CÔN LUÂN TIÊN SƠN (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 5

Phản ứng đầu tiên của mọi người là nghe lầm, phản ứng thứ hai là nói giỡn.

Nhị công tử chủ chiến, sao có thể?

"Chư vị vì sao kinh ngạc như thế?" Ngọc Thiên Cơ nói: "Chẳng lẽ thoạt nhìn bản công tử không giống sẽ chủ chiến?"

Đương nhiên không giống. Mọi người đều ở yên lặng mỉm cười nói thầm trong lòng.

Hơn nữa, cho dù chủ chiến là sự thật, nhị công tử này lại có năng lực gì?

Thời điểm một mảnh tĩnh lặng, một tu sĩ ngoài cửa vội vội vàng vàng chạy vào, kinh hoảng đầy mặt: "Thiên Cơ quân, chư vị tiên trưởng, Ma giáo, Ma giáo đã đánh tới!"

"!!" Mọi người tức khắc đều căng thẳng.

"Nói rõ ràng." Ngay cả Ngọc Thiên Cơ cũng nghiêm túc hiếm thấy.

"Ở sơn môn phía đông nam! Kết giới ở đó bị Ma giáo xé rách thành một lỗ hổng lớn! Thủ vệ hiện tại không trụ được!" Tu sĩ kia vạn phần hoảng sợ.

"Việc này không nên chậm trễ, chư vị nhanh đi nghênh chiến!" Sắc mặt Ngọc Thiên Cơ rất khó coi, vội vàng hạ lệnh.

Kỳ thật thân phận hiện tại của y cũng không phải Tiên Chủ, vốn không có tư cách ra lệnh, nhưng bây giờ tình huống nguy cấp, mấy vị tiên trưởng cũng không rảnh so đo cái này, vội vàng suất lĩnh thủ hạ, ngự kiếm phi hành, bay về hướng sơn môn phía đông nam.

Động tác của Lý Việt Bạch chậm một bước.

Hắn thật vất vả mới tiếp thu được sự thật phương tiện giao thông ở thế giới này là kiếm, sau đó điều tra kỹ xảo ngự kiếm phi hành trong trí nhớ nguyên chủ, cuối cùng mới rút trường kiếm ở eo ra --- Bội kiếm Mục Ninh Thanh tên là "Phi Quang", bề ngoài lịch sự tao nhã thanh thấu, cực kỳ thanh khiết, Lý Việt Bạch quan sát một lát, thế nhưng không bỏ nó xuống dưới chân mà đạp lên được.

Trong giây lát, trong Cát Tường điện cũng chỉ dư lại hai người là hắn cùng Ngọc Thiên Cơ.

Ngọc Thiên Cơ cười cười, ngả ngớn nhìn Lý Việt Bạch, nói: "Mục tiên sư, cẳng chân ta không tiện, tiên sư có thể đưa ta đi một đoạn đường không?"

Lý Việt Bạch không có bất kỳ kinh nghiệm bay lượn gì, đương nhiên là thấp thỏm bất an, lo mình còn chưa chống lại được Ma giáo đã ngã từ trên kiếm mà chết, giờ phút này đang âm thầm lẩm nhẩm khẩu quyết phi hành, vẻ mặt gợn sóng bất kinh không chút sứt mẻ, chợt nghe thỉnh cầu của Ngọc Thiên Cơ, không khỏi nhỏ ra vài giọt mồ hôi lạnh.

"Bỉ nhân không cộng thừa cùng người khác (cộng thừa: ý là làm việc chung với người khác) ." Hắn nhàn nhạt nói lời cự tuyệt.

"Nhưng mà." Ngọc Thiên Cơ lảo đảo tiến lên phía trước, dán sát vào người Lý Việt Bạch, hạ giọng nói: "Ta vừa rồi mới thất thủ rơi xuống từ kiếm của mình, nhất thời cực kỳ sợ hãi ngự kiếm phi hành, nếu Mục tiên sư không chịu mang ta theo... Vậy phải làm thế nào bây giờ?"

Y sinh ra vốn yêu khí hoặc nhân, lúc hạ giọng càng nhiều thêm vài phần gợi cảm, trong lúc nhất thời Lý Việt Bạch không biết nên ứng đối thế nào, theo bản năng né tránh.

"Thiên Cơ quân không cần dấn thân vào nguy hiểm." Lý Việt Bạch lạnh lùng cự tuyệt: "Huống chi, cho dù tự ngài đến quan chiến, cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì..."

Các tu sĩ Côn Luân tiên sơn vốn không phục Ngọc Thiên Cơ, hơn nữa Ngọc Thiên Cơ không am hiểu kiếm thuật pháp thuật, cũng không biết bày binh bố trận, mặc kệ suy xét từ phương diện nào, đều không thể dùng dù chỉ một chút.

"Nếu như ta nhất định phải đi?" Ngọc Thiên Cơ lại không có chút tức giận nào, ngược lại tiến lên, mặt dày nắm lấy tay áo Lý Việt Bạch.

"Buông tay." Lý Việt Bạch nhíu nhíu mày.

"Không." Ngọc Thiên Cơ không những không buông tay, còn lấy tay còn lại nắm đuôi tóc dài của Lý Việt Bạch.

"..."

Lý Việt Bạch cảm thấy đứa nhỏ này cực kỳ thiếu đòn.

"Được, chỉ cần Thiên Cơ quân không sợ." Lý Việt Bạch cũng không tiếp tục cự tuyệt, vẫn đồng ý, hắn niệm khẩu quyết, Phi Quang nháy mắt biến lớn, nâng hai người lên, chậm rãi bay lên không trung.

"Có Mục mỹ nhân ở bên cạnh, còn phải sợ gì?" Ngọc Thiên Cơ cười hì hì sau lưng, ôm lấy eo hắn, cực kỳ thích ý.

Lý Việt Bạch mặc kệ y, thao túng tốc độ của Phi Quang.

Nói thật, trong nháy mắt bay lên kia vẫn rất đáng sợ.

Cho dù ở thế giới hiện thực từng ngồi trong máy bay vô số lần, nhưng đó đều là ngồi trong cabin kín mít, trên người có đai an toàn, trước mặt còn có bàn nhỏ. Hiện tại, không hề có biện pháp bảo hộ, hoàn toàn thể nghiệm cảm giác phi hành, còn có từng đợt gió lạnh phất qua, thật sự là khiến lòng người sợ run.

"Mục mỹ nhân, sao ta lại cảm thấy, ngươi so với ta còn sợ hơn?" Ngọc Thiên Cơ phát ra tiếng cười khẽ trầm thấp.

"..." Lý Việt Bạch căng thẳng, không định tiếp lời.

"Ta có thể cảm nhận được nhịp tim của ngươi nè... Chậc chậc, hơi nhanh nha..." Ngọc Thiên Cơ không quy không củ, bàn tay nguyên bản đặt trên eo Lý Việt Bạch, hiện tại lại không thành thật mà sờ loạn lên trên.

Lý Việt Bạch bất động thanh sắc đập tay y xuống.

Ngọc Thiên Cơ không có gì để nắm, lại bắt đầu giả vờ ủy khuất: "Mục tiên sư, ngài không cho ta ôm, nếu bây giờ xuất hiện nguy hiểm, nên làm thế nào cho phải?"

Đạp ngươi xuống mới phải. Lý Việt Bạch thầm nghĩ.

Rất nhanh, bọn họ đến sơn môn phía đông nam, nơi xuất hiện lỗ hổng.

Từ trên cao có thể nhìn thấy, nguyên bản kết giới nghiêm mật bị phá ra một lỗ lớn, một đoàn hắc khí từ bên ngoài tiến vào, vô số binh lính Ma giáo hình thù kỳ quái xâm nhập vào từ cửa, cùng đánh nhau với tu sĩ Côn Luân tiên sơn.

Đám người Vạn Quảng Lưu đến trước, cũng tham gia trận chiến.

Nhưng tình huống hiện tại rất không lạc quan, Ma giáo rõ ràng đang chiếm thế thượng phong, Côn Luân chỉ có thể cố gắng chống đỡ, căn bản không có thời gian khôi phục kết giới.

"Ký chủ, mời ngài tiếp nhận nhiệm vụ đầu tiên của thế giới này --- sơn môn sơ chiến." Hệ thống nhảy ra.

"Tiếp nhận." Lý Việt Bạch không chút do dự mà tiếp nhận: "Chính là giành thắng lợi như thế nào?"

"Nhiệm vụ thứ nhất cũng không khó, chỉ cần ngài lợi dụng tri thức dự trữ trong đầu nguyên chủ là có thể thủ thắng." Hệ thống trả lời.

Tim Lý Việt Bạch trầm xuống, cẩn thận quan sát địa hình cùng thế cục chiến đấu.

Ma giáo nhân số nhiều, công kích mau lẹ, pháp lực cường đại, thế đánh như bão lũ vô pháp ngăn cản, nhưng trên thực tế, có một nhược điểm trí mạng --- kết giới chỉ phá một lỗ hổng, Ma giáo lợi hại như thế nào, cũng chỉ có thể xâm nhập từ cái lỗ kia.

Chỉ cần bày ra trận hình tập hỏa, là có thể đánh lui Ma giáo, tu bổ lỗ hổng.

Trong đầu Lý Việt Bạch lật sách như bay, lấy ra phần lớn trận hình kiểu mẫu trong ký ức nguyên chủ, cùng so với các tu sĩ Côn Luân ở đây, cuối cùng phối ra một trận hình tốt nhất.

Thắng rồi. Trong lòng Lý Việt Bạch vui vẻ, lại nghĩ lại, lần thứ hai nhíu mày.

Trận hình suy xét tốt, không sai, nhưng khó khăn nhất là làm thế nào để có thể truyền lệnh cho các tu sĩ Côn Luân.

Trước kia, nguyên chủ đều là trước lúc chiến đấu bố trí trận hình rõ ràng, lại diễn luyện vô số lần, cuối cùng mới lên chiến trường, tuyệt đối không đánh mà không chuẩn bị.

Nhưng hiện tại, trận chiến đã bắt đầu thật lâu, các tu sĩ đều bận rộn ứng phó với địch nhân trước mắt, không thể phân tâm nghe theo hiệu lệnh.

Lại nói, hắn vừa mới nhậm chức tế tửu, mọi người sao có thể dễ dàng nghe lệnh hắn?

Trăm triệu không nghĩ tới lại gặp khó ở bước này.

Lý Việt Bạch nhìn chiến cuộc ngày càng vào thế giằng co ở dưới, lòng nóng như lửa đốt.

"Mục tiên sư, ngươi đã có chủ ý?" Đột nhiên, bên tai xuất hiện một câu như vậy.

Là Ngọc Thiên Cơ, ngoài dự đoán của mọi người, y không hề hồ nháo, mà cẩn thận quan sát chiến cuộc ở dưới.

"Ta đã bố trí được trận hình trong đầu." Lý Việt Bạch trầm giọng: "Chỉ là..."

"... Chỉ là không biết nên ra lệnh cho mọi người như thế nào?" Ngọc Thiên Cơ vỗ tay cười nói: "Vừa lúc."

"Ngươi có biện pháp?" Lý Việt Bạch nhạy bén nhận ra ý của y.

"Đúng." Ngọc Thiên Cơ nói: "Chỉ là không biết có nên tín nhiệm Mục tiên sư hay không."

Xem ra, thủ đoạn của Ngọc Thiên Cơ có thể hiệu lệnh cho mọi người, chỉ là không biết có nên nhường thủ đoạn này cho Mục Thanh Ninh ra lệnh hay không.

"Tin hay không, tất cả ở nhị công tử." Lý Việt Bạch cũng không rảnh lo quản Ngọc Thiên Cơ ngày thường có bao nhiêu không đáng tin, tay vội vàng nắm vai y, nhìn thẳng vào mắt: "Hiện nay tình hình chiến đấu vạn phần nguy cấp, nhị công tử ngoại trừ tín nhiệm bỉ nhân, không có lựa chọn nào khác."

Ngọc Thiên Cơ hiếm khi đứng đắn một hồi, nhìn vào mắt Lý Việt Bạch, chăm chú nhìn vài giây, cuối cùng gật gật đầu.

Y lấy ra một miếng ngọc bội từ trong lòng.

Ngọc bội kia màu xanh đen, thoạt nhìn cực kỳ cổ xưa, rất có niên đại, mặt trên có khắc gia huy Ngọc thị của Côn Luân tiên sơn.

Ngọc Thiên Cơ nhắm mắt lại, để ngọc bội vào miệng, miệng lẩm bẩm.

Quang mang kỳ dị quanh quẩn bên người y, biến ảo đủ loại màu sắc.

Hiện tại hai người vẫn đứng trên phi kiếm, nhưng thời điểm Ngọc Thiên Cơ niệm chú ngữ, phi kiếm bắt đầu lay động, Lý Việt Bạch phải kiệt lực ổn định phi kiếm.

May mắn, rất nhanh lay động liền kết thúc, theo một tiếng nổ lớn, một bóng dáng kim sắc thật lớn bay ra từ trong ngọc bội.

Nó có một đôi cánh kim sắc rực rỡ lung linh , toàn thân bao phủ lông chim kim sắc, có mỏ cùng móng vuốt sắc nhọn, đỉnh đầu hoa quan (hoa văn sặc sỡ), càng không cần kể đến đuôi dài đủ loại màu sắc...

Là phượng hoàng!

Thần điểu chỉ tồn tại trong truyền thuyết, cứ như vậy xuất hiện trong thế giới tu tiên này.

Phượng hoàng lượn một vòng trên đỉnh đầu hai người, phát ra tiếng kêu thấu trời.

"Hệ thống, phượng hoàng này là cái gì?" Lý Việt Bạch hỏi.

"Phượng hoàng là linh điểu đời đời thế thế che chở cho Côn Luân tiên sơn, bình thường ẩn trong ngọc bội, chỉ có hậu nhân Ngọc thị của Côn Luân mới có thể triệu hoán nó." Hệ thống trả lời.

"Sức chiến đấu của phượng hoàng như thế nào?"

"Không có sức chiến đấu." Hệ thống trả lời.

"......"

"Phượng hoàng là một thứ tượng trưng, là sự vật tốt đẹp được các tu sĩ Côn Luân sùng bái." Hệ thống nói: "Cho nên không phải một chút cũng không dùng được."

Lý Việt Bạch cũng để ý, khi phượng hoàng phát ra tiếng kêu, những tu sĩ phía dưới đang đối kháng cùng Ma giáo rõ ràng đều rung động.

Ngọc Thiên Cơ thao túng phượng hoàng, khiến nó bay về phía chiến trường.

Nguyên bản các tu sĩ Côn Luân đã tinh bì lực tẫn (sức lực cạn kiệt), thời điểm phượng hoàng bay qua đỉnh đầu mình, giống như pháp lực được đổ đầy, một lần nữa tươi tỉnh.

"Chư vị." Ngọc Thiên Cơ nương theo thân thể phượng hoàng, truyền thanh âm lại cho mọi người: "Thỉnh đi theo hướng bay của phượng hoàng, thay đổi trận hình."

Dáng điệu phượng hoàng uyển chuyển, thân hình rất lớn, có thể tự do bay lượn xuyên qua chiến trận mà không phải chịu đựng thương tổn bởi pháp thuật công kích, bởi vậy có thể trở thành công cụ để bố trí trận hình tốt nhất, chỉ cần các tu sĩ theo hướng bay của phượng hoàng thay đổi trạm vị, trận hình liền có thể bố trí tốt.

"Được rồi, tất cả đều nghe ngài, Mục tiên sư." Ngọc Thiên Cơ chuyển sang cho Lý Việt Bạch.

Lý Việt Bạch không có một giây do dự, lập tức nói: "Ba tu sĩ ở hướng tây bắc chuyển về phía đông nam, từ cầm kiếm công kích sửa thành phi kiếm công kích, mười người ở giữa bồn địa tản ra..."

Ngọc Thiên Cơ một bên nghe hắn nói, một bên vẫy vẫy tay, thao túng hướng bay của phượng hoàng.

Phối hợp rất tốt, nhưng vẫn không đủ.

"Quá chậm." Ngọc Thiên Cơ chậc một tiếng, nghiêng người tiến lên phía trước, bắt lấy hai tay Lý Việt Bạch, nắm lấy mười ngón tay của hắn. Sau đó trả lời như lẽ đương nhiên: "Ta thao túng phương hoàng bằng tay, không bằng Mục tiên sư trực tiếp nắm tay ta chỉ đạo, chẳng phải nhanh hơn?"

Ngón tay y nóng bỏng, tựa hồ ẩn giấu ngọn lửa bên trong.

Lý Việt Bạch không hiểu sao lại cảm thấy một trận nhiệt lưu từ tay truyền thẳng tới trái tim.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net