Chương 58

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quý Thanh Ảnh không tiếp xúc nhiều lắm với môi trường mạng. Trên cơ bản, nửa tháng, một tháng hoặc thậm chí là lâu hơn thì cô mới lên Weibo một lần, mỗi lần vào Weibo cũng không xem gì khác, chỉ trả lời lại tin nhắn, và chia sẻ một chút về những bộ sườn xám cô mặc hằng ngày.

Weibo của cô vẫn luôn sạch sẻ, chưa bao giờ "bẩn" như vậy.

Cô mím chặt môi, không rõ vẻ mặt, bàn tay đặt trên chuột máy tính phát run.

Cô nhắm mắt, muốn xóa bỏ những lời này ra khỏi đầu.

Nhưng vừa nhắm mắt, những bình luận kia cứ rõ ràng hiện lên trước mặt cô hết lần này tới lần khác.

--- Tôi biết ngay mà! Tác phẩm kia làm gì xứng đáng được giải quán quân cuộc thi hôm đó chứ, chẳng qua chỉ là một bộ sườn xám tục tằng mà thôi! Hóa ra là có người chống lưng à.

--- Vẻ ngoài xinh đẹp như thế, đúng thật là thể loại giám khảo sẽ thích.

--- Ngộ biết ngay mà, vì sao cô ả này từng đạo nhái lại vẫn có thể đăng ký tham gia cuộc thi thiết kế? Chẳng lẽ vòng chọn lọc thứ hai không điều tra qua à?

--- Haha lầu trên à, làm sao mà điều tra được, người ta có giám khảo kê cho rồi mà!

--- Ghê tởm vãi!! Loại đạo sĩ này nên đi chết đi.

--- Ngộ nghe nói, sinh hoạt cá nhân của cô ả này thời đại học cũng hỗn loạn lắm, dây dưa không rõ với rất nhiều bạn học nam trong trường!

--- Chắc là ngủ với giám khảo nên mới có quyền lợi lớn như vậy chứ. Cuộc thi quốc tế mà còn đưa khối u ác tính này tham dự, định ném hết mặt mũi của người Trung Quốc đi à?

(Em xin lỗi vì chen ngang nhưng mà quả cmt này khiến em :))) quá. Cái lò sao chép mà cmt này làm như tôn trọng bản quyền lắm. Chúa tể đạo lý, kẻ hủy diệt sự thật :) )

--- Vcl chúng mày ơi!! Người bị con ả này sao chép thời đại học chính là nhà thiết kế tao thích nhất đó trời!! Tao thích Lin nhất đó trời!

--- ??? Chính là nhà thiết kế được xưng là có thiên phú hạng siêu cấp, Lin đó hả???

--- Tin nóng hổi vừa ra lò đây, Lin và vị đạo sĩ này từng là bạn học thời đại học kiêm bạn cùng phòng đó.

...

Không lâu sau, cư dân mạng không chỉ đào ra trường học của Quý Thanh Ảnh, mà còn đào ra những chuyện đã xảy ra trong quá khứ.

Thậm chí còn vạch trần chuyện cô và Lâm Hiểu Sương đã từng là bạn học kiêm bạn cùng phòng.

Trừ chuyện này ra, những tác phẩm dự thi thời đại học của cô cũng đều bị đào lại.

Vốn dĩ cũng không có quá nhiều người cảm thấy hứng thú với đề tài đạo nhái thiết kế này.

Giới này nói nhỏ không nhỏ nói lớn không lớn, rất nhiều người không quan tâm tới nhà thiết kế thiết kế ra bộ trang phục đó là ai, nhưng không biết có phải là có người quạt gió thêm củi sau lưng hay vì lý do gì khác mà độ nóng của chủ đề này ngày càng cao, thậm chí còn có người photoshop ảnh của cô, bảo cô tự tử đi.

Quý Thanh Ảnh ngồi bất động trước máy tính.

Bên ngoài truyền đến tiếng vang, là Dung Tuyết vội vàng đẩy cửa ra chạy vào: "Chị Thanh Ảnh."

Giọng cô ấy mang theo tiếng khóc nức nở.

Quý Thanh Ảnh quay đầu lại, nhẹ giọng đáp lời: "Ừ."

Dung Tuyết thấy cô như vậy, không chút suy nghĩ chạy tới, ôm lấy cô: "Chị đừng nhìn nữa."

Cô ấy nhìn thứ đang hiển thị trên màn hình, là một tấm di ảnh cư dân mạng photoshop gửi cho Quý Thanh Ảnh, nhìn vô cùng dọa người.

Dung Tuyết duỗi tay, định đóng laptop lại.

Quý Thanh Ảnh hít sâu, đè tay cô ấy lại: "Không cần đâu."

Cô dừng lại, nhàn nhạt nói: "Không cần quan tâm."

Dung Tuyết nhìn cô, hoàn toàn không biết phải nói gì.

"Chị Thanh Ảnh, vậy chị đừng nhìn những gì bọn họ nói nữa, bọn họ ghen ghét với chị nên cố ý bôi đen chị đấy." Cô ấy không đành lòng nhìn dáng vẻ bây giờ của Quý Thanh Ảnh, cảm giác như thể cô bị cả thế giới vứt bỏ, lẻ loi giấu mình trong một vòng tròn tối đen.

Một Quý Thanh Ảnh như vậy là lần đầu tiên Dung Tuyết nhìn thấy.

Cô có hơi sợ hãi khi nhìn thấy Quý Thanh Ảnh như vậy, cảm giác rằng đáng lẽ cô không nên có dáng vẻ như vậy mới phải.

Quý Thanh Ảnh xoa xoa mắt, chậm rãi nói: "Chị không sao."

Đối diện với ánh mắt không yên lòng của Dung Tuyết, cô gian nan nặn ra một nụ cười, nghiêm túc nói: "Em để cho chị yên tĩnh một mình đi."

Dung Tuyết nhìn ánh mắt kiên định của cô, không thể bớt lo: "Có chuyện gì thì chị kêu em nhé, em đi gọi cho chị Tân Ngữ."

"Ừ."

Quý Thanh Ảnh gật đầu: "Em ra ngoài trước đi."

Dung Tuyết không còn cách nào khác, chỉ có thể chậm chạp đi ra ngoài, nhân tiện còn không quên đóng cửa lại cho cô.

Ngày hè ánh nắng chói chang, trong phòng, Quý Thanh Ảnh quên không mở điều hòa nhưng vẫn cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.

Tay chân cô đều lạnh như băng, không hề cảm nhận được bất cứ độ ấm nào.

Mặc dù đã đoán trước được Lâm Hiểu Sương sẽ giở trò này, nhưng Quý Thanh Ảnh không nghĩ tới, cô ta sẽ không biết xấu hổ như vậy, sẽ vội vàng chèn ép mình như vậy.

Cô ổn định tinh thần, sau khi khóa cửa phòng lại, thì click mở video Tôn Nghi Gia đưa cho cô kia.

...

Lần đầu tiên Diệp Trăn Trăn nhìn thấy tin tức này là được bạn cùng phòng báo cho.

Mọi người đều biết, cô bé thích Quý Thanh Ảnh, vậy nên khi nhìn thấy tên cô trên hotsearch thì báo cho cô bé đầu tiên.

Sau khi đọc xong những lời miệt thị trên mạng, cô ấy tức tới mức muốn lên mạng đánh người.

Sau khi gọi điện nói chuyện với Quý Thanh Ảnh, Diệp Trăn Trăn nhìn thời gian, không chút suy nghĩ gọi điện cho Diệp Thanh.

"Bác à!"

Diệp Thanh vừa kết thúc một cuộc họp, hoàn toàn không biết gì về chuyện trên mạng: "Sao vậy?"

Diệp Trăn Trăn gấp gáp vô cùng: "Bác lên mạng chưa? Bác nhìn thấy chuyện của đàn chị Quý chưa bác, làm sao bây giờ?"

Bước chân của Diệp Thanh dừng lại, nụ cười trên mặt cũng tắt: "Ý cháu là sao?"

Bà nhìn về phía trợ lý bên cạnh: "Mở Weibo, đưa điện thoại cho tôi."

Mười mấy giây sau, sắc mặt của Diệp Thanh hơi trầm xuống: "Anh cháu biết việc này chưa?"

"Anh ấy vẫn đang làm việc, cháu không dám gọi cho anh ấy." Diệp Trăn Trăn hoảng loạn nói: "Cháu vừa nhắn tin cho đàn chị Quý, nhưng chị ấy vẫn chưa nhắn lại."

Diệp Thanh hiểu ra, thấp giọng nói: "Tạm thời đừng gọi cho Phó Ngôn Trí, bác ở bên này hỗ trợ xử lý."

"...Được ạ." Diệp Trăn Trăn trầm mặc một lát, nhẹ giọng nói: "Bác ơi, cháu tin đàn chị Quý không phải loại người như vậy."

Nghe vậy, Diệp Thanh buồn cười nói: "Cháu không tin bác cháu đến vậy à?"

Diệp Trăn Trăn cũng không biết nên giải thích thế nào, cô bé sợ Diệp Thanh sẽ vì chuyện này mà có ấn tượng không tốt về Quý Thanh Ảnh, ông bà xưa đã nói, quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu là phức tạp nhất.

"Được rồi, nếu cháu tan học rồi thì có thể tới chỗ bác hoặc qua chỗ của Thanh Ảnh xem con bé thế nào rồi, bác đoán là... có lẽ con bé sẽ không quá dễ chịu đâu, bác không tiện qua đó."

"Vâng ạ."

Cúp điện thoại, Diệp Trăn Trăn nhờ bạn cùng phòng chú ý thật kỹ tình hình trên diễn đàn của trường học và Weibo, có tin tức gì thì phải nói với cô bé ngay lập tức. Diệp Trăn Trăn thay quần áo, vội vội vàng vàng chạy đi.

.

Lúc Quý Thanh Ảnh yên tĩnh ở trong phòng xem video, tiếng chuông điện thoại vang lên vô số lần. Trần Tân Ngữ, Trì Lục, Chu Chỉ Lan, Nhan Thu Chỉ và Thẩm Mộ Tình bọn họ cũng sốt ruột gọi điện thoại cho cô.

Tiếng chuông quá ồn ào, nên cô trực tiếp chuyển sang chế độ im lặng.

Cô không muốn nhận điện thoại, cũng không muốn được an ủi, càng không muốn nói chuyện.

Quý Thanh Ảnh rũ mắt xem hết đoạn video, sau đó gọi điện thoại cho Tôn Nghi Gia.

"Alo."

Tôn Nghi Gia vui vẻ: "Xem xong rồi à?"

Quý Thanh Ảnh "Ừ" một tiếng.

Tôn Nghi Gia dừng lại, nhàn nhạt nói: "Nhưng mà tôi không ngờ Lâm Hiểu Sương tàn nhẫn đến thế đâu đấy, không hề cho cậu thời gian chuẩn bị tâm lý, trực tiếp vạch trần hết mọi chuyện luôn."

Nghe vậy, Quý Thanh Ảnh cười lạnh một tiếng: "Đúng vậy."

Cô nói: "Cảm ơn."

Tôn Nghi Gia mím môi: "Có gì đâu mà cảm ơn, tôi chỉ không quen nhìn cậu ta sống tốt thôi." Cô ta trầm mặc một lát, nhắc nhở cô: "Còn có, nếu cậu có năng lực, có thể điều tra một chút về chuyện giữa cậu ta và Hạ Viễn, còn cả những chuyện ở nước ngoài của cậu ta nữa."

Quý Thanh Ảnh đáp lời: "Tôi biết rồi, tôi cúp máy trước."

Tôn Nghi Gia hiểu rõ: "Ok."

Cúp điện thoại, Quý Thanh Ảnh nhìn thời gian, đã 6 giờ rưỡi.

Cô nhắm mắt lại, cố nén nước mắt vào trong, mở danh bạ điện thoại, nhấn vào một dãy số đã rất lâu cô không liên lạc.

"Alo, chào cô ạ."

Giọng nói của Quý Thanh Ảnh khàn khàn, như thể lời bị chặn ở trong cổ họng, không thể phát ra ngoài: "Cô Từ, là em, Quý Thanh Ảnh."

Bên kia trầm mặc một chút, kinh ngạc nói: "Thanh Ảnh?"

"Dạ." Quý Thanh Ảnh trả lời: "Trước đây cô có nói, nếu em vẫn muốn đào lại chuyện xảy ra thời đại học kia, thì cô có thể giúp em chứng minh đúng không ạ?"

Bên kia yên tĩnh hồi lâu, sau đó mới thở dài một tiếng: "Đúng vậy, bây giờ có chuyện gì xảy ra sao?"

"Vâng, có người đào lại chuyện lúc đó ạ."

Cô Từ bên kia trầm mặc hồi lâu, thấp giọng nói: "Được, nếu có gì cần giúp đỡ, thì em cứ gọi cho cô."

Giọng nói của bà ấy trầm thấp, pha thêm một chút bất đắc dĩ: "Chuyện năm đó, cô thật sự xin lỗi em."

Quý Thanh Ảnh nhoẻn miệng cười: "Không sao ạ."

Cô nói: "Em cúp máy trước đây ạ, cô tiếp tục làm việc ạ."

"Được."

Cúp điện thoại, Quý Thanh Ảnh ngồi bó gối thật lâu trên ghế sô pha.

Bỗng nhiên, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.

"Thanh Ảnh, mở cửa."

Trần Tân Ngữ vội vội vàng vàng: "Một mình cậu ở trong đó làm gì? Cậu mở cửa mau lên."

Quý Thanh Ảnh lấy cái ly để một bên qua nhấp một ngụm nước, nói: "Tớ muốn yên tĩnh ở một mình một lúc."

Trần Tân Ngữ: "...Cậu ra đây đi, chúng ta thảo luận biện pháp giải quyết."

Quý Thanh Ảnh không nói lời nào.

Bỗng nhiên, bên ngoài truyền đến một giọng nói quen thuộc khác.

"Xin lỗi, anh đến muộn."

Phó Ngôn Trí đứng thẳng lưng, duỗi tay gõ cửa, giọng nói trầm thấp: "Thanh Ảnh."

Lông mi của Quý Thanh Ảnh run lên.

Phó Ngôn Trí rũ mắt nhìn ổ khóa không hề động đậy, giọng nói hơi khàn khàn: "Em mở cửa trước đã."

Giọng nói của anh không vội không giận, vậy mà vẫn có thể trấn an cô vào thời điểm thế này.

Anh nói: "6 giờ rưỡi rồi, em đói bụng chưa?"

Quý Thanh Ảnh buồn chán một lúc, sau đó chậm rãi đi tới cửa.

Cô mở khóa, Phó Ngôn Trí đẩy cửa ra tiến vào.

Hai người im lặng đối diện với nhau, Phó Ngôn Trí chen vào phòng, duỗi tay xoa xoa mặt cô, thấp giọng hỏi: "Có đói bụng không?"

Quý Thanh Ảnh lắc đầu, "Đóng cửa lại."

"Được."

Phó Ngôn Trí không để mấy người Trần Tân Ngữ vào đây, sau khi đóng cửa lại thì dẫn cô đi tới mép giường.

Nhiệt độ cơ thể của anh rất cao, long bàn tay có nguồn nhiệt cuồn cuộn không ngừng truyền sang cho cô, khiến Quý Thanh Ảnh cảm nhận được cảm giác an toàn.

Phó Ngôn Trí rũ mắt, cúi đầu chạm nhẹ vào trán cô: "Về nhà từ bao giờ?"

"Hơn bốn giờ."

"Sao không nói với anh một tiếng?"

Quý Thanh Ảnh "À" một tiếng, thấp giọng nói: "Em quên mất."

Phó Ngôn Trí hiểu rõ, véo nhẹ chóp mũi cô: "Lần này tha thứ cho em."

Quý Thanh Ảnh không lên tiếng.

Cô ngước mắt nhìn về phía anh, giọng nói có hơi khàn khàn: "Sao hôm nay anh tan làm sớm vậy?"

"Không bận."

Lông mi của Quý Thanh Ảnh run lên, nhớ tới một chuyện: "Không phải trước đây anh nói đêm nay anh trực ban sao?"

"Ừ."

Phó Ngôn Trí bắt lấy tay cô: "Đổi một ngày với bác sĩ Từ."

Quý Thanh Ảnh nhìn anh.

Quý Thanh Ảnh lấy ly nước để một bên qua, đưa tới bên miệng cô: "Uống nước đi."

Quý Thanh Ảnh lắc đầu: "Không uống nổi."

Phó Ngôn Trí xoa xoa đầu cô, thấp giọng nói: "Vậy em có muốn ăn gì không?"

"Không muốn gì cả."

Quý Thanh Ảnh bắt lấy quần áo anh, ngẩng đầu nhìn anh: "Vì sao anh không hỏi gì cả?"

Phó Ngôn Trí thở dài: "Muốn hỏi, nhưng sợ em không muốn nói."

Quý Thanh Ảnh chôn đầu trong lồng ngực anh, lắc đầu nói: "Em không biết phải nói như thế nào."

Phó Ngôn Trí ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về trấn an sau lưng cô.

Mùi vị đàn ông trên người anh quá nồng, đem lại cho Quý Thanh Ảnh cảm giác an toàn quá mãnh liệt, khiến cô không có cách nào kiềm chế cảm xúc của mình, tủi thân òa khóc.

Đôi tay cô ôm chặt lấy anh, vừa khóc vừa nói, giọng nói cũng đứt quãng: "Rõ ràng em không làm gì cả mà. Vì sao bọn họ lại mắng em như vậy, còn nói vừa nhìn đã biết em rất đê tiện,... Còn nói em mua chuộc giám khảo... Em không làm bất cứ chuyện gì cả, bọn họ dựa vào đâu mà nói em như vậy... Bọn họ còn nói em đi chết đi, nói em xứng đáng bị ba mẹ vứt bỏ..."

Câu cuối cùng, đã chọc trúng chỗ đau của Quý Thanh Ảnh.

Cư dân mạng mắng những cái khác, cô đều có thể nhịn được. Nhưng chuyện bị ba mẹ vứt bỏ này giống như một câu thần chú, chỉ cần vừa vang lên đã khiến cô hãm sâu trong đó.

Có đôi khi cô sẽ nghĩ, có phải kiếp trước mình đã làm rất nhiều chuyện xấu hay không, vậy nên vận mệnh kiếp này của cô mới thảm hại như vậy.

Nhưng chuyện kiếp trước, vì sao lại bắt cô của kiếp này gánh chịu chứ?

Có đôi khi cô sẽ hoài nghi, có phải mình thật sự đã làm sai chuyện gì đó, nên mới có thể khiến nhiều người không thích mình như vậy hay không?

Ba qua đời, mẹ bỏ cô mà đi, ngay cả người bạn thân nhất cũng đối xử với cô như vậy.

Nhưng rõ ràng là cô không hề làm gì cả.

Phó Ngôn Trí nghe âm thanh nức nở đứt quãng của cô, trái tim như bị ai véo một cái.

Anh nhắm mắt, bàn tay vuốt ve sau lưng cô càng thêm dịu dàng.

Thật lâu sau, chờ tới khi tiếng khóc của cô nhỏ dần, Phó Ngôn Trí mới duỗi tay, dùng lòng bàn tay lau đi nước mắt của cô, giọng nói khàn khàn: "Không có."

Anh nhẹ giọng nói: "Bọn họ không vứt bỏ em, bọn họ chỉ theo đuổi cuộc sống của chính mình mà thôi."

Anh nhẹ giọng trấn an: "Còn có bọn anh ở đây, bọn anh sẽ mãi mãi ở cùng em."

Nước mắt của Quý Thanh Ảnh lặng lẽ chảy xuống.

Giọng nói của Phó Ngôn Trí khàn khàn, cũng không ngăn cản cô, đợi tới khi cô khóc đủ, anh đưa ly nước đặt một bên qua cho cô nhấp một ngụm.

Sau khi giải tỏa hết cảm xúc ra ngoài, Quý Thanh Ảnh đã ổn định lại.

Cô ngẩng đầu nhìn Phó Ngôn Trí, sau khi đối diện với đôi con ngươi sâu thăm thẳm của anh một lúc lâu, cô mới hỏi: "Có phải trông em xấu lắm không?"

"Không xấu."

Phó Ngôn Trí cúi đầu, hôn lên đôi mắt cô: "Xinh lắm."

Quý Thanh Ảnh bĩu môi.

Phó Ngôn Trí nhìn thấy máy tính của cô vẫn đang mở, thấp giọng hỏi: "Em muốn xử lý chuyện này như thế nào? Dập hotsearch hay làm gì khác nữa?"

"Em muốn chứng minh."

Quý Thanh Ảnh không chút do dự: "Trong tay em có một ít chứng cứ, còn chưa kịp sửa sang lại."

Cô nhìn về phía Phó Ngôn Trí: "Nếu anh còn bận, vậy thì bận việc của anh trước đi, em..."

Lời còn chưa nói xong đã bị Phó Ngôn Trí bóp mặt.

Ánh mắt anh nặng nề nhìn chằm chằm vào cô, giọng nói nặng nề: "Em lặp lại lần nữa xem."

Quý Thanh Ảnh: "..."

"Em sợ làm ảnh hưởng đến công việc của anh."

Phó Ngôn Trí liếc mắt nhìn cô: "Bây giờ em như thế này, anh cũng không có cách nào quay lại bệnh viện làm việc."

Sợ Quý Thanh Ảnh tự trách, Phó Ngôn Trí giải thích một câu: "Thay ca là chuyện bình thường, Từ Thành Lễ sẽ không để ý đâu. Sau này anh bù lại là được."

"...Ồ."

Quý Thanh Ảnh gật gật đầu: "Em xin lỗi."

Phó Ngôn Trí gõ nhẹ vào đầu cô như một lời cảnh cáo.

Anh vừa nhìn máy tính vừa thấp giọng nói: "Gửi cho anh một phần những tư liệu đó."

Quý Thanh Ảnh nhìn anh.

Phó Ngôn Trí lặp lại lần nữa: "Em có thể xử lý một mình, nhưng đừng từ chối sự giúp đỡ từ người khác."

Quý Thanh Ảnh "Vâng" một tiếng: "Được."

Cô ngồi trước máy tính, sửa sang lại tư liệu, gửi sang cho Phó Ngôn Trí một bản.

Khi cô sửa sang lại, Phó Ngôn Trí gọi điện thoại cho Diệp Thanh.

"Thanh Ảnh sao rồi?"

Phó Ngôn Trí quay đầu lại nhìn người đang ngồi thẳng lưng trước máy tính, nghĩ tới đôi mắt đỏ hồng vì mới khóc xong của cô, không biết nên hình dung thế nào: "Không ổn lắm."

Anh thở dài, thấp giọng nói: "Mẹ, gửi tư liệu về hai người kia cho con."

Diệp Thanh: "Được." Bà nghĩ ngợi rồi nói: "Nếu thật sự không giải quyết được, thì con tìm mấy đứa Trình Trạm, trong tay bọn nó có nhiều quan hệ, cũng không cần khách sáo nhiều."

"Con biết rồi."

Phó Ngôn Trí nói: "Giờ con gọi cho Trình Trạm."

Diệp Thanh đáp lời: "Gửi tư liệu cho mẹ xem thử, các con đều không phải người trong giới này, không hiểu được tầm nghiêm trọng của vấn đề, để mẹ giúp các con xử lý."

Bà dừng lại, bỗng nhiên nói: "Đúng rồi, trợ lý vừa báo với mẹ, Chu Chỉ Lan tìm mẹ, nói là muốn nói với mẹ chuyện liên quan tới Thanh Ảnh."

Phó Ngôn Trí "Dạ" một tiếng: "Là mẹ của cô ấy."

Diệp Thanh hơi ngẩn ra, bất đắc dĩ thở dài một tiếng: "Mẹ biết rồi."

Sau khi cúp điện thoại, Phó Ngôn Trí nhờ Trình Trạm sắp xếp luật sư.

"Còn cần tớ giúp gì nữa không?"

Phó Ngôn Trí nghĩ ngợi: "Việc dập hotsearch có lợi hay có hại cho cô ấy?"

Trình Trạm: "... Dập hotsearch chỉ khiến cho người ta nói sau lưng cô ấy có cơ to, có thế lực chống lưng. Không dập thì sẽ có càng nhiều người mắng cô ấy hơn nữa, bây giờ hẳn là có cả thủy quân đục nước béo cò nữa."

Hai cái này đều không phải là lựa chọn tốt.

Trình Trạm trầm tư một lát: "Cậu bảo cô ấy nói chuyện với luật sư bên này trước, nếu muốn dập hotsearch thì nói với tớ một tiếng."

Phó Ngôn Trí: "Cảm ơn."

Trình Trạm cười xùy một tiếng: "Khách sáo làm gì."

Quý Thanh Ảnh vừa gửi tài liệu cho Phó Ngôn Trí xong, anh đã bắt cô ngừng lại.

"Ra ngoài ăn gì đó trước đã."

Anh nói: "Khuya rồi, những chuyện này vội vàng cũng không được."

Quý Thanh Ảnh mím môi, Phó Ngôn Trí thấp giọng nói: "Mấy người Trần Tân Ngữ đều đang ở ngoài chờ em, mấy cô ấy lo lắng cho em."

Anh nhẹ giọng nói: "Ra ngoài trước đã, Diệp Trăn Trăn cũng đang ở bên ngoài."

Quý Thanh Ảnh gật đầu: "Vâng."

Phó Ngôn Trí nhìn cô: "Những chuyện này giao cho anh."

"Nhưng mà..."

"Không có nhưng mà." Phó Ngôn Trí nghiêm túc nói: "Anh là bạn trai của em, xử lý việc của em là chuyện bình thường."

Quý Thanh Ảnh không lay chuyển được anh, đi ra khỏi phòng cùng Phó Ngôn Trí.

Trần Tân Ngữ đứng chờ ngay ngoài hành lang, vừa thấy cô ra ngoài, cô ấy không chút suy nghĩ duỗi tay ôm lấy cô: "Đừng sợ."

Cô ấy an ủi: "Cậu còn có bọn tớ mà."

Quý Thanh Ảnh "Ừ" một tiếng, cười chua xót: "Tớ biết."

Diệp Trăn Trăn cũng nhìn về phía cô: "Đàn chị Quý, chị phải tin tưởng vào bản thân mình, cũng phải tin tưởng vào bọn em."

Cô bé nói: "Giống như bọn em tin tưởng vào chị vậy."

Quý Thanh Ảnh nghẹn lời, nhìn các cô ấy gật đầu: "Ừ, chị biết rồi."

Vừa dứt lời, tiếng chuông cửa vang lên.

Mấy người tôi nhìn anh anh nhìn tôi, Dung Tuyết chạy ra mở cửa.

Cửa vừa mở ra, đã thấy mấy người Nhan Thu Chỉ đang đứng bên ngoài.

Mấy người im lặng nhìn nhau, Nhan Thu Chỉ chớp chớp mắt hỏi: "Bọn tớ đến không quấy rầy gì chứ?"

Quý Thanh Ảnh lắc đầu: "Sao các cậu lại đến đây?"

Nhan Thu Chỉ nhìn cô: "Tới tiếp sức cho cậu đó."

Thẩm Mộ Tình gật đầu: "Đúng vậy, tức cái mình tớ quá! Tớ thấy tư liệu ở chỗ Khương Thần rồi, mẹ nó chứ bạn học đại học kia của cậu quá không biết xấu hổ luôn, vì sao cô ta dám cắn lại cậu một miếng nữa chứ?"

Những câu thô tục cô ấy nói ra hoàn toàn là do không nhịn nổi.

Khương Thần hơi nhíu mày: "Em đừng lúc nào cũng nói tục thế."

Thẩm Mộ Tình liếc mắt nhìn anh ấy: "Anh quản lý em à?"

Khương Thần: "..."

Trần Lục Nam giải thích một câu: "Bọn họ không yên tâm nên muốn tới xem thế nào."

Phó Ngôn Trí gật đầu: "Qua bên kia đi."

Mọi người nhìn xung quanh một vòng.

Ồ, nhà bên này của Quý Thanh Ảnh có

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net