CÔN LUÂN TIÊN SƠN (27)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

           

CHƯƠNG 27

"Ngụy tiên trưởng, xin đừng tức giận." Khương Thiếu Anh chắn trước người Ngụy Thiên Thiên, không chút sợ hãi nhìn thẳng vào Ngụy Tỉnh Hào.

Gã nhìn ra được, Ngụy Thiên Thiên cực kỳ sợ phụ thân, nếu không ai ra tay bảo hộ nàng, nhất định nàng sẽ bị phụ thân trách phạt.

Ngụy Tỉnh Hào giận quá thành cười: "Vô danh tiểu tốt cũng dám nhiều chuyện? Lão phu quản giáo con ruột của mình, có gì không thể?"

"Nơi đây là địa giới Côn Luân, Ngụy tiên trưởng cũng nên tuân thủ quy củ Côn Luân, không nên tùy ý." Thanh âm Khương Thiếu Anh càng ngày càng lạnh.

Ngụy Tỉnh Hào cũng lười dây dưa không ngừng với một kẻ vô danh tiểu tốt, chỉ nhìn quanh bốn phía, kinh ngạc nói: "Côn Luân này, rốt cuộc ai là đương gia?"

Tiên Chủ ở đây, Khương Thiếu Anh lại bỏ qua Tiên Chủ, trực tiếp cãi cọ với khách nhân là phi thường vô lễ.

Ngọc Thiên Cơ vốn dĩ ở một bên xem náo nhiệt đến vui vẻ, nâng trà lên muốn uống, không ngờ chủ đề lại chuyển tới người mình nhanh như vậy, cũng đành buông chén trà, ho khan một tiếng, nói: "Mục tiên sư, ái đồ của ngươi, ngươi tới quản giáo."

"..." Tình thế chuyển biến quá nhanh, quả cầu đá sang quá nhanh, Lý Việt Bạch thiếu chút nữa không phản ứng kịp, vội vàng tiếp cầu, xụ mặt, làm bộ cả giận nói: "Thiếu Anh, không được vô lễ!"

"Tại hạ quả thật vô lễ, nhưng chính là tại hạ nhìn không quen." Khương Thiếu Anh bị kích thích mạnh, ai cũng không kéo được, hung tợn nói: "Trong trướng toàn là đại nhân vậy có danh dự có uy tín, lại tìm mọi cách bức bách một nữ tử yếu đuối như vậy, còn gọi là danh môn chính phái gì nữa?"

"Nghịch đồ, nói năng bậy bạ!" Lý Việt Bạch cũng nổi giận, lạnh lùng sắc bén nói: "Ngươi có biết những lời này của ngươi, là tính cả Tiên Chủ vào bên trong, chẳng lẽ là ác tặc cường đoạt quý nữ tiên môn sao?"

"Nếu không phải Tiên Chủ cố ý cầu thú Ngụy tiểu thư, Ngụy tiểu thư cũng không cần ủy khuất đến tận đây." Khương Thiếu Anh cãi lại: "Tiên Chủ Côn Luân quyền thế hiển hách, ai dám cự tuyệt?"

Thầy trò hai người đối chọi gay gắt, ngươi một lời ta một câu, rất nhanh liền đẩy tất cả trách nhiệm lên người Ngọc Thiên Cơ.

Bọn họ vừa nói, ngược lại không giống Ngụy Tỉnh Hào khăng khăng muốn đem nữ nhi gả cho Ngọc Thiên Cơ, mà lại giống Ngọc Thiên Cơ chủ động cầu thú.

"..." Sắc mặt Ngọc Thiên Cơ càng ngày càng đen, càng ngày càng ủy khuất, rốt cuộc không thể nhịn nổi nữa, hung hăng đập bàn: "Im lặng!"

Thầy trò hai người ngượng ngùng im lặng.

"Bổn Tiên Chủ cũng không bức bách người khác, càng không cường thủ hào đoạt." Ngọc Thiên Cơ thở dài: "Nếu Ngụy tiểu thư vô tình, ta tự nhiên sẽ không cưỡng cầu."

"Thiếu Anh, còn không mau nhận tội với Tiên Chủ!" Lý Việt Bạch lạnh lùng nói: "Ngươi cũng nghe Tiên Chủ nói rồi đấy, tuyệt không cưỡng cầu."

Khương Thiếu Anh vội vàng bang một tiếng cầm kiếm hành lễ: "Là tại hạ hiểu lầm Tiên Chủ, Tiên Chủ đạo đức tốt, khiến người kính phục!"

Hết thảy phát sinh quá nhanh, Ngụy Tỉnh Hào đột nhiên phản ứng lại, lúc này mới ý thức được kế hoạch quan hệ thông gia đã được tính toán tốt của gã cứ như vậy ngâm nước nóng.

Hơn nữa, gã còn không có biện pháp trách Ngọc Thiên Cơ không chịu cưới —— rõ ràng là nữ nhi của mình không chịu gả, còn suýt nữa đặt tội danh cường đoạt quý nữ lên lưng Ngọc Thiên Cơ, hiện tại có thể phủi sạch tội đã không tồi, nào dám trách Ngọc Thiên Cơ?

Mục đích duy nhất của Ngụy Tỉnh Hào khi đi chính là nghị định hôn sự, nếu hôn sự không thành, cũng không bàn luận cái khác, vội vàng cáo từ rời đi.

Khương Thiếu Anh lo lắng Ngụy Thiên Thiên trở về sẽ bị phụ thân trách phạt, có lòng giữ nàng lại, nhưng bất hạnh là danh không chính ngôn không thuận, nếu bắt ép lưu lại, ngược lại lại bôi đen danh dự người ta, chỉ đành bất đắc dĩ nhìn nàng rời đi cùng phụ thân.

Vốn dĩ đêm rất dài, trải qua khúc nhạc đệm như vậy, trở nên ngắn hơn rất nhiều.

Tiễn Ngụy Tỉnh Hào đi, trong tiên trướng tức khắc an tĩnh hơn rất nhiều.

"Mục mỹ nhân." Ngọc Thiên Cơ lại dán sát: "Ngày mai, huynh trưởng lại bắt nạt ta, ngươi phải cứu ta nha..."

"Nếu Tiên Chủ khí định thần nhàn, nhất định có biện pháp ứng phó." Lý Việt Bạch cố ý đùa y.

"Ta khí định thần nhàn là bởi có Mục mỹ nhân ở bên." Ngọc Thiên Cơ nói đến hợp tình hợp ý.

"Bỉ nhân nghĩ việc phản biện có thể vạch trần lời nói dối của đối phương, chỉ sợ chưa đủ." Lý Việt Bạch thở dài.

"Hai cái còn chưa đủ? Trước kia ngươi đều làm ba cái bốn cái sao?" Ngọc Thiên Cơ đầy mặt kinh ngạc: "Ngươi có bao nhiêu cẩn thận vậy, theo ta thấy, một chút như vậy là đủ rồi."

"Phải không." Lý Việt Bạch nhớ lại một chút, nhớ lại thời điểm lần đầu mình xuyên qua, quả thật mỗi lần phản bác đối thủ đều sẽ bày ra ba chứng cứ, vậy nên hiện tại chê hai cái không đủ, kỳ thật nếu tính toán, như vậy hẳn là đủ rồi.

"Tiểu tử thối Khương Thiếu Anh kia đâu?" Ngọc Thiên Cơ nhìn quanh trước, mới phát hiện ra Khương Thiếu Anh không biết đã đi từ lúc nào: "Thầy trò hai người các ngươi có phải đã thương lượng kết phường ức hiếp bổn Tiên Chủ đúng không hả?"

"Không thương lượng." Lý Việt Bạch cười nói: "Chỉ là lúc trước Thiếu Anh được Ngụy tiểu thư kia cứu, rất để ý đến nàng, ta cũng chỉ thuận thế phối hợp, phá nhân duyên của Tiên Chủ, thật xin lỗi."

"Bổn Tiên Chủ đã sớm có người trong lòng, không muốn cưới bất kỳ tiên môn quý nữ nào." Ngọc Thiên Cơ lại bắt đầu mặt dày: "Chỉ cần Mục mỹ nhân cười với ta là ta đã cảm thấy mỹ mãn."

Lý Việt Bạch cũng lười đánh y, nói: "Ta thấy Khương Thiếu Anh nhớ thương Ngụy tiểu thư, liền phái gã lén theo dõi."

"Chậc chậc chậc, không ngờ Mục mỹ nhân cũng sẽ xúi giục đồ đệ làm lưu manh." Ngọc Thiên Cơ cười nói.

"Chủ yếu là giám thị Ngụy Tỉnh Hào, nếu Ngụy Tỉnh Hào bị chúng ta từ chối, khẳng định sẽ nghĩ lại chuyện hợp tác với chúng ta, có lẽ sẽ chuyển sang phía Ngọc Thiên Lưu." Lý Việt Bạch thở dài: "Ngay từ đầu gã muốn hợp tác với ngươi, chính bởi tưởng rằng ngươi là loại người tàn nhẫn độc ác, sẽ giết huynh đoạt vị, giống với gã sẽ giết huynh đoạt vị, hiện tại phát hiện nhìn lầm người, đương nhiên sẽ suy xét lại."

Sáng sớm, Khương Thiếu Anh mới lặng lẽ trở về trướng, báo cáo với Lý Việt Bạch: "Sư tôn, Ngọc Thiên Lưu cùng Ngụy Tỉnh Hào chuẩn bị liên thủ."

Lý Việt Bạch giật mình: "Nhanh như vậy?"

"Đúng vậy, đệ tự trộm tra xét, nghe thấy Ngụy Tỉnh Hào cùng Ngọc Thiên Lưu phái người tới mật đàm." Khương Thiếu Anh nói: "Ngày mai, không, hôm nay, hai người sẽ liên thủ hành động."

Khương Thiếu Anh không hổ có vòng sáng nhân vật chính, kỹ năng nghe lén full cột, hơn nữa đều không bị phát hiện.

Lý Việt Bạch ngồi trên chiếu, bắt đầu suy nghĩ cẩn thận.

Chuyện Ngọc Thiên Lưu cùng Ngụy Tỉnh Hào phải làm, đơn giản có hai việc --- thứ nhất, chứng thực tội danh của Ngọc Thiên Cơ. Thứ hai, xóa tội của Ngọc Thiên Lưu, nói cách khác, giết chết người biết sự thật chuyện Ngọc Thiên Lưu xằng bậy.

Mà Khương Thiếu Anh, đã bại lộ --- gã làm trò trước mặt Ngụy Tỉnh Hào, lộ ra chuyện mình biết hết thảy.

"Thiếu Anh, ngươi đang gặp nguy hiểm." Lý Việt Bạch trầm giọng: "Hai người này vì che giấu hành vi phạm tội, nhất định sẽ xuống tay với ngươi."

"Ta biết." Khương Thiếu Anh chẳng hề để ý nói: "Nhưng trên Bạch Ngọc than này, tu sĩ các đại tiên môn đều ở đây, trước mặt nhiều người như vậy, bọn chúng sao dám xuống tay?"

"Cho dù nhiều, cũng sẽ có lúc người ở một mình." Lý Việt Bạch nói: "Chỉ cần bọn chúng tìm được cơ hội..."

"Đệ tử hiểu rõ." Khương Thiếu Anh cũng không dám thiếu cảnh giác, đành phải nghiêm túc đáp ứng.

Mấy canh giờ sau, sắc trời đã sáng, các đệ tử Côn Luân một lần nữa chuẩn bị trên Bạch Ngọc than.

Hôm nay tiên minh đại hội một lần nữa mở màn, Ngọc Thiên Lưu sẽ còn đến gây sự, bởi vậy cần chuẩn bị thật tốt.

Lúc Khương Thiếu Anh lên Bạch Ngọc than hỗ trợ, bên người có thể mấy chục vệ sĩ, cực kỳ cảnh giác bảo vệ gã.

Gã vốn thích tự do, bị nhiều người nhìn như vậy đương nhiên rất không thoải mái, nhưng để bảo mệnh, cũng đành phải nhịn.

Như vậy còn chưa đủ.

Lý Việt Bạch nghĩ thế nào cũng không thấy an tâm, đơn giản biến thành búp bê, trốn trong ống tay áo Khương Thiếu Anh.

Mấy canh giờ trôi qua, không xảy ra việc gì.

Không ngờ, đến thời điểm tiên minh đại hội sắp mở màn, một bóng hình đi về phía Khương Thiếu Anh.

Dáng người yểu điệu, cử chỉ điển nhã, một bộ thanh y, trên mặt là khăn che, đúng là Ngụy Thiên Thiên.

"Ngụy... Tiểu thư." Khương Thiếu Anh vội vàng đứng lên: "Tối hôm qua cô không có việc gì đi? Có bị trách phạt không?"

"Không có việc gì." Ngụy Thiên Thiên buồn bã cười, lắc lắc đầu.

"Chư vị, Ngụy tiểu thư không phải người ngoài, chúng ta muốn nói chuyện một chút, xin châm chước." Khương Thiếu Anh thành khẩn thỉnh cầu nhóm vệ sĩ.

Nhóm vệ sĩ mới đầu không chịu đáp ứng, sau đó trải qua màn năn nỉ ỉ ôi của Khương Thiếu Anh, cuối cùng cũng phải đồng ý.

Lý Việt Bạch có chút khẩn trương, nắm chặt ống tay áo Khương Thiếu Anh, vểnh tai cẩn thận nghe.

Khương Thiếu Anh nhìn nhìn bốn phía, không thấy người của Cúc Lăng tiên sơn, liền đưa Ngụy Thiên Thiên tới một hang đá, cười nói: "Phải tránh phụ thân cô mới có thể nói thêm mấy câu."

Ngụy Thiên Thiên thở dài: "Chuyện tối hôm qua, đa tạ thiếu hiệp."

"Cảm ơn cái gì, chính là ta không quen nhìn phụ thân cô..." Khương Thiếu Anh hừ một tiếng: "Nghĩ là con gái ruột của mình là có thể tùy ý bài bố, phụ thân cái khỉ gì."

Lý Việt Bạch nghe bọn họ hàn huyên một đống, đang cảm thấy phiền, đột nhiên nghe thấy ngữ điệu Ngụy Thiên Thiên thay đổi.

Hai mắt nàng rưng rưng, rút trường kiếm bên hông ra, chĩa về hướng Khương Thiếu Anh, nói: "Xin lỗi..."

Khương Thiếu Anh kinh ngạc một trận: "Cô muốn giết ta?"

Ngụy Thiên Thiên không nói nên lời, chỉ có thể nghẹn ngào gật đầu.

Khương Thiếu Anh thở dài, đáp: "Tại hạ từng nói, mạng này là tiểu thư cho, có thể cầm đi."

"Không thể!" Lý Việt Bạch cơ hồ thét ra tiếng.

Khương Thiếu Anh không phải dễ giết như vậy, vốn dĩ kiếm pháp đạo hạnh của gã đều không yếu, bên người lại có người hộ vệ... Muốn phái người giết hắn, quá khó khăn.

Trải qua chuyện tối hôm qua, Ngụy Tỉnh Hào đương nhiên nhìn ra vị đệ tử Côn Luân này cùng con gái của mình có giao tình khác, nàng nói gì gã sẽ nghe nấy, bởi vậy, muốn giết gã, biện pháp tốt nhất vẫn là ép nữ nhi động thủ.

Gã dùng phương thức gì để uy hiếp Ngụy Thiên Thiên, tạm thời chưa biết.

Lý Việt Bạch còn chưa kịp phản ứng liền nghe thấy tiếng đao kiếm vang lên, ngay sau đó là một trận trời đất quay cuồng, đợi khi Lý Việt Bạch tỉnh lại từ trong choáng váng, bò ra khỏi ống tay áo, chỉ thấy Khương Thiếu Anh vô thanh vô tức ngã trên mặt đất, hang đá trống không, Ngụy Thiên Thiên đã rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net