Mỹ nam có trái tim yếu đuối (9)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi đắn đo tới lui, Tạ tổng vẫn quyết định đưa Mạnh Kỳ đến trung tâm mua sắm. Kỳ thực bình thường hắn mua quà tặng cho Tạ Minh Lâm đều là hàng đặt sẵn, nhưng nếu thiếu niên bảo đi mua quà ở trung tâm mua sắm thì nhất định mua ở đó! Đây là lần đầu tiên cậu chủ động rủ rê hắn đi đâu, Tạ Hoài An hắn mà từ chối thì đúng là đầu óc bị nước vào rồi!

Tạ tổng chở Lâm Mặc tới trung tâm Babylon, một trung tâm mua sắm có diện tích khá lớn ở thành phố này. Cần phải biết để được bước ra vào khu này thì cần phải có thẻ hội viên hoặc được người có thẻ hội viên mang theo, mà đồ bán trong này thì đều tính theo giá đô cả. Có thể nói đây là trung tâm mua sắm dành riêng cho tầng lớp thượng lưu.

Lâm Mặc không biết điều này, sau khi bước vào thấy nơi đây vắng vẻ không hề sầm uất giống các trung tâm mua sắm khác, trong lòng còn hoài nghi. Bán ế đến như vậy, mua quà tặng ở đây được chứ? Hơn nữa tên các nhãn hiệu đều lạ hoắc, sẽ không phải đồ giả mạo đi? Những người thuộc tầng lớp như cậu thì ra ngoài chợ mua hàng second-hand tặng cũng chẳng sao, nhưng Tạ Minh Lâm người ta dù gì cũng là ảnh đế đó! Tạ Hoài An sẽ không đến mức để em hắn ngày mai lên báo với tiêu đề "Hot! Phát hiện Tạ ảnh đế mặc áo thun hàng fake!", đúng không?

"Hay là chúng ta đi nơi khác?" Lâm Mặc nhỏ giọng thì thào với Tạ tổng lúc di chuyển.

Bước chân Tạ Hoài An hơi khựng lại, vẻ mặt lại vẫn luôn bình tĩnh, "Sao vậy? Em có chỗ nào không hài lòng sao?"

"Nơi này chắng có bao nhiêu khách, em sợ là hàng ở đây chất lượng không tốt." Nói rồi, cậu nhớ tới khu trung tâm mới mở gần đây. "Cách đây không xa có trung tâm Hallius, nghe bảo hàng hoá rất đa dạng lại đẹp, chúng ta qua đó đi?"

Những nhân viên vô tình nghe thấy đều thầm khinh thường tên nhóc không biết thường thức này. Hallius sầm uất nhưng sao có thể sánh với Babylon! Đúng là đồ nhà quê không hiểu việc đời!

Tạ tổng im lặng. Hắn định giải thích với cậu rằng kỳ thực đồ nơi đây cũng rất tốt, nhưng rồi lại thôi. Hallius hay Babylon đều được, miễn cậu thích là được. Lỡ như hắn nói xong Mạnh Kỳ thẹn quá thành giận thì sao!

"Ừ, đều nghe em." Ngay cả Tạ tổng cũng không nhận ra trong giọng nói của mình mang theo biết bao nhiêu là sủng nịch.

Vì thế, cả hai vui vẻ dắt tay nhau rời khỏi trung tâm mua sắm này.

Nhân viên: !!!! Tạ tổng, người ta nhà quê không hiểu gì thì thôi, sao ngài cũng có theo hùa theo như vậy?!! Chỉ cần ngài mở miệng, bất kỳ nhãn hiệu nào ở đây cũng sẵn lòng làm riêng cho ngài một bộ limited bản giới hạn đó!!!!

Tú ân ái gì đó là đáng ghét nhất!!!! Đồ tiểu yêu tinh câu dẫn Tạ tổng!!!!

...Nhưng chẳng phải Tạ tổng không được sao?

Nhóm nhân viên tiếp nhận quá nhiều thông tin trong hôm nay, cảm thấy bản thân cần phải đi bát quái một chút để giải toả. Ví dụ như tin Tạ tổng tìm ra thuốc chữa liệt dương chẳng hạn.

So với Babylon, trong Hallius nhiều người qua lại hơn nhiều. Các nhãn hiệu trong này đối với dân thường như Lâm Mặc đều là giá cả trên trời, còn trong mắt Tạ tổng thì chẳng khác gì hàng bình dân bán ngoài đường.

"Bình thường em đều mua sắm ở đây sao?"

"Ừ, kỳ thực em cảm thấy không cần thiết, nhưng Chương Vũ cứ lải nhải bảo em chú ý hình tượng nên đồ mặc chủ yếu cũng là mấy nhãn hiệu có tiếng."

Tạ tổng lại đau lòng cho tiểu tình nhân nhà hắn. Nhìn giá tiền bộ quần áo kia đi! Chỉ có vài chục ngàn, lại còn không phải bản limited! Hay bộ này nữa! Vừa xấu lại rẻ tiền, chất vải cũng không thuộc loại tốt nhất!

Kỳ thực quần áo của Tạ tổng đều là hàng may riêng, cho nên hắn không thể hiểu nổi làm sao có người có thể mua áo vest được may sẵn?! Chẳng phải size mỗi người mỗi khác, style cũng khác sao?!

"Tặng quà sinh nhật thì chắc tặng đồng hồ cũng được?" Lâm Mặc quay sang hỏi.

"Tuỳ em." Trong mắt hắn, Lâm Mặc tặng gì cũng là thứ tốt nhất! Thực ra không tặng cũng được, hắn còn chưa được cậu tặng quà đâu!

Lâm Mặc ghét bỏ nhìn Tạ tổng một cái. Hỏi ý kiến gì cũng "tuỳ em", "sao cũng được", có khác gì mấy ông chồng lúc đi theo vợ mua sắm đâu chứ... Khoan đã, hình như có gì đó sai sai?

"Vậy lên tầng cao nhất thôi."

Vào tiệm đồng hồ, Lâm Mặc gần như hoa cả mắt với số lượng vào kiểu dáng của chúng. Cậu không ngờ đồng hồ thôi mà cũng rườm rà nhiều loại đến vậy. Cả hai được dẫn sang khu đồng hồ nam, hàng ở nơi đây đa phần mang nét lịch lãm quý phái, đường viền hay trang trí linh tinh rất ít hoặc giản lược. Thậm chí cậu thề cậu còn nhìn thấy một cái đồng hồ đen bóng chỉ có hai cây kim không có số nữa kìa!

Nhân viên thao thao bất tuyệt giảng giải về các loại đồng hồ, mặt Lâm Mặc vẫn thộn ra như trước, còn Tạ Hoài An từ đầu đến đuôi đều mang vẻ mặt băng sơn thực hiện chức trách đi theo phía sau cậu. Sau khi cô nói xong đến khô cả họng mà cả hai vị khác vẫn chẳng hề tỏ ra chút gì, trong lòng cả đàn thảo nê mã chạy ngang, ngoài mặt vẫn phải mỉm cười nho nhã: "Thưa quý khách, ngài có hài lòng với mẫu nào trong số các mẫu tôi vừa giới thiệu không?"

Lâm Mặc gãi gãi đầu, cậu chăng hiểu mô tê gì cả. Lên dây cót bằng tay hay chạy bằng pin thì có gì khác nhau, cũng đều chạy được cả thôi. Chất liệu titanium hay crom đồng kẽm nhôm gì đó nào chả được. Chức năng của đồng hồ không phải để xem giờ sao, tại sao lại có cả kết nối điện thoại và máy ảnh?!

Cuối cùng, cậu quyết định vứt vấn đề này cho Tạ Hoài An lựa chọn. Dù gì cũng là sinh nhật của em hắn, hắn chọn nhất định tốt hơn so với cậu chọn.

Mà Tạ tổng chưa bao giờ dùng qua nhãn hiệu này, liền quyết định nhanh gọn lẹ, "Lấy cái đắt tiền nhất ra."

Hai người đang hẹn hò, vì sao phải tốn thời gian chọn quà cho tên nhóc kia chứ! Cứ đưa cái mắc nhất là được, dù sao đồ ở đây rẻ như vậy, hắn mua cả tá cũng dư dả.

Tới tận khi tính tiền rồi tiễn hai vị tôn đại phật này đi, khoé miệng nhân viên nữ đó vẫn còn run rẩy.

Ôi mẹ ơi, hoá ra bá đạo tổng tài là có thật! Nhưng tại sao lại là đam mỹ mà không phải ngôn tình?! Q^Q

Khoan đã, thiếu niên kia chẳng phải diễn viên đóng vai Đường Vân Hiên trong <Nhất sinh nhất thế> sao? Còn vị bên cạnh, sao lại giống Tạ tổng chủ tịch tập đoàn Duy Thạch đến như vậy?

Tự dưng cảm giác bản thân cừa phát hiện ra một bí mật gì đó rất khủng khiếp...

Lâm Mặc cảm thấy dường như mình có hơi quá tuỳ tiện rồi, mua quà sinh nhật mà cứ như nhà giàu mới nổi vậy. Bất quá cậu với Tạ Minh Lâm quan hệ cũng không có gì đáng nói, đến bạn bè có khi còn chưa tới, cho nên cũng không hứng thú mấy với việc lựa quà.

Tạ tổng thuần thục nhấn ga xe đọc thoại: "Tôi biết có một nhà hàng rất ngon, em muốn đi ăn thử không?"

Lâm Mặc: =.=

Cậu không có ý kỳ thị gì đâu, nhưng thế quái nào lần nào ra ngoài chung với nhau tên này cũng chỉ có một câu thoại như vậy? Lần đầu nghe thấy cậu còn có cảm giác thụ sủng nhược kinh, giờ đã thành mặt không đổi sắc mà mặc kệ rồi.

Hừ, đừng tưởng cậu không biết hắn đều đã đặt bàn trước! Hỏi han gì toàn là giả bộ cả thôi! Hơn nữa cũng chỉ mãi có một câu thoại, hắn không biết sáng tạo thêm sao?!

Với lại mới ăn sáng cách đây có hai tiếng, cậu cũng không phải heo!

"Không ăn, em còn no lắm." Lâm Mặc phụng phịu, điệu bộ kiểu như "tôi phá kịch bản đấy để xem anh giải quyết thế nào".

Quả nhiên Lâm Mặc trả lời khác mọi khi khiến Tạ Hoài An có chút lúng túng. Hình như đúng là quá sớm để ăn trưa? Nhưng ngoài đi ăn ra hắn cũng chẳng biết người hẹn hò sẽ đi những nơi đâu a! Chẳng lẽ bỏ qua bước bữa tối dưới ánh nến nhảy đến giai đoạn rượu say loạn tình luôn?

Lâm Mặc thấy Tạ tổng đầu đội trời chân đạp đất lại lúng túng như vậy đột nhiên có chút buồn cười, xem ra mình quả thực bị sủng hư rồi. Ai bảo hắn đối xử với cậu tốt quá chi, tim người ta cũng đâu phải sắt đá. Coi như nể tình hắn là phiếu cơm trường kỳ của cậu ở thế giới này, cậu không so đo làm khó hắn nữa.

"Đi, chúng ta đi nhảy bungee đi."

Kiếp trước cậu vẫn luôn muốn trải nghiệm trò chơi kích thích này, đáng tiếc vẫn luôn không có cơ hội. Hiện tại có thuốc tim của hệ thống chống lưng, đương nhiên không thể bỏ qua. Ai biết được thế giới sau sẽ như thế nào, lỡ như hệ thống ném cậu về thời tiền sử thì lúc đó muốn chơi cũng không chơi được.

So với Lâm Mặc tràn trề phấn khích, Tạ Hoài An lại thập phần phản đối. Thiếu niên đang bị bệnh tim, lại còn đòi chơi cái trò nguy hiểm này! Tuy rằng bình thường hắn rất nuông chiều cậu, cũng không thể để cậu làm những việc ảnh hưởng đến bệnh tình được.

"Thôi mà, chỗ này thấp lắm nè, không có kích thích lắm đâu."

Tạ tổng mặt lạnh làm ngơ. Đừng tưởng dùng ánh mắt đáng thương đó nhìn tôi thì tôi sẽ nghe theo!

"Em sẽ mang đồ bảo hộ đầy đủ, không nguy hiểm chút nào cả."

Tạ tổng lại tiếp tục nhìn trời. Trời lạnh rồi, để khu nhảy bungee phá sản được không nhỉ?

"Đi mà, đi mà..."

"Mạnh Kỳ." Tạ tổng cuối cùng chịu không nổi phải cắt ngang, "Em có biết điều gì khiến tôi đau lòng nhất không?"

Lâm Mặc chột dạ nhìn đi chỗ khác. Đang theo hệ sủng ngọt ấm áp, tự dưng chuyển kênh thâm tình là thế nào?

"Tại sao em không biết coi trọng cơ thể mình đến như vậy? Chẳng lẽ trong mắt em mạng sống không đáng giá sao?" Giọng nói hắn lạnh lùng, nhưng ánh mắt lại tràn ngập lo lắng.

"Tạ Hoài An." Lâm Mặc bất ngờ ôm chầm lấy Tạ tổng, giọng rầu rĩ nói. "Xin lỗi, là do em không đúng. Nhưng anh có thể tin tưởng em không? Tuy em không giải thích được nhưng nhất định sẽ không gây ảnh hưởng gì lên cơ thể."

Đáng ghét, dùng thái độ lo lắng đó nhìn cậu, tương phản manh gì đó quá phạm quy rồi! Trừ cha mẹ ra thì người đàn ông này có lẽ là người đối xử tốt nhất với cậu, à còn có Khâm Thanh và Mị Hồ nữa,...

Tạ tổng cứng đờ người, toàn cơ thể đều không được tự nhiên. Lâm Mặc chủ động ôm hắn ngay nơi công cộng như vậy, khiến tim hắn không nhịn được mà loạn nhịp. Nhìn vào ánh mắt thanh minh của cậu, không hiểu sao hắn lại bất giác tin.

"... Chỉ một lần." Giọng hắn hơi nghẹn lại. "Ngoài ra phải để tôi đi cùng."

"Được, được, đều nghe anh." Lâm Mặc cười đầy nịnh nọt, làm gì còn có chút thâm tình nào nơi đáy mắt.

Nhân viên: Không cần đút cẩu lương Q^Q Rốt cuộc hai người có chơi hay không a!!!!

Sau khi nai nịt đầy đủ đứng trên bục nhảy, Tạ Hoài An vẫn vô cùng lo lắng nắm chặt tay cậu. Hắn đã dặn nhân viên sau ba phút nhất định phải dừng lại không được tiếp tục. Lâm Mặc có nghe thấy, nhưng cậu cũng biết đây là sự nhượng bộ lớn nhất của hắn rồi, không dám kỳ kèo thêm.

Giây phút thả người lao xuống, bên cạnh là Tạ tổng ôm chặt lấy mình, Lâm Mặc cảm nhận từng đợt gió lạnh lao thẳng về phía mình. Cảm giác sảng khoái tràn ngập khắp người này quả thật rất tuyệt vời. Bất quá so với mấy lần cùng Khâm Thanh lao thẳng từ trên vách núi xuống lúc đi làm nhiệm vụ thì không kích thích bằng. Nhưng thôi, bây giờ cậu thân thể yếu ớt không so được với lúc làm yêu thú, thế này là cũng đủ mãn nguyện rồi.

Đúng ba phút, không thêm được giây nào, cậu được nhân viên kéo lên. Dư âm vẫn còn đọng lại khiến gò má cậu đỏ bừng, ánh mắt lấp lánh như sao. Tạ Hoài An vừa quay qua định kiểm tra xem cậu có sao không nhìn thấy một màn mê người như vậy, nhất thời yết hầu hơi nghẹn lại. Cuối cũng chỉ có thể thốt ra: "Không sao chứ?"

"Đương nhiên là không sao!" Lâm Mặc còn theo thói quen ở thế giới truóc vỗ bình bịch lên ngực.

Tạ Hoài An hoảng hồn ôm lấy cánh tay cậu, trong giọng nói mang theo chút mùi vị trách móc: "Không có lần sau nữa."

Lâm Mặc lại giả bộ như không biết gì. Tạ tổng có chút nghẹn nhưng rồi cảm thấy bộ dáng của cậu quá đáng yêu, bàn tay giơ lên vò đầu cậu thành cái tổ quạ.

"Ui, ui!" Lâm Mặc né khỏi ma chưởng của hắn, mắt trợn tròn. Làm một tổng tài, không cần phải trẻ con như vậy đi!

"Giờ đi ăn được rồi chứ?"

Rốt cuộc Tạ tổng có bao nhiêu chấp nhất đối với việc đi ăn vậy?

Nhưng những nhà hàng mà hắn dẫn cậu đi đồ ăn quả thật rất ngon, mà hiện tại cậu cũng đã hơi đói, liền vui vẻ hưởng ứng.

Còn Tạ Hoài An, khụ, hắn mới không nói cho cậu biết là vì bản thân thích nhìn dáng vẻ như sóc con của cậu khi ăn đâu...

--------------------------------------------------------------------------------------

Cố Như Ý ngồi trên ghế sô pha, dáng vẻ tao nhã đoan trang hoàn toàn không kiếm ra được một chỗ chê. Cô thừa hưởng gương mặt xinh đẹp của mẹ, làn da trắng nhuận như ngọc lại mềm mại vô cùng, đôi môi anh đào xinh đẹp đầy quyến rũ. Đặc biệt là cặp mắt hơi xếch lên có nốt ruồi son ngay bên dưới khóe mắt càng tăng thêm vẻ yêu mị. Thế nhưng toàn bộ người cô lại toát ra một cỗ hơi thở cấm dục, cao cao tại thượng như một vị nữ thần.

"Đây là thiệp mời sinh nhật của Tạ Minh Lâm, cậu ấy bảo tôi đưa cho cô." Người đại diện kính cẩn đưa tấm thiếp đặt lên bàn.

Đối mặt với Cố Như Ý, hắn hoàn toàn không dám tỏ vẻ một chút nào. Làm người đại diện của cô cũng hơn mấy năm, Cố Như Ý là người như thế nào, hắn hoàn toàn hiểu rõ. Người khác nhìn vào chỉ tấm tắc khen ngợi cô xinh đẹp giỏi giang, nhưng có bao nhiêu người biết được để ngồi lên vị trí ảnh hậu này thiếu nữ trước mắt đây đã làm biết bao nhiêu chuyện? Những bộ phim hay, các vai diễn tốt cũng không phải dễ dàng muốn lấy là lấy. Cố Như Ý có tài năng có sắc đẹp không phải giả, nhưng người trong giới đẹp hơn cô giỏi hơn cô cũng không phải không có.

Chỉ khi nhắc đến Tạ Minh Lâm, ánh mắt Cố Như Ý hơi sáng lên một chút, tay cầm tấm thiệp vuốt ve đọc từng nét chữ bên trong. Người đại diện nhìn hình ảnh dịu dàng này lại không hiểu sao phát run, vội vàng báo lại: "Nghe nói dạo gần đây Tạ nhị thiếu thường hay qua lại với một nữ diễn viên mới nổi. Lần sinh nhật này hắn cũng mời cô ta đến dự."

Nói rồi hắn nhanh chóng đặt toàn bộ thông tin liên quan lên bàn. Tình cảm Cố Như Ý dành cho Tạ Minh Lâm có vài phần vặn vẹo. Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, cô đã yêu hắn mang theo dục vọng chiếm hữu, xem hắn như người của mình. Do đó đối với bất kỳ ai có ý đồ tiếp cận Tạ Minh Lâm, cô đều ngấm ngầm dùng những thủ đoạn đặc biệt khiến bọn họ phải im lặng rút lui khỏi giới giải trí. Cũng vì thế nên trong số các bạn bè của Tạ ảnh đế cũng chỉ có mỗi cô là nữ.

Cố Như Ý lật nhanh hồ sơ, ánh mắt tràn đầy chế giễu. Chỉ là một ranh con mới nổi tiếng cũng muốn tranh với cô, xem ra trong thời gian một năm qua cô đi vắng không thiếu kẻ mơ mộng hão huyền. Đã vậy, cô cũng muốn xem xem mặt mũi của kẻ khiến Tạ Minh Lâm cảm thấy hứng thú là ai.

Những ngón tay thon dài chậm rãi bấm dãy số điện thoại quen thuộc, chẳng mấy chốc sau bên kia có người bắt máy: "Như Ý? Cậu gọi tôi có chuyện gì không?"

"Chẳng lẽ có chuyện mới có thể gọi cho cậu sao." Cố Như Ý cười dịu dàng như gió xuân, ấm áp như mặt trời. "Tôi về nước cũng được mấy ngày rồi, Tạ nhị thiếu lại không thèm qua chào hỏi một tiếng."

"Ha, còn không phải do dạo này bận rộn sao? Được rồi, thiệp mời sinh nhật tôi cũng đã gửi, cậu còn muốn gì nữa."

"Đáng ghét. Sinh nhật này cậu có muốn thứ gì không?"

"Tùy tiện đi. Chúng ta quen nhau bao lâu rồi, còn phải khách sáo như thế."

Cả hai tán gẫu qua lại một lúc rồi mới cúp điện thoại. Cố Như Ý âm trầm ngả người ra phía sau, đôi mắt khép hờ.

Kỳ thực cô luôn biết Tạ Minh Lâm vẫn không hề có ý với mình, chỉ xem mình như bạn bè. Để có thể nói chuyện với hắn thoải mái như thế, cô đã bỏ phí biết bao nhiêu là công sức lăn lộn trong cái giới này. Nhưng hắn thủy chung vẫn như cũ, có thể cười đùa nói chuyện với cô, lại không bao giờ vì cô mà tim đập nhanh, cũng không bao giờ vì cô mà cảm thấy vui vẻ.

Cho dù vậy, chỉ cần có thể tiếp tục ở bên hắn, cô cũng đã rất mãn nguyện. Nhưng ngược lại, cô không thể chấp nhận bất kỳ kẻ nào khác có thể cùng chia sẻ Tạ Minh Lâm với mình. Nếu hắn không yêu cô, vậy thì cô sẽ khiến hắn vĩnh viễn không yêu ai khác!

--------------------------------------------------------------------------------------

Lâm Mặc đứng trước gương săm soi bộ trang phục của mình. Bộ đồ vest màu trắng, kết hợp với nước da đã trắng sẵn của cậu thật sự trông rất thuần khiết. Tạ Hoài An lại mặc một bộ vest đen, rất hợp với khí chất lạnh lùng cấm dục của hắn. Lâm Mặc hết sức ghen tị nhìn cái giá treo đồ di động kia. Hừ, tên này mặc đồ đen thì cấm dục, đồ trắng lại thanh cao lãnh đạm. Còn cậu màu trắng lại thành ra thuần khiết, màu đen chỉ thấy tương phản manh, hoàn toàn không hợp lý! Rõ ràng cậu cũng là nam nhân cơ mà!

Tạ Hoài An từ lúc nhìn thấy Mạnh Kỳ của hắn mặc tây trang thì trong lòng đã rục rịch lắm rồi, nhất là khi cậu cứ săm soi trước gương mà đưa mông... à nhầm, đưa lưng về phía hắn. Phải khó khăn lắm hắn mới khắc chế được tay mình không cởi hết đám cúc áo ra đè cậu xuống, ngược lại chỉ đặt trên vai nhẹ giọng nói: "Đi thôi. Còn chần chừ nữa sẽ trễ giờ."

Dạ Minh là một hội sở cấp cao chuyên dành cho các thiếu gia nhà giàu tổ chức tiệc tùng. Tạ Minh Lâm thường tổ chức tiệc ở đây, một phần vì bên trong phục vụ rất đầy đủ, một phần khác là vì nơi này cực kỳ bảo đảm an toàn bí mật, không phải lo lắng bị paparazzi lẻn vào.

Hơn nữa đừng nhìn Dạ Minh chỉ là một hội sở mà cho rằng nó chỉ có phòng kín như hộp đêm. Bên trong của hội sở này cung cấp cả một sảnh đường rộng lớn cho các sự kiện quan trọng, mà tiệc sinh nhật của Tạ Minh Lâm cũng diễn ra ở đây.

Lâm Mặc trên đường đi vô cùng hứng thú nhìn trái nhìn phải, nếu Tạ Hoài An không nắm tay cậu lại hẳn chừng đã ngây ngốc mà chạy loạn rồi. Tạ tổng lại rất thích nhìn tiểu tình nhân của mình tràn ngập sinh khí như thế, cũng không ngăn cản, chỉ là tay trong tay cứng ngắc không có cách nào gỡ ra được.

Cơ hội nắm tay ăn đậu hũ công khai thế này, hắn mới không bỏ phí đâu!

Sau khi gặp mặt Tạ Minh Lâm, Lâm Mặc tế nhị rời đi một lát cho hai anh em nói chuyện. Tuy dạo gần đây cậu ngày càng có xu hướng táo bạo hơn, nhưng vẫn chưa quên thiết lập nhân vật, cũng chưa đến nỗi quên việc mình chỉ là tình nhân. Cho dù Tạ Hoài An có thật lòng thích cậu đi chăng nữa, dùng thân phận này đi đối mặt với em hắn cũng rất xấu hổ a!

Tạ Hoài An luyến tiếc rời tay cậu, chỉ có thể phát tiết phẫn nộ bằng cách hung hăng trừng đứa em không nên thân của mình. Hắn tùy tiện cầm món quà đưa cho em trai mình. Tạ Minh Lâm nằm cũng trúng đạn dở khóc dở cười chẳng biết phải làm sao, nhận lấy. Đến tuổi này rồi, cũng chẳng ai gói quà làm gì, cho nên vừa mới cầm cái hộp, hắn đã trông thấy rõ món quà là gì.

"... Ca, công ty nhà mình sắp phá sản rồi hả?"

"Còn ăn nói lung tung nữa anh cắt tiền lợi nhuận cổ phần của em."

"Em không dám a!" Tạ Minh Lâm vội nhận tội ngay. Làm diễn viên tuy có tiếng, nhưng tiền lời từ cổ phần trong tập đoàn Duy Thạch mới là nguồn sống chính của hắn a! "Bất quá sao tự dưng năm nay anh đổi gu vậy?"

"Là Mạnh Kỳ chọn." Tạ Hoài An rất không hài lòng mà lạnh lùng nhìn hắn. Hừ, quà của tiểu tình nhân hắn chọn mà còn dám chê tới chê lui. Có biết đến hắn cũng chưa được cậu tặng quà không!

Tạ tổng tự bỏ qua việc Lâm Mặc dẫn hắn đến tiệm đồng hồ, còn người chọn cái đồng hồ này vẫn là hắn. Dù sao cũng là tâm ý của Mạnh Kỳ!

Tạ Minh Lâm tự bổ não, đoán được vài ba phần chân tướng, lập tức cười hì hì mặt mũi trở nên có chút đáng khinh sáp lại gần anh hắn, "Hai người đi trung tâm mua sắm chung với nhau phải không? Là hẹn hò à?"

Tạ Hoài An hừ một tiếng không đáp, nhưng không khí ấm áp như gió xuân của hắn đã tiết lộ tâm trạng hắn lúc này rất tốt.

"A, nếu như vậy càng phải cảm ơn em, sao lại trừng như gặp kẻ thù..." Tạ Minh Lâm lẩm bẩm, sau đó lại tiếp tục não bổ. "Không lẽ vì cậu ta chọn quà cho em mà anh ăn giấm?"

Khóe miệng Tạ tổng hơi giật giật, nhưng cũng không phủ nhận. Mạnh Kỳ còn chủ động đòi đi mua quà cho em trai hắn nữa, đến hắn cũng chưa có đãi ngộ này đâu.

Tạ Minh Lâm thấy biểu cảm của hắn như thế, nhất thời bừng tỉnh, vui vẻ khoác vai nói: "Không ngờ núi băng ngàn năm cũng có lúc đón xuân về. Em không biết anh là loại người thích ăn giấm như vậy đó."

"Không có." Tạ tổng lạnh lùng đáp.

"Thôi đi, hai ta còn xa lạ gì với nhau sao." Tạ Minh Lâm nhìn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net