Bảo bảo mau tới đây (11)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cách đây vài canh giờ trước.

Mạc Dương sau khi nói chuyện điện thoại với Ngôn Tịch liền cúp máy bỏ ra ngoài, để mặc Lâm Mặc một mình ở trong phòng.

Tình hình đã thành ra như thế này, Lâm Mặc cũng không nhàn rỗi. Cậu lập tức cấp tốc tìm biện pháp tự trốn thoát.

Cậu biết rằng Tiết Thừa Dạ nhất định sẽ đến đây cứu mình, nếu là trước kia cậu hẳn ngoan ngoãn ngồi im một chỗ để chờ cứu. Nhưng hiện tại lại xuất hiện thêm một con virus, biến số quá nhiều, không hiểu sao cậu có dự cảm không lành rằng nếu cứ im lặng mà chờ, chuyện tồi tệ hơn sẽ còn đến.

Không biết có phải do xuất phát từ ăn năn hối hận, hay do xem thường cậu, mà Mạc Dương chỉ trói tượng trưng vài vòng. Tất nhiên vài vòng này cũng đã đủ khiến Lâm Mặc không chạy đi đâu được, nhưng về tổng thể cậu vẫn cử động đôi chút. Cậu dáo dác mắt nhìn xung quanh phòng, ánh mắt liếc nhìn tới một cây sắt gãy đầu nhọn hoắt chĩa ra ngoài, lập tức mừng rỡ lết tới đó. Hai tay cậu cọ xát với thanh sắt, hy vọng có thể mượn phần mũi nhọn này cắt đứt dây thừng trói lại.

Nhiều lần cọ trúng da, Lâm Mặc cảm giác được đau đớn truyền lên đại não, hít một hơi thật mạnh cố gắng không phát ra tiếng. Chất lỏng dính nhớp chảy từ cổ tay cậu xuống sàn nhà, thấm ướt một mảng.

Ước chừng mười lăm phút, dây trói cổ tay Lâm Mặc mới cắt được phân nửa, bên ngoài lại vang lên tiếng bước chân lộp cộp. Lâm Mặc trong lòng hô to hỏng bét, không biết phải giấu thế nào, dứt khoát làm bộ té xỉu.

Mạc Dương vừa mở cửa ra, đập vào mắt y là hình ảnh thiếu niên gầy gò nằm co người trên sàn nhà, gương mặt trắng nhợt nhạt thiếu sức sống, phía sau lưng vẫn còn loang lổ từng mảng máu. Y hoảng sợ bước vào xem xét kỹ, phát hiện lồng ngực cậu vẫn còn phập phồng, lo lắng mới giảm đi mấy phần.

"Có chuyện gì vậy?"

Một nam nhân tầm hai mươi bảy, hai mươi tám tiến vào phòng ngay sau Mạc Dương. Nếu Lâm Mặc mở mắt ra nhìn, nhất định ngạc nhiên vô cùng, bởi vì gương mặt người này có đến ba phần giống Tiết Thừa Dạ.

Ngôn Tịch nhíu mày, cúi người xuống xem xét, sau đó gọi điện thoại: "Mang theo đồ y tế cứu thương vào, nhanh."

Nói rồi, gã quay sang Mạc Dương mỉa mai: "Chỉ canh giữ có một kẻ ngốc cậu cũng không làm được, vậy mà muốn tự mình giết Tiết Thừa Dạ sao."

Sắc mặt Mạc Dương tái nhợt, y định phản bác, nhưng sau đó như nghĩ lại, cúi đầu cắn môi.

Ngôn Tịch không muốn dây dưa nhiều với Mạc Dương, gã kéo Lâm Mặc dậy, khiêng cậu lên vai rồi bước ra ngoài: "Cậu xử lý Tiết Thừa Dạ, tôi xử lý vật nhỏ này."

Cánh cửa đóng sầm ngay trước mắt Mạc Dương, chôn y sâu vào bên trong bóng tối.

Lâm Mặc giả vờ hôn mê bất tỉnh nghe rõ toàn bộ câu chuyện, trong lòng ngứa ngáy chỉ muốn cắn chết cái tên dự định mưu sát người yêu cậu. Bất quá cậu còn chưa đến nỗi đánh mất lý trí, biết lúc này không phải thời điểm thích hợp, cho nên âm thầm ghi nợ báo thù sau.

Ngôn Tịch cũng không đem Lâm Mặc đi xa, chỉ đơn giản khiêng cậu lên xe. Bên trong xe đã được cải tạo lại, cho dù có mười người ngồi cũng không chật, thậm chí còn có giường, sofa, tivi,... hệt như một căn phòng thu nhỏ. Lâm Mặc hơi hé mắt nhìn thấy khung cảnh này, liền lên ý định xem trốn thoát từ chỗ nào dễ nhất.

Thủ hạ Ngôn Tịch cầm hộp y tế đến băng bó cho cậu. Bởi vì vết thương, họ buộc phải cởi dây trói ra. Điều làm Lâm Mặc ngạc nhiên chính là, Ngôn Tịch chẳng những cho cởi trói tay mà còn cởi trói chân. Gã đây là có ý định gì? Hay chẳng qua quá tự tin rằng cậu trốn không thoát? Ngàn dấu chấm hỏi cứ như thế chạy qua trong lòng cậu.

Sự thật chứng mình chẳng qua Ngôn Tịch không cho rằng một đứa ngốc như cậu có thể thoát được mà thôi. Sau khi băng bó xong, gã cho thuộc hạ lui, còn chính mình ngồi trên ghế sofa, hai chân gác lên ghế đệm phía trước, thản nhiên hút thuốc. Tay phải gã xoay xoay một chiếc remote điều khiển, bấm bấm vài nút, màn hình trước mặt chợt lóe sáng như đang khởi động.

Lâm Mặc còn đang suy tính nên vờ vịt đến bao giờ, 419 trong đầu cậu đột nhiên nhảy ra: [Cảnh báo! Phát hiện virus! Cảnh báo!]

Âm thanh này khiến mí mắt cậu không khỏi giật giật. Virus? Trong phạm vi năm mét này, ngoại trừ cậu với tên khốn nào đó định mưu sát người yêu cậu kia làm gì còn ai. Cho nên tên này chính là virus?!

Lòng hiếu kỳ quá nặng khiến Lâm Mặc không thể không mở mắt ra nhìn, vừa vặn lúc đấy Ngôn Tịch quay đầu lại, hai người mắt đối mắt, bầu không khí ngưng trọng có chút nói nên lời.

Nhìn gương mặt ba phần giống Tiết Thừa Dạ, kết hợp thêm cái tên "Ngôn tiên sinh", Lâm Mặc khá chắc chắn rằng đối phương chính là Ngôn Tịch. Trong nguyên tác Ngôn Tịch cũng chỉ là một pháo hôi nhảy nhót qua đường, chẳng được bao lâu thì bị Tiết Thừa Dạ uy vũ đập bẹp. Không ngờ lại bị virus chiếm xác, bây giờ còn leo lên làm boss phản diện!

"Tỉnh rồi thì không cần giả vờ nữa đâu."

Gã biết! Chuông cảnh báo trong lòng Lâm Mặc reo vang inh ỏi, thân thể cứng đờ lại, vô thức làm ra động tác phòng bị.

Ngôn Tịch ngồi xuống giường, nhìn thấy cậu cố gắng tạo khoảng cách với mình, khóe miệng cong lên: "Nếu đã tỉnh thì cùng lại đây xem vài thứ hay ho nào."

Nói rồi gã bấm một nút nhỏ màu xanh, màn hình ti vi tự động xoay sang, đến khi đối diện tầm mắt Lâm Mặc mới dừng lại.

Nhưng lúc này đây Lâm Mặc chẳng còn lòng dạ nào tán thưởng công nghệ kỹ thuật cao nữa. Bởi vì trên màn hình đang chiếu chính là Tiết Thừa Dạ cùng Mạc Dương!

Đồng tử Lâm Mặc hơi co lại, hai tay nắm chặt drap giường. Hành động này của cậu quá mức lộ liễu, ngay cả Ngôn Tịch kế bên cạnh cũng nhìn thấy. Gã lắc lắc đầu cười đểu giả: "Lo lắng cho ca ca yêu dấu của cậu sao?"

Đột nhiên, bất thình lình không hề báo trước, tay gã túm lấy cằm Lâm Mặc. Quán tính thân thể khiến cậu bất thình lình ngã ra sau, đầu đập mạnh xuống giường, ong ong cả lên. Mà Ngôn Tịch dường như không nhận ra, ánh mắt lộ một vẻ say mê khó tả nhìn chằm chằm cậu.

Chuông cảnh báo trong lòng Lâm Mặc càng vang dữ dội. Gã đây là định giết người diệt khẩu sao? Hay định dùng cái chết của cậu kích thích Tiết Thừa Dạ? Hàng vạn kịch bản cẩu huyết chạy ngang qua đầu cậu roẹt roẹt chỉ trong vài giây ngắn ngủi.

"Lâm Mặc, không cần giả vờ nữa đâu."

Đầu óc Lâm Mặc chính thức nổ tung.

Đệch đệch đệch! Ngôn Tịch làm thế éo nào biết được tên thật của cậu?! Ngôn · bị virus chiếm xác · Tịch làm thế éo nào biết được tên thật của cậu hả?!!!!

Trong lòng Lâm Mặc điên cuồng kêu gào 419, thế nhưng nó vẫn thủy chung không một tiếng động đáp lại.

"Đừng cố công nữa, hệ thống của em không nghe thấy đâu."

Biểu tình trên gương mặt Lâm Mặc nứt ra, hệt như một chiếc gương bị rạn. Cậu từ từ chuyển tầm mắt hướng lên nhìn đối diện Ngôn Tịch, thu hết dũng khí trong lòng không tránh né nữa.

Tuy không biết làm thế nào gã biết được tên của cậu cũng như sự tồn tại của hệ thống, nhưng nếu gã đã biết rồi, cậu không cần phải làm bộ làm tịch chi nữa.

Ánh mắt Lâm Mặc lạnh xuống, giọng nói thanh bằng hoàn toàn không hề giống một người bị chứng si ngốc: "Anh là ai? Mục đích của anh là gì?"

Ngôn Tịch dường như rất hài lòng với thái độ thức thời của Lâm Mặc. Gã nhếch mép cười: "Dù sao hiện tại em cũng không quen biết tôi. Còn về mục đích... đương nhiên là giết Tiết Thừa Dạ."

Nghe đến đây, tâm Lâm Mặc liền chùng xuống, hận không thể xông lên đấm cho kẻ đối diện vài phát.

Dù sao cũng có gen Tiết gia, bộ dạng Ngôn Tịch lúc lớn lên dĩ nhiên không tồi. Mặc dù so sánh với Tiết Thừa Dạ không bằng, nhưng nếu đặt chung giữa dòng người ngoài đường, tuyệt đối là một sự tồn tại vô cùng chói mắt. Từ trên xuống dưới của gã không có chỗ nào không toát lên khí chất tà mị, quyến rũ. Có thể nói là hoàn toàn một trời một vực so với miêu tả Ngôn Tịch trong nguyên tác.

Lâm Mặc đối với người đẹp xưa nay luôn ôm chút tâm trạng thưởng thức. Nhưng khi đối phương biến thành Ngôn Tịch, cậu chẳng những không cảm thấy vui thích gì, trái lại còn bị ghê tởm đến buồn nôn.

Mắt thấy những ngón tay của Ngôn Tịch có xu hướng di chuyển lên môi mình, cậu lạnh lùng nói: "Buông tay ra."

Ngôn Tịch không buồn quan tâm lời cậu nói, ngón tay vẫn ương bướng nhét vào miệng cậu. Mà Lâm Mặc cũng không chịu khuất phục, ngay khi gã vừa cho ngón tay vào, liền dùng hết toàn bộ sức lực cắn chặt xuống!

Mùi vị rỉ sắt rơi xuống khoang miệng cậu, khiến cậu khó chịu vô cùng. Một cái cắn này dùng không biết bao nhiêu là sức của Lâm Mặc, cho dù Ngôn Tịch có khỏe hơn cậu, trừ phi gã mình đồng da sắt, bằng không không thể không đau.

Quả nhiên, Ngôn Tịch ăn một cái cắn này, sắc mặt vặn vẹo như nuốt phải ruồi bọ, buộc lòng rút tay ra. Ánh mắt gã thâm trầm nhìn Lâm Mặc, ngay khi cậu cho rằng gã chuẩn bị cho mình một bạt tai, Ngôn Tịch đột nhiên rút lại hết cảm xúc, mặt vô biểu tình đi băng bó ngón tay.

"Thôi, dù sao Tiết Thừa Dạ cũng sắp chết, tôi không chấp nhặt với em."

Lâm Mặc đang lồm cồm bò dậy nghe được câu này, sắc mặt thối vô cùng. Loại virus mở miệng một câu hai câu liền đòi giết nam nhân của cậu, khẳng định không phải thứ tốt lành gì!

Trên màn hình chiếu, lúc này Tiết Thừa Dạ đã cởi áo khoác ném sang một bên, mà Mạc Dương đối diện đã nâng súng lên. Tivi chỉ chiếu hình chứ không phát ra tiếng, Lâm Mặc hoàn toàn không nghe được bọn họ nói gì. Nhưng chỉ cần cậu không bị ngốc, liền có thể chắc chắn mười phần rằng đó đều là những lời không tốt đẹp gì mấy.

Không có người bảo vệ, lại không liên lạc được với 419, Lâm Mặc hoàn toàn trơ trọi. Cậu không dám phó mặc cho trời, liền nhanh tay cầm chai rượu bên cạnh đập mạnh vào cạnh tủ một cái. Chai rượu vỡ làm đôi, nửa phần đầu nằm trong tay Lâm Mặc, mảnh nhọn thủy tinh lởm chởm. Đối diện Ngôn Tịch vừa mới băng bó vết thương xong, cậu cố giữ cho bản thân tỉnh táo, cắn răng nói: "Không được lại gần!"

Cậu rất sợ, sợ vô cùng. Không phải sợ vì bản thân đang bị nhốt trong phòng kín cùng một con virus chưa rõ nguy hiểm thế nào, mà là sợ Tiết Thừa Dạ xảy ra chuyện. Khác với cậu thân là ký chủ, cậu không biết nam nhân của cậu kỳ thực là gì. Một chuỗi số liệu biến dị? Một loại virus khác? Tóm lại cho dù là thân phận nào, mục đích của virus không ngoài giết chết Tiết Thừa Dạ, cậu hoàn toàn không nắm chắc nếu như hắn chết trước khi virus chết đi, liệu hắn có thể còn tiếp tục tồn tại hay không.

Trong mắt Ngôn Tịch món vũ khí đó của cậu chẳng khác gì đồ chơi cho trẻ con. Gã cười nhạt một tiếng, tiến lại gần, sau đó chậm rãi mở hộc tủ lấy ra một khẩu súng lục đen bóng.

Lâm Mặc không muốn cho gã có cơ hội, ngay khi tay gã vừa định kéo hộc tủ, cậu bất ngờ đánh úp đến, nửa vỏ chai vỡ trong tay không chút chần chừ nhanh ngoan chuẩn cắm thẳng về phía tim Ngôn Tịch!

Bị đánh lén, Ngôn Tịch buộc lòng buông tay thả khẩu súng xuống, hai tay nhanh chóng vật lấy Lâm Mặc. Sức gã khỏe hơn cậu, động tác cũng tinh chuẩn cực kỳ, Lâm Mặc chỉ mới vừa thấy đầu óc một trận quay cuồng, vỏ chai trong tay đã bị lấy mất ném sang một bên, mà bản thân thì nằm trên sàn nhà.

Hai tay cậu bị Ngôn Tịch giữ lấy, gã cười tà nguy hiểm: "Chơi như vậy nguy hiể..."

Còn chưa kịp dứt lời, sắc mặt Ngôn Tịch đột nhiên kịch liệt biến đổi. Gã vặn vẹo ngũ quan, hét lên một tiếng kêu thảm thiết, hai tay vốn đang giữ lấy tay Lâm Mặc liền buông ra, thống khổ ôm lấy đầu quỳ sụp xuống sàn.

[Nhanh! Trình diệt virus chỉ có thể ảnh hưởng nó trong vài giây thôi!]

419 đột nhiên nhảy ra gào to trong đầu Lâm Mặc. Thời điểm Ngôn Tịch chạm vào Lâm Mặc lúc nãy, kết nối của nó với ký chủ liền bị đóng lại, hoàn toàn không quan sát được thời điểm bên ngoài. Nhưng 419 nói thế nào vẫn là hệ thống đã qua đào tạo, gặp phải chuyện như vậy liền nhanh chóng ứng biến, lập tức cài đặt phần mềm diệt virus tự động do chủ hệ thống cung cấp trước kia vào. Nếu là loại virus nhỏ yếu, chỉ một phần mềm này cũng đủ tiêu diệt đối phương. Chỉ là sức mạnh của con virus này không đo lường hết, bản thân nó cũng không dám chắc có thể ảnh hưởng đối phương bao lâu.

Bất quá không cần nó nhắc nhở, ngay giây phút Ngôn Tịch hơi buông lỏng tay, Lâm Mặc đã nhanh chóng chớp thời cơ thoát ra ngoài. Cậu nhào một vòng trên sàn, chộp lấy khẩu súng lục, không chút do dự một tay gắt gao bám lấy cổ gã, tay còn lại cầm súng dí sát thái dương: "Chơi đùa như vậy là đủ rồi, Ngôn tiên sinh."

[Mau giết gã! Cậu còn chần chờ gì nữa!]

"Hiện tại chưa được!" Lâm Mặc trả lời.

Ngôn Tịch tỉnh táo lại dần trong cơn đau, nhận ra bản thân bị người khống chế, sắc mặt có hơi đen. Nhận ra đối phương có ý không an phận, nòng súng trên thái dương Ngôn Tịch lại ấn mạnh vài lần: "Không được nhúc nhích."

Bị Lâm Mặc đe dọa, Ngôn Tịch không thể không an phận. Bằng cách truyền dữ liệu vào thể xác một nhân vật trong thế giới, virus mới có thể xâm nhập tiếp cận dữ liệu gốc thế giới ấy. Nhưng ngược lại chúng cũng sẽ gặp một nhược điểm chí mạng, đó là nếu cơ thể đó chết, bọn chúng cũng sẽ bị đẩy ra khỏi thế giới. Vì vậy Ngôn Tịch dù không cam lòng, cũng không dám làm liều.

Lâm Mặc có thể dễ dàng giết chết Ngôn Tịch ngay bây giờ, nhưng sau khi giết gã, chỉ dựa vào một khẩu súng này cậu khẳng định không có cơ hội trốn thoát khỏi đám thủ hạ bên ngoài, nói gì bảo vệ Tiết Thừa Dạ an toàn rời đi.

"Mau gọi điện thoại cho Mạc Dương, kêu y ngừng lại ngay lập tức."

"Y không nghe đâu." Ngôn Tịch cười phá lên, "Mạc Dương vốn định đồng quy vu tận cùng Tiết Thừa Dạ, y làm gì còn quan tâm mệnh lệnh của tôi."

Lời nói của gã khiến Lâm Mặc càng thêm hoảng hốt vài phần. Không thể chờ thêm được nữa! Lâm Mặc kéo gã đứng dậy, dùng chân đá cửa xe lôi gã xuống. Thuộc hạ xung quanh nhìn thấy tình trạng của Ngôn Tịch định lao lên cứu, lại bị cậu gào to uy hiếp: "Kẻ nào dám lại gần tôi liền bắn chết gã!"

Bị những lời như vậy đe dọa, đám thuộc hạ chần chừ một hồi, cuối cùng vẫn không dám ra tay. Không phải bọn họ trung tâm gì với chủ, chẳng qua Ngôn Tịch là người trả tiền cho họ. Ngôn Tịch chết, bọn họ liền hóa ra mất cả chì lẫn chài, đến lúc đó có bắt được thiếu niên này thì làm ăn gì được nữa.

Lâm Mặc mặc kệ đối phương có nghe hay không, kéo Ngôn Tịch cao hơn cậu nửa đầu một đường đi thẳng đến vị trí nhà kho. Ngoài mặt cậu vẫn bình tĩnh lạnh lùng, chỉ có chính cậu biết kỳ thực lòng bàn tay cầm súng của cậu đã dính nhớp mồ hôi rồi.

Khi Lâm Mặc vừa tiến tới cửa, bên trong liền vang vọng ra một tiếng đoàng cực lớn! Trái tim cậu thắt lại, không thèm để ý nguy hiểm gì nữa, vội vã đạp cửa lao vào hét to: "Tiết Thừa Dạ!"

Lúc này đây Mạc Dương đang đứng đối diện, khẩu súng trên tay vẫn còn bốc khói. Mà Tiết Thừa Dạ khuỵu gối xuống sàn, máu từ một bên cánh tay tuôn ra không dứt. Nghe thấy tiếng kêu của Lâm Mặc, cả hai cùng theo bản năng quay mặt lại nhìn, trong mắt đều tràn ngập sửng sốt.

Lâm Mặc hiện tại cũng không còn quan tâm người khác nghĩ gì về mình, đối diện Mạc Dương lạnh lùng nói: "Buông súng xuống, hoặc tôi giết chết gã."

Mạc Dương ban đầu sửng sốt, sau đó đột nhiên phá lên cười ha hả: "Gã? Sống chết của gã thì liên quan gì đến tôi?"

Dường như cảm thấy việc Lâm Mặc đem Ngôn Tịch ra đe dọa mình là một loại chuyện buồn cười đến cỡ nào, Mạc Dương còn mỉa mai thêm: "Nếu cậu có thể giết chết gã, tôi liền rất vui lòng."

Nhận ra Ngôn Tịch không uy hiếp được Mạc Dương, Lâm Mặc cắn răng tung con bài tẩy cuối cùng: "Cha của anh trước kia từng phản bội Tiết Chấn Lôi rồi bỏ trốn, vì vậy mới bị ông ta giết chết báo thù! Nợ nần ân oán người đời trước đã xong, anh không cần tìm Tiết Thừa Dạ để giải quyết!"

Thông tin mới mẻ ập vào đầu Mạc Dương khiến môi y tái bệch, run rẩy: "Không, không có khả năng..."

Người cha y luôn yêu quý tôn sùng, sao có thể từng làm việc dưới trướng một gia tộc hắc đạo? Ông ấy chính trực nghĩa khí, hết lòng với gia đình, hòa thuận cùng hàng xóm, sao có thể? Không đời nào! Đây nhất định dối trá! Đối phương chỉ đang cố lung lạc y rồi nhân cơ hội phản đòn mà thôi!

Nhưng nếu đó là thật thì sao? Giọng nói bên tai Mạc Dương thì thầm với y. Vì cái gì Tiết Chấn Lôi phải sai người giết chết một người dân bình thường? Chẳng phải y luôn cảm thấy trong chuyện này có uẩn khuất đấy ư? Chỉ là y muốn tìm cách quên đi, làm bộ như không hề hay biết. Như vậy cha y sẽ mãi mãi là người cha kính yêu của y, mà Tiết Thừa Dạ vẫn là kẻ thù của y.

"Nói dối! Ông ấy sao có thể làm như vậy?! Ông ấy sao có thể làm loại chuyện như vậy?!!!"

Thời điểm này dù mắt mù thế nào cũng nhận ra trạng thái tinh thần của Mạc Dương đã không còn bình thường. Tiết Thừa Dạ chống đỡ đứng dậy, đối với Lâm Mặc quát to: "Ai cho em tới đây! Nhanh đi đi!"

Giờ phút này, quả thực hắn chẳng còn hơi sức đâu để nghĩ kỹ nữa. Ví dụ như làm thế nào em hắn khống chế được Ngôn Tịch. Hay ví dụ như tại sao hiện tại tiểu Hồng không giống bộ dạng người si ngốc. Tóm lại những vấn đề đó lúc này quá xa vời đối với Tiết Thừa Dạ, trong đầu hắn chỉ còn nghĩ được một chuyện duy nhất: tiểu Hồng đang gặp nguy hiểm!

"Tôi đã bảo rồi, y sẽ không..."

Bang!

Hai mắt Ngôn Tịch trợn trừng, giống như không thể nào tin được. Cơ thể gã cứng đờ rồi mềm nhũn, té ngã xuống sàn như búp bê đứt dây, máu đỏ tươi bắn văng tung tóe.

Mà Lâm Mặc gần hết khuôn mặt trắng nõn dính máu, trên tay còn cầm khẩu súng vừa mới bóp cò, chẳng khác gì một ác quỷ hiện thân.

Cậu đương nhiên sẽ không quên rằng các nhân vật phản diện chết chính là vì nói quá nhiều. Nếu Ngôn Tịch không thể dùng để đe dọa Mạc Dương, vậy gã cũng không cần thiết sống nữa.

Kỳ thực lấy sức lực thân thể này của Tiết Kinh Hồng, làm được một loạt những chuyện như vậy đã là hạn cuối của Lâm Mặc. Cậu giống như vừa vắt kiệt từng giọt sức lực cuối cùng, chỉ cần đẩy nhẹ một cái cũng ngã được. Nhưng cậu không thể buông tay. Nếu cậu ngã xuống, ai sẽ bảo vệ cho Tiết Thừa Dạ.

Lúc bị bắt cóc Lâm Mặc đang ở trong phòng, hoàn toàn không mang giày, cho nên đến tận bây giờ cậu vẫn đi chân trần. Bàn chân trắng nõn như sứ bước đi trên nền máu đỏ tươi khiến kẻ khác nhìn vào đột nhiên quỷ dị nảy sinh cảm giác ma mị lạnh lẽo.

Lâm Mặc cứ tưởng như mình sắp ngã gục tới nơi, thì ngay sau đó một lồng ngực ấm áp liền ôm lấy cậu. Khí tức quen thuộc khiến chóp mũi cậu có chút ngứa ngáy, lại thoải mái dễ chịu không thôi: "Ca..."

Tiết Thừa Dạ đau xót vô cùng ôm lấy em trai hắn. Tiểu Hồng hắn nâng niu trong lòng bàn tay, muốn dâng toàn bộ những thứ tốt đẹp lên cho em ấy, thế mà giờ đây gương mặt trắng bệch dính đầy máu, cặp mắt vô thần từng bước tiến lại gần hắn. Cánh tay hắn xiết chặt khiến cậu càng chôn sâu vào ngực, chỉ hận không thể khiến cậu hòa làm một với máu xương bản thân.

Tay hắn nhanh chóng đoạt lấy khẩu súng trong tay cậu. Lâm Mặc vốn đã cạn kiệt sức lực, lại không hề có chút đề phòng nào đối với người yêu, cho nên khẩu súng cứ dễ dàng như thế liền rơi vào tay đối phương.

Mạc Dương lúc này cũng đã thoát ra khỏi sự bàng hoàng, y hoảng hốt nâng súng lên ý đồ giết chết Tiết Thừa Dạ. Nhưng Tiết Thừa Dạ là kẻ sống trong súng đạn từ nhỏ, làm sao có thể dễ dàng như vậy liền bị bắn trúng. Một phát súng vừa rồi, hắn chỉ né để vị trí đạn găm vào nơi không nguy hiểm đến tính mạng, chẳng qua là vì chưa rõ tình trạng của tiểu Hồng ra sao. Nay tiểu Hồng đã an toàn trong vòng tay hắn, hắn việc gì phải đứng im chịu đạn.

Đoàng đoàng đoàng!!! Theo tiếng súng liên tiếp vang lên, Tiết Thừa Dạ nhanh nhẹn ôm Lâm Mặc tránh né. Mạc Dương sau mỗi phát súng đều không trúng mục tiêu, tức giận đến đỏ mắt, răng cắn chặt đến muốn chảy máu, hai tay xiết chặt càng thêm nhẫn tâm nhắm vào chỗ hiểm mà bắn. Đáng tiếc, Tiết Thừa Dạ không phải loại người chỉ biết né tránh. Mắt thấy y vừa định bóp cò thêm lần nữa, hắn giơ súng lên bắn về phía Mạc Dương. Mạc Dương bị tập kích bất thình lình, thần hồn lại đã sụp đổ, né tránh thất bại, viên đạn găm sâu vào xương quai xanh.

Mặc dù Mạc Dương là cảnh sát phân đội đặc biệt được đào tạo chính quy, nhưng xét cho cùng gần một năm nay vì tiến vào Tiết gia điều tra y đã không đụng tới súng, năng lực giảm đi so với trước kia. Huống

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net