân thể của Cúc Lăng lão Tiên Chủ, hiện tại thoạt nhìn không đáng ngại, nhưng nếu dựa theo nguyên tác, cũng là khiến người lo lắng, rốt cuộc không trụ nổi mấy năm liền đi về cõi tiên.

"Trước đó vài ngày, được nghe tin Ma giáo đột kích, trên dưới Cúc Lăng đều thập phần lo lắng." Ngụy Lâm Quan nói: "Toan phái người tiếp viện, lại nghe thấy tin chiến thắng của Côn Luân truyền đến, Thiên Cơ quân thế nhưng đã lấy tư thế sét đánh đánh bại Ma giáo, thật sự đáng mừng, chỉ là, không thể giúp đỡ, trong lòng vô cùng băn khoăn, vì sao Côn Luân không sớm phái người tới Cúc Lăng cầu viện?"

"Côn Luân ta cho dù đánh đến chỉ còn một người cuối cùng, cho dù hóa thành đất khô cằn, cũng không muốn liên lụy bạn bè." Ngọc Thiên Cơ lập tức bắt đầu hiên ngang lẫm liệt: "Nếu lại làm hại tu sĩ Cúc Lăng tiên sơn bị Ma giáo ghi hận, chẳng phải là lỗi của Côn Luân?"

"Côn Luân Tiên Chủ quả nhiên đạo đức tốt, chỉ là, không cần khách khí như thế, đoàn kết đối kháng Ma giáo, vốn là thuộc bổn phận của chúng ta." Ngụy Lâm Quan cười nói.

"Đa tạ, nhưng mà việc chống đỡ Ma giáo, chỉ cần ta cùng huynh trưởng hai người góp sức cùng lòng, liền có thể chắc chắn thắng lợi." Ngọc Thiên Cơ thở dài: "Không ngờ, lúc ấy huynh trưởng xuất chinh bên ngoài, vẫn chưa quay lại."

Nhắc tới đến Ngọc Thiên Lưu, người bên Cúc Lăng tiên sơn cũng khẩn trương lên.

Cúc Lăng tiên sơn vẫn luôn cho rằng, kế thừa vị trí Tiên Chủ hẳn là Ngọc Thiên Lưu, chứ không phải Ngọc Thiên Cơ.

Hiện tại nhìn thấy Ngọc Thiên Cơ làm Tiên Chủ, Ngọc Thiên Lưu lại không biết tung tích, trong lòng bọn họ cũng rất kỳ quái, ngầm bàn tán đủ chuyện.

"Không biết Thiên Lưu quân đi nơi nào?" Ngụy Lâm Quan hỏi.

"Huynh trưởng dẫn người đi viễn chinh Cửu Lê, sớm nên trở về mới phải, lại không biết đi đâu." Ngọc Thiên Cơ nhíu mày nói: "Lúc đại quân Ma giáo bao vây Côn Luân, mấy vạn đệ tử Côn Luân sống trong nguy hiểm, ta gửi vô số thư từ hướng huynh trưởng cầu viện, lại chưa từng thu được một bức thư hồi âm, cũng chưa từng thấy huynh trưởng trở về."

"..." Mọi người trong Cúc Lăng tiên sơn lập tức hai mặt nhìn nhau.

Nguyên lai, Ngọc Thiên Lưu này, quả nhiên là tham sống sợ chết, không dám trở về cùng Ma giáo giao chiến.

Mà Ngọc Thiên Cơ luôn cà lơ phất phơ khiến người khác khinh thường, ngược lại nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, ngăn cơn sóng dữ.

Cho dù lời nói của Ngọc Thiên Cơ chỉ xuất phát từ một phía, nhưng Ngụy Lâm Quan mắt thấy sự thật như thế, không thể không tin vài phần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net