49 Ngày - Hồi Kết Lương Duyên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác phẩm : 49 ngày - Hồi kết lương duyên
Tác giả : Lam Vũ

●●●

Này , anh có tin hồn ma có thật không ?

- Ai đấy ?

Anh không cần biết tôi là ai , chỉ cần trả lời tôi , anh có tin hồn ma có thật không ?

- Không .

Nhưng tôi là một hồn ma . Anh sợ không ?

- Đây chắc chắn là mơ .

Nhưng tôi thật sự đang nói chuyện với anh .

- Vì sao muốn nói chuyện với tôi ?

Vì tôi quá cô đơn , tôi muốn tìm người tâm sự , tôi sắp phải đi đầu thai rồi .

- Chuyện gì ? Không phải như mấy câu truyện xưa , cậu kể xong sẽ bắt hồn tôi đi chứ !?

Sẽ không , anh yên tâm .

- Tạm tin cậu , có chuyện gì cứ kể đi .

Ùm ... vậy bắt đầu từ khi tôi mới được sinh ra đi . Khi tôi còn nhỏ mẹ vẫn luôn dặn dò tôi một điều là tôi không có cha . Cha không cần hai người chúng tôi , vì thế chúng tôi nhất định cũng không cần cha . Nhà chúng tôi không giàu nhưng đủ ăn đủ mặc , tất cả đều do một tay mẹ gây dựng lên . Tuổi thơ của tôi nhờ mẹ nên không có đau đớn như mấy đứa trẻ không cha khác , tôi chỉ là thấy hơi thiếu hụt , nhưng mẹ đã cố bù đắp vào đó rồi .

Nhưng tất cả hạnh phúc đều bắt đầu chao đao vào năm tôi 9 tuổi . Mẹ quen một tên đàn ông , nhìn bên ngoài đạo mạo tri thức , bên trong thối rữa mục nát , đê tiện vô cùng ! Sau một thời gian quen biết , mẹ cư nhiên tái hôn cùng hắn , do hắn cũng có một đứa con riêng , nên họ quyết định sẽ không sinh con chung nữa .
Hắn là tên khốn , thằng đó khốn nạn hơn bất cứ kẻ nào tôi biết . Khi hắn vừa vào nhà tôi , hắn mang cái dáng đạo mạo phát tởm , hắn nói muốn chia sẻ gánh nặng gia đình cùng mẹ , rồi hắn gạ giữ tiền , đứng tên nhà , làm trụ cột gia đình .
Sau đó hắn nướng tất cả vào sòng bài . Cmn , hắn thiếu bọn cho vay nặng lãi một đống tiền , hắn mang nhà đi gán nợ .
May là mẹ tôi không ngu , không đưa tất cả cho hắn . Cuối cùng mẹ đưa tôi chuyển đến nơi khác sống , ly thân với hắn , chúng tôi mới qua được một tháng yên lành thì có kẻ đến đòi nợ tận nhà . Thì ra thằng chó đó lại thiếu nợ người ta !

- Đúng là khốn nạn thiệt , sau đó thì sao  ... ?

Bọn đầu gấu kia đến , bị mẹ tôi tẩn cho một trận , cuối cùng không dám mò tới nữa . Hahaha

- Mẹ cậu thật tài giỏi !

Chứ sao ! Dù sao mẹ cũng là con nhà võ đó . Thằng cha đó qua mấy tháng lại đến tìm bọn tôi . Khóc lóc van xin , hắn cùng con gái hắn quì trước nhà chúng tôi hết mấy hôm liền , hàng xóm đi qua đi lại nhìn vào nên mẹ tôi ngại , cuối cùng cho bọn điên kia vào nhà . Hắn xin lỗi đủ kiểu , thề thốt này nọ , mãi mẹ tôi mới chấp nhận thu nhận tên đó vào nhà . Từ đó giấy tờ mẹ để tôi đứng tên , nhà cùng tiệm tôi cũng đứng tên , tiền mẹ để ngân hàng , hắn chẳng mó được một đồng nào của mẹ nữa .
Mà hình như tôi chưa kể anh nghe con gái hắn đúng không ? Nó tên Ngọc Mỹ , lớn hơn tôi 2 tuổi , nó là một đứa hai mặt , nịn hót , gian trá , ngu si . Có lần nó dám thừa cơ tôi không ở nhà tự làm mình bị thương rồi úp úp mở mở để mẹ nhìn thấy vết thương , mẹ hỏi thì nó lại ấp a ấp úm rồi nói tôi làm . Cuối cùng hại tôi bị mẹ đập cho một trận ra trò !!!

- Cha nào con nấy !

Có một khoảng thời gian lão điên kia không biết vì nguyên nhân gì không đi làm , nghỉ mãi ở nhà tận hơn một tháng . Mẹ hỏi đến thì bảo không có gì . Anh biết không , khi tra ra , nguyên nhân thì ra thằng đó ăn cắp tiền của công ti để trả nợ nên bị đuổi việc , còn bị kiện tụng lùm xùm . Mẹ tôi ngoài mặt thì mặc kệ , không thèm nói đến , nhưng phía sau âm thầm giúp hắn thuê luật sư giỏi .
Năm tôi 12 tuổi , lão dê già đó ban đêm mò vào phòng tôi , thì ra hắn âm mưu muốn cưỡng hiếp một đứa trẻ . MN ( mẹ nó ) ! Đêm đó tôi để hắn lột đồ , đợi hắn vừa lột quần lộ ra thằng nhỏ , tôi một cước đạp thẳng vào nó , đạp đạp đạp , hắn không chút phòng bị hứng vài cú đạp , cuối cùng ngã lăn ra đất , mà lần đó hình như tôi ăn may . Sau đó tôi cố tình tạo ra vài vết thương trên người rồi gào khóc to lên để mẹ nghe được . Mẹ vừa đến nhìn thấy cảnh đó liền báo cảnh sát , rồi thưa hắn ra tòa . Tôi cuối cùng cũng có thể tiễn hắn vào tù với tội ấu dâm ! Mẹ cũng ly hôn với hắn luôn , nhưng vẫn nuôi con của hắn coi như đó là phần ân tình cuối cùng .

- Cậu thật ranh ma nha !

Đương nhiên , ai bảo hắn dám có ý đồ xấu với tôi , về phần ranh ma , ông đây xưng nhì chẳng ai dám xưng nhất đâu . Còn con gái hắn , nó ban đầu dám tính kế tôi , tôi cũng không tha cho nó . Nhưng đó là chuyện của 5 năm sau .

- Sao phải đợi đến 5 năm ?

Có câu quân tử trả thù 10 năm chưa muộn . Lúc đó nó 19 tuổi , tôi vừa 17 tuổi thôi . Ngọc Mỹ , nó năm đó yêu một người con trai , yêu vô cùng , yêu muốn chết luôn ấy nhưng nó nhát , không dám tỏ tình . Tôi vì thế liền giành lấy người con trai nó yêu .

- Nhưng cậu là nam !

Khờ thế ! Chưa nghe đến tình yêu đồng tính sao . Tôi thân cận người đó , Chủ Nhật đều rủ đi chơi , cùng chơi bóng chày , cùng nói chuyện . Qua mấy tháng tôi nói tôi yêu người đó , anh ta liền đồng ý . Thú thật , lưới tình đó tôi giăng ra , anh ta mắc vào tôi cũng đã tự chui đầu vào rồi .

- Cậu cũng yêu người đó ?

Đúng vậy , lỡ yêu . Sau khi bọn tôi chính thức yêu nhau , tôi nói với mẹ mình là đồng tính , mẹ tôi thoáng lắm không phản đối mối quan hệ này , nhưng mẹ bảo đưa về cho mẹ xem , cho dù yêu nhau mẹ cũng không muốn tôi gặp phải loại người không ra gì . Đưa bạn trai về nhà , đó cũng là dịp tôi trả thù Ngọc Mỹ . Quả nhiên , nét mặt của nó lúc thấy bạn trai tôi rất đặc sắc , thật muốn chụp ảnh lại đưa cho anh xem .

- Cậu rất thông minh nha .

Không cần anh khen tôi cũng biết điều đó .

- Còn rất tự luyến .

Đáng ghét !

- Đừng dỗi nữa , kể tiếp tôi nghe xem sau đó thể nào .

Ùm ... sau đó tôi cùng anh ấy sống cực kỳ hạnh phúc . Haha mỗi ngày trôi qua đều giống như đang bay vậy á , vui vẻ khoái hoạt vô cùng . Nhưng mà ...

- Tôi luôn ghét mấy chữ " nhưng " sau câu chuyện vui .

Ùm, tôi cũng vậy . Nhưng mà anh ấy phải đi Mỹ du học .

- Tôi cũng từng du học ở Mỹ .

Vì tôi thích ăn socola nên anh ấy trước khi đi đã tặng tôi một hộp socola thiệt là lớn , tổng cộng có 1096 viên , mỗi ngày chỉ được ăn một viên , còn phải ăn theo hàng không được ăn lung tung . Anh nói khi tôi ăn đến viên cuối cùng , nhất định khi đó anh ấy sẽ là người mở viên đó đút cho tôi ăn .

Tôi liền mỗi người đều nghe lời anh ăn một viên , ăn đến lúc chỉ còn 1 viên anh ấy vẫn không về , tôi không ăn cất viên đó đi , đợi anh ấy về thực hiện lời hứa .

Sau đó nghe nói ngày hôm đó chuyến bay anh đi bị tai nạn , tôi tuyệt vọng vô cùng . Khi ấy tôi như kẻ điên cả ngày đều thơ thơ thẩn thẩn nhìn viên socola kia , nghĩ rằng anh không thể về nữa , tôi quyết định đi tìm anh . Vì thế tôi cầm theo viên socola như đã nói gặp anh tôi sẽ ăn , tôi đứng trên vách núi mở viên kẹo ra , bỏ vào miệng . Cắn một cái đã đụng vật cứng . Lấy ra thì ra là một chiếc nhẫn bạc cực kỳ tinh tế . Tôi cứ thế đứng trên vách núi khóc , gió lạnh thổi qua nước mắt vừa chảy đã khô . Khóc cả buổi chiều . Rồi lại rơi xuống vực ... chết .

- Đừng buồn .

Đương nhiên tôi không buồn nữa . Bởi vì dạo gần đây tôi biết người yêu của tôi vẫn còn sống .

- Cậu cơ cần tôi tìm người đó giúp không ? Vương thị nhà tôi là một tập đoàn lớn , biết đâu có thể giúp cậu tìm ra .

Không cần , bởi vì tôi tìm thấy rồi .

- Thật tốt quá !

Nhưng người đó bị chấn thương đầu , mất trí nhớ rồi .

- Tôi cũng vừa bị đụng xe , chấn thương đầu nhưng không sao .

Đúng vậy , hiện tại , người yêu của tôi sống cuộc sống rất tốt , không đau buồn cũng không lo nghĩ . Ngày ngày khoái hoạt cả đời bình an.

Này , 49 ngày của tôi sắp hết rồi . Rời đi trước đây , nói với mẹ tôi là đừng đau buồn , con trai bà tốt lắm . Tạm biệt .

- Này , cậu vẫn chưa nói tôi nghe địa chỉ nhà cậu ! Này !

Muộn rồi , người kia đã rời đi rồi , thật ra , kim đồng hồ vừa nhích qua số 12 một chút , 49 ngày kia đã sớm qua rồi , bây giờ đã là ngày thứ 50 . Vì một chữ ái đành tiếc hận tan biến theo gió mây .

Toàn văn hoàn

Chắc đọc mấy câu thoại các bạn cũng đoán được tiểu hồn kia là ai , còn người trò chuyện là ai rồi . Fic này đơn giản chỉ là do Vũ trong đêm bị thần kinh căng thẳng viết ra để giải tỏa thôi . Mong đừng chê cười . Quán nước lều tranh , kẻ thi sĩ viết đôi dòng văn tự ^^ .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net