Ngoại truyện 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quý Thanh Ảnh ngẩn ra.

Cô cúi đầu nhìn động tác của Phó Bảo Bảo, với cậu bé thì việc thơm cô vẫn còn hơi khó khăn nên cậu bé chỉ kịp túm lấy quần áo cô rồi thơm cô một cái, sau đó lại buông ra.

Cánh tay của cậu bé không có nhiều lực, được chút lại dựa vào cánh tay cô.

Quý Thanh Ảnh thấy những động tác liên tiếp này của cậu bé thì quay đầu lại nhìn Phó Ngôn Trí.

Hai vợ chồng bốn mắt nhìn nhau.

Quý Thanh Ảnh chớp chớp mắt, sờ sờ chỗ cậu bé vừa thơm, lẩm bẩm: "Em vừa xuất hiện ảo giác à?"

Phó Ngôn Trí bật cười, nói với cô: "Không phải."

Anh nhẹ giọng nói: "Con thật sự vừa hôn em."

Hai mắt Quý Thanh Ảnh sáng ngời, vừa kích động vừa kinh ngạc nắm chặt tay anh: "Thật sao?"

Phó Ngôn Trí cũng nắm lại tay cô, cho cô một đáp án chắc chắn: "Thật."

Anh cũng hơi kích động, nhẹ giọng nói: "Bảo Bảo vừa thơm em."

Trong nháy mắt, nước mắt của Quý Thanh Ảnh không khống chế được mà chảy ra.

Cô khóc vì vui quá.

Cô quá kích động! Đây là lần đầu tiên con trai thơm cô, con cô cũng biết cách làm cô vui.

Phó Ngôn Trí thấy cô khóc như một đứa trẻ thì cười nhẹ, duỗi tay lau nước mắt đang đọng hai bên má cô, nhẹ giọng dỗ dành: "Đừng khóc, em nên vui mới phải."

Quý Thanh Ảnh dạ vâng gật đầu: "Em biết, nhưng em không khống chế nổi bản thân, đây là lần đầu tiên con thơm em mà."

Phó Ngôn Trí bật cười, nói đùa: "Đúng vậy, Bảo Bảo nhà chúng ta biết mẹ bé không vui nên muốn dỗ mẹ đấy."

Quý Thanh Ảnh nắm chặt lấy áo anh, hít sâu một hơi rồi nói: "Em càng yêu con hơn mất rồi, làm sao bây giờ?"

"..."

Phó Ngôn Trí trầm mặc một lát: "Đừng vượt qua anh là được."

Quý Thanh Ảnh bị anh chọc cười, vừa cười vừa khóc: "Không đâu, anh vẫn quan trọng nhất."

Hai người lặng lẽ đối diện nhau.

Phó Ngôn Trí nhéo nhéo mặt cô: "Đặt con xuống cho con ngủ đi, con cũng mệt rồi."

"Được."

Một khoảng thời gian rất dài sau đó, thời gian Quý Thanh Ảnh ở cạnh Phó Bảo Bảo ngày càng nhiều.

Thi thoảng hai vợ chồng cũng sẽ đưa cậu bé ra ngoài chơi, mặc dù cậu bé vẫn chưa hiểu gì về thế giới bên ngoài, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tình yêu hai người dành cho con.

Khi Phó Bảo Bảo được tám tháng tuổi, cậu bé bắt đầu tập đi.

Cậu bé nghiêng ngả, bước đi không vững vàng nhưng tính cách bé rất kiên cường.

Có đôi khi Quý Thanh Ảnh muốn bế cậu bé nhưng cậu bé luôn kiên quyết đòi tự đi.

Cân nhắc đến vấn đề cậu bé thường xuyên bị té ngã khi tập đi, trong phòng ngủ của hai người và trong phòng trẻ em đều được trải thảm thật dày, như vậy giúp cậu bé có thể tự do hoạt động, cho dù bị té ngã cũng không sợ bị thương.

Hôm nay Phó Ngôn Trí đi làm như bình thường, Quý Thanh Ảnh cũng tới phòng làm việc của mình nửa ngày, Phó Bảo Bảo ở nhà được Diệp Thanh và dì giúp việc trông nom.

Khi Quý Thanh Ảnh về nhà, cô tình cờ thấy được Phó Bảo Bảo đang cố gắng trèo lên ghế sô pha.

Cô nhướng mày, cũng không lên tiếng quấy rầy mà chỉ đứng đó quan sát động tác của cậu bé.

Cậu bé không thể trèo lên, thế là cố gắng vận lộn.

Bỗng nhiên, cậu bé nắm không chắc nên bị ngã xuống đất.

Sau khi bị ngã, cũng không biết là có phải không đau hay không mà cậu bé cũng không khóc.

Quý Thanh Ảnh nhìn vậy thì cảm thấy buồn cười.

Diệp Thanh đã thấy cô về từ lúc nãy, vậy nên bà cũng không đi ra khỏi phòng bếp, nhưng bà không đoán được Quý Thanh Ảnh lại chỉ đứng nhìn thôi chứ không làm gì.

Bà đi ra khỏi phòng bếp, dở khóc dở cười: "Thương cục cưng nhỏ của bà nội quá, thế mà mẹ cháu không tới bế cháu lên."

Quý Thanh Ảnh mỉm cười: "Mẹ ạ."

Cô nói: "Chủ yếu là vì con nghĩ Bảo Bảo kiên cường lắm, hình như không cần con giúp."

Diệp Thanh dở khóc dở cười: "Sao lại vậy, Bảo Bảo của chúng ta cần mẹ chứ."

Bà đặt Phó Bảo Bảo lên ghế sô pha: "Con xong việc rồi hả?"

"Dạ vâng."

Quý Thanh Ảnh đi qua ngồi xuống, cười hỏi Diệp Thanh: "Sáng nay bé ở nhà ngoan không mẹ?"

"Ngoan lắm."

Diệp Thanh nói: "Cũng chẳng khóc chẳng nghịch gì cả, tính cách khá giống Phó Ngôn Trí khi còn nhỏ đấy."

Quý Thanh Ảnh gật đầu, nhéo nhéo khuôn mặt cu cậu đùa giỡn: "Vậy thì sau này chắc bé cũng sẽ là một người kiệm lời rồi."

Nghe vậy, Diệp Thanh nhướng mày: "Có thể khi có bạn gái sẽ nói nhiều hơn."

Quý Thanh Ảnh: "..."

Cô nghẹn lời, khó xử nhìn Diệp Thanh: "Mẹ."

"Sao thế?"

"Bây giờ mẹ đừng nhắc đến chuyện đau lòng này được không?" Quý Thanh Ảnh che ngực nói: "Tạm thời con chưa muốn con trai con có bạn gái đâu."

Diệp Thanh bật cười: "Đợi tới khi nó đến độ tuổi của Phó Ngôn Trí bây giờ thì con sẽ nghĩ thằng nhóc thối mau tìm con dâu về đây cho mẹ đấy."

"..."

Câu này quá đúng đắn, Quý Thanh Ảnh thở dài.

"Haiz."

Cô nhìn dáng vẻ đáng yêu của Phó Bảo Bảo, có hơi tiếc nuối: "Mẹ, khi mẹ biết Phó Ngôn Trí có bạn gái thì mẹ có cảm giác gì?"

Nghe vậy, Diệp Thanh nhướng mày: "Mẹ ấy hả?"

"Vâng."

Diệp Thanh bật cười, bà nói: "Mẹ thấy vui lắm, có vui mừng nhưng cũng có một chút cảm khái."

Đó là cảm giác mà người mẹ nào cũng sẽ có.

Quý Thanh Ảnh gật đầu: "Con hiểu."

Diệp Thanh "Ừ" một tiếng: "Đừng suy nghĩ nhiều quá, bây giờ nó còn chưa đến một tuổi nữa kìa, đợi thêm hai mươi năm nữa rồi chúng ta lại lo lắng chuyện này sau."

Quý Thanh Ảnh chớp chớp mắt, nghiêm túc hỏi: "Lỡ như Bảo Bảo yêu sớm thì sao mẹ?"

Diệp Thanh: "..."

Đây đúng là một vấn đề thú vị đấy.

"Vậy thì mười mấy năm sau chúng ta lo lắng sau."

Quý Thanh Ảnh cảm thấy rất có lý, lập tức ném chuyện này ra sau đầu, tiếp tục chơi đùa với con trai.

"Phó Bảo Bảo à."

Cô chọc chọc khuôn mặt cậu bé, dỗ dành: "Bao giờ thì con biết gọi mẹ đây hả?"

Phó Bảo Bảo chỉ nhìn cô một cái, sau đó lại tiếp tục sự nghiệp của mình.

Đó là trèo lên sô pha.

Quý Thanh Ảnh dở khóc dở cười, thuận thế nằm xuống bên cạnh: "Con cứ từ từ trèo đi, để mẹ quay video gửi cho bố con."

"..."

Phó Bảo Bảo không hiểu cô đang nói gì, nhưng lại ngẩng đầu nhìn về phía điện thoại của cô.

Quý Thanh Ảnh cong mắt cười: "Nào, cười với ống kính đi con trai."

Phó Bảo Bảo cười một cái.

Quý Thanh Ảnh cười khẽ một tiếng: "Hay là con gọi một tiếng bố thử xem?"

Cô nghiêng đầu: "Đương nhiên, nếu con mà gọi bố với ống kính thì mẹ sẽ nói cho bố con biết là con nhận nhầm cái điện thoại thành bố con."

"..."

Diệp Thanh nghe cuộc đối thoại này chỉ thấy buồn cười.

"Chắc Bảo Bảo đang suy nghĩ xem có nên gọi bố hay không đấy."

Quý Thanh Ảnh cười: "Tùy nó thôi."

Diệp Thanh rất thích thú trước sự tương tác của hai người.

"Thương Bảo Bảo nhà ta quá đi thôi."

Quý Thanh Ảnh cười nói: "Phó Bảo Bảo, mau gọi bố nào."

Phó Bảo Bảo nhìn cô rồi lại cúi đầu nghịch đồ chơi của cu cậu.

Người lớn nhàm chán quá đi.

Quý Thanh Ảnh cũng không giận, cô quay một video dài mấy phút, sau đó gửi cho Phó Ngôn Trí, cáo trạng với anh.

Quý Thanh Ảnh: [ Bác sĩ Phó, con trai anh không để ý tới em. ]

Đúng lúc bây giờ là giờ nghỉ trưa của Phó Ngôn Trí, anh click mở xem hết video mới nhắn lại.

Phó Ngôn Trí: [ Ừ, không sao. Trong mắt anh có em là được. ]

Quý Thanh Ảnh: [ ...??? ]

Phó Ngôn Trí: [Thế mà lại không thèm để ý tới mẹ, xem ra nuôi lớn rồi phải bỏ cu cậu đi thôi. ]

Quý Thanh Ảnh bị câu nói của anh chọc cười, cong môi nhắn lại: [ Vậy thì không được, dù sao đây cũng là con trai em cực khổ sinh ra, em vẫn muốn. ]

Phó Ngôn Trí: [ Vậy thì được rồi, chúng ta cố gắng cho cu cậu bát cơm vậy. ]

Hai vợ chồng trò chuyện với nhau, đề tài chuyển từ Phó Bảo Bảo sang chủ đề khác.

Hằng ngày, Quý Thanh Ảnh và Phó Ngôn Trí sẽ nói về Bảo Bảo, chủ yếu là về Bảo Bảo, nhưng cũng không phải tất cả.

Với bọn họ, vị trí của đối phương càng quan trọng hơn.

Khi mang thai, Quý Thanh Ảnh và Phó Ngôn Trí đã đọc không ít sách báo và tin tức.

Có rất nhiều người nói rằng sau khi có con, vợ chồng bọn họ ai sống cuộc sống của người nấy, tất cả lực chú ý của bọn họ đều đặt trên con cái, thậm chí có người vì con mà xem nhẹ bạn đời.

Quý Thanh Ảnh vẫn luôn ghi nhớ điều này, vậy nên cô tuyệt đối không vì con mà xem nhẹ người mình yêu.

Đối với cô, thật ra người mãi ở bên cạnh mình chính là người mình yêu, cũng là người yêu mình.

Mặc dù con cái quan trọng thật, nhưng vẫn chưa phải là người đứng đầu.

Cả Quý Thanh Ảnh và Phó Ngôn Trí đều hiểu rất rõ điều này.

Họ muốn yêu thương con cái, nhưng trong lúc yêu thương con cái, họ cũng muốn yêu cả nửa kia của mình.

Trò chuyện một lúc, dì giúp việc gọi Quý Thanh Ảnh vào ăn cơm.

Cô giao Phó Bảo Bảo cho dì giúp việc, sau đó dùng cơm trưa với Diệp Thanh.

"Cuối tuần này Ngôn Trí được nghỉ không con?"

Quý Thanh Ảnh gật đầu: "Có ạ."

Diệp Thanh hiểu rõ: "Vậy hai đứa có muốn về thăm bà ngoại không?"

Quý Thanh Ảnh ngẩn ra, nhìn về phía Diệp Thanh.

Diệp Thanh mỉm cười: "Đã lâu rồi bọn con chưa về thăm bà ngoại, lần này đưa cả Bảo Bảo về thăm bà đi, chắc bà cụ cũng nhớ đứa nhỏ lắm."

Quý Thanh Ảnh vội vàng gật đầu: "Vậy bố mẹ có đi cùng bọn con không?"

Cô chủ động nói: "Nếu như không có việc gì quan trọng thì hay là bố mẹ cũng đi cùng với bọn con đi? Cũng lâu rồi bố mẹ chưa tới trấn nhỏ mà."

Diệp Thanh không từ chối: "Mẹ cũng có ý định này."

Bà nói: "Có thời gian thì thường xuyên về thăm bà ngoại một chút."

Quý Thanh Ảnh hiểu rõ, cười khẽ, nói: "Vâng mẹ."

.

Cân nhắc đến chuyện có Bảo Bảo đi cùng, một nhà ba thế hệ trực tiếp lái xe về trấn nhỏ.

Phó Bảo Bảo rất ngoan, dù ngồi xe đường dài cũng không khóc không nghịch, vô cùng nghe lời.

Phó Ngôn Trí và Phó Chính ngồi ở hàng ghế trước thay phiên nhau lái xe, Quý Thanh Ảnh và Diệp Thanh ngồi sau chăm sóc cậu bé, cũng xem như nhẹ nhàng.

"Cu cậu không khóc không nghịch, đã thế còn rất ngoan nữa."

Quý Thanh Ảnh gật đầu: "Bảo Bảo vẫn luôn ngoan như vậy mà."

Diệp Thanh xoa xoa đầu Phó Bảo Bảo: "Biết thương mẹ rồi, cháu trai bà giỏi lắm."

Phó Bảo Bảo chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn bà, cũng không lên tiếng, mà chỉ nhếch miệng cười.

Quý Thanh Ảnh thấy vậy thì bỗng nhiên cảm thấy con trai cũng có thể là áo bông nhỏ của bố mẹ.

Phó Bảo Bảo cũng rất thích trấn nhỏ, mặc dù Quý Thanh Ảnh và Phó Ngôn Trí chưa dẫn cậu bé về đây được mấy lần, nhưng lần nào về cậu bé cũng rất vui vẻ.

Cậu bé có vài cử chỉ nhỏ để biểu hiện cho việc cậu bé đang thích thú.

Cảm xúc của trẻ con đều rất rõ ràng, chỉ cần hơi dao động là người lớn có thể nhận ra được.

Quý Thanh Ảnh nhìn hình ảnh một già một trẻ đang ngồi cạnh nhau xem TV thì cảm thấy hơi buồn cười, nhưng nói chung cô vẫn thấy cảm động hơn.

Phó Ngôn Trí tiến đến sau lưng cô, nhìn theo ánh mắt cô rồi lặng lẽ cong môi: "Em đang nghĩ gì vậy?"

Quý Thanh Ảnh lắc đầu: "Không nghĩ gì cả."

Cô nói: "Em chỉ muốn nhìn hai người nhiều hơn thôi."

Phó Ngôn Trí đưa tay vỗ vỗ bả vai cô: "Vậy chúng ta đi qua chỗ họ."

"Vâng."

Cả nhà ở lại trấn nhỏ qua đêm, ngày hôm sau mới quay về nhà.

Lúc gần đi, Phó Bảo Bảo còn lưu luyến không rời, đôi mắt cậu bé đỏ lên, thật ra cậu bé vẫn chưa nhận thức được nhiều điều, mà chỉ dựa vào cảm giác.

Trên đường về nhà, Quý Thanh Ảnh phải dỗ cậu bé một hồi lâu. Cậu bé cứ khóc mãi khóc mãi cho đến lúc ngủ thiếp đi.

Cô bật cười, nhẹ nhàng lau nước mắt nơi khóe mắt của cậu bé, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Không biết sau này con còn nhớ được những chuyện này hay không."

Diệp Thanh ngồi bên mỉm cười: "Chắc là vẫn sẽ có ký ức đấy."

Quý Thanh Ảnh gật đầu: "Hi vọng là vậy ạ."

Sau khi về nhà, Quý Thanh Ảnh và Phó Ngôn Trí khôi phục cuộc sống bình thường.

Phó Bảo Bảo bắt đầu trở nên hơi nghịch ngợm chứ không còn ngoan ngoãn như trước đó nữa.

Quý Thanh Ảnh cũng không biết tính cách này của cậu bé giống ai, nhưng tóm lại, không giống cô và Phó Ngôn Trí.

Tên khai sinh của Phó Bảo Bảo là Phó Vân Hành, đây là cái tên được người lớn hai bên bàn bạc với nhau rồi chọn ra, còn về phần tên thân mật thì Quý Thanh Ảnh vẫn luôn gọi cậu bé là Bảo Bảo.

Hôm nay, Quý Thanh Ảnh và Phó Ngôn Trí tranh thủ lúc Phó Bảo Bảo đã ngủ say mà âu yếm.

Phó Ngôn Trí kéo Quý Thanh Ảnh đã mệt vào trong ngực, anh đặt nụ hôn lên trán cô, suy nghĩ một chút rồi nhắc nhở: "Có phải chúng ta nên đặt cho Bảo Bảo một cái tên thân mật không?"

Gò má Quý Thanh Ảnh đỏ bừng, bây giờ cô có hơi mệt mỏi.

"Dạ?" Cô trả lời: "Gọi là Bảo Bảo không được sao?"

Phó Ngôn Trí bật cười, cúi đầu hôn cô: "Được thì cũng được, nhưng mà sau này con lớn lên, nếu có người hỏi tên thân mật của con là gì thì con biết trả lời thế nào đây?"

Quý Thanh Ảnh: "..."

Cô nghĩ ngợi: "Em không nghĩ ra."

Cô chọc chọc bả vai của Phó Ngôn Trí, cười hỏi: "Sao anh không nghĩ đi."

Phó Ngôn Trí hôn hôn ngón tay cô, thấp giọng nói: "Muốn giao cho em nghĩ."

Quý Thanh Ảnh trở mình, mở mắt ra nghiêm túc suy nghĩ: "Thôi, trước mắt cứ gọi con là Bảo Bảo cái đã, bao giờ con lớn thì cứ gọi thẳng tên là được."

Phó Ngôn Trí: "..."

Anh buồn cười, gật đầu: "Cũng được."

Hai người ôm nhau nhỏ giọng thủ thỉ.

Quý Thanh Ảnh ôm anh cọ cọ, ngửi mùi hương trên người anh rồi cảm khái: "Thời gian trôi nhanh thật đấy."

Phó Ngôn Trí nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cô: "Sao đột nhiên lại cảm khái vậy?"

"Em cũng không biết." Quý Thanh Ảnh cũng không hiểu sao: "Chỉ là đột nhiên em muốn cảm khái vậy thôi."

Phó Ngôn Trí cong môi: "Hôm nay công việc của em gặp vấn đề gì khó giải quyết à?"

"Không có."

Quý Thanh Ảnh khựng lại rồi thấp giọng nói: "Bà ấy gọi điện thoại cho em, nói rằng mấy ngày nữa sẽ về nước, bà ấy nói muốn đến thăm Bảo Bảo."

Phó Ngôn Trí ngẩn ra, biết ngay vì sao cô lại như bây giờ. Anh trả lời: "Em đồng ý rồi à?"

"Cũng có phải bà ấy về thăm em đâu, bà ấy về thăm Bảo Bảo mà, em không đồng ý làm gì."

Phó Ngôn Trí bật cười, thân mật cọ cọ chóp mũi cô: "Đúng lúc, vậy khi bà ấy tới thăm Bảo Bảo thì anh dẫn em ra ngoài hẹn hò."

Anh cười nói: "Đã lâu chúng ta không đi hẹn hò rồi."

Quý Thanh Ảnh liếc anh một cái, buồn cười: "Vậy đây là anh muốn ném củ khoai lang nóng bỏng tay là Bảo Bảo sang một bên đúng không?"

Phó Ngôn Trí trầm ngâm vài giây rồi nghiêm túc nói: "Đúng là Bảo Bảo ảnh hưởng khá lớn đến tình cảm vợ chồng."

"..."

Gò má Quý Thanh Ảnh đỏ bừng lên, dụi đầu vào hõm cổ anh lẩm bẩm: "Có mà ảnh hưởng đến việc anh làm chuyện xấu thì có."

Phó Bảo Bảo cắt ngang chuyện tốt của hai người cũng không phải mới chỉ một hai lần, lần nào Phó Ngôn Trí cũng tức mà không có chỗ xả, còn Quý Thanh Ảnh vừa bất đắc dĩ vừa cảm thấy buồn cười.

Mỗi lần cô nghe anh nói cu cậu giống cục nợ thì lại cảm thấy thú vị.

Khi Phó Bảo Bảo còn nhỏ rất thích khóc, khi không thấy Quý Thanh Ảnh hay Phó Ngôn Trí là cậu bé sẽ khóc ngay, dì giúp việc cũng không dỗ nổi, chỉ có thể bế bé tới đây tìm hai người.

Cũng bởi vậy mà có một khoảng thời gian rất dài hai người không sinh hoạt vợ chồng.

Phó Ngôn Trí vẫn luôn nhớ kỹ việc này, nhưng gần đây thì đỡ hơn, Phó Bảo Bảo dần lớn lên, cũng không còn dễ khóc như trước nữa. Thi thoảng dỗ cậu bé một lát là cậu bé đã nín khóc.

Khi Phó Bảo Bảo được một tuổi, cuối cùng cậu bé cũng biết gọi bố mẹ.

Từ đầu tiên cậu bé biết nói chính là "bố", vì vậy mà Quý Thanh Ảnh ghen mất mấy ngày trời, cho tới tận sau này ngày nào Phó Bảo Bảo cũng nằm trong ngực cô ăn vạ gọi mẹ ơi mẹ à thì cơn ghen của cô mới tiêu tan.

Hai vợ chồng chơi với con lâu quá nên tâm lý dần dần cũng giống trẻ con.

Tuổi tâm lý của hai người như thể quay về thời con nít, thi thoảng sẽ ghen tuông, tính toán chi li với vài chuyện nhỏ nhặt.

Nhưng cũng không phải họ thật sự so đo, mà chỉ là kiểu ghen tuông đấu võ mồm của trẻ con.

Hôm nay, Quý Thanh Ảnh và Phó Ngôn Trí đưa Phó Bảo Bảo đi tìm chị gái chơi.

Con gái của Nhan Thu Chỉ, Trần Tinh Lạc rất quý Phó Bảo Bảo, vừa nhìn thấy cậu bé đã gọi: "Em ơi em à."

Trần Lục Nam "Chậc" một tiếng, nhìn về phía Phó Ngôn Trí: "Sau này cậu ít đưa con trai cậu tới nhà tớ thôi."

Phó Ngôn Trí nhướng mày: "Vì sao?"

Trần Lục Nam hừ lạnh một tiếng: "Tự cậu biết lấy."

Nhan Thu Chỉ ngồi bên nghe cuộc đối thoại của hai người thì trợn trắng mắt: "Trần Lục Nam, anh vừa phải thôi, con gái anh không thể thích em trai được chắc?"

Cô ấy quay đầu than vãn với Quý Thanh Ảnh: "Cũng chẳng biết tại sao mà người này cứ chiều con gái quá mức thôi, chẳng chịu cho con bé giao du với con trai đâu."

Cô ấy cảm khái: "Trần Lục Nam, anh có biết không, anh cứ như vậy thì sau này Tinh Lạc không tìm bạn trai mà lại tìm bạn gái đấy. Để xem đến lúc đó anh có vui nổi không."

"..."

Cả ba người đều ngây ra.

Quý Thanh Ảnh không nhịn được bật cười thành tiếng: "Cậu đang nói cái gì vậy?"

Nhan Thu Chỉ bình tĩnh nói: "Đây không phải là chuyện rất bình thường à? Cậu xem đi, Trần Lục Nam không cho Tinh Lạc tiếp xúc với con trai, sau này chắc chắn con bé sẽ tiếp xúc nhiều với con gái."

Quý Thanh Ảnh cười ra nước mắt: "Vậy nếu như con bé thật sự tìm bạn gái thì sao?"

Nghe cô nói vậy, Nhan Thu Chỉ cũng nghiêm túc nghĩ ngợi: "Còn làm sao được nữa, con bé thích thì thích thôi, tớ không có ý kiến gì cả."

Trần Lục Nam gật đầu: "Con gái của anh thích làm gì cũng được."

Bọn họ có khả năng che chở cho cô bé.

Tư tưởng của hai vợ chồng đều rất cởi mở, cũng có thể là vì đã thấy nhiều trường hợp tương tự nên hai người cũng không hiếm lạ mấy chuyện này, vậy nên vô cùng bình tĩnh.

Quý Thanh Ảnh mỉm cười: "Đúng vậy."

Cô nói: "Tớ cũng nghĩ vậy. Từ sau khi có con thì tớ cảm thấy chỉ cần con vui vẻ là được, những cái khác không quan trọng."

Chỉ cần con cái khỏe mạnh, vui vẻ, bình an cả đời là quan trọng nhất. Những cái khác có hay không không quan trọng, vậy nên bây giờ bọn họ cũng không cần suy nghĩ nhiều.

Quý Thanh Ảnh nhìn hai đứa nhỏ đang chơi đùa cách đó không xa, nói: "Tiểu Tinh Tinh cũng biết cách chăm sóc Bảo Bảo lắm."

Nhan Thu Chỉ cong môi nói: "Nó thích con trai cậu đấy."

Quý Thanh Ảnh nhướng mày.

"Sao lại nói vậy?"

Trần Lục Nam giải thích: "Nếu con bé mà không thích ai thì sẽ không thèm để ý tới luôn, cũng không biết là giống ai nữa."

Nhan Thu Chỉ cười nói: "Mấy hôm trước bọn tớ đưa con bé tới công viên chơi, lúc đó có hai bé trai tuổi cũng tương đương chơi cùng với con bé."

"Sau đó thì sao?"

Nhan Thu Chỉ dở khóc dở cười nói: "Sau đó con bé không muốn chơi cùng với người ta. Bé trai kia rất cứng đầu, con bé đi đâu thì theo đấy, con bé chơi cái gì cũng phải chơi cùng, nhưng Tiểu Tinh Tinh chỉ phớt lờ người ta."

Phó Ngôn Trí tò mò: "Vì sao lại phớt lờ người ta."

Nhan Thu Chỉ hắng giọng: "Bọn tớ có hỏi con bé rồi."

"Tiểu Tinh Tinh nói sao?"

"Con bé nói bạn nhỏ kia xấu quá, con bé không thích."

Quý Thanh Ảnh: "..."

Phó Ngôn Trí: "..."

Hai người em nhìn anh anh nhìn em, Quý Thanh Ảnh cười nói: "Vậy tớ có nên cảm thấy may mắn vì Phó Bảo Bảo trông xinh trai không?"

Nhan Thu Chỉ cười nói: "Cũng không phải con bé hoàn toàn thích người có mặt đẹp, mà giống như con bé có cảm nhận của riêng mình hơn ấy. Con bé không thích để ý tới những người nó không thích."

Cô ấy có hơi đau đầu: "Chẳng chút lễ phép nào cả."

Trần Lục Nam liếc nhìn cô ấy: "Thì có sao đâu, con bé có lễ phép với người lớn là được, Tiểu Tinh Tinh hiểu hết đấy, em không cần nhọc lòng đâu."

Nhan Thu Chỉ: "Không phải là em sợ đến lúc con bé đi mẫu giáo thì sẽ bị người ta nói này nói nọ à?"

Tiểu Tinh Tinh lớn hơn Phó Bảo Bảo một tuổi, năm sau đã phải đi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net