Chương 65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người ôm hôn nhau trên đường phố của một thành phố xa lạ.

Dù là về diện mạo hay khí chất, Phó Ngôn Trí và Quý Thanh Ảnh đều vô cùng xuất sắc.

Không ít người qua đường dừng lại nhìn hai người, lúc đầu họ cảm thấy ngạc nhiên nhưng sau đó cũng thấy bình thường.

Những người đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt không ngần ngại điều gì cũng là chuyện bình thường.

Phó Ngôn Trí hôn cô một hồi, vẫn ngậm lấy cánh môi ẩm ướt của cô, giọng nói nặng nề: "Mẹ anh đưa Diệp Trăn Trăn tới trung tâm mua sắm, Trì Lục bị Bác Ngọc đưa đi, còn em thì sao, muốn về khách sạn hay đi dạo?"

Quý Thanh Ảnh ngước mắt nhìn anh: "Về khách sạn đi ạ."

Phó Ngôn Trí cong môi cười: "Được."

Hai người trở về khách sạn.

Nơi ở hiện tại của Quý Thanh Ảnh chính là do ban tổ chức cung cấp, mấy người Phó Ngôn Trí cũng đặt cùng một khách sạn cho tiện.

Dung Tuyết và Tiểu Song xem thi đấu xong cũng đã về khách sạn trước.

Quý Thanh Ảnh đổi phòng cho họ, sau đó trả chìa khóa phòng mình rồi dọn tới phòng Phó Ngôn Trí.

Sau khi sắp xếp xong, cô quay đầu nhìn về phía Phó Ngôn Trí: "Bao giờ thì anh về nước?"

Phó Ngôn Trí ngừng lại, thấp giọng hỏi: "Bao giờ em muốn về?"

Quý Thanh Ảnh nghĩ nghĩ: "Có phải anh định tối nay bay về nước không?"

Phó Ngôn Trí lắc đầu: "Xem thời gian của em thế nào, đêm mai anh về nước cũng được."

Quý Thanh Ảnh trầm tư một chút: "Vậy tối mai chúng ta cùng nhau về đi."

Cô nói: "Ngày mai em muốn đi tham quan nơi này."

Phó Ngôn Trí đáp lời: "Được. Có mệt không em?"

Quý Thanh Ảnh gật đầu.

Phó Ngôn Trí thúc giục cô đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi một lát.

Quý Thanh Ảnh không từ chối, cô thật sự cũng có chút mệt mỏi. Mấy ngày nay vì chuẩn bị cho cuộc thi, trên cơ bản cô không có nổi một giấc ngủ ngon.

Sau khi cô tắm rửa xong, Phó Ngôn Trí cũng đi vào phòng tắm tắm rửa.

Anh trực tiếp đi từ sân bay tới, tới nơi chỉ vừa kịp lúc, căn bản không có thời gian nghỉ ngơi ở khách sạn.

Đồ đạc của anh cũng là nhờ Diệp Thanh phái người đưa tới.

Sau khi tắm rửa xong, Phó Ngôn Trí kéo rèm xuống, ôm cô chìm vào giấc ngủ.

Quý Thanh Ảnh buồn ngủ, nhưng trong lúc nhất thời vẫn chưa chìm vào giấc ngủ được.

Cô lăn qua lộn lại trong ngực Phó Ngôn Trí, không chịu nằm yên.

Một lúc lâu sau, Phó Ngôn Trí nhéo nhéo mặt cô, thấp giọng hỏi: "Không ngủ được à em?"

"Vâng."

Cô mở mắt ra, ôm cổ anh rồi nói: "Buồn ngủ, nhưng mà trong lòng em vẫn cảm thấy hưng phấn quá."

Phó Ngôn Trí cong môi cười, hiểu rõ: "Còn nhớ những lời em nói với anh ở sân bay không?"

Quý Thanh Ảnh chớp chớp mắt, không hiểu anh đang nói tới lời nào.

"Em nói nhiều lắm, anh đang nhắc tới lời nào cơ?"

Phó Ngôn Trí cúi đầu, chạm vào môi cô: "Muốn ôm, rồi còn muốn gì nữa?"

Anh cố ý hạ thấp giọng, nghe vào tai vô cùng gợi cảm, khiến lỗ tai Quý Thanh Ảnh tê dại.

Nhịp tim cô đập loạn trong lồng ngực, chớp chớp mắt chủ động hôn nhẹ lên môi anh, ngậm lấy môi anh yêu cầu: "Muốn hôn."

Phó Ngôn Trí chủ động thỏa mãn cô.

Hai người nằm trên giường, không kiêng nể gì mà hôn nhau.

Bức rèm đã bị thả xuống kín mít, ánh sáng không thể chiếu vào. Quý Thanh Ảnh không nhìn thấy rõ vẻ mặt của anh, nhưng có thể cảm nhận được hơi thở rõ ràng của anh.

Anh vẫn luôn ở bên cạnh cô.

Quý Thanh Ảnh không biết mình và anh đã hôn nhau trong bao lâu, Phó Ngôn Trí cũng chỉ hôn cô chứ không làm gì khác.

Có lẽ là nửa tiếng, hoặc cũng có thể là hơn một tiếng.

Chờ tới lúc dừng lại, Quý Thanh Ảnh cảm thấy đầu lưỡi của mình có hơi đau.

Cô nhìn người đàn ông trước mặt với đôi mắt ướt át.

Phó Ngôn Trí cúi đầu, hôn nhẹ lên trán cô: "Buồn ngủ chưa?"

Quý Thanh Ảnh chớp chớp mắt: "Rồi ạ."

Phó Ngôn Trí cười một cái, ôm cô vào lòng: "Ngủ đi, anh ở đây."

"Vâng."

Cũng không biết vì đã làm một vài "hoạt động nhỏ" khiến bản thân choáng váng hay là lý do gì khác, Quý Thanh Ảnh cảm nhận hơi thở của anh, nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Trên máy bay Phó Ngôn Trí không thể ngủ ngon, bây giờ cũng có chút mệt mỏi nên cũng ngủ với cô.

.

Hai người ngủ trong phòng, nhưng tin tức Quý Thanh Ảnh nhận được giải thưởng Nhà thiết kế mới tiềm năng nhất là đã sớm bay về nước.

Bên này đang là buổi trưa, nhưng trong nước đúng lúc đang là buổi tối, đa số mọi người đều đang lướt Weibo.

Sau khi nhìn thấy video hoàn chỉnh, có không ít người tỏ vẻ khâm phục cô.

Sâu trong trái tim mỗi người đều chứa đựng một tinh thần yêu nước, những lời này của Quý Thanh Ảnh như thể đã khơi dậy tình yêu nước trong lòng bọn họ, vậy nên cư dân mạng dành cho cô rất nhiều lời khen.

Cũng đúng lúc này, có người đột nhiên tung ra tin tức cô và Chu Chỉ Lan có quan hệ.

Thật ra người tung tin đồn cũng không phải là muốn hãm hại Quý Thanh Ảnh hay gì, mà sự thật là chuyện Chu Chỉ Lan không tham gia vào hội đồng ban giám khảo lần này khiến mọi người quá tò mò.

Bà là một trong số ít những nhà thiết kế được rất nhiều người hâm mộ và yêu mến, đồng thời bà cũng làm rạng danh Tổ quốc với tư cách giám đốc thiết kế của tổng công ty Địch Gia.

Dựa theo kế hoạch ban đầu, bà chắc chắn chính là giám khảo có tiếng nói nhất.

Nhưng bây giờ, bà chỉ xuất hiện với vai trò người trao giải.

Những người tò mò lần theo dấu vết để lại mà điều tra, biết được lý do Chu Chỉ Lan không tham gia vào hội đồng ban giám khảo là lý do cá nhân, nghe nói là vì để tránh tị hiềm.

Sau đó, người ta lại điều tra thêm chút nữa.

Quan hệ mẹ con giữa bà và Quý Thanh Ảnh trực tiếp được phơi bày ra ánh sáng.

Tin tức này vừa được tung ra, cư dân mạng bất ngờ, ngơ ngác, ngỡ ngàng và bật ngửa.

- ?????

- Ủa gì vậy trời?? Nhà thiết kế nhận được giải thưởng Nhà thiết kế trẻ tiềm năng nhất của Cuộc thi thiết kế quốc tế DLMH là con gái của Chu Chỉ Lan??

- Vãi cả nồi vãi cả nồi!!! Thảo nào tôi thấy hai người này cứ giông giống nhau thế nào ấy, hóa ra là có quan hệ mẹ con à?

- Âu, vậy không biết trong chuyện này có gì khuất tất không ta?

- Má nội lầu trên não bị úng nước rồi nên mới nói trong chuyện này có khuất tất hả má? Má không thấy Chu Chỉ Lan vì tránh tị hiềm nên mới rời khỏi vị trí giám khảo hay sao má, rõ ràng thế mà còn không hiểu hả trời!

- Ôi lạy chúa tôi hai nhà thiết kế tui thích nhất hóa ra lại là mẹ con hả?

..

Tin tức vừa được vạch trần chưa tới nửa tiếng, Chu Chỉ Lan đã đăng bài giải thích lên cả Weibo và Instagram.

@Chu Chỉ Lan V: Không tham gia vào hội đồng ban giám khảo là vì con gái tôi cũng tham gia cuộc thi. Nhưng trong quá trình thi đấu không hề có khuất tất nào, con bé dựa vào chính thực lực của mình để thi đấu. Cảm ơn mọi người đã quan tâm, vì là đời sống cá nhân nên tôi không tiện nói nhiều. Nhưng tôi rất tự hào và vinh dự vì có một cô con gái như vậy.

Sau khi Quý Thanh Ảnh tỉnh ngủ mới nhìn thấy Weibo của Chu Chỉ Lan, cô nhìn chằm chằm một hồi lâu, cuối cùng lặng lẽ tắt điện thoại.

Phó Ngôn Trí đưa mắt nhìn cô: "Vẫn còn khó chịu sao?"

Quý Thanh Ảnh lắc đầu, chui vào lồng ngực anh: "Không ạ."

Cô cười nói: "Bây giờ em đã có mọi người, thiếu bà ấy cũng không sao."

Cho dù là tình yêu của Phó Ngôn Trí hay những người khác dành cho cô, thì tất cả đều đã vượt xa những gì cô mong muốn.

Dường như bọn họ đã dựng nên một bến cảng để cô có thể tự do đi về.

Phó Ngôn Trí duỗi tay xoa xoa đầu cô: "Mấy người mẹ anh đã về khách sạn rồi, đi ăn cơm chứ?"

"Được ạ."

Mấy người gặp nhau, cũng không đi ra ngoài mà trực tiếp dùng cơm trong nhà ăn khách sạn.

Diệp Thanh lại càng thêm khen ngợi và ủng hộ Quý Thanh Ảnh.

Sau khi cơm nước xong, Quý Thanh Ảnh và Phó Ngôn Trí trở về phòng.

Diệp Thanh vẫn còn bận chuyện công việc, không tiện ở lâu với bọn họ, biết ngày mai bọn họ về nước thì bà trực tiếp sắp xếp người đưa đón bọn họ.

Bà cần ở lại đây thêm mấy ngày nữa.

Ngày hôm sau, Quý Thanh Ảnh và Phó Ngôn Trí ra ngoài dạo phố.

Lần trước cô tới đây một mình, lần này bên cạnh cô có thêm một người nữa, cảm giác không hề giống nhau.

Cô kéo tay Phó Ngôn Trí, lải nhải kể lại chuyện lần trước mình tới đây thời tiết như thế nào, gặp được những chuyện thú vị nào.

Từ đầu tới cuối Phó Ngôn Trí đều nghiêm túc lắng nghe, đôi khi sẽ hỏi lại cô.

Sau khi cô kể xong, Phó Ngôn Trí cúi đầu hứa hẹn: "Sau này nếu anh có thời gian, em đi đâu anh cũng sẽ đi cùng với em."

Quý Thanh Ảnh nhướng mày nở nụ cười, chui vào lồng ngực anh: "Ok luôn."

Cô nói: "Chúng ta ngoéo tay đi."

Phó Ngôn Trí phối hợp theo tính tình trẻ con của cô, cũng chiều chuộng cô mọi mặt.

.

Sau khi về nước, Quý Thanh Ảnh nhận được một lời mời phỏng vấn.

Cô thương lượng qua với Phó Ngôn Trí, quyết định nhận lời.

Chủ yếu là vì tiết mục phỏng vấn này có thể show những bộ sườn xám do cô thiết kế, vậy nên cô đồng ý.

Nhưng thời gian vào đúng thứ bảy, ngày Phó Ngôn Trí được nghỉ.

Sau khi nghỉ ngơi hai ngày, Quý Thanh Ảnh tới Tam Thanh một chuyến.

Đã có kết quả của tòa án về chuyện của Lâm Hiểu Sương.

Cô ta không phải bồi thường một khoản kếch xù mà chịu phạt theo hình thức khác, ngoài chuyện này ra, cô ta còn phải công khai xin lỗi Quý Thanh Ảnh và những nhãn hàng cao cấp kia.

Quý Thanh Ảnh sẽ không tha thứ cho cô ta, cũng không tha thứ nổi cho cô ta.

Tất cả đều đang phát triển theo chiều hướng tốt nhất. Bây giờ Lâm Hiểu Sương bị trừng phạt, cũng là đúng người đúng tội.

Con người có thể ghen ghét đố kỵ, nhưng đừng để sự đố kỵ của mình lên men, trở nên không thể khống chế nổi.

Cái tên Lâm Hiểu Sương cũng bị xóa sạch trong giới thiết kế.

Trong ngành sản xuất này, từ đây về sau sẽ không còn sự tồn tại của người này nữa.

Khoảng thời gian sau đó, Quý Thanh Ảnh cũng không quan tâm tới chuyện này nữa.

Ngay cả những account marketing lạm dụng tin đồn để bôi nhọ nhục mạ cô cũng phải trả một khoản bồi thường tương ứng.

Cô dùng tất cả tiền bồi thường mình nhận được để làm từ thiện, cũng xem như đặt một dấu chấm hết cho chuyện này.

Diệp Thanh vô cùng tán thành với cách làm của cô.

Từ lần đầu tiên bà nhìn thấy Quý Thanh Ảnh, bà đã biết tính cách của cô như thế nào.

Cô mềm lòng nhưng không mềm yếu. Cô mềm mại nhưng mạnh mẽ, luôn kiên trì với nguyên tác và điểm mấu chốt của mình.

Cô giữ lại cho mình phần thiện ý quý giá kia, nhưng cũng không lương thiện một cách mù quáng.

Sau khi nói chuyện xong xuôi, Diệp Thanh mỉm cười nhìn cô: "Có muốn cùng ăn cơm với dì không?"

Quý Thanh Ảnh gật gật đầu: "Được ạ."

Diệp Thanh cười: "Cháu muốn ra ngoài ăn hay nếm thử mùi vị đồ ăn trong nhà ăn công ty?"

Ánh mắt Quý Thanh Ảnh sáng rực lên, có chút hứng thú với nhà ăn công ty: "Cháu muốn ăn ở nhà ăn ạ."

Diệp Thanh dẫn cô tới nhà ăn, khi hai người xuất hiện, nhân viên đứng nhìn họ từ xa, khe khẽ thì thầm.

Quý Thanh Ảnh có hơi ngượng ngùng, mím môi cười cười.

Diệp Thanh nhìn cô, nhẹ giọng nói: "Nhân viên công ty dì đều quan tâm tới cháu."

Quý Thanh Ảnh chớp mắt.

Diệp Thanh chủ động đưa ra lời mời: "Sau này cháu muốn đến đây lúc nào cũng được, có yêu cầu gì cũng có thể nhờ cấp dưới của dì giúp đỡ."

Quý Thanh Ảnh gật đầu đáp ứng: "Vâng ạ."

Diệp Thanh "Ừ" một tiếng, bỗng nhiên hỏi: "Cháu định làm thế nào với phòng làm việc bên Giang Thành?"

Quý Thanh Ảnh ngẩn ra.

Nhìn vẻ mặt của Quý Thanh Ảnh, Diệp Thanh nhanh chóng chuyển đề tài: "Dì chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi, sau khi công việc bên này của cháu kết thúc, có định quay về bên kia không?"

Quý Thanh Ảnh trầm tư một lát: "Trước đây cháu cũng tính làm vậy."

Cô nghĩ ngợi: "Nhưng bây giờ cháu lại nghĩ khác rồi ạ."

Diệp Thanh mỉm cười: "Có gì cần giúp đỡ thì có thể nói với dì bất cứ lúc nào."

Quý Thanh Ảnh cong mắt cười nhìn bà, thân mật nói: "Vâng ạ, cháu cảm ơn dì."

Sau khi ăn cơm xong, Diệp Thanh dẫn cô đi dạo một vòng khắp công ty.

Quý Thanh Ảnh vẫn luôn biết Diệp Thanh rất giỏi, nhưng thấy bà sắp xếp đâu vào đấy những chuyện vụn vặt kia, cô vẫn phải lau mắt mà nhìn.

Quá xuất sắc.

Cô vẫn luôn cảm thấy Diệp Thanh mới là người biết cách quản lý việc kinh doanh và cuộc sống của mình nhất.

Bà có cuộc sống mà bà yêu thích, cũng có sự nghiệp thành công của riêng mình, cũng có một mái ấm của riêng mình.

"Nghĩ gì vậy?"

Diệp Thanh cúi đầu nhìn cô.

Quý Thanh Ảnh nghĩ nghĩ, trầm mặc một lát rồi nói: "Nghĩ đến mẹ cháu ạ."

Diệp Thanh ngẩn ra.

Bà duỗi tay, nhẹ ôm cô vào lòng: "Dì muốn cháu nhanh chóng sửa miệng một chút."

Quý Thanh Ảnh bật cười, cô hiểu ý của Diệp Thanh.

Bà muốn cô nhanh chóng sửa miệng một chút, gọi bà là mẹ, để bà có thể cho cô tình mẹ mà cô thiếu hụt bấy lâu.

"Cháu cảm ơn dì."

Diệp Thanh đáp lời, nói tiếp lời cô: "Cháu nhớ mẹ cháu làm gì?"

Quý Thanh Ảnh trầm ngâm vài giây, khàn khàn nói: "Khi cháu còn nhỏ vẫn luôn suy nghĩ, vì sao một người không thể cùng chăm lo cả công việc và cuộc sống cá nhân, vì sao bà ấy lại vì sự nghiệp của mình mà không cần cháu."

Cô suy nghĩ rất lâu, nhưng vẫn chưa thể đưa ra được đáp án.

Nhiều năm nay, cuối cùng cô tự an ủi mình, thật ra có thể là bà ấy không có thời gian để chăm lo cho cô.

Nhưng bây giờ, Quý Thanh Ảnh lại cảm thấy không phải như vậy.

Tóm lại thì mỗi người có một tính cách khác nhau, Chu Chỉ Lan ích kỷ hơn người bình thường một chút. Sở dĩ bà không cần Quý Thanh Ảnh, một mình ra nước ngoài theo đuổi ước mơ của mình là vì cảm thấy Quý Thanh Ảnh sẽ ngăn cản bà tiến bộ, cũng là hòn đá cản đường bà tiến về phía trước.

Cũng có thể nói, bà vốn dĩ không hề tin vào bản thân. Bà không tin mình có thể vừa theo đuổi sự nghiệp vừa chăm sóc con gái, cho con gái những gì con gái muốn.

Vậy nên bà đã đưa ra quyết định đó.

Nhưng Diệp Thanh thì khác.

Từ khi còn trẻ đến bây giờ, Diệp Thanh luôn là một người tràn đầy tự tin. Cho dù là ở phương diện nào, bà cũng hoàn toàn tự tin vào bản thân mình.

Đây là sự tự tin được rèn luyện qua nhiều năm, không phải ai cũng có được.

Khi Quý Thanh Ảnh nghĩ tới chuyện này, cô đột nhiên cảm thấy Chu Chỉ Lan cũng rất đáng thương.

Sự tự tin của bà chỉ có thể do bà tự đạt lấy.

Còn sự tự tin của Diệp Thanh là do bà tự đạt được và sự ủng hộ và hậu thuẫn từ người nhà.

Nhưng những lý do này cũng không thể nào khiến Quý Thanh Ảnh cảm thông cho bà.

Làm sai tức là sai, trên thế giới này không có thuốc hối hận, hai người cũng không thể quay lại quá khứ, thay đổi mọi chuyện.

...

Diệp Thanh nghe mấy lời chua xót này của cô, không biết nên an ủi thế nào.

Bà trầm mặc hồi lâu, chỉ cho Quý Thanh Ảnh một cái ôm.

"Sau này nếu cảm thấy buồn thì cứ tới nhà, dì ở bên cạnh cháu."

Hốc mắt Quý Thanh Ảnh đỏ lên, cười khẽ một tiếng: "Vâng ạ, lúc cháu vui cũng có thể tới được không dì?"

Diệp Thanh bật cười nhìn cô: "Bất cứ lúc nào cũng chào đón cháu."

Quý Thanh Ảnh cũng không ở lại công ty của Diệp Thanh lâu, sau khi dạo quanh một vòng, cô cũng không dám tiếp tục trì hoãn thời gian làm việc của Diệp Thanh.

Cô từ chối để tài xế của Diệp Thanh đưa đi, một mình rời khỏi công ty.

.

Buổi chiều, gió trời thổi tới khiến người ta thoải mái.

Quý Thanh Ảnh đi dạo bên ngoài một vòng, nhìn hàng cây đại thụ hai bên đường, trong lòng bỗng sinh ra một loại cảm xúc.

Cô lang thang không có mục đích, nhưng lại cảm thấy rất thoải mái.

Trên đường đi, Quý Thanh Ảnh ghé vào một tiệm cà phê gọi một ly cà phê.

Trong tiệm đều là người xa lạ, người tới người lui, ai cũng đang bận rộn với công việc của mình, cũng có người đang nói chuyện phiếm với bạn bè, cũng có người đang ôm laptop làm việc.

Quý Thanh Ảnh nhấp một ngụm cà phê, bỗng nhiên cảm thấy mình giống như một người ăn không ngồi rồi.

Nghĩ vậy, cô lặng lẽ cong môi.

Cô thanh toán tiền, định về nhà.

Quý Thanh Ảnh vừa định đẩy cửa kính của quán cà phê ra thì cửa bị người ta kéo ra từ bên ngoài.

Cô nghiêng người theo bản năng để người bên ngoài tiến vào rồi mới đi ra ngoài.

Bỗng nhiên, phía đối diện truyền đến một giọng nam xa lạ.

"Quý Thanh Ảnh."

Quý Thanh Ảnh sửng sốt, theo bản năng ngẩng đầu.

Sắc mặt Hạ Viễn có vẻ mệt mỏi, nhưng đôi mắt lại trông rất sáng sủa. Anh ta cúi đầu nhìn Quý Thanh Ảnh, dường như ngạc nhiên, và cả những thứ khác.

Cảm xúc trong con ngươi anh ta mịt mờ không rõ.

Quý Thanh Ảnh khựng lại, gật đầu.

Cô xoay người định rời đi, Hạ Viễn không ngăn cản, chỉ nói một câu: "Quý Thanh Ảnh, thật xin lỗi."

Bước chân của Quý Thanh Ảnh hơi khựng lại, quay đầu nhìn anh ta một cái.

Sau đó, cô không quay lại mà trực tiếp rời đi.

Cô chấp nhận lời xin lỗi của anh ta, nhưng cô không muốn tiếp tục có liên quan gì tới bọn họ, cũng sẽ không tha thứ cho bọn họ.

.

Nghỉ ngơi mấy ngày, nhoáng một cái là đến thứ bảy.

Quý Thanh Ảnh và Phó Ngôn Trí xuất hiện ở đài truyền hình, cô đến đây vì cuộc phỏng vấn.

"Em có hơi căng thẳng."

Phó Ngôn Trí mỉm cười nhìn cô: "Căng thẳng cái gì?"

Quý Thanh Ảnh lắc đầu: "Em cũng không biết phải nói như thế nào, chỉ là bây giờ em đang suy nghĩ lỡ như em nói sai gì đó trong lúc phỏng vấn thì phải làm sao bây giờ."

"Không cần phải sợ."

Phó Ngôn Trí đột nhiên nói chuyện không nghiêm túc: "Nói sai thì cũng nói rồi, nếu thật sự có chuyện xảy ra thì cứ nhờ mấy người Trình Trạm dập hotsearch là được."

Quý Thanh Ảnh: "..."

Cô dở khóc dở cười, nhéo nhéo cánh tay anh: "Anh quá đáng quá đi."

Phó Ngôn Trí nhìn vẻ mặt thả lỏng của cô: "Thả lỏng rồi?"

Cô hỏi: "Anh sẽ ở dưới nhìn em sao?"

"Ừ." Phó Ngôn Trí nhẹ giọng trả lời: "Anh sẽ ở dưới nhìn em."

Đến hậu trường trang điểm, Quý Thanh Ảnh mặc sườn xám do chính mình thiết kế.

Cô mới làm một bộ sườn xám màu tím nhật với chất liệu chính là lụa mỏng, nhìn qua trông cô giống như một tiên nữ.

Có rất nhiều người không hợp mặc đồ màu tím nhạt, nhưng cô mặc vào người lại rất phù hợp.

Da cô rất trắng, cô cũng rất có khí chất.

Sườn xám màu tím nhạt mặc trên người cô làm tôn lên làn da trắng như tuyết của Quý Thanh Ảnh, trông vừa xinh đẹp vừa bắt mắt.

Kiểu phỏng vấn thế này không có người xem trực tiếp tại hiện trường, chỉ có MC và các nhân viên ở bộ phận khác.

So sánh mà nói thì áp lực cũng không lớn lắm.

Quý Thanh Ảnh và MC ngồi ở hai đầu ghế sô pha, cô vừa xuất viện, không ít nhân viên công tác đã mở miệng bàn luận.

"Giá trị nhan sắc của nhà thiết kế cũng cao quá nhỉ."

"Tôi cảm thấy cô ấy ở ngoài còn đẹp hơn trên mạng."

"Khí chất đỉnh đấy."

"Vừa rồi lúc tôi tới phòng trang điểm lấy đồ, chị ấy còn cười với tôi một cái, dịu dàng kinh khủng luôn ấy."

...

Phó Ngôn Trí ngồi bên các nhân viên công tác, là vị trí có tầm nhìn tốt nhất. Anh nghe lời khen ngợi của các nhân viên công tác, nâng mắt nhìn người cách đó không xa, con ngươi hiện lên ý cười.

Anh vẫn luôn biết, chỉ cần tiếp xúc với Quý Thanh Ảnh, hiểu về con người cô thì sẽ không có ai không thích cô.

Kho báu của anh cũng sẽ ngày càng được nhiều người biết tới, sẽ mãi mãi tỏa sáng lấp lánh.

Mặc dù anh phải nói mình có hơi cảm thấy mất mát, nhưng anh thật sự tự hào và vinh dự. Người tỏa sáng lấp lánh kia, là của anh.

Buổi phỏng vấn chính thức bắt đầu, khi bắt đầu Quý Thanh Ảnh có hơi căng thẳng, có thể nhìn ra cơ thể cô căng cứng, nhưng trong lúc trò chuyện, cơ thể cô cũng dần dần thả lỏng.

Lúc đầu, hầu hết câu hỏi đều liên quan đến vấn đề chuyên môn.

MC khá tò mò về cô, cảm thấy sẽ có rất ít người trẻ tuổi như cô thích sườn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net