Mọi kỳ thi đều kết thúc bằng nước mắt (10)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bởi vì Tịch Viêm dẫn Lâm Mặc đi chơi vào chủ nhật, cho nên sáng sớm hôm sau đã là thứ hai mất rồi. Đồng nghĩa hắn phải quay trở về làm việc.

Trong lòng Tịch Viêm ân hận chết đi thôi. Ban đầu hắn chỉ dự định lừa Lâm Mặc để trải nghiệm cảm giác hẹn hò một chút thôi, không nghĩ tới chính mình lại đi tỏ tình, lại còn tỏ tình thành công! Nếu như hắn biết trước kết cục như vậy, hắn khẳng định sẽ xử lý hết toàn bộ công việc trước đó để cùng cậu đi tuần trăng mật một tuần liền! Không! Phải một tháng mới đủ!

Vị tổng tài nào đó trải qua bao nhiêu dằn vặt đắn đo trong lòng, cuối cùng đành đau đớn mà ngồi dậy khỏi giường thay quần áo. Nhưng rất nhanh hắn tự an ủi chính mình, dù sao Lâm Mặc vẫn sẽ đi theo mình tới công ty, cũng không đến nỗi nào.

Nào ngờ Tịch Viêm còn chưa đứng dậy được, một bàn tay trắng nhỏ đã kéo kéo vạt áo hắn: "Anh định đi đâu vậy?"

Lâm Mặc vừa mới thức giấc, giọng mũi nặng cực kỳ, rơi vào tai Tịch Viêm chẳng khác nào từng tiếng mèo kêu meo meo. Hắn cảm thấy mũi nong nóng, dưới thân cũng nong nóng, hít một hơi thật sâu để tìm lại định lực của mình mà ưu nhã trả lời: "Đương nhiên là đi làm kiếm tiền nuôi em rồi."

Bọn họ chỉ mới vừa xác định quan hệ không bao lâu, nếu hắn cứ như thế mà nhào lên làm thịt cậu sẽ khiến Lâm Mặc có ý nghĩ xấu về hắn, cho rằng hắn chỉ thèm muốn cơ thể cậu mà thôi.

Thế nhưng đương sự Lâm Mặc nằm trên giường, trong lòng khó chịu cực kỳ. Chẳng lẽ sức quyến rũ của cậu giảm bớt rồi sao, vì cái gì cậu bày ra một thân tươi ngon mơn mởn thế này, Tịch Viêm còn có tâm tư đi làm?! Theo như công thức này qua từng thế giới thì hắn phải lao lên xx cậu mới đúng chứ!

"Không đi!" Lâm Mặc dùng một loại ngữ khí nũng nịu mà ngay cả cậu cũng không nhận ra, hệt như một con mèo lười bắt đầu bò trườn lên vai Tịch Viêm, "Em không muốn tiền, em muốn anh."

Như thế này quá mức phạm quy rồi! Chưa bao giờ Tịch Viêm cảm thấy cơ thể mình nóng đến như vậy, tựa hồ đặt một quả trứng lên cũng có thể rán ra tro! Hắn khó khăn quay đầu đi, cố giấu hô hấp không bình ổn của mình, một tay xoa xoa quả đầu bù xù của cậu nghẹn nói: "Ngoan nào, đừng quấy."

Lâm Mặc nghe xong càng cảm thấy nộ hỏa công tâm! Cậu rõ ràng đang cố gắng bù đắp cho quãng thời gian lâu dài không phát hiện ra thân phận người yêu, còn hắn cứ cố tình làm Liễu Hạ Huệ! Nghẹn, cho anh nghẹn chết đi!

Kỳ thực lúc thông thường Lâm Mặc cũng sẽ không nóng vội như thế, nhưng khi biết được chính mình chỉ còn một tuần để ở bên hắn, cậu không tài nào bình tĩnh cho nổi. Bất quá cậu làm sao dám nói cho hắn biết sự thật được a!

Vì thế Lâm Mặc buông tay, nằm bẹp trở lại giường úp mặt xuống gối rầm rì: "Đại ngu ngốc."

Tịch Viêm không nghe rõ Lâm Mặc nói cái gì, thế nhưng cái bờ mông căng vểnh kia đã quá đủ thu hút sự chú ý của hắn rồi. Mông của Lâm Mặc vừa căng lại tròn, thoạt nhìn đã cảm thấy mềm mại đáng yêu, khiến người ta muốn cắn một cái. Nếu như lúc trước hắn chỉ mới nóng trong người thôi thì hiện tại dưới quần đã bắt đầu phồng lên một túp lều nho nhỏ luôn rồi.

Cố tình người nào đó không hiểu nỗi khổ tâm của hắn, đã không che đi lại còn liên tiếp lắc lư trước mặt, đây là câu dẫn trắng trợn!

Nếu Lâm Mặc đọc được suy nghĩ của Tịch Viêm, cậu khẳng định sẽ gào lên, lão tử đây chính là yêu diễm tiện hóa tiểu yêu tinh đang muốn câu dẫn ngươi đấy! Còn chần chờ gì nữa hả đồ nam nhân đại ngốc kia!

Sáng sớm thức dậy cũng không hôn một cái! Đã đem cả mông ra dụ dỗ cũng không thèm sờ một chút! Cậu còn cần người yêu làm gì chứ, Lâm Mặc rất ư ủy khuất nghĩ trong lòng.

Bên này Lâm Mặc hờn dỗi, bên kia Tịch Viêm cũng đấu tranh không thôi. Chết tiệt, thật sự quá mức quyến rũ, cán cân trong lòng hắn vốn cân bằng lại bắt đầu nghiêng sang một bên. Công ty gì đó cần thiết sao! Hắn muốn làm hôn quân không tảo triều, ngày ngày chơi đùa cùng mỹ nhân!

Có điều hôm nay hắn còn có cuộc hẹn gặp mặt với những đối tác quan trọng, tuyệt đối không thể càn quấy như vậy được. Tịch Viêm vỗ mặt mình một cái để tỉnh táo trở lại, sau đó tiến vào buồng tắm để xối nước hạ hỏa.

Mặc dù trong lòng vẫn còn hơi ấm ức, bất quá Lâm Mặc tự hiểu cũng không thể trách hắn được. Đối với cậu thế giới này rốt cuộc cũng không còn gì đáng quyến luyến, vì vậy tiền tài lẫn quyền lực đều trở thành phù du. Nhưng Tịch Viêm khác cậu, hắn không biết sự tồn tại của hệ thống lẫn tổng bộ, cũng không biết đã trải qua rất nhiều thế giới với cậu. Ở trong mỗi thế giới, người yêu đều xem đó là cuộc sống chân thực của mình. Cho dù hắn có yêu cậu sâu đậm cỡ nào, cũng không thể bảo hắn đóng cửa công ty theo cậu đi chơi đi.

Nghĩ được như vậy rồi, tâm trạng Lâm Mặc lúc này mới khá hơn. Cậu quả thực có chút giận chó đánh mèo, việc khế ước gì đó cũng không phải lỗi Tịch Viêm, hắn thậm chí còn không biết đến. Cho nên Lâm Mặc trở về trạng thái dương quang xán lạn, thời điểm Tịch Viêm bước ra khỏi phòng tắm đã thấy cậu ăn mặc chỉnh tề, trên mặt không còn chút mơ hồ nào của khi nãy nữa.

Xem ra lúc nãy chỉ là do rời giường nên tâm trạng thất thường thôi. Tịch Viêm không hiểu sao có chút thất vọng. Lâm Mặc lúc tỉnh táo hẳn sẽ không dễ dàng bò lên người hắn như thế, cũng không nói những lời ái muội như vậy.

"Đi thôi, tài xế hẳn đến rồi." Tịch Viêm cố giữ cho ngữ khí của mình không nghe ra bất kỳ sự khác biệt gì, chân dài sải bước đến bên cậu.

Tịch Viêm vẫn chưa biết việc khế ước đã bị giải trừ, vì vậy vẫn theo thói quen cũ không đi cách cậu quá xa. Trước kia hắn còn cảm thấy thật phiền phức, chỉ cần sơ sảy quên mất trong giây lát là xảy ra án mạng ngay. Nhưng hiện tại hắn chưa bao giờ khen ngợi cái khế ước kia đến vậy, quả thật cung cấp cho hắn cơ hội chiếm tiện nghi một cách trắng trợn.

Đương nhiên, có phải chiếm tiện nghi hay không còn tùy vào đối tượng. Lấy trạng thái bây giờ của Lâm Mặc, cậu rõ ràng đã tự biến mình thành hàng đại hạ giá, thậm chí tặng không cũng được.

Tài xế riêng của Tịch Viêm sớm đã quen với tình cảnh hai người cứ đi kè kè bên nhau, có điều không hiểu sao hôm nay vẫn có chút kỳ quái. Nếu phải nói ra thì, khi trước dù luôn ở bên nhau, hai người vẫn tách ra một khoảng không nhất định, cũng không có hành động ái muội gì. Còn bây giờ thoạt nhìn thì bình thường, nhưng hết người này tới người kia cứ thay phiên mà kéo sát khoảng cách lại, tay trong tay chẳng khác gì bạn trẻ ba tuổi đi mẫu giáo cả.

Mặc dù không cố ý, nhưng trước giờ xung quanh Tịch Viêm vẫn luôn là một bầu áp suất thấp lạnh lẽo, hệt như hắn sinh ra đã vác theo tảng băng trên người. Những người đã làm việc chung với hắn lâu ngày thì còn đỡ, chứ những nhân viên mới vào làm thường bị gương mặt quan tài cùng khí chất đó hù dọa đến đơ cả người, thành thành thật thật không dám to tiếng một chút. Thế nhưng hiện tại đây là khung cảnh gì? Vì cớ sao tài xế lại cảm thấy xung quanh Tịch tổng như một vườn hoa đã nở rộ dưới ánh nắng rực rỡ của một mùa xuân đầy khát khao và ước vọng?

"Khoan đã, sau khi qua chỗ đèn xanh kia thì dừng lại một lát." Lâm Mặc vốn thường ngày im lặng bỗng dưng lên tiếng.

Tài xế không nghe thấy Tịch tổng ý kiến gì, coi như ngầm chấp nhận, theo lời cậu liền dừng lại.

Xe vừa ngừng, Lâm Mặc chưa nói câu nào đã bước xuống. Tịch Viêm còn chưa kịp hỏi cậu định đi đâu, cửa xe đã đóng rầm trước mặt hắn.

Trong giây lát, trăm hoa đua nở liền biến thành tu la tràng, bên trong xe nhất thời một mảnh lạnh lẽo âm trầm. Chỉ trong khoảng khắc ngắn ngủi đó, vô vàn suy nghĩ lướt qua trong đầu Tịch Viêm. Chẳng lẽ Lâm Mặc đột nhiên hối hận, cho nên muốn bỏ trốn khỏi hắn? Có thể lắm, nhìn thái độ vội vội vàng vàng kia, hệt như đã khao khát lao ra khỏi nơi này từ lâu rồi. Kể từ lúc sáng đến giờ, cậu cũng không nhìn thẳng vào mắt hắn mà thường xuyên quay đi. Ban đầu hắn còn cho rằng Lâm Mặc đây chỉ ngại ngùng, nhưng tình cảnh này...

Tịch Viêm hóa thân thành Sherlock Holmes, từng chi tiết nhỏ diễn ra đều tái hiện lại trong đầu hắn, phân tích ra được hàng ngàn hàng vạn lý do. Hắn cảm thấy chính mình đang tự ngược, càng đào sâu sẽ chỉ càng khiến trái tim thêm đau đớn, lại không thể ngừng lại được.

Mãi cho đến khi tiếng mở cửa xe một lần nữa vang lên, Tịch Viêm mới hoảng hồn thức tỉnh. Lâm Mặc đã ngồi xuống cạnh bên hắn từ bao giờ, trong tay còn cầm theo bánh bao cùng sữa đậu nành nóng hổi.

"Phần của anh đây, coi chừng phỏng." Cậu nhét một cái bánh bao vào tay hắn, kèm thêm một ly sữa nóng có bao bởi miếng bìa bên ngoài để tránh bị phỏng.

Tịch Viêm ngơ ngác, tựa hồ không hiểu ra sao: "Đây là..."

"Sáng nay đi vội, anh với em đều chưa kịp ăn gì cả. Một lát nữa còn phải gặp khách hàng quan trọng, chẳng lẽ cứ để bụng đói mà đi. Hơn nữa không ăn sáng sẽ rất tổn hại đến dạ dày..." Lâm Mặc bắt đầu thuyết giảng một tràng về các tác hại của việc ăn uống không đầy đủ.

Những lời nói của Lâm Mặc qua tai Tịch Viêm như được chuyển ngữ đều biến thành từng lời ca ngọt ngào thánh thót, tuy rằng hắn không còn đủ bình tĩnh để nghe kỹ xem cậu đang nói cái gì, nhưng trong tâm đã nổi bong bóng hồng hạnh phúc đến muốn chết rồi. Lâm Mặc không phải ghét bỏ hắn! Cậu không phải muốn chạy trốn khỏi hắn!

Sau khi tìm lại về được lý trí, hắn lúc này mới nghĩ kỹ, kỳ thực khế ước vẫn còn đó, làm sao có chuyện Lâm Mặc chạy trốn khỏi hắn được chứ, khi nãy còn tự dọa mình thành như vậy, đúng là ngu ngốc.

"Mau ăn đi! Em mua cũng không phải để anh ngắm!" Lâm Mặc trông thấy bộ dạng có chút ngu người của Tịch Viêm liền biết hàng này bắt đầu nghĩ linh tinh, nhẹ nhàng dùng chân đá hắn một cái.

Cậu cũng không thật sự dùng sức, vì vậy một đá này chẳng khác nào bị mèo dùng đệm thịt mềm mềm mà giẫm một cái. Tịch Viêm nhìn bánh bao cùng sữa đậu nành, trong lòng mang theo vài phần nuối tiếc. Đây là thứ đầu tiên Lâm Mặc mua cho hắn đó, rất có giá trị kỷ niệm có được không! Đáng tiếc đồ ăn không giữ lâu được, sớm muộn cũng vứt đi, còn không bằng để hắn nhét vào bụng phần kỷ niệm ngọt ngào này, coi như hòa làm một thể với hắn.

Là một tổng tài bạc tỷ có hẳn quản gia cùng một đội ngũ người hầu chuyên nghiệp, Tịch Viêm đã sớm không còn nhớ lần cuối cùng mình mua đồ ăn lề đường nữa rồi. Bởi vì quan niệm giờ giấc của hắn cực tốt, luôn luôn dậy đúng giờ, vì vậy dù có đi công tác bận rộn đến đâu đi chăng nữa cũng có thời gian ăn uống đầy đủ. Hôm nay bất quá là vì bị tiểu yêu tinh nào đó câu dẫn mê hoặc tâm trí, mãi đến khi tỉnh táo lại thì đã sắp trễ đến nơi rồi.

Tịch Viêm tuy sống điều độ, nhưng cũng không đến nỗi chấp nhất với cách sống của mình, cho dù hắn có quên ăn một hai bữa sáng gì đó cũng không thành vấn đề. Nếu như Lâm Mặc không dừng xe lại mua đồ, hắn khẳng định sẽ không nghĩ tới việc ăn sáng.

Bánh bao bên ngoài trắng mềm mại, cắn vào một miếng nước thịt liền tứa ra thấm vào từng gai lưỡi đem hương vị thưởng thức đến trình độ cao nhất. Vỏ bánh không quá dày, ăn không ngấy vị bột, còn có chút ngọt của gạo, thịt heo bên trong lại đẫy đà vô cùng, miếng nào miếng nấy đều thơm ngon đến muốn cắn vào lưỡi, cảm tưởng như thứ hắn đang nhai trong miệng không phải bánh bao năm đồng một cái mà chính là thịt bò kobe hảo hạng vậy. Kèm thêm một ly sữa đậu nành nóng ngọt ngào mang ấm ấp lan tỏa khắp người, Tịch Viêm cảm thấy chưa bao giờ nếm trải qua mỹ vị thơm ngon đến nhường này.

Đương nhiên, cũng rất có thể vì đây là đồ Lâm Mặc mua cho hắn, hắn mới có loại ảo giác như đang high thế kia.

"Ăn được chứ? Tuy rằng chỉ là hàng bán vỉa hè, nhưng tuyệt đối sạch sẽ." Lâm Mặc sợ hắn quen thói công tử nhà giàu ngại mất vệ sinh, cho nên liền giải thích, "Cửa hàng bánh bao này có thâm niên hơn chục năm rồi, hồi trước tôi rất hay ghé đây để mua."

"Rất ngon." Tịch Viêm nuốt xuống miếng bánh cuối cùng, trong lòng vẫn day dứt không thôi. Món quà đầu tiên Lâm Mặc tặng cho hắn cứ như thế đi theo đường tiêu hóa xuống dạ dày rồi.

Đột nhiên hắn sực nhớ một vấn đề quan trọng, tiền của Lâm Mặc từ đâu mà ra? Bởi vì cậu luôn phải kè kè đi theo hắn, ăn nhà hắn ngủ nhà hắn, cho nên về cơ bản mọi chi tiêu của cậu đều do hắn trả. Tiền ba mẹ cậu để lại cũng đều nằm trong tài khoản hắn, nhìn chung Lâm Mặc không hề có một tờ tiền giấy nào trên người.

Giấu quỹ đen chính là nguồn gốc của gia đình tan vỡ, Tịch Viêm cảm thấy tình cảm giữa bọn họ vừa bồi đắp chưa được bao lâu lại đứng trước nguy cơ lung lay không thôi...

Suy luận của Tịch Viêm: Giấu tiền riêng = Có ý định không thành thật = Gom tiền bỏ chạy = Rời bỏ khỏi hắn.

"Em đi đổi tiền mặt từ bao giờ thế?" Giọng Tịch Viêm có chút khô khốc.

Kỳ thực hắn muốn hỏi trực tiếp cậu lấy tiền ở đâu, nhưng dường như như vậy quá mức khiếm nhã, sẽ khiến Lâm Mặc lâm vào tình cảnh lúng túng mất. Đó không phải là việc một người đàn ông phong độ như hắn nên làm.

"A? Không có a." Lâm Mặc vẫn còn đang gặm bánh bao, ngước lên nhìn hắn, "Em lấy trong ví anh sáng nay."

Bị một người khác tự tiện lục lọi ví tiền lại còn lấy tiền đi không xin phép trước, Tịch tổng vô cùng...

Hạnh phúc đến nở hoa!

Hành động này có phải chứng minh hai người bọn họ càng thêm gần gũi dúng không? Theo suy nghĩ của Tịch Viêm, Lâm Mặc dùng tiền của hắn tùy ý như thế chứng tỏ cậu không ngại, đã xem hắn như người thân cận bên người!

Vì vậy hắn vô cùng hào phóng nhét vào tay cậu một chiếc thẻ tín dụng: "Cái này cho em. Về sau muốn mua gì thì cứ quẹt thẻ, không cần mất công đi lấy ví tiền làm gì cho cực khổ."

Tài xế ngồi phía trước nghe đến run rẩy khóe miệng. Tịch tổng à, lấy tiền từ ví ra mà cũng xem như cực khổ được sao?! Hơn nữa đối phương tùy tiện như vậy, ngài không trách mắng câu nào thì thôi, lại còn khuyến khích người ta làm càn nữa?!

Hắn bắt đầu não bổ một câu chuyện tình bi thương giữa tổng tài bá đạo cùng sinh viên nghèo bất khuất, tổng tài muốn dùng tiền để khuất nhục cậu, nhưng cậu lại ném số tiền ấy vào mặt hắn thể hiện sự kiên định của chính mình, sau đó tổng tài cảm thấy người này thật thú vị...

Nào ngờ Lâm Mặc cầm lấy thẻ thậm chí đến chần chừ cũng không chần chừ một giây đã đút vào túi áo: "Ừ, thế này đúng là tiện hơn thật."

Nội tâm tài xế tan vỡ: ... Quả nhiên tiểu thuyết cùng phim truyện đều lừa người.

Chàng trai! Lẽ ra lúc này cậu nên ném trả chiếc thẻ tín dụng lại cho tổng tài, sau đó tức giận đến rưng rưng nước mắt gào to: "Đừng vũ nhục tôi bằng mấy đồng tiền dơ bẩn đấy!" mới đúng kịch bản chứ! Nếu cậu cứ thế cầm tiền Tịch tổng sẽ rất thất vọng, cho rằng cậu cũng như những thứ đê tiện yêu diễm kia chỉ cần tiền không cần tâm của hắn!

Lâm Mặc đã cùng hắn làm phu phu không biết bao nhiêu kiếp rồi, lúc này còn e thẹn ngại ngùng cái lông gì được nữa chứ. Hơn nữa dựa theo hiểu biết của cậu đối với người này, cậu từ chối sẽ khiến hắn não bổ linh tinh, đối phương căn bản không đi theo lộ tuyến bá dạo tổng tài cùng ngốc bạch ngọt. Cậu cầm của hắn càng nhiều, hắn sẽ chỉ càng thêm hớn hở mà thôi.

Quả nhiên sau khi Lâm Mặc nhận lấy thẻ rồi, Tịch Viêm càng vui vẻ hơn bao giờ hết! Thế nhưng hắn không thể để lộ ra! Phải giữ vững khí chất lạnh lùng của mình, khiến cho Mặc Mặc cảm thấy mình thật khốc, thật hâm mộ!

May mắn thay mặt hắn chính là mặt quan tài trời sinh, bình thường rất khó biểu lộ cảm xúc, cho nên có chút gượng ép vẫn đè xuống được nụ cười muốn cong lên. Thế nhưng hắn không biết làm ra vẻ mặt như vậy càng dọa người như thế nào.

Tài xế lén lút nhìn qua gương chiếu hậu, trông thấy vẻ mặt của tổng tài thì trong lòng run rẩy một trận kinh hoàng! Không xong rồi! Tịch tổng khẳng định đang rất giận dữ! Chàng trai ngốc nghếch kia ơi, tại sao cậu không thể làm bộ ra vẻ thanh thuần một chút hả?! Tới mấy tên MB cũng không thẳng thắn được như cậu đâu!

Có điều Tịch tổng cũng rất kiềm chế không ném người ra khỏi xe, tài xế sau khi đưa bọn họ tới được công ty xong liền phóng ga chạy thẳng. Hắn một chút cũng không muốn biết ân oán tình yêu và cừu hận của giới hào môn đâu!

Sau khi lên văn phòng làm việc, Tịch Viêm cho người đem hồ sơ tới để mình xử lý, đồng thời dặn thư ký nhắc nhở chính mình lúc mười hai giờ đi gặp đối tác. Lâm Mặc có chút nhàm chán từ phía sau lưng hắn nhìn thử xem hợp đồng ghi cái gì, thế nhưng toàn những chữ là chữ, cậu đọc không hiểu gì cả, cuối cùng chán nản treo người lên lưng Tịch Viêm như một con gấu koala siêu cấp khổng lồ.

Kể từ lúc Lâm Mặc đứng sau lưng hắn không ngừng phả nhiệt khí, Tịch Viêm đã cảm thấy trong lòng xông lên một cỗ nhiệt hỏa lắm rồi. Hắn không biết phải dùng tới loại thanh tâm chú nào để ép chính mình tập trung được vào công việc. Thế nhưng cậu vừa đè lên một cái, dây thần kinh trong đầu Tịch Viêm liền đứt một cái, cả người cứng đờ.

Muốn văn phòng play... Văn phòng play... Văn phòng play... Trong đầu Tịch tổng cao quý lãnh khốc chỉ còn có nhiêu đó.

Chẳng trách vì sao bao nhiêu kẻ nguyện làm hôn quân cũng không làm minh vương!

"Lâm Mặc, em đi qua kia đọc truyện đi." Hắn lúng túng lấy tay đẩy cậu ra, nhưng không hiểu sao cái tay vừa chạm vào da thịt đối phương liền như mất hết sức lực nằm yên trên đấy luôn.

"Anh không quan tâm em, anh không thương em nữa rồi." Lâm Mặc lầm bầm làu bàu nhất định giả chết.

"Không phải." Tịch Viêm bất đắc dĩ nhéo nhéo má cậu, "Anh đây là đang kiếm tiền nuôi gia đình. Đợi anh giải quyết xong công việc, hai ngày nữa chúng ta đi du lịch."

Lên kế hoạch gấp gáp như vậy, hắn liền chuẩn bị trước tâm lý phải tăng ca sớm chiều. Nhưng nhìn Lâm Mặc ủy khuất như vậy, trong lòng hắn thật sự cũng rất khó chịu. Kể từ khi hai người gặp nhau đến giờ, ngoại trừ lần đi suối nước nóng với khu vui chơi kia ra thì hắn cùng cậu chỉ quanh quẩn từ nhà tới công ty. Lâm Mặc còn trẻ tuổi như vậy, khẳng định cảm thấy rất nhàm chán.

"Thật sao?" Hai mắt Lâm Mặc bắt đầu sáng rỡ như có ngôi sao nhỏ bên trong.

"Đương nhiên rồi."

Nghe được lời khẳng định như vậy, Lâm Mặc lúc này mới ngoan ngoãn bò xuống. Tuy nhiên cậu vẫn lấy tay níu lấy một bên cánh tay Tịch Viêm. Hắn định mở lời khuyên nhủ, bắt gặp ánh mắt đáng thương của cậu tất cả liền nghẹn ngược trở vào. Quên đi! Dương Quá cụt một tay còn có thể luyện thành thần điêu đại hiệp, hắn đây bớt mất một tay chẳng lẽ không xử lý được công việc sao!

"Cho em ôm một lát thôi." Trong giọng nói Lâm Mặc tràn ngập làm nũng, pha lẫn chút buồn man mác khó nhận ra.

Cũng không biết rằng sau một tuần nữa, liệu còn có cơ hội chạm vào đối phương như vậy không.

Lâm Mặc kỳ thực vốn là một người dễ dàng xúc động. Thế nhưng việc ấy không tốt cho tim, cho nên cậu học được cách tĩnh tâm, luôn giữ cho chính mình ở trong một trạng thái nhất định, không quá phấn khởi cũng không quá đau buồn. Bề ngoài cậu vui vẻ vô tư, nhưng có ai biết trong lòng đã hoảng sợ đến chừng nào.

Cậu không sợ chết, nhưng cậu không nỡ để cho Tịch Viêm chịu đựng sự thật tàn khốc đó. Nếu như cái giá phải trả của một đoạn tình cảm ngắn ngủi chính là cả đời sống trong ký ức, như vậy cậu tìm đến hắn làm gì? Những thế giới trước hai người bọn họ còn có cơ hội, hiện tại thì một chút cũng không. Cậu chính là đã chết, chết triệt để, không có rào cản ngăn cách tình yêu nào lớn hơn âm dương cả.

Thế nhưng tất cả chỉ vì cậu ích kỷ, cậu muốn danh chính ngôn thuận ở bên hắn, có thể nắm tay ôm hôn như các cặp tình nhân khác, có thể cùng nhau trải qua những giây phút ngọt ngào. Cậu không muốn lừa dối chính mình, cũng không nỡ làm tổn thương hắn để cắt đứt đoạn tình cảm này.

Thái độ Lâm Mặc có chút dính người quá thể, nếu Tịch Viêm dùng lý trí để so sánh cậu của hiện tại với ngày hôm qua khẳng định sẽ phát hiện nhiều điểm đáng nghi. Nhưng hắn giờ phút này chìm vào yêu đương, hay nên nói, hắn không muốn đi tìm hiểu, cũng không dự định tìm hiểu. Có lẽ chính bản thân Tịch Viêm cũng không biết, nội tâm bên trong hắn đã theo bản năng không muốn nghe thấy khả năng tồi tệ có thể xảy ra.

Sau khi ký kết hợp đồng xong cùng đối tác, Tịch Viêm lại bắt đầu vùi đầu vào làm việc như điên. Hắn không muốn nhìn thấy gương mặt đáng thương đó của Lâm Mặc nữa, hắn nhất định phải khiến cậu trở thành

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net