CÔN LUÂN TIÊN SƠN (38)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHƯƠNG 38

Đội mật thám này, người được phái ra ngoài không nhiều lắm, lúc trở về cũng chỉ còn mấy người ít ỏi.

"Những người còn lại đâu?" Lý Việt Bạch hỏi.

"Thứ cho thuộc hạ thất trách." Vài mật thám sắc mặt u ám, liếc nhau một cái rồi mới trả lời: "Những người còn lại đã thân chết hồn tan..."

"Đã chết?" Tâm Lý Việt Bạch trầm xuống.

"..." Ngọc Thiên Cơ cũng lâm vào trầm mặc trước nay chưa từng có, không nói gì thêm.

"Chính là." Lý Việt Bạch lấy lại bình tĩnh, trong lòng tràn đầy nghi ngờ: "Bỉ nhân cũng không phải trách cứ các ngươi, cũng không phải hoài nghi các ngươi, chỉ là muốn hỏi rõ ràng, tại sao bọn họ chết, các ngươi lại lông tóc vô thương?"

Mấy mật thám trở về tuy biểu tình u ám, phong trần mệt mỏi, nhưng quả thật là lông tóc vô thương.

Cái này làm cho mọi người cực kỳ khó hiểu, nếu bọn họ bị Ngọc Thiên Lưu phát hiện chặn giết, vậy mọi người sẽ đều bị thương mới phải.

"Bởi vì..." Mật thám cầm đầu nhìn bốn phía chung quanh, chỉ thấy Cát Tường điện một mảnh trống trải, cửa điện đóng chặt, bốn phía không người, lúc này mới dám nói: "Chuyện thuộc hạ muốn bẩm báo... Kết quả lần này có quan hệ tới Thiên Lưu quân."

"A?" Ngọc Thiên Cơ rùng mình.

"Mệnh lệnh tế tửu đại nhân giao cho thuộc hạ là đặt bảo vệ bản thân lên hàng đầu, nếu có cơ hội có thể ám sát Thiên Lưu quân." Mật thám nói: "Sau khi rời khỏi Côn Luân, ta liền truy tìm hành tích của Thiên Lưu quân... Vì thế ẩn nấp ven đường trông thấy mọi chuyện..."

Mật thám dễ dàng tìm thấy tung tích của Ngọc Thiên Lưu như vậy, có chút ngoài dự đoán, chẳng lẽ Ngọc Thiên Lưu quá mức cuồng vọng, cư nhiên không che dấu dấu tích?

Xét thấy người mình phái ra là mật thám tinh nhuệ nhất Côn Luân, cũng có thể làm được như vậy. Lý Việt Bạch âm thầm nghĩ.

"Lúc ấy tầm nhìn tốt, chỗ ta nấp cực kỳ kín đáo, cho nên tự bảo vệ mình đương nhiên không thành vấn đề." Mật thám nói: "Vì thế, trong chúng ta có vài kẻ đắn đo, quyết định ám sát."

"Thủ pháp ám sát là gì?"

"Phi châm, tử chú... Mỗi người sử dụng một khác." Mật thám nói: "Đều là thủ pháp không gì phá nổi, ra tay cực nhanh."

"Nhưng vẫn không thành công?" Lý Việt Bạch ôn nhu hỏi, sợ kích thích tâm tình thủ hạ.

"Thất bại." Mật thám nỗ lực nhớ lại: "Vô luận là phi châm, tử chú hay phi kiếm, đều bị cường nghạnh bắn trở về."

"Là tu sĩ hộ vệ bên người Thiên Lưu quân phát hiện kịp thời, sau đó dùng kiếm ngăn cản?"

"Đều không phải, người bên Thiên Lưu quân không có khả năng phản ứng nhanh như vậy, trên thực tế, bọn họ phòng bị rất sơ sài." Mật thám nói: "Là bản thân Thiên Lưu quân có kỳ thuật..."

"Nói thật." Lý Việt Bạch nhíu mày, lần này đã chết vài thủ hạ, không thể không để tâm.

"Tế tửu đại nhân, những lời chúng ta nói là thật." Một mật thám khác kinh hoàng nói: "Trên người Thiên Lưu quân không biết có tà thuật hộ thể gì, đem tất cả công kích bắn ngược trở lại, vài vị đồng bạn đó bởi vậy mà chết... Chúng ta không ra tay nên may mắn thoát khỏi."

Có thể nhìn ra những lời họ nói đều là sự thật, không phải Lý Việt Bạch không tin bọn họ, mà đơn giản bởi nội dung họ nói không thể tưởng tượng nổi.

Sau khi báo cáo xong, mật thám lui ra ngoài, bọn họ là thủ hạ của Vạn Quảng Lưu, kết thúc nhiệm vụ này hẳn nên trở lại Thanh Long phong tĩnh dưỡng, nhưng bởi Vạn Quảng Lưu làm giảm tín nhiệm của Lý Việt Bạch, bởi vậy đổi thành đưa tới nơi khác tĩnh dưỡng.

Lý Việt Bạch đắm chìm trong hoang mang không thể thoát ra được.

Cái thế giới tu tiên này trước mắt cũng không nghe nói qua phép thuật thần kỳ như vậy.

Giống như áo giáp hộ thân, có thể ngăn trở thương tổn đã khó được.

Có thể bắn ngược công kích, lại càng chưa từng nghe thấy.

"Hệ thống, Ngọc Thiên Lưu này sẽ không phải là người xuyên qua đi?" Lý Việt Bạch càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp.

"Không phải, tuyệt đối không phải." Hệ thống đảm bảo.

"Vậy ngoại quải (thiết bị gian lận hay phần mềm hack game. Ví dụ trong các trò chơi bạn phải nạp tiền để mua vàng, mua kim cương hay tăng máu cho nhân vật v...v... thì các phần mềm này sẽ giúp bạn có thêm vàng, kim cương miễn phí... có thể tăng level nhanh chóng) của hắn..."

Ngoại quải trên người Ngọc Thiên Lưu có thể nói là nghịch thiên.

Trước đó vài ngày ở hiện trường tiên minh đại hội, cho dù xảy ra xung đột đánh nhau, nhưng Ngọc Thiên Lưu vẫn ở trong vòng bảo hộ của thủ hạ, cũng không bị công kích bên Ngọc Thiên Cơ đánh trúng.

Cho nên, hiện tại không thể đoán được lúc ấy hắn đã có ngoại quải rồi, hay vừa mới có gần đây.

Hơn nữa, thật thể của bàn tay vàng này rốt cuộc là gì? Khôi giáp? Quần áo? Phù chú?

Lý Việt Bạch tìm tòi từ tri thức trong đầu nửa ngày nhưng vẫn không tìm ra.

Thở dài, đứng dậy tìm quyển trục đọc.

Ngọc Thiên Cơ thấy trong điện không có người, lại bắt đầu làm càn, tội nghiệp đuổi theo sau Lý Việt Bạch: "Mỹ nhân nhi, tại sao ngươi không hỏi ta?"

"Hỏi cái gì?" Lý Việt Bạch rút ra mấy quyển trục trên giá, mở ra đọc, nhìn tới nhìn lui vẫn không thu hoạch được gì.

"Hỏi tà thuật của huynh trưởng rốt cuộc là cái gì..."

"Đừng nghịch, sao ngươi có thể biết." Lý Việt Bạch không hề nghĩ ngợi liền nói.

Nếu đánh giá đúng chuẩn đứa nhỏ Ngọc Thiên Cơ này, có thể nói, cơ bản là một kẻ thất học.

"Ta biết mà!" Ngọc Thiên Lưu đúng lý hợp tình nắm lấy góc áo Lý Việt Bạch không bỏ: "Bổn Tiên Chủ tốt xấu cũng là người xuyên qua, dù sao cũng biết chút gì đó chứ?"

"Nhưng những chuyện trước khi xuyên qua ngươi không nhớ." Lý Việt Bạch cạn lời.

"Chuyện sau khi xuyên qua vẫn nhớ một chút." Ngọc Thiên Cơ cười tủm tỉm đứng đó, bộ dáng đã định liệu trước.

Trong quá trình họ nói, từ "xuyên qua" cùng những từ cấm vi phạm lệnh đều bị hệ thống tiêu âm, nhưng không hề trở ngại giao lưu, vẫn có thể nghe hiểu ý tứ đối phương, đi vào thế giới này một thời gian dài như vậy, đã tạo thành thói quen.

"..." Lý Việt Bạch nhịn không được buông quyển trục xuống, nhìn Ngọc Thiên Cơ nhiều hơn vài cái, càng nhìn càng cảm thấy trong trí nhớ y thực sự có đồ vật gì đó đáng khai quật.

"Hỏi ta đi, nhanh lên nhanh lên, hỏi ta." Ngọc Thiên Cơ đắc ý dào dạt.

"... Thôi." Lý Việt Bạch yên lặng quay mặt đi.

Đối với loại dở hơi này không thể phản ứng, nếu không càng để ý càng hăng.

Dù sao y không nhịn được thì sẽ nói ra thôi.

"Đừng nhịn mỹ nhân nhi." Ngọc Thiên Cơ cười nói: "Nhìn ngươi nhịn vất vả như vậy, không bằng ngoan ngoãn hỏi ta một câu..."

Lý Việt Bạch đã tự mình lâm vào trầm tư.

Điều đầu tiên muốn tìm hiểu chính là --- cái ngoại quải này Ngọc Thiên Cơ có được khi nào?

Hắn mang theo mấy ngàn tu sĩ viễn chinh Cửu Lê, trên đường đương nhiên sẽ gặp phải nguy hiểm, tàn sát bốn phía ở Cửu Lê đương nhiên cũng tạo không ít cừu địch, về sau lại dám một mình đi vào hiện trường tiên minh đại hội, khiêu khích Ngọc Thiên Cơ...

Hết thảy đều quá tự tin, hơn nữa từ đầu đến cuối lông tóc vô thương.

Ngọc Thiên Lưu cũng không phải người không tiếc mạng, không có khả năng muốn nổi bật mà mạo hiểm lớn như vậy.

Vậy rất có khả năng từ lúc bắt đầu hắn đã biết mình sẽ không bị người làm bị thương.

Ngoại quải này thật lâu trước kia đã có được, có thể là trước lúc Ngọc Thiên Lưu còn chưa rời khỏi Côn Luân.

"Tới tới tới chúng ta nằm xuống..." Ngọc Thiên Cơ thấy trong đại điện không có ai, lần thứ hai làm càn, ôm bả vai Lý Việt Bạch đưa đến giường cách đó không xa.

"Nằm cái gì?" Lý Việt Bạch đang ở trong trầm tư, bị y chơi trò lưu manh này làm cho hoảng sợ.

"Bởi vì cẩn thận suy nghĩ sẽ cần rất nhiều thời gian, đứng sẽ rất là mệt đi?" Ngọc Thiên Cơ đúng lý hợp tình ấn Lý Việt Bạch lên giường.

"Đừng nhử, mau nói." Lý Việt Bạch làm bộ hung dữ.

"Được được được, nên bắt đầu từ đâu đây..." Ngọc Thiên Cơ lười biếng nói: "Chỉ là bổn Tiên Chủ đột nhiên nhớ ra một chuyện, có lẽ liên quan đến ngoại quải của huynh trưởng."

"Chuyện gì?" Lý Việt Bạch hỏi.

"Mỹ nhân nhi còn nhớ rõ cốt truyện nguyên bản không? Trong cốt truyện nguyên bản ta bị chết như thế nào?"

"Ngốc quá nên chết?"

"Chậc chậc chậc, ý ta là nguyên nhân chết trực tiếp."

"Bị Cơ Dao độc chết." Lý Việt Bạch không hề nghĩ ngợi, vấn đề này quá đơn giản, xem qua cốt truyện nguyên bản một lần là có thể nhớ kỹ.

"Vì thế vấn đề là, tại sao Cơ Dao muốn độc chết ta?"

"Bởi vì nàng trung với Ngọc Thiên Lưu, vẫn luôn muốn giúp Ngọc Thiên Lưu đoạt lại vị trí Tiên Chủ."

"Không phải cái này, bổn Tiên Chủ hỏi chính là, vì cái gì nàng muốn hạ độc? Vì cái gì không dùng phương thức khác?" Ngọc Thiên Cơ từng bước hướng dẫn.

"Nếu đổi là ta, ta cũng sẽ chọn hạ độc, hạ độc kín đáo, khó bị người ngoài phát hiện, hơn nữa xong việc có thể dễ giải thích." Lý Việt Bạch nói.

"Đổi là ngươi ngươi cũng sẽ hạ độc?" Ngọc Thiên Cơ khoa trương ôm ngực: "Tại sao lại như vậy? Tim bổn Tiên Chủ thật là đau..."

"Ký chủ, những điều ngài nói là logic trong thế giới hiện thực." Hệ thống xen mồm: "Thời cổ đại ở thế giới hiện thực, dừng độc giết người đương nhiên là kín đáo nhất, nhưng trong thế giới tu tiên có càng nhiều phương thức giết người... Muốn nói kín đáo, tử chú cũng là một lựa chọn tốt."

"Quả vậy." Lý Việt Bạch gật gật đầu.

"Ở cốt truyện nguyên bản, trước khi ta bị độc chết đã tới nước cùng đường bí lối, vô số người bên cạnh đều dùng rất nhiều cách để ám sát ta, nhưng chưa bao giờ thành công." Ngọc Thiên Cơ buông tay: "Loại miêu tả này có phải rất quen thuộc hay không?"

"Ý ngươi là, vì các cách kia không giết được ngươi, nên nàng mới chọn hạ độc?" Lý Việt Bạch đã hiểu hướng của y.

"Đúng." Ngọc Thiên Cơ gật gật đầu: "Bổn Tiên Chủ đoán như vậy."

"Nói cách khác, ngươi cùng huynh trưởng ngươi có cùng loại ngoại quải? Không thể đả thương các ngươi từ bên ngoài?" Lý Việt Bạch giật mình, nhịn không được đánh giá nghiêm túc Ngọc Thiên Cơ, đánh giá từ trên xuống dưới một lần: "Hoàn toàn không nhìn ra... Nếu không ta thử đánh ngươi một chút?"

"Tới đi ~" Ngọc Thiên Cơ nhắm mắt, giang tay, làm tư thế say mê chờ ôm.

Lý Việt Bạch hít sâu một hơi, tay sờ đến bên hông, chậm rãi rút trường kiếm ra.

Tiếng rút kiếm xoẹt xoẹt vang lên, Ngọc Thiên Cơ nhắm mắt lại, nghe được thanh âm, mí mắt không khỏi giật vài cái.

Sau khi Lý việt Bạch rút kiếm, huơ trong không trung một cái, sau đó mới từng chút một tới gần Ngọc Thiên Cơ.

"Đừng đừng đừng!" Ngọc Thiên Cơ nghe thanh âm mũi kiếm xẹt qua không khí, nháy mắt liền không chịu nổi, vội mở mắt trốn ra phía sau: "Sợ ngươi còn không được sao? Đừng lại đây mà hu hu hu..."

"Đừng sợ, ta cũng không định chém thật." Lý Việt Bạch dở khóc dở cười, một lần nữa thu kiếm vào vỏ.

Ngọc Thiên Cơ thấy hắn đã thu hồi binh khí, thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại dính qua đây.

Lý Việt Bạch thở dài: "Ngươi đó, ngay cả trên người mình có ngoại quải hay không cũng không biết sao?"

"Làm sao ta biết được?" Ngọc Thiên Cơ đúng lý hợp tình nói: "Giải quyết chuyện trong Côn Luân mỗi ngày là đủ bận rồi, còn phải chiếu cố Mục tiên sư, ngàn lời vạn chữ đều đợi ta, thật sự không rảnh bận tâm thân thể của mình nha..."

Y mỗi ngày sống như ở trên trời, không phải uống rượu thì là quấn lấy Lý Việt Bạch làm nũng, đương nhiên không biết những chuyện tăm tối.

"Nói như thế, nếu trên người ngươi thật sự có ngoại quải giống của Thiên Lưu quân, vậy ngươi cũng sẽ không bị thương." Lý Việt Bạch suy tư.

"Phải."

"Vậy cái này..." Lý Việt Bạch thận thế duỗi tay qua, kéo cổ áo vốn lỏng lẻo của Ngọc Thiên Cơ, lộ ra bả vai, ở đó làn da trắng nõn, chỉ là nhiều hơn một miệng vết thương nhợt nhạt.

"Đừng vọng tưởng, ngươi không có ngoại quải." Lý Việt Bạch thở dài: "Vết thương này của Tiên Chủ, chính là vô tình bị chém phải trong loạn chiến trước tiên môn đại hội vài ngày, nếu ngươi thật sự giống Thiên Lưu quân, vậy vết thương này sẽ không có."

"Hóa ra mỹ nhân nhi để ý ta đến vậy?" Hai mắt Ngọc Thiên Cơ sáng ngời: "Ngày ấy ở tiên minh đại hội, ngươi cần lo nhiều chuyện như vậy, cư nhiên vẫn biết bổn Tiên Chủ bị thương... Thật sự khiến bổn Tiên Chủ thụ sủng nhược kinh hu hu hu..."

"Ngươi..." Lý Việt Bạch cạn lời: "Mỗi ngày ngươi tới gần như vậy, sao ta có thể không phát hiện được?"

"Lại nói, miệng vết thương tuy nông, mấy ngày gần đây lại hơi hơi đau." Ngọc Thiên Cơ chơi xấu: "Mỹ nhân nhi tối nay ngươi phải tự tay bôi thuốc mỡ cho ta mới khỏi được..."

"Nếu Tiên Chủ ngươi chịu thành thành thật thật nói chuyện không ngắt lời, ta liền đáp ứng." Lý Việt Bạch sớm bị Ngọc Thiên Cơ chơi xấu vòng vo không dứt làm cho hôn mê: "Cố nhớ lại xem chuyện này có liên quan đến tin tức không."

"Hệ thống." Ngọc Thiên Cơ thở dài, búng tay gọi hệ thống: "Đến phiên mày lên sân khấu."

"Hệ thống vẫn ở đây, cám ơn." Hệ thống nói.

"Cho chúng ta thêm chút tin tức đi." Lý Việt Bạch thở dài: "Nơi này chỉ có mày là toàn trí toàn năng."

"Vâng, ký chủ, không thành vấn đề." Hệ thống nói: "Nhưng là, tuy tôi biết rất nhiều tin tức, lại luôn gặp phải vấn đề lượng tin tức quá nhiều..."

"Nhiều tin tức không phải là chuyện tốt sao?"

"Tin tốt là, từ chỗ tôi ngài có thể tìm được rất nhiều tin tức, chỉ cần trong quyền hạn ngài có thể." Hệ thống nói: "Tin xấu là, lượng tin tức quá lớn, không biết nên tra từ nơi nào, nếu tra lần lượt cực kỳ tốn thời gian."

"Để tao suy nghĩ một chút." Lý Việt Bạch xoa xoa huyệt thái dương: "Như vậy đi, trong cốt truyện nguyên bản Ngọc Thiên Cơ đã trải qua vài lần ám sát đúng không?"

"Đúng vậy."

"Chọn một lần cho tao xem."

"Vâng, ký chủ." Hệ thống chẫm rãi phát hình ảnh cho hai người trong đầu.

Xem thời gian, hẳn là lúc Ngọc Thiên Lưu dẫn binh đến thành, Ngọc Thiên Cơ cùng đường bí lối, lúc này Ngọc Thiên Cơ đã cách xa Mục Thanh Ninh, thân thể ốm yếu bất kham, hộ vệ cũng rất ít, thoạt nhìn thập phần chua xót.

Trong hình, một tu sĩ bên người Ngọc Thiên Cơ đột nhiên sấn người sang, cầm kiếm đâm Ngọc Thiên Cơ.

Ngọc Thiên Cơ vốn không có kiếm thuật cao siêu gì, cộng thêm thân thể không khoẻ, đương nhiên là vô lực né tránh.

Nhưng mà, ngay sau đó, một trận quang mang quái dị hiện lên, kiếm kia hẳn là đâm đến người Ngọc Thiên Cơ lại bị bắn ngược trở về, đâm vào người xuất kiếm kia!

Tu sĩ kia kêu thảm một tiếng, máu tươi từ miệng vết thương trào ra, ngã xuống đất không dậy nổi.

"Chính là nơi này!" Lý Việt Bạch vội nói: "Một đoạn này rất giống miêu tả của nhóm mật thám về Ngọc Thiên Lưu."

"Vừa rồi suy đoán của bổn Tiên Chủ không hề sai." Ngọc Thiên Cơ đắc ý nói: "Ít nhất trong cốt truyện nguyên bản, bổn Tiên Chủ có ngoại quải."

"Trong cốt truyện có, một đời này lại chưa chắc." Lý Việt Bạch liếc nhìn miệng vết thương trên vai y.

"Ặc..."

Hệ thống phát hình ảnh Ngọc Thiên Cơ đời này bị thương, quả nhiên, không có quang mang, không có bắn ngược trở lại, lưỡi kiếm không hề trở ngại đâm sượt qua y --- một đời này, ngoại quải trên người Ngọc Thiên Cơ biến mất như chưa từng tồn tại qua. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net