Nhà Giam ( Truyện dịch )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác phẩm : Nhà giam
Tác giả : 二十
Link Lofter : http://ershi996.lofter.com/post/1f363685_120fa9c2
Người dịch : Lam Vũ

Bản dịch đã có sự cho phép của tác giả , đề nghị không mang đi đâu khác :

01

Bầu trời đêm thắp đầy ánh sao sáng , mặc dù hoa lệ nhưng lại không mất đi vẻ đẹp vốn có .

Yên tâm ngồi trên cây, Dịch Dương Thiên Tỉ khẽ đung đưa chân.

Chẳng ngại trời đã khuya, cậu không hề vội vàng , bởi vì cậu tin tưởng người kia nhất định sẽ đến tìm cậu.

" Thiên Tỉ đang trốn ở đâu vậy ?"

Vương Nguyên vất vả tìm kiếm .

Ngược lại , Vương Tuấn Khải lại thật thảnh thơi .

"Một người đã lớn như vậy , nhất định sẽ không bị lạc ."

Vương nguyên trừng mắt nhìn Vương Tuấn Khải .

" Sẽ không xảy ra chuyện chứ ?"

Yêu thương sờ sờ đầu Vương Nguyên , Vương Tuấn Khải cười nói .

" Không phải đã có Bạng Hổ ca ở cạnh Thiên Tỉ rồi sao ?"

Không tiếp tục phản bác lại , Vương Nguyên vì lạnh mà hắt xì một cái .

Vương Tuấn Khải nhanh chóng cởi áo khoác của mình ra , khoác lên người Vương Nguyên .

"Được rồi, chúng ta về khách sạn trước đi, đừng để bị cảm."

Vương Nguyên lắc đầu nói .

"Không được , còn chưa tìm thấy Thiên Tỉ ."

Vương Tuấn Khải không vui nhíu mày , kéo Vương Nguyên vào lòng mình .

"Về khách sạn phát WeChat cho cậu ấy thì được rồi, nếu em để mình bị cảm anh sẽ đau lòng ."

Hơi đỏ mặt, Vương Nguyên không nói nữa liền đi theo Vương Tuấn Khải trở về khách sạn.

Rất ít người biết quan hệ yêu đương của bọn họ , trừ hai người họ cũng chỉ có tiểu Mã ca cùng Sử Cường biết .

Ngay cả Dịch Dương Thiên Tỉ cũng không biết chuyện này .

Về tới khách sạn , Vương Tuấn Khải liền cầm máy sưởi thổi cho Vương Nguyên , Vương Nguyên ngây ngô cười mở WeChat.

"Thiên Tỉ , Thiên Tỉ , cậu đang ở đâu?"

Vương Tuấn Khải thấy Vương Nguyên đưa điện thoại qua cho mình, không chút để ý nói một câu .

"Bọn anh đang ở khách sạn chờ cậu , nhanh về đi."

Vương Nguyên cong khóe miệng

"Vương Tuấn Khải anh làm sao vậy , tại sao dạo gần đây thái độ của anh đối với Thiên Tỉ lại lạnh nhạt như vậy ?"

Không trả lời cậu , Vương Tuấn Khải xiết chặt góc tay áo .

Sửng sốt vài giây , Dịch Dương Thiên Tỉ mới kịp phản ứng lại , một mình cậu thế nhưng bị bỏ lại ở chốn hoang vu hẻo lánh này .

Cái mũi ê ẩm khiến cậu muốn khóc.

Bên tai nghe vừa vặn mở lên bài hát mới phát hành gần đây 《 Đóa Miêu Miêu 》.

"Chúng ta cùng nhau trốn miêu miêu, trốn đến phiền não tìm không thấy."

Sắc mặt Dịch Dương Thiên Tỉ dần trắng bệch, trong lòng một lần lại một lần đau đớn .

Chơi trốn miêu miêu ba người, cuối cùng người tìm không thấy lại chính là cậu , cho nên, cậu là phiền phức của bọn họ sao?

Cậu , chắc là nỗi phiền muộn của Vương Tuấn Khải đi .

"A."

Cười lạnh một tiếng, Dịch Dương Thiên Tỉ trào phúng chính mình.

Nói như vậy, Vương Tuấn Khải mấy ngày hôm trước nói muốn xào CP của hai người, chẳng qua là vì muốn giúp Vương Nguyên cản lại mấy lời chửi rủa khó nghe đi .

Cậu cũng thật khờ a , ngốc đến mức nghĩ là Vương Tuấn Khải thật sự thích cậu , ngốc đến mức nghĩ là tình cảm của cậu với Vương Tuấn Khải có thể đem ra so sánh với tình cảm thanh mai trúc mã của Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải .

Dịch Dương Thiên Tỉ móc từ trong túi tiền ra một cái móc chìa khóa mà Vương Tuấn Khải đã đưa cho cậu một tháng trước .

Cái móc chìa khóa này , cậu mỗi ngày đều mang không rời thân, coi nó như trân bảo, đơn giản là vì đây là đồ Vương Tuấn Khải đưa.

Lúc trước Vương Tuấn Khải có nói qua móc khóa này chỉ là hắn tiện tay mua nhưng cậu không tin là thật .

Bây giờ xem ra, chuyện này thì ra lại buồn cười đến vậy .

Nắm chặt móc chìa khóa trong tay , giơ tay , cậu dùng sức ném đi, móc chìa khóa liền không còn bóng dáng.

Nếu có thể, Dịch Dương Thiên Tỉ muốn ,

Tình yêu của cậu cũng sẽ bị chôn vùi trên thảm cỏ này, bị người người dẫm đạp, mãi mãi không thấy ánh mặt trời .

02

《Dịch Dương Thiên Tỉ sốt cao không giảm 》 chính là từ khóa đang được tìm kiếm nhiều nhất đến nay vẫn chưa rớt hạng .

Lúc Vương Tuấn Khải cùng Vương Nguyên đến bệnh viện , trùng hợp Dịch Dương Thiên Tỉ cũng vừa tỉnh lại .

"Thế nào? Có đúng giờ ăn cơm hay không ? "

Vương Tuấn Khải kéo chăn lên cao , đắp kín lại cho cậu .

"Cám ơn."

Vương Tuấn Khải nghe rất rõ lời cảm ơn vừa lễ phép vừa xa cách này .

Cả cơ thể cứng đờ , Vương Tuấn Khải bảo Vương Nguyên đi ra ngoài chờ.

Vương Nguyên cũng chưa kịp nói gì, ngoan ngoãn đi ra ngoài cửa chờ Vương Tuấn Khải.

Dịch Dương Thiên Tỉ chăm chú nhìn lá thư trên tay , phảng phất như Vương Tuấn Khải không hề tồn tại .

Mím chặt môi, Vương Tuấn Khải hỏi

"Móc chìa khóa của em......đâu rồi ?"

"Móc chìa khóa gì ?"

Dịch Dương Thiên Tỉ giả vờ không hiểu.

Vương Tuấn Khải sững người , ngay lập tức lắc đầu.

Sau một hồi lâu , Vương Tuấn Khải ảo não lại khiêm tốn mở miệng

"Thiên Tỉ , thực xin lỗi."

Xin lỗi ?

Xin lỗi cái gì?

Xin lỗi về chuyện tình yêu sao ?

Xin lỗi vì đã lấy cậu làm lá chắn dư luận ?

Chỉ là, cho dù là vì chuyện gì Dịch Dương Thiên Tỉ cũng không thể nhận lời xin lỗi này của Vương Tuấn Khải .

"Anh không cần xin lỗi, anh không hề làm sai chuyện gì. Bảo vệ người yêu của mình là chuyện thường tình thôi ."

Dịch Dương Thiên Tỉ khép lại lá thư trong tay , má lúm đồng tiền nhợt nhạt, trong lòng lại bị cắt đến vết thương chồng chất .

Cậu biết rất rõ, mình không có tư cách đứng bên cạnh Vương Tuấn Khải .

Chỉ là, qua nhiều năm như vậy , Vương Tuấn Khải quan tâm cậu , dịu dàng với cậu , hoặc là nhẫn tâm , cậu đều nhớ rất rõ .

Cúi thấp đầu, Vương Tuấn Khải lại trầm mặc.

Thấy hắn không còn lời nào để nói, Dịch Dương Thiên Tỉ hơi đưa cằm về phía cửa .

"Anh về đi, em muốn đi ngủ, tác dụng phụ của thuốc mạnh quá ."

Gấp gáp nắm chặt bả vai của cậu , đôi mắt Vương Tuấn Khải lập loè quang mang.

"Thiên Tỉ , chúng ta vẫn là anh em tốt chứ ?"

" Ừ...... Chúng ta vẫn là anh em."

Đây là câu trả lời của Dịch Dương Thiên Tỉ .

Dường như có một sự ăn ý khó nói giữa hai người bọn họ , cho nên ý của Thiên Tỉ , trong lòng Vương Tuấn Khải hiểu rất rõ .

03

Tin tức Vương Tuấn Khải với Dịch Dương Thiên Tỉ bất hòa vẫn tiếp tục truyền đến khắp các nơi trên thế giới , fan của các nhà lại bắt đầu công kích nhau .

Dịch Dương Thiên Tỉ xoa xoa huyệt Thái Dương đau âm ỉ , cảm thấy cả người đều mệt mỏi.

"Em tính làm sao bây giờ?"

Bạng Hổ cau mày, luôn cảm thấy khó chịu.

Lời nói nói này là nói với Vương Tuấn Khải đang ngồi đối diện .

"Em sẽ làm sáng tỏ."

Sắc mặt Vương Tuấn Khải thật nghiêm túc.

Nhìn ống truyền dịch đang ghim trên tay , Dịch Dương Thiên Tỉ nhỏ giọng nói .

"Không cần, chuyện này em có thể xử lý."

Bạng Hổ ca tức giận đến trợn trắng mắt .

"Thiên Tỉ , vì sao đã đến mức này mà em còn bảo vệ Vương Tuấn Khải? Em có biết cậu ta đã ở bên Vương Nguyên rồi hay không !"

Vương Tuấn Khải cúi đầu, không nói lời nào .

Thiên Tỉ đối xử tốt hắn , hắn tất nhiên biết rất rõ , chính là trong lòng hắn đã có một người khác.

Chỉ là qua nhiều năm như vậy , hắn vẫn luôn lợi dụng Thiên Tỉ để xào CP Khải Thiên đã khiến hắn băn khoăn không ngừng.

Vương Tuấn Khải đã lấy Thiên Tỉ thay Vương Nguyên che mưa chắn gió.

Vẻ mặt cậu bình thản nói với Bạng Hổ .

"Bạng Hổ ca , anh ra ngoài trước đi , em muốn nói chuyện với Vương Tuấn Khải ."

Bạng Hổ trầm mặt, xoay người ra khỏi phòng bệnh.

Thấy cậu sắc mặt trắng bệch, tim Vương Tuấn Khải hơi đau đớn một chút.

"Thiên Tỉ , em cảm thấy khó chịu sao ? Cần anh đi gọi bác sĩ không ?"

Dịch Dương Thiên Tỉ xua xua tay .

"Nếu những lời này, anh nói vào buổi tốt hôm đó , nói không chừng em còn rất cảm động."

Vương Tuấn Khải cứng người .

Hắn cũng là sau này mới biết được buổi tối đó Thiên Tỉ đã leo lên cây , Bạng Hổ cũng không có ở bên cạnh cậu , bởi vì cậu xuống không được , à không, nói đúng ra là bởi vì không có hắn giúp đỡ nên Thiên Tỉ mới không xuống được , cứ thế cậu ở trên cây hứng gió lạnh rất lâu .

Sau đó cậu đã leo xuống bằng cách nào thì không ai biết.

"Anh vì Vương Nguyên lấy em làm tấm khiên , em có thể hiểu , anh vì Vương Nguyên cùng em xào CP em cũng có thể hiểu , nhưng mà Vương Tuấn Khải , anh cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc em khiến em không thể nào hiểu được . "

Vương Tuấn Khải có chút nóng nảy, hắn muốn nói cho Dịch Dương Thiên Tỉ hắn vẫn luôn xem cậu là người đồng đội tốt nhất .

Dịch Dương Thiên Tỉ cười cười tự giễu ,
lúm đồng tiền trên má xuất hiện có chút thê lương.

"Vương Tuấn Khải, anh sao lại diễn tốt như vậy , diễn đến mức em cũng sắp tin là thật . May mà em không thật sự rơi vào trò đùa này . Ha ha."

Dịch Dương Thiên Tỉ cười thành tiếng , mí mắt cay đến mức như bị lửa đốt , yết hầu cũng sưng to đến phát đau.

Sửng sốt vài giây, Vương Tuấn Khải mới gật gật đầu, khuôn mặt không biểu tình, hoặc là do hắn giấu quá kĩ.

Bàn tay dưới chăn nắm chặt, móng tay bấm vào da thịt đến đau đớn khiến cậu tỉnh táo hơn một chút .

"Không sao đâu , tiểu Khải."

"Hãy cùng Vương Nguyên hạnh phúc ."

Đối với đoạn tình cảm kia , cứ cho nó qua đi .

04

Ngồi trên xe lăn, Dịch Dương Thiên Tỉ si ngốc nhìn gốc cây ngô đồng ở bên kia .

Bạng Hổ hốc mắt hồng hồng đi đến , đứng ở bên người cậu rồi sau đó ngồi xổm xuống .

"Thiên Tỉ , em đoán không sai......"

Dịch Dương Thiên Tỉ thực bình tĩnh , chỉ cong cong khóe miệng, cười đến thê thảm .

"Bạng Hổ ca , anh cũng cảm thấy em ngốc phải không ? Vì Vương Tuấn Khải, em đã lừa bản thân mình là chưa từng yêu hắn."

Dịch Dương Thiên Tỉ miễn cưỡng nâng ngón tay, chỉ vào tim mình .

"Chỗ này, đau quá ..."

Nhưng vì sao em đau đến vậy cũng không đổi được một cái ngoái đầu nhìn lại của hắn ?

Ướt đẫm hai mắt, Bạng Hổ cầm tay Dịch Dương Thiên Tỉ .

"Thiên Tỉ, cuộc sống của chúng ta còn rất dài, đời này em sẽ không chỉ thích mỗi mình Vương Tuấn Khải ."

Vô lực lắc đầu, Dịch Dương Thiên Tỉ chảy nước mắt, chua xót cuồn cuộn.

"Đi không nổi nữa, em đi không nổi nữa. Em từ lâu đã bị nhốt trong nhà giam của Vương Tuấn Khải , ra không được nữa ..."

Trong nháy mắt, trái tim của Bạng Hổ đều run rẩy.

"Thiên Tỉ...... em muốn làm gì?"

Quay đầu, hai mắt Thiên Tỉ bình tĩnh như nước lặng.

" Em sẽ không tiếp tục điều trị ."

" Thiên Tỉ !"

Bạng Hổ nôn nóng đánh gãy lời cậu , Dịch Dương Thiên Tỉ lại nhanh hơn một bước , mở miệng .

"Còn có..."

Dịch Dương Thiên Tỉ giãn đôi mi đang nhíu chặt ra , mỉm cười nhợt nhạt lại như dao nhỏ đâm vào trái tim Bạng Hổ .

" Di nguyện của em là......"

"Vương Tuấn Khải không đến tham gia tang lễ của Dịch Dương Thiên Tỉ."

05

Cậu không phải hận Vương Tuấn Khải, mà là yêu đến sâu đậm .

Sớm đã được chẩn đoán mình bị viêm não , giữa sinh và tử , Dịch Dương Thiên Tỉ lựa chọn tử vong.

Chỉ vì cậu không hy vọng mình ở một đất nước khác vẫn sẽ tâm tâm niệm niệm người nam nhân không yêu cậu - Vương Tuấn Khải.

Cậu muốn một khởi đầu mới , cho dù là tử vong, chỉ cần trong thế giới của chính cậu , Vương Tuấn Khải yêu Dịch Dương Thiên Tỉ , như thế đối với cậu , đó là viên mãn .

Cỏ xanh thường mọc trên mặt đất , chậm rãi phủ đến chân trời, được người người kính ngưỡng, nhưng cuối cùng, nó vẫn phải về lòng đất , bởi vì nơi đó mới là điểm đến cuối cùng .

Nó cũng giống như Dịch Dương Thiên Tỉ, bắt đầu từ Vương Tuấn Khải , cũng kết thúc từ Vương Tuấn Khải .

Tin Dịch Dương Thiên Tỉ chết oanh động toàn thế giới.

Không ít người đưa ra chất vấn, viêm não là căn bệnh có thể chữa khỏi , vậy vì sao Dịch Dương Thiên Tỉ lại chết .

Bạng Hổ trước sau chỉ có một câu trả lời , đó chính là......

Thiên Tỉ mệt mỏi.

Hắn đã đồng ý với Thiên Tỉ tuyệt đối không đem mũi nhọn dư luận chỉa về phía Vương Tuấn Khải, cho dù là lời lẽ chửi rủa nào Thiên Tỉ đều sẽ gánh vác hết .

Ngày Dịch Dương Thiên Tỉ ra đi , Vương Tuấn Khải đã cho cậu một cái ôm cuối cùng , khi đó Vương Tuấn Khải cho dù thế nào cũng không hề nghĩ đến người thiếu niên này sẽ chết trong lòng hắn .

Thời gian có thể điểm tô cho vẻ đẹp thêm rung động cũng có thể khiến người ta kích động , Dịch Dương Thiên Tỉ thật sự mệt mỏi, cậu không hề nghĩ mình sẽ ra đi như vậy cuối cùng hắn cũng không thích cậu , cậu thừa nhận mình thực yếu đuối , cũng thừa nhận bản thân rất ích kỷ, nhưng cậu lại không thể thừa nhận người mà cậu cho một đòn trí mạng cuối cùng , lại là Vương Tuấn Khải .

Gió lạnh đến thấu xương, mưa phùn bay lất phất , nhuộm đẫm bi thương.

Vương Tuấn Khải vẫn không nhúc nhích đứng ở bên ngoài mộ viên , mặc cho nước mưa làm ướt tóc của hắn, quần áo của hắn .

Bên ngoài mộ viên có mấy người mắc đồ đen đứng gác , bọn họ nhận được chỉ có một mệnh lệnh , chính là ngăn phóng viên cùng...... không cho Vương Tuấn Khải đi vào.

Trước đó vài phút, Vương Tuấn Khải còn liều chết chống cự, cuồng loạn muốn vào nhìn mặt Thiên Tỉ lần cuối lại bị Bạng Hổ nói một cậu khiến hắn thất bại thảm hại.

Đó là di nguyện của Thiên Tỉ , di nguyện của kẻ yêu hắn đến chết .

Vương Tuấn Khải mặt ướt đẫm nước mưa cùng nước mắt.

Hắn chưa khóc bao giờ , chưa từng có, nhưng hắn lại không nghĩ rằng mình sẽ vì Thiên Tỉ mà khóc thút thít, không hề nghĩ mình sẽ vì một cái chết khóc .

Túm chặt Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên kéo hắn đi .

"Tiểu Khải, đi về trước đi."

"Không! Anh không về!"

Mở to đôi mắt đỏ bừng , Vương Tuấn Khải đẩy Vương Nguyên ra .

" Đời này , anh hối hận nhất chính là buổi tối hôm đó không chờ Thiên Tỉ !"

Vương Nguyên nhìn Vương Tuấn Khải gần như đã phát điên bỗng nhiên cảm thấy bản thân có chút không hiểu hắn .

"Vương Tuấn Khải, anh đợi không được nữa rồi , Thiên Tỉ cậu ấy ...... Sẽ không tới."

Vương Tuấn Khải bị chọc giận , giơ quyền hướng đến Vương Nguyên, Vương Nguyên phản ứng rất nhanh , tránh đi một quyền được dồn toàn lực đánh tới .

"Vương Tuấn Khải, anh điên rồi?!"

"Cậu mới điên rồi! Cậu nói bậy gì đó! Thiên Tỉ sẽ đến! Em ấy nhất định sẽ đến!"

"Sẽ đến...... Sẽ đến......"

Trong miệng hắn nỉ non câu Dịch Dương Thiên Tỉ sẽ đến, Vương Tuấn Khải mới ý thức được, Thiên Tỉ thật sự sẽ không tới.

Trước mắt tối sầm, mùi máu tươi trong miệng càng nồng , Vương Tuấn Khải rốt cuộc khômg còn cách đứng thẳng , hắn ngã xuống , vang vọng bên tai chính là câu nói lúc Dịch Dương Thiên Tỉ còn sống .

"Anh không cần xin lỗi".

Hắn sao lại không cần xin lỗi chứ ?

Hắn chỉ là mất đi tư cách xin lỗi .

Cũng mất đi người thiếu niên yêu hắn nhất , mất đi chìa khóa của nhà giam .

Toàn văn hoàn

Lời người dịch ( Vũ ) : Đăng vào cuối năm . Chúc mọi người năm mới vui vẻ .

Hôm nay là Valentine , chế nào còn FA thì mau kiếm người yêu a 🎉🎉🎉

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net