Dạ Vũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tóm tắt tiểu sử : Dịch Vương Dạ Vũ là người song tính , ba ba cậu bị bọn cho vay nặng lãi đánh chết , năm 21 tuổi cậu gặp được người đàn ông của đời mình – Lập Niệm , bị hắn xem là thế thân cho một người đã chết tên là Vương Kha Lạc , sau rất nhiều đau khổ cuối cùng cậu cũng được hạnh phúc .

Rồi ông ta đến ...

Toàn văn :

" Ngài đây là ... ? " Dạ Vũ ngồi bên cạnh Lập Niệm , khuôn mặt hồ nghi nhìn người đàn ông ngồi đối diện mình , dựa vào khuôn mặt tuấn tú có nét giống mình cậu cũng lờ mờ nhận ra thân phận thật của ông ta .

" Ta là ... người cha thứ hai của con – Vương Tuấn Khải . " Giọng ông ta thật điềm đạm nhưng ẩn ẩn một chút run rẩy .

" Xin lỗi , chắc ngài nhận lầm rồi , ngài Vương , tôi thân là một tên trộm vặt , chỉ có một người ba ba , càng không có mẹ , nói chi là có một người cha như ngài Vương đây . " Vừa nói bàn tay cậu để bên dưới vừa run lên , Lập Niệm ngồi bên cạnh hiểu ý nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu như an ủi .

" Năm đó ...bỏ rơi con cùng em ấy , là lỗi của ta , nhưng xin con , hãy tha thứ cho ta . " Khuôn mặt tuấn tú có phần già dặn của người đàn ông tuổi 40 hằn lên những nét đau khổ khôn nguôi , không ai ngờ được một chủ tịch Vương nổi tiếng lãnh khốc , tài giỏi trên thương trường cũng có vẻ mặt thế này .

" Ba ba của con , em ấy đang ở đâu ? "

" Chết rồi " Lời này nói ra nhẹ nhàng như đang nói chuyện thời tiết ngày hôm nay , nhưng nó lại giống như mũi tên sắc bén từng chút , từng chút xuyên vào tâm trí của vị chủ tịch nọ .

" Tại sao ... ? " Giọng nói lúc này run rẩy càng lợi hại , như chỉ chực khóc ra .

" Bị người ta đánh chết ... năm tôi 12 tuổi " Dạ Vũ tâm tình cũng không tốt hơn bao nhiêu , ký ức từ lâu đã không muốn nhớ đến nay lại hiện rõ ra mồn một , hôm ấy ba ba cậu cả người đầy máu nằm ở trên sàn , xung quanh ba ba là một đống hỗn độn đổ vỡ , khuôn mặt xinh đẹp của ba ba nhuộm đỏ trong máu , cả cơ đều lạnh ngắt , lạnh ngắt , lay mãi cũng không tỉnh ...

" A ----- "

" Dạ Vũ ! " Lập Niệm ngay lập tức ôm lấy Dạ Vũ đang ôm đầu la hét bên cạnh , nước mắt cậu chảy dài trên khuôn mặt tái nhợt , đôi môi trắng bệch liên tục run rẩy . Bỗng cậu ngước mắt lên , đôi mắt đỏ hoe trừng thẳng vào người đàn ông ngồi đối diện .

" Là ông , tất cả là do ông ! " Dạ Vũ như phát cuồng gào lên , rồi khuôn mặt thật nham hiểm nhìn ông ta : " Thế ... ông có muốn biết năm đó tôi và ba ba sống như thế nào không ? "

Vương Tuấn Khải có chút ngập ngừng gật đầu .

" Nói sao nhỉ ? Hừ , vậy bắt đầu từ ngày ba ba đặt tôi trước của Vương gia đi .... " Giọng nói của cậu vẫn không ngừng run .

" Hôm đó không phải là ta không muốn ra ôm con vào , ta khi đó đứng trên thư phòng nhìn thấy tiểu Thiên đặt con ở trước cổng ta rất muốn đến ôm con và em ấy , chỉ là khi đó ... ta thân bất do kỉ . "

" Ừ , vì một câu ông thân bất do kỉ cho nên hôm ấy có một đứa trẻ sơ sinh nằm ngoài trời tuyết 1 tiếng đồng hồ , may mắn ba ba đã quay lại ôm tôi về, sau đó ba ba hết lòng chăm sóc cho tôi chưa từng nghĩ ngơi được một chút , ba vì tôi làm rất nhiều công việc , vì sau khi sinh đã để lại di chứng cùng với đang học Đại học phải nghỉ giữa chừng để sinh tôi , ba ba không thể tìm được một công việc nào tốt cả chỉ có thể bán sức lao động của mình . Khi tôi còn nhỏ cho tới lúc lớn , ba ba mỗi ngày vừa tờ mờ sáng , khi bầu trời bên ngoài còn tối đen ba ba đã giúp tôi vệ sinh cá nhân , tôi cứ ngủ gà ngủ gật , ba ba cõng tôi trên vai đi bộ một quãng đường thật dài thật dài đến chỗ làm thêm , mỗi khi tôi nằm ở đâu đó thức dậy đều thấy ba ba đang bận rộn làm việc , rồi đến tối mịt ba ba cũng cõng tôi trở về nhà , đi một quãng thật xa . Mỗi ngày ba đều không ngủ được quá 5 tiếng , ăn cơm cũng không đủ buổi . Lúc tôi còn nhỏ thường xuyên có một đám người hung dữ xông cửa vào nhà còn đánh ba ba , mỗi lần như vậy ba ba đều khóa tôi ở trong phòng không cho tôi ra , sau này mới biết bọn họ chính là một đám đòi nợ , thì ra ba ba nợ bọn họ rất nhiều tiền . Khi đó tôi luôn trách ba ba vì sao nợ bọn họ nhiều tiền như vậy , chắc vì nợ bọn họ nên chúng tôi mới nghèo như vậy , mới vất vả như vậy ... đến mẹ cũng bỏ đi .

Không biết vào mỗi năm ngày giao thừa cùng Tết , ngài Vương đang làm gì ? "

" Làm gì sao ... cũng như mọi người , ăn cơm gia đình , đi chơi . "

" Đúng vậy , mọi người đều sẽ ăn cơm gia đình , lễ sẽ đi chơi . Ông biết chúng tôi làm gì không , vào những ngày đó , tiền lương đều sẽ được tăng lên một chút , ba ba cũng vì thế mà liều mạng nhận việc , làm từ sáng đến tối . Những ngày đó , tôi ngồi ở chỗ làm việc của ba ba , nhìn thật nhiều thật nhiều đứa trẻ được ba mẹ dẫn đi chơi , mặc quần áo thật đẹp , khắp nơi đều thật vui vẻ nhộn nhịp , tôi cũng rất muốn đi chơi , nhưng ba ba đều không rảnh . Chúng tôi cũng chưa từng ăn được một bữa cơm tất niên, cũng chưa từng mặc quần áo mới .

Mặc dù chúng tôi rất nghèo nhưng ba ba vẫn cho tôi đi học , lúc đi học rồi tôi mới biết thì ra đứa trẻ nào cũng phải có mẹ , thế là khi đi học về tôi đã hỏi ba , mẹ tôi đâu rồi ? Ba ba liền đánh tôi , sau đó ôm tôi rồi khóc thật lâu . Từ đó tôi cũng không dám nhắc đến mẹ nữa .

Mỗi khi ba ba buồn đều sẽ uống rượu , mỗi lần uống rượu đều sẽ nhìn hình một người đàn ông rồi khóc . Thật nực cười , cuối cùng đến ngày hôm nay tôi mới biết thì ra người đàn ông đó chính là cha tôi , cũng chính là ông ! " Dạ Vũ hơi dừng lại , hít một hơi thật sâu rồi hắng giọng nói tiếp .

" Năm tôi 12 tuổi , bọn đòi nợ cuối cùng đã không còn kiên nhẫn , hôm đó khi tôi đi học về vừa bước vào nhà đã thấy ba ba bị bọn chúng đánh chết , người thân duy nhất của tôi cũng không còn , nhà bị bọn chúng lấy mất , tôi cũng không có khả năng tiếp tục đi học nữa , cứ thế sống lang thang khắp nơi . " Dạ Vũ nhìn người đàn ông đối diện mình trong lòng thầm thỏa mãn , ít ra cậu cũng có thể khiến ông ta đau đớn được một chút , trả thù được một chút cho ba ba của cậu .

" Có lẽ ông cũng biết tôi tên Dịch Vương Dạ Vũ , khi ba ba mất tôi tìm thấy được quyển nhật ký của ông ấy , thì ra trước kia ba ba đặt tên cho tôi là họ Vương cơ , tên là Vương Minh Triết , nghe sao cũng rực rỡ hào quang vô cùng . Nhưng cuối cùng vì sao ba ba lại đổi thành cái tên Dạ Vũ này , kỳ thật cũng có nguyên do cả , bởi vì ba ba lần nữa nhặt được mạng của tôi trong một đêm đông tối mịt , Dạ trong đêm tối , Vũ trong sương mù . Nghe sao cũng thấy tối tăm rồi ,ba ba viết trong nhật ký nói cái tên Dạ Vũ này đặt cho tôi cũng chính là nói về cuộc đời của ông ấy , mờ mịt tối tăm , tất cả là do ông làm hại ! Tôi và ba làm sao xứng được với Vương thiếu gia con trai ngài cùng vợ ngài Vương đây chứ ! "

Vương Tuấn Khải sắc mặt tái nhợt nhìn xuống đôi bàn tay bàn tay của bản thân , những năm tháng đó do công ti của hắn mới thành lập cần mượn sức của T Thị nên hắn mới đồng ý lấy Nhã Đình , rồi hắn phải vất vả lo chuyện công ty , chuyện gia đình , cứ thế cư nhiên cũng quên mất Dịch Dương Thiên Tỉ cùng đứa con chưa từng nhìn thấy mặt kia , khi tất cả đi vào quĩ đạo , hắn muốn tìm họ cũng không thể nữa .

Hắn không biết Dạ Vũ cùng Lập Niệm đã rời đi từ lúc nào , hắn chỉ bất động ngồi đó hồi tưởng về khoảng thời gian trước , thời Đại Học tươi đẹp hắn đã gặp một thiếu niên có đôi mắt màu hổ phách cùng nụ cười đồng điếu rạng ngời . Hắn lại nhớ đến đêm đông năm kia hắn đứng trên phòng nhìn ra ngoài sân , thiếu niên hắn từng biết đã không còn nụ cười ấm áp kia nữa , nụ cười của cậu lúc đó thật thê lương , lạnh lẽo như bầu trời tuyết hôm đó vậy .

Điện thoại hắn để trên bàn nhẹ rung lên báo hiệu có tin nhắn , từ một số lạ gửi đến :

" Thực ra ông cũng không có lỗi gì đâu , năm đó ba ba bị người ta đánh chết , ba ba thiếu tiền bọn cho vay nặng lãi là dùng để chữa bệnh phổi cho tôi , suy cho cùng có lẽ do tôi hại ba ba chăng ? "

Đọc xong tin nhắn đó hắn có cảm giác như mình vừa bị một cây búa khổng lồ đập mạnh vào cơ thể vậy , đau đến không thể gượng dậy nổi . Có phải hay không nếu như ngày hôm đó hắn chạy ra ôm lấy em ấy cùng đứa trẻ thì em ấy đã không phải chết , tất cả cũng không có thảm trạng như ngày hôm nay , muốn hối hận cũng không được . Tất cả là hắn sai , hắn sai rồi !!!

Trong phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Vương thị truyền đến từng đợt tiếng gào khóc thống thiết , nam nhân bình thường uy nghiêm tột độ nay lại ôm đầu gục ngã. Suy cho cùng , kẻ yêu luôn khờ dại , một bước sai bước bước đều sai .


Toàn văn hoàn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net