Dịch Gia Có Nuôi Một Con Mèo ( Truyện dịch )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác phẩm : [ Thiên Khải Thiên ] Dịch gia (*) có nuôi một con mèo

Tác giả : Mao酱

Link Lofter của tác giả : http://nulinulizainulidemaojiang.lofter.com

Link truyện : http://nulinulizainulidemaojiang.lofter.com/post/1e559742_12127a1d

Người dịch : Lam Vũ

BẢN DỊCH ĐÃ CÓ SỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢ . THỈNH KHÔNG MANG ĐI ĐÂU .

(*) Dịch gia ở đây là một cách xưng hô chứ không phải là nhà họ Dịch .

Lời của tác giả :

* cấp a thổi@ thiên gió thổi ta Miêu lương ~
* làm chúng ta hồng trần làm bạn, sống được tiêu tiêu sái sái ~ ha ha

( đây là bản dịch QT , vì Vũ lười 😂 )

----------------------

"Nếu như yêu một người cũng là tội lỗi , vậy ngươi có bằng lòng cùng ta xuống địa ngục không ?"

1.

Trăm ngàn năm qua , Dịch Dương Thiên Tỉ là một trong hàng trăm con quỷ có thể trở thành người . Nhớ lúc cậu vừa tới , trên người mặc quần áo lố lăng, bộ dạng không chút sợ hãi thế nhưng lại có thể khiến mấy con tiểu quỷ sợ tới mức không dám tới gần .

Mọi người đều biết, chủ nhân của Bách Quỷ thành là si mị võng lượng (*) , mà chủ nhân của bọn họ là Vương Tuấn Khải - tính theo tuổi ở trần gian thì chính là một cô hồn dã quỷ hơn hai ngàn năm tuổi .

(*) Si mị võng lượng : Có nghĩa gần giống " yêu ma quỷ quái " . Nếu để câu văn là " chủ nhân của Bách Quỷ thành là yêu ma quỷ quái " thì có chút thừa và không hay nên đổi thành " si mị võng lượng " đi .

Nhưng có một điều , chỉ sợ ngay cả đám bạn yêu ma chơi cùng Vương Tuấn Khải hơn một ngàn năm cũng không biết , chủ nhân của bọn họ chân thân là một con tiểu miêu lông trắng . Mà lúc này đây hắn đã hóa nguyên hình, ngoan ngoãn nằm trên đùi Dịch Dương Thiên Tỉ phơi nắng . "Ngươi vì sao phải một cố chấp canh giữ tòa cô thành này mà không đi đầu thai chuyển thế ?"

"Ta đã đồng ý với tiên sinh sẽ chờ đến ngày hắn chiến thắng trở về , vả lại ta chính là thức thần duy nhất của hắn ." Đây là ước định của hắn với tiên sinh . Chẳng sợ sẽ tiếp tục qua thêm mấy ngàn năm , mấy vạn năm , Vương Tuấn Khải vẫn sẽ luôn giữ ở chỗ này , chờ tiên sinh trở về.

Đối với vị tiên sinh kia , hễ Vương Tuấn Khải nhắc tới hắn , cặp mắt đào hoa liền chứa đầy nhu tình , minh diễm không gì sánh được.

"Hắn sẽ không trở lại." Vương Tuấn Khải là yêu quái thời Chiến Quốc , vị tiên sinh kia của hắn có lẽ từ lâu đã ở dòng luân hồi mà quên mất hắn rồi .

"Hắn sẽ trở về." Một sợi khói nhẹ vòng qua cổ Dịch Dương Thiên Tỉ , trong khoảnh khắc đó cậu liền bị hắn ôm vào lòng .

Vương Tuấn Khải một thân hồng y kiêu ngạo như lửa, đôi mắt đào hoa mang theo một chút thiên chân vô tà , hắn ở bên tai Dịch Dương Thiên Tỉ , tin tưởng chắc chắn nói, "Tiên sinh sẽ không gạt ta . Hắn nói sẽ trở về , nhất định sẽ trở về ! "

Vương Tuấn Khải đơn thuần giống như một đứa trẻ , nói hắn là lão yêu đã sống mấy ngàn năm ai mà tin ?

Dịch Dương Thiên Tỉ không nỡ phá tan giấc mộng của Vương Tuấn Khải , cậu nhẹ giọng hỏi, "Vậy thì nếu hắn trở lại, ngươi còn có thể nhận ra hắn sao?"

"Có thể ! Đương nhiên là có thể!" Làn khói nhẹ nhàng phất qua , Vương Tuấn Khải lại nằm trên đùi Dịch Dương Thiên Tỉ . Hắn nhắm hai mắt, khóe môi treo lên nụ cười đủ khiến người ta tim đập thình thịch . " Ta trước đây đã để lại ký hiệu trên người tiên sinh , chỉ có hai người chúng ta biết ký hiệu đó . Cho nên vô luận tiên sinh biến thành bộ dạng gì, ta đều có thể nhận ra hắn."

Đôi mắt Dịch Dương Thiên Tỉ khép hờ , gương mặt thanh lãnh hiện lên một tia cô đơn. "Ngươi thực yêu hắn."

"Đúng vậy." Khuôn mặt Vương Tuấn Khải cọ cọ vào người Dịch Dương Thiên Tỉ , " Rất yêu , rất yêu . "

2.

"Sinh vào loạn thế, chung quy khó lo thân mình. Tiểu yêu đáng thương , ta hiện tại cũng không biết mình lúc trước cứu ngươi là đúng hay sai ." Giọng nói của thiếu niên trầm tĩnh như nước, khuôn mặt luôn có một loại ưu sầu dường như không thể hòa tan .

Người ấy chưa bao giờ nói ra tên mình, Vương Tuấn Khải chỉ biết tất cả mọi người đều gọi hắn là Dịch tiên sinh.

" Một khắc tiên sinh cứu ta kia , đối với ta , vận mệnh của chúng ta đã gắn liền . Từ nay về sau , ngươi sống , ta sống; ngươi chết, ta sẽ đi theo ." Đây là lần đầu tiên Vương Tuấn Khải hiện ra nhân hình trước mặt một phàm nhân . Hắn cũng không biết vẻ ngoài của mình có đẹp hay không.

Hẳn là ... đẹp đi. Nếu không, Dịch tiên sinh cũng sẽ không si ngốc nhìn hắn đến thất thần lâu như vậy .

Dịch tiên sinh có quốc gia hắn muốn bảo vệ , Vương Tuấn Khải liền ở bên cạnh hắn , bảo vệ hắn .

"Đi theo ta ngươi chỉ có bị thương, tốt nhất vẫn là trở về với bạn bè của ngươi đi . Chuyện của phàm nhân chúng ta không thể liên lụy tới ngươi ." Chuyện này chính là việc luôn canh cánh trong lòng Dịch Dương Thiên Tỉ , hắn không thể vì vấn đề của mình mà khiến Vương Tuấn Khải chịu thêm một chút thương tổn nào .

Vương Tuấn Khải bĩu môi, "Chuyện của phàm nhân các ngươi ta không hiểu cũng không quản được, mọi chuyện ta làm chỉ vì tiên sinh ngươi một người duy nhất ."

Bị thương , một ngày nào đó sẽ khỏi hẳn, mà nếu bảo vệ không tốt một người , một khi người đó mất đi liền không thể tìm lại được. Vương Tuấn Khải sợ phải mất đi Dịch tiên sinh, sợ hắn sẽ chết.

Dịch tiên sinh tháo dải lụa đỏ trên tóc mình xuống , vì Vương Tuấn Khải hệ thượng, "Nhân yêu thù đồ, nếu như yêu một người cũng là tội lỗi , tiểu Khải, ngươi có bằng lòng cùng ta xuống địa ngục không ?"

3.

Dịch Dương Thiên Tỉ ngồi trên đu dây phát ngốc, Vương Tuấn Khải cười cười đi đến , dính bên cạnh cậu , " Thiên Tỉ nhớ nhà sao?"

"Cũng không biết khi nào mới có thể trở về..." Bản thân đột nhiên mất tích, người trong nhà nhất định sẽ nổi điên nơi nơi tìm cậu .

"Nếu có thể, ta cũng muốn đi đến quê nhà của Thiên Tỉ một lần ..."

"Có cơ hội sẽ ..." Dịch Dương Thiên Tỉ đột nhiên dừng lại, cậu đang suy nghĩ cái gì vậy , không nói đến có một phần vạn cơ hội hay không , chỉ tính cậu thật sự có thể trở về, Vương Tuấn Khải sẽ nguyện ý đi cùng cậu sao? Sẽ vứt bỏ chuyện chờ tiên sinh của hắn sao?

" Thiên Tỉ ?" Vương Tuấn Khải không thích nhìn thấy bộ dạng cau mày của cậu , hắn linh cơ vừa động, đem môi mình đưa qua , cực độ dụ hoặc mà nói, "Ta hôn ngươi được không."

Dịch Dương Thiên Tỉ cũng không như tưởng tượng của Vương Tuấn Khải sẽ tươi cười đồng ý , mà là phẫn nộ đứng lên, "Ta là Dịch Dương Thiên Tỉ , không phải tiên sinh của ngươi , cũng không phải là thế thân của bất cứ kẻ nào !"

" Thiên Tỉ..." Vương Tuấn Khải ngơ ngẩn nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ rời đi, nói không nên một câu. Hắn... Hình như lại phạm phải sai lầm...

Vương Tuấn Khải gục đầu xuống , ủy khuất cực kỳ.

" Sau này đừng có như vậy nữa ." Tiếng nói trầm thấp từ trên đỉnh đầu Vương Tuấn Khải vang lên, Dịch Dương Thiên Tỉ mềm lòng nói, "Ngươi có một đôi mắt biết nói , là nó nói với ta đừng đi, cho nên ta liền trở lại. Lại nói, một đôi mắt đẹp như vậy , ai lại nhẫn tâm nhìn thấy nó rơi lệ."

"Chưa bao giờ có ai thấy nó rơi lệ đâu." Vương Tuấn Khải ngoài miệng lẩm bẩm, trong lòng đã sớm bởi vì lời nói của Dịch Dương Thiên Tỉ mà nở hoa .

"Như vậy đêm nay, không ngại cho ta thấy ?" Dịch Dương Thiên Tỉ vuốt ve hàm dưới của Vương Tuấn Khải , đáy mắt mỉm cười, " Mọi người đều nói thân thể của mèo rất mềm mại, khi bế lên , nhất định đặc biệt thoải mái..."

Dịch tiên sinh cũng từng nói qua lời giống như vậy .

Dịch Dương Thiên Tỉ cúi người , ôn nhu hôn lên môi Vương Tuấn Khải, môi răng thơm ngọt làm hắn lập tức ướt hốc mắt.

Dịch tiên sinh của Vương Tuấn Khải rốt cuộc đã trở lại.

4.

Một đêm mưa gió vô ngân quá .

" Thiên Tỉ , tiếng tim đập của ngươi thật lớn."

"Không phải tiếng tim đập ."

"Ân?"

"Là tiếng của hoa nở ."

Vương Tuấn Khải cắn môt ngụm lên vai cậu , "Ngốc tử ."

5.

Dịch Dương Thiên Tỉ rời đi.

Vương Tuấn Khải rất rõ ràng, hai ngàn năm trước Dịch tiên sinh không thuộc về nơi này, hai ngàn năm sau Dịch Dương Thiên Tỉ cũng không thuộc về nơi này.

Lúc này đây, hắn còn phải tiếp tục chờ bao lâu...

6.

Hai năm trước sau một cuộc tai nạn xe cộ , khi Dịch Dương Thiên Tỉ tỉnh lại đã quên mất một ít việc, bác sĩ nói đây chỉ là tạm thời mất trí nhớ, có lẽ một ngày nào đó có cơ hội liền có thể khôi phục lại ký ức.

Hai năm sau lại một lần ngoài ý muốn, Dịch Dương Thiên Tỉ thế nhưng xuyên qua ngàn năm trước . Ở nơi đó trải qua nhiều chuyện , gặp được một người giống như ảo mộng. Dịch Dương Thiên Tỉ cũng nói không rõ, những chuyện này hết thảy, đến tột cùng có thật sự tồn tại hay không .

Đột nhiên, bịt mắt của Dịch Dương Thiên Tỉ bị  ai đó tháo xuống. Người nọ nhìn cậu , lộ ra một đôi răng nanh đáng yêu , "Tìm được ngươi rồi ."

"Ngươi... ?"

"Ngươi không phải lại tiếp tục quên ta đi ? Được rồi , ta tự giới thiệu lại một lần nữa , tên ta là Vương Tuấn Khải, là người thiên định của ngươi ." Vương Tuấn Khải nghiêng đầu hỏi, " Một đời tiếp theo ta nên gọi ngươi gì? Dịch tiên sinh? Thiên Tỉ ?"

Nguyên lai những chuyện này đều không phải một giấc mộng .

Dịch Dương Thiên Tỉ cầm tay Vương Tuấn Khải , đem hắn kéo vào lòng ngực mình , quả nhiên, thân thể của mèo rất mềm mại.

"Ngươi đợi ta lâu như vậy, vất vả cho ngươi rồi . Về sau mọi chuyện cứ hoàn toàn giao cho ta ..." Dịch Dương Thiên Tỉ bên tai Vương Tuấn Khải thổi nhiệt khí, "Bao gồm... Ở trên giường."

Nếu như yêu một người cũng là tội lỗi , tiểu Khải, ngươi có bằng lòng cùng ta xuống địa ngục không ?

"Ta không muốn ! Không muốn ! Không muốn ! A uy , nha , đau ! Ngươi điểm nhẹ !"

Toàn văn hoàn

Lâu ngày gặp lại phát đường a , phát đường a .

● Lâu lâu cho mấy cô đổi khẩu vị , Thiên Khải cũng không tệ a haha haha .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net