TINH TẾ (15)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 15

Dưới thềm Thần điện, đám người nhốn nha nhốn nháo dần dần tản đi.

Chiến tranh sắp xảy ra, mỗi người đều phải tính toán vì bản thân.

Lý Việt Bạch nhu nhu huyệt thái dương, dưới sự bảo vệ của người hầu rời đi đại sảnh trung ương của Thần điện, đi xuống bậc thềm bước về phía hoa viên nhỏ.

Lúc nãy tuyên bố đối ngoại, quả thật hắn có chút tùy tâm sở dục, cũng không nghiêm túc dựa theo bản thảo mà nói, lại cho thêm rất nhiều câu từ kỳ quái.

Tuy nhiên, cũng chẳng có ai truy cứu nữa rồi.

Hoa cỏ trong hoa viên đã có chút héo rũ, nhưng hương khí vẫn mê người như vậy, Lý Việt Bạch kinh ngạc nhìn bóng dáng quen thuộc.

"Lôi? Tại sao cậu lại ở chỗ này?" Lý Việt Bạch cả kinh.

Người đàn ông mặc chế phục màu đen không vui nhíu mày: "Thế nào, không hoan nghênh?"

"Đương nhiên hoan nghênh." Lý Việt Bạch cười tiến lên: "Tôi lại cho rằng, cậu hiện tại đang ở quân bộ bận tối mày tối mặt."

"Lung Nguyệt." Lôi nghiêm mặt nói: "Tôi đến để từ biệt với cậu."

Tiếng côn trùng trong bụi cỏ bỗng nhiên ngưng bặt, trong nháy mắt, bốn phía yên tĩnh đáng sợ.

Nụ cười trên mặt Lý Việt Bạch không thể duy trì được nữa.

Trong ngữ điệu của Lôi, hắn nghe được tử ý quyết tuyệt.

"Tại sao muốn từ biệt?" Lý Việt Bạch nói: "Có lẽ bảy ngày qua đi, tất cả chúng ta sẽ chết, đến lúc đó, liền không gọi là ly biệt nữa rồi."

"Không, tôi là quân nhân, mạng của tôi đã sớm không nằm trong tay tôi nữa rồi." Lôi nghiêm túc đi lên phía trước, đôi đồng tử đen gắt gao nhìn chằm chằm Lý Việt Bạch: "Còn cậu... Nhất định phải sống sót, trong tay cậu có hạm đội X, nó đủ để bảo vệ cậu thoát đi."

Cảnh tượng như vậy, khiến Lý Việt Bạch có chút hoảng hốt, không khỏi nhớ tới khung cảnh bản thân nhìn thấy khi vừa xuyên qua.

Lôi là người đầu tiên mình thấy khi đi đến thế giới này, hơn nữa, khi đó bản thân còn nhất thời khí thịnh, khoác lác với hệ thống, nói tuyệt đối muốn bảo vệ tính mạng Lôi.

"Tôi đồng ý với cậu, người bạn thân mến." Lý Việt Bạch trịnh trọng nói: "Mặt khác, còn có một việc, phải nhấn mạnh cho cậu biết."

"Hả?"

"Cậu sẽ không chết." Lý Việt Bạch nói.

Lôi đầu tiên sửng sốt một chút, lập tức cười ha hả.

Y đã sớm quen với Đại tế ti đôi khi hồn nhiên ngốc nghếch như vậy, nếu có thể luôn luôn như vậy, cũng không hẳn là tệ.

Nhưng thời gian đã không còn nữa.

"Lung Nguyệt, hẹn gặp lại." Lôi giơ cổ tay lên, nhìn nhìn thời gian, liều mạng nhịn cười, xoay người đi tới phi hành khí đỗ ở hoa viên.

"Gặp lại, Lôi." Lý Việt Bạch thấp giọng nói.

Lôi không quay đầu, vẫn duy trì tư thế rời đi nhanh chóng, tay giơ lên quơ quơ.

Trong trời sao vô tận, đường đi tứ phương thông suốt.

Nếu dùng sự nhảy vọt trong kỹ thuật của tinh tế, căn cứ quân sự của Đế quốc đến quốc gia giáo hội Tinh Hoàn, chỉ cần bảy ngày.

Màn đêm ngày thứ tư buông xuống.

Trên màn trời tối đen, ánh sao giống như đá quý lạnh băng.

Quốc gia giáo hội Tinh Hoàn đã triệt để lâm vào trạng thái khủng hoảng, mọi người mỗi ngày đều kinh hồn táng đảm, lo lắng hãi hùng, người có cách đã sớm vượt lên trước đi lên hạm đội chạy nạn trốn tới một tinh hệ xa xôi, người không có cách chỉ có thể trốn trong hầm trú ẩn, cầu nguyện lửa đạn Đế quốc không lan tới nơi này.

Lý Việt Bạch đứng trong hoa viên, nhìn bầu trời xuất thần.

"Ký chủ, có phải ngài quá nhàn nhã rồi không?" Hệ thống bất đắc dĩ: "Tướng quân Ares đang gấp rút chuẩn bị động viên chiến sĩ chuẩn bị ra trận ở quân bộ suất lĩnh, ngài thế nhưng không ở cùng một chỗ với y."

"Tình huống như hiện tại, việc tao có thể làm không nhiều lắm." Lý Việt Bạch nói.

"Nhưng cũng không thể không làm gì chứ?" Hệ thống nói.

"Cũng không phải tao không làm gì." Lý Việt Bạch nghiêm túc: "Tao luôn luôn thí nghiệm các loại vũ khí mũi nhọn."

"Những phát minh vô dụng đó sao?" Hệ thống sâu sắc chế giễu: "Ngài đã nói qua, những thứ này đều không hữu dụng, còn cần thiết thử nghiệm sao? Theo tôi được biết, ngài ở trong thế giới trước kia cũng không như thế này."

"Thế giới trước kia..." Lý Việt Bạch nhớ lại một chút: "Ý mày là Côn Luân tiên sơn sao?"

"Lấy Côn Luân tiên sơn làm ví dụ đi, tư liệu biểu hiện, ngài ở thời điểm kia, có thể gọi là thức khuya dậy sớm, dốc hết tâm huyết, cẩn trọng..." Hệ thống nghiêm túc liệt kê ra một đống từ khen ngợi.

"Tình huống không giống nhau, thời điểm đó tao là một người chỉ huy quân sự vĩ đại, tay nắm trọng binh, đối mặt với kẻ địch không mạnh hơn bên ta nhiều lắm." Lý Việt Bạch nói.

"Nhưng là, thế giới hiện tại, ngài cũng đã nói nhất định phải thắng." Hệ thống nghi vấn.

"Chưa hẳn là thông qua thủ đoạn chiến tranh."

"Chẳng lẽ là nhờ vào thủ đoạn ngoại giao hoặc âm mưu sao?" Hệ thống nói: "Thứ cho tôi nói thẳng, chẳng lẽ ngài muốn lợi dụng tình cảm của Cesare đối với ngài? Loại kế sách này, ở trong thế giới của ngài có một từ chuyên môn, tên là mỹ nhân kế."

Nghe được từ mỹ nhân kế này, trong lòng Lý Việt Bạch dâng lên một trận phiền chán.

"Đừng nói vớ vẩn." Lý Việt Bạch thấp giọng quát lớn: "Tao còn chưa lưu lạc đến mức này."

"Nhưng ngài ở lần xuyên vừa rồi đã dùng." Hệ thống không phục.

Ở thế giới trước, Lý Việt Bạch vì đạt được mục tiêu, quả thật từng có tiếp xúc da thịt thân mật với đối tượng nhiệm vụ, điều này không thể phủ nhận.

"Đối tượng công lược lần trước không phải kẻ đại gian đại ác, chỉ là một đứa nhỏ có bóng ma tâm lý mà thôi." Lý Việt Bạch nói: "Hoàn toàn khác với Cesare."

"Nhưng tuổi Cesare càng nhỏ, bề ngoài càng chọc người thương tiếc." Hệ thống nói: "Nếu ngài nhất định phải dùng từ đứa nhỏ này, y ngược lại càng thích hợp hơn."

"Đừng nói nữa..." Đồng tử Lý Việt Bạch mạnh mẽ co rút, trong nháy mắt cơ hồ nói ra những từ ngữ độc ác nhất: "Nếu tiếp theo có chuyện gì xảy ra đáng để tao chờ mong, đó có thể là tự tay tao bắn nát Cesare, khiến y trở thành một ngọn lửa trong vũ trụ."

"Ký chủ, xin hãy biết tự lượng sức mình." Hệ thống nghiêm túc: "Chúng ta vẫn là bàn về đề tài trọng tâm mỹ nhân kế đi, hành động ở phương diện này ngược lại càng có khả năng."

"Không có khả năng." Lý Việt Bạch nói chém đinh chặt sắt.

"Ngài không muốn vì hoàn thành nhiệm vụ mà hi sinh bản thân sao?" Hệ thống nghi vấn: "Theo tôi được biết, lấy trình độ hiếu thắng của ngài, ngài có thể không từ thủ đoạn."

"Vấn đề không phải ở tao, mà là ở Cesare." Lý Việt Bạch hít một hơi sâu: "Cho dù đúng là người trong lòng y, y cũng sẽ không hạ thủ lưu tình."

Vô luận là trong nguyên tác, hay trong hiện tại, Cesare đối với Lung Nguyệt thủy chung có một loại cảm tình mơ hồ, trong đó bao hàm vài phần ** cùng vài phần ỷ lại.

Nhưng y tuyệt đối sẽ không bởi phần tình cảm này mà sinh ra nhân từ, cho dù chỉ một chút.

"Quả thế không sai." Hệ thống thừa nhận.

"Cho nên, điểm may mắn của tao chính là ít ra tao là người xuyên qua, chí ít có sự giúp đỡ của mày, hệ thống thân ái." Lý Việt Bạch cười cười: "Hiện tại, xin hãy nói cho tao biết vị trí của Cesare."

Hệ thống tuần tra một lát, trả lời: "Hiện tại y là chỉ huy hạm đội tiên phong của Đế quốc Ngân hà, dàng trên đường tới đây, vị trí hạm đội là XX, XX, XX."

"A? Cách chúng ta gần như vậy sao." Lý Việt Bạch trầm tư.

"Vâng, thời gian dự tính chỉ còn hai ngày hai đêm là có thể tới quốc gia giáo hội Tinh Hoàn." Hệ thống nói: "Đến lúc đó, đại chiến sẽ bùng nổ."

"Bộ phận quân bộ của chúng ta chuẩn bị ra sao rồi?"

"Đang đợi xuất phát, tùy thời nghênh chiến." Hệ thống nói: "Chúng ta không đủ năng lượng cùng quân bị (biên chế và trang bị quân sự) để đánh viễn chinh, Tướng quân Ares không thể không đổi vị trí dự tính giao chiến gần hơn một chút."

"Hạm đội Liên minh tới đâu rồi?" Lý Việt Bạch hỏi tiếp.

"Bảo trì cực ly nhất định, không xa không gần đi sau hạm đội Đế quốc." Hệ thống nói: "Liên minh đợi sau khi hạm đội Đế quốc bị tổn thất mới đến làm ngư ông đắc lợi."

"Ai cũng rất biết tính toán." Lý Việt Bạch cười nói.

"Cho nên, ký chủ, tiếp theo ngài định làm gì?" Hệ thống chờ mong hỏi.

"Làm gì?" Lý Việt Bạch nghĩ nghĩ: "Sắc trời đã tối, ngủ."

"..." Hệ thống hoài nghi ký chủ của mình đã cam phận tôi đòi.

Cứ như vậy, một ngày lại bình yên trôi qua.

Ngày kế, màn đêm buông xuống, Lý Việt Bạch lại tản bộ đến hoa viên.

Thời tiết này là mùa thu ở tinh cầu Amien, không khí dần dần chuyển mát, đêm đến, hơi lạnh gió thổi lên hoa cỏ cây cối, tản ra không khí có chút lạnh lẽo, lá cùng hoa đã sớm mất đi màu sắc tiên diễm, biến thành sắc xám khô héo, ngược lại càng hiện lên một loại mỹ cảm kỳ dị, giống như chúng nó không phải thực vật nữa, mà được tạo nên từ kim loại.

"Hệ thống, nói cho tao biết vị trí của Cesare." Lý Việt Bạch vươn tay, nắm lấy gió đêm mát rượi, tùy tiện hỏi.

"Vị trí tọa độ kỳ hạm của y là XX, XX, XX." Hệ thống trả lời: "Rất gần, có lẽ không đến một ngày một đêm là có thể tới."

"Tốt." Lý Việt Bạch cười cười, lần cuối nhìn thoáng qua hoa viên nhỏ phong cảnh kỳ mỹ, lập tức không chút do dự đi tới phi hành khí trong hoa viên.

Hắn đi lên phi hành khí, cửa khoang thuyền chậm rãi đóng lại.

"Ký chủ, phi hành khí này của ngài không khỏi quá mức xa hoa tinh xảo, năng lượng cũng không tránh khỏi dùng rất nhiều, tại thời đại chiến tranh này, quá mức lãng phí, sẽ bị dân chúng chỉ trích..." Hệ thống dong dài.

Hệ thống nói không sai, chiếc phi hành khí này hình tròn, bên ngoài dùng vật liệu hi hữu làm tầng bảo hộ, máy móc phụ kiện bên trong đều làm bằng kim loại Iridi, thao tác hệ thống phức tạp, thật sự là giá trị chế tạo xa xỉ, nhìn ở trên menu, bên trong tràn đầy năng lượng, đủ để nó bay mấy ngàn vòng quanh tinh cầu Amien.

"Tao đã tính toán qua, vừa đúng giờ." Nụ cười nơi khóe miệng Lý Việt Bạch không hề biến mất: "Đi thôi, hệ thống, cùng ta..."

"Ngài muốn tìm Tướng quân Ares sao? Hay tìm Giáo hoàng? Thủ tướng?"

"Không." Lý Việt Bạch khởi động phi hành khí: "Chúng ta đi tìm Cesare."

"Vì, vì sao?" Hệ thống ngạc nhiên đến nỗi không thể nói chuyện bình thường.

"Vì sao?" Lý Việt Bạch kỳ quái nói: "Không phải tao đã nói rồi sao? Tao muốn bắn nổ tên đó thành pháo hoa mà."

Phần đuôi phi hành khí tỏa ra ánh sáng màu lam, lơ lửng trong không trung bay lên, rất nhanh biến mất trong bóng đêm mịt mờ.

"Tôi cho rằng ngài chỉ nói miệng thôi..." Hệ thống run run.

"Làm sao có thể." Lý Việt Bạch cười nói.

Hệ thống nếu như có thực thể, chỉ sợ hiện tại đã sớm giãy dụa đập cửa khoang thuyền chạy trốn rồi.

Đại tế ti không hề có giá trị vũ lực, không hề có năng lực quân sự, chỉ dẫn theo một chiếc phi hành khí, cứ như vậy nhẹ nhàng bâng quơ nói -- định bắn nổ hoàng tử Đế quốc mang theo ngàn vạn thuyền thành pháo hoa...

Lúc hệ thống muốn phản bác, phi hành khí đã bay ra ngoài tầng khí quyển.

Hạm đội X bỏ neo gần quỹ đạo, dưới sự thao túng của Lý Việt Bạch, ào ào bay tới phía này, giống như đàn cá bao trùm phi hành khí của Lý Việt Bạch, cùng hướng tới vũ trụ đen thẳm phi tới.

Thời gian giao chiến còn một đêm.

Cesare đứng trước bàn điều khiển, nhìn màn hình lớn chợt lóe, mặt trên hiện lên những con số cùng chữ cái hỗn độn.

Y đã duy trì tư thái này trong thời gian rất lâu, cho dù cấp dưới khuyên bảo cũng không thể khiến y rời khỏi bàn điều khiển một lát.

"Điện hạ." Phó quan cung kính nói: "Còn chưa tới mười mấy giờ nữa sẽ tới quốc gia giáo hội Tinh Hoàn, ngài có cần nghỉ ngơi một lát không ạ?"

"Không cần." Cesare đối với phó quan lễ phép cười cười.

Phó quan tuân mệnh lui ra.

Các quân quan cấp dưới không ai không thích Cesare, cho dù vị hoàng tử điện hạ này xuất thân không tốt, diện mạo lại yểu điệu như búp bê... Nhưng y có lối suy nghĩ nhanh nhẹn, làm việc quyết đoán, cơ hồ không gì không biết không gì không thể, mặc dù có chút kiêu ngạo, nhưng so với các hoàng tử khác thân thiết hữu lễ hơn nhiều, lại thưởng phạt phân minh... Các quân quan cấp dưới không chút nghi ngờ, có Điện hạ Cesare làm quan chỉ huy tiên phong, tuyệt đối có thể không đánh mà thắng nắm gọn LAJ8807 của quốc gia giáo hội Tinh Hoàn.

Trong lữ trình sáu ngày này, Cesare hầu như không chút nghỉ ngơi, áp súc thời gian ngủ đến cỡ nhỏ nhất, cho dù là trạng thái đang ngủ, cũng thời khắc bảo trì cảnh giác, tùy thời lưu ý đường đi có tình huống đặc thù gì hay không.

Ngay từ đầu, các quân quan đều không hiểu, hiện tại vẫn đang ở trên đường, có gì đáng sợ đâu?

Cesare trả lời: "Thời khắc nguy hiểm nhất là thời khắc đi tới chiến trường, huống chi, ta ở quốc gia giáo hội Tinh Hoàng có một đối thủ đáng sợ."

"Là Tướng quân Ares sao?" Ánh mắt các quân quan không khỏi sáng ngời, tất cả bọn họ đều nghe qua vị danh tướng của quốc gia này, hơn nữa đã sớm nghe được, Điện hạ Cesare cực kỳ coi trọng Tướng quân Ares...

"Không." Cesare lắc đầu, không tiếp tục trả lời.

Lung Nguyệt.

Bóng dáng Lung Nguyệt thường xuyên xuất hiện trước mắt Cesare, vẻ mặt ôn nhu cùng nụ cười thần bí... Vị Đại tế ti này, đến cùng là đang nghĩ cái gì? Đến cùng đang chuẩn bị kế sách bí mật gì để đối phó với mình?

Cesare nhíu nhíu mày, phất nhẹ ảo ảnh trước mắt.

Bỗng nhiên, tiếng cảnh báo chói tai vang lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net