Mỹ nam có trái tim yếu đuối (13)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhờ có hệ thống đánh thức, cho nên chỉ vài phút sau Lâm Mặc đã tỉnh dậy, nhưng vẫn vờ ngất xỉu. Cậu hồi hộp nhớ tới những tình tiết nhân vật chính thức dậy lén lút ghi nhớ đường đi về hang ổ của bọn bắt cóc để sau đó nhân cơ hội bỏ trốn. Kịch tính biết bao nhiêu! Oai phong biết bao nhiêu!

Bất quá ngay sau đó cậu nhận ra phim truyện đều chỉ lừa người...

Căn bản không nói tới có một tên đang ngồi ngay bên cạnh cậu, chỉ cần nhúc nhích là có nguy cơ bị phát hiện liền, chỉ bằng tư thế bị úp sấp xuống chỗ sàn xe thế này, thứ duy nhất cậu có khả năng thấy là bắp chân toàn lông của gã. Cái gì mà cảm nhận hướng đi của xe thông qua xúc giác?! Đường đi toàn ổ gà, giật nảy liên tục, quẹo trái cũng như quẹo phải không có cách nào phân biệt phương hướng a!

Lâm Mặc lần thứ ba bị đập đầu cái cốp vào sàn xe, lệ tuôn ròng ròng thầm nghĩ biết thế khỏi cần đánh thức làm gì, thà để cậu ngất suốt cả quãng đường ít ra còn không phải chịu khổ như bây giờ.

May mắn thay là khoảng nửa giờ sau đó thì xe ngừng lại, chúng lôi cậu với Chu Uyển Khanh xuống tiến vào một căn nhà hoang vu. Lâm Mặc nhắm mắt hơi hé mở chút, chỉ thấy xung quanh bát ngát màu xanh. Chẳng lẽ là rừng? Ừ, hình như trong tiểu thuyết cũng bảo bọn bắt cóc mang nữ chính đến một căn nhà hoang giữa rừng. Chỉ là không đến nỗi rừng rậm nguyên sinh như cậu tưởng tượng, ít ra nơi đây vẫn có đường mòn cho xe chạy thẳng đến trong nhà.

Sau khi thô bạo ném cả hai vào một gian phòng nhỏ rồi khóa trái lại, bọn bắt cóc lục tục đi ra ngoài phòng trước. Lúc này Lâm Mặc mới dám mở hẳn mắt đánh giá tình hình của mình hiện tại. Căn phòng vừa nhỏ lại bẩn, gọi là phòng nhưng kỳ thực càng giống như nhà kho hơn. Cả tay lẫn chân cậu đều bị trói, trên người có vài chỗ bầm xước do va chạm lúc đi xe, ngoài ra thì không có vết thương đáng lo ngại nào khác. Chu Uyển Khanh cũng tương tự như cậu, chỉ là mặt hơi trắng bệch, vẫn còn chưa thoát khỏi ảnh hưởng của thuốc mê. Ban đầu cậu định đánh thức nàng nhưng sau nghĩ lại, lỡ gây ra động tĩnh quá lớn đám bắt cóc xông vào làm thịt cả lũ thì sao?!

Nếu muốn, cậu hoàn toàn có thể dùng điểm năng lượng đổi lấy dao hay súng gì đó giúp nữ chính thoát khỏi đây. Nhưng ai bảo nhiệm vụ của cậu là bảo vệ an toàn chứ không phải giải cứu chứ. Cái cảm giác có đủ khả năng làm lại không được làm này khiến cậu không khỏi thở dài ảo não.

Ngoài kia, một gã to béo, thoạt nhìn là lão đại của đám bắt cóc đang nói chuyện điện thoại: "Người cũng đã bắt, cô muốn tôi giải quyết thế nào?"

Một giọng nữ sắc bén từ bên kia vang vọng lại, "Hiếp dâm, sau đó quay lại thành video gửi tôi. Sau đó hủy dung nó rồi thả đi là được."

Bên đây vang lên tiếng hít lạnh. Quả nhiên độc địa nhất lòng dạ đàn bà! Bọn chúng trước nay làm việc bất lương, nhưng đối xử với kẻ thù thường thẳng tay đánh hoặc giết. Ai ngờ người này còn ác độc hơn, không muốn đánh giết, chỉ muốn hủy hết danh dự tương lai đối phương. So với chết, cái tư vị tuyệt vọng còn thống khổ hơn nhiều!

Nhưng bọn họ nhận tiền mà làm, không quan tâm nhiều như vậy. Dù cho bên ngoài xuýt xoa kêu tàn nhẫn, đến lúc thực sự làm sẽ không ngần ngại xuống tay.

"Còn vấn đề này nữa... Lúc bắt con bé đó bên cạnh nó đột nhiên xuất hiện một thằng nhóc khác, tôi sợ bại lộ hành tung nên cho người bắt luôn rồi. Giải quyết thằng này thế nào đây?"

Bên kia hơi im lặng một chút, sau đó mở miệng vẫn là giọng nói băng lãnh, "Tùy các người muốn làm gì thì làm."

Cố Như Ý chỉ cho rằng đó là một diễn viên nhỏ không tên tuổi, hoặc nhân viên hậu cần gì đó của đoàn phim. Cho dù có nháo ra mạng người thì lấy thế lực Cố gia vẫn đè ép tin này xuống được. Đám bắt cóc không xem phim truyền hình, đương nhiên càng không biết Lâm Mặc là ai, thành thử nhận được lệnh cũng không suy nghĩ nhiều.

Nếu Cố Như Ý biết thiếu niên đó là Mạnh Kỳ, thì cho cô ngàn vàng cũng không dám đụng. Tuy bên ngoài rỉ tai nhau rằng Mạnh Kỳ chỉ là tình nhân bao dưỡng của Tạ tổng, nhưng nhờ vào giác quan thứ sáu nhạy bén, cô lờ mờ nhận ra Tạ tổng cực kỳ sủng ái tiểu tình nhân này. Cho dù quan hệ hai người chỉ là hợp đồng, cô cũng không dám liều đến mức thử chọc vào Tạ tổng.

Cô yêu thích Tạ Minh Lâm, hiểu rõ hắn vô cùng, thừa biết cho dù vụ việc này vở lở chỉ bằng vào năng lực của hắn cũng không có cách nào tra đến lên người cô. Tạ ảnh đế trong giới giải trí một tay che trời, nhưng nếu đem ra ngoài xã hội thì cũng chỉ là một nhị thiếu gia được anh trai và gia đình che chở bảo bọc quá tốt mà thôi. Mà trong tiểu thuyết, quả thực nếu không phải lúc đó Tạ Hoài An cũng yêu thích Chu Uyển Khanh nên dùng hết cách để tìm ra thủ phạm, Cố Như Ý cũng sẽ không bại lộ.

Lần này, Chu Uyển Khanh không còn được Tạ Hoài An thầm mến nữa, nhưng lại nhảy ra một Mạnh Kỳ. Cho nên số phận tương lai của Cố Như Ý bi thảm đến thế nào cũng có thể đoán được.

Đám bắt cóc ăn uống no nê xong quay vào phòng. Lâm Mặc nghe tiếng cửa mở liền vội vã nằm xuống nhắm mắt lại. Chỉ lát sau, có tiếng đá chân thẳng vào người bên cạnh, sau đó là tiếng rên yếu ớt của Chu Uyển Khanh. Ngay sau đó là tiếng la hét chói tai, "Các người là ai?! Mau buông tôi ra! Buông ra!!"

Lâm Mặc cảm thấy cứ tiếp tục như thế này thì nhiệm vụ thất bại mất, cho nên cậu đành phải cố tình mở mắt ra thu hút sự chú ý của đám bắt cóc. Quả nhiên chúng trông thấy cậu đã tỉnh, liền tạm thời quay sang túm lấy cậu kéo dậy.

"Oắt con, mày tỉnh từ bao giờ rồi?"

Lâm Mặc kiên quyết giả điếc, lập tức ăn ngay một bạt tai.

Chu Uyển Khanh là nữ, đám bắt cóc còn đang có tâm tư đê hèn với thân thể cô cho nên sẽ không đánh lên mặt. Bất quá Lâm Mặc lại là nam, mấy tên này lại chẳng có tên nào đoạn tụ, đương nhiên sẽ không lưu tình.

"Có nghe không cái thằng tiểu bạch kiểm kia?!"

Chúng ra tay không lưu tình, cả bên má Lâm Mặc đều nóng rát. Nhưng hiện tại cậu phải tìm hết mọi cách để chúng chỉ chú ý đến cậu mà không đụng đến nữ chính, tối thiểu hai mươi tư tiếng. Cái tát này tuy đau, nhưng chí ít cũng đã khiến chúng phần nào dời sự quan tâm sang cậu.

"Mấy người làm như vậy, có biết là phạm pháp không?!"

Đám kia tựa như nghe được chuyện cười rất thú vị, đồng loạt cười ha hả. Tên lão đại túm tóc cậu dí vào tường, giọng nói tràn đầy uy hiếp: "Rồi sao, mày định làm gì tụi tao nào? Báo công an à?"

Không, em chỉ muốn mấy anh offline hai mươi tư tiếng rồi quay lại được không... Lâm Mặc trong lòng rưng rưng, bề ngoài vẫn phải giả bộ vừa sợ hãi vừa cố gắng kiên cường.

"Mấy người có biết T..."

Cậu còn chưa kịp đem cái tên của Tạ Hoài An ra hù dọa, một tên trong số đó xen ngang, "Đại ca, nói nhiều với thằng này làm gì. Xử lý con bé này trước đã."

Cả đám ngẫm lại thấy có lý, một tên bắt đầu cầm máy quay, hai tên kia mặt dâm đãng hướng tới quần áo trên người Chu Uyển Khanh kéo xuống. Nàng hoảng sợ cố gắng lui ra sau, nhưng do tay chân đều bị trói nên không di chuyển được bao nhiêu, chỉ có thể lớn tiếng mắng: "Khốn nạn! Quân cầm thú súc sinh! Các người mà dám làm vậy..."

Lão đại có lẽ cảm thấy nàng nói quá nhiều, cho nên dùng giẻ nhét vào miệng nàng, những tiếng mắng chửi giờ trở thành tiếng ú ớ. Hốc mắt Chu Uyển Khanh hồng hồng, mặt đỏ bừng vì tức giận, muốn né thoát khỏi bọn chúng nhưng lại lực bất tòng tâm.

Lâm Mặc bên này đã gấp lắm rồi! Chẳng phải nhân vật phản diện trước khi động thủ phải đứng chê cười nhân vật chính hả hê, sau đó thuyết minh một tràng dài mình lên âm mưu thực hiện thế nào, nguyên nhân do đâu, cuối cùng là mục đích muốn đạt được sao! Rồi đến lượt nhân vật chính phản bác, dùng lý tưởng giải thích cảm hóa nhân vật phản diện nhưng chỉ được đáp lại bằng sự phẫn nộ, cuối cùng nhân vật phản diện rời đi bảo "Ngươi cứ chờ đó" sao!

Vì cái gì đám này lại bỏ qua mấy bước đó như vậy! Cho dù không thể mở bài gián tiếp thì vẫn có thể mở bài trực tiếp mà, nhảy thẳng vào thân bài như thế này có ổn không?! Thật sự không phải nhân vật phản diện chuyên nghiệp tẹo nào!

"Khoan đã! Mấy người dừng lại!" Lâm Mặc liền hét lên. "Còn tiếp tục mấy người nhất định hối hận!"

Mấy lời này khiến đám kia dừng tay một lát, ngay cả Chu Uyển Khanh cũng nghẹn ngào nhìn về phía cậu. Lâm Mặc hơi chột dạ, sau đó ưỡn ngực dõng dạc nói: "Các người có biết Tạ Hoài An không? Tôi chính là người yêu của hắn! Nếu mấy người mà dám..."

"Ê thằng kia, mày bớt nói lảm nhảm đi. Tạ Hoài An mà có người yêu là nam sao, muốn lừa người cũng nên kiếm lý do gì chân thật chút."

Quan hệ hiện tại của hai người giới thượng lưu và nghệ thuật đều biết, nhưng những dân chúng phổ thông như đám bắt cóc đây thì không thể nào nghe qua. Chúng biết đến Tạ Hoài An, dù sao hắn cũng xuất hiện trên báo chí và bản tin kinh tế nhiều lần như vậy, chỉ cần không điếc không mù đều từng nghe qua, nhưng làm quái gì biết hắn có tình nhân hay không. Huống hồ là thẳng nam 100%, đám bắt cóc không bao giờ tin một tên lắm tiền nhiều của như Tạ tổng lại không đi bao nuôi một nữ minh tinh mà lại chọn thằng nhóc này.

"Đúng vậy, đúng vậy. Mày bảo con bé này là người yêu của Tạ Hoài An nghe còn chân thật hơn đó."

Lâm Mặc quả thật khóc không ra nước mắt. Đám nhân loại vô tri ngu si này! Tại sao không ai tin lời cậu!

"Các người không tin thì thôi! Nếu xảy ra chuyện đừng có mà hối hận!" Nói rồi Lâm Mặc làm bộ kiêu ngạo, cố gắng tỏ vẻ tự tin.

Thái độ của cậu chắc chắn như thế ngược lại làm đám cướp trở nên chần chừ. Chúng vẫn không tin Lâm Mặc là người yêu của Tạ Hoài An, nhưng nói không chừng cậu thật sự quen biết hắn. Lâm Mặc thấy thái độ của chúng đã có chút do dự, liền tiếp tục dụ dỗ: "Chỉ cần các người để yên cho tụi tôi, tôi nhất định sẽ bảo Tạ tổng chuyển tiền cho. Chuyện hôm nay cũng không truy cứu nữa, thấy thế nào?"

Bọn cướp càng phân vân, quyết định ra khỏi phòng bàn bạc lại một lát. Họ chỉ là kẻ làm công cho người khác, sai đâu thì đánh đó, nào dám chọc đến mấy vị tổ tông quyền cao chức trọng. Quần áo của thiếu niên thoạt nhìn cũng không phải hàng rẻ tiền, cho dù cậu không quen biết Tạ tổng thì cũng có thân phận. Xoắn xuýt một hồi chúng quyết định gọi điện cho Cố Như Ý hỏi ý kiến, nhưng đầu dây bên kia lại vẫn luôn im lặng không nhấc máy.

Cô ta không ngu ngốc tiếp tục trả lời điện thoại nữa, ngay cả sim cũng đã vứt đi rồi. Dù sao theo như Cố Như Ý nghĩ, sau khi nhận được chỉ thị, hẳn là bọn cướp đã bắt đầu giở trò với Chu Uyển Khanh. Mà một khi mục đích đã đạt thành, cô không có lý do gì tiếp tục giữ liên lạc với chúng. Còn về phần video, cô cũng không thật sự cần phải lấy. Mục đích cô cho quay lại chỉ là để đe dọa uy hiếp nếu Chu Uyển Khanh dám có ý nghĩ không yên phận gì thôi. Nếu đám cướp thành công video cô đương nhiên nhận được, mà nếu chúng thất bại cô cũng không còn cần video kia nữa.

Đám bắt cóc không phải loại người thông minh cao siêu gì, cuối cùng chúng suy tới suy lui cảm thấy đây có thể là một cơ hội tốt. Nếu thiếu niên nói thật, chúng có thể nhân cơ hội tống tiền một phen, mà nếu cậu nói dối thì chúng xử lý nhanh gọn rồi cút. So với nữ nhân bí ẩn kia, đám bắt cóc càng tin rằng tiền của Tạ Hoài An càng nhiều.

Khi chúng quay trở vào phòng bảo cậu đọc số điện thoại của Tạ tổng, Lâm Mặc thở phào nhẹ nhõm. Thái độ như thế này hẳn là tạm thời hòa hoãn được rồi. Số điện thoại của Tạ tổng cậu đương nhiên không nhớ, nhưng cậu vẫn có hệ thống a! Đám cướp ngược lại thấy cậu đọc tự tin chắc chắn như vậy, càng tin thêm mấy phần.

Tạ Minh Lâm đi đi lại lại trong phòng vò đầu bứt tai, Tạ Hoài An trái lại lạnh lùng ngồi trên ghế không nói tiếng nào. Nhưng không ai biết bên trong nội tâm hắn đã sớm rối loạn, muốn phát điên lên rồi. Cảnh sát đã sớm vào cuộc nhưng vẫn chưa có manh mối cụ thể, tình hình hiện tại không tốt chút nào.

Chuông điện thoại vang lên khiến cả hai bất ngờ quay lại. Bàn tay Tạ Hoài An nhanh như chớp chộp lấy, nhận thấy người gọi đến là số lạ thì có chút run rẩy bấm nút nghe. Đây là số điện thoại riêng mà chỉ có Mạnh Kỳ cùng người nhà hắn biết, nếu như vậy số điện thoại lạ này là... Hắn cố gắng trấn tĩnh những suy nghĩ bất an trong lòng, lạnh lùng hỏi: "Ai đó?"

"Ha hả, mày là Tạ Hoài An đúng không?"

Khớp tay Tạ tổng nắm lấy thành ghế trắng bệch, nổi cả gân. Nhưng hắn cố áp chế xao động trong lòng mà một bên ra hiệu cho Tạ Minh Lâm, một bên tiếp tục đáp: "Đúng vậy. Có chuyện gì sao?"

Tạ Minh Lâm hiểu ra, vội vã báo cho bên cảnh sát. Họ liền cho người đem theo máy dò tín hiệu, ra hiệu Tạ tổng tiếp tục nói chuyện để bọn họ tìm ra nơi phát tín hiệu.

Đám cướp cũng không ngờ đây là số thật. Ánh mắt chúng càng sáng hơn khi nghĩ tới tiền tài, giọng nói lộ rõ vẻ tham lam: "Tình nhân bé nhỏ của Tạ tổng đang ở trong tay tụi tao, mày nghĩ sao?"

"Làm sao tôi biết các người nói thật."

Tên lão đại thấy vậy liền hung hăng đá cho Lâm Mặc một cú. Tiếng rên của cậu từ trong điện thoại truyền ra khiến tim Tạ Hoài An như nghẹn lại, lửa giận trong lòng đã sớm phừng phừng muốn băm thây xẻ thịt đám kia.

"Các người muốn bao nhiêu?"

"Ha ha, tao thích thái độ khôn ngoan hợp tác đó của mày. Trước mười hai giờ đêm nay mau chuyển một trăm vạn vào tài khoản xxx-xxxx-xxx, hoặc là không bao giờ gặp lại tình nhân của mày nữa."

"Hiện tại đã qua giờ làm việc, ngân hàng sẽ không chuyển tiền." Tạ Hoài An cố gắng kéo dài cuộc nói chuyện hết sức có thể. "Tối thiểu phải đợi đến sáng hôm sau."

"Được, vậy tao cho mày tới chín giờ sáng mai. Cứ mỗi một giờ trễ tiền thì tao chặt một ngón của thằng tiểu bạch kiểm kia, hiểu chưa."

Nói xong gã lập tức cúp máy. Sau đó lại một số điện thoại lạ khác nhắn đến điện thoại Tạ tổng số tài khoản ngân hàng. Các vị cảnh sát nhận được lập tức ra tay vào cuộc điều tra, chỉ lát sau đã thông báo lại: "Tín hiệu đến từ phía Đông Bắc cách đây khoảng mười dặm."

Tạ Hoài An trong lòng như có lửa đốt không chờ được liền vội vã đi xuống xe. Tạ Minh Lâm thấy thế liền đi theo. Hắn nhận ra em trai bám theo mình, nghiêm giọng bảo: "Em ở lại đây. Không được tùy tiện."

"Ca! Chu Uyển Khanh có lẽ cũng đang bị bắt giữ chung với Mạnh Kỳ, sao em có thể ở lại đây chờ!" Lúc nói những lời này, hốc mắt của hắn cũng đã hồng hồng.

Tạ Hoài An im lặng. Hắn có thể phần nào thấu hiểu cảm giác của em mình. Nếu có người bảo hắn chờ ở đây không được tìm đến Mạnh Kỳ, phỏng chừng hắn sẽ phát điên lên không màng tất cả.

"Được rồi, nhưng em không được làm gì ngu ngốc hại người hại mình."

"Ca à, lời này em phải nói với anh mới đúng!"

Bên cảnh sát lập tức cho xe đi trước dẫn đường. Vì để tránh đánh rắn động cỏ, họ không dám làm quá ầm ĩ, thập phần điệu thấp. Lúc tới bìa rừng, họ không thể không xuống xe đi đường bộ vào. Hết cách, tiếng xe chạy quá to, sẽ khiến kẻ bắt cóc chú ý. Cả hai con tin một người là người yêu của Tạ tổng một người là người yêu của em Tạ tổng, cho dù ai bị trầy một tí tẹo thôi cũng đủ để họ chịu tội. Không biết rốt cuộc là đám cướp không có mắt nào động đến hai vị tổ tông này!

Lâm Mặc ngồi bên trong chán nản đếm xem có bao nhiêu con nhện bò trên trần nhà. Lúc này hệ thống đột nhiên liên hệ với cậu.

[Thời gian nhiệm vụ đã thay đổi]

"Cái gì?!" Lâm Mặc sửng sốt suýt giật bắn người lên. Một tên bắt cóc thấy phản ứng của cậu như vậy thì ngờ vực nhìn lại. Cậu vờ hoảng hốt bảo: "Khi nãy có con gián chạy qua..."

Gián-kun à, dùng máy làm lý do nhiều lần như vậy, tao thập phần xin lỗi!

"Cậu nói rõ chút."

[Do cậu khiến đám cướp chủ động liên hệ với Tạ tổng, cho nên hiện tại cảnh sát đã tìm ra vị trí đám cướp sớm hơn so với cốt truyện. Theo tính toán của tôi thì còn khoảng hai tiếng nữa cảnh sát sẽ đến, cậu cũng chỉ cần bảo vệ Chu Uyển Khanh trong hai tiếng nữa thôi]

Tin này đối với Lâm Mặc quả thật là cực hỉ! Không ngờ cậu đánh bậy đánh bạ lại giải quyết một vấn đề lớn! Tuy rằng thời gian hơi lệch với cốt truyện, nhưng cái đó có quan trọng a?! Dù sao nữ chính cũng được cứu, nữ phụ pháo hôi ác độc cũng phải bị bắt, nhìn chung thì có thay đổi bao nhiêu đâu!

Hiện tại đám cướp đang chờ tiền chuyển khoản, sẽ tạm thời không động vào cậu và Chu Uyển Khanh. Kỳ thực ban đầu chỉ là định không làm gì cậu thôi, còn Chu Uyển Khanh không có hậu đài chúng không ngại. Cậu lại chẳng thể bảo em trai Tạ Minh Lâm là người yêu của Chu Uyển Khanh được, cho nên liền lăn ra ăn vạ khóc lóc bảo cậu với nàng tình nghĩa sâu như biển, là thịt trong da là máu trong tim, làm nàng đau chính là làm cậu đau, mà nếu cậu đau cậu sẽ mách với Tạ tổng... Nói tóm lại sau nhiều lần ầm ĩ, bị ăn mấy cái bạt tai, đám cướp bị cậu nói đến mơ hồ quyết định không đụng vào ai hết.

Thậm chí chúng còn não bổ ra một câu chuyện tình cảm cẩu huyết, thanh mai trúc mã thầm mến từ lâu nhưng Lâm Mặc lại bị Tạ tổng cường thủ hào đoạt, giơ gậy đánh uyên ương chia rẽ hai người nọ. Khụ, này cũng do kỹ thuật diễn cậu quá tốt, khiến đám cướp cũng phải tin rằng không có Chu Uyển Khanh cậu sống không nổi...

Nhưng mà thật sự là không có nữ chính cậu không sống nổi a! Nữ chính mà bị K.O thì hai giây sau cậu cũng trực tiếp log-out khỏi thế giới này luôn rồi!

Cho nên Lâm Mặc khóc lóc đặc biệt chân thật, ngay cả Chu Uyển Khanh nếu không phải đã biết rõ quan hệ của cậu với Tạ tổng cũng thật sự nghi ngờ rằng cậu thầm mến cô nhiều năm a!

Ngoài cửa đột nhiên có tiếng xô đẩy ồn ào, tiếng "Mẹ kiếp!" của lão đại, sau đó là một tràng dài những lời chửi rủa đa dạng khiến Lâm Mặc mở mang đầu óc. Sau đó... sau đó cậu nhìn thấy thân ảnh của Tạ tổng tiến đến gần mình, chỉ kịp nỉ non một câu: "Tạ Hoài An..." rồi ngất đi.

Tiếng thông báo nhiệm vụ của hệ thống vang lên, nhưng cậu đã chẳng còn hơi sức nào nghe nữa rồi.

Khi Lâm Mặc tỉnh lại một lần nữa nhìn thấy cái trần nhà trắng như tuyết quen thuộc trên đỉnh đầu. Cậu im lặng phun tào trong lòng, không ngờ đi lòng vòng rồi cũng về lại nơi này. Kỳ thực cậu lẫn Chu Uyển Khanh chỉ bị bắt giữ chưa đến sáu tiếng, nhưng do bị đối xử tàn tệ, cộng thêm việc không có cách nào uống thuốc cho nên không ngăn ngừa bệnh tim được. Cuối cùng vẫn là ngất đi.

[Chúc mừng, hiện tại cậu đã hoàn thành hết toàn bộ nhiệm vụ. Chủ hệ thống thông báo rằng ký chủ có thể ở lại thế giới này hai năm]

Tin tức này đến quá bất ngờ khiến bàn tay cầm chăn của Lâm Mặc khựng lại, ánh mắt cậu toát lên chút mờ mịt. Đã hoàn thành hết nhiệm vụ? Tức là từ này về sau cậu không cần lo lắng có BUG nào đột nhiên xảy ra không nữa, cũng không cần như tên biến thái đi theo rình mò nam chính nữ chính cả ngày...

Nhưng điều đó cũng đồng nghĩa thời gian cậu ở lại thế giới này chỉ còn hai năm...

Không hiểu sao cậu không cảm thấy vui mừng như bản thân đã tưởng. Còn nhiệm vụ thì còn mệt, nhưng ngược lại cậu còn kéo dài được thời gian sống. Mà một khi đã hết nhiệm vụ, thì thời khắc tử vong của cậu cũng đã được xác định.

Nhưng Lâm Mặc không kịp nghĩ mê man thêm. Cửa phòng bệnh mở ra, Tạ Hoài An bước vào nhận ra cậu đã tỉnh liền vội vã chạy lại bên giường. Trông bộ dáng này còn có chỗ nào giống vị Tạ tổng băng sơn lạnh lùng uy nghiêm chứ. Cậu cảm thấy buồn cười, nhưng nhìn ra sự lo lắng trong mắt hắn liền nhịn không được nói: "Em không sao, anh không cần lo lắng."

"Mạnh Kỳ..." Tạ Hoài An ôm chầm lấy cậu như muốn hòa thành một, khiến cả hai đời đời kiếp kiếp ở bên nhau. "Đừng khiến tôi lo lắng như vậy nữa..."

"Sẽ không." Lâm Mặc cam đoan. Cậu không cần phải làm nhiệm vụ nữa, mà đã có sự bảo hộ của chủ hệ thống, trong thời gian hai năm này cậu nhất định không xảy ra bất trắc gì.

Nhưng sau hai năm sẽ như thế nào, cậu lại chưa nghĩ tới. Hay nói đúng hơn, không muốn nghĩ tới.

Lần này Tạ tổng thật sự bị cậu dọa sợ, cắt hết mọi công việc của cậu, kể cả bộ phim <Nếu như không có kiếp sau> đang quay. Đối với việc này Phùng đạo diễn cũng không dị nghị, chuyện xảy ra ở đoàn làm phim của ông, tuy không liên quan đến ông nhưng ông cũng phải chịu một phần trách nhiệm. Tạ tổng không tính sổ đã là may lắm rồi.

Lâm Mặc cũng không có bao nhiêu yêu thích đối với đóng phim, cho nên thập phần nhu thuận nghe theo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net