THỢ SĂN VAMPIRE (40 -> 47)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 40

Lý Việt Bạch rốt cuộc nói không ra lời, chỉ tuyệt vọng đấm vào kết giới không nhìn thấy.

Xúc cảm lạnh băng cứng rắn, giống như băng hàn ngàn năm, lại giống thủy tinh chống đạn kiên cố nhất.

Xuyên qua kết giới, có thể nhìn thấy một mình Diệp Thanh an tĩnh đứng đó, mấy ngày không thấy, hốc mắt y hõm xuống một vòng, sắc mặt rất kém, trông rất mệt mỏi.

Trong lòng Lý Việt Bạch hoảng hốt, không khống chế được sức lực, bất cẩn cắt một vết thương trên tay, máu tươi lưu lại trên lá chắn trong suốt.

Máu tươi nồng đậm khí vị Vila ngập tràn trong không gian.

Có lẽ, cái khe thật nhỏ trên kết giới kia có tác dụng.

Bỏi vì Diệp Thanh đột ngột hướng mắt sang bên hắn.

Y nhận ra! Trái tim Lý Việt Bạch một trận kinh hoàng.

Trong ánh mắt Diệp Thanh tràn ngập hoang mang, y lập tức đi về hướng đó.

Càng đến gần, trái tim Lý Việt Bạch càng lạnh.

Có thể nhìn rõ, làn da vốn tái nhợt của Diệp Thanh giờ càng thêm tái, giống như tro bụi rơi xuống trên nền tuyết trắng, thậm chí có thể nhìn thấy vài vết thương trên làn da vốn trơn bóng, trên đôi tay tinh tế thon dài có thể nhìn thấy rõ mạch máu màu xanh, ngoài ra còn có vết cắn cùng miệng vết thương trông rất dữ tợn.

Y rốt cuộc đã trải qua những thứ gì...

"Hệ thống." Lý Việt Bạch quát lên trong lòng: "Làm thế nào mới đánh vỡ được kết giới này? Làm thế nào mới thoát được ảo giác?"

"Ai nha ai nha, không phải đã nói cho ngài rồi sao? Chỉ cần ngài nghe theo an bài của Cao Thừa Dục, giết Diệp Thanh trong ảo ảnh là được mà." Hệ thống ngáp một cái.

"Nói cho tao phương pháp khác."

"Phương pháp khác, cũng không phải không có." Hệ thống hiếm khi dứt khoát như vậy: "Đó chính là --- giết chết kẻ thi pháp, đáng tiếc, kỹ thuật bắn của ngài quá kém, làm quạ đen kia chạy thoát."

Kỹ thuật bắn của Cố Tây Sa tuyệt đối không kém, không lâu trước đây, Lý Việt Bạch còn dựa vào nó mà hạ gục được mấy tên thủ hạ của cục trưởng Vương, vừa rồi bắn quạ đen, cũng là tập trung toàn bộ sự chú ý, có thể nói là một phát súng tương đối xuất sắc.

Sở dĩ quạ đen có thể tránh được một kiếp, là bởi pháp lực của nó quá mức cao siêu --- có thể bố trí ra ảo cảnh hoàn mỹ như vậy là tương đương với vampire có năng lực cường đại, không dễ gì bị một súng bắn chết.

Ngược lại, nếu quạ đen dễ dàng bị giết chết, vậy nó sẽ không tùy tiện đứng trên cửa sổ, từ lúc bắt đầu sẽ nấp ở một địa phương an toàn, không cho Lý Việt Bạch bất kỳ cơ hội nào giết chết mình.

Hiện tại, Lý Việt Bạch đả thương nó, còn khiến một lượng lớn pháp lực của nó tiêu hao, làm kết giới xuất hiện một cái khe nhỏ, thế là đã chiếm được tiện nghi lớn.

"Nhất định còn có phương pháp thứ ba." Lý Việt Bạch nâng tay phải lên miệng, liếm vết thương: "Nhất định có."

"Tôi biết ngài đang nghĩ cái gì." Hệ thống cười lạnh: "Muốn Diệp Thanh đánh vỡ kết giới từ bên ngoài? Tỉnh lại đi, đây là chuyện không có khả năng, y làm sao có thể đánh vỡ một thứ y không hề nhìn thấy?"

"Thật sự không thể?" Ánh mắt Lý Việt Bạch khiến kẻ khác rùng mình.

Quả thật, Diệp Thanh không có khả năng đánh vỡ cái kết giới này, dù y là vampire, dù y là Joker, y căn bản không biết kết giới ở chỗ nào.

"Không được xem thường kết giới của vampire, kết giới này chỉ có thể phá hủy từ bên trong, người ở ngoài, cái gì cũng không làm được." Ngữ khí hệ thống tràn ngập trào phúng: "Nói thật cho ngài biết, Diệp Thanh tới đây không hề giúp gì được cho ngài, y chỉ có thể ở bên ngoài phí công chờ đợi mà thôi."

"..." Lý Việt Bạch cắn lên tay phải bị thương, đi qua đi lại.

"Ký chủ thân ái, ngài đã lãng phí một giờ." Hệ thống tốt bụng nhắc nhở.

Tòa nhà hình tháp âm u, trên cửa sổ trống rỗng, quạ đen cũng không ở đó nữa, chỉ có một mình Lý Việt Bạch đau khổ chống đỡ, hệ thống lãnh khốc trong đầu còn không ngừng châm chọc mỉa mai, không ngừng ngáng chân, không ngừng thử điểm cực hạn tâm lý của hắn.

Cảnh tượng như vậy, hoang vắng không ngừng, hơn nữa còn tuyệt vọng.

Lý Việt Bạch dừng chân, khóe miệng nhếch lên, lộ ra một nụ cười mỉm.

Tuyệt vọng cũng chẳng sao, ít nhất xuyên qua kết giới còn có thể thấy người mình muốn nhìn nhất, vậy là đủ rồi.

"Hệ thống, mày đôi khi rất..." Lý Việt Bạch cười lắc đầu: "Thành thật!"

Hệ thống ngẩn người trong chốc lát.

"Ký chủ thân ái, tôi cho rằng, dựa theo tiêu chuẩn nhân loại, ngài dùng từ giảo hoạt hoặc tàn nhẫn để hình dung tôi sẽ thỏa đáng hơn." Hệ thống có chút hoảng loạn: "Thành thật? Tại sao lại nói tôi thành thật?"

Hệ thống không phải nhân loại, nhưng nó cũng có hiểu biết của riêng mình, biết hành vi ác liệt của mình đã nhiều lần xúc phạm ký chủ thân ái, cho nên nó mới có thể tận hưởng được cảm giác tàn nhẫn sung sướng này.

"Ở trong thế giới này, mày luôn tránh đi câu hỏi của tao, luôn làm lơ yêu cầu của tao, thích chơi trò đoán ý, cố tình tạo ra hiểu lẫm cùng hỗn loạn, thậm chí đã từng giết người tao coi trọng nhất."

"Không sai, không sai, ký chủ thân ái, tôi thừa nhận."

"Nhưng." Lý Việt Bạch cười: "Có một việc mày chưa từng làm."

"Cái gì?"

"Nói dối."

"..." Hệ thống lần này thật sự bị nghẹn, giống như quốc vương trong truyện cổ Andersen, bị dân chúng chọc thủng sự thật không mặc quần áo, lại giống như nữ nhân sư trong thần thoại Hy Lạp, bị đoán được đáp án quan trọng nhất.

"Mày sẽ không nói dối, tất cả những gì mày nói đều là thật." Lý Việt Bạch gằn từng chữ một: "Chỉ là mày luôn thích giấu sự thật trong những câu từ không ý nghĩa, khiến tao hiểu lầm."

"..." Hệ thống phát ra tiếng khóc ủy khuất nức nở.

"Nhưng chỉ cần tao không hiểu lầm, sự thật liền không bị che giấu." Lý Việt Bạch vươn tay, chỉ chỉ vào huyệt thái dương của mình: "Thật ngại, hệ thống thân ái, mỗi một chữ mày nói, tao đều nhớ kỹ."

"...Ký... Ký chủ thân ái, ngài nhớ nhiều như vậy... Cũng vô dụng á..." Hệ thống nịnh nọt: "Kỳ thật những lời tôi nói đều không có ý nghĩa nào hết..."

"Có ý nghĩa." Lý Việt Bạch cố ý hạ giọng, giả ngữ khí mắng trẻ con: "Đặc biệt, đặc biệt có ý nghĩa."

"..."

"Giống như vừa rồi, mày nói cho tao một chuyện quan trọng." Lý Việt Bạch với tay vào túi áo, lấy ra một phiến lông chim đen như mực: "Sau khi tao đả thương quạ đen, mày nói với tao --- ảo cảnh kẻ thi pháp bày ra, chỉ có kẻ thi pháp mới thoát ra được."

Một câu này, là hệ thống muốn đả kích hắn, muốn dập tắt hi vọng chạy thoát của hắn mới nói.

"Vậy, hệ thống thân ái, kết giới ở ngay trước mắt tao." Lý Việt Bạch chỉ về phía kết giới xuất hiện một khe hở: "Mày nghĩ lông quạ đen này có thể xuyên qua kết giới không? Nó chính là một bộ phận của kẻ thi pháp..."

"Dù, dù như vậy có thể nói lên cái gì... Ký củ thân ái, ngài rốt cuộc, rốt cuộc muốn nói cái gì..." Hệ thống bắt đầu nói lắp.

"Không muốn nói cái gì, chỉ muốn ra tiếp đón Diệp Thanh mà thôi."

"..."

Lý Việt Bạch không có thời gian đùa giỡn hệ thống, hắn nhắm mắt lại, vung tay lên, cái lông quạ màu đen kia giống như một mũi tên nhọn, một cái phi tiêu, hướng thẳng về phía kết giới.

Bạch quang chợt lóe, trong nháy mắt lông quạ chạm vào, kết giới rắn chắc kia biến thành hồ nước mềm mại, xuyên qua một thế giới khác.

Bên kia kết giới, Diệp Thanh chỉ mới hơi chớp mắt một chút, liền thấy từ không khí trống rỗng xuất hiện một phiến lông quạ màu đen.

Y theo bản năng mà vươn tay, khiến nó nghiêng ngả rơi xuống lòng bàn tay.

Là lông quạ đen, cho dù không biết nó có ý nghĩa là gì, nhưng có thể cảm nhận được một tia hơi thở quen thuộc.

Vừa rồi, hơi thở quen thuộc này vừa xuất hiện.

"Lý Việt Bạch?" Diệp Thanh nắm chặt lông chim, lẳng lặng nhìn về phía nó vừa bay ra.

Một khắc lông chim bay tới tay Diệp Thanh, Lý Việt Bạch thiếu chút nữa phát khóc.

Hắn không nhớ đã bao lâu không thấy Diệp Thanh, như thế nào cũng không thể tưởng tượng được, cách gặp mặt sẽ đặc thù thế này.

Trên cửa sổ còn dính máu quạ đen, đỏ sậm đặc quánh, lông chim rơi bên cạnh chỉ còn hơn mười phiến, không nhiều lắm.

"Hệ thống, mày nói, nếu tay cầm lông chim trong tay." Lý Việt bạch nhặt một phiến lông chim lên, cẩn thận mà đoan trang: "Liệu kết giới này có thể cho tao qua không?"

"Ha ha ha ha ha! Ký chủ thân ái, ý nghĩ của ngài không khỏi có chút kì lạ rồi!" Vừa rồi hệ thống còn sợ hãi, hiện tại nghe thấy câu này, lập tức đắc ý cười nhạo: "Quả thật, lông chim là một bộ phận của kẻ thi pháp, nó có thể xuyên qua kết giới, nhưng nếu ngài định dùng nó hỗ trợ đi ra, đó là không có khả năng, nhiều nhất nó chỉ có thể mang theo một tờ giấy mỏng! Ngài? Một vạn năm cũng không thể!"

"Một tờ giấy." Lý Việt Bạch cười cười: "Vậy là đủ rồi."

Hắn nhặt tấm da dê trên mặt đất lên, nhanh chóng cắt một mảnh nhỏ.

Trong nháy mắt cắt ra, tựa hồ nghe thấy tiếng khóc của tấm da dê.

Tấm da dê nặng hơn so với tờ giấy bình thường, nếu gửi một tờ hoàn chỉnh là không thể, có thể sẽ bởi nặng quá mà không qua được, cho nên, chỉ có thể cắt đứt.

Lý Việt Bạch cầm mảnh giấy vọt tới chỗ cửa sổ, cầm lấy một phiến lông quạ đen, chấm máu quạ đen, dùng tốc độ nhanh nhất viết lên mấy chữ.

Hắn không dừng lại tự hỏi xem nên viết cái gì, chỉ nghĩ cần phải viết nhanh và ngắn gọn một chút.

"To Tiểu Diệp, tôi có mang một chai nước cho cậu, ở ngoài cửa tầng thứ nhất."

"Ký chủ thân ái, ngài đang viết cái gì vậy...?" Hệ thống không tức tới hộc máu, mà là lâm vào hoang mang.

Nhắn như vậy có khác gì tờ giấy nhỏ dán lên tủ lạnh ở phòng trọ đâu?

Rõ ràng là sống chết trước mắt, đã trải qua nhiều chuyện huyết tinh như vậy, một lần nữa gặp lại, có duy nhất một cơ hội trao đổi tin tức quan trọng, Lý Việt Bạch lại chỉ viết một câu: Tôi mang một chai nước cho cậu?

Xin hỏi ngài là cổ động viên đội bóng rổ sao? Có muốn một cái khăn lông không? Ký chủ tôn kính?

Trên tấm da dê có máu quạ đen, còn có lông chim, nhẹ nhàng xuyên qua kết giới.

Diệp Thanh nhận lấy tấm da dê xuất hiện từ hư không, nhìn lướt qua, không hề do dự một giây, lập tức xoay người đi xuống lầu.

Chữ Lý Việt Bạch, y rất quen thuộc, tuy yêu cầu ở trên rất quái dị, y vẫn sẽ làm theo.

Vị trí Diệp Thanh đang đứng là thế giới hiện thực, cửa lâu Thất Tinh của thế giới hiện thực cũng không đóng chặt cửa như trong kết giới của Lý Việt Bạch, mà là trước sau luôn mở rộng.

Ở ngoài cửa, giữa một đống cỏ dại gạch đá lộn xộn, quả nhiên có một chai nước lẳng lặng ở trong đó, căn bản sẽ không ai để ý tới.

Nhãn thường thấy nhất là nước khoáng Nông X, nắp chai đã bị mở ra, mặt trên cư nhiên còn dán giấy ký tên Lý Việt Bạch làm niêm phong.

Nước bên trong thanh triệt trong suốt, thoạt nhìn không khác so với nước bình thường.

Diệp Thanh mang theo chai nước về chỗ kết giới, nghi hoặc nhìn về chỗ lông quạ cùng tấm da dê bay ra.

Y ẩn ẩn cảm giác được, đó là thông đạo, Lý Việt Bạch ở ngay bên kia.

Tin đầu tiên hắn gửi cho mình, không phải cầu cứu, cũng không phải bảo mình phá hủy kết giới, mà lại cho mình một chai nước.

Đây có ý gì?

Chỉ là muốn cho cậu uống, đừng nghĩ nhiều như vậy, đứa nhỏ ngốc.

Lý Việt Bạch cách kết giới âm thầm sốt ruột.

Quả nhiên là bình thường mình quan tâm quá ít tới đồ đệ.

Nếu bình thường mình vẫn luôn bưng trà đổ nước hỏi han ân cần, hiện tại Diệp Thanh sẽ không nghĩ nhiều như vậy.

Trên thực tế, mình không có ý gì cả.

Đơn giản là thấy y khát nước đã lâu, đau lòng.

CHƯƠNG 41

Dù là nhân loại hay vampire, đối với thức ăn nước uống trời sinh không ai dạy bảo vẫn có năng lực tự lĩnh ngộ.

Diệp Thanh sửng sốt với chai nước kia ba giây đồng hồ, sau đó thần sắc lập tức thay đổi.

Cho dù cách một tầng kết giới, Lý Việt Bạch cũng bị bộ dáng của y dọa sợ đến mức hít sâu một hơi.

Rất quen thuộc, thời điểm Diệp Thanh bị biến thành vampire, giây thứ nhất, chính là dùng ánh mắt như vậy nhìn mình chằm chằm, đương nhiên, cuối cùng Diệp Thanh cũng có thể nỗ lực kìm nén, không thật sự ăn mình vào bụng.

Nhưng đối với chai nước này thì không cần phải nhịn.

Lý Việt Bạch ngừng thở, trông thấy Diệp Thanh rốt cuộc cũng làm chuyện nên làm --- mở nắp bình, đem miệng bình đưa lên miệng --- đáng chết, đứa nhỏ này nhịn xuống như thế nào vậy? Tại sao lại khắc chế đến vậy? Nếu là mình, chỉ sợ lúc này cái chai đã nát rồi đi? Rõ ràng đã khát muốn chết, động tác vẫn nghiêm túc giống ngày thường --- ngón tay tái nhợt vững vàng bình thản xiết chặt thân bình, cằm nhấc lên thành một đường cong rất đẹp, ngực phập phồng có quy luật, ngay cả hô hấp cũng không có chút loạn nào.

Thời điểm uống xong giọt nước cuối cùng, Diệp Thanh tựa hồ xảy ra biến hóa --- làn da y nguyên bản che kín những vết rạn ngang dọc đáng sợ, hiện tại lại biến mất một cách thần kỳ, cuối cùng trơn bóng như lúc ban đầu. Biểu tình lo âu mệt mỏi nguyên bản cũng biến mất.

Lý Việt Bạch thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nước này, thật sự rất hữu dụng.

Đưa cho Diệp Thanh chai nước này, đương nhiên không phải chỉ là nước bình thường.

Bên trong có bỏ thêm máu Vila.

Lúc trước, Lương Tĩnh đã từng đưa ra tỉ lệ đại khái --- trong máu Vila, mật độ x gấp một ngàn lần nhân loại bình thường.

Nói cách khác, Lương Tĩnh vẫn luôn nghiên cứu "thế phẩm thay cho máu nhân loại", có lẽ có thể đảm nhiệm việc pha loãng máu tươi một ngàn lần.

Lý Việt Bạch không biết tỉ lệ này có mức độ đáng tin là bao nhiêu, nhưng cuối cùng vẫn thử dùng một lần.

Trận chiến cuối cùng ở lâu Thất Tinh, Diệp Thanh nhất định sẽ đến.

Một chai nước 500 ml, một giọt máu 0.05 ml, một chai nước với mười giọt máu, là vừa đủ.

Số chai nước hắn mang tới lâu Thất Tinh tổng cộng có hai bình, cắt ngón tay nhỏ máu vào, hòa ra, trong nháy mắt cảm thấy mình giống người cha pha sữa bột cho con nhỏ.

Lúc tới cửa lâu Thất Tinh, đi vào, Lý Việt Bạch liền có chút do dự --- lúc này khẳng định là Diệp Thanh chưa tới, sau khi mình vào, không biết sẽ gặp phải nguy hiểm gì, có lẽ sẽ không được gặp lại y nữa, không bằng để bình nước ở trước cửa.

Sau khi cân nhắc lợi hại, Lý Việt Bạch chọn cách ở giữa --- một bình mang trên người, một bình giấu ở chỗ tảng đá ngoài cửa, cho dù mình không thể gặp được Diệp Thanh, vẫn có thể đưa nước cho y.

Đưa một chai nước cũng phải hoảng hốt như vậy, Lý Việt Bạch cảm thêm cảm thấy thế giới vampire thật quá gian nan.

Nhưng vẫn còn may, sau khi trải qua một phen công phu như vậy, cuối cùng vẫn có thể thu được thành quả.

Lý Việt Bạch rất may mắn, nếu chậm một chút nữa, không biết Diệp Thanh sẽ biến thành cái dạng gì.

Bên kia kết giới, Diệp Thanh buông cái chai rỗng tuếch ra, lấy lại bình tĩnh, dùng đôi mắt khôi phục thanh minh nhìn một vị trí trong không khí --- chính là vị trí bay ra lông chim cùng tin nhắn, hiện tại y tin rằng, nơi đó nhất định có thông lộ có thể đi tới thế giới của Lý Việt Bạch, chỉ là không biết mở ra như thế nào.

Nếu không được, chỉ có thể dùng thủ đoạn bạo lực.

Nếu Lý Việt Bạch có thể đưa tin cho chính mình, vậy hẳn là hắn có thể nhìn thấy chính mình, mình sẽ không làm hắn bị thương.

Y đối với vị trí kia ra hiệu, sao đó lấy súng ra.

"Này..." Lý Việt Bạch nhìn thấy họng súng nhắm về phía kết giới, không khỏi tránh né theo bản năng.

Tốn nửa ngày, khi trở về lại không thấy có chuyện gì xảy ra.

Bên kia, Diệp Thanh bắn một phát súng với vị trí kia, viên đạn lướt trong không khí, xuyên qua cửa sổ, biến mất trong trời đêm.

Không được, hoàn toàn không bắn trúng.

Kết giới này chỉ có thể phá hủy từ bên trong, người ngoài không thể làm bất cứ điều gì --- một câu này lần nữa lặp lại trong đầu.

Lý Việt Bạch không khỏi cười khổ, quả nhiên, hệ thống nói không sai, những lời này hoàn toàn là sự thật.

Người trong kết giới chỉ có mình, chỉ có mình mới có thể phá hủy được kết giới, Diệp Thanh không giúp được gì.

Chính là rốt cuộc phải làm thế nào?

Sau lưng lại truyền đến tiếng cười trầm thấp, cùng thanh âm hạt cát ngưng tụ.

Lý Việt Bạch đột nhiên xoay người lại, quả nhiên nhìn thấy ảo ảnh của Cao Thừa Dục.

"Thật là cảm động." Cao Thừa Dục cười nói: "Chỉ là mày quên những thứ vừa nhìn thấy nhanh vậy sao?"

Trong phút chốc, toàn bộ ảo ảnh nhìn thấy ở bảy tầng lầu lần nữa nảy lên trong lòng --- Diệp Thanh biến thành vampire như thế nào, giết chết bé gái Tiểu Uyển ra sao, hút máu vô số người bằng cách nào...

"Người mày coi trọng thành như vậy, tất cả trách nhiệm thuộc về mày." Cao Thừa Dục từng bước tiến lại gần, trên mặt treo lên một nụ cười giả tạo, những lời nói ra giống như kiếm nhọn đâm thẳng vào lòng Lý Việt Bạch: "Vẫn luôn tự xưng là người giữ gìn chính nghĩa, kết quả lại khiến nhiều người vô tội tử vong như vậy... Cố Tây Sa, hiện giờ, mày với tao có gì khác nhau đâu?"

Không thể không thừa nhận, đây là tử huyệt của Lý Việt Bạch.

Cho dù bị chọc bao nhiêu lần, cũng sẽ không chết lặng, mà là đau đớn che trời lấp đất.

Lý Việt Bạch vẫn luôn là người dễ mềm lòng, bình sinh sợ nhất bi kịch trở thành sự thật, hiện tại, chính hắn đã tạo nên vô số bi kịch, sự thật này, thế nào cũng không thể tiếp thu.

Cố Tây Sa cũng giống như vậy.

Ký ức một đời trước, lần nữa hiện rõ ra trong đầu.

Đời trước, Cố Tây Sa cũng bị bắt được tử huyệt, nên mới rơi vào tay Cao Thừa Dục.

Gút mắt giữa Cố Tây Sa cùng Diệp Thanh nguyên chủ có chút phức tạp --- Diệp Thanh nguyên chủ có khuynh hướng trầm cảm, Cố Tây Sa nhạy bén nhận ra điểm này, trông giữ y càng thêm nghiêm ngặt, phòng ngừa y tự sát, chính là nghiêm khắc như vậy ngược lại tạo thành áp lực, khiến cảm xúc Diệp Thanh càng ngày càng tệ, ở dưới áp lực như vậy, Diệp Thanh mới khăng khăng tham gia nhiệm vụ công ty Vĩnh Phong, dùng phương thức này để trốn tránh Cố Tây Sa --- kết quả là đang làm nhiệm vụ thì bị vampire thể ngủ đông bám vào, trở thành vampire.

Về sau, Cố Tây Sa đương nhiên không đành lòng giết chết Diệp Thanh, chỉ nghĩ cách tìm y, tiếp cận y --- nhưng mà loại tiếp cận này lại phát sinh ra bi kịch mới --- Diệp Thanh bị bản năng hút máu của vampire tra tấn, rất muốn hút máu Cố Tây Sa, nhưng mỗi lần lại cường ngạnh nhịn xuống, cuối cùng không nhịn nổi, cố tình hút máu một bé gái trước mặt Cố Tây Sa, đẩy cô bé vào chỗ chết.

Sự việc này, nghiêm khắc mà nói, Cố Tây Sa cũng không có trách nhiệm, nhưng trước nay hắn đều bất tri bất giác ôm trách nhiệm lên người mình, hiện tại Lý Việt Bạch cũng vậy, giống Cố Tây Sa lâm vào áy náy không thể kìm chế.

Điểm này, Cao Thừa Dục biết rất rõ —— nhược điểm của địch nhân, gã từ trước đến nay đều biết rõ.

Vì thế, trước khi tìm Cố Tây Sa báo thù, Cao Thừa Dục một lần lại một lần dùng thủ đoạn gia tăng áy náy cùng thống khổ, nhiễu loạn tâm thần hắn, dưới thủ đoạn ti tiện như vậy, Cố Tây Sa rốt cuộc không thể nào chống cự, bị kéo vào vực sâu tuyệt vọng.

Đây là cái gọi là tru tâm.

Hiệt tại, tất cả lại tái diễn.

Thậm chí, thống khổ trong lòng Lý Việt Bạch so ra còn nhiều hơn Cố Tây Sa một tầng --- mình xuyên tới thế giới này, vốn dĩ không phải là thay đổi tất cả, cứu vớt nam chính sao? Tại sao nỗ lực lâu như vậy đều là phí công, tại sao lúc trước ý chí quyết chiến dâng cao, hiện tại lại lưu lạc đến tình trạng so với nam chính còn thảm hại hơn?

"Mày thua." Biểu tình Cao Thừa Dục cơ hồ mang theo một tia thương hại: "Từ lúc mày hạ quyết tâm muốn trở thành một người tốt ngu xuẩn, mày đã thua, chỉ có người tốt mới bị nhiều hạn chế trói buộc mình như vậy, mới có thể vì không tránh khỏi sự giết chóc mà khóc lóc thảm thiết, đau đớn muốn chết. Mà chuyện sai lầm khi làm người tốt chính là, vĩnh viễn không có phần thắng."

Theo một ý nghĩa nào đó, những lời này rất có lý.

Bởi vì chán ghét cái ác, chán ghét giết chóc, cho nên hiện tại mình mới thống khổ như vậy.

Nếu giống như Cao Thừa Dục, biến tội ác cùng giết chóc trở thành một bộ phận của mình, vậy thì hiện tại, mình

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net