Tang thi cũng cần có tang thi quyền (11)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã hai năm trôi qua kể từ khi dịch bệnh tang thi bùng nổ, các khu an toàn trên toàn quốc lục tục mọc lên như nấm sau mưa. Trải qua lễ rửa tội của mạt thế, những căn cứ yếu ớt không đủ khả năng chống cự nhanh chóng bị đào thải. Có thể tồn tại được tới bây giờ, cho dù là khu an toàn nhỏ nhất cũng có thực lực nhất định.

Thời gian đầu, nhân loại vì đối phó với tang thi nên không thể không một lòng đoàn kết, khu an toàn sinh ra cũng là vì lý do đó. Nhưng theo thời gian, những kẻ cao tầng nắm giữ được quyền lực nhất định nhận ra được chỗ tốt của vị trí này, mà những kẻ bên dưới nhìn lên cao không khỏi thèm khát. Rốt cuộc nhân loại còn chưa đối phó xong với tang thi, đã quay sang đối phó lẫn nhau.

Khu an toàn Z mặc dù là khu an toàn lớn nhất cả nước, song cũng không ngoại lệ. Trong hai năm qua, cấp cao bên trong đấu đá qua lại, dần dần thành lập thế cục chân vạc. Đại tướng Hoắc Thành Vương nắm giữ thế lực quân đội, mà Trần Bảo chính là thuộc hạ dưới tay ông. Châu Bác Thần thời hiện thế từng là một thành viên trong quốc hội, hiện tại bề ngoài nắm quyền lãnh đạo khu an toàn. Mà ít chú ý nhất là phe của Uông Bác, thoạt nhìn đuối thế hơn hai phe kia, kỳ thực nắm trong tay hai phần ba lương thực khu an toàn.

Cả ba nhóm đều không ai chịu ai, kết quả đối chọi gay gắt, cuối cùng hình thành ra tình trạng kiềm chế lẫn nhau như bây giờ.

Tài nguyên xung quanh của khu an toàn Z gần như bị vét sạch, tuy đường thông ra bên ngoài không còn nguy cơ bị chặn đánh nữa, nhưng vị trí địa lý của khu an toàn Z quá hẻo lánh, thành ra muốn đi tìm lương thực vật liệu cực kỳ tốn công sức. Do đó, lãnh đạo khu an toàn Z không thể không triệu tập những khu an toàn nhỏ khác lân cận, mỹ danh là giao lưu tạo thành liên minh, kỳ thực chẳng qua muốn đòi chút ngon ngọt.

Muốn kẻ khác thần phục, bản thân cần tỏ ra uy nghiêm cao lớn. Vì vậy lãnh đạo khu an toàn Z cơ hồ hận không đem toàn bộ các dị năng giả cấp cao đem đi triển lãm một phòng, quả thực còn phô trương hơn khổng tước xòe đuôi tìm bạn đời.

Tiêu Đình Quân, một trong những dị năng giả cấp sáu hiếm hoi của khu an toàn, cũng không tránh khỏi số phận đó.

"Tiêu tiên sinh, chỉ cần ngài đồng ý tham gia với vai trò thủ lĩnh đội Dực Hổ đại diện cho chính phủ khu an toàn Z, chúng tôi nhất định hậu tạ." Một nam nhân đeo mắt kiếng, nghiêm túc đối thoại với Tiêu Đình Quân.

"Về việc này tôi sẽ suy nghĩ thêm. Hai ngày sau sẽ đưa ra câu trả lời." Tiêu Đình Quân không kiên nhẫn phất tay.

Ánh mắt nam nhân lóe lên chút không cam lòng, ngay sau đó nhanh chóng thu lại, lễ phép đứng dậy chào tạm biệt rồi rời khỏi phòng.

Mà đợi nam nhân đi rồi, lúc này cánh cửa phòng kế bên mở ra, một thiếu nữ mặc váy trắng bước vào. Nếu Lâm Mặc hay Lê Hạo Khương có ở đây, nhất định sẽ nhận ra thiếu nữ này chính là Cừu Vĩ Dạ.

Trải qua hai năm mạt thế, Cừu Vĩ Dạ không những không sa sút, trái lại ngày càng khỏe mạnh xinh đẹp. Cô vừa có không gian hỗ trợ, lại có những nam nhân mạnh mẽ làm hậu phương vững chắc, muốn sống nhàn nhã tuyệt đối không khó.

Chỉ là mục tiêu của Cừu Vĩ Dạ không chỉ như vậy. Cô còn muốn tiến xa hơn, đầu tiên nắm lấy quyền điều hành khu an toàn Z, dần dần mở rộng địa bàn, cuối cùng làm bá chủ mạt thế!

Đến lúc đó cho dù cô đi ngang, kẻ khác cũng không dám nói gì! Đứng trên đỉnh kim tự tháp, mọi kẻ thù còn không phải con kiến tùy ý cho cô giẫm đạp sao!

"A Quân, vì sao anh không đồng ý?" Cừu Vĩ Dạ dịu dàng hỏi.

Tiêu Đình Quân mím môi, tóc đen hơi rũ xuống che khuất một bên mắt. Y trầm giọng nói: "Tiểu đội Dực Hổ của anh có thể đánh thắng mọi dị năng giả trong khu an toàn, nhưng nói tới đấu trí tuyệt đối không phải đối thủ của những lão già kia. Anh không muốn dính dáng đến chính trị, càng không muốn các anh em bị liên lụy vào."

"Cũng không thật sự nguy hiểm như vậy." Cừu Vĩ Dạ nhẹ giọng khuyên bảo, "Hiện tại Âu Dương Cơ cũng đang phục vụ dưới trướng Hoắc Thành Vương, cho dù Châu Bác Thần có lật lọng đi chăng nữa, chúng ta cũng không tuyệt đường sống. Huống hồ Châu Bác Thần cũng không có cái gan đó."

Tiêu Đình Quân nghe đến cái tên Âu Dương Cơ, trong lòng không khỏi sinh ra chút chán ghét. Y hừ nhẹ một tiếng, nhưng vẫn vờ như không có gì.

Âu Dương Cơ là một trong số những người chỉ huy hộ tống đoàn người Cừu Vĩ Dạ về khu an toàn. Tiêu Đình Quân vẫn luôn biết, Âu Dương Cơ gặp Cừu Vĩ Dạ trước, cũng có tình ý với cô từ sớm, nhưng hắn không cam lòng. Hai năm nay bọn họ luôn ở thế tranh giành lẫn nhau, ai cũng không nhường ai, ngoài mặt lại làm như bằng hữu.

Kể từ lúc được Cừu Vĩ Dạ cứu, Tiêu Đình Quân như rơi vào tiếng sét ái tình. Nhưng nam nhân ưu tú bên cạnh Cừu Vĩ Dạ không chỉ có mình y mà còn thêm một tên Âu Dương Cơ. Cũng không biết Cừu Vĩ Dạ vô ý hay cố tình không bao giờ nhắc đến chuyện này, thành ra bọn họ luôn ngầm chấp nhận duy trì tình trạng hiện tại.

Chỉ là Tiêu Đình Quân không biết, ngoại trừ y và Âu Dương Cơ ra thì vẫn còn đến hai nam nhân khác nữa...

"Nếu anh thật sự không muốn, em sẽ tìm biện pháp khác. Anh không cần lo lắng." Cừu Vĩ Dạ khẽ thở dài.

Tim Tiêu Đình Quân như bị chích vào, nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng vẫn trái lương tâm nói: "Sao lại không. Anh chỉ lo lắng vài chuyện thôi. Về phía Châu Bác Thần, em cứ để anh thu xếp."

Hết cách, y chính là không nhịn được khi nhìn thấy Cừu Vĩ Dạ phải vất vả như vậy. Huống hồ nếu Cừu Vĩ Dạ thật sự chạy đi tìm Âu Dương Cơ giúp đỡ, y chẳng phải đẩy cơ hội này về phía tên khốn kia sao?

Cừu Vĩ Dạ nghe Tiêu Đình Quân đáp thế, cười đến hai mắt cong lên: "Cảm ơn anh A Quân. Vẫn là anh tốt với em."

Nói rồi, cô như vô ý khoác tay lên vai Tiêu Đình Quân: "Cả ngày ngốc trong nhà không thú vị. Đi ra ngoài thư giãn chút."

Cơ thể Tiêu Đình Quân cứng ngắc, mặt hơi đỏ lên, ấp úng ừ một tiếng, đầu óc mơ hồ bị Cừu Vĩ Dạ kéo ra ngoài.

----------------------------------------------------------------------

Chợ đêm của khu an toàn Z có thể xem như khu giao dịch lớn nhất hiện tại. Từ những vật phẩm nhỏ như kẹp tóc gương lược, cho đến lương thực, hay thậm chí là động vật biến dị, tất cả đều có thể tìm mua được tại đây. Ngoại trừ một vài mặt hàng hiếm có cần treo nhiệm vụ để tìm, về cơ bản mọi người muốn mua gì ở đây cũng được.

Tiền tệ lưu thông ở đây không gì khác ngoài tinh hạch, tinh hạch cấp thấp có thể quy đổi lên cấp cao hơn theo tỉ giá 10:1. Vàng bạc nếu may mắn vẫn có người nhận, mà tiền giấy thì hoàn toàn vô dụng. Cho nên trong khu an toàn, người giàu có chính là kẻ mạnh, mà kẻ mạnh chính là người giàu. Chỉ có những thợ săn tang thi mạnh mẽ nhất mới kiếm được thật nhiều tinh hạch mà thôi.

Để kiểm soát lương thực trong khu an toàn, chính phủ không cho phép tùy tiện dùng lương thực để trao đổi. Mọi thứ bắt buộc đều phải quy về tinh hạch. Người dân muốn có cái ăn phải đem tinh hạch đến kho lương chính phủ để trao đổi lương thực.

Hỏi rằng lương thực này ở đâu ư? Mỗi khi một đội thợ săn từ bên ngoài trở về đều phải nộp lên 50% lương thực kiếm được. Một số đội mạnh mẽ như Dực Hổ của Tiêu Đình Quân có thể giảm bớt, nhưng cũng phải giao ra 30%. Số lương thực này được nhà nước quản lý, cụ thể chính là Uông Bác, bộ trưởng bộ lương thực hiện tại.

Ban đầu cũng không phải không có người chống đối, nhưng quân đội chính phủ nuôi cũng không phải để trưng bày cho đẹp. Đặc biệt là khi có một Âu Dương Cơ dị năng giả cấp sáu trấn áp. Trải qua vài cuộc đàn áp thẳng tay, cho dù có oán hận bị bóc lột quá mức, những đội thợ săn đó vẫn phải tức giận mà dâng lên số lương thực kia.

Trong một góc hẻo lánh, hai hắc y nhân cả người trùm kín bày một sạp bán hàng. Cái sạp này ít ỏi nghèo nàn đến đáng thương, ngoại trừ vài món trang sức lặt vặt ra thì không còn gì khác. Thời buổi mạt thế, trang sức chính là thứ vô dụng nhất. Ngoại trừ một vài dị năng giả muốn lấy lòng tình nhân nên mua, không có người bình thường nào lại đem tinh hạch đi đổi cả.

Lâm Mặc dùng tay trái mới được phẫu thuật gãi gãi má, nhìn món thần khí nằm chỏng chơ trên sạp tự hỏi làm thế nào khiến Cừu Vĩ Dạ chịu mua cái thứ này. Thoạt nhìn kiểu dáng bình thường, dưới bóng tối này lại càng khó thấy, rốt cuộc nữ chính trong tiểu thuyết phải may mắn cỡ nào mới vớt được món thần khí này đến tay đây?

"Đừng gãi, sẽ làm da bị nhiễm trùng." Một bàn tay khác từ bên cạnh tiến đến cầm lại tay Lâm Mặc.

Lê Hạo Khương một thân áo choàng đen che khắp người, phần nón rũ xuống che hơn nửa mặt. Tay hắn cầm lấy bàn tay trắng nõn hồng hào của Lâm Mặc, trong lòng vô cùng hài lòng với tác phẩm này.

Cánh tay này được nuôi cấy từ ADN của Lâm Mặc, cho nên không giống như các bộ phận khác trên cơ thể bị tang thi hóa, trái lại vẫn mang da dẻ mềm mại xúc cảm hệt như người sống. Sau khi làm phẫu thuật nối cơ và dây thần kinh xong, ngoại trừ màu da của cánh tay với toàn bộ thân mình, Lâm Mặc cũng không cảm thấy có ảnh hưởng nào khác.

Bất quá Lê Hạo Khương chính là đầu óc có vấn đề, nhìn thấy màu da tay cùng toàn thân không đồng đều, liền quyết tâm phải xóa hết cái màu xám tro đó. Hắn lại tức tốc cấy da tái tạo lại cho Lâm Mặc, thề rằng phải đem cậu từ trên xuống dưới cải tạo hoàn mỹ không còn một chút thiếu sót gì.

Da non mới mọc nên rất ngứa, Lâm Mặc thỉnh thoảng không nhịn được lại đưa tay gãi. Nhiễm trùng thì kệ nhiễm trùng, cậu cũng đã chết từ lâu, còn sợ bị nhiễm trùng chết thêm lần nữa sao? Cùng lắm trông hơi khó coi mà thôi.

"Tại sao hôm nay chúng ta lại ra đây bày sạp bán hàng?" Lê Hạo Khương thắc mắc hỏi.

"Bí mật, anh không hiểu được đâu." Lúc nói những lời này, Lâm Mặc không khỏi hơi kiêu ngạo một phen, ngực cũng không nhịn được hơi ưỡn lên.

Làm sao có thể giải thích cho một phàm nhân rằng cậu chính là người giải cứu thế giới này bằng cách cho nữ chính lăn giường với bốn nam nhân đây? Quả thực là vĩ đại đến không thể miêu tả được!

Lê Hạo Khương quả thực không hiểu. Một ngày trước hắn đã mang Lâm Mặc rời khỏi phòng thí nghiệm, đưa về căn nhà gần như không bao giờ ở của mình. Lâm Mặc không hề nôn nóng, trái lại yên tĩnh ở trong nhà cả ngày, một chút động tĩnh cũng không có. Đột nhiên tối hôm nay lại mang hắn đi bày sạp.

Đây có thể xem như hẹn hò không? Hai má Lê Hạo Khương vô cùng không có tiền đồ mà ửng hồng lên, hai vành tai dường như nong nóng. Dáng vẻ Lâm Mặc ngạo kiều như vậy thật chọc người, hắn cứ tùy theo ý muốn của cậu đi.

Tức phụ thích chơi bán hàng, làm một người chồng tốt nhất định phải biết ý hùa theo ủng hộ!

Ánh mắt hắn đột nhiên chú ý tới một vật trang sức hình kiếm, hứng thú cầm lên hỏi: "Thứ này em lấy ở đâu vậy?"

Đào dưới đất chuồng heo... Lâm Mặc hiển nhiên không thể đáp vậy, liền chọn trầm mặc bỏ qua. Có điều chẳng lẽ thần khí thật sự có linh? Vì sao trên sạp có những món khác, Lê Hạo Khương lại chọn trúng ngay nó?

"Tại sao anh chọn thứ này?"

"Không biết nữa, chỉ đột nhiên cảm thấy nó đặc biệt hơn so với những cái còn lại." Giọng nói của Lê Hạo Khương đã mang theo chút mê man, "Giống như nó vốn không thuộc về thế giới này."

Thế nhưng còn đoán rất chuẩn, Lâm Mặc thầm nghĩ. Món thần khí này hoàn toàn do chủ hệ thống đưa đến, thứ duy nhất liên kết nó với thế giới này là chuồng heo nhà cậu. Ngoại trừ điểm đó ra, Lâm Mặc không nhìn ra thần khí này có gì khác thường.

Hai người câu được câu không trò chuyện. Chờ đợi thật sự rất chán ngán. Khi Lâm Mặc buồn bực tự hỏi liệu có phải bản đồ hệ thống sai rồi hay không, vì cái gì nữ chính đến bây giờ vẫn chưa đến, thì 419 đột ngột lên tiếng: [50 mét phía Tây Nam.]

Theo phản xạ, Lâm Mặc liền quay sang nhìn xem. Cậu nhanh chóng bắt gặp được Cừu Vĩ Dạ cùng Tiêu Đình Quân đang tay trong tay đi dạo chợ đêm. Dường như nhận ra ánh mắt của cậu, Tiêu Đình Quân vốn đang nhìn trời nhìn đất lại bất ngờ liếc nhìn sang. Lâm Mặc lo lắng bại lộ, đành làm bộ như ngó đông ngó tây ngơ ngác.

"Đó là..." Gương mặt Lê Hạo Khương tối sầm lại, hiển nhiên hắn đã nhận ra đó là ai.

Không phải Cừu Vĩ Dạ hai năm trước hại hắn rơi xuống kho đông lạnh thì còn có thể là ai?

Lần đầu tiên thử mở lòng kết bạn, kết quả bị đâm sau lưng không thương tiếc, Lê Hạo Khương không thể không hận. Chẳng qua hai năm qua hắn mải mê vùi đầu thí nghiệm lại đi tìm tung tích Lâm Mặc, cho nên không có thời gian để tâm đến cô ta. Một phần do hắn luôn trong phòng thí nghiệm, cả hai người thế nhưng không hề gặp mặt nhau trong hai năm này.

Bây giờ những thứ vốn chiếm lấy tâm trí hắn đã gần như hoàn thành, trông thấy Cừu Vĩ Dạ trực tiếp ở khoảng cách gần như vậy, thù hận trong lòng lại bùng lên. Lâm Mặc nhận ra tâm tình hắn bất ổn, suỵt một tiếng: "Đừng nóng nảy làm hỏng chuyện."

"Cô ta chính là người đã đẩy anh xuống kho đông lạnh." Những từ này cơ hồ thốt ra từ kẽ răng của Lê Hạo Khương.

"Bây giờ không phải lúc để trả thù. Sau này chúng ta lại nói tiếp về chuyện này, nhé?"

Kỳ thực Lâm Mặc ngoài miệng nói thế, trong lòng tự hiểu rõ Lê Hạo Khương không những không làm gì được Cừu Vĩ Dạ, trái lại còn bị cô ta hại chết. Nhưng nói ra những lời như thế, thấy thế nào cũng tàn nhẫn.

Cũng chẳng biết ý chí thế giới làm thế nào, Cừu Vĩ Dạ thế nhưng thật sự tiến đến gần quầy hàng của cậu. Cô ta hứng thú cúi người xuống cầm lên vài món xem, cuối cùng thật sự cầm ngay cái thần khí hình kiếm đó.

"Thứ này bao nhiêu?"

"Ba tinh hạch cấp một." Lâm Mặc giơ ba ngón tay lên.

Tiêu Đình Quân nhìn thoáng qua, trông thấy bàn tay trắng mềm nõn nà như thế, trong lòng không khỏi sinh nghi. Thời mạt thế này, cho dù là người giàu có nhất cũng không tránh khỏi mang theo vài vết sẹo hay vết chai tay trên người. Đối phương trước mắt lại sở hữu bàn tay trắng trẻo xinh đẹp như vậy. Hơn nữa dù đã trùm kín cả người, y vẫn nhận ra đây là giọng nói của một thiếu niên.

Nói không chừng do trời quá tối nên mới thấy da đẹp như vậy, Tiêu Đình Quân thầm tự nhủ. Y đã là dị năng giả cấp sáu, không ai có thể qua mắt được y. Kẻ trước mắt đây một chút khí tức dị năng giả cũng không có, tuyệt đối không thể nào có lá gan dám làm càn gì. Huống hồ nếu trong khu an toàn thật sự có người lợi hại như thế, làm sao y lại chưa từng nghe qua.

"Một tinh hạch không hơn." Cừu Vĩ Dạ mặt lạnh giơ lại một ngón tay.

Cho dù không có tinh hạch nào cũng bán. Nghĩ là nghĩ thế, Lâm Mặc vẫn làm như không cam lòng: "Được."

Tiêu Đình Quân đứng kế bên tiện tay vứt cho cậu một tinh hạch, Lâm Mặc liền nhanh như chớp bắt lấy bỏ vào túi. Tinh hạch cấp một bây giờ không quá quý giá, cái giá một tinh hạch này phải nói rẻ đến không thể rẻ hơn. Nhưng coi như có thể hiểu được, dù sao thứ Lâm Mặc bán thoạt nhìn như món đồ trang sức rẻ tiền, trước mạt thế vốn đã không quá giá trị, hiện tại có người mua đã là may lắm rồi.

Cho nên mới bảo nữ chính vận cứt chó gì, tùy tiện mua một thứ đồ chơi ven đường cũng phát hiện ra đó là thần khí...

Cứ tưởng rằng mua xong rồi vị nữ chính đại nhân kia sẽ rời đi, nào ngờ Cừu Vĩ Dạ lúc đứng lên đột nhiên nhìn sang phía Lê Hạo Khương ngờ vực nói: "Người này có chút quen mắt."

Lâm Mặc nghe thế cả kinh. Cừu Vĩ Dạ cũng đã hai năm không gặp mặt trực tiếp Lê Hạo Khương, hiện tại hắn lại ăn mặc kín cả người, không lẽ cũng nhận ra nhau được sao? Hay hận ý Lê Hạo Khương quá lớn, che giấu không nổi, đến độ Cừu Vĩ Dạ cũng phải chú ý đến?

Mà Lê Hạo Khương che giấu ánh mắt bên dưới mũ áo choàng, đã chuẩn bị sẵn tâm thế mặt đối mặt bất kỳ lúc nào.

"Đây là anh trai tôi, hóa ra hai người có quen biết sao?" Lâm Mặc liền đột ngột lên tiếng.

Con người rất kỳ quái, nếu một mực chối rằng không quen biết, họ lại ngờ vực đối phương có điều chi giấu diếm. Ngược lại nếu vội vàng nhào tới, họ cho rằng đối phương muốn thấy sang bắt quàng làm họ, liền lập tức phủ nhận.

Quả nhiên Cừu Vĩ Dạ nghe vậy liền hơi nhíu mày chán ghét nói: "Không quen. Chắc chỉ nhìn lầm thôi."

Cuối cùng cô ta bỏ đi cùng với Tiêu Đình Quân, mặc kệ hai người Lâm Mặc với Lê Hạo Khương.

Lâm Mặc thở phào nhẹ nhõm, dùng tay trái vuốt ve lên mu bàn tay Lê Hạo Khương: "Đừng tức giận."

Nếu nói ban đầu Lê Hạo Khương còn năm phần tức giận, dưới sự thuận lông của Lâm Mặc đã xẹp bớt ba phần. Hắn có chút đắc ý khó giấu kề sát tai cậu hỏi: "Em đang quan tâm anh phải không?"

"... Làm gì có." Lâm Mặc được rót vào tai chất giọng ngọt ngào ấm áp như mật ong đấy, không nhịn được quay lại, "Tôi chỉ sợ anh đột nhiên nhảy ra làm hỏng việc thôi."

Mặc dù lúc ấy Lâm Mặc quả thực có chút lo lắng Lê Hạo Khương bị Cừu Vĩ Dạ phát hiện, nhưng cậu mới không nói thật ra đâu! Nếu thực sự nói ra, ai biết cái đuôi của tên này còn vểnh lên đến tận đâu nữa!

Lê Hạo Khương dường như không bỏ vào tai lời Lâm Mặc, khóe môi cong cong lên, dưới ánh trăng bạc thoạt nhìn thêm vài phần huyền ảo. Lâm Mặc có chút bất thần nhìn chằm chằm hắn, còn chưa kịp quay đi, liền bị Lê Hạo Khương nhanh ngoan chuẩn mà hôn một cái lên má.

"Tiểu Mặc, lúc nào em cũng dễ thương thế này anh làm sao chịu được đây."

"Con mắt anh có vấn đề à." Ai chẳng thích được khen, dù là một tên đã sống qua mấy thế giới như Lâm Mặc. Nhưng cậu sẽ không bao giờ thừa nhận điều đó, có chết cũng không.

"Đúng vậy. Mắt anh nhìn ai cũng thấy xấu, chỉ có em là đẹp nhất." Lê Hạo Khương thế nhưng còn phối hợp nghiêm túc đáp lại.

Nghe hắn nói thế, Lâm Mặc không nhịn được phì cười. Cậu vỗ bả vai hắn một cái: "Rốt cuộc anh học mấy lời này từ đâu thế? Rõ ràng trước kia không phải cái dạng thiếu đứng đắn này."

Lê Hạo Khương mở to mắt vô tội nhìn Lâm Mặc. Hắn rõ ràng chỉ nói thật suy nghĩ trong lòng mình, sao cậu lại cho rằng chỉ là lời nịnh hót tán tỉnh chứ.

Vẫn là Lâm Mặc không đủ tự tin về nhan sắc của mình sao? Lê Hạo Khương âm thầm quyết tâm khiến tất cả mọi người công nhận Lâm Mặc là người... à không, tang thi đẹp nhất.

"Sao em lại đưa cho ả ta cái thứ đó?" Giọng Lê Hạo Khương có chút chua chua.

"Thiên cơ bất khả lộ." Lâm Mặc không thể nào nói thật ra, chỉ đành nói vậy, "Dù sao cũng không gây nguy hiểm gì, trái lại còn làm được việc tốt rất lớn cho nhân loại."

Nói tới cái này cũng phải bàn về tuyến thời gian cùng các vị nam chính trong tiểu thuyết một chút.

Hiện tại Cừu Vĩ Dạ đã thu phục được hai nam nhân là Âu Dương Cơ và Tiêu Đình Quân. Âu Dương Cơ mang chức thiếu tướng, từ trước khi mạt thế xảy ra đã gia nhập quân đội. Đoàn xe hộ tống Cừu Vĩ Dạ cùng vị giáo sư trong trường đại học của Lê Hạo Khương kia chính là do y phụ trách. Quan hệ giữa y với nữ chính có thể nói là lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy, dần dần bị tính cách Cừu Vĩ Dạ làm cho rung động.

Sau khi đi được một quãng thời gian, trải qua nhiều khó khăn do hào quang nữ chính mang lại, Cừu Vĩ Dạ cứu được Tiêu Đình Quân (do Lâm Mặc khiêng tới). Khác với Âu Dương Cơ gần gũi lâu ngày nên dần có cảm xúc, Tiêu Đình Quân trái lại khi biết Cừu Vĩ Dạ là ân nhân cứu mạng liền rơi vào tiếng sét ái tình, quyết tâm theo đuổi không buông.

Tại lần hội nghị này, sẽ xuất hiện một dị năng giả nổi danh đến từ một khu an toàn lớn khác. Y tên Kiến Chương, trước kia từng làm bác sĩ tại bệnh viện nổi tiếng, sau mạt thế thức tỉnh dị năng hệ độc. Kiến Chương không thích đánh nhau, chủ yếu đứng phía sau làm hậu cần pha chế thuốc, nhưng không vì thế mà có ai dám khinh thường y. Độc dược của y đáng sợ vô cùng, nếu y muốn giết một người nào vô thanh vô tức không phải không thể. Sau khi gặp mặt Cừu Vĩ Dạ tại hội nghị, nữ chính yêu cầu y liên kết với cô ta hãm hại Lê Hạo Khương. Lăn qua lộn lại một hồi, khi Lê Hạo Khương bị chính phủ giam lại rồi, Kiến Chương cũng nảy sinh tình cảm với Cừu Vĩ Dạ.

Mà sau khi Cừu Vĩ Dạ giết chết Lê Hạo Khương, không bao lâu sau bên ngoài khu an toàn Z xuất hiện tang thi triều do chính tang thi hoàng lãnh đạo. Tưởng rằng kỳ này thế là chết chắc, ai ngờ Cừu Vĩ Dạ vô tình rơi máu lên thần khí khiến nó có thể nhận chủ, một mình quét sạch toàn bộ đám tang thi. Khí thế đó của cô khiến tang thi hoàng cảm thấy thú vị, liền không cho đàn em của mình tấn công nữa mà lẻn vào khu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net