CÔN LUÂN TIÊN SƠN (31)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHƯƠNG 31

"Chứng cứ rất nhiều. Đầu tiên." Lý Việt Bạch thở dài: "Chứng cứ ta có, tất cả đều rõ ràng trên tờ giấy viết thư."

Mọi người nhìn bức thư phục hồi từ tro tàn kia, thực sự không nhìn ra chứng cứ ở điểm nào.

"Xin chư vị nhìn kỹ chữ viết." Lý Việt Bạch nói: "Mọi người có phát hiện độ đậm nhạt của mực khác nhau?"

Tuy đều là màu đen, độ đậm nhạt khác nhau cũng là chuyện thường, nếu không cẩn thận quan sát, thật sự không thể phát hiện.

"Cho dù đậm nhạt khác nhau thì như thế nào?" Cát Hòe nhíu mày: "Khi viết chữ cần chấm mực nhiều lần, khi vừa chấm mực, chữ viết ra đương nhiên sẽ đậm hơn, về sau, màu đen cũng biến nhạt, đó là lý thường."

"Đúng là như vậy." Lý Việt Bạch nói: "Dựa theo cách nói của Cát tiên trưởng, nếu phong thư này được viết liền một mạch, độ đậm nhạt của mực hẳn phải có quy luật, đúng không?"

"Này..." Cát Hòe cảm giác vừa rơi vào cái hố do chính mình đào.

"Mà phong thư này, độ biến hóa đậm nhạt của mực không hề có quy luật." Lý Việt Bạch chỉ vào mấy chữ, nói: "Ở câu này, chỉ có chữ thứ hai đặc biệt nhạt, xin hỏi, làm thế nào viết được như vậy?"

"..." Cát Hòe không còn lời nào để nói, đành phải miễn cưỡng: "Thiên Cơ quân tùy tâm sở dục, lúc viết lúc dừng, viết ra thư như vậy cũng không phải là không có khả năng."

"Ta đây lại hỏi vấn đề thứ hai." Lý Việt Bạch nói: "Tại sao thư cũ không có liên bút?"

"Liên bút?"

"Đó là hai chữ viết liền nhau." Lý Việt Bạch nói: "Khi viết nhanh thường sẽ có liên bút, thư này không có liên bút, mỗi chữ đều đứng khá xa nhau..."

Lại nhìn lá thư Ngọc Thiên Cơ vừa viết, có mấy chữ liền nhau.

"Nếu thư cũ quả như lời bỉ nhân nói, là do Thiên Lưu quân ghép lại, trong quá trình ghép đương nhiên phải cắt những chữ đơn ra, đương nhiên không có liên bút." Lý Việt Bạch nói.

"Không thể như thế! Sao chúng ta biết được Thiên Cơ quân viết ra bức thư này trong tình huống như thế nào?" Sắc mặt Cát Hòe đỏ bừng, cãi lại: "Không biết chừng lúc ấy Thiên Cơ quân cố ý không viết liên bút."

"Quả thật chỉ bằng chuyện này không thể chứng minh được." Vài vị tiên trưởng vuốt vuốt chòm râu, không biết nên xử lí thế nào, đành phải nói: "Mục tiên sư còn lý do khác chứ?"

"Có, nhưng không nhiều lắm." Lý Việt Bạch nói: "Chỉ sợ chỉ còn một lý do."

"Mời nói."

"Bỉ nhân đọc một câu, chư vị có thể nghe một chút." Lý Việt Bạch chỉ hai phong thư phiêu phù trong không trung, thì thầm: "... Ta ngưỡng mộ tả hộ pháp đã lâu... Núi Côn Luân cao tới trời xanh, dễ thủ khó công..."

"..." Cho dù là Ngọc Thiên Cơ, nghe hai câu này cũng không nhịn được mà nổi da gà.

Trước nói mình ngưỡng mộ tả hộ pháp Ma giáo, sau lại nhắc tới tình huống địa thế Côn Luân, hoàn toàn là nội tặc.

Trong mắt một số người, kẻ cà lơ phất phơ như Ngọc Thiên Cơ hoàn toàn có khả năng viết ra bức thư này.

"Hai câu này có vấn đề gì?" Mọi người không hiểu dụng ý của Lý Việt Bạch.

"Chỗ này, có hai chữ rất kì quái." Lý Việt Bạch nói.

"Hai chữ nào?"

"Chữ 'đã' cùng chữ 'cao'." (Đã: 已, Cao: 高)

"Hai chữ này..." Mọi người nhìn lại bức thư, quả nhiên phát hiện có điểm khác.

Hai bức thư mới cũ, nhìn chữ viết không sai biệt lắm, rõ ràng được viết từ tay một người, phương pháp sáng tác có chút khác biệt nhỏ, không nhìn kỹ sẽ không ra.

Trong thư cũ, chữ đã cùng chữ cao đều viết đúng, không có bất luận vấn đề gì.

Mà trong thư Ngọc Thiên Cơ vừa viết, chữ đã cùng chữ cao đều viết sai, dưới chữ đã nhiều hơn một nét, mà nét trên chữ cao lại thiếu mất.

"Vì sao... vì sao lại thế?" Mọi người khó hiểu: "Là Thiên Cơ quân viết sai?"

"Sai không chỉ có hai chữ này." Có người trào phúng: "Đã sớm nghe Thiên Cơ quân không học vấn không nghề nghiệp, tại hạ vừa nhìn hai phong thư này, phát hiện sai đến bảy tám chữ... Tại sao các vị tiền bối không chỉ ra?"

"Sai chính tả là không thể tránh khỏi." Một lão tiên trưởng hơi gật đầu: "Trọng điểm của đám người lão hủ là so sánh chữ viết, vẫn chưa nói vấn đề sai chính tả ra..."

"Hiện tại Mục tiên sư nói hai chữ bị sai ra là có dụng ý gì?" Cát Hòe nói.

"Ta tin Mục tiên sư có lý do của mình." Có người xen mồm: "Mọi người không thấy sao? Chỉ có hai chữ này, trong thư cũ viết đúng, thư mới lại viết sai, những chữ còn lại đều sai giống y hệt nhau."

"Điều bỉ nhân muốn nói là." Lý Việt Bạch thở dài: "Hai chữ này, Tiên Chủ chưa bao giờ viết đúng."

"..." Ngọc Thiên Cơ hơi quẫn bách, rất nhanh hạ mí mắt cho qua, ho khan một tiếng: "Tài hèn học ít, thật sự xin lỗi chư vị."

"Phàm là Tiên Chủ tự tay viết thư, đều thích tự tiện tăng giảm nét bút, hoặc là nhiều thêm một chút, hoặc là ít hơn một chút." Lý Việt Bạch phái người mang chiếu thư cùng thư tín Ngọc Thiên Cơ tự tay viết đến, tiếp tục tìm kiếm bên trong, quả nhiên tìm được mấy chữ đã thừa nét cùng mấy chữ cao thiếu nét: "Cách viết hai chữ này Tiên Chủ chưa bao giờ sửa, từ trước đến nay đều sai như thế."

"..." Mọi người hoảng hốt, cảm thấy giống như mình không phải ở tu tiên giới, mà rơi vào Ma giới hỗn loạn.

Rốt cuộc có vị tế tửu đại nhân nào sẽ đúng lý hợp tình tuyên dương bốn phía chuyện Tiên Chủ nhà mình viết sai lỗi chính tả?

Có Tiên Chủ nào mặt dày vô sỉ thừa nhận mình thích viết sai lỗi chính tả, còn sống chết không chịu sửa lại?

Côn Luân này, thật là kỳ ba.

"Ý của Mục tiên sư là..."

"Ý của ta là, bức thư Thiên Lưu quân lấy ra không phải do Tiên Chủ viết." Lý Việt Bạch nói.

"Có lẽ khi Thiên Cơ quân viết thư cho tả hộ pháp Ma giáo được người khác hướng dẫn?" Cát Hòe nói.

"Không có khả năng." Lý Việt Bạch trầm giọng: "Bỉ nhân tự mình hướng dẫn Tiên Chủ không dưới trăm lần, chưa có lần nào Tiên Chủ nghe theo."

Mọi người lại bị Ngọc Thiên Cơ không học vấn không nghề nghiệp làm cho chấn kinh.

"Phụt..." Ngay cả hệ thống cũng không nhịn được bật cười.

"Chuyện này có gì buồn cười?" Lý Việt Bạch nhíu mày.

"Phụt ha ha ha..." Hệ thống cười không dừng được: "Rất xin lỗi ký chủ ha ha, nhưng là ha ha ha..."

"Tao rất nghiêm túc." Lý Việt Bạch đau đớn vô cùng: "Tao thân là giáo viên ngữ văn đó... Mày có biết một giáo viên ngữ văn sống chết dạy cho học sinh một chữ đơn giản vậy cũng không xong là cái cảm giác gì không?"

Trong khoảng thời gian Lý Việt Bạch nói chuyện riêng với hệ thống, mọi người mới tiêu hóa xong sự thật này.

"Mục tiên sư, ý của ngươi là, vì hai chữ trên lá thư kia viết đúng, nên có thể chứng minh là không phải Thiên Cơ quân viết?" Một tu sĩ hỏi.

"Không chỉ bởi cách viết." Lý Việt Bạch tiện tay làm một tiểu pháp, phóng đại hai chữ kia: "Mà còn bởi, lúc trước ta đã nói qua, thư cũ là do Ngọc Thiên Lưu cắt thành, mà hai chữ này, hiển nhiên là chứng cứ cắt ra."

"Cắt..."

Lý Việt Bạch nói: "Tu Tiên Giới viết thư viết hịch văn đẳng đều viết theo chiều dọc, chữ "đã" cùng chữ "cao" rất có khả năng là viết liền trên dưới. Tại hạ cùng Tiên Chủ từng thương nghị, kết quả là --- mấy năm trước, Tiên Chủ từng viết thư qua lại với huynh trưởng, trong thư Tiên Chủ không thể tránh nổi viết ra từ "tuổi tác đã cao", nội dung của câu, có thể là nói đến phụ thân..."

Ngọc Thiên Cơ thở dài: "Thư tại hạ viết cho huynh trưởng không nhiều lắm, bởi vậy, một phong thư đều ít nhiều có ấn tượng, không đến mức quên toàn bộ, từ "tuổi tác đã cao" rất có thể đã viết qua."

"Mà thời gian gần đây, Thiên Lưu quân có ý đồ vu hãm Tiên Chủ, sử dụng thủ đoạn, đương nhiên là thu thập thư Tiên Chủ từng viết, ghép thành một phong thư gọi là "thư tín bí mật với Ma giáo"." Lý Việt Bạch cười khổ: "Chỉ tiếc, Thiên Lưu quân lại không ngờ lỗi chính tả của Tiên Chủ lại ly kỳ như thế, liền dựa theo chính tả mà cắt, đem nét dưới chữ "đã" chuyển lên trên đầu chữ "cao". Hai chữ cắt ra đặt cạnh nhau, trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, không ai phát hiện điểm đáng ngờ."

"Chính là đây không khỏi vừa khéo đi?" Có người không phục: "Lỗi chính tả của Thiên Cơ quân vì sao lại sai trùng hợp đến vậy? Hoàn toàn có thể chứng minh bản thân vô tội?"

"Bởi lỗi chính tả của Tiên Chủ quá nhiều." Lý Việt Bạch dở khóc dở cười nói ra những từ này: "Cho dù không được chứng minh ở chỗ này, thì cũng sẽ được chứng minh ở chỗ khác."

"Ngày đó Thiên Lưu quân cũng sơ sót quá đi, lại không nhớ nổi lỗi chính tả của đệ đệ?"

"Thiên Lưu quân xem như khá thận trọng, các vị có thể thấy, trong thư cũ cũng có rất nhiều lỗi, Thiên Lưu quân chú ý đến, nên không cắt sai." Lý Việt Bạch cười khổ: "Muốn nói vẫn là câu nói kia, chỉ trách Tiên Chủ sai lỗi chính tả quá nhiều, Thiên Lưu quân khó lòng phòng bị."

"Hệ thống cảm thấy, cứ cho là ký chủ chứng minh trong sạch thay cho Thiên Cơ quân, về sau Thiên Cơ quân cũng không có mặt mũi làm Tiên Chủ." Hệ thống cười hổn hển từ nãy đến giờ.

"Đây... Cưỡng từ đoạt lí!" Cát Hòe nói: "Dựa vào hai chữ sai mà ngươi nói liền cho rằng Thiên Lưu quân giả tạo thư từ, không đủ chứng cứ!"

"Thư cũ có phải là cắt ra ghép lại hay không, mọi người đều có thể tự phán đoán." Lý Việt Bạch chỉ hai bức thư phiêu phù trong không trung, nói.

Trước khi hắn nói những lời này, ánh mắt mọi người đã sớm tập trung trên hai phong thư kia.

Chứng cứ thoạt nhìn như ván đã đóng thuyền, cư nhiên lại là cắt ra ghép lại, chuyện như vậy, mọi người đều cảm thấy rất mới mẻ.

"Tại hạ kiến thức hạn hẹp, có pháp thuật gì có thể cắt giấy ra ghép lại sao?" Có người nghi vấn.

"Cũng không có pháp thuật chuyên ghép giấy, nhưng lại có thuật chữa trị, thuật tiêu trừ vết sẹo, dùng để chữa trị vết thương trên cơ thể người." Một lão y giả vuốt vuốt râu, thở dài: "Nếu áp dụng trên giấy viết, ngược lại cũng không khó."

"Lão hủ tu tập thư pháp nhiều năm, hiện tại Mục tiên sư nhắc tới, thật ra cũng có thể nhìn thấy bảy tám phần." Một lão giả thở dài: "Trong thư cũ, nét trên chữ "cao", rõ ràng không thuộc về chữ "cao", không phải viết liền một mạch, vì đó chỉ là tiểu tiết, nên lúc phân biệt bút tích bị sơ hở, hiện tại nhìn lại, đúng là không hợp nhau, một nét kia, thực ra rất giống nét dưới chữ "đã" trong thư mới."

"Đúng vậy, hơn nữa độ đậm nhạt đối lập, nói thư cũ do cắt ghép mà thành, quả thật rất đúng." Lại có lão giả phụ họa.

Nghị luận của mọi người càng ngày càng hướng về phía Lý Việt Bạch, thật sự bởi hai chữ sai kia quá rõ ràng.

Lại có Tiên Chủ các đại tiên môn lấy thư mời Ngọc Thiên Cơ viết cho mình ra, cẩn thận so sánh khác nhau.

Quả nhiên, trên những thư mời đó, nơi chốn đều là lỗi sai, thậm chí còn có chữ "đã" thừa nét cùng chữ "cao" thiếu nét.

Sắc mặt Ngọc Thiên Lưu dần dần khó coi.

Hắn ho khan một tiếng, trầm giọng: "Ta mặc kệ phong thư này có phải do ghép lại mà thành hay không, tóm lại, ta lấy được từ trong tay tên Ma giáo kia, cho dù là cắt ghép, cũng có thể là do tự tay Ngọc Thiên Cơ cắt ghép."

"Những lời này của huynh trưởng thật kỳ quái, tuy bổn Tiên Chủ bất tài, tuy lỗi chính tả khắp nơi, nhưng ít nhất sẽ tự tay mình viết thư, đương nhiên không phải gửi cho Ma giáo." Vẻ mặt Ngọc Thiên Cơ ủy khuất: "Vì sao bổn Tiên Chủ không dốc sức làm việc, lại làm chuyện cắt ghép này? Chẳng lẽ bổn Tiên Chủ mở thiên nhãn, có thể thấy trước sẽ bị huynh trưởng chỉ trích, nên mới làm chuyện này?"

"Hoa ngôn xảo ngữ!" Ngọc Thiên Lưu hừ lạnh: "Có lẽ là ngươi muốn viết thư cho Ma giáo, lại phải dùng chính chữ của mình để bày tỏ thành ý, đồng thời đề phòng người ngoài phát hiện, mới dùng cách này, như vậy mới có thể bôi nhọ người phát hiện ra bức thư này."

"Khó được rồi, trộm ghép thư của bổn Tiên Chủ, còn muốn tiếp tục bôi nhọ bổn Tiên Chủ, bổn Tiên Chủ không thèm nghe." Đại khái Ngọc Thiên Cơ đã sớm vứt bỏ mặt mũi, bắt đầu làm mặt quỷ.

"Vấn đề chữ viết, bỉ nhân xin kết thúc tại đây." Lý Việt Bạch thấy mọi người thảo luận không sai biệt lắm, liền kết thúc biện bạch đối xứng chữ viết: "Tiếp theo, chính là giấy viết thư có vấn đề."

"Giấy viết thư có thể có vấn đề gì?" Cát Hòe còn đang nghiến răng nghiến lợi về chuyện chữ viết, không nghĩ rằng Lý Việt Bạch đã chạy tới đề tài tiếp theo: "Phong thư cũ kia là do các vị tiên trưởng dùng pháp thuật phục hồi lại như cũ, có thể có vấn đề gì?"

"Nếu chư vị đã nhìn xong chữ viết, vậy thu hồi pháp thuật phục hồi đi." Lý Việt Bạch nói: "Cũng nên nhìn lại loại tro tàn kia."

Rất nhanh, hai phong thư kia bị thả xuống, thư cũ đặt trên tế đàn, pháp thuật thu hồi, mọi người trơ mắt nhìn phong thư một lần nữa biến thành một đống tro tàn.

"Không biết kẻ trộm Ma giáo Thiên Lưu quân bắt được còn ở đây không?" Lý Việt Bạch nói: "Hôm qua, gã làm trò trước mặt các vị tiên trưởng, rõ ràng nói bản thân lấy được đống tro này từ đâu đó, hiện tại có thể mời gã nói lại được không?"

"Đương nhiên có thể." Ngọc Thiên Lưu cười lạnh, phái người mang Chướng Miệt ra.

Chướng Miệt vẫn là bộ dáng ngày hôm qua, người không ra người quỷ không ra quỷ, tay chân đều bị khóa, tướng mạo đáng sợ, thần thái vặn vẹo, vừa lên tới nơi đã khẩn khoản cầu xin: "Các vị tiên trưởng, tiểu nhân đã nói hết sự thật cho các vị rồi, có thể khoan hồng thả cho tiểu nhân một con đường sống được không?"

Thủ hạ Ngọc Thiên Lưu lập tức đá gã một cái, hung hăng nói: "Lời ngươi nói hôm qua, lặp lại một lần nữa!"

"A? Lặp lại lần nữa?" Vẻ mặt Chướng Miệt đau khổ: "Nói cả trăm lần vẫn là như thế thôi!"

"Có người không tin, đương nhiên ngươi phải lặp lại cho đến khi người đó tin thì thôi!" Cát Hòe cười lạnh.

"Vâng vâng, tiểu nhân nói, tiểu nhân nói." Vẻ mặt Chướng miệt đau khổ: "Tiểu nhân tên là Chướng Miệt, là thủ hạ của tả hộ pháp Ma giáo..."

"Không cần bắt đầu sớm như vậy." Ngọc Thiên Lưu ho nhẹ một tiếng: "Chỉ cần nói khi nào ngươi phát hiện ra lá thư kia."

"Khoan đã." Lý Việt Bạch đột nhiên nói: "Bỉ nhân hoài nghi Thiên Lưu quân cấu kết cùng với kẻ này, sẽ ở bên cạnh hướng dẫn kẻ này nên nói như thế nào, nên bôi nhọ Thiên Cơ quân như thế nào."

"Nói năng vô căn cứ, ngậm máu phun người." Ngọc Thiên Lưu cả giận, một thân chính khí lẫm nhiên.

"Nếu Thiên Lưu quân thật sự không cấu kết với kẻ này, mời tránh đi chỗ khác, như vậy gã mới có thể đưa ra lời khai chính xác." Lý Việt Bạch kiên trì.

"Buồn cười, nếu Thiên Lưu quân tránh đi, chẳng phải là không nghe được gã nói gì? Vậy còn gì gọi là công bằng nữa?" Cát Hòe cố gắng.

"Vậy thì như thế nào?" Lý Việt Bạch lùi một bước: "Vậy mời chư vị tiên trưởng tạo một cái kết giới giữa kẻ cắp này với Thiên Lưu quân được không? Ta nghe nói có một loại kết giới đơn hướng có thể khiến kẻ này không nghe được lời nói của Thiên Lưu quân, nhưng Thiên Lưu quân vẫn có thể nghe được lời nói của gã."

"Đây là Mục tiên sư đang hoài nghi ta sao?" Ngọc Thiên Lưu lạnh lùng nhướn mày.

"Chỉ là đề phòng thôi, nếu Thiên Lưu quân không dám, ngược lại rất khả nghi." Lý Việt Bạch nói: "Vậy bỉ nhân chỉ có thể cho rằng, Thiên Lưu quân cùng kẻ cắp kia là cùng một giuộc, cần phải thời thời khắc khắc hướng dẫn từng câu từng từ!"

Từ lâu mọi người đã có lòng nghi ngờ với Ngọc Thiên Lưu, sau khi cân nhắc, Ngọc Thiên Lưu cũng chỉ đành chấp nhận điều kiện này.

Một đạo kết giới phiếm lam quang được ngưng tụ, là kết giới cách âm đơn phương, cực kỳ hữu hiệu. Thẩm vấn tiếp tục tiếp diễn.

Chướng Miệt được đồng ý, tiếp tục nói.

"Ngày ấy tiểu nhân hầu hạ trong phòng luyện đan, tả hộ pháp cùng nhóm thủ hạ thương nghị chuyện gì đó trong phòng, tiểu nhân ở một bên chính tai nghe được tả hộ pháp nói nhận được thư tay của Thiên Cơ quân, trên đó viết chuyện hợp tác... Thiên Cơ quân nói mình muốn kế thừa vị trí Tiên Chủ, chỉ tiếc thân thể phụ thân khỏe mạnh, huynh trưởng lại có thế lực, nếu không có gì xảy ra, chuyện kế vị là vô vọng. Thiên Cơ quân còn nói, y biết tả hộ pháp với hữu hộ pháp không ưa nhau, bởi vậy kiến nghị tả hộ pháp thúc đẩy trận đại chiến này, làm hữu hộ pháp dẫn người đến tiến công Côn Luân." Chướng Miệt nói thập phần lưu loát, từng câu từng chữ không hề vấp váp.

"Lời này đúng là giống y hệt ngày hôm qua, ngay cả câu chữ cũng không hề khác." Lý Việt Bạch nói: "Không giống nhớ lại rồi kể ra, lại càng giống học thuộc hơn!"

Thanh âm hắn không lớn, lại khiến Chướng Miệt sợ đến nỗi rùng mình.

"... Đây... Vị tiên trưởng này không tin tiểu nhân?" Hai mắt Chướng Miệt sợ hãi, láo liên di chuyển, nhìn về phía Ngọc Thiên Lưu, lại sợ hãi cụp mắt.

"Không có gì, cứ tiếp tục nói." Lý Việt Bạch cười cười.

"Tả hộ pháp còn lấy ra thư Thiên Cơ quân viết cho hắn, tiểu nhân ở bên cạnh nhìn rất rõ ràng, xem xong thư, sau khi cùng thủ hạ thương nghị, tả hộ pháp liền ném bức thư vào trong lò luyện đan, trong chốc lát đốt thành tro. Sau khi tả hộ pháp và thủ hạ đi, tiểu nhân lấy trộm tro ở trong đó ra."

"Lò luyện đan kia chính là lò luyện đan của Ma giáo các ngươi?" Lý Việt Bạch nói.

"Vâng, vâng." Chướng Miệt trả lời liên thanh.

"Vậy là đúng rồi, nói vậy phòng luyện đan của Ma giáo, sẽ không có lò luyện đan của danh môn chính phái, nếu ngươi nói là có, ngược lại ta hoài nghi ngươi rốt cuộc có phải người trong Ma giáo không."

"Không có, đương nhiên là không có, phòng luyện đan của Ma giáo chúng ta đương nhiên chỉ có lò luyện đan của Ma giáo!" Chướng Miệt trả lời liên thanh, nóng lòng chứng minh mình thật sự là người trong Ma giáo.

"Vậy ngươi nói cho ta, vì sao lò luyện đan Ma giáo lại có thể đốt tro thành màu đen?" Lý Việt Bạch nhìn chằm chằm Chướng Miệt đang khẩn trương: "Lò luyện đan Ma giáo, chính là dùng chín vị chân hỏa không chính đáng, khác hẳn với tam vị chân hỏa của danh môn chính phái, chín vị chân hỏa đốt giấy chỉ có thể đốt ra tro màu xám trắng, sao có thể đốt ra màu đen?"

"... Đây... Đây..."

"Đúng vậy! Tuy bổn Tiên Chủ bất tài, nhưng cũng nghe qua thuật luyện đan của Ma giáo khác chúng ta." Ngọc Thiên Cơ thở dài: "Khi còn bé bổn Tiên Chủ khá bướng bỉnh, từng lấy sách nhà mình cho vào lò luyện đan, lúc ấy tiên sư dạy dỗ bổn Tiên Chủ nói rằng, nếu chín vị chân hỏa của Ma giáo đốt sẽ ra màu xám trắng chứ không phải màu đen."

"Có thể nói, căn bản ngươi không phải người trong Ma giáo, mà chỉ là kẻ giả mạo?" Thanh âm Lý Việt Bạch không lớn, lời nói lại từng bước ép sát: "Phong thư này, chỉ sợ không phải đốt trong lò luyện đan Ma giáo đi?"

" Này... Thật oan uổng, tiểu nhân thật sự là người trong Ma giáo mà!" Chướng Miệt liên thanh kêu oan.

"Vậy ngươi giải thích xem tại sao lò luyện đan Ma giáo lại đốt ra tro đen?" Lý Việt Bạch cười lạnh: "Trừ phi là bởi sau khi san bằng Hóa Lung tiên sơn, các ngươi liền thu lò luyện đan của Hóa Lung tiên sơn vào trong phòng luyện đan! Nếu không, không có cách giải thích khác."

"..." Chướng Miệt hoảng sợ nhìn bốn phía, phát hiện mình lâm vào cảnh tứ cố vô thân, không thể tìm người trợ giúp, tròng mắt một trận loạn chuyển, rốt cuộc hung tợn cắn răng, đáp: "Đúng! Đúng như lời tiên trưởng nói! Sau trận đánh kia, chúng ta thu được lò luyện đan của Hóa Lung tiên sơn liền cho vào phòng luyện đan, lúc trước là tiểu nhân nhớ lầm! Chính là tả hộ pháp thuận tay ném thư vào trong lò luyện đan của Hóa Lung tiên sơn, vì thế mới đốt ra tro màu đen!"

"Chính là trong lò luyện đan của Hóa Lung tiên sơn là tam vị chân hỏa, đối với giáo đồ Ma giáo mà nói, lực sát thương cực lớn, ngươi lấy tro từ trong đó, hẳn là đã bỏng tay rồi đi?" Lý Việt Bạch hỏi.

"Vâng, đúng vậy, bất quá tiểu nhân đã lành vết thương, không chuyện gì, không chuyện gì." Chướng Miệt liên tục lắc đầu.

"Lần này ngươi chắc chắn rồi chứ, sẽ không sửa lại đi?" Lý Việt Bạch hỏi gằn từng chữ một.

"Lời của tiểu nhân đều là thật, tuyệt không dối lừa!"

"Chư vị cũng nghe rõ rồi đi?" Lý Việt Bạch ngẩng đầu cười, hỏi các đại tiên môn.

Các đại tiên môn trầm mặc gật đầu.

"Bỉ nhân không cần nói thêm gì nữa, các vị cũng có thể biết, trong miệng kẻ cắp Ma giáo này không có một câu là thật." Lý Việt Bạch nói: "Hôm qua gã bôi nhọ Tiên Chủ, tất cả là bịa đặt."

"Đúng vậy, những lời kẻ cắp Ma giáo nói quả

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net