Quang minh thánh tử là bạch liên hoa (7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Andrew cùng Raymore vốn dĩ hoàn toàn không có ý định tán gẫu với Lâm Mặc, cho nên cả hai đều song song chạy phía trước. Mà Lâm Mặc tự nhiên cũng không định làm bóng đèn cản đường, chỉ lẽo đẽo bám đuôi theo sau, thỉnh thoảng quăng vài quả cầu ánh sáng làm vú em chữa trị cho đồng đội.

Trên đại lục này có câu, nếu không nghĩ tới thì thôi, đã nghĩ rồi liền day dứt. Thần Hắc Ám hiện tại chính là rơi vào trạng thái đó. Hắn cảm giác bản thân phát hiện được một chân tướng lớn vô cùng, lại nghẹn ở trong lòng không thể nói ra. Nếu suy đoán của hắn là sai, chẳng phải sẽ bị tiểu nô lệ cười vào mặt sao? Nhưng... nhưng nếu hắn đoán đúng, lúc đó hắn phải làm sao đây?

Chẳng lẽ giận dữ đe dọa cậu rằng từ nay về sau không bao giờ được lại gần tên Andrew kia? Có điều tiểu nô lệ vẫn còn phải học chung với y những bốn năm nữa, lại còn chung ký túc xá, làm thế nào tránh gặp được. Hay ép tiểu nô lệ rời khỏi cái học viện chết giẫm đó để tập trung đi tìm nguyên liệu tái tạo cơ thể cho hắn? Bản thân hắn cũng có thể dạy cậu a. Thần Hắc Ám sờ cằm, thầm nghĩ cách này rất được. Nhưng không bao lâu liền ỉu xìu, tiểu nô lệ không thích hắn, khẳng định sẽ không đồng ý đâu.

Còn một biện pháp nữa là giết quách tên chướng mắt kia cho rồi. Vừa nghĩ đến điều này, sát khí trong lòng thần Hắc Ám rục rịch, đến độ Lâm Mặc đang đuổi theo sau hai người kia cũng cảm nhận được bất ngờ khựng lại: "Có chuyện gì vậy?"

Là tưởng tượng của cậu sao? Vì cái gì cảm thấy thần Hắc Ám thật giống như muốn giết ai đó?

"Không có gì." Thần Hắc Ám im lặng một hồi, nhanh chóng lui lại sát khí của bản thân vờ như không có gì mà trả lời.

Nếu như hắn giết chết Andrew, suốt cả cuộc đời này y sẽ trở thành nốt ruồi son trong lòng tiểu nô lệ, vĩnh viễn không xóa nhòa được. Mà cậu sẽ chỉ càng thêm oán hận hắn, căm ghét hắn mà thôi.

Đúng thật là phiền phức mà, thần Hắc Ám khổ não không thôi. Vì cái gì tiểu nô lệ lại đào hoa lăng nhăng như vậy? Lúc trước thì khóc lóc nói với hắn có một người vô cùng quan trọng muốn tìm, sau lại một mực thề thốt chưa từng yêu ai, chỉ trung thành với thần Quang Minh, bây giờ lại nhảy ra một tên Andrew. Thần Hắc Ám càng nghĩ càng cảm thấy thần sinh u ám, tưởng chừng như bất kỳ lúc nào cũng có thể nhảy xổ ra một tên đáng ghét nào đó câu dẫn tiểu nô lệ của hắn.

Ví dụ như con yêu thú cả người toàn lông phía kia! Rất có thể hai giây nữa thôi tiểu nô lệ sẽ nói cho hắn biết kỳ thực nó với cậu là thanh mai từ nhỏ nhưng do mắc phải lời nguyền nên bị chia rẽ giờ đây đã gặp lại nhau hạnh phúc trăm năm!

Mèo yêu đứng trên cây: Meo?

Có lẽ vì Lâm Mặc thành thành thật không gây chuyện gì suốt mấy ngày qua, cho nên Andrew với Raymore cũng buông lỏng cảnh giác, căn bản không quan tâm cậu nữa.

Lâm Mặc nhìn thời gian nhiệm vụ dư lại, liền biết trong ngày hôm nay cái tình tiết ba ba ba gì đó sẽ xảy ra. Trong lòng cậu nóng như lửa đốt, trời ạ chỉ cần nghĩ tới chuyện phải ngồi ngoài cửa hang nghe hai người họ ưm a cả đêm đã muốn xông vào giết người rồi. Nhưng coi như cậu kiên nhẫn đợi được, thần Hắc Ám thì sao đây? Liệu hắn có nổi nóng bóp chết cả hai không?

Biện pháp còn chưa nghĩ xong, đám người bọn họ đã tìm được đến chỗ gốc Thực Nhân Vương Hoa, mục tiêu nhiệm vụ lần này của Andrew.

Andrew cùng Raymore nói thế nào cũng đều là nhân vật chính, đầu óc không đến nỗi nước vào, vì vậy không lỗ mãng xông lên, trái lại ngầm ra hiệu cho nhau phối hợp chiến đấu.

Còn Lâm Mặc? Ha hả, đương nhiên là bị vứt sang một bên rồi.

Bất quá nhiệm vụ của Lâm Mặc cũng không phải hỗ trợ chiến đấu cho nhân vật chính, tự dưng chui đầu vào rọ làm gì. Vì thế cậu không một lời oán trách, lặng lẽ dịch chuyển sang vị trí an toàn ngồi nhìn.

Hệt như nguyên tác miêu tả, Andrew cùng Raymore phối hợp nhuần nhuyễn vô cùng, nhưng gốc Thực Nhân Vương Hoa này dù sao cũng là vương của Thực Nhân Hoa, nào dễ dàng như thế liền bị đánh bại. Cho nên cả hai giằng co qua lại suốt mấy canh giờ, rốt cuộc Raymore lợi dụng sơ hở của nó đâm xuống một nhát kiếm, Thực Nhân Vương Hoa phát ra tiếng rít the thé rồi héo rũ hết cành lá chết đi.

"Nhiệm vụ của ta yêu cầu phải mang về một gốc Thực Nhân Vương Hoa, ngươi giết chết nó rồi thì phải làm sao đây." Andrew thở hồng hộc, quệt mồ hôi trên trán tiến lại gần gốc cây.

"Không sao, ta chưa đánh vỡ hạch tâm của nó, chỉ cần còn thứ này thì có thể tái tạo lại một gốc Thực Nhân Vương Hoa mới lúc nào cũng được." Raymore ném sang Andrew một viên tinh hạch xanh biếc óng ánh.

Andrew hài lòng ngắm nghía, sau đó cất thứ này vào trong túi. Thế nhưng không hiểu sao y phát hiện dị thường, chân mày nhíu lại: "Ngươi có ngửi thấy mùi gì không?"

Nghe Andrew hỏi như vậy, Raymore cũng tập trung khứu giác, quả thật trong không khí dường như có một mùi hương nhàn nhạt. Cảm nhận cơ thể dần nóng lên, trong đầu Raymore chỉ có hai từ: không xong!

Một số loài thực vật trước khi chết thường dùng chiêu đồng quy vu tận, phát tán ra kịch độc để hạ gục đối thủ. Raymore từ trước đến nay chưa từng gặp qua Thực Nhân Vương Hoa lần nào nên không rõ đặc tính của nó, cũng không biết loại độc này có thể gây ảnh hưởng gì, cho nên càng thêm lo lắng.

"Ta nghĩ đây là độc tố Thực Nhân Vương Hoa để lại." Giọng của hắn đã hơi khàn khàn, "Mau dùng kỹ năng trị liệu."

Andrew không chút chần chừ ném cầu ánh sáng sang cho Raymore cùng chính mình, thế nhưng phát hiện luồng khí nóng này không những không biến mất trái lại đang tiếp tục lan tỏa khắp toàn thân.

"Đây... đây là thế nào?" Lần đầu tiên gặp phải thứ không thể dùng ma pháp hệ quang chữa trị, Andrew kinh ngạc hô to.

Raymore cắn răng nhẫn nhịn khí tức nóng bỏng trong cơ thể cuồng loạn, túm lấy bả vai của Andrew kéo y đi: "Trên đời có rất nhiều loại thực vật kỳ quái, không tài nào đoán được. Trước tiên mau rời khỏi khu rừng này tìm cách trị liệu đã, sau đó..."

Ai ngờ hắn còn chưa nói hết câu, liền phát hiện Andrew từ lúc nào ngã vào lòng mình, sắc mặt đỏ bừng thở hổn hển không thôi.

"Andrew? Andrew! Ngươi làm sao vậy?"

Andrew đã gần như mê man, không tài nào phân biệt nổi nữa: "Raymore... Ta nóng..."

Lúc này đây ngay cả Raymore cũng nhận ra mùi hương này là gì, chả trách vì sao ma pháp hệ quang của Andrew không có tác dụng. Xuân dược không được tính như độc dược, cho nên có dùng ma pháp chữa trị cũng vô dụng. Cách duy nhất để giải, đương nhiên là phát tiết đến khi cạn kiệt dược tính trong người mà thôi.

Raymore từ trước đến nay vẫn luôn có tình ý với Andrew, nhưng bởi vì che giấu thân phận cùng nhiều lý do khác, hắn vẫn chưa bao giờ nói thẳng ra. Có điều hắn tin rằng Andrew nhất định cũng có cảm xúc với hắn. Giờ phút này xảy ra chuyện như thế, lý trí của Raymore đã suýt giữ vững không nổi.

Hai mắt hắn đầy tơ máu, dùng tay ôm lấy cả thân hình của Andrew xiết chặt, nhanh chóng lao đi. Nói thế nào hiện tại cũng phải rời khỏi nơi này cái đã, bằng không hậu quả ra sao khó biết được.

Xuân dược không lấy mạng người, nhưng nếu dùng nó đúng lúc thì quả thực chẳng khác gì bùa đòi mệnh. Raymore cũng biết địa điểm lẫn thời gian đều không thích hợp, nhưng tâm trí của hắn đã gần như rơi vào trạng thái cuồng loạn, nếu kiềm nén lâu hơn nữa...

Không thể nào ra khỏi rừng trước khi dược tính phát tác, hắn chỉ có thể ôm Andrew nhảy vào một hang đá kín đáo gần đó, dùng một hòn đá to che lại miệng hang. Toàn bộ những hành động này gần như dùng hết phần lý trí còn lại của hắn, ngay sau đó cả người hắn ướt đẫm mồ hôi, hơi thở phập phồng đứt quãng.

"Raymore... Raymore... Thật nóng a..." Andrew khó chịu bắt đầu dùng tay cởi bỏ quần áo, ý đồ giúp bản thân giảm bớt nhiệt độ.

Nhưng y không biết hành động này rơi vào trong mắt Raymore lại chỉ càng cho nhiệt độ cơ thể của hắn càng thêm nóng. Raymore như mất đi khả năng tự chủ, lập tức lao đến áp lên trên người Andrew: "Andrew, đừng sợ..."

Trong hang đá, tiếng rên rỉ cùng khóc lóc lớn đến độ có một kẻ ngồi bên ngoài cũng nghe được.

Lâm Mặc: "..."

Kỳ thực tình huống bây giờ cũng không khả quan mấy đối với cậu. Lâm Mặc tự nhận mình đã có nhiều kinh nghiệm, nhưng thực tế chứng minh ngay cả những người dày dạn gió sương cũng có lúc mắc sai lầm. Cậu chỉ nhớ tình huống Andrew cùng Raymore bị trúng xuân dược của Thực Nhân Vương Hoa, lại quên suy xét đến việc bản thân ở gần đó bị vạ lây theo.

Tất nhiên một phần cũng do tâm trí cậu đặt quá nhiều lên thần Hắc Ám, cho nên không giữ được sự tỉnh táo khi làm nhiệm vụ như trước kia.

May mà Lâm Mặc lúc ấy đứng khá xa, hơn nữa nhanh chóng nín thở cho nên không nhiễm nhiều như hai nhân vật chính. Tuy nhiên cơ thể cậu vẫn hít vào một lượng nhỏ chất thúc tình, cộng thêm nghe đông cung sống ngay hiện trường thế này, cơ thể bắt đầu biến hóa.

Thần Hắc Ám trải qua mọi chuyện vẫn còn đang mê man không hiểu gì, nghe thấy những âm thanh đáng xấu hổ từ bên trong vọng ra thì tức giận vô cùng! Vì cái gì tiểu nô lệ lại đi nghe lén hai nhân loại ti tiện này?! Dám giữa chốn rừng sâu nước thẳm làm ra loại việc bại hoại đến chừng này, quả nhiên không xứng đáng để tiểu nô lệ hắn yêu a!

"Chết tiệt! Ta không muốn nghe thêm bất kỳ tiếng nào nữa! Mau rời khỏi đây thôi!"

"Không... Không được." Lâm Mặc thở hổn hển dựa vào hòn đá, tóc dính bết theo mồ hôi rũ xuống hai bên thái dương cùng trán.

"Ngươi..." Thần Hắc Ám nghi hoặc nhìn sang, "Chẳng lẽ ngươi cũng trúng phải?!"

Này còn phải hỏi sao. Lâm Mặc cười khổ, loại cảm giác khô nóng bức bối cả người này, quả thật hành hạ mà. May mà cậu hít không bao nhiêu, bằng không đến cả lý trí có giữ vững hay không cũng không biết.

Thực tế Lâm Mặc có thể dễ dàng bỏ ra chút ít điểm năng lượng để mua giải dược, nhưng thần Hắc Ám luôn kè kè bên cạnh cậu, một khi xuất hiện thuốc giải phải giải thích như thế nào đây? Có thể nói hắn biết rõ từ trong ra ngoài cậu có gì thiếu gì, cho dù một chút khác lạ thôi cũng đủ để nhận ra.

Vì vậy Lâm Mặc chỉ có thể cố nhịn, âm thầm cắn răng đợi cho cơn khô nóng này trôi qua. Bất quá chính cậu cũng biết này khó lòng làm được.

Đã là nhân vật chính, khả năng giường chiếu đương nhiên không thể kém được. Raymore cùng Andrew ba ba ba trong hang động hơn một ngày trời mới xong, đồng nghĩa trước lúc đó cậu đừng hòng mơ bứt ra được.

"Ngươi có thể bức độc ra cho ta được không?" Lâm Mặc thở hổn hển hỏi thần Hắc Ám.

Thần Hắc Ám nhìn thấy gương mặt đỏ ửng lên của Lâm Mặc, không hiểu sao trong lòng nhộn nhạo, ngay cả suy nghĩ cũng rối loạn. Phải mất vài giây hắn mới bừng tỉnh lại, quát to: "Đương nhiên là được! Nhưng nguyên tố của ta cùng ngươi trái ngược, coi như bức ra được dược tính của Thực Nhân Vương Hoa thì cũng gây ảnh hưởng xấu khác đến cơ thể!"

Này thật khổ bức nha. Lâm Mặc cười khổ, tay mở rộng vạt áo trước ngực một chút để cảm nhận không khí mát lạnh bên ngoài, ý đồ dùng gió lạnh giảm nhiệt cơ thể.

Mặc dù đã nhiều lần nhìn thấy tiểu nô lệ thay quần áo, không hiểu sao lần này trông thấy một màn như vậy, trong đầu thần Hắc Ám như có thứ gì đó nổ tung. Hắn không rõ cảm xúc trong lòng mình ra sao, vừa hồi hộp lại có chút khao khát, mãnh liệt đến mức khiến lời hắn nói ra khỏi miệng cũng trở nên lắp bắp: "Ngươi... ngươi cởi áo ra làm gì?!"

Làm ngươi! Lâm Mặc tức giận đến nghiến răng, lại không thể nói ra, chỉ có thể âm thầm chịu khổ. Người yêu đột nhiên trở nên ngây thơ như vậy, cậu thích ứng không kịp a!

"Ta khó chịu..." Lâm Mặc hừ nhẹ một tiếng, rên rỉ nói.

"Nếu khó chịu còn không mau đi khỏi cái chỗ chết tiệt này!" Thần Hắc Ám gần như bùng nổ.

"Không được, Andrew... còn ở trong đó..." Có lẽ do kích thích của chất kích tình, Lâm Mặc chẳng còn hơi sức đâu nghĩ lý do biện hộ nữa, "Nếu ta rời đi, bọn họ gặp nguy hiểm..."

"Mẹ nó!" Thần Hắc Ám hoàn toàn phun trào.

Khói đen từ trong ngực Lâm Mặc bay ra ngoài, gương mặt giận dữ của nam nhân kề sát ngay bên cậu, tức giận gần như có thể hóa thành thực chất: "Ngươi đã như thế này rồi còn đi bận tâm kẻ khác làm gì!"

Nói rồi, hắn chỉ tay về phía hang đá: "Nghe cho kỹ đi! Andrew của ngươi đang nằm dưới thân một kẻ khác rên rỉ cầu hoan đấy!"

Chỉ có hắn mới biết, lúc nói ra những lời này, trái tim hắn đau đớn đến nhường nào, giống như có ai vừa ném nó vào chảo dầu, lại lấy kim nhọn đâm liên tục.

Lâm Mặc lúc này thần trí gần như không duy trì nổi, nghe thần Hắc Ám nói như vậy cũng không đủ năng lực phân tích vì sao hắn nổi giận. Cậu chỉ cảm thấy lời nói đối phương thật kỳ quái, Andrew là tiểu thụ Raymore là công quân, không nằm dưới thân hắn thì nằm dưới thân ai?

"Chuyện này thì có liên quan gì..."

Nhưng ý nghĩa lời nói của Lâm Mặc rơi vào tai thần Hắc Ám lại hoàn toàn biến đổi. Ánh mắt hắn tối sầm xuống, sát khí như lan tỏa khắp mọi ngóc ngách.

Ngươi yêu y đến như vậy sao? Cho dù trong lòng y không có ngươi, cho dù y thà chấp nhận nằm dưới thân kẻ khác cũng không chọn ngươi, ngươi vẫn muốn vì y mà làm tất cả?

Tại sao y từ chối khinh thường ngươi, ngươi lại trao cho y tất cả? Mà ta, ta thì không có gì?

Phẫn hận theo nguyên tố bóng tối u ám cả cánh rừng, cây cỏ trong phạm vi kề cận đều bị sát khí của thần Hắc Ám làm cho héo rũ, tứ phương đều một màu khói đen kịt hệt như vùng đất chết.

"Được, được lắm." Hắn tàn nhẫn mà cười.

Nếu như ngươi đã để ý y đến như vậy, chi bằng tiễn y đi thống khoái. Dù sao ngươi có yêu hết nhân loại trên đời này, cũng sẽ không bao giờ yêu ta.

Đúng vậy, thần Hắc Ám lúc này đây nhận ra cảm xúc mình dành cho tiểu nô lệ chính là tình yêu.

Bởi vì yêu nên không chịu được ngươi tôn sùng những kẻ khác, vì yêu nên không chấp nhận để ngươi vì họ mà hy sinh.

Nhưng hơn tất cả, vì yêu nên không thể cam lòng nhìn ngươi không yêu ta.

Lâm Mặc mơ màng tựa đầu vào bên tảng đá, nhiệt độ xung quanh cậu dường như giảm xuống, điều này khiến cho đầu óc cậu tỉnh táo ra được mấy phần. Cậu cố nâng mí mắt nhìn xung quanh, khó nhọc hỏi: "Đây là có chuyện gì?"

Cậu cảm giác được sát khí bên người dao động mãnh liệt, chỉ chực chờ muốn đẩy cậu sang một bên mà xông vào bên trong hang đá.

"Nô lệ, ngươi cứ ngoan ngoãn nằm đây, đợi ta giải quyết xong hai tên kia sẽ nghĩ cách giúp ngươi bức độc." Thần Hắc Ám âm lãnh nói.

Nghe hắn nói vậy, Lâm Mặc liền cả kinh. Mặc dù cậu biết rằng đối với thần Hắc Ám bắt hắn phải nghe loại đông cung sống này khác nào chọc giận hắn tìm đường chết, nhưng hắn với cậu hiện tại như hai mà một, nào có cách nào đâu. Nếu là kẻ khác, Lâm Mặc cũng lười quản. Có điều phía sau lưng cậu chính là hai nhân vật chính của thế giới này, họ mà chết thì thế giới này đi tong, nhiệm vụ của cậu cũng đi tong luôn.

"Ngươi không được đụng vào họ!" Lâm Mặc dùng hết toàn bộ sức lực còn lại của mình can ngăn.

Thần Hắc Ám gần như không thể tin nổi nhìn tiểu nô lệ bình thường vẫn luôn ngoan ngoãn nhu thuận nghe lời mình, hôm nay lại vì hai tên vô liêm sỉ này mà chống đối lại mình.

"Nô lệ chết tiệt, ngươi... ngươi dám ngăn cản ta?!" Cơn giận của thần Hắc Ám lại một lần nữa đạt đến đỉnh điểm mới, "Ngươi vì Andrew chống đối ta?! Ngươi yêu y đến như vậy sao!"

Lời nói rời khỏi miệng như nhổ ra một ngụm nước sôi, cả khoang họng đều bỏng rát, chỉ có thể há hốc mồm mà thở hồng hộc.

Lâm Mặc nghe thấy hắn nói như vậy liền biết nam nhân nhà mình lại hiểu lầm nữa rồi. Cậu gắng gượng giải thích: "Ngươi nghe ta, ta không thích Andrew..."

"Đủ rồi!" Thần Hắc Ám mất kiên nhẫn cắt ngang, "Tự bản thân ta có thể nhìn thấy, không cần ngươi biện hộ!"

"Thật sự, ngài phải tin ta!" Lâm Mặc nóng nảy kêu to.

Có điều thần Hắc Ám vốn nghẹn đã lâu, nay lại sở hữu một phần sức mạnh liền không kiềm chế được mặc kệ cậu mà lao vào. Lâm Mặc biết rõ tình huống không ổn, ngay cả chất thúc tình trong cơ thể cũng bị sự căng thẳng đè xuống. Cậu gần như quỳ gối trước cửa hang động, gằn giọng nói: "Từ trước đến nay người quan trọng nhất đối với ta chính là ngài, tuyệt đối không thay đổi."

Cậu có thể nghe thấy tiếng 419 một lần nữa thông báo tỉ lệ OOC của nhân vật vượt quá 10%, trong lòng tự hiểu rõ qua được lần này khẳng định sẽ chịu trách phạt không nhẹ, nhưng biết làm sao được đây, cậu cũng không có biện pháp giải quyết nào khác.

Nhưng Lâm Mặc ngàn vạn lần suy tính, thậm chí liều cả việc OOC nói ra tấm lòng của mình, lại quên mất một điều rằng cho dù cậu nói thật, thì những gì cậu đắp nặn trước đó cũng khó khiến thần Hắc Ám tin được. Thánh tử Helios là người yêu quang minh, chán ghét hắc ám, chẳng qua vì khế ước mới phải buộc chung một chỗ với thần Hắc Ám. Lâm Mặc không thể OOC, nên không bày tỏ tấm lòng được, luôn giả vờ lạnh nhạt. Vì vậy khi cậu đột nhiên nói những lời như vậy, thần Hắc Ám đương nhiên không tin.

Ngay lúc đó, những đường vân đen trên tay Lâm Mặc mập mờ tỏa sáng, bất quá chuyện xảy ra trong giây lát, cả hai lại không đặt sự chú ý lên nó, cho nên không một ai hay biết chuyện này.

Đồng tử thần Hắc Ám đỏ rực như máu, nguyên tố bóng tối xung quanh gào thét cắn nuốt hết thảy. Vừa nhìn tình huống này, Lâm Mặc liền biết chỉ e rằng thần Hắc Ám quá tức giận nên mới thành ra như vậy. Con người rơi vào trạng thái điên cuồng mất kiểm soát còn nguy hiểm, nói gì đến thần thánh.

Có điều cậu thật sự không ngờ, thần Hắc Ám thế nhưng thật sự đưa tay đến nắm lấy cổ áo cậu, kéo cậu lên cao nhẹ nhàng như một con búp bê vải. Cổ áo thít lấy da thịt Lâm Mặc khiến cậu gần như muốn ngộp thở, hai chân lơ lửng giữa không trung cố quẫy đạp như tìm điểm tựa.

"Ta là người quan trọng nhất đối với ngươi sao." Thần Hắc Ám mỉm cười tà mị, một vài sợi tóc không gió mà bay.

Lâm Mặc cũng nhận ra tình huống không đúng, nhưng thời gian cấp bách không kịp cho cậu nghĩ nhiều hơn, trước tiên phải trấn an tâm trạng của thần Hắc Ám trước: "Đúng vậy... Chỉ cần là thứ ngài muốn, ta sẽ tìm mọi cách dâng lên cho ngài..."

Nếu là thần Hắc Ám lúc bình thường, e rằng nghe xong những lời này liền kiêu ngạo hừ lạnh bảo rằng tiểu nô lệ ngươi đừng có thị sủng mà kiêu, coi như ta tạm chấp nhận tấm lòng này vậy. Nhưng thần Hắc Ám trước mặt đây lại chỉ câu lên khóe môi: "Nga, chỉ cần là thứ ta muốn sao?"

"Nhưng hiện tại ta chỉ muốn mạng của ngươi thôi, phải làm sao đây?"

Lâm Mặc trợn tròn mắt, còn chưa kịp hiểu rõ tình trạng hiện tại liền phát hiện ra xung quanh cơ thể xuất hiện một đạo áp lực lớn vô cùng. Loại áp lực này bóp chặt lấy cậu, khiến cậu hô hấp không thông, ngay cả lời muốn nói cũng không nói được.

Tất cả những gì Lâm Mặc có thể làm, chính là đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía thần Hắc Ám, giống như không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Không đúng, nam nhân của cậu tuyệt đối sẽ không bao giờ làm tổn thương cậu. Nhưng người trước mắt đây khẳng định chính là thần Hắc Ám thật sự không phải kẻ khác giả dạng, như vậy là vì sao?

Lực ép lại tăng mạnh thêm mấy phần, đến độ Lâm Mặc đã nghe thấy tiếng xương gãy một vài chỗ. Bất quá đối với người từng trải như cậu, chút đau đớn này chẳng nghĩa lý gì. Cậu liếc mắt nhìn nhanh xung quanh, cố tình tìm ra manh mối. Rốt cuộc là vì cái gì? Tại sao thần Hắc Ám lại đột nhiên biến đổi như vậy?

Cậu tập trung toàn bộ tinh thần xem xét, khóe mắt vô tình phát hiện ấn ký nguyền rủa trên cánh tay dường như hơi sáng lên một chút. Khi con người gặp áp lực, tốc độ xử lý của não liền tăng nhanh lên đáng kể. Chỉ trong tích tắc nhìn thấy cảnh tượng này, Lâm Mặc liền có thể xâu chuỗi lại tất cả những gì đang xảy ra.

Nguyền rủa!

Chết tiệt! Nhớ tới nội dung nguyền rủa, Lâm Mặc liền không thể không chửi thề trong lòng. Nếu cậu thật sự chết dưới tay thần Hắc Ám, cho dù rằng hắn bị nguyền rủa điều khiển đi chăng nữa, e rằng vẫn sẽ để lại bóng ma cả cuộc đời về sau của hắn.

Lý trí của thần Hắc Ám đã bị nguyền rủa điều khiển, cho dù Lâm Mặc có cố gắng câu thông thế nào cũng vô ích. Hơn nữa hiện tại cậu bị nguyên tố bóng tối nghiền ép đến sắp vỡ vụn như con Hắc Ám Mị Ảnh Báo hôm trước kia, một ngón tay cũng không cử động nổi, nói gì đến nói

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net