Chương 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
đây.

Nhưng hai người không ngồi cùng Phó Ngôn Trí, Diệp Thanh là khách mời được tới xem, nhân tiện mang theo người nhà.

"Ánh mắt của Phó Ngôn Trí không tồi."

Phó Chính cười nói: "Kia là bạn gái nó đúng không?"

Diệp Thanh gật đầu: "Đúng vậy."

Bà đưa mắt nhìn: "Là cô gái nhỏ đang làm sườn xám ấy."

Phó Chính nhướng mày, thấp giọng hỏi: "Sao vậy, có vấn đề gì sao?"

"Với tôi thì đương nhiên là không có." Diệp Thanh nói: "Nhưng ông phải biết rằng, quán quân của cuộc thi thiết kế toàn quốc lần này sẽ được vào thẳng cuộc thi DLMH quốc tế, khi ban giám khảo chấm điểm, họ sẽ lựa chọn những tác phẩm phù hợp với tiêu chuẩn quốc tế."

Phó Chính không hiểu lắm.

Diệp Thanh giải thích thêm: "Rất nhiều người nước ngoài không hiểu biết về văn hóa sườn xám, cũng không hiểu biết về văn hóa của Trung Quốc, bọn họ cũng không quá yêu thích sườn xám. Rất nhiều nhà thiết kế cũng cảm thấy, sườn xám chỉ phù hợp với thị hiếu của tiểu chúng, không thích hợp với mọi người."

Phó Chính hiểu ra.

Ông gật gật đầu, thấp giọng hỏi: "Bà cũng cho là như vậy à?"

"Đương nhiên không có."

Diệp Thanh cười cười: "Ông phải tin vào năng lực của Thanh Ảnh, con bé có đôi bàn tay khéo léo, có thể phá vỡ ấn tượng của mọi người về sườn xám."

Phó Chính kinh ngạc nhìn bà, cười nói: "Bà đánh giá cao bạn gái của Phó Ngôn Trí đấy nhỉ?"

Diệp Thanh liếc mắt nhìn ông, không chút do dự nói: "Sau khi tiếp xúc thì ông cũng sẽ thấy thích con bé thôi."

"Không thể không thích được." Phó Chính hiếm khi không đứng đắn nói: "Nếu tôi mà không thích con bé, thì kiểu gì bà và Phó Ngôn Trí cũng tìm tôi tính sổ."

Diệp Thanh: "..."

Hai vợ chồng vừa nói cười vừa chú ý tới tình hình thi đấu cách đó không xa.

Khi chỉ còn lại một tiếng nữa là hết thời gian thi đấu, trên khuôn mặt Quý Thanh Ảnh cũng xuất hiện vẻ mặt lo lắng.

Cô rũ mắt nhìn đồ vật trong tay, nói thầm vài câu với Dung Tuyết.

Dung Tuyết gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Quý Thanh Ảnh lấy chiếc hộp đặt một bên ra, nhà thiết kế bọn họ được cho phép mang theo một ít đồ vật của riêng mình vào địa điểm thi đấu, tất cả đều được kiểm tra trước đó.

Quý Thanh Ảnh trực tiếp ngồi xổm xuống, bắt đầu thêu lên vải dệt.

Diệp Trăn Trăn nhìn một màn này, kinh ngạc hỏi: "Đàn chị Quý đang định làm gì thế nhỉ?"

"Thêu đồ."

"Dạ?"

Diệp Trăn Trăn nhìn thời gian: "Có kịp không?"

"Nếu cậu ấy đã làm thì nhất định sẽ kịp."

Thời gian tích tắc trôi qua, lúc đếm ngược 60 giây cuối cùng, Quý Thanh Ảnh đã mặc xong quần áo cho ma nơ canh, show ra cho mọi người xem.

Thời gian dừng lại.

Tám tác phẩm của tám nhà thiết kế được hoàn thành.

Mọi người nhìn qua một lượt, chỉ cần liếc mắt là có thể ngay lập tức chú ý tới bộ sườn xám trên sân khấu.

Vật liệu dùng để may sườn xám là vải dệt được nhuộm bằng màu vẽ tranh thủy mặc, màu nền là màu trắng với họa tiết hoa sen bên trên. Bông sen như thể đang mọc trong hồ nước, có rễ sen, có lá xanh, có cả đài sen và những cánh hoa đang nở rộ.

Nhưng nhìn qua, lại không khiến người ta cảm thấy tục tằng, ngược lại, nó mang đến một hiệu quả đặc biệt.

Trừ cái này ra, điều khiến người ta chú ý hơn là khuy cài dưới cổ áo đứng, dưới khuy cài, dường như có một chú bướm nhỏ đang bay múa, tạo nên hiệu ứng thị giác cho người nhìn --- như thể chú bướm đang vỗ cánh bay múa trên đầm sen.

Cả khán phòng ồ lên.

Diệp Trăn Trăn nhịn không được kinh hô: "Trời má ơi, hiệu quả thị giác mạnh quá!"

Trần Tân Ngữ cũng không nhịn được gật đầu: "Chắc hẳn cậu ấy vẫn còn ý tưởng khác nữa."

"Là gì ạ?"

"Đợi lát nữa người mẫu ra sân khấu thì chúng ta sẽ biết."

Diệp Trăn Trăn cái hiểu cái không gật gật đầu.

Toàn bộ các tác phẩm đều được hoàn thành, tiếp đó là phần trình diễn và hỏi đáp nhà thiết kế.

Mỗi một tác phẩm, đều chứa đựng một câu chuyện trong đó.

Người mẫu trong hậu trường đã chuẩn bị sẵn sàng, thay các thiết kế mới, sau đó là show diễn thời trang.

Thứ tự của Quý Thanh Ảnh ở cuối cùng, cô không vội không lo chờ những nhà thiết kế ở phía trước trình bày và đưa ra nhận xét.

Điểm số được đánh giá trực tiếp, lấy điểm cao nhất và điểm thấp nhất cộng lại, chia ra điểm trung bình.

Số điểm cao nhất của mỗi vị giám khảo là mười điểm.

Có tổng cộng sáu vị giám khảo.

Khi người mẫu của Quý Thanh Ảnh bước ra sân khấu, lực chú ý của mọi người không ngoài dự đoán đều dồn trên người cô người mẫu kia.

Sau khi mọi người quan sát trang phục trên người người mẫu, mọi người không ngoài dự đoán mở to mắt, sau đó thì thầm khe khẽ.

"Cánh tay của người mẫu phóng khoáng như vậy sao?"

"Lạy chúa tôi, ý tưởng này đỉnh của chóp luôn."

"Cái nơ trên đầu người mẫu là vừa được chuẩn bị đúng không?"

"Aaaa màu xanh lá trên cổ tay người mẫu nối liền với màu xanh lá của lá sen kìa, nhìn giống dây xích đúng không?"

...

Diệp Trăn Trăn cũng mở to mắt mà nhìn, quay đầu nhìn Trần Tân Ngữ: "Chị Tân Ngữ, có phải không?"

Trần Tân Ngữ gật đầu, thấp giọng nói: "Chị biết ngay mà, cậu ấy thêm vài nét vẽ lên trên, chắc chắn là có dụng ý cả."

Người mẫu trình diễn xong, sau đó Quý Thanh Ảnh lên sân khấu.

Sau khi cô bước lên sân khấu, MC nhanh chóng lên tiếng: "Nhà thiết kế Quý có muốn giới thiệu một chút về tác phẩm của mình không?"

Quý Thanh Ảnh hơi hơi mỉm cười, nhận lấy micro: "Xin chào mọi người, tôi là Quý Thanh Ảnh." Cô nghiêng người chỉ chỉ: "Đây là tác phẩm thiết kế của tôi, sườn xám tượng trưng cho 'tự do'."

Cô vừa dứt lời, giám khảo bên kia đặt câu hỏi: "Đề bài của chúng tôi là tự do, vì sao bạn lại nghĩ đến việc thiết kế sườn xám?"

Quý Thanh Ảnh nâng mắt, nói đơn giản: "Tôi vô cùng yêu thích sườn xám, tôi cảm thấy sườn xám cũng tượng trưng cho sự tự do."

Giám khảo gật đầu: "Bạn chọn loại vải dệt này vô cùng đặc biệt, được nhân viên công tác chuẩn bị sau khi bạn lên ý tưởng." Người đó hơi dừng lại, rồi hỏi tiếp: "Tôi muốn hỏi một chút, tư thế đứng của người mẫu có ý nghĩa gì? Dải lụa màu xanh lục trên cổ tay cô ấy có phải cũng có ý nghĩa gì đó không?"

"Đương nhiên rồi."

Quý Thanh Ảnh lần lượt giới thiệu: "Dải lụa chỗ cổ tay, nối liền với lá sen trên trang phục, có phải nhìn có cảm giác rất giống gông xiềng phải không ạ?"

Mọi người gật đầu.

Quý Thanh Ảnh cười: "Đây là ý nghĩa tôi muốn truyền đạt."

"Thật ra mỗi khi nâng tay lên, thì gông xiềng sẽ bị phá vỡ." Cô nói: "Dù là thiết kế hay là con người, đều không nên giới hạn trong một phạm vi nhất định, chỉ cần tiến một bước về phía trước, giơ tay lên cao, thì gông xiềng sẽ không còn nữa, tự do sẽ xuất hiện."

Cô nghiêm túc nói: "Rất nhiều người cảm thấy, sườn xám tượng trưng cho sự trói buộc. Nhưng tôi cho rằng, sườn xám cũng có thể vô cùng tự do, vô cùng thời thượng, mang theo tình cảm, phá bỏ truyền thống mới là sự tự do mà tôi muốn."

Cô chỉ vào chú bướm thêu trên trang phục: "Giống như chú bướm này, nó bay lượn trên lá sen. Cũng không có nghĩa là nó không thể rời đi, chỉ là nó yêu quý nơi này, nó bay múa trên đó, rực rỡ và tự do, cũng như đóa hoa đang nở rộ, đều là lựa chọn của mỗi cá nhân."

Co vừa dứt lời, những người đầu ngành ngồi trên ghế giám khảo vỗ tay đầu tiên.

Một người nhận xét: "Tôi rất thích triết lý thiết kế của bạn, cũng rất thích tác phẩm này của bạn."

"Cảm ơn ạ."

Mấy người khác cũng lần lượt nhận xét, chỉ còn lại Chu Chỉ Lan.

Chu Chỉ Lan nhận lấy micro, rũ mắt nhìn cô: "Tác phẩm này rất tốt, nhưng tôi vẫn còn một nghi vấn."

Vẻ mặt Quý Thanh Ảnh bình tĩnh: "Cô Chu nói đi ạ."

Chu Chỉ Lan hơi dừng lại, thấp giọng nói: "Bạn làm thế nào để đại chúng đón nhận tác phẩm này của bạn?" Bà chỉ ra: "Công việc của một nhà thiết kế là khiến cho tất cả mọi người đều yêu thích tác phẩm của mình, không phân biệt trình độ, không chịu trói buộc. Theo xu hướng quốc tế, đặc biệt là người nước ngoài, bạn sẽ làm thế nào để thuyết phục bọn họ đón nhận?"

Quý Thanh Ảnh nhìn bà, nói đơn giản: "Chỉ cần làm tốt, thì bọn họ sẽ thích."

Cô nói: "Mỗi người đều có những sở thích khác nhau, nhưng không ai có thể từ chối những đồ vật đẹp đẽ."

Cô cắn môi, nhàn nhạt nói: "Nhiều năm về trước, sườn xám từng có thời kỳ cực thịnh, thậm chí còn được rất nhiều bạn bè nước ngoài yêu thích và học làm theo, vậy nên tôi không cảm thấy chỉ có người Trung Quốc mới thích sườn xám. Sườn xám có một lượng khán giả rộng rãi và cũng không chịu trói buộc với thế giới nhỏ bé mà chúng ta đã từng quen thuộc."

...

Lúc ban giám khảo chấm điểm.

Diệp Trăn Trăn ở dưới sân khấu nắm chặt tay Trần Tân Ngữ, căng thẳng vô cùng.

Quý Thanh Ảnh tương đối bình tĩnh, cô là người cuối cùng, nên cũng không có gì phải sốt sắng.

Không lâu sau, điểm số của ban giám khảo được đưa ra.

MC lần lượt thông báo từng con số.

Trung bình cộng của điểm số cao nhất và điểm số thấp nhất, Quý Thanh Ảnh được 9,8 điểm.

Vừa dứt lời, Diệp Trăn Trăn quay đầu nhìn người bên cạnh: "Anh, bảy nhà thiết kế trước, người được điểm cao nhất là bao nhiêu?"

Ánh mắt Phó Ngôn Trí sáng rực nhìn người trên sân khấu, ánh mắt hai người giao nhau giữa biển người. Anh cười khẽ một tiếng, trong đôi mắt tràn đầy vẻ khen ngợi: "Cao nhất là 9,6."

Nghe vậy, Diệp Trăn Trăn kinh ngạc hô lên: "Á!! Đàn chị Quý của em đạt giải quán quân rồi!"

Vừa dứt lời, giọng nói của MC cũng vang lên: "Xin chúc mừng quán quân của Cuộc thi thiết kế toàn quốc lần này, Quý Thanh Ảnh!"

Tiếng vỗ tay như sấm dậy.

Ánh mắt mọi người đều dồn vào một mình cô.

Mọi người đều bị tài năng của cô thuyết phục, Phó Ngôn Trí cũng vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net