Tổng bộ chuyện chưa kể (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Lâm Mặc một lần nữa mở mắt, khung cảnh trước mắt cậu đã hoàn toàn thay đổi. Cậu đang đứng giữa một khu phố hiện đại, thế nhưng cả con đường lẫn những tòa nhà đều vắng vẻ không một bóng người, hệt như một thành phố ma.

Còn chưa kịp thắc mắc, một nam nhân tóc vàng mắt xanh mặt tây trang đột nhiên xuất hiện giữa không trung. Lâm Mặc có thể hoàn toàn chắc chắn rằng từ trước đến nay cậu chưa từng gặp qua người này, song ánh mắt đối phương nhìn cậu lại ngược lại với suy nghĩ trên.

"Cậu Lâm, mời cậu đi theo tôi." Nam nhân khẽ gật nhẹ đầu, đưa tay làm dấu hiệu mời.

"Anh là...?" Lâm Mặc miệng hỏi, chân vẫn đi theo.

Tổng bộ do Mục Thanh Hoài cùng Nhan Hạc Hiên tạo ra, tất cả đều nằm trong vòng kiểm soát của hai người họ, tuyệt đối không thể phát sinh nguy hiểm gì, cho nên Lâm Mặc cũng không cần lo sợ chính mình bị bắt cóc lừa bán.

Nam nhân: "Tôi là chủ hệ thống."

Lâm Mặc: "..."

Khoan đã, là cái cục tròn tròn hình kim loại kia? Đối phương cùng người trước mắt có chỗ nào giống nhau chứ?! Ngay cả giọng nói cũng không giống, một chút cũng không giống!!!

Nhìn nam nhân cao gần mét chín, gương mặt mang theo đường nét Tây Âu đặc trưng, Lâm Mặc không khỏi trầm mặc hồi lâu: "... Diện mạo này của anh là sao?"

"Tất cả mọi thứ tồn tại tại thế giới này đều là số liệu, đồng nghĩa tôi hay bất kỳ ai đều có thể chuyển hoán thành bất kỳ hình dạng nào tùy muốn mà không chịu sự ràng buộc của các điều kiện vật lý." Chủ hệ thống, hay còn gọi là Lancelot trả lời, "Tôi cảm thấy dùng diện mạo của nhân loại vẫn tương đối thuận lợi hơn."

"Thời điểm vừa dịch chuyển vào vị trí đáp xuống sẽ hơi lộn xộn, những người khác sẽ tự động tập trung về tổng bộ." Nói rồi hắn chỉ ngón tay về tòa nhà cao ngất ngưỡng tại trung tâm, "Thế nhưng chủ thần cảm thấy IQ cậu bị giảm rồi, sợ rằng quá mức nhược trí tìm không ra được đường nên bảo tôi đi kiếm cậu."

Lâm Mặc: ... Cậu không biết nên cảm động hay bi thương nữa.

Kỳ thật IQ bị giảm xuống chỉ còn 100 cũng không đến nổi nhược trí, cảm giác đầu óc có hơi mịt mù như bị một màn sương đen quấn quanh thôi. Lâm Mặc cũng nhận ra dường như chính mình mất đi năng lực nhìn một lần liền ghi nhớ kỹ, song ngoại trừ việc đó cùng khả năng logic bị giảm xuống ra thì cậu vẫn cảm thấy thấy tương đối ổn.

Không thể nhìn liền ghi nhớ nữa, Lâm Mặc phải xoay đầu nhìn cảnh vật hai bên rất nhiều lần mới tạm thời mơ hồ phác thảo ra lại lối đi trong đầu mình. Những lời chủ hệ thống nói, cậu đều phải suy nghĩ mất thêm chút lâu mới tiêu hóa hết. Ra đây chính là cuộc sống của nhân loại sao?

"Hạ Duệ đâu rồi?" Cậu hỏi.

"Hắn là nhân loại, quá trình truyền tống kia có hơi quá mức gánh chịu so với năng lực não bộ hắn, vì vậy vẫn còn đang tạm thời trong tình trạng hôn mê, bất quá vài ngày nữa sẽ tỉnh thôi." Chủ hệ thống điềm nhiên trả lời, sau đó đột ngột quay người lại, "Ngoài ra còn có việc tôi cần cảnh cáo cậu trước."

Lâm Mặc bất ngờ trước thái độ của nghiêm túc của hắn, nuốt nước bọt: "Chuyện gì?"

Chủ hệ thống thở dài: "Xin cậu làm ơn khi gặp mặt chủ thần cùng Nhan Hạc Hiên đừng có vội vàng đề cập đến chuyện của Hạ Duệ. Nhan Hạc Hiên sớm đã không vừa lòng với quyết định này, nếu thấy cậu bất chấp như vậy ngay cả tôi cũng không rõ y sẽ làm ra chuyện gì. Chủ thần, chủ nhân tôn kính của tôi, tuy rằng đã đồng ý đưa hắn tới đây như một cuộc trao đổi với cậu, song tôi tin tưởng ngài ấy không muốn nghe cậu líu ríu về hắn đâu."

"Tôi hiểu..." Lâm Mặc có hơi tiu nghỉu, quả thật ban đầu cậu đã ôm ý định sẽ chạy đi kiếm Hạ Duệ ngay, nhưng nghe lời nhắc nhở của chủ hệ thống đành tạm gác lại.

Chủ hệ thống đưa cậu vào trong tổng bộ, trên đường đi cậu bắt gặp vài người nhân tạo lướt ngang qua, bất quá không ai trong số họ đứng lại chào hỏi. Dù sao nói chuyện tình cảm từ xưa đến nay không phải phong cách của bọn họ. Hai người cùng tiến vào thang máy, một hồi lâu sau bước ra, hắn để cậu một mình ở trước một cánh cửa lớn màu trắng, hơi cúi chào rồi lần nữa biến mất vào hư không.

Lâm Mặc đưa tay gõ nhẹ, có chút không xác định lắm: "Tớ là Lâm Mặc, có thể vào được không?"

"Vào đi." Âm thanh truyền ra thuộc về Mục Thanh Hoài, không lẫn đi đâu được.

Lâm Mặc hít nhẹ một hơi, dùng sức mở cánh cửa ra, trông thấy Mục Thanh Hoài cùng Nhan Hạc Hiên đang ngồi trên ghế sofa đối diện nhau, dường như vốn chờ cậu sẵn.

Nhan Hạc Hiên vẫn giữ nguyên bộ dáng y như cũ không khác gì lúc trước, thậm chí trang phục y mặc trên người hoàn toàn sao chép y chang quần áo của viện nghiên cứu. Mục Thanh Hoài ngược lại, tóc thì nhuộm hồng tảo biển, thân mang pajama cầu vồng, chân đi dép lê trắng chấm bi hồng, thật sự chói mù mắt không dám nhìn.

"Nhanh lên, lề mề cái gì!" Mục Thanh Hoài mất kiên nhẫn quát một tiếng.

Lâm Mặc theo bản năng tiến lại gần, cảm thấy có gì đó khác thường, sau mới ngạc nhiên thốt lên: "Hoài Hoài, mặt cậu...?"

Từ trước tới nay gương mặt của Mục Thanh Hoài đều như bị liệt, cho dù tâm trạng có lên xuống thế nào cũng không thể biến hóa chút ít, giọng nói cũng thập phần đơn điệu một màu. Song hiện tại gương mặt hắn không những có thể thể hiện cảm xúc, ngữ điệu cũng lên xuống rõ ràng hơn nhiều!

"Chuyện nhỏ ấy mà." Mục Thanh Hoài khinh thường nói, "Ở đây tôi là thần, là quy tắc của thế giới này, điều chỉnh vài câu mã lệnh liền có thể đạt được tất cả."

Lâm Mặc nhìn "vị thần" tóc hồng tảo biển pajama cầu vồng mang dép chấm bi: "..."

Nếu như Mục Thanh Hoài hắn có thể ăn mặc nghiêm túc hơn một chút, nói không chừng câu kia nghe sẽ oai hùng hơn nhiều!

Hiển nhiên Nhan Hạc Hiên cũng nghĩ như vậy, khóe mắt y hơi giật giật, lại không cất tiếng. Ánh mắt y chậm rãi chuyển hướng sang phía Lâm Mặc, sau đó rũ xuống, ngón tay nhẹ nhàng bắt lấy vân vê ống tay áo của bản thân.

Quay về phía Mục Thanh Hoài, hắn đứng dậy đi một vòng xung quanh Lâm Mặc hệt như đang đánh giá một món hàng, gật đầu ra chiều vừa lòng lắm: "Xem ra IQ 100 cũng không đến nỗi khiến người khác nhược trí, tôi còn sợ rằng cậu sẽ biến thành một bảo bảo không thể gánh vác sinh hoạt chứ."

Lâm Mặc: "... Thật ra không khác biệt nhiều lắm. Trước kia tớ ngốc hơn các cậu, hiện tại thì ngốc hơn rất nhiều mà thôi."

Trước khi IQ giảm thì cậu vốn dĩ cũng là kẻ có IQ thấp nhất viện nghiên cứu rồi. 180 là ngưỡng chuẩn ban đầu đặt ra để được xem xét như thành phẩm hợp lệ, Lâm Mặc chắc chắn rằng sẽ không có ai thấp hơn cậu.

Ngu nhiều ngu ít thì cũng là ngu hơn thôi, có khác gì nhau sao... Nghĩ tới đây cậu thầm thở dài trong lòng, lại nhớ tới Hạ Duệ, vốn dĩ định hỏi nhưng lại nhịn xuống.

"Vậy thì tốt, bởi vì tôi đã lên sẵn kế hoạch phân công công việc cho từng người rồi." Mục Thanh Hoài hất hàm, "Đừng nghĩ rằng cậu ngốc rồi thì có thể hưởng trợ cấp tàn tật trí tuệ rồi cả ngày ở nhà khanh khanh ta ta với tên nhân loại kia."

"Đương nhiên là không rồi." Lâm Mặc có chút dở khóc dở cười, thật sự không hiểu vì sao Mục Thanh Hoài lại có thể não bổ nhiều như vậy.

Mục Thanh Hoài dường như rất hài lòng với thái độ nghe lời này của cậu, hơn nữa từ đầu buổi tới giờ Lâm Mặc không nhắc tới tên nhân loại kia, tâm trạng hắn tốt hơn hẳn, rộng lòng từ bi nói: "Xét thấy trí tuệ cậu giảm thê thảm như vậy muốn điều chỉnh cho tốt cũng phải nghỉ ngơi vài ngày nữa, cậu về nhà tạm nghỉ đi."

Nói rồi hắn chỉ vào quang não trên tay: "Địa chỉ nhà cùng mật mã đều lưu ở trong đó, ngoài ra còn có bản đồ chi tiết khu vực này, đừng có ngốc đến mức đi lạc."

Lâm Mặc lúc này đây mới nhận ra trên tay mình có đeo vật dụng tương tự như quang não, bấm nút khởi động quả nhiên có những thứ Mục Thanh Hoài đề cập tới, gật đầu cười đáp: "Cảm ơn cậu."

Vật này cũng không khác mấy quang não bọn họ vẫn hay dùng tại thế giới cũ, coi như IQ giảm đi chăng nữa Lâm Mặc cũng không cần phải được hướng dẫn sử dụng lại từ đầu. Bất chấp trong lòng khao khát muốn biết tình hình hiện tại của Hạ Duệ, nhớ tới lời căn dặn của chủ hệ thống, cậu liền nuốt hết câu hỏi vào bụng rồi rời đi.

Toàn bộ quá trình Lâm Mặc không nhìn đến Nhan Hạc Hiên, hay nói đúng hơn cậu không dám nhìn. Y quá lạnh lẽo, hệt như một cái xác đã sớm đóng băng chứ không phải một người bằng xương bằng thịt nữa. Từ lúc bắt đầu đến giờ thái độ của y vô cùng hờ hững, Lâm Mặc lại nhớ tới những đe dọa trước đó, không dám lên tiếng bắt chuyện trước.

Đợi Lâm Mặc đi rồi, Mục Thanh Hoài mới quay sang Nhan Hạc Hiên, một bên chân mày hơi nhướn: "Cậu vậy mà không nói tiếng nào, thật đáng ngạc nhiên."

"Tôi còn có thể làm gì, đòi giết hắn một lần nữa sao?" Sắc mặt của Nhan Hạc Hiên đầy âm u.

Coi như y vẫn bất chấp can ngăn mà giết chết Hạ Duệ, như vậy cũng chỉ khiến cái chết của hắn trở thành nốt ruồi son trong lòng Lâm Mặc, mà trong mắt cậu y vĩnh viễn là tên sát nhân đã chia rẽ đôi uyên ương. Hơn nữa y cũng không cho rằng phải nhất thiết ra tay mới hoàn toàn hủy diệt Hạ Duệ được.

Nơi đây không phải thế giới kia nơi nhân loại nắm quyền nữa, sân chơi thuộc về y, y hoàn toàn không việc gì phải e ngại một tên nhân loại thấp kém. Chỉ cần Lâm Mặc nhận ra bản chất xấu xa bên trong hắn, tự cậu sẽ từ bỏ mà lui về sau, khi ấy xử lý hắn cũng không muộn.

*****

Tòa nhà Mục Thanh Hoài cấp cho cậu tương đối nhỏ vừa, có sân sau rất rộng trồng nhiều loại cây cỏ, đem lại cảm giác ấm áp dễ chịu cho chủ sở hữu. Cậu nhìn lại bản đồ hắn đưa, nhà có một phòng khách, một nhà tắm, một bếp cùng hai phòng ngủ... Khoan đã, sao lại cần tới hai phòng ngủ?

Trái tim Lâm Mặc hơi đập mạnh, cậu ba chân bốn cẳng chạy lên lầu. Hai phòng ngủ nằm song song nhau, bàn tay cậu hơi run rẩy mở ra cánh cửa gần nhất, bên trong bài trì nội thất như hầu hết các phòng ngủ thông dụng, thế nhưng trống rỗng không một ai. Lâm Mặc cảm giác bị tạt một gáo nước lạnh, song vẫn cố kiềm chế mở cửa căn phòng ngủ kế bên.

Trên giường, nam nhân nằm an tĩnh nhắm mắt tựa như đang ngủ, hai tay đặt song song một cách đoan chính. Hô hấp của cậu như ngừng lại, mắt mũi cay cay, chậm rãi nhón chân bước vào phòng, như sợ đánh thức người đối diện.

Dẫu cho chủ hệ thống đã nói với cậu Hạ Duệ sẽ tạm thời hôn mê trong vài ngày, bất quá trong mắt Lâm Mặc hắn chẳng khác gì đang ngủ say, cho nên mọi cử động của cậu đều hạn chế hết mức có thể. Cậu ngồi xuống bên mép giường, nhìn gương mặt khiến mình chìm sâu vào trong biển rộng tình ái đó, trong lòng rối bời không thôi.

Lúc đem Hạ Duệ đi, cậu đánh thuốc mê hắn, cho nên đến bây giờ Hạ Duệ vẫn chưa rõ tình hình của mình hiện tại ra sao. Lâm Mặc lo lắng khi hắn tỉnh dậy sẽ cảm thấy hoảng loạn vì ở trong môi trường xa lạ, quyết tâm sẽ ngồi chờ ngay bên cạnh từng giây từng phút, giúp hắn vừa mở mắt ra liền có thể nhìn thấy cậu. Dẫu sao đây cũng chỉ là một thế giới số liệu, chỉ cần không muốn thì bọn họ không nhất thiết phải ăn uống, về phần ngủ nghỉ có lẽ sẽ khiến bản thân hơi mệt mỏi, song cũng không nặng nề như hồi còn ở thế giới cũ.

Lâm Mặc lặng lẽ sờ bàn tay của Hạ Duệ. Đối với giao diện của tất cả mọi người chủ hệ thống đều xây dựng hệt theo nguyên bản bọn họ, chỉ có mỗi Mục Thanh Hoài là tự ý thay đổi hình ảnh bản thân thôi. Vì vậy thời điểm cậu chạm vào, những vết chai sần sùi trên tay vẫn còn nguyên vẹn, không hề lệch một ly, khiến Lâm Mặc càng có loại ảo giác chưa từng có chuyện gì xảy ra cả.

Ba ngày sau, Hạ Duệ rốt cuộc cũng mở mắt.

Phản ứng đầu tiên của hắn khi nhìn thấy bóng dáng cậu trong tầm mắt chính là thực hiện một động tác vật người xuống giường, vị trí của cả hai đổi chỗ cho nhau, lúc này đây Hạ Duệ trở thành kẻ chiếm thế chủ động phía trên, mà Lâm Mặc thì bị hắn đè bên dưới.

Hai tay hắn đặt lên cần cổ cậu hơi dùng lực, dẫu cho cơ thể này không cần dưỡng khí để hít thở, Lâm Mặc vẫn cảm thấy khó chịu. Cậu cố nắm lấy cánh tay hắn đẩy ra, chật vật nói: "Khoan đã, anh nghe em giải thích..."

Theo lẽ thường, với thể năng cấp S của Hạ Duệ thì không thể nào có chuyện Lâm Mặc chống trả được. Thế nhưng Hạ Duệ nhanh chóng nhận ra dường như sức mạnh của hắn đã bị giảm bớt, một cái túm tay của Lâm Mặc ấy thế mà cũng khiến hắn phải dùng hết sức chống cự lại.

"Cậu đã làm cái gì với cơ thể tôi?" Ánh mắt hắn lóe lên sự nguy hiểm, giọng khàn lạc đi.

Lâm Mặc hơi mím môi, cậu cảm thấy tư thế này vô cùng khó chịu. Đáy mắt Hạ Duệ thu vào tất cả biểu cảm, chẳng hiểu sao trong lòng chợt nảy sinh một cỗ rung động, hai tay thả lòng ra, không làm ra thêm hành động gì nữa.

Dẫu sao cũng đã là cá trong lưới, coi như giết chết Lâm Mặc thì có thể giúp bản thân trốn thoát nơi này, đòi lại công bằng cho những người đồng đội và dân thường mất mạng bởi tội ác của tổ chức sao? Hạ Duệ tự dùng lý do trên để giải thích lý do vì sao hắn không muốn làm tổn thương cậu về mặt thể xác.

Được thả ra, Lâm Mặc chật vật ngồi dậy. Đối diện với ánh mắt tràn đầy ngờ vực cùng oán hận của Hạ Duệ, trái tim cậu như bị người ném vào chảo dầu, không lúc nào không đau đớn. Cậu mấp máy môi, chậm rãi nói: "Chuyện này nghe có vẻ hoang đường, nhưng tất cả những lời em nói đều là sự thật..."

Suốt một tiếng sau đó, Lâm Mặc giảng giải cho Hạ Duệ nghe về kế hoạch của Mục Thanh Hoài cùng bản chất thế giới này. Lần đầu tiên trong đời cậu phát hiện nói thật hóa ra cũng khó khăn đến như vậy, hơn nữa vì IQ giảm nên bây giờ khả năng suy luận của cậu cũng không tốt lắm, trình bày lấp lửng, thiếu sót không thể tránh khỏi, chỉ hy vọng rằng Hạ Duệ có thể nghe hiểu được.

Sau khi cậu khát khô miệng lưỡi nói xong, Hạ Duệ vẫn bình tĩnh ngồi yên ở phía đối diện giường mà nhìn cậu, biểu cảm không một chút thay đổi.

"... Anh không tin?" Đấy là phỏng đoán duy nhất Lâm Mặc có thể đưa ra.

"Không có." Hắn hờ hững trả lời, "Nhưng tin thì thế nào, không tin thì thế nào."

Lâm Mặc cảm thấy thái độ của Hạ Duệ như vậy thật kỳ quái, từ lúc cả hai quen biết nhau đến giờ chưa bao giờ Hạ Duệ dùng loại lạnh lùng xa cách như vậy đối đãi với mình. Thà rằng hắn tức điên lên chửi mắng cậu như lúc ở viện nghiên cứu, ít ra cậu cũng biết trong lòng hắn đang tức giận.

Thế nhưng hiện tại Hạ Duệ như một pho tượng đá không cảm xúc, đối với tất cả những thứ cậu nói ra đều một mặt bài xích đầy lạnh nhạt, hệt như chúng không có chút ý nghĩa nào đối với hắn.

Nỗi lo lắng dấy lên khiến Lâm Mặc không khỏi sợ hãi. Cậu nhẹ nhàng nắm lấy tay Hạ Duệ, nhỏ giọng nói: "Tại thế giới này, chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu, không có bất kỳ vướng bận gì..."

Nào ngờ còn chưa kịp nói xong, Hạ Duệ liền rút tay ra, âm trầm nói: "Đừng chạm vào tôi."

Sắc mặt Lâm Mặc trắng bệch, cậu định nói gì đó, nhưng há miệng đóng miệng lại chỉ có thể phát ra những tiếng thở dốc vô nghĩa, ngón tay cuộn lại nắm chặt vạt áo.

"Cậu không hiểu sao, tôi chưa bao giờ muốn bắt đầu lại từ đầu với cậu." Hắn mất kiên nhẫn đáp, "Hạ Duệ tôi còn chưa tiện đến như vậy, đối với kẻ đã lừa dối mình, phản bội quê hương đất nước mà vẫn vô tư nói chuyện yêu đương được."

"Anh không hiểu gì cả!" Âm thanh bén nhọn đến mức Lâm Mặc không ngờ chúng phát ra từ chính bản thân mình.

Có lẽ Hạ Duệ cũng bất ngờ trước bộ dáng này của cậu, Lâm Mặc trước mặt hắn luôn là một dáng vẻ hiền hòa thuận theo, ngay cả khi đánh thuốc mê cho hắn, cậu vẫn có thể trưng ra một bộ mặt nhu mì hiền hậu.

Hắn khoanh tay trước ngực, không nhận ra trong giọng nói của mình mang theo khiêu khích: "Tôi không hiểu cái gì? Cậu nói xem?"

Từng đợt sóng cảm xúc dồn dập đánh vào khiến Lâm Mặc không thể kiềm chế được bản thân, nước mắt cậu bắt đầu rơi lã chã, lời nói cũng theo đó khó kiểm soát dần: "Em làm tất cả đều vì anh... Giờ đây chúng ta có thể bắt đầu lại, sẽ không có ai ngăn cản... Chúng ta..."

"Dừng lại đi." Hạ Duệ ngăn cậu lại, "Đừng làm đôi bên lâm vào cảnh khó xử nữa."

Lâm Mặc ngước mặt lên, hốc mắt hãy còn đỏ hoe: "Em chỉ là thích anh thôi mà, có gì khó xử sao? Không phải anh nói yêu em sao?"

Hạ Duệ cười lạnh, thế nhưng đáy mắt của hắn hoàn toàn không mang theo bất kỳ ý cười nào: "Tôi không phải người dối trá như cậu, cho nên những lời yêu thương trước kia đều là thật."

Những lời này như ban phát hy vọng cho Lâm Mặc, ánh mắt cậu dần thắp sáng lên như những ngồi sao nhỏ, chờ đợi thần linh ban phước lành cho chính mình.

"Nhưng trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ." Hạ Duệ nhẹ nhàng buông một câu, "Tôi đối với cậu hiện tại chỉ có hận, không còn yêu nữa."

Những ngôi sao nhỏ bị hắc ám bao phủ, lặng dần đi vào bóng đêm của vũ trụ mênh mông, mịt mờ không tìm thấy vị thần của bọn chúng đâu nữa.

Ngay sau đó, Hạ Duệ liền rời đi. Lâm Mặc không biết hắn đi đâu, mà chính hắn cũng như vậy.

Cậu chỉ có thể mệt mỏi gục đầu bên giường, cố nén lại những tiếng nấc uất nghẹn. Lâm Mặc không chạy theo hắn, vì cậu biết nếu Hạ Duệ đã không muốn, cậu có lẽo đẽo theo sau cũng không ích lợi gì.

Hạ Duệ hận cậu. Bọn họ sẽ không thể quay lại bên nhau nữa.

Cậu phải làm gì đây? Cậu nên làm gì đây?

Lại nói về Hạ Duệ, sau khi rời đi, hắn một mực tìm cách thoát khỏi nơi này.

Ban đầu nghe những thứ Lâm Mặc kể, Hạ Duệ nhiều lắm chỉ có thể tin được tám phần. Nói đùa sao, một thế giới hoàn toàn bằng số liệu? Trình độ khoa học kỹ thuật của nhân loại từ bao giờ tốt đến như vậy?

Thế nhưng sau vài ngày không ăn không ngủ, ngoại trừ đầu óc có hơi mệt mỏi đôi chút, còn lại cơ thể hắn hoàn toàn không hề cảm nhận bất kỳ loại khổ sở nào. Lúc này đây Hạ Duệ không thể không bắt đầu nghĩ tới lời Lâm Mặc, độ tin tưởng dần dần nâng lên đôi chút.

Hắn đi một mạch mấy ngày mấy đêm, toàn bộ phố xá đều vắng tanh không một bóng người, hơn nữa dù có đi một đường thẳng đến đâu thì cuối cùng đều sẽ vòng về lại vị trí ban đầu, lấy cái tháp cao ở giữa kia làm trung tâm. Có vài lần Hạ Duệ trông thấy một vài người mặc đồng phục áo blouse trắng ra vào tòa tháp kia, nhưng bọn họ tựa như không nhìn thấy hay không để tâm tới, hoàn toàn phớt lờ hắn mà làm việc của mình.

Hạ Duệ đánh bạo tiến vào, nào ngờ thời điểm bàn tay vừa chạm vào cửa, bả vai của hắn bị người khác nắm lại, từ sau lưng truyền đến giọng nói lạnh lùng: "Tôi khuyên cậu không nên làm chuyện liều lĩnh."

Bản năng khiến Hạ Duệ nhanh chóng né tránh sang một bên, nhưng bàn tay kia như kìm thép, hắn chẳng khác gì một con mồi giãy dụa không xong. Chưa bao giờ Hạ Duệ luyến tiếc thể năng cấp S của mình như vậy, nếu như vẫn còn, hắn sẽ chẳng rơi vào tình thế chật vật như bây giờ.

Bàn tay kia thuộc về một nam nhân tóc vàng mắt xanh mang gương mặt phương Tây, vóc dáng thậm chí còn cao hơn hắn một chút. Hạ Duệ cảnh giác nhìn xung quanh, hạ giọng: "Anh là ai?"

"Tôi là ai không quan trọng." Chủ hệ thống điềm nhiên đáp, "Những gì Lâm Mặc nói với anh đều là sự thật, nếu cậu còn muốn tìm hiểu thêm có thể hỏi cậu ấy, không cần phải xông vào nơi này."

Hạ Duệ thậm chí còn chẳng có thời gian để nghĩ ngợi xem làm sao người này nghe thấy được cuộc đối thoại của mình cùng Lâm Mặc, môi hắn giật giật, nghiến răng nói: "Làm sao để rời đi nơi này?"

Chủ hệ thống dùng ánh mắt như nhìn một thằng ngu để nhìn hắn: "Không thể rời đi được."

Đoán chừng biết trước Hạ Duệ sẽ không tin hoặc cố tìm cách lẻn vào tổng bộ để tìm kiếm thông tin, chủ hệ thống thẳng thừng nói: "Cơ thể của cậu ở thế giới bên kia đã tử vong, quay trở lại là điều không thể. Huống hồ nếu tôi là cậu, tôi sẽ không lỗ mãng làm ra bất kỳ chuyện gì trước khi biết rõ tình huống của bản thân."

"Tôi thà hy sinh vì Tổ Quốc, chứ không muốn đầu hàng kẻ thù của chính mình." Hạ Duệ chắc nịch đáp.

Dường như chủ hệ thống cảm thấy Hạ Duệ vừa nói một chuyện gì đó vô cùng buồn cười, ngữ khí cũng trở nên mất kiên nhẫn: "Thật đáng tiếc, tổng bộ không tồn tại tử vong. Cậu có lẽ sẽ bị giam cầm vĩnh viễn trong một ngục thất nào đó, nhưng chắc chắn một điều cậu không chết được."

Bất tử chưa chắc là một lời chúc phúc. Nếu như phải nếm trải đau khổ tuyệt vọng mà không bao giờ có hạn ngừng, không có cách nào chạy trốn khỏi nó dù rằng mượn đến biện pháp tử vong, nạn nhân có

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net