Chương 7: Thăm thân nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghiêm đại nhân lao lực đáng thương đang ở trong cung chịu dày vò, cùng lúc đó, phủ Tĩnh Ninh Hầu mà hắn ngày đêm lo lắng cũng một mảnh gà bay chó sủa.

Hai ngày trước, sau khi Phó Thâm vừa mới dàn xếp lại ổn định mọi việc, thân muội muội của y - Tề Vương phi Phó Lăng phái người lại phủ thỉnh an tặng lễ vật, còn truyền lời nói ngày khác muốn đích thân đến thăm. Phó Thâm không còn sức lực ứng phó nàng, lại cố kỵ hầu phủ dù gì cũng không phải thật sự là nhà mẹ đẻ của nàng, sợ Tề Vương đa nghi, đành phải từ chối: "Không cần đến, chỉ cần nàng hảo hảo chiếu cố bản thân mình là được."

Người đến từ Tề Vương phủ kia là hạ nhân phủ Dĩnh Quốc Công năm đó được Phó Lăng xem như của hồi môn mang đi, hiểu rõ tính cách của đại thiếu gia bọn họ nói một không nói hai, nửa lời cũng không dám nói thêm, liền trở về báo cáo cho Phó Lăng.

Vừa lúc Tề Vương Tôn Duẫn Đoan cũng ở bên cạnh Phó Lăng, nghe vậy không khỏi lắc đầu, nói: "Phó hầu quả thật có chút không hiểu nhân tình..."

Phó Lăng từ khi biết được tin tức Phó Thâm bị thương đến giờ, lo lắng suốt đêm không ngủ được, sau lưng trộm khóc vài trận, lúc này nghe thấy ngữ khí chày gỗ quen thuộc, tự nhiên lại yên tâm một cách kì lạ, cắn răng nói: "Làm Vương gia chê cười. Gia huynh trước giờ vẫn như thế, vịt chết mỏ vẫn còn cứng."

Tôn Duẫn Đoan cùng nàng là phu thê từ niên thiếu, tương kính như tân, tình cảm rất tốt, hài hước nói: "Hiện tại còn dám ở sau lưng nói xấu y?"

Phó Lăng thẹn thùng: "Đại ca ta mặt lạnh tâm nóng, đối với ta kỳ thật rất tốt nhưng ngoài miệng không bao giờ để ý đến ai, cũng không biết tương lai tẩu tử như thế nào mới có thể xứng đôi với y."

Tề Vương nhớ đến tin đồn thủ hạ báo cho hắn, cố ý chuyển đề tài: "Nhân duyên loại sự tình này không ai nói trước được. Phó hầu mới vừa hồi kinh, hầu phủ trên dưới vô cùng rối ren, nàng hiện tại đi cũng không thích hợp."

Hắn kéo tay Phó Lăng lại, nhẹ nhàng xoa, "Chờ hai ngày nữa, sau khi y dàn xếp ổn thỏa mọi việc rồi nàng lại đến thăm, thế nào?"

Mắt Phó Lăng liền sáng ngời: "Vương gia đồng ý cho thiếp đi sao?"

Tề Vương nghiêng đầu hôn lên má nàng, cười nhẹ nói: "Đó là đại ca của nàng, cũng không phải người ngoài, sao ta lại không cho nàng đi. Chỉ là nàng phải đáp ứng bổn vương, cẩn thận trong ngoài không được lỗ mãng..."

Tâm tình Phó Lăng từ dưới mặt nhất thời bay lên rặng mây đỏ trên cao, dung mạo càng thêm tỏa sáng, minh diễm chiếu nhân, nàng cúi đầu nhỏ giọng nói: "Đã biết."

——————

Hôm nay sắc trời âm trầm, gió càng thêm lạnh, thoạt nhìn như sắp đổ mưa. Thương thế của Phó Thâm sợ nhất là loại thời tiết này, đau đớn âm ỉ không dứt. Đang định gọi người đẩy y đến thư phòng tìm vài quyển sách đọc để dời đi sự chú ý, hạ nhân lại đến báo, Tề Vương phi tự mình đến thăm, xe ngựa đã dừng trước đại môn.

Phó Thâm liền đau đầu: "Đúng là oan gia... Đỡ ta lên. Phó bá, bảo Tiếu Tuân sắp xếp người bảo vệ ở xung quanh tránh đi nơi khác, ngươi cũng bảo hạ nhân lui ra hậu viện, miễn cho va chạm. Mời Vương phi đến trước chính sảnh, tìm hai nữ hầu hoặc tiểu đồng hầu hạ, ta đổi y phục xong sẽ ra ngay."

Chính sảnh, Phó Lăng ngồi uống trà, khẩn trương nắm chặt khăn tay. Một lát sau, phòng trong truyền đến âm thanh mộc luân (xe lăn gỗ) "lộc cộc" lướt trên mặt đất, nàng thất thố đứng bật dậy, vừa quay đầu liền gặp phải ảnh mắt của Phó Thâm đang ngồi trên mộc luân.

Phó Thâm cũng chưa chuẩn bị sẵn sàng, quả thật có chút chút sửng sốt.

Phó Lăng ngơ ngác nhìn y, dường như đột nhiên quên mất cách nói chuyện, vị đại ca đỉnh thiên lập địa bất khả chiến bại trong trí nhớ của nàng đột nhiên tan vỡ , ủy ủy khuất khuất ngồi trên một chiếc luân xa bằng trúc đơn sơ, khuôn mặt hao gầy đến phá lệ sắc bén, gượng gạo nở một nụ cười với nàng.

Phó Lăng rốt cuộc nhịn không được, lệ chảy dài trên má chạy đến nhào vào người y, òa lên bắt đầu gào khóc.

Nha hoàn được đưa đến bồi nàng cuống cuồng lên, Phó Thâm cũng bị nàng đẩy đến lùi về sau, đôi tay vững chãi ôm nàng vào trong lòng ngực: "Nương của ta ơi, nhẹ một chút... Tiểu cô nãi nãi, ngươi mới chỉ bảy tuổi thôi sao?"

Phó Lăng vẫn luôn cắn chặt tiếng lòng rốt cuộc hoàn toàn vỡ òa, nước mắt đầm đìa: "Huynh làm muội sợ muốn chết...cha nương đã mất, muội chỉ còn một mình huynh là ngươi thân thôi...."

Phó Thâm hô hấp cứng lại.

Sương lạnh kết dưới đáy lòng hóa thành một hồ nước ấm, động tác y thật cẩn thận mang theo chút vụng về, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Phó Lăng, thấp giọng nói: "Không khóc, không có việc gì cả, ca ca ở đây, đừng khổ sở."

Nếu Phó tướng quân thật sự là tướng tinh hạ phàm thì Tề Vương phi chỉ sợ cũng là vũ thần chuyển thế. Phủ Tĩnh Ninh Hầu suýt chút nữa đã bị nước mắt nhấn chìm. Phó Thâm vất vả khuyên nhủ muội muội, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, ấn huyệt Thái Dương, bất đắc dĩ nói: "Đã nói đừng tới, cũng không nghe, một hai cứ phải chạy đến khóc lóc một hồi, cũng không sợ bản thân bị thương. Ngươi tới đây một chuyến, vườn trong phủ chúng ta ba năm cũng không cần tưới nước."

Phó Lăng dùng nước ấm rửa mặt rồi trang điểm lại, nghe vậy xì cười một tiếng, oán trách nói: "Đừng giễu cợt muội, huynh làm muội lo lắng đó. Muội mà còn ở phủ chờ mới suy nghĩ nhiều đến nội thương."

Phó Thâm bị nàng oán trách, hậm hực buông tay ra.

Phó Lăng trang điểm lại xong, ngồi xuống lại bên cạnh Phó Thâm, nhìn mảnh vải mỏng phủ trên chân y, khuôn mặt không khỏi u sầu: "Đại ca, thương thế trên chân huynh....thật sự không thể trị khỏi sao? Kinh thành danh y đông đảo, nếu không muội sẽ nhờ Vương gia hỗ trợ..."

Phó Thâm lời ít ý nhiều nói: "Hoàng Thượng đã cho người đến chẩn trị rồi."

Phó Lăng im lặng, trên mặt hiện lên vẻ thất vọng, một lát sau lại cố gắng nở nụ cười, tự khuyên bản thân, nói: "Không có việc gì, trị không hết cũng...không sao, chỉ cần huynh không có việc gì là được. Huynh về rồi thì hãy ở lại kinh thành, đừng đi đâu nữa, có được không?"

Ánh mắt nàng tha thiết lại sắc nhọn như thanh đao, thẳng tắp đâm vào đáy lòng Phó Thâm.

Y không muốn lừa Phó Lăng, lại không đành lòng làm nàng khổ sở, chỉ có thể mơ hồ "ừ" một tiếng.

Phó Lăng lúc này mới nở nụ cười từ nội tâm, cùng y lải nhải nói một hồi, lại hỏi: "Đúng rồi, mấy ngày nay, trong nhà có cho người tới thăm huynh không?"

Nàng không đề cập tới, Phó Thâm cũng quên mất đám "người nhà" ở phủ Dĩnh Quốc Công, cười lạnh một tiếng thay cho câu trả lời.

Phó Lăng thấy thế cũng bất đắc dĩ: "Muội nguyên tưởng rằng nàng tuy không chào đón chúng ta, nhưng dù sao là đương gia chủ mẫu, tốt xấu gì cũng phải giữ mặt mũi một chút, không nghĩ tới nàng thế nhưng lại không chút lưu tình."

"Chúng ta cùng nàng làm gì có 'tình cảm', thời điểm phân phủ đã cắt đứt hoàn toàn rồi, muội cũng không cần bởi vì nàng là trưởng bối mà ép dạ cầu toàn," Phó Thâm nói, "Hiện tại trong mắt nàng chỉ có Phó Nhai, cứ chờ xem, khi nào thì nhi tử bảo bối kia có thể đẻ cho nàng một quả trứng vàng."

*Ép dạ cầu toàn: ép bản thân phải chu toàn mọi việc, làm mọi việc một cách hoàn mỹ.

Lúc này không riêng gì Phó Lăng, tất cả hạ nhân xuất thân từ phủ Dĩnh Quốc Công đều che miệng cười trộm.

Hắn lười dây dưa mấy chuyện nhà này: "Loại chuyện tốt này muội bận tâm làm gì. Mà muội đó, ở vương phủ cảm thấy thế nào?"

"Rất tốt, vương gia đối với muội cũng rất tốt," Phó Lăng thoáng nghiêng người, tiểu nữ nhi lôi kéo tay áo y lắc lắc, nói nhỏ: "Muội kỳ thật vẫn luôn mong huynh năm nay có thể hồi kinh."

"Làm sao vậy?" Phó Thâm lập tức hỏi, "Xảy ra chuyện gì, hay là có ai khi dễ muội?"

Không thể trách y đa tâm tưởng xóa, người làm ca ca trong thiên hạ đại khái đều như thế, phương thức thể hiện sự quan tâm chính là chống lưng cho muội muội.

"Đều không có, là tin tốt," Phó Lăng trên mặt hiện lên một mảnh đỏ ửng nhỏ, "Đại ca, huynh sắp làm cửu cửu rồi."

"Nga," Phó Thâm chỉ nghe vào nửa câu đầu, thần sắc như thường gật gật đầu, mấy phút sau bỗng nhiên phản ứng lại ý tứ nửa câu sau, kinh ngạc thiếu chút nữa từ trên luân xa đứng lên ngay tại chỗ, đột nhiên cất cao thanh âm: "Muội nói cái gì?!"

Phó Lăng bình thản đưa tay ấn ấn trên bụng nhỏ, cười tủm tỉm nói :"Đã có hơn ba tháng"

"Sao, như thế nào..." Tĩnh Ninh Hầu khó khi thất thố, "Muội bao nhiêu tuổi rồi? Không phải, có thai khi nào?"

Phó Lăng cười nhìn y luống cuống tay chân, Phó Thâm vỗ vào ót mình một cái, mới ý thức được mình vừa hỏi câu vô nghĩa, cũng lắc đầu cười: "Đúng thật là...Tốt, thật quá tốt."

Phó Thâm kỳ thật không phải là một huynh trưởng mẫu mực. Thân mẫu mất sớm, kế mẫu cũng từ, chính y từ sớm đã ra ngoài chiến trường, mỗi năm muốn về nhà cũng khó, càng nói chi đến quan tâm thân muội muội. Hai huynh muội chỉ là dựa vào huyết thống chứ cho đến bây giờ, Phó Thâm cùng muội muội cũng không có nhiều lời để nói.

Mà Phó Lăng ngoài mềm trong cứng, ở dưới mắt Tần thị thuận lợi mà trổ mã thành tiểu thư khuê các, chỉ có một lần duy nhất đến cầu xin Phó Thâm, là bởi vì Thái Tử muốn nạp nàng làm chính phi.

Khi đó Phó Thâm mới bỗng nhiên ý thức được trách nhiệm của một người huynh trưởng, y lau khô nước mắt Phó Lăng, nói với nàng: "Muội không thích liền không gả. Đừng sợ, mọi việc đã có huynh chắn cho muội."

Huynh trưởng trong lòng mơ hồ, y nhìn Phó Lăng, cảm thấy đây vẫn là tiểu cô nương hay khóc lóc nũng nịu, có chuyện cũng không chịu nói đàng hoàng, một hai cứ phải lôi kéo tay áo y.

Không nghĩ tới, tiểu cô nương chớp mắt đã gả làm tức phụ của người ta, lại chỉ trong chớp mắt, đã phải làm nương rồi.

Vừa nghe nói nàng mang thai, Phó Thâm ngược lại không dám lưu nàng lại trong phủ. Một người không tin quỷ thần cư nhiên cũng có ngày trở nên mê tín, sợ chính mình cùng quân sĩ mới từ chiến trường trở vềhuyết khí quá nặng, không tốt đối với hài tử.

Phó Lăng quả thực là bị y trực tiếp đuổi đi, đến đại môn, thị nữ đỡ nàng lên xe, Phó Thâm ngồi cách cửa sổ, trịnh trọng nói lớn: "Hảo hảo bảo trọng. Huynh vẫn sẽ ở lại kinh thành, không đi đâu cả. Muội an tâm dưỡng thai, không được ủy khuất chính mình."

Phó Lăng lại chuẩn bị rơi lệ, cố nén nức nở nói: "Đã có ca ca ... Ai còn dám khiến cho ta ủy khuất."

"Ừ," Phó Thâm ôn hòa đồng ý, "Mọi việc đã có ca ca chắn cho muội. Trở về đi."

Đại môn hầu phủ một lần nữa đóng lại, Phó bá đẩy Phó Thâm trở về phòng, đi đến nửa đường, Phó Thâm đột nhiên nói: "Đến nhà kho chuẩn bị một ít dược liệu bổ dưỡng cùng tơ lụa các loại, ngày khác phái người đưa đến Tề Vương phủ."

Phó bá nói: "Đây là đáp lễ tiểu thư? Có cần chuẩn bị thêm phần của Vương gia không? Không tính hôm nay, trước đó vài ngày Tề Vương phủ bên kia cũng tặng không ít lễ vật."

Phó Thâm: "Ta nhớ rõ thư phòng có một cái nghiên vuông Kim Tinh Long Vĩ Hấp, lát nữa sẽ đi lấy, ngươi cũng chuẩn bị thêm vài thứ."

Phó Thâm nhất thời nảy lòng muốn đi thư phòng, nhưng thư phòng đã lâu không sử dụng, lão bộc sợ bên trong bụi bẩn liền sai người trước quét tước một lần, sau đó mới mời Phó Thâm đi vào.

Lại không nghĩ rằng, lần quét tước này lại quét ra chuyện lớn.

Thời điểm Phó Thâm đang tìm nghiên mực ở trên án thư, y phát hiện một hộp gỗ điêu khắc lạ thường. Đây không phải đồ của y, lại bị bày trên bàn, đoan đoan chính chính, dường như có người cố ý muốn cho y nó.

Hộp gỗ rất nhẹ, cầm lên liền nghe tiếng đồ vật bên trong va chạm vào hộp gỗ. Phó Thâm thực cảnh giác, lật qua lật lại nghiên cứu một lúc lâu, xác định bên trong không có cơ quan, mới cẩn thận mở nắp hộp ra.

Trong nháy mắt Phó Thâm thấy rõ đồ vật trong hộp, tay y bỗng nhiên cứng lại ở giữa không trung, ánh mắt sắc bén đọng lại trở nên âm trầm.

Bên trong hộp đựng một nỏ tiễn màu đen, thân tiễn bị chém sắp tách làm hai đoạn, mũi tiễn cong lại tựa hồ từng đâm vào thứ gì đó rất cứng.

Thứ đồ vật quen mắt làm tâm y lãnh đi, trên đời này sẽ không có người thứ hai có ấn tượng sâu đậm với nó hơn Phó Thâm.

Mùng 9 tháng 9, Thanh Sa Ải, loạn thạch sụp đổ, khoảnh khắc một đường sinh tử, đây đúng là mũi tên đến từ phía sau, lạnh lùng lướt qua y ngày đó.

Hết chương 7.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC