CÔN LUÂN TIÊN SƠN (44)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHƯƠNG 44

Khi tỉnh lại đã là rạng sáng, ngoài cửa sổ là ánh trăng lạnh lẽo.

Lý Việt Bạch không biết phải phí bao nhiêu sức lực mới mở được mắt.

Sau đó lập tức bị cảnh tượng bất kham trước mắt dọa sợ tới mức một lần nữa nhắm mắt lại.

Chính mình quần áo hỗn độn rách rưới không nói làm gì, trên eo còn có một đôi tay gắt gao ôm lấy sống chết không chịu buông.

May mà hỗn thế tiểu ma vương Ngọc Thiên Cơ đầu sỏ gây tội tối hôm qua còn đang ngủ say, ôm eo mình không nói, mặt còn ghé vào bên tai mình, tiếng hít thở đều đều gần trong gang tấc, một mái tóc dài đen nhánh tóc vương trên gối.

Rốt cuộc đêm qua...

Lý Việt Bạch thử vung tay lên, chỉ cảm thấy cả người đều đau.

Đúng rồi, tối hôm qua mình phạm phải sai lầm ngu xuẩn nhất ở lần xuyên này, thế nhưng lại lấy chuyện Diệp Thanh lần nữa truy vấn Ngọc Thiên Cơ, cho nên chọc giận y, sau đó...

May mà ở thời điểm Ngọc Thiên Cơ bắt đầu xé rách quần áo của mình, mình đã phát ra thỉnh cầu với hệ thống --- tạm thời phong bế ngũ cảm, linh hồn xuất khiếu, thoát ly thân thể, hệ thống lập tức chấp hành.

Linh hồn thoát ly thân thể không có chỗ chứa, chỉ có thể tạm thời hôn mê trong không gian hệ thống cung cấp, bởi vậy, Ngọc Thiên Cơ làm gì mình cũng không biết, hiện tại thật vất vả lần thứ hai quay lại thân thể, ngũ cảm dần dần khôi phục, một tầng u ám dần dần giăng kín trong lòng.

"Ký chủ, ngài có khỏe không?" Hệ thống hỏi: "Thời điểm lần thứ hai nắm giữ quyền khống chế thân thể sẽ có chút không khoẻ, nhưng rất nhanh sẽ thích ứng, không cần lo lắng."

"Hoàn hảo." Lý Việt Bạch trả lời qua loa, kỳ thật hoàn toàn thất thần.

"Kia thật tốt quá." Hệ thống nói.

"Rốt cuộc Ngọc Thiên Cơ làm cái gì?" Sau khi Lý Việt Bạch trầm mặc thật lâu, cuối cùng vẫn hỏi.

"Trong đoạn thời gian ngài thoát ly thân thể sao?" Hệ thống nói: "Cái này hệ thống không tiện trả lời, đây là nội dung thuộc phạm vi lệnh cấm."

"..."

"Xin hỏi hiện tại tâm tình ký chủ thế nào?" Hệ thống quan tâm: "Tâm tình của ngài sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến thắng bại kế tiếp, cho nên... Xin hãy bảo trì trình độ vui vẻ nhất định."

"Đây là phạm tội." Lý Việt Bạch trả lời cứng đờ: "Hệ thống, mày không nên hỏi tâm tình người bị hại như thế nào."

"Xin lỗi, trong thế giới của chúng tôi không có luật vừa nói." Hệ thống bất đắc dĩ.

"..." Trong nhất thời đầu Lý Việt Bạch càng rối loạn.

Chuyện như vậy một khi xảy ra với mình, thật đúng là không biết nên ứng đối thế nào mới tốt.

Chẳng lẽ muốn ngồi dậy rít điếu thuốc?

Chẳng lẽ muốn một kiếm giết chết đối phương?

Nhưng nói đến cùng, thân thể này không phải là chính mình, khi chuyện xảy ra linh hồn mình cũng xuất khiếu, chẳng lẽ đại biểu là nguyên chủ trừng phạt y? Nhưng rõ ràng y lại nhằm vào mình.

Nghĩ thế nào cũng không đúng, lại nhìn về phía người đang ngủ say, cảm thấy xấu hổ nhiều hơn vài phần.

"Ưm..." Trong lúc ngủ mơ, Ngọc Thiên Cơ cọ cọ mặt lên người Lý Việt Bạch.

Thằng nhãi ranh không tiết tháo này có phải tối qua rất hưởng thụ hay không?

Lửa giận trong lòng Lý Việt Bạch lập tức bùng lên, đang định theo thói quen đưa tay lên đánh, lại nghĩ tới bộ dáng Ngọc Thiên Cơ hắc hóa đêm qua thập phần âm trầm đáng sợ, chưa chắc mình đánh thắng được, tay giơ lên trong không trung chung quy không đánh xuống.

Hắn vừa cử động, lại vô tình đánh thức Ngọc Thiên Cơ.

"..." Ngọc Thiên Cơ mơ mơ màng màng mở mắt, đầu tiên định hôn một cái lên mặt Lý Việt Bạch theo thói quen, sau đó đột nhiên nhớ tới chuyện tốt mình làm, run run, liền vội vàng đứng dậy, ôm chăn cuộn tròn trốn sang một bên.

Y lại khôi phục thành bộ dáng bình thường, một đôi mắt đào hoa như mở như không, biểu tình chột dạ tất cả đều viết trên mặt, hoàn toàn bất đồng với bộ dáng âm trầm đáng sợ đêm qua.

Lý Việt Bạch không nói gì, mặt mày âm trầm rút trường kiếm ra, chắn trước người mình.

"Bổn... Bổn Tiên Chủ có chuyện muốn nói!" Ngọc Thiên Cơ vội vàng biện giải cho mình: "Đúng đúng đúng là bổn Tiên Chủ làm chuyện không nên làm, nhưng đó còn không phải vì..."

"Vì cái gì?" Lý Việt Bạch thở dài.

"Vì bằng hữu kia của ngươi!" Ngọc Thiên Cơ ủy khuất: "Nếu Mục mỹ nhân nhi một chữ cũng không nhắc tới y, ta sao có thể nổi giận..."

Lời nói của y thập phần ấu trĩ, nhưng từng chữ lại là thật.

"Hôm qua ngươi tức giận quả thật bởi ta nhắc tới bạn cũ sao?" Lý Việt Bạch thở dài.

"Đương nhiên." Ngọc Thiên Cơ nửa làm nũng nửa cưỡng bách: "Chỉ cần về sau Mục mỹ nhân nhi quên người nọ đi, không bao giờ nhắc đến người nọ nữa, bổn Tiên Chủ liền cam đoan --- sẽ không tức giận."

"Sai rồi." Lý Việt Bạch nói: "Ngươi không tức giận bởi ta nhắc đến y, mà tức giận bởi... Ta nhầm ngươi thành y."

"Có gì khác nhau?" Ngọc Thiên Cơ chơi xấu: "Ta chính là muốn ngươi quên y đi, quên y có gì khó?"

"Nếu ta quên y, chắc chắn tiếp theo ta cũng sẽ quên ngươi." Lý Việt Bạch thở dài.

"..." Ngọc Thiên Cơ ủy khuất một trận: "Dù sao bổn Tiên Chủ không phải y."

"Được, ngươi không phải." Lý Việt Bạch nói: "Chỉ là ta tự mình phỏng đoán mà thôi, chưa bao giờ chân chính đem ngươi trở thành y..."

"Thật sao?" Trong nháy mắt Ngọc Thiên Cơ chuyển bi thành hỉ.

Lý Việt Bạch chỉ cảm thấy đầu đau đến mức muốn nổ tung.

Vốn dĩ hắn không am hiểu xử lý những chuyện phong hoa tuyết nguyệt này, chỉ đơn giản muốn nói mọi chuyện rõ ràng đã hao hết toàn lực, nào có sức tự hỏi nên ứng đối Ngọc Thiên Cơ thế nào.

Huống chi, chuyện đêm qua thực sự khiến hắn cực kỳ xấu hổ nan kham.

Bên Ngọc Thiên Cơ một trận hỉ một trận ưu, một trận xin lỗi một trận làm nũng, chính là không biết nên làm thế nào cho phải, Lý Việt Bạch đành thất tha thất thểu đứng dậy lui ra ngoài.

Hắn căn bản không rõ nên xử lý cục diện tình cảm rối rắm trước mắt này như thế nào, chỉ muốn tạm thời né tránh.

"Ngươi muốn đi đâu?" Ngọc Thiên Cơ vừa rồi còn đang tươi cười, thấy hắn lui ra, sắc mặt lập tức âm trầm: "Muốn tránh ta?"

Lý Việt Bạch không muốn chọc giận y, đành tạm thời dừng bước chân: "Bỉ nhân chỉ muốn nghỉ ngơi một chút..."

"Nghỉ ngơi một chút sẽ tránh né bổn Tiên Chủ sao?" Ngọc Thiên Cơ lạnh nhạt nói: "Nghĩ cũng đừng nghĩ."

...

Không bao lâu, đồn đãi Tiên Chủ cùng tế tửu đại nhân không hợp liền ồn ào huyên náo.

Lời đồn nói không ngờ tế tửu đại nhân rút kiếm đối đầu với Tiên Chủ.

Lời đồn nói Tiên Chủ bạo nộ, hận không thể lập tức giết chết tế tửu đại nhân.

Lời đồn rốt cuộc chỉ là lời đồn, sự thật chính mắt các tu sĩ Côn Luân thấy là --- tế tửu đại nhân không còn xuất hiện ở Cát Tường điện nữa.

"Đây là đâu?" Lý Việt Bạch tỉnh lại từ trong hôn mê, chỉ thấy trước mắt là chiếc giường xa lạ.

"Là phòng ngủ ở phía sau Cát Tường điện, không khác lắm so với chỗ ngài ở trước kia." Hệ thống đáp.

"Ngọc Thiên Cơ đưa tao đến đây?"

"Vâng."

"Tao có thể đi ra ngoài không?"

"Chỉ sợ không thể, cửa cùng bốn vách tường đều bị phong bế." Hệ thống bất đắc dĩ.

"À." Lý Việt Bạch xoa xoa huyệt thái dương đau đến phát nổ: "Tao biết rồi."

"Hướng đi của chuyện gần đây có chút khó hiểu, phát triển theo phương hướng Chủ Thần không đoán được." Hệ thống lo lắng: "Ký chủ, ngài còn nhớ rõ mục tiêu của mình chứ? Ngài có muốn thắng một lần xuyên này không? Chính là hiện tại..."

"Không cần lo lắng." Lý Việt Bạch miễn cưỡng lộ ra một nụ cười.

Từ đó về sau, mỗi đêm Ngọc Thiên Cơ đều đến thăm Lý Việt Bạch, tuy không làm chuyện gì với hắn, nhưng lại luôn có vài phần tật ngôn lệ sắc (trạng thái giận dữ), thậm chí có vài phần điên cuồng, hoàn toàn không có bộ dáng trước kia.

"Mâu thuẫn giữa các ngài không thể điều hòa được sao?" Hệ thống thường xuyên cảm thấy không thể hiểu nổi: "Thứ Ngọc Thiên Cơ muốn chẳng qua chỉ là việc ngài cam tâm tình nguyện ở bên cạnh y mà thôi, chẳng lẽ yêu cầu này rất khó thỏa mãn?"

"Tao không biết." Lý Việt Bạch ăn ngay nói thật.

"Chuyện đơn giản như vậy ngài lại không biết?" Hệ thống kinh dị.

"Chuyện tình cảm rất khó phán đoán." Lý Việt Bạch nói: "Nhìn như đơn giản, trên thực tế lại rất khó."

"Hệ thống cho rằng mục tiêu hàng đầu của ngài là hoàn thành nhiệm vụ, vì mục đích này mà hy sinh những mặt khác một chút cũng không phải không thể." Hệ thống nói: "Nếu vì lý do này mà không thể giải được gút mắt, khiến nhiệm vụ thất bại, vậy chẳng phải là..."

Không ngờ hệ thống lại là một câu thành sấm.

Cứ như vậy qua mấy chục ngày, kết cục chân chính được mở màn.

Côn Luân bình tĩnh bao ngày lại một lần nữa nhấc lên tinh phong huyết vũ.

Gần đây bên ngoài Côn Luân tiên sơn sương mù tràn ngập, tầm nhìn không đủ rõ, các tu sĩ thủ vệ sơn môn càng không dám thả lỏng, cắt lượt đổi gác tận chức tận trách kiệt lực nhìn, nếu có biến sẽ kịp thời báo cáo.

Lúc sáng sớm loáng thoáng thấy bóng người xuất hiện trong sương mù.

Các tu sĩ vội vàng thông cáo nhau, trận địa sẵn sang nghênh đón quân địch, sau đó dùng một chút tiên pháp tinh lọc tầm nhìn, khi thấy rõ ràng lại không nhịn được bật cười --- hóa ra là Ngọc Thiên Lưu, lần thứ hai Ngọc Thiên Lưu mang theo mấy ngàn thủ hạ của hắn trở về hạ sát.

Cho dù hắn có bản lĩnh thông thiên, nhưng nhân số cũng quá ít, sao có thể vọng tưởng chỉ bằng mấy ngàn người mà đánh hạ Côn Luân?

Mọi người Côn Luân cho rằng mấy ngày này Ngọc Thiên Lưu đi chiêu binh mãi mã mở rộng thế lực, không ngờ hắn làm cũng chưa làm, liền trực tiếp trở về hạ sát.

Mọi người đang nghi hoặc hết sức, chỉ thấy trong sương mù, thân ảnh Ngọc Thiên Lưu chậm rãi vẫy tay, làm động tác thi pháp.

Động tác kia thập phần cổ quái, căn bản không phải động tác người tu tiên nên có, ngược lại có chút giống... thủ thế thi pháp của Ma giáo.

Tu sĩ Côn Luân xưa nay tu luyện theo khuôn phép cũ, chưa bao giờ nhảy ra khỏi phạm trù tu tiên, bởi vậy, nhìn thủ thế xa lạ như vậy đều kinh ngạc một trận.

Là nhìn lầm sao?

Ngay sau đó, chuyện khiến người sợ hãi đã xảy ra.

Theo thủ thế của Ngọc Thiên Lưu, trong mảnh sương đen bốn phía dần dần xuất hiện một vài bóng dáng.

Sương đen giống như thật thể có thật, dần ngưng kết lại thành hình dạng quái dị, có tay có chân, có vuốt có răng, hình dạng thiên kỳ bách quái (vô cùng kỳ quặc).

Là ma vật, ma hồn ngưng tụ thành ma vật!

Lúc này mọi người mới hiểu được, đúng là Ngọc Thiên Lưu vừa phóng thích tà pháp Ma giáo.

Dưới sự kinh hãi của tu sĩ Côn Luân, có người sớm không nhịn được mà nổi giận: "Thiên Lưu quân! Không ngờ ngươi lại tu tập tà pháp Ma giáo! Không sợ thẹn với tổ tiên sao?"

Ngọc Thiên Lưu thấy bọn họ kinh hoàng thất thố, chỉ cười cười không trả lời.

Ngay sau đó, hắn rút trường kiếm bên hông ra, chỉ chỉ trong hư không.

Trong phạm vi hơn mười dăm trở lại, càng nhiều ma vật bắt đầu xuất hiện trong một mảnh hỗn độn, chi chit, không biết có mấy ngàn mấy vạn con, khiến người xem sợ hãi.

Tiếng kêu thê lương của ma vật hết đợt này đến đợt khác, thỉnh thoảng trộn lẫn thanh âm chúng mài răng cùng mài móng.

Càng đáng sợ hơn chính là, số lượng ma vật nhiều, cũng không tán loạn khắp nơi, mà dần dần tụ về hướng Ngọc Thiên Lưu, giống như đàn kiến có hàng có lối, chỉ sau chốc lát liền bày ra một trận hình trước người Ngọc Thiên Lưu.

Trận hình kia, rõ ràng là muốn tấn công Côn Luân.

"Còn thất thần làm gì? Nhanh bẩm báo Tiên Chủ!" Một thủ vệ giận dữ hét, tay hắn đặt trên chuôi kiếm đã bắt đầu run nhè nhẹ.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net