Chương 64

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quý Thanh Ảnh hoàn toàn sửng sốt, có chút không thể tin nổi: "Thật sao?"

"Ừ." Phó Ngôn Trí ngậm lấy môi cô, giọng nói trầm thấp: "Anh không lừa em."

Lúc ấy thử nghiệm kia của Lâm Hạo Nhiên thật sự rất nhàm chán.

Nhưng anh phải thừa nhận, sau khi nhìn thấy cô ngồi trên sô pha, anh đã dừng ánh mắt trên người cô hồi lâu.

Chẳng qua lúc ấy mọi người đều nhìn tới ngây người, cho nên cũng không có ai chú ý tới chi tiết nhỏ này.

Nghe lời này của anh, Quý Thanh Ảnh không nhịn được nở nụ cười.

Cô nói: "Em thật may mắn."

Phó Ngôn Trí nhìn cô: "Là anh may mắn."

Quý Thanh Ảnh duỗi tay, vòng tay ôm cổ anh hôn hôn: "Vậy khi đó anh có nghĩ tới chuyện em sẽ biến thành bạn gái anh không?"

Phó Ngôn Trí mỉm cười, thành thật nói: "Không có."

Anh nói: "Không quá tin rằng một người xinh đẹp như vậy sẽ thích anh."

Trong nháy mắt, cảm xúc mất mát của Quý Thanh Ảnh còn chưa kịp tan đi thì đã biến thành cảm xúc khác.

Cô duỗi tay, đấm nhẹ vào ngực Phó Ngôn Trí: "Lần sau anh nói chuyện nhớ nói trọng điểm trước."

Phó Ngôn Trí nhéo nhéo bàn tay đang để trong ngực mình của cô, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn em."

Lúc ấy đã chủ động tới gần anh.

Quý Thanh Ảnh biết anh muốn cảm ơn chuyện gì, ôm lấy anh.

Hai người đều hơi mệt mỏi, sau khi hóng gió ngoài ban công thì đều lên giường nghỉ ngơi.

Khi Quý Thanh Ảnh tỉnh ngủ, Phó Ngôn Trí đang ở dưới lầu trò chuyện với bà ngoại.

Bà ngoại đang kể cho anh những chuyện trước đây của cô, Quý Thanh Ảnh nghe một lát, không nỡ cắt ngang, nên lại thả nhẹ bước chân đi về phòng.

Buổi tối, Phó Ngôn Trí tự mình xuống bếp.

Khả năng bếp núc của anh được bà ngoại khen lên tận trời, được bà so sánh như kỹ năng của đầu bếp lớn ở khách sạn năm sao.

Cũng ăn hết sạch để động viên anh.

Hai ngày cuối tuần, hai người hưởng thụ khoảng thời gian vừa ấm áp vừa tự do.

Trở lại Bắc Thành, Phó Ngôn Trí khôi phục công việc bận rộn, Quý Thanh Ảnh cũng chuẩn bị cho cuộc thi quốc tế.

.

Hôm ra nước ngoài, Phó Ngôn Trí tự mình đưa cô tới sân bay, đi cùng cô còn có Trì Lục.

Lần này, Trì Lục là người mẫu của Quý Thanh Ảnh.

Cô ấy chủ động đảm nhiệm công việc này, ban tổ chức bên kia sẽ không từ chối.

Tầm ảnh hưởng của Quý Thanh Ảnh không tính là lớn, nhưng tầm ảnh hưởng của Trì Lục trên trường quốc tế lại không nhỏ, không có ai sẽ từ chối một người mẫu có nhiều fan như vậy.

Huống hồ, năng lực của cô ấy cũng được công chúng công nhận.

Nhưng mà, Trì Lục không ngồi cùng xe với Quý Thanh Ảnh.

Cô liếc mắt nhìn chiếc xe phía sau, nhỏ giọng thì thầm với Phó Ngôn Trí: "Bác Ngọc cũng ra nước ngoài cùng bọn em ạ?"

Phó Ngôn Trí nhìn cô: "Anh không hỏi."

Quý Thanh Ảnh "Ồ" một tiếng, chớp chớp mắt nói: "Đến lúc em thi đấu anh sẽ xem livestream trên mạng chứ?"

Phó Ngôn Trí cười nhẹ: "Nếu không bận thì sẽ xem."

Quý Thanh Ảnh bĩu môi, có hơi không vui: "Sao lại không bận mới xem, bận xong rồi cũng có thể xem lại mà."

Phó Ngôn Trí bật cười, cong môi: "Anh sẽ xem."

Sao anh có thể bỏ qua những cuộc thi của cô được.

Nghe vậy, Quý Thanh Ảnh vô cùng vui vẻ.

"Vậy là tốt rồi."

Cô im lặng một lát, đột nhiên lên tiếng: "Thật ra em có hơi căng thẳng."

Chưa bao giờ tham gia những cuộc thi lớn như vậy, cho dù Quý Thanh Ảnh có tự tin thì cũng sẽ cảm thấy căng thẳng.

Phó Ngôn Trí vỗ vỗ mu btàn tay cô trấn an.

Dung Tuyết và Tiểu Song ngồi ở phía sau cũng không quấy rầy họ.

Sau khi đến sân bay, Phó Ngôn Trí tự mình đưa họ đi vào, Quý Thanh Ảnh cũng không chờ Trì Lục, dù sao Bác Ngọc cũng sẽ đưa cô ấy đi, giờ cô đi gửi đồ vận chuyển bên kia trước.

Chờ tới khi Trì Lục tới, mọi người đi gửi đồ vận chuyển.

Gửi đồ xong xuôi, có vài người đi vào trước.

Quý Thanh Ảnh vô cùng tội nghiệp nhìn Phó Ngôn Trí, không nói lời nào.

Dáng vẻ đáng thương tội nghiệp của cô khiến Phó Ngôn Trí có loại xúc động muốn bỏ lại tất cả công việc để đi cùng với cô.

Anh kéo Quý Thanh Ảnh qua một bên, thấp giọng hỏi: "Có đói không?"

"Có hơi hơi, đợi lát nữa đi vào em sẽ ăn tạm gì đó với mấy cô ấy."

"Đồ ăn vặt trong vali có đủ ăn không?"

"Chắc là đủ." Quý Thanh Ảnh không quá chắc chắn nói.

Phó Ngôn Trí "Ừ" một tiếng, thấp giọng nói: "Em còn muốn gì nữa không?"

Quý Thanh Ảnh chớp chớp mắt, cũng không biết mình muốn gì nữa.

Trầm ngâm một lát, cô giang hai tay với Quý Thanh Ảnh: "Muốn ôm."

Phó Ngôn Trí bật cười: "Muốn ôm bao lâu?"

Quý Thanh Ảnh tính toán thời gian: "Người khác nói rằng tốt nhất mỗi ngày nên ôm nhau mười phút, lần này em đi có khả năng mất khoảng nửa tháng, chúng ta ôm ba mươi phút đi."

"Được."

Sân bay người đến người đi, vẻ ngoài của hai người đều xuất chúng. Mặc dù đứng trong góc ôm nhau, nhưng cũng có rất nhiều người quay đầu lại nhìn bọn họ.

Trong mắt họ có kinh ngạc, cũng có hâm mộ.

Ôm một hồi, Quý Thanh Ảnh dựa vào vai anh hỏi: "Anh có mệt không?"

Phó Ngôn Trí: "Không mệt."

Quý Thanh Ảnh "Ồ" một tiếng, vùi đầu hít sâu mùi hương trên người anh, nhẹ giọng nói: "Em cũng không mệt."

Phó Ngôn Trí cong môi cười, nghiêng đầu hôn lên vành tai cô: "Chỉ muốn ôm thôi sao?"

Quý Thanh Ảnh chớp mắt: "Chỗ này người đến người đi, chúng ta hôn nhau thì không tốt lắm đâu nhỉ?"

Phó Ngôn Trí nhướng mày: "Không tốt chỗ nào?"

Quý Thanh Ảnh hơi nhón chân, nhỏ giọng nói: "Ngược đãi người FA, đợi em về rồi hôn sau."

Phó Ngôn Trí cười nhẹ, cảm nhận hơi thở ấm áp của cô, yết hầu chuyển động lên xuống: "Được."

Thật ra tối hôm qua hai người đã hôn đủ lâu rồi.

Có lẽ là do sắp phải chia xa nên cảm xúc của hai người trào dâng, từ khi ăn cơm tối xong rồi thu xếp đồ đạc, Quý Thanh Ảnh đã bị Phó Ngôn Trí hôn ở khắp nơi, hôn một hồi thì lại chuyển sang làm chuyện khác.

Sau đó nữa, đồ đạc còn chưa sắp xếp xong thì hai người họ đã vào phòng tắm.

Về phần hành lý, vẫn là buổi sáng hôm sau Phó Ngôn Trí thu xếp cho cô.

Nghĩ tới những chuyện tối hôm qua, vành tai Quý Thanh Ảnh đỏ hồng, chôn đầu trong hõm cổ anh nói: "Bác sĩ Phó."

"Ừ."

Phó Ngôn Trí trả lời.

"Anh đừng trêu hoa ghẹo nguyệt đấy, trên người anh toàn là mùi hương của em."

Phó Ngôn Trí: "Vẫn chưa đủ."

"Cái gì?"

Phó Ngôn Trí dán sát vào tai cô, thấp giọng nói: "Vậy em thấm nhiều thêm một chút, anh sợ em còn chưa về thì mùi hương đã biến mất hết rồi."

Quý Thanh Ảnh nghe vậy thì cảm thấy vô cùng có lý.

Cô nghĩ nghĩ: "Hay là anh dùng một chút nước hoa của em đi? Người khác vừa ngửi đã biết, ồ người này có bạn gái rồi, anh thấy thế nào?"

Phó Ngôn Trí bật cười, tiếng cười truyền đến bên tai Quý Thanh Ảnh khiến cô cảm nhận được một cách chân thật.

"Được."

Anh khàn khàn đồng ý: "Về nhà anh sẽ dùng."

"Ừ ừ."

Quý Thanh Ảnh như một đứa bé trưởng thành, nhắm mắt nói: "Bác sĩ Phó."

Phó Ngôn Trí xoa xoa đầu cô, ý bảo mình ở đây.

Quý Thanh Ảnh nói mơ hồ không rõ: "Em không muốn xa anh đâu."

Phó Ngôn Trí hơi ngẩn ra.

Quý Thanh Ảnh tiếp tục lẩm bẩm: "Em chỉ muốn giấu anh đi, hoặc là đặt anh ngay trước mắt em."

Không cho ai nhìn thấy.

Nhưng cô lại không nỡ.

Cô muốn cho tất cả mọi người thấy sự tốt đẹp của Phó Ngôn Trí, nhìn thấy sự ưu tú của anh, khiến cho mọi người biết anh giỏi tới mức nào.

Phó Ngôn Trí không lên tiếng.

Sao anh lại không muốn như vậy. Anh cúi đầu, thân mật cọ cọ vào vành tai của cô, nhẹ giọng nói: "Anh chờ em về."

Quý Thanh Ảnh nghi hoặc "Hả" một tiếng: "Cái gì?"

Phó Ngôn Trí dừng lại, thấp giọng nói: "Đến lúc đó rồi nói sau."

Nghe vậy, Quý Thanh Ảnh cười: "Anh định đưa em đi chơi ạ?"

Phó Ngôn Trí gật đầu: "Có thể."

Quý Thanh Ảnh hiểu rõ: "Vậy em phải suy nghĩ thật cẩn thận mới được."

Hai người ôm nhau hồi lâu, hết ba mươi phút rồi vẫn không muốn tách ra.

Cuối cùng, khi không thể không đi, Quý Thanh Ảnh mới tạm biệt Phó Ngôn Trí.

Khi đi vào, cô còn liên tục quay đầu nhìn lại.

Phó Ngôn Trí vẫy vẫy tay, nhìn theo cô đi vào.

Sau khi kiểm tra an ninh xong, Quý Thanh Ảnh lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho anh: [ Anh về rồi ạ? ]

Phó Ngôn Trí: [ Không. ]

Quý Thanh Ảnh: [ Anh vẫn chưa đi sao? ]

Phó Ngôn Trí đúng là vẫn chưa đi, anh còn đang đứng tại chỗ. Nhìn vào lối vào hồi lâu, anh mới xoay người, trả lời tin nhắn của cô: [ Bây giờ anh đang tới bãi đỗ xe. ]

Quý Thanh Ảnh: [ Vâng, vậy anh chú ý lái xe nhé. Khi nào em tới nơi sẽ gửi tin nhắn cho anh. ]

Phó Ngôn Trí: [ Được. ]

Quý Thanh Ảnh: [ Nhớ phải nhớ em đấy. ]

Phó Ngôn Trí cong môi cười: [ Bây giờ anh đang thấy nhớ rồi đây. ]

Quý Thanh Ảnh gửi một sticker trái tim cho anh: [ Trùng hợp quá, em cũng vậy. ]

Hai người trò chuyện dường như không hề chia xa.

.

Trước khi lên máy bay, Quý Thanh Ảnh ăn cơm cùng mấy người Trì Lục.

Trì Lục nhìn dáng vẻ ủ rũ của cô, cảm thấy buồn cười.

"Sao trước đây tớ không phát hiện cậu là người không thể rời xa bác sĩ Phó vậy?"

Quý Thanh Ảnh bĩu môi: "Đó là vì tớ đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt cậu hiểu không?"

Trì Lục: "... Cậu còn nói nữa là tớ cho cậu đi một mình đấy."

Quý Thanh Ảnh chớp chớp mắt, hơi mỉm cười nói: "Cậu không nỡ đâu."

Trì Lục hừ lạnh một tiếng.

Quý Thanh Ảnh tò mò: "Bác Ngọc không đi cùng cậu sao?"

"Vì sao anh ta phải đi cùng tớ? Anh ta cũng có mua nhà ở nước ngoài đâu."

Quý Thanh Ảnh: "..."

"Không mua nhà thì không đi được sao, cậu cũng có mua đâu?"

Trì Lục trừng cô.

Quý Thanh Ảnh cười cười, trêu chọc: "Không phải là vì tớ thấy trong khoảng thời gian này hai người cứ dính lấy nhau suốt hay sao, vậy nên tớ tò mò hỏi một chút thôi."

Trì Lục vô cảm nói: "Đó là vì anh ta quấn lấy tớ, không phải tớ muốn ở bên anh ta."

Quý Thanh Ảnh gật đầu: "Ồ."

Cô nói: "Vậy chắc chắn là do cái tát ở sân bay của cậu chưa đủ tàn nhẫn, cho nên Bác Ngọc vẫn chưa rút ra được bài học."

Trì Lục: "..."

Cô ấy kéo bịt mắt lên: "Đừng nói chuyện với tớ nữa."

Quý Thanh Ảnh bật cười.

Sau khi đấu võ mồm với Trì Lục xong, cảm xúc mất mát của cô giảm đi không ít.

Cô chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ: "Lên máy bay cũng lâu rồi ha."

Trì Lục "Ừ" một tiếng: "Đợi lát nữa ngủ một giấc là ổn rồi."

"Ừ."

Quý Thanh Ảnh im lặng một lát, chọc chọc cánh tay cô ấy: "Cậu thật sự không còn lưu luyến gì nữa sao?"

Trì Lục trầm mặc.

Không lâu sau, cô ấy ậm ừ: "Còn."

Thật ra vẫn còn lưu luyến, sao cô ấy có thể không còn được. Cô ấy cũng chẳng phải là Iron Man.

Chẳng qua nhiều năm trôi qua như vậy, cô ấy đã quen với việc không để lộ cảm xúc ra ngoài. Nếu đổi lại là trước đây, cô ấy chắc chắn cũng sẽ giống như Quý Thanh Ảnh, anh anh em em, ra ngoài hai ngày cũng lưu luyến không nỡ rời xa.

Thậm chí còn ngang ngược không nói đạo lý đòi Bác Ngọc đi cùng mình, vứt công việc sang một bên để ở cùng với cô ấy.

Hồi tưởng lại một chút, Trì Lục vỗ vỗ đầu cô: "Ngủ đi, một thời gian nữa là về rồi, còn có tớ đi cùng với cậu mà."

Quý Thanh Ảnh cong môi cười: "Ừ, còn có mấy người Dung Tuyết nữa, tớ cũng ổn hơn rồi."

Thật ra hai người đều không buồn ngủ, sau khi nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, Trì Lục lấy một quyển sách ra đọc, Quý Thanh Ảnh bắt đầu vẽ bản thiết kế, thi thoảng lại lật xem tài liệu.

Cô nhìn danh sách thí sinh rời đi, ngoại trừ Tôn Nghi Gia, còn có những người mà cô đã từng nghe tên hoặc nhìn thấy tác phẩm thiết kế của họ, nhưng cũng không phải là hiểu biết quá rõ.

Trước khi đi, Diệp Thanh cho cô một phần tài liệu về các thí sinh dự thi, nào là thông tin từ khi họ bắt đầu gia nhập ngành thiết kế cho đến bây giờ, cùng với rất nhiều tác phẩm được trưng bày.

Thi đấu mà, biết người biết ta trăm trận trăm thắng.

Tập tài liệu này quá đầy đủ, hoàn toàn có thể nhận ra nó được dành rất nhiều tâm tư để chuẩn bị. Sự tận tâm ấy khiến Quý Thanh Ảnh một lần nữa cảm nhận được một tình cảm khác.

Có chút giống như tình thương của mẹ, nhưng còn nhiều hơn tình thương của mẹ mà cô từng được nhận.

Theo như lời nói đùa của bà về Quý Thanh Ảnh, anh quả nhiên biến thành con rể.

Quý Thanh Ảnh nhìn tập tư liệu này, lặng lẽ cong môi.

Cô bỗng nhiên chắc chắn rằng.

Cô thật sự là một người may mắn, chứ không phải là ngôi sao chổi không ai cần.

Đọc tư liệu xong, Quý Thanh Ảnh ngủ đứt quãng mấy tiếng, khi tỉnh lại thì cũng gần đến giờ máy bay hạ cánh.

Thật ra cô cũng từng một mình ra nước ngoài, khi đó trời xa đất lạ, xung quanh mình đều là những gương mặt xa lạ, cảm giác không hề giống bây giờ.

Lúc ấy, cô vừa xuống máy bay đã muốn về nhà. Nhưng với tâm lý muốn giải sầu, cô ở lại nước ngoài khoảng nửa tháng.

Sau khi trở về cũng không trở lại đây nữa.

Trì Lục rất quen thuộc với nơi đây, làm gì cũng nhanh nhẹn.

Sau khi nhận hành lý, người bên ban tổ chức cũng tới.

Lần này Quý Thanh Ảnh đến đây, toàn bộ hành trình đều do ban tổ chức sắp xếp, cô chỉ cần tập trung thi đấu, không cần lo lắng những chuyện khác.

Mấy người tới đón là người Trung Quốc, trong đó có một người đẹp trai trẻ tuổi.

Sau khi chào hỏi và xác nhận thân phận xong, mấy người lên xe.

Quý Thanh Ảnh nhìn giờ, bây giờ trong nước đã là nửa đêm.

Cô suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn quyết định gửi tin nhắn cho Phó Ngôn Trí.

Gửi xong, cô quay sang nói chuyện với Trì Lục.

"Lát nữa đến khách sạn còn có thể ngủ nữa sao?"

Trì Lục liếc cô: "Tớ có thể, còn cậu có thể hay không thì tớ không biết."

Quý Thanh Ảnh: "Ồ."

Cô vừa đáp lời thì điện thoại rung lên.

Quý Thanh Ảnh sửng sốt, cúi đầu nhìn thông báo trên màn hình, ngơ ngác nhận điện thoại.

"Alo?"

"Tới nơi rồi à em?"

Bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp của Phó Ngôn Trí, có lẽ là anh vừa tỉnh ngủ nên nghe vào tai thấy có hơi khàn khàn.

Quý Thanh Ảnh "Vâng" một tiếng, dường như không thể tin nổi: "Sao anh còn chưa đi ngủ?"

"Anh có ngủ mà."

Phó Ngôn Trí ngồi nửa người dậy, thấp giọng nói: "Có điều anh đặt báo thức, có lẽ tầm này là em sẽ xuống máy bay."

Quý Thanh Ảnh hơi ngẩn ra.

Cô quay đầu nhìn về phía cảnh đêm xa lạ bên ngoài, nhẹ chớp mắt: "Bây giờ bọn em lên xe rồi, một chút nữa sẽ đến khách sạn, anh mau ngủ đi, lát nữ đến khách sạn em sẽ gửi địa chỉ cho anh."

Phó Ngôn Trí cười một cái, giọng nói khàn khàn truyền đến lỗ tai cô: "Không vội."

Anh nói: "Nói chuyện với em một lát."

Không biết vì sao, khi giọng nói của anh vang lên bên tai, Quý Thanh Ảnh lại cảm thấy như quốc gia và thành phố này cũng không xa lạ đến vậy. Dường như anh thật sự đang ở bên cạnh cô.

Cô nhẹ giọng đáp lời: "Không phải ngày mai anh còn phải đi làm sao?"

Phó Ngôn Trí cười khẽ: "Không cần lo lắng, anh vẫn có thể chịu được."

Quý Thanh Ảnh xoa xoa đôi mắt, trả lời: "Dạ."

Cô trầm mặc một lát, nhìn ra ngoài cửa sổ: "Bên này bây giờ đã là mười giờ rồi."

Phó Ngôn Trí cong môi cười: "Em đi đến đâu rồi?"

Quý Thanh Ảnh nói tên một địa điểm, nhân tiện nhìn ra ngoài cửa sổ: "Bên ngoài có nhiều cây hình giống súp lơ lắm."

Cô lải nhải: "Nhưng mà không có nhiều xe lắm, hình như buổi tối ở bên này có ít người ra đường thì phải."

Phó Ngôn Trí "Ừ" một tiếng: "Buổi tối đừng chạy lung tung ngoài khách sạn."

"Sẽ không đâu."

Quý Thanh Ảnh cười: "Em tới đây để đi thi chứ có phải đi chơi đâu."

Hai người nói chuyện đứt quãng, sau khi đến cửa khách sạn, Quý Thanh Ảnh nói một tiếng với Phó Ngôn Trí, sau đó mới cúp điện thoại.

Làm thủ tục đăng ký rồi nhận phòng, đi vào phòng, điện thoại cô nhận được tin nhắn của Phó Ngôn Trí.

Quý Thanh Ảnh gọi video qua cho anh, hai người nói chuyện vài phút sau đó mới cúp máy.

Đêm nay, Quý Thanh Ảnh không thể nào ngủ được.

Ở trên máy bay cô đã ngủ nhiều rồi, cộng thêm lệch múi giờ, cô nằm trên giường cũng không ngủ được, cuối cùng chỉ có thể đi quấy rầy Trì Lục.

Phòng hai người nằm cạnh nhau, Quý Thanh Ảnh chỉ đơn giản đi qua phòng bên cạnh ngủ cùng với cô ấy.

Trì Lục ngoài miệng thì ghét bỏ, nhưng lại không thật sự đuổi cô đi.

.

Hôm sau, Quý Thanh Ảnh được đưa đi gặp ban tổ chức.

Sau đó, cô dọn vào nơi ngăn cách với bên ngoài do ban tổ chức đã sắp xếp cùng những nhà thiết kế khác, bắt đầu thi đấu.

Vòng sơ loại đã được sàng lọc từ trước. Từ mấy nghìn nhà thiết kế đến từ hơn một trăm quốc gia trên toàn thế giới, sau khi sàng lọc, bây giờ có ba mươi nhà thiết kế tiến vào vòng bán kết.

Sau khi vòng bán kết kết thúc thì chính là vòng chung kết, tổng cộng có hai đợt.

Không thể khinh thường năng lực của bất kỳ nhà thiết kế nào.

Người có thể vào đến tận vòng bán kết này, hoặc là đã từng nhận được giải thưởng lớn, hoặc là có tác phẩm mới mẻ độc đáo, hoặc chính là có khả năng sáng tạo và trí tưởng tượng mạnh mẽ.

Mặc dù không phải thẩm mỹ của nhà thiết kế nào cũng được mọi người yêu thích và ủng hộ, nhưng tác phẩm của mỗi nhà thiết kế đều có linh hồn.

Khi các nhà thiết kế tập hợp lại, Quý Thanh Ảnh gặp Tôn Nghi Gia.

Hai người lạnh nhạt chào hỏi nhau.

"Căng thẳng à?"

Quý Thanh Ảnh liếc mắt nhìn cô ta: "Không căng thẳng."

Tôn Nghi Gia cười nhạo một tiếng, nhàn nhạt nói: "Cố lên."

Quý Thanh Ảnh gật đầu.

Tôn Nghi Gia khựng lại, nói thầm: "Sao cậu lạnh lùng vậy?"

Nghe vậy, Quý Thanh Ảnh ngơ ngác nhìn cô ta: "Tôi lạnh lùng lúc nào?"

Tôn Nghi Gia trợn trắng mắt: "Mới vừa rồi."

Quý Thanh Ảnh khó lòng giãi bày, im lặng vài giây, cô giải thích một câu: "Tính cách của tôi vẫn luôn như vậy."

Tôn Nghi Gia hừ một tiếng: "Vậy nên mọi người mới không thích cậu, không nhiệt tình chủ động chút nào cả."

Quý Thanh Ảnh bật cười: "Tôi nên nhiệt tình như thế nào?"

Tính cách của cô vẫn luôn như vậy, tương đối lãnh đạm. Trừ khi là ở chung với bạn bè thân thiết thì cô mới có thể nhiệt tình một chút.

Đương nhiên là ngoại trừ Quý Thanh Ảnh.

Tôn Nghi Gia kiêu ngạo hừ một tiếng: "Hy vọng cậu không bị loại ở vòng bán kết."

Quý Thanh Ảnh cong môi cười: "Cậu cũng vậy."

Cô nói: "Phong cách của chúng ta không giống nhau, tôi hi vọng sẽ càng có nhiều tác phẩm khác nhau ở lại."

Ngay lúc này, tinh thần yêu nước đã gắn kết mọi người lại với nhau.

Mặc dù hai người bọn họ thật sự là đối thủ đối chọi gay gắt, nhưng ở thời điểm quan trọng thì vẫn có chung suy nghĩ.

Không có gì khác, bọn họ chỉ muốn mọi người nhìn thấy thực lực của họ, muốn cho mọi người hiểu rằng, năng lực của nhà thiết kế đến từ Trung Quốc cũng không kém, bọn họ cũng rất có sức sáng tạo.

Vòng bán kết diễn ra trong ba ngày, nhà thiết kế được yêu cầu phải hoàn thành bản thiết kế và tác phẩm của mình trong ba ngày, sau đó sẽ trình bày tác phẩm của mình.

Thời gian không được xem là quá eo hẹp, bọn họ có thể phát huy càng tốt hơn, về phần vật liệu thì ban tổ chức sẽ cung cấp đầy đủ sớm nhất có thể.

Vòng thi này không có chủ đề cụ thể, hoàn toàn dựa vào sự sáng tạo của bản thân.

Cho dù anh muốn làm cái gì, dù là đồ nam hay đồ nữ, quần áo hay váy vóc, hoặc là những thiết kế khác, thế nào cũng được.

Không hề có giới hạn.

Quý Thanh Ảnh chưa bao giờ thay đổi ý định của mình.

Thiết kế của cô, chỉ có sườn xám.

Trong thời gian ba ngày, Quý Thanh Ảnh hầu như không hề chợp mắt.

Sau khi có ý tưởng, cô đưa ra yêu cầu về vật liệu mình cần với ban tổ chức, sau đó bắt đầu phác thảo và sửa chữa bản thiết kế.

Chờ tới khi vẽ xong, nguyên vật liệu cũng được đưa tới.

Quý Thanh Ảnh bắt đầu cắt, may, bắt đầu từng khâu, tẻ nhạt nhưng lại rất có ý

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net