Bảo bảo mau tới đây (13)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Mặc ở Hawaii chơi đùa vui đến quên trời quên đất, đến khi cậu quay trở về Tiết gia, cho dù có cẩn thận bôi kem chống nắng, màu da trắng hồng vẫn trở nên rám nắng rồi.

Mà trái ngược với Lâm Mặc thảnh thơi vui vẻ, vừa về đến nơi Tiết Thừa Dạ liền phải lao đầu vào xử lý công việc tồn đọng. Hắn cũng rất muốn ngày ngày ở bên cạnh cậu vui vẻ lắm chứ, khổ nỗi công ty cần có người đứng ra lãnh đạo, hoàn toàn không dứt ra được.

Trái với tâm trạng vui vẻ của Lâm Mặc, 419 ở trong trạng thái tồi tệ cực kỳ. Nó là hệ thống, cho nên không lý giải được cái lý do muốn được ở bên cạnh người yêu của mình mà Lâm Mặc đưa ra, ngược lại còn cảm thấy nếu cậu chết nhanh chết sớm, bọn họ vừa có thể về không gian báo cáo cho chủ hệ thống, Tiết Thừa Dạ cũng được an toàn (theo như Lâm Mặc não bổ, kỳ thực 419 không tin), đó mới biện pháp vẹn toàn.

[Chơi đùa cũng đã đủ, chừng nào cậu mới chịu quay về?]

Lâm Mặc bị hỏi đến chột dạ, nhưng vẫn kiên quyết đáp: "Cứ từ từ. Dù sao virus đã rời khỏi đây, chúng ta tiếp tục làm nhiệm vụ mới là tốt nhất."

[Nếu hiện tại cậu lập tức thoát khỏi thế giới này báo cáo mọi việc lại cho chủ hệ thống, tôi đảm bảo phía tổng bộ nhất định sẽ bồi thường cho cậu. Số điểm năng lượng bồi thường còn lớn hơn cả điểm làm nhiệm vụ, cậu không muốn sao.]

Muốn, ai mà không muốn chứ. Tiểu nhân trong lòng Lâm Mặc bi phẫn cào tường. Cậu thèm điểm năng lượng đến chết luôn, nhưng đừng hòng lấy nó ra để dụ dỗ cậu!

"Cậu im đi! Cho dù cậu có vứt mười vạn điểm năng lượng vào mặt tôi, tôi cũng sẽ không chia tay Tiết Thừa Dạ đâu!" Lâm Mặc bi phẫn ôm ngực nói.

419: [...]

Nhất định là bị virus ăn mòn IQ rồi, nếu không vì sao trình độ trí tuệ càng ngày càng đi xuống như thế này.

Lâm Mặc: "... Nói chung khi nào cậu biết yêu rồi sẽ hiểu được cảm giác của tôi."

419: [Nếu vậy tôi thật mừng là cái ngày đó sẽ không đến. Nhưng tóm lại cậu cũng phải dự định khi nào rời đi đi chứ? Chẳng lẽ thật sự bồi hắn cả đời?]

Thực sự là cậu có ý định này, khụ, bất quá Lâm Mặc biết rõ nếu nói ra sẽ nhận được một tràng lên lớp của 419, vì vậy ra vẻ nghiêm túc thở dài: "Cho dù có rời đi cũng phải có một lý do hợp lý đi chứ. Tôi đâu thể tự dưng đang vui vẻ lại đi tự tử được, cậu không cảm thấy quá phi logic sao?"

419: [Cho nên cậu muốn có một lý do chết hợp lý?]

Không hiểu sao Lâm Mặc nghe lời này có chút hố, nhưng đâm lao phải theo lao, cậu gật đầu: "Đúng vậy."

419: [Nếu không có lý do thì sao?]

Lâm Mặc: "Thì đành chịu thôi."

419: [Được lắm, ha hả.]

Ngay sau đó hệ thống liền cắt liên lạc im lặng, không nói thêm gì nữa. Nghi ngờ trong lòng Lâm Mặc càng thêm nồng đậm, nhưng cậu tự an ủi bản thân dù sao 419 cũng không thể lao ra bóp cổ cậu được, chỉ cần cậu không tự nguyện đi chết, nó không thể làm được gì.

Sau đó cứ kiếm cớ kéo dài thời gian khanh khanh ta ta với Tiết Thừa Dạ, tốt nhất kéo đến khi cả hai đã bạc đầu đi đứng run lẩy bẩy luôn.

Ban đầu Lâm Mặc còn mang chút ngờ vực vì không liên lạc được với 419, nhưng trải qua một tháng liên tục như vậy cậu dần quen, ngược lại cũng không lo lắng nữa, vô cùng sung sướng hưởng thụ cuộc sống này.

Nói không chừng 419 không thuyết phục được cậu, cho nên chán nản tắt máy đi.

Bất quá rất nhanh Lâm Mặc liền phát hiện ra, cậu còn non và xanh lắm.

Cách đây vài ngày cậu đột nhiên bị sốt, có điều thân thể của Tiết Kinh Hồng này từ trước đến giờ không thuộc loại khỏe mạnh vạm vỡ gì, bệnh lặt vặt năm nào cũng có, Lâm Mặc liền tự động bỏ qua. Bệnh vừa dứt, cậu lại bị đau bụng. Nhưng vì ngày hôm trước vừa mới lăn giường với Tiết Thừa Dạ xong, cậu lại quy lý do cho việc đau bụng là vì vệ sinh chưa sạch sẽ. Kéo dài thêm vài tuần, Lâm Mặc lại bắt đầu mệt mỏi. Chỉ là bình thường cậu cũng chẳng vận động nhiều, cho nên một lần nữa nghĩ rằng do bản thân ở trong nhà thời gian dài mới thế.

Cho đến khi cậu chảy máu cam đầm đìa không dứt, Lâm Mặc bắt đầu nghi ngờ này không chỉ đơn thuần là nóng trong người nữa. Có những hôm cho dù không ba ba ba với Tiết Thừa Dạ, sáng sớm thức dậy cậu vẫn thấy xương cốt đau ê ẩm.

Có điều Lâm Mặc không muốn làm Tiết Thừa Dạ lo lắng, hắn đã quá bận rộn với việc ở công ty rồi, cho nên lựa chọn che dấu, quyết định tự mình tìm hiểu xem việc gì xảy ra. Cậu cũng từng thử liên lạc với hệ thống, nhưng nó lại thủy chung không đáp lại. Điều này càng khiến Lâm Mặc nghi ngờ rằng 419 cùng những triệu chứng gần đây của cậu nhất định có liên quan đến nhau.

Cậu thử điều chỉnh lại chế độ ăn của mình, mỗi ngày dành ra ít nhất một tiếng đi bộ trong vườn để tập thể dục. Quả nhiên có hiệu quả, cơ thể cậu mấy ngày sau đó cảm thấy khỏe khoắn lên hẳn. Lâm Mặc vô cùng hài lòng, cho rằng mình đã giải quyết xong vấn đề của bản thân.

Nào ngờ cậu vạn lần tính toán, rốt cuộc vẫn tính sai. Một ngày nọ, Lâm Mặc đang đùa giỡn ngồi trên người Tiết Thừa Dạ, đột nhiên đầu choáng váng, sau đó ngất đi dưới ánh mắt lo âu của hắn.

Khi cậu tỉnh lại, phát hiện bản thân nằm trong bệnh viện, mà Tiết Thừa Dạ lại đang ngồi bên cạnh giường. Nhìn ánh mắt phờ phạc của hắn, Lâm Mặc bất giác cảm nhận bệnh tình của mình có lẽ không như bản thân vẫn luôn nghĩ. Cậu gượng cười giả ngu an ủi hắn: "Chỉ là hơi mệt mỏi quá nên ngất đi thôi. Tối nào ca chẳng làm em ngất đi vài lần."

Tiết Thừa Dạ mím môi, cuối cùng cũng vẫn hé miệng ra giọng khàn khàn: "Ừ, cho nên tiểu Hồng cần phải bồi bổ nhiều vào."

Rốt cuộc hắn vẫn không thể nói ra sự thật.

Cách đây vài tiếng trước, hắn cầm tờ giấy xét nghiệm trên tay, giọng nói khủng hoảng không thể tin nổi: "Ông nói cái gì?"

Vị bác sĩ này làm trong nghề lâu năm, từng thấy qua nhiều trường hợp người nhà bệnh nhân khi nhận được kết quả đều là một mặt sửng sốt hoặc không tin tưởng, cho nên vô cùng kiên nhẫn giải thích lại: "Dựa theo kết quả xét nghiệm, Tiết nhị thiếu đang bị ung thư máu giai đoạn cuối..."

"Việc này là không thể nào!" Tiết Thừa Dạ không thể tin nổi mà hét to, "Mới cách nửa năm trước em ấy vừa làm kiểm tra tổng quát toàn thân ở bệnh viện này, hai tháng trước còn có thể khỏe mạnh bay ra nước ngoài! Làm thế nào chỉ trong thời gian ngắn ngủi liền bị ung thư máu giai đoạn cuối?!"

"Giai đoạn đầu của ung thư máu thường rất khó phát hiện, cho nên nếu bị nhầm lẫn thành các triệu chứng bệnh thông thường khác cũng không có gì lạ. Tốc độ phát triển của ung thư rất nhanh, cho dù vừa kiểm tra toàn thân nửa năm trước cũng không phải không có khả năng."

"Hoang đường..." Tiết Thừa Dạ lần đầu tiên thất sắc biểu hiện rõ rệt trên mặt, không ngừng lặp lại, "Chuyện này sao có thể..."

Người nhà bệnh nhân thường không chấp nhận rằng người thân của họ vốn đang yên lành lại phát hiện ra bị ung thư giai đoạn cuối, vì thế thái độ của Tiết Thừa Dạ cũng không ngoài dự đoán của bác sĩ. Nghĩ đến tình cảnh Tiết gia hiện tại chỉ còn hai anh em, ánh mắt bác sĩ nhìn Tiết Thừa Dạ càng mang theo vài phần đồng cảm.

Mẫu thân của Tiết Thừa Dạ cũng vì bệnh ung thư dạ dày mà qua đời. Có điều khi đó bà ta cũng đã ngoài bốn mươi tuổi, mà vị nhị thiếu gia này lại chỉ mới tầm hai mươi.

Điều đáng sợ của ung thư máu, đó chính là khoa học vẫn chưa tìm ra được cách điều trị. Cho dù có cố gắng chạy chữa như thế nào đi chăng nữa, kết quả khá nhất vẫn chỉ là kéo dài cho bệnh nhân được thêm vài năm mà thôi.

Đến phút cuối cùng, không còn con đường nào khác ngoại trừ tử lộ dành cho vị nhị thiếu gia này.

"Tiết tiên sinh, ngài cũng không cần quá bi quan. Chỉ cần tuân theo phác đồ điều trị, nhị thiếu liền có thể kéo dài sự sống thêm vài năm. Khoa học đang phát triển hàng ngày, nói không chừng vài năm sau sẽ tìm được biện pháp điều trị dứt điểm cho em trai ngài."

Lời bác sĩ an ủi là thế, nhưng chính ông lẫn Tiết Thừa Dạ đều biết rõ, cơ hội này quá sức mỏng manh, gần như bằng không. Nếu ung thư máu có thể dễ dàng như thế liền tìm được biện pháp điều trị, trên thế giới đã không có nhiều trường hợp tử vong đến như vậy.

Tiết Thừa Dạ không biết bản thân rốt cuộc làm thế nào quay về lại phòng bệnh của tiểu Hồng. Nhìn gương mặt có chút xanh xao của em trai, tim hắn như thắt lại. Vì cái gì là tiểu Hồng? Tại sao trong vô số người, ông trời cứ phải nhẫn tâm chọn trúng người hắn yêu thương nhất?

Trong lòng hắn như dâng lên một cơn bão, sóng gió cuồn cuộn liên tiếp không dứt. Làm thế nào hắn nói ra sự thật này với tiểu Hồng? Kỳ thực, nói ra liệu có phải lựa chọn đúng đắn. Hắn không muốn cậu đau khổ, hắn muốn cậu có thể như mọi ngày vui sướng hạnh phúc cười hi hi bên cạnh hắn.

Cho nên hắn lựa chọn nói dối.

"Chừng nào mới về nhà đây, em đói bụng lắm rồi." Lâm Mặc đáng thương hề hề ngước nhìn hắn.

Tim Tiết Thừa Dạ như bị gai đâm vào, rỉ máu. Hắn cố giữ cho bản thân bình tĩnh như mọi khi: "Dù sao cũng đã đến bệnh viện, sẵn tiện ở lại vài ngày làm kiểm tra tổng quát luôn."

Lâm Mặc cũng không phải ngốc, lấy tiền tài gia thế của Tiết Thừa Dạ, kiểm tra tổng quát mà cần phải mất đến vài ngày sao? Huống hồ coi như tốn vài ngày thật, cớ gì không về Tiết gia, trái lại phải ở lại bệnh viện?

Một suy đoán dần dần hình thành trong đầu cậu, nhưng Lâm Mặc lại không muốn nghĩ tới. Cậu liền làm bộ như không biết gì cười hì hì: "Có thể mua cho em vài cái donut được không?"

Tiết Thừa Dạ vốn dĩ không muốn, cảm thấy loại thực phẩm rác rưởi này ảnh hưởng đến sức khỏe em hắn, nhưng sau nhớ lại tiểu Hồng cũng chẳng còn sống được bao lâu, tâm tình thấp xuống cực điểm, miễn cưỡng bấm điện thoại: "Để anh kêu người đi mua."

"Người ta là muốn ca ca tự mình đi mua cơ~"

Hiếm khi có một lần tiểu Hồng làm nũng, Tiết Thừa Dạ bất giác mềm lòng, dịu dàng xoa đầu cậu: "Lá gan ngày càng to ra, bây giờ đến ca ca cũng dám sai rồi sao? Hửm?"

Một tiếng ngân cuối câu này thật sự đòi mạng Lâm Mặc, cậu thầm nhủ trong lòng nam nhân nhà mình thiệt là vừa đẹp trai giọng nói cũng dễ nghe quá xá, hai má hồng hồng ngượng ngùng nói: "Trên mạng có một bài viết, người viết nói rằng lúc cô ấy bị bệnh phải nằm ở bệnh viện, bạn trai ngày nào cũng tự mình mua đồ ăn đem đến, còn chăm sóc đút cho. Nhờ thế cô ấy khỏi bệnh rất nhanh, bảo là sức mạnh của tình yêu."

Bình thường Lâm Mặc chỉ cần ôm ôm hôn hôn, Tiết Thừa Dạ đã hận không thể hái trăng sao xuống tặng cho cậu rồi. Nay lại nghe cậu dùng cái giọng trong trẻo lí nhí kết hợp với bộ dáng rụt rè đó, kể câu chuyện tình yêu ngọt ngào như vậy, tâm hắn liền tan thành một bãi xuân thủy, cơ hồ không có khả năng cự tuyệt.

"Muốn ăn vị gì?"

"Sốt dâu tây, hoặc phủ cốm hoa quả cũng được." Nói rồi còn vô cùng tham lam xòe ba ngón tay ra, "Muốn ba cái."

"Ăn nhiều như vậy, lát nữa sẽ no bụng không ăn cơm được." Tiết Thừa Dạ nhíu mày, "Không được, chỉ một cái thôi."

Rốt cuộc giằng co qua lại một hồi, vẫn là Lâm Mặc chịu thua, đành phải tuân theo Tiết Thừa Dạ. Hết cách, mua là hắn, dùng tiền cũng là tiền của hắn, cậu hoàn toàn không chiếm được lợi thế nào hết a.

Bất quá mục đích thật sự của Lâm Mặc cũng không phải là bánh donut, cho nên sau khi Tiết Thừa Dạ vừa rời đi, dáng vẻ ngại ngùng gì đó liền lập tức bay sạch. Lâm Mặc một bộ dáng nghiêm túc, lạnh giọng nói: "Hệ thống, đây là trò quỷ của cậu?"

Lần này, 419 thế nhưng lại đáp lời cậu: [Đúng thế.]

Lâm Mặc dù không đoán ra được đây là bệnh gì, nhưng dựa theo độ sa sút của Tiết Thừa Dạ, có thể thấy bệnh cậu không phải loại bệnh cảm vặt linh tinh nào đó.

Tiết Thừa Dạ lẫn bác sĩ không biết Lâm Mặc phát bệnh từ khi nào, cho nên nghĩ rằng cậu xui xẻo, nhưng Lâm Mặc biết rất rõ cơ thể nguyên chủ hoàn toàn khỏe mạnh, trong nguyên tác còn sống đến cuối đời ở viện an dưỡng, làm thế nào có loại chuyện bị bệnh hiểm nghèo mà chết như hiện tại.

Huống hồ từ lúc cậu bắt đầu có triệu chứng đến khi phát biện cũng chỉ vọn vẹn trong một tháng, này cũng quá nhanh đến bất thường đi.

[Cậu cần lý do chết, tôi liền cho cậu. Còn không hài lòng sao?]

"Một chút cũng không!!!" Lâm Mặc phẫn nộ suýt hất tung chăn mền lên, "Rốt cuộc là tôi bị bệnh gì?!"

[Ung thư máu.]

"Mẹ nó a!!!"

Tam đại tình huống cẩu huyết gồm có ung thư máu, mất trí nhớ và anh em ruột, Lâm Mặc bất giác nhận ra hình như từ lúc đến thế giới này đến giờ cậu đã nhận hết cả ba xô máu chó rồi.

419 không để ý đến nội tâm phun trào của Lâm Mặc, chỉ nhàn nhạt nói: [Lâm Mặc, có phải cậu nghĩ rằng chỉ cần cậu không tự nguyện đi chết tôi liền không làm gì được cậu?]

Nghe 419 nói trúng tim đen như vậy, Lâm Mặc liền cứng người lại trong giây lát. Ánh mắt cậu có chút gian trá đảo quanh phòng một hồi, giống như đang tìm kiếm một con muỗi vô hình nào đó.

[Đúng là tôi không thể chui vào thế giới này để bóp cổ cậu chết được. Nhưng tôi có vô vàn cách khiến ý chí thế giới giết chết cậu. Lý do duy nhất tôi nhẫn nại đến bây giờ, chẳng qua vì tôn trọng ý kiến của cậu, chứ không phải vì bất lực.]

"Nhưng tại sao?" Lâm Mặc đã không kiềm chế được tâm tình, trong giọng nói mang theo chút run rẩy, "Đến cuối cùng tôi vẫn sẽ quay về thôi mà. Tôi muốn ở bên cạnh anh ấy lâu thêm chút nữa thì có gì là sai?"

[Đây là vì sự an toàn của ký chủ, đồng thời cũng là luật của tổng bộ.] Giọng nói của 419 vẫn đều đều vô cảm xúc, [Cậu có bao giờ nghĩ tới nếu như con virus đó đột nhiên quay trở lại thì sao? Hoặc một con virus khác xuất hiện? Tỉ lệ xảy ra những trường hợp này rất nhỏ nhưng không phải không có khả năng.]

[Tôi cần nhắc cậu nhớ, ký ức cậu đang xài hiện tại chính là nhờ nối dây trực tiếp vào kho ký ức. Càng để lâu dài tôi càng không đảm bảo có khiến kho ký ức xảy ra vấn đề nào hay không. Nếu toàn bộ dữ liệu trong kho của cậu bị xóa sạch, lúc đó cậu liền chân chính tử vong.]

Lâm Mặc đương nhiên biết bản thân không nên vì thành công giết chết được con virus kia mà chủ quan. Cậu chỉ là một ký chủ tập sự nhỏ nhoi chưa có bao nhiêu kinh nghiệm, có thể giết được Ngôn Tịch chẳng qua may mắn có hệ thống hỗ trợ cộng thêm gã chủ quan lơ là mà thôi. Nếu gã một lần nữa xuất hiện, hoặc một con virus nào khác xuất hiện, cậu không dám đảm bảo bản thân liệu có thể thành công giết chết đối phương hay không.

Nhưng bắt cậu phải rời bỏ nam nhân mình yêu chỉ vì một hiểm họa thậm chí không có dấu hiệu nào cho thấy sẽ xảy ra, Lâm Mặc cảm thấy cậu làm không được. Dù nam nhân có thể đi theo cậu qua các thế giới đi chăng nữa, cậu rời bỏ hắn như vậy, nhìn từ góc độ nào cũng quá tra rồi.

Tuy nhiên, nếu nhìn ở góc độ của 419, nó cũng chẳng làm gì sai. Nó đang hành xử theo đúng luật lệ, và việc nó nhân nhượng cậu đến bây giờ đã là rất rộng rãi. Vì thế Lâm Mặc dù không cam lòng, cậu cũng tự hiểu trong lòng việc này không thể đổ lỗi cho ai cả, chung quy ai cũng không có quyền lựa chọn.

*****

Giai đoạn đầu Tiết Thừa Dạ còn có thể che giấu em trai, nhưng thời gian ở bệnh viện kéo dài, các bác sĩ liên tục lấy máu rồi lôi cậu ra đo lường các kiểu, dù là ai cũng phải nghi ngờ.

Huống hồ Lâm Mặc cũng không định giả ngu mãi. Thứ nhất mọi chuyện ngày càng rõ rành rành ra, cậu làm bộ như không biết gì mới càng thêm đáng nghi ngờ. Thứ hai, thay vì giấu giấu diếm diếm, cậu càng muốn hai bên thẳng thắn với nhau.

Vì vậy một buổi chiều nọ, Lâm Mặc quyết định lật bài.

Tiết Thừa Dạ vốn bận rộn không ngừng nghỉ, kể từ khi phát hiện em trai mắc bệnh hiểm nghèo, hắn liền như phát điên mỗi giây mỗi phút đều tranh thủ bên người cậu, không muốn xa rời một bước. Cho dù có phải làm việc, hắn cũng sẽ bảo thuộc hạ mang toàn bộ văn kiện tới phòng bệnh. Thậm chí hắn từ chối mọi cuộc hẹn với khách hàng, không tự mình đến công ty điều hành.

Cố nhiên vừa làm việc vừa phân tâm chăm sóc bệnh nhân thì hiệu suất của Tiết Thừa Dạ không thể cao được. Ngắn ngủi trong vòng một tháng này, hắn đã lỗ không biết bao nhiêu là tiền. So với tổng tài sản mà Tiết gia đang nắm giữ thì này chẳng khác gì muối bỏ bể, nhưng đây là lần đầu tiên Tiết Thừa Dạ để hụt khoản tiền lớn đến như vậy.

Suy cho cùng hắn phấn đấu làm việc là để sau này em trai có thể cùng hắn hạnh phúc trải qua nửa quãng đời còn lại. Nhưng khi sinh mạng của cậu treo trên sợi chỉ, hắn liền phát hiện ra thời gian trải qua cùng cậu mới quan trọng nhất. Nếu như có người bảo hắn đổi hết toàn bộ gia sản của Tiết gia để cậu khỏi bệnh, hắn khẳng định liền quỳ xuống chắp tay dâng lên.

Ánh nắng buổi chiều nhẹ dịu xuyên thấu qua ô cửa sổ, phủ lên người Lâm Mặc lẫn Tiết Thừa Dạ, tạo ra cảm giác ấm áp kỳ lạ. Trên tay Lâm Mặc cầm một quyển sách, ánh mắt tuy hướng về phía trang giấy nhưng kỳ thực đầu óc đã mơ màng nghĩ những chuyện khác. Mà kế bên giường cậu là bàn làm việc tạm bợ của Tiết Thừa Dạ. Hắn cúi đầu xử lý giấy tờ, thỉnh thoảng lại ngước lên nhìn cậu như để xác nhận cậu vẫn ở đó, sau lại tiếp tục làm.

Lâm Mặc không tài nào tập trung được, buông quyển sách xuống. Tiết Thừa Dạ vốn vẫn luôn đặt sự chú ý lên người cậu, vừa nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu ân cần hỏi: "Nhàm chán sao? Có muốn đổi quyển khác không? Hay anh bật nhạc cho em nghe nhé?"

"Không cần." Lâm Mặc rũ mi, hai tay nắm chặt chăn, "Ca ca... Anh nói thật với em đi."

Hô hấp của Tiết Thừa Dạ hơi khựng lại, có lẽ ngay cả chính hắn cũng không phát hiện ra. Hắn ngừng một lát, khi tiếp tục nói chuyện ngữ điệu đã quay trở về thanh điệu vốn có: "Nói thật cái gì? Em lại đang bày trò nghịch ngợm gì đây."

"Em biết tất cả rồi."

Cây bút trên tay Tiết Thừa Dạ lạch cạch rơi xuống bàn. Hắn muốn nhặt lên, lại phát hiện bàn tay mình như đông cứng tại chỗ. Ánh mắt hắn đối diện với đôi mắt đen trong veo của Lâm Mặc, đột nhiên cổ họng khô khốc, không biết nói gì.

"Sao đột nhiên lại nói mấy thứ này... Em ở trong phòng bệnh buồn chán lắm phải không? Để vài ngày nữa anh mang em đi..."

"Ca!" Lâm Mặc kiên quyết đánh gãy, "Em đã nói là em biết rồi."

"Em mắc bệnh, sẽ không sống lâu nữa, tại sao anh không nói thẳng ra."

Lời vừa mới rời khỏi miệng, Lâm Mặc liền hối hận. Cậu ngước đầu lên, nhìn thấy gương mặt sững sờ đan xen hoảng hốt của Tiết Thừa Dạ, miệng lưỡi đột nhiên đắng chát.

Tiết Thừa Dạ mặt đối diện cậu, cả hai ngây người nhìn nhau, rồi đột nhiên... Lách tách, giọt nước trong suốt rơi xuống trên mặt bàn làm việc, tiếng kêu phá lệ rõ ràng trong bầu không khí yên tĩnh cực độ này.

"Tiểu Hồng... Thật xin lỗi..."

Lần này đến phiên Lâm Mặc hoảng hốt. Tiết Thừa Dạ lạnh khốc vô tình, Tiết Thừa Dạ giết người không chút chần chừ, Tiết Thừa Dạ lão đại đứng đầu hắc bang, một nam nhân lạnh lẽo như băng đá, lại vì cậu mà rơi lệ.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, tim cậu liền đau đớn như bị bóp chặt, thật muốn hô hấp, lại không có cách nào hít thở thông thuận được.

"Là ca ca quá vô dụng... Xin lỗi tiểu Hồng..."

Trong giọng nói của Tiết Thừa Dạ đã bắt đầu mang theo âm tiết run rẩy. Hắn nắm chặt hai bàn tay lại, gân xanh nổi lên, cuối cùng vẫn là nhịn không được đấm một phát xuống mặt bàn, như phát tiết tâm tình của mình.

Đó là nam nhân của cậu a... Khóe mắt Lâm Mặc lúc này cũng đã tràn ra chất lỏng trong suốt, hốc mắt đỏ bừng lên. Đó là người cậu yêu nhất. Hắn kiêu ngạo, hắn hãnh diện, hắn lãnh khốc, hắn bá đạo, hắn muộn tao, hắn đứng trên vạn người khác. Hắn vì cậu mà khóc.

Cậu chỉ vì một chút nôn nóng, liền lỡ lời chạm vào vết thương còn đang toác miệng của hắn. Sao cậu có thể quên, rằng cậu vẫn luôn mang theo các ký ức xuyên qua những thế giới, mà hắn thì cái gì cũng không biết. Hắn không biết bọn họ sẽ còn gặp lại. Tử vong của cậu chính là chia ly vĩnh viễn đối với hắn.

Cậu từng bước từng bước tiến lại gần chỗ ngồi của Tiết Thừa Dạ, hai tay nhỏ gầy đặt lên trên hai nắm tay xiết chặt của hắn, hạ giọng nói: "Anh không có lỗi."

"Không... Nếu anh phát hiện ra sớm hơn..."

"Đây là ung thư máu, cho dù có phát hiện sớm hơn cũng không có bao nhiêu tỷ lệ chữa trị thành công." Bàn tay Lâm Mặc vuốt ve nắm tay hắn, "Anh không thể nào biết trước được, đó không phải lỗi của anh."

Tiết Thừa Dạ mím môi, đường môi thẳng tắp như sợi chỉ, ánh mắt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net