Chương 11: Khói thuốc làm cay xè mắt em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
xong về nhà thì gọi điện cho anh.

- Vậy sếp nói cho em biết, vừa rồi trong lòng anh có thấy hơi cay cay không? Ồ, đương nhiên là không rồi, em có phải là vợ anh đâu, em là vợ cũ thôi. Vợ cũ ra ngoài với ai là quyền của cô ấy, anh không cần, cũng không có tư cách gì để ghen tuông.

- Em muốn anh ghen à? - Khang Kiếm bình tĩnh hỏi.

- Em không muốn, nhưng em chưa nhìn thấy anh ghen bao giờ nên cũng hơi tò mò.

- Bạch Nhạn, anh không trẻ con thế đâu. Anh tin em.

- Nhưng em chả tin anh. - Bạch Nhạn cười cười lý luận - Anh hứa buổi sáng và buổi tối sẽ gọi điện cho em, nhưng anh có làm được đâu?

Khang Kiếm thở dài, anh không có cơ hội. Bởi vì cô luôn gọi đến trước khi anh kịp bấm số.

Khang Kiếm cũng đang kìm chế để không nhớ tới Bạch Nhạn quá nhiều.

Mấy hôm nay, các loại tin đồn lan khắp Ủy ban như gió lốc cuồn cuộn trước cơn giông tố. Sau khi giám đốc Tổng của Sở Xây dựng bị song quy, ngay kế đó, trưởng ban Đấu thầu và ông chủ của mấy công ty xây dựng cũng đồng loạt ngã ngựa, tất cả mọi người đều đang xôn xao bàn tán, tiếp theo sẽ đến lượt người quản lý mảng xây dựng thành phố - Khang Kiếm.

Trở thành trung tâm của cơn gió lốc nhưng Khang Kiếm vẫn làm việc bình thường như mọi ngày, vẫn điều động và chỉ đạo công việc do mình quản lý đâu ra đấy, không hề bị ảnh hưởng từ bên ngoài.

Anh biết có rất nhiều con mắt đang quan sát anh, vì thế anh càng phải tỏ ra bình thường. Song quy là phải đấu trí. Không có chứng cứ mà chỉ suy đoán vu vơ là không được. Vấn đề là phải dằn lòng, không thể động thủ trước.

Có điều, Khang Kiếm hiểu rất rõ, đây là trở ngại lớn nhất kể từ khi anh đi theo con đường chính trị. Bố anh vừa mới về hưu, anh thiếu đi một tầng ô dù bảo vệ, vì thế kẻ địch đã không thể kìm chế nổi.

Anh lại không hề để ý đến việc mất đi sự che chở của ông Khang Vân Lâm, điều anh bận tâm là đúng vào lúc Bạch Nhạn bị thương, anh lại không thể ở bên cạnh cô, đến quan tâm anh cũng phải kìm chế lại.

Bạch Nhạn đã ly hôn với anh, nếu anh xảy ra chuyện gì, anh không thể kéo cô vào cuộc.

- Sếp ơi em chán quá, nếu tối nay được đi dạo phố, mua một bịch bắp rang bơ rồi cùng đi xem phim thì tuyệt biết mấy!

Lòng Khang Kiếm chua xót, anh hiểu ẩn ý của cô, nhưng anh lại không thể đáp ứng.

- Đợi tay lành lại thì bảo Liễu Tinh đưa em đi dạo phố và xem phim cho đã đời.

- Liễu Tinh là đồ ki bo, lúc nào cũng nhòm ngó ví tiền của em, bắt em phải mời. Em cũng muốn có người mời em đi.

Anh muốn nói, giữa họ không cần dùng từ "mời", anh sẽ đưa em đi dạo phố, mua quần áo, mua đồ ngon, xem phim, mua quà vặt cho em, muốn bao nhiêu anh sẽ mua bấy nhiêu.

Anh không nói gì, chỉ cười khan mấy tiếng.

- Sếp có đang nghe không đấy?

- Nghe đây.

- Thực ra em chỉ nói thế thôi, em biết công việc sếp bận rộn, đợi hết bận thì sếp sẽ đi với em, đúng không?

- Ừ! - Khang Kiếm gật đầu, sống mũi cay cay.

- Sếp ơi, chẳng hiểu sao em lại thấy hơi nhớ anh! - Bạch Nhạn thở dài, dịu dàng thủ thỉ.

Trời đêm nhập nhoạng, đường phố mới lên đèn, mưa lạnh im lìm rơi không ngớt.

Lãnh Phong dừng xe, cầm ô chạy sang phía bên kia, cẩn thận đỡ Bạch Nhạn xuống rồi cùng bước vào quán ăn Hồ Nam.

Trong tiệm phảng phất mùi cay nồng của ớt và mùi thịt kho tàu.

- Dạ dày em không tốt, anh cũng không thích ăn cay, đừng gọi món đầu cá sốt cay nhé! - Lãnh Phong nhìn thực đơn rồi hỏi Bạch Nhạn.

- Được! - Bạch Nhạn chiều ý khách, không thành vấn đề.

Họ gọi tôm nướng, thịt xào thập cẩm, cá diếc kho tộ, đậu sốt hoa, tráng miệng món bánh kếp rau và bí đỏ chưng.

Cô nhân viên phụ trách gọi món vừa ghi chép vừa dẩu mỏ, lòng rất bực bội: Hai cái người này thật quái lạ, đến quán ăn Hồ Nam lại gọi toàn món miền Nam, thế thì đến làm cái quái gì?

Lãnh Phong mỉm cười gấp thực đơn lại.

- Cô ấy giận rồi, không giới thiệu được món đặc sản thì tối nay không có tiền hoa hồng. - Nhìn theo bóng cô nhân viên, Bạch Nhạn gợi chuyện.

Tiệm ăn mời khách uống trà của Mông Cổ, vị rất ngon, Bạch Nhạn uống liền hai bát.

Lãnh Phong gật đầu:

- Ra ngoài ăn cơm, có lúc không hoàn toàn là vì khẩu vị, mà còn mang theo một chút tâm tư. Hai ngày nữa là tay em cắt chỉ rồi!

Bạch Nhạn giở băng cho anh xem, mắt sáng như sao:

- Nhìn này! Hai hôm nay không cử động bừa bãi nên miệng vết thương lành rất nhanh.

- Có gì đáng khen đâu? Nếu đúng biểu hiện tốt thì phải động não, vì ba trăm tệ mà chịu khổ như vậy có đáng không?

Qua hàng mi dày, Lãnh Phong nhìn cô rồi nhắc lại chuyện cũ.

Bạch Nhạn băng bó lại cái tay rồi nhếch miệng:

- Đó là vì anh không hiểu em nên mới nói như thế.

Lãnh Phong cười:

- Em rất phức tạp sao?

- So với người khác thì em rất phức tạp. Lãnh Phong, anh có biết em không có bố không? - Bạch Nhạn chớp mắt, bình tĩnh nhìn Lãnh Phong.

Lãnh Phong sững người, nhất thời không trả lời.

Bạch Nhạn nói tiếp:

- Em không chỉ không có bố, mà em còn không biết bố em là ai. Mẹ em là diễn viên kịch, cũng được coi là có tiếng ở tỉnh! Nếu anh thích Việt kịch thì chắc chắn anh không lạ gì bà ấy.

Lãnh Phong bất giác ngồi thẳng người dậy, gương mặt trở nên nghiêm túc.

- Sợ rồi sao? - Bạch Nhạn nhướn mày, cười thản nhiên - Trong bệnh viện chẳng có mấy người biết chuyện này, lúc em cưới, Liễu Tinh mới gặp mẹ em một lần. Cô ấy tưởng bố em mất sớm chứ không biết rẳng em chẳng biết bố mình là ai. Em có một linh cảm là người đàn ông ban cho em sinh mệnh này nhất định vẫn còn đang sống đâu đó trên cõi đời này, chỉ là do em không biết ông ấy, mà ông ấy cũng không biết đến sự tồn tại của em. Thực ra em không hề mong đợi, cũng chẳng hề tò mò chút nào về ông ấy. Nghe mấy chuyện này, anh có tưởng tượng nổi em đã lớn lên dưới những con mắt xoi mói của người đời như thế nào không?

Lãnh Phong không cười, có thể nói, đầu óc anh nhất thời không theo kịp câu chuyện. Anh luôn tưởng rằng Bạch Nhạn là cô gái bé nhỏ gia cảnh bình thường nhưng rất được cưng chiều, tính cách hoạt bát, trong sáng, ngoan ngoãn, hiểu chuyện.

Nhân viên phục vụ bưng thức ăn lên.

- Mời hai vị dùng.

Trời mưa nên khách không đông, thức ăn nhanh chóng được đưa lên.

Bạch Nhạn không ngạc nhiên trước sự sửng sốt của Lãnh Phong:

- Minh Thiên là người bạn duy nhất của em thuở bé, cũng là người duy nhất đối xử tốt với em.

Lãnh Phong nín thở, rồi từ từ thở hắt ra. Giờ thì anh đã hiểu được sự yêu thương và bất lực của Minh Thiên mỗi khi nhắc tới cô em láng giềng là xuất phát từ đâu.

Bạch Nhạn gọi một bình rượu hoa điêu đun nóng với đường phèn và gừng tươi, ngửi thôi đã muốn say. Cô uống hai ngụm, dưới ánh đèn, gương mặt cô rạng rỡ như hoa đào.

- Cũng là người em yêu quý suốt đời.

Rượu vào, có thêm can đảm, Bạch Nhạn bèn dốc hết cõi lòng. Với Lãnh Phong, cô nên thành thực và tôn trọng anh.

- Không ai có thể thay thế vị trí anh ấy trong trái tim em, nhưng em và anh ấy không thể ở bên nhau.

Lãnh Phong nhấp một ngụm rượu mà cảm giác như đang nuốc một hòn lửa. Cuộc hẹn do Bạch Nhạn chủ động đề xuất quả nhiên là Hồng Môn yến[2].

[2] Hồng Môn yến (bữa tiệc Hồng Môn): ý chỉ bữa tiệc mang nhiều âm mưu, có hại cho người tham dự. Xuất phát từ tích Hạng Vũ mở tiệc ở Hồng Môn để giết Lưu Bang.

Anh không nói gì, nghĩ xem tiếp theo đây, Bạch Nhạn sẽ nói những gì.

- Bọn em đã ước hẹn, mặc dù không thể ở bên nhau nhưng bọn em sẽ cố gắng sống cho thật tốt, đem tình cảm dành cho nhau đáp trả lại cho người sẽ yêu thương bọn em, để giảm những tiếc nuối xuống mức thấp nhất. Anh xem, em kết hôn rồi, Minh Thiên cũng đã có bạn gái. Bọn em sẽ không thể làm cho người kia phải lo lắng. Anh Lãnh, anh có bao giờ tò mò rằng tại sao em lại chọn Khang Kiếm không?

Tim Lãnh Phong thắt lại, anh sững sờ ngẩng đầu nhìn Bạch Nhạn. Dưới ánh đèn, lúm đồng tiền của cô lấp ló, vẫn là cô gái nhỏ nhắn thanh tú, tình cảm trong ánh mắt sóng sáng như nước.

Đây là chủ đề chính của buổi tối hôm nay sao? Bạch Nhạn thật thông minh, tự mình thổ lộ trước anh, để anh nhìn cho thật rõ, cũng để anh biết được trái tim cô đang nghiêng về đâu!

Anh có thể từ chối không muốn biết không?

- Trước khi gặp anh ấy, em đã từng đi xem mặt, cũng đã gặp được mấy người đàn ông không tồi, nhưng không hiểu sao em không thể nảy sinh tình cảm với họ, mà cũng linh cảm rằng họ sẽ không thể chấp nhận được hoàn cảnh phức tạp của em. Vì thế, chưa đợi mọi việc bắt đầu em đã nói lời tạm biệt. Khang Kiếm và em là người của hai thế giới hoàn toàn khác nhau, khi anh ấy theo đuổi em, em cũng từng bài xích địa vị, xuất thân và gia thế lẫy lừng của anh ấy. Nhưng khi nhìn thấy anh ấy, có một khí chất nào đó trên người anh ấy khiến em cảm thấy quen thuộc và gần gũi. Sau này em mới biết, thì ra bọn em cùng thuộc một loại người, đều là những người biết cuộn đuôi rất chặt, giả vờ kiên cường và vui vẻ trước mặt người khác, thực ra bên trong lại rất yếu đuối, rất tự ti, khao khát chờ mong một mái ấm. Chỉ có điều anh ấy không hạnh phúc và vui vẻ như em, bởi vì em có Minh Thiên.

- Nhưng bọn em...đã ly hôn...

Lãnh Phong hỏi, giọng rất thấp, gần như chìm nghỉm trong âm thanh huyên náo của tiệm ăn, nhưng Bạch Nhạn vẫn nghe thấy.

- Sao lại không thể ly hôn? Khi đó, cả hai đều bị tổn thương, trước mặt là đỉnh núi hiểm trở, sau lưng là vực sâu thăm thẳm, nếu không ly hôn, kết cục như vậy sẽ cứ mãi tiếp diễn. Chỉ cần chia tay, cả hai sẽ bình tĩnh lại, dưỡng thương thật tốt, dành ra một chỗ trong trái tim thì mới có thể bắt đầu nhìn rõ đối phương và điều chỉnh tâm trạng của mình.

- Anh ta có xứng đáng không? - Tim Lãnh Phong đau thắt lại.

- Lãnh Phong, cuộc đời không thể so đo được. Trước đây, em vẫn oán trách sự tàn nhẫn của ông Trời, tại sao em không thể có bố mẹ yêu thương mình hết mực giống như những người khác? Tại sao em và Minh Thiên yêu thương nhau nhưng lại không thể ở bên nhau? So đo tới cùng cũng chẳng thay đổi được gì. Đó là hiện thực mà ta chỉ có thể đối diện. Nếu anh thích một người, anh có đi so đo ai hi sinh nhiều, ai bỏ ra ít không? Không đâu, Trái đất có hàng tỷ người, anh gặp hàng ngàn người, anh quen hàng trăm người, nhưng anh sẽ chỉ thích một người mà thôi? Có nỡ so đo không? Tại sao lại cảm thấy sinh mệnh rất đáng quý, là bởi vì thời gian chết đi quá dài. Bây giờ em hai mươi tư tuổi, cứ cho là em sống thọ đến tám mươi tuổi mới chết thì cũng chỉ còn lại có năm mươi sáu năm. Trong năm mươi sáu năm này, em còn chưa lập gia đình, chưa sinh con, chưa đi rất nhiều nơi em thích, chưa làm rất nhiều chuyện, em muốn làm bà ngoại, bà nội...em không có thời gian so đo nhiều đến thế, nắm bắt những cái trước mắt mới là quan trọng.

- Nhưng em không sợ anh ta sẽ lại làm tổn thương em sao?

Bạch Nhạn mỉm cười:

- Em cảm thấy phải là anh ấy lo lắng em có làm tổn thương anh ấy hay không! Anh ấy đã giở hết thủ đoạn ra rồi, em biết điểm yếu của anh ấy, còn anh ấy lại không biết điểm yếu của em. Người ta nói đàn ông giống như trẻ con, em không thể chỉ chấp nhận sự xuất chúng hơn người của anh ấy sau khi trưởng thành, mà lại từ chối sự ngang bướng và bội bạc của anh ấy thuở thiếu thời. Cuộc hôn nhân của bọn em bắt đầu là nghiệt duyên, anh ấy lấy em về là có mục đích, em cũng ngầm theo dõi anh ấy với tinh thần đề cao cảnh giác, chỉ cần hơi có gió lay cỏ động, em vẫn luôn giữ vững được vị thế của mình. Hôn nhân thất bại, không hoàn toàn là trách nhiệm của mình anh ấy, mà cũng có lỗi của em.

- Em nghĩ thông suốt tất cả những điều này từ khi nào?

- Khi một người đàn ông luôn ở trên ngôi cao ngất ngưỡng từ bỏ hết tôn nghiêm trước mặt em, cúi mình làm cát bụi, bộc lộ bản thân không chút che giấu; khi một người đàn ông, trong hoàn cảnh bi thảm nhất, dùng hết mọi cách, dù là ăn cướp ăn trộm, cũng phải sắp xếp để em có cuộc sống tốt đẹp nhất, còn anh ta lại chọn cách rút lui khỏi cuộc sống của em. Không cần những lời sáo rỗng, trái tim tự nhiên sẽ rung động.

Lãnh Phong nhắm mắt lại, thoáng chút tiếc nuối, thoáng chút bùi ngùi, thoáng chút chua xót.

Bạch Nhạn, bằng sự khéo léo và thẳng thắn của mình, đã nói cho anh biết, bọn họ cuối cùng sẽ phải đi lướt qua nhau.

Gặp gỡ muộn màng, số phận đã an bài tất cả mọi thứ giữa họ đều đã muộn...

Anh không biết phải oán trách ai, oán trách điều gì? Chuyện tình cảm thật khó nói. Như anh, chẳng qua chỉ nghe qua lời kể của Minh Thiên, đã động lòng với cô. Theo đuổi tới Tân Giang, biết được cô đã thành vợ người ta, nhưng vẫn thổ lộ với cô. Về mặt đạo đức đó là điều rất không nên, nhưng đó lại là tiếng gọi của con tim.

Trong mắt anh, Khang Kiếm là một tên đàn ông khốn kiếp không biết chịu trách nhiệm, nhưng Bạch Nhạn lại thích hắn ta. Có điều, Lãnh Phong không khỏi suy nghĩ, nếu ban đầu anh biết được xuất thân của Bạch Nhạn, biết được trong lòng Bạch Nhạn còn vương vấn một hình bóng khác, anh có động lòng với cô giống như bây giờ không?

Dù câu trả lời là gì đi chăng nữa, bây giờ cũng đều vô nghĩa.

Nói lâu quá, mồm hơi khô, Bạch Nhạn rót một bát trà đầy rồi tu ừng ực một hơi hết sạch.

- Em định tái hôn à? - Lãnh Phong chua chát hỏi.

- Phụt. - Bạch Nhạn cười bắn cả nước trà ra ngoài. - Ai lại coi hôn nhân như trò trẻ con thế?

Lãnh Phong nhướn mày.

- Em chỉ nói với anh cảm xúc của em, nhưng hôn nhân không phải là chuyện của hai người, mà là chuyện của hai gia đình. Núi cao vực sâu giữa bọn em vẫn tồn tại, có thể vẫn còn những con người, những sự việc mà anh ấy không ngờ đến sẽ xuất hiện. Bây giờ mà vội vàng quay lại với nhau thì chưa biết chừng kết quả cũng lại như trước đây. Em vẫn phải sống cuộc sống độc thân tự do trước đã.

Cô độc thân, nhưng cũng sẽ không cho bất kỳ người đàn ông nào có cơ hội.

Lãnh Phong nâng ly rượu lên, rượu hoa điêu nguội rồi nên hơi đắng.

- Để em, để em...

Ăn cơm xong đi ra ngoài, Bạch Nhạn vội chạy tới quầy thu ngân tranh trả tiền.

Lãnh Phong khựng lại, cười cô quạnh. Khi thật sự muốn cự tuyệt một người, Bạch Nhạn sẽ đề phòng tới mức một cái kim cũng chui không lọt.

Điều khiến anh cảm thấy thanh thản là, cô không dùng giọng điệu lạnh như băng mà nói với anh rẳng "Xin lỗi, em thật sự không thể nào tiếp nhận tình yêu của anh."Kết quả tuy giống nhau, nhưng cách từ chối này, rất ân cần, rất chân thành và chu đáo.

Họ đi xuyên qua hành lanh để ra ngoài cửa lớn. Lý Trạch Hạo dáng ngà ngà say, mặt đỏ phừng phừng bước tới.

Ngẩng đầu lên nhìn thấy anh ta, đoán là anh ta đưa Y Đồng Đồng tới đây ăn chơi nhậu nhẹt, lòng Bạch Nhạn không khỏi phẫn nộ.

- Tiến triển tốt đấy nhỉ! - Lý Trạch Hạo đã đi qua rồi nhưng nhác thấy Bạch Nhạn và Lãnh Phong thì lùi lại, giọng điệu nhàn nhạt, nhưng rõ ràng là mang ý mỉa mai.

Lãnh Phong bị câu hỏi của anh ta làm cho ngơ ngác, không rõ anh ta có ý gì. Nhưng không cần anh phải bận tâm, Bạch Nhạn đã lên tiếng trước:

- Chậc, sự tiến triển này nếu so với ngọn lửa tình kinh thiên động địa của thầy Lý và cô Y thì đúng là một trời một vực.

Lý Trạch Hạo nhìn Bạch Nhạn, gân xanh nổi đầy mặt.

Anh ta hiểu quan hệ của Bạch Nhạn và Liễu Tinh sâu sắc tới mức nào, lần trước lúc đi xem nhà, anh ta đã được nếm sự lợi hại của cô. Chỉ một câu nói nhẹ bỗng như không của cô đã đủ khiến mặt mũi của anh và Y Đồng Đồng xám xịt như tro. Anh không dám nổi giận, nhưng cũng chẳng thể nhịn nhục được, nghểnh cổ nhìn ngó hồi lâu rồi mới cố nén giận nói:

- Bạch Nhạn, anh biết em có thành kiến với anh, nhưng anh biết anh bị như thế là đáng đời. Có điều đây là chuyện của anh và Liễu Tinh, em đừng chưa hỏi rõ ngọn ngành đã vác gậy đánh người. Liễu Tinh hiện giờ cũng đâu có cô đơn.

Giọng điệu nghe như vừa đánh đổ hũ giấm ủ mấy trăm năm.

- Không cô đơn? - Nghe anh ta nói vậy, Bạch Nhạn nổi trận lôi đình - Ý anh tức là việc anh lên giường với người phụ nữ khác, Liễu Tinh cũng có phần sai? Đúng, đúng, cô ấy sai, sai là vì cô ấy cho rằng anh là thầy người ta nên đạo đức sáng ngời, có tình có nghĩa, thực chất anh chỉ là một tên Trần Thế Mỹ thời hiện đại cố làm ra vẻ đạo mạo mà thôi.

Lý Trạch Hạo đứng sững như trời trồng, máu dồn lên đầu, mặt đỏ tía tai, phải hít mạnh mấy hơi anh ta mới có thể khống chế được cơn kích động rồi nói qua kẽ răng:

- Tôi thay lòng đổi dạ, thế cô ta tốt ở chỗ nào? Cũng chỉ mới có mấy tháng thôi mà đã ôm ôm ấp ấp với thằng đàn ông khác rồi.

Lý Trạch Hạo nhắm mắt lại, nhớ lại cảnh tượng nhìn thấy trước cổng bệnh viện sáng hôm đó, gân xanh trên trán nổi gồ lên.

Không thèm quan tâm điều anh ta nói là thật hay là giả, Bạch Nhạn cười lạnh:

- Lẽ nào anh muốn Liễu Tinh ôm một tấm bia tiết hạnh, thủ tiết vì anh? Hay là phải quỳ ở nơi chia tay, đợi anh chơi chán, đợi lương tâm anh thức tỉnh rồi thì quay về cùng cô ấy ngắm nước chảy bèo trôi?

- Bạch Nhạn, em không phải là Liễu Tinh, em căn bản không hiểu được tình cảm mười bốn năm của chúng tôi. - Lý Trạch Hạo khàn giọng nói, mắt đỏ hoe.

Bạch Nhạn nheo mắt cười toe:

- Tôi đâu có dạy dỗ người khác, đương nhiên không hiểu, nhưng chị ta hiểu. - Cô bĩu môi.

Lý Trạch Hạo quay đầu lại, trơ như phỗng nhìn Y Đồng Đồng mặt mày trắng bệch đang đứng ở cửa căn phòng bao riêng.

- Thầy Lý, anh đi vệ sinh mà sao lâu thế? - Trong phòng thò ra một cái đầu, vẫy tay cười cười với Lý Trạch Hạo.

- Tới đây! - Lý Trạch Hạo cúi đầu, bước qua người Bạch Nhạn và Lãnh Phong, mắt nhìn thẳng.

Y Đồng Đồng vẫn đứng sững nơi đó, không nhúc nhích.

- Vào đi! - Lý Trạch Hạo kéo Y Đồng Đồng.

- Đừng đụng vào tôi! - Y Đồng Đồng hất tay anh ta ra.

Lý Trạch Hạo sầm mặt, kéo mạnh Y Đồng Đồng vào trong phòng, cửa sập lại đánh "rầm".

Bạch Nhạn nhún vai.

- Chúng ta đi thôi! - Cô nói với Lãnh Phong.

Lãnh Phong nổ máy xe, ra tới đường, anh quay sang nhìn Bạch Nhạn:

- Đừng giận nữa.

- Em không tức giận, em chỉ không ngờ anh ta vừa ôm ấp người phụ nữ khác, lại vừa dám nhắc tới tình cảm mười bốn năm. Liễu Tinh đáng thương giờ này vẫn còn vương vấn anh ta.

Bạch Nhạn mệt mỏi dựa vào ghế, nhắm mắt lại, day day thái dương.

- Nếu có tình yêu, chẳng phải em đã nói không cần quá so đo sao? - Lãnh Phong vừa học đã thực hành luôn.

Bạch Nhạn hạ cửa kính xe xuống một nửa, để gió đêm mát lạnh thổi ùa vào, xua đi nỗi bực bội trong lòng.

- Liễu Tinh và anh ta đã từng bên nhau rất ngọt ngào, xuôi chèo mát mái, chưa từng trải qua mưa gió. Bây giờ mới chỉ có một chút sóng gió, anh ta đã vứt cô ấy lại mà quay lưng bỏ đi. Hôn nhân là chuyện cả đời người, phải chia ngọt sẻ bùi, cùng chung hoạn nạn. Em và Khang Kiếm chưa từng trải qua ngọt ngào, từ khi quen nhau đã chỉ toàn là sóng gió. Chính vì đã trải qua những điều này nên mới ý thức được điều gì là quan trọng nhất. Chuyện này lại khác. Muốn gặp được một tình yêu chân chính vững chắc như bàn thạch, thật khó biết bao!

Nhìn cảnh đêm lướt qua ngoài cửa sổ, cô dần bình tâm lại.

Từ đầu đến cuối, Lãnh Phong đều im lặng.

Anh nghĩ, sau đêm nay, cách hiểu của anh đối với tình yêu có lẽ đã khác.

Hiểu chính xác thì đã sao, còn có cơ hội thổ lộ với ai? Lãnh Phong thở dài.

Đây là một đêm cực kỳ điên cuồng.

Làm nghề trồng người suốt mười mấy năm, lần đầu tiên Lý Trạch Hạo được cơm no rượu say, trai trai gái gái, ca hát nhảy múa, mát xa, ôm ấp như đang ở chốn bồng lai.

Bên ngoài là cái rét cắt da, trong phòng là gió xuân ấm áp.

Một vị lãnh đạo của một ngôi trường tư tại một thành phố mở cửa ven biển phía cực Nam tổ quốc tới Tân Giang để chiêu mộ nhân tài giáo dục. Lý Trạch Hạo là người mà hiệu trưởng muốn mời đi nhất.

Không biết Lý Trạch Hạo đã uống bao nhiêu chai rượu, ngay cả anh ta cũng không đếm được, chỉ nhớ vị lãnh đạo họ Vạn mắt hơi gian này cứ một mực nói:

- Thầy Lý, nể mặt tôi, uống đi! Thầy Lý, trường chúng tôi cảnh đẹp như tranh vẽ, bốn mùa đều là xuân, tiền lương một năm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net