CÔN LUÂN TIÊN SƠN (46)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHƯƠNG 46

Lần đầu tiên Ngọc Thiên Lưu sử dụng tà thuật ở ngoài sơn môn Côn Luân lại không lập tức tiến công.

Từ trước tới nay hắn đều tu tập tiên pháp danh môn chính phái, loại oai môn tà đạo này là lần đầu học được, cũng chưa luyện tập kỹ, còn chưa thuần thục.

Động tác trên tay hắn trì trệ một lát, pháp quyết rất nhanh bị đứt đoạn, ma vật đầy khắp núi đồi kia rất nhanh tan rã thành ma hồn một lần nữa, biến mất trong sương mù mênh mông.

"Tiên Chủ, thuộc hạ cho rằng ngài nóng vội." Cát Hòe vội la lên: "Vừa rồi ngài triệu ra ma vật đã bị quân coi giữ Côn Luân thấy được! Nếu không lập tức tiến công, chỉ sợ tiếp theo bọn chúng sẽ làm tốt phòng bị đi... Nên làm thế nào cho phải đây?"

"Sao phải nóng nảy?" Ngọc Thiên Lưu lạnh lùng liếc hắn, ngược lại cảm thấy thủ hạ này của mình quá thiếu kiên nhẫn: "Bổn Tiên Chủ chính là muốn cho chúng thấy."

"..." Cát Hòe ngừng một chút, nghĩ lại, vội vàng khen: "Vâng, Tiên Chủ anh minh, vừa rối chính là xao sơn chấn hổ! Nhóm thủ hạ của Thiên Cơ quân thấy ngài pháp lực vô biên chỉ sợ đã sớm sợ đến chết rồi!"

"Hổ cái gì? Nhiều nhất cũng chỉ là côn trùng thôi." Lại có thủ hạ nịnh nọt: "Tiên Chủ, số lượng ma vật rất nhiều, sức chiến đấu cực mạnh, Thiên Cơ quân không phải là đối thủ của ngài, không đến mấy ngày nhất định sẽ chắp tay ra hàng."

Ngọc Thiên Lưu đang ở trong trầm tư nên công thành thế nào, vẫn chưa để ý tới lời nịnh nọt của bọn họ, ngược lại trầm giọng: "Tiếp theo phải nhờ chư vị đồng tâm đồng đức rồi."

"Tiên Chủ chỉ dùng hiền tài, anh minh quyết đoán, quả là một thế hệ anh chủ, ta chắc chắn sẽ không màng sống chết đoạt lại Côn Luân." Cát Hòe cười nói: "Lại nói tiếp, lần này vẫn rất cả ơn Cơ phu nhân."

Cơ Dao đứng sau Ngọc Thiên Lưu, không nói một lời, nghe được lời này của Cát Hòe mới cười nói: "Cát tiên trưởng quá khen, thiếp thân chỉ là góp chút sức mọn thôi."

"Góp chút sức mọn?" Cát Hòe vội vàng nói: "Nếu phu nhân gọi là góp chút sức mọn, chẳng phải ta thành cỏ rác rồi sao."

"Cơ Dao, không cần khiêm tốn." Ngọc Thiên Lưu nhìn nàng, thần sắc hòa hoãn, nói: "Nếu không nhờ nàng, bổn Tiên Chủ cũng không có khả năng trở lại cửa Côn Luân tiên sơn nhanh như vậy."

Ngày ấy sau khi Cơ Dao được tế tửu đại nhân thả đi, liền một đường trốn xuống phía nam, đầu nhập dưới trướng Ngọc Thiên Lưu.

Đương nhiên nàng sẽ không bởi người ta thả cho mình một con ngựa mà sinh lòng cảm kích, đối với Ngọc Thiên Cơ cùng Mục Thanh Ninh vẫn là dư hận chưa tuyệt, một lòng muốn lật đổ bọn họ, đoạt lại vinh quang gia tộc.

Huống chi từ nhỏ nàng đem lòng yêu mến Ngọc Thiên Lưu, hiện tại thật vất vả mới có cơ hội đương nhiên phải nhanh chóng bắt lấy.

Nhưng mà, sau khi ở bên này, tình huống lại không thuận lợi như nàng nghĩ.

Cơ Dao tự cao bởi mỹ mạo của mình, Ngọc Thiên Lưu lại một lòng chỉ nghĩ đến chuyện tấn công Côn Luân, đối xử với nàng nhàn nhạt, không hề mê luyến.

Càng khó có thể chịu được chính là Ngọc Thiên Lưu cũng không tin tưởng nàng mười phần, nơi chốn đều đề phòng nàng, khảo nghiệm nàng, khiến nàng phiền muộn sầu bi không thôi.

Đương nhiên Cơ Dao không cam lòng cứ tiếp tục mờ nhạt như vậy, một lòng muốn lập công khiến Ngọc Thiên Lưu phải nhìn nàng với con mắt khác, thậm chí bắt đầu sinh tình yêu.

Nếu muốn tấn công Côn Luân sớm chỉ có thể mượn binh.

Mượn ở nơi nào?

Trong lòng Cơ Dao rùng mình, lập tức nhớ tới làn sương đen mênh mông ngoài núi Côn Luân, ma hồn vô tận kia...

Sau khi suy tư một đêm, rốt cuộc nàng lấy hết can đảm nhấc tà váy lên, một lần nữa đi tới trước mặt Ngọc Thiên Lưu.

"Thiếp thân có một kế có thể giúp Thiên Lưu quân đánh bại nghịch tặc, đoạt lại Côn Luân." Cơ Dao yểu điệu nói.

"A?" Ngọc Thiên Lưu thấy nàng tính sẵn trong lòng, cũng không khỏi nghiêm túc.

"Kế này là mượn binh."

"Mượn binh?" Ngọc Thiên Lưu bật cười: "Đương nhiên muốn mượn, nhưng nói dễ hơn làm, không đợi một năm hai năm có thể mượn thế nào?"

Trong lòng Ngọc Thiên Lưu đương nhiên rất nôn nóng.

Muốn tiến công Côn Luân, trước mắt đúng là thời cơ tốt nhất —— Côn Luân vừa mới trải qua một hồi đại chiến, người hao tổn nghiêm trọng, nơi chốn đổ nát, lại vừa mới mở một lần tiên minh đại hội, tiền lụa bảo vật cũng tiêu hao không ít, đúng là lúc rỗng tuếch.

Chỉ tiếc mình cũng là trong tay không binh.

Chờ mình trù bị một hai năm, chuẩn bị đủ binh mã rồi, chỉ sợ bên Ngọc Thiên Cơ cũng nghỉ ngơi lấy lại sức không sai biệt lắm.

Ngọc Thiên Lưu trong lòng nôn nóng, mặt ngoài vẫn bình tĩnh, lúc nào cũng triệu tập thủ hạ thương nghị.

"Ý của thiếp thân là." Cơ Dao cười xinh đẹp: "Mượn quỷ binh!"

"Mượn quỷ binh?" Ngọc Thiên Lưu nghi hoặc: "Quỷ binh ở đâu ra?"

Sau khi xung đột với Ngọc Thiên Cơ ở tiên minh đại hội, Ngọc Thiên Lưu liền né tránh, đương nhiên không biết tình hình gần đây của Côn Luân.

Trong lòng Cơ Dao mừng thầm một trận, vội vàng một năm một mười hảo hảo nói rõ ràng tình cảnh ma hồn tràn ngập chung quanh Côn Luân ra.

"Thiên Lưu quân chưa thấy tình cảnh xung quanh của Côn Luân, thiếp thân lại chính mắt nhìn thấy." Cơ Dao nói: "Không gian trời đất tràn đầy ma hồn, nếu có thể ngưng tụ thành ma vật, đó là quân trận khổng lồ vô cùng!"

"A?" Ngọc Thiên Lưu nge nàng nói vậy lập tức chau mày, trong lòng cẩn thận suy nghĩ.

"Thiếp thân có thể rời khỏi Côn Luân cũng là nhờ đống ma hồn ban tặng." Cơ Dao nói: "Quanh thân Côn Luân tràn ngập ma hồn, Mục Thanh Ninh dẫn người ra khỏi thành tra xét ma hồn, thiếp thân đi theo, trên đường tra xét may mắn chạy thoát..."

Ngọc Thiên Lưu hành sự không thể nói là không cẩn thận, hắn dò hỏi Cơ Dao mấy lần, dùng các loại phương pháp cuối cùng mới hoàn toàn tín nhiệm nàng.

Hơn nữa mấy ngày nay lại có vài tên tu sĩ trốn thoát khỏi Côn Luân đến cậy nhờ Ngọc Thiên Lưu, lời của bọn họ cùng lời Cơ Dao tất cả đều giống nhau, xác thật quanh thân Côn Luân ma hồn tràn ngập không sai.

"Chỉ là tà thuật ngưng tụ ma hồn thành ma vật người trong tiên môn không người hiểu biết." Ngọc Thiên Lưu cẩn thận nói.

"Tiên môn tu sĩ không hiểu được thì như thế nào?" Cơ Dao cười cười: "Thủ hạ của Thiên Lưu quân không phải có giáo đồ Ma giáo sao?"

Lúc trước Ma giáo quy mô tiến công Côn Luân, sau lại tan tác, giáo đồ Ma giáo chạy tán loạn có không ít kẻ rơi vào trong tay Ngọc Thiên Lưu, thậm chí vì mạng sống, ngược lại vì hắn hiệu lực (cống hiến sức lực), chỉ cần lệnh cho bọn họ truyền thụ lại tà thuật là không thành vấn đề.

"Trăm triệu lần không thể!" Cát Hòe đại kinh tiểu quái nói: "Tà thuật thao túng ma vật... Người tu tiên chúng ta không thể chạm vào được!"

"Người làm chuyện lớn không câu nệ tiểu tiết." Tu sĩ khác lại nói xen vào: "Cái gọi là tiên thuật, cái gọi là tà thuật bất quá chỉ là xưng hô khác nhau thôi, để hoàn thành lẽ phải, ngẫu nhiên mượn tà thuật Ma giáo có gì không được?"

Ngọc Thiên Lưu cuối cùng tiếp thu lời của Cơ Dao --- trước mắt, đây là kế sách tốt nhất.

Bản thân hắn tu tập tiên pháp nhiều năm, công lực thâm hậu, chỉ cần thay đổi phương thức thi pháp là có thể tu tập tà thuật thành công.

Vì thế liền có một màn ngưng tụ ma vật kia.

Ngọc Thiên Lưu cũng không tin tưởng thuộc hạ của mình mười phần, cho nên muốn đích thân thi pháp, tự mình thao túng ma vật mới có thể an tâm.

"Vậy... Xin hỏi Tiên Chủ khi nào chúng ta tiến công?" Cát Hòe hỏi.

"Binh quý thần tốc (đánh trận coi trọng tốc độ), ngày mai có thể." Ngọc Thiên Lưu nói.

Tà thuật của hắn tuy chưa đủ thuần thục, nhưng cũng đã nắm giữ được bí quyết, chỉ cần luyện thêm một đêm nữa liền không có trở ngại gì.

Không ngờ khi màn đêm buông xuống, trong trướng lại xuất hiện thêm một vị khách không mời mà đến.

Tô Hủ.

"Tô các chủ?" Ngọc Thiên Lưu nhíu mày, nhìn về phía Tô Hủ phong trần mệt mỏi thập phần chật vật: "Vì sao lại tới đây?"

"Tại hạ đương nhiên là tới giúp Thiên Lưu quân giúp một tay." Tô Hủ cười nói.

Ngọc Thiên Lưu nhíu mày, theo thói quen xoay người thấy Cơ Dao không ở mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Thời điểm Cơ Dao mắng Ngọc Thiên Cơ có nhắc tới Tô Hủ, nói là sau khi Tô Hủ nghe xong mệnh lệnh của Ngọc Thiên Cơ ra tay hãm hại gia tộc Cơ thị, buồn cười là bị qua cầu rút ván, sau khi Tô Hủ làm hết mọi chuyện xấu, cũng rơi vào kết cục bị tế tửu đại nhân nhốt vào tử lao.

May mà Cơ Dao đã sớm quay về trướng của mình nghỉ ngơi, lúc này mới không gặp phải Tô Hủ, nếu không hậu quả thật không dám tưởng tượng.

"Không phải Tô các chủ bị nhốt trong tử lao sao?" Ngọc Thiên Lưu lạnh lùng đề ra nghi vấn: "Như thế nào lại chạy đến nơi này của ta?"

"Thiên Lưu quân quả nhiên không gì không biết, không gì không hiểu..." Tô Hủ nịnh nọt: "Mấy ngày trước quả thật tại hạ bị nhột trong tử lao, lúc này mới chật vật như thế... May mà tại hạ giả chết chạy thoát được..."

"Ta lại không biết một đám các ngươi lại có bản lĩnh lớn như thế." Ngọc Thiên Lưu cười lạnh: "Một người hai người thế nhưng đều có thể chạy ra khỏi Côn Luân tới chỗ ta."

"Thật không dám giấu giếm, Côn Luân đã loạn thành một đoàn." Tô Hủ vội vàng dâng tin tức mình biết lên: "Thiên Cơ quân tính tình đại biến, trở mặt thành thù với tế tửu đại nhân, hiện tại hai người đều không để ý tới chính sự... Tại hạ nhân cơ hội này mới có thể chạy trốn được."

Ngọc Thiên Lưu dùng đôi mắt chim ưng nhìn hắn chằm chằm thật lâu, lại gọi người đến dùng pháp thuật kiểm tra thật giả, rốt cuộc cuối cùng ra phán định, lời của Tô Hủ thế nhưng tất cả lại là nói thật.

"Cho dù Tô các chủ không lừa gạt ta, nơi này của ta cũng không thể lưu lại ngươi được." Ngọc Thiên Lưu cười lạnh: "Ai chẳng biết Tô các chủ chỉ biết công phu ngoài miệng, hoa ngôn xảo ngữ nịnh nọt mọi cách, bản lĩnh chân chính lại không có, nơi này của ta chính là không muốn nuôi dưỡng người rảnh rỗi nào!"

Trong lòng Tô Hủ cả kinh, vội vàng tỏ lòng trung thành, nói ra chiến thuật.

Hắn biết Ngọc Thiên Lưu làm người độc đoán, không dễ bị lừa gạt, đành phải hiến lên những tin tức moi được từ miệng Vạn Quảng Lưu ra.

"Tại hạ nguyện vì Thiên Lưu quân vẽ ra cách bố trí thủ vệ của Côn Luân." Tô Hủ nhớ lại lời của Vạn Quảng Lưu: "Hơn nữa, tại hạ có cẩm nang diệu kế, nhất định có thể giúp ngài đánh Côn Luân!"

"Kế gì?"

"Ngày mai lúc công thành, chỉ cần tiến công sơn môn hướng đông nam là được." Tô Hủ nói: "Thủ vệ nơi đó bạc nhược, không chịu nổi một kích."

Bóng đêm đã trầm, khắp nơi đều là một mảnh đen nhánh, sương đen mênh mông, nhìn không thấy giới hạn.

Ngọc Thiên Lưu đứng lên, nhu mày nhìn ra ngoài trướng.

Ngày mai đã định là một hồi ác chiến, mà bên mình chiếm được thiên thời địa lợi nhân hòa.

Quân trận ma vật trong tay, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi; bên Côn Luân một mảnh hỗn loạn, vô lực phản kháng; thậm chí tên tế tửu đại nhân khó giải quyết kia chỉ sợ sớm đã bị Ngọc Thiên Cơ giết chết. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net