HIỆN ĐẠI GIỚI GIẢI TRÍ (7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 7

"Hả?" Lý Việt Bạch bị niềm vui ngoài ý muốn khiến cho có chút mông lung.

"Chỉ có thể giải thích rằng y ngây thơ giống ngài vậy." Hệ thống hạ kết luận.

Lý Việt Bạch cực kỳ vui vẻ mang theo độ hảo cảm 40% về nhà, sau khi về mới giật mình kêu lên, vỗ vỗ trán: "Vừa rồi tao lại làm sai rồi!"

"Lần xuyên này ngài đã ngốc thành như vậy, cũng không cần phải lo về vấn đề làm sai đâu..." Hệ thống đỡ trán.

"Không phải! Là chuyện quan trọng!" Lý Việt Bạch tuyệt vọng bịt mắt ngã xuống giường: "Lúc Thẩm Phá mở cửa có hỏi tao có tìm y ăn sáng hả... Kết quả tao chỉ cố xin lỗi, không trả lời câu hỏi của y..."

"Chỉ là một bữa sáng thôi mà, có gì đáng tiếc." Hệ thống nói.

"Là một cơ hội cùng nhau ăn cơm." Lý Việt Bạch hối hận dùng gối ôm đầu: "Hệ thống, mày nghĩ đi, vạn nhất y nói là "Muốn ngủ chung với tôi à?", kết quả tao trả lời "Không, tôi tới là để xin lỗi"..."

"Đại khái có thể lý giải rồi." Hệ thống tra kho số liệu một chút, nói: "Trong thế giới của ngài, có một câu chuyên dùng để hình dung hành vi của ngài, giống như "Xứng đáng lỗ cả đời"."

"QAQ" Lý Việt Bạch gần như muốn khóc rồi.

Bên kia, Thẩm Phá cách cửa sổ nhìn xe Mộ Dung Lương rời đi, đột nhiên ý thức được một vấn đề --

-- bản thân cứ như vậy lạnh lùng để hắn đi rồi?

...

Sau khi kết thúc hai ngày nghỉ ngơi, phần quay võ thuật bắt đầu.

Lý Việt Bạch tới studio, vừa nhìn thấy Thẩm Phá, lập tức không quan tâm nhào lên cho y một cái ôm thật chặt.

Thẩm Phá theo thói quen cứng người, nhưng không hề kháng cự.

Điều này khiến Lý Việt Bạch vui vẻ không ngừng, thời điểm quay phim so với quá khứ càng thêm dụng tâm.

Quay phần võ thuật chia thành hai phần, một phần quay trước màn hình xanh trong nhà, phần còn lại tới hiện trường trực tiếp quay, hai phần đều cần dùng tới dây cáp, xây dựng ra hiệu quả võ nghệ cao cường, nói tóm gọn, phải có yêu cầu nhất định với tình huống thân thể của diễn viên, có thể vượt nóc băng tường hay không không nói, trước hết không thể có chứng sợ độ cao.

Nguyên chủ Mộ Dung Lương có chứng sợ độ cao một chút, ngoài ra giá trị vũ lực hoàn toàn không cùng đẳng cấp với Cố Tây Sa ở lần xuyên thứ hai, lực lượng tứ chi khá yếu, cho dù chỉ là đóng phim, cũng chưa chắc có thể thỏa mãn yêu cầu.

Vì thế, Lý Việt Bạch từ khi xác định hạng mục này, đã chuẩn bị cho cảnh quay võ thuật, ở giai đoạn chuẩn bị, ngoại trừ đùa giỡn Thẩm Phá, thời gian còn lại tất cả đều cống hiến cho huấn luyện tư nhân, lại xin hệ thống mở tool hack một chút, luyện đến bây giờ, phương diện lực lượng tứ chi ít nhất đã có thể thỏa mãn yêu cầu của kịch bản.

Về phần chứng sợ độ cao, cũng không phải vấn đề, hệ thống có thể giúp hắn giảm một nửa cảm giác sợ hãi không khỏe, một nửa còn lại nỗ lực vượt qua là được rồi.

"Ký chủ, tại sao ngài muốn tra tấn bản thân như vậy." Hệ thống nghiêm cẩn nói: "Dùng thế thân tốt hơn mà?"

"Thế thân có khả năng cướp đi độ hảo cảm của Thẩm Phá, tuyệt đối không được." Lý Việt Bạch một câu phủ quyết.

Dựa vào mục đích không thuần khiết như vậy, hai người được dây cáp kéo lên, Lý Việt Bạch giả bộ khủng hoảng ôm chặt eo Thẩm Phá.

"Thẩm Phá, ông đây có chút... sợ..." Răng Lý Việt Bạch va vào nhau lập cập.

"..." Thẩm Phá nhíu nhíu mày.

Lý Việt Bạch phảng phất nghe thấy thanh âm độ hảo cảm xoẹt xoẹt giảm xuống.

Lần xuyên thứ hai giá trị vũ lực của mình cao đến nghịch thiên, không gì làm không được, nhưng bây giờ lại yếu đến nỗi đóng phim cũng khó, tâm lý chênh lệch quá lớn, trước tiên chênh lệch tâm lý của bản thân không đề cập tới, chỉ sợ Thẩm Phá đã sớm khinh bỉ mình rồi... Lý Việt Bạch buồn bực nghĩ.

Hắn nhịn nửa ngày mới nhìn độ hảo cảm, kết quả phát hiện độ hảo cảm ngược lại tăng một chút.

Thẩm Phá thật tốt, Thẩm Phá thật đáng yêu, Thẩm Phá là tiểu thiên sứ, Thẩm Phá là đứa nhỏ tốt -- Lý Việt Bạch moi hết tim gan trí não để tìm từ hình dung -- Thẩm Phá thế nhưng không có khinh bỉ mình, thật tốt quá.

Lý Việt Bạch vui vẻ, cảm giác không khỏe giảm đi rất nhiều, tay cũng không ôm chặt thắt lưng Thẩm Phá như vậy nữa, chậm rãi buông lỏng.

Hắn trộm nhìn về phía Thẩm Phá, phát hiện trên mặt Thẩm Phá nhiều hơn một vệt hồng khả nghi.

Vì bị mình ôm nên đỏ mặt sao? Lý Việt Bạch không khỏi đắc ý cười trộm.

Nhưng mà, cẩn thận nhìn lại, sẽ phát hiện biểu cảm của Thẩm Phá có chút mất tự nhiên, bàn tay siết chặt, mạch máu trên cánh tay hơi hiện lên.

Chẳng lẽ...

Lý Việt Bạch đột nhiên có một ý tưởng không ổn.

Chẳng lẽ Thẩm Phá cũng có chứng sợ độ cao?

"Đúng, ký chủ, ngài đoán không sai." Hệ thống bất đắc dĩ gần như muốn rít gào: "Đúng là như vậy! Bộ phim này, hai nam chính đều có chứng sợ độ cao!"

Cảnh này quả thực không thể quay.

"Hệ thống, đừng chuyện bé xé ra to." Lý Việt Bạch không cho là đúng phản bác: "Thẩm Phá có chứng sợ độ cao thì thế nào? Chưa chắc đã ảnh hưởng đến việc quay phim."

"Ngài ngừng run trước đã rồi nói sau!" Hệ thống không chút khách khí vạch trần.

Lý Việt Bạch nhìn cơ thể đang run run của mình, lại nhìn biểu cảm cứng ngắc của Thẩm Phá, cảm nhận sâu sắc được lần xuyên này có bao nhiêu bất đắc dĩ.

"Này, Thẩm Phá, đừng sợ." Lý Việt Bạch lặng lẽ nói đùa với Thẩm Phá: "Tôi sẽ bảo vệ cậu."

"How?" Hệ thống bị sự vô sỉ của Lý Việt Bạch dọa sợ rồi.

May mà, tu dưỡng chức nghiệp diễn viên vẫn phải có.

Một khi đạo diễn ra hiệu action, hai người sẽ cùng quên sự tồn tại của chứng sợ độ cao, giống như được thay da đổi thịt, tất cả sợ hãi cùng cảm giác không khỏe đều biến mất.

Ngay cả hệ thống không thừa nhận cũng không được, Lý Việt Bạch vừa rồi nói đúng, chứng sợ độ cao quả thật không ảnh hưởng đến quay phim.

"Chúc mừng ngài, ký chủ." Hệ thống nói: "Độ hảo cảm của Thẩm Phá đối với ngài đã lên tới 45%, đều là công lao của chứng sợ độ cao, à, có lẽ cả hiệu ứng cầu treo nữa."

Hiệu ứng cầu treo là một danh từ tâm lý học, được dùng khi hai người cùng gặp phải hoàn cảnh nguy hiểm, bởi vì sợ hãi mà sinh ra phản ứng tim đập nhanh, mà phản ứng này lại có chút tương đồng với tình yêu, thế nên hai người sẽ sinh ra ảo giác, cho rằng mình yêu đối phương, dưới ám chỉ tâm lý như vậy, bọn họ rất có khả năng sẽ yêu nhau.

Mặc kệ có phải công lao của chứng sợ độ cao hay không, sau một tháng quay cảnh võ thuật, độ hảo cảm của Thẩm Phá đối với Lý Việt Bạch tăng lên 80%.

"80% à..." Thời gian nghỉ ngơi, Lý Việt Bạch hạnh phúc nằm trên ghế sofa thổi bong bóng: "Cách 100% càng gần, y thật đáng yêu."

Cảnh quay của hai nhân vật chính còn một tháng nữa là kết thúc, chiếu theo tình hình hiện tại, rất có thể sẽ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.

Nhưng mà không quá vài ngày, biến cố đã xảy ra.

Cảnh quay hôm nay ở màn xanh.

Hôm nay Thẩm Phá không cần đeo dây cáp -- bởi vì cần quay cảnh Diệp Thanh cầm súng ngắm bắn, mà phần diễn của Lý Việt Bạch vẫn là tác chiến võ nghệ cao cường, cần dây cáp.

Một mình Lý Việt Bạch bị treo lên cao, cảm giác mình như con rối lẻ loi bị điều khiển.

Tuy nhiên nhìn từ góc độ này, Thẩm Phá nhìn càng có vẻ đáng yêu.

Thẩm Phá mặc trang phục của Diệp Thanh, trên lưng đeo đao **, trang điểm như cũ, có vẻ quái đản mà mỹ lệ, cực kỳ đẹp mắt.

Đang lúc đạo diễn chuẩn bị ra lệnh action, Lý Việt Bạch tinh mắt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trong đám người.

Tô X.

Tôi X không biết nhờ vào quan hệ cao tầng nào, nhận được thân phận trợ lý đạo diễn tiến vào, nói chuyện cực kỳ hợp ý với vài đạo diễn chấp hành khác.

Chuông báo động trong lòng Lý Việt Bạch nhất thời rung lên mãnh liệt.

Tô X là một trong những nhân vật chính có bàn tay vàng trên thế giới này, cậu vừa lên sàn, nhất định là có chuyện.

"Hệ thống, điều tra cậu ta." Lý Việt Bạch gầm nhẹ.

Đáng tiếc bản thân đang bị treo giữa không trung, bằng không nhất định sẽ tự mình động thủ ném Tô X ra.

"Ký chủ, Tô X là tới hỗ trợ quay phim tạm thời, nhìn không có hành động khả nghi gì..." Hệ thống một bên nhanh chóng hồi tưởng hành vi của Tô X, một bên báo cáo.

"Chuyển tất cả hình ảnh động tác cử chỉ của Tô X cho tao." Lý Việt Bạch nói.

Cảnh quay này hắn rất quen thuộc, hoàn toàn có thể phân tâm, một bên diễn một bên xem tư liệu hình ảnh.

Không quá vài phút, Lý Việt Bạch tìm được điểm đáng ngờ.

Hình ảnh biểu hiện, trong quá trình sắp xếp, Tô X sau lưng những người khác, lén lút buộc lỏng một tấm gỗ, mà tấm gỗ này, chính là tấm Thẩm Phá phải dùng đến khi quay phim.

"Chẳng lẽ cậu ta muốn hãm hại Thẩm Phá?" Đồng tử Lý Việt Bạch co rút.

Nhưng tỉnh táo quan sát một chút... Có thể thấy được, tấm gỗ bị buộc lỏng này cũng không quá nguy hiểm, nhiều nhất sẽ chỉ khiến Thẩm Phá đứng không vững, lảo đảo một chút mà thôi.

Hơn nữa, giờ phút này, Tô X đã sớm đứng cạnh tấm gỗ.

Thì ra là thế.

Tô X định làm Thẩm Phá mất thăng bằng, sau đó tiến lên đỡ lấy Thẩm Phá -- một thủ đoạn không thể cũ hơn, nguyên nhân trong đó chính là Tô X vẫn chưa từ bỏ ý định với Thẩm Phá, muốn mượn cơ hội tiếp xúc với Thẩm Phá.

Trong lúc nhất thời Lý Việt Bạch có chút dở khóc dở cười.

Thật sự không muốn làm đối thủ với loại tiểu nhân như Tô X...

Nhưng mà, cách làm của Tô X tuy không khiến người để ý, vận khí vẫn khá tốt, hiệu suất làm việc cũng cao đến đáng sợ.

Sau khi Lý Việt Bạch biết tất cả, nhìn về phía Thẩm Phá, phát hiện Thẩm Phá đã đi đến vị trí dự định, mắt thấy tiếp theo sẽ bước lên tấm gỗ.

"Thẩm..." Lý Việt Bạch muốn gọi ra tiếng, nhưng cuối cùng lại không kêu.

Gọi ra, có lẽ càng nguy hiểm hơn.

Thẩm Phá nghe thấy tiếng của mình, nhất định sẽ quay đầu nhìn về phía mình, như vậy, trọng tâm dưới chân sẽ bị dời đi, có lẽ càng dễ mất thăng bằng, thậm chí té ngã.

Trong chốc lát, Lý Việt Bạch đưa ra lựa chọn.

Cứ để Tô X đỡ lấy Thẩm Phá là được rồi, không bị thương là quan trọng nhất, cho dù mục đích của Tô X không đơn thuần...

Trong nháy mắt tiếp theo, Thẩm Phá đạp phải tấm gỗ bị buộc lỏng, thân thể không tự chủ được nghiêng sang một bên.

Thẩm Phá lảo đảo một chút, dưới sự trợ giúp của Tô X tìm được thăng bằng, đứng vững, gật đầu với Tô X, tỏ vẻ cảm tạ.

Tô X ngượng ngùng cười, lưu luyến cầm tay Thẩm Phá, mới quay trở về.

"Sao lại thế này?" Đạo diễn kinh hãi, phát hỏa: "Tô X! Vì sao đột nhiên lao tới? Quay phim có thể tùy tiện như vậy à? Vớ vẩn!"

"Cháu..." Tô X cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Thực xin lỗi, là lỗi của cháu..."

"Không liên quan tới cậu ta." Thẩm Phá thấy Tô X bị đạo diễn hiểu lầm, vội mở miệng: "Là tôi đứng không vững, suýt nữa thì ngã, cậu ta chỉ muốn giúp mà thôi."

"..." Tô X kinh hỉ ngẩng đầu, nhìn về phía Thẩm Phá, đầy mặt đều là cảm kích tươi cười.

Thẩm Phá cũng không để ý cậu lắm, chỉ gật gật đầu, một lần nữa vào chỗ, tiếp tục quay phim.

"Không có việc gì là tốt rồi." Lý Việt Bạch ở xa thở phào nhẹ nhõm một hơi.

" Có việc!" Hệ thống quá sợ hãi, thốt: "Có việc! Ký chủ, ngài xem độ hảo cảm của Thẩm Phá với ngài!"

"..." Lý Việt Bạch nhìn góc dưới bên trái, độ hảo cảm ở nơi đó, vốn là 80% mới đúng.

Hiện tại chỉ còn 50%.

"Là Tô X." Hệ thống đau đớn nói: "Trong nháy mắt vừa rồi, Tô X dùng thuật tiêu trừ trí nhớ của mình, xóa sạch một phần trí nhớ của Thẩm Phá, phần trí nhớ liên quan nhất tới ngài..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net