Tử Sắc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tác phẩm : Tử Sắc
Tác giả : Lam Vũ

●●●

Trên dòng Hắc Long Giang ngàn năm cuồn cuộn có một chiếc thuyền nhỏ ẩn hiện trong màn sương mù trắng xóa , đâu đó vang lên tiếng tiêu réo rắt bay khắp bốn phía , xuyên qua từng kẻ lá , vút lên chín tầng mây . Mờ mịt sau làn sương mù , một dáng người mặc tử(*) y đứng lặng trên con thuyền đó , thấp thoáng ẩn hiện , không nhìn rõ dung nhan nhưng cái dáng vẻ phiêu dật kia trông hệt như trích tiên ...

* Tử : màu tím

°~°~°

Năm Hành Vân thứ mười tám , hoàng quyền do họ Dịch nắm quyền , hoàng đế tuổi chỉ vừa tứ tuần nhưng từ lâu đã bệnh liệt giường , chính sự trong triều hoàn toàn rơi vào tay của Thái(*) hoàng hậu và Thái tử . Đồng thời trong triều , Thái thừa tướng cũng vì thế cậy quyền lộng hành , không ngừng khuynh đảo triều chính , mưu đồ kẻ ngồi trên đế vị  mang họ Thái.

(*) Thái ở đây là Hoàng hậu họ Thái

Khoảng thời gian đó , trong số các nhi tử của hoàng đế có một vị Lục hoàng tử , tự (*) là Dịch Dương Thiên Tỉ . Y từ nhỏ đã không nhận được sự sủng ái , mẫu phi chính là Vân Phi , nàng là thiên kim tiểu thư của Tống học sĩ , từ nhỏ đã được học thi thư lễ giáo , xinh đẹp thùy mị lại rất hiểu lễ nghĩa , thế nên nàng nhất mực được Tống học sĩ yêu thương . Đồng thờ nàng lại có một vị ái nhân , người ấy chỉ là một thư sinh nghèo nhưng rất khôi ngô tuấn tú , tính tình hòa nhã . Tống học sĩ coi trọng người tài lại yêu chiều con gái nên không màng môn đăng hậu đối đã đồng ý hôn sự .

Tự : tên

Thế nhưng người tính không bằng trời tính , hoàng đế trong một lần xuất cung thưởng hoa thế nhưng lại nhìn trúng Tống Vân Phi - con gái của Tống học sĩ , từ đó mặc kệ việc nàng đã có hôn ước với người khác , cưỡng ép mang về cung . Vì tính cách quật cường từ nhỏ , mặc dù Dịch Hành Chính đã dốc lòng sủng ái , chỉ hi vọng nàng siêu lòng nhưng tất cả đều thành vô ích , nàng vẫn không hề nhìn đến hắn . Trong cơn tức giận , Dịch Hành Chính đã biếm nàng vào lãnh cung , không cho bất cứ ai đến nhìn .

Cũng vì thế , Dịch Dương Thiên Tỉ - đứa trẻ đáng lẽ sẽ được sinh ra trong muôn vàn sủng ái , trong sự yêu chiều , vây quanh của mọi người , thế nhưng trớ trêu thay y lại được sinh ra tại nơi lạnh lẽo nhất của hoàng cung .

Mẫu phi của y cũng rất không vừa mắt tiểu hài này , bởi vì mỗi khi nhìn đến thân ảnh của tiểu anh nhi , nàng sẽ lại nhớ tới Dịch Hành Chính - kẻ khiến nàng mãi mãi phải rời xa ái nhân . Một đứa trẻ từ nhỏ đã không nhận được tình cảm yêu thương của cả phụ thân lẫn mẫu thân thì làm sao có thể phát triển một cách bình thường ? Cũng vì thế , y lạnh lùng lãnh cảm , y sống khép mình , y đơn độc trong chính vỏ kén của bản thân tự tạo ra để tự bảo vệ bản thân . Từ đó y nuôi suy nghĩ muốn nắm quyền sinh sát của tất cả , y muốn làm vua , đó chính là suy nghĩ duy nhất trong đầu của một đứa trẻ sáu tuổi .

Năm Hành Vân thứ 22 , tuyết phủ khắp nhân gian hòa cùng màu sắc của mai trắng khiến đất trời càng thêm ảm đạm , Vân Phi không còn chịu nổi cuộc sống dằn vặt trong lãnh cung nữa nên đã quyết định chọn đi trên con đường bỉ ngạn không lối về .

Một mảnh vải trắng vắt ngang xà nhà , kết thúc sinh mệnh của một trang giai nhân ...

Bỉ Ngạn Khai Hoa Khai Bỉ Ngạn

Từ đó , những kẻ thường ức hiếp vị Lục hoàng tử có danh không phận kia càng không cần nề hà gì nữa .

Cuộc sống trong hoàng cung của y càng ngày càng gian khổ , quả thực đối với đứa trẻ mười tuổi cũng quá khó chấp nhận đi ...

Năm Hành Vân thứ 24 , trong cuộc thi săn bắn do Hoàng đế tổ chức hàng năm , Dịch Dương Thiên Tỉ bỗng nhiên xuất hiện khiến mọi người một trận bất ngờ , càng bất ngờ hơn biểu hiện của y lại rất tốt mặc dù chẳng hề được dạy qua đã khiến Dịch Hành Chính vô cùng vừa lòng , liền không ngần ngại mà đưa Dịch Dương Thiên Tỉ rời khỏi lãnh cung , đường hoàng bước vào Nghi Thần cung . Từ đó , Dịch Dương Thiên Tỉ từng bước thực hiện kế hoạch mà mình đã vạch ra từ rất nhiều năm .

Năm Hành Vân thứ 25 , trong một lần đến ngự hoa viên thưởng mai trắng , Dịch Dương Thiên Tỉ bỗng nổi hứng ghé qua phòng tạp vụ , y nhìn thấy một cậu thiếu niên chỉ lớn hơn y vài tuổi đang bị một đám thị vệ dùng gậy đánh không ngừng , cho dù thương tích đầy mình , cho dù áo đã nhuộm đỏ bởi máu nhưng ánh mắt kia vẫn quật cường như vậy , không một chút yếu thế , như ánh mắt của kẻ bề trên đang nhìn xuống những sinh vật nhỏ bé bên dưới . Đôi mắt quật cường đó khiến Dịch Dương Thiên Tỉ trong lòng sinh ra cảm phục , một cỗ thích thú nảy sinh , y không nhiều lời liền ngăn cản hành động của đám người lại , hoàn hảo giải thoát người kia . Đưa bàn tay mềm nhỏ của bản thân ra , nắm lấy bàn tay nhem nhuốc của hắn kéo người đứng lên .

Người Dịch Dương Thiên Tỉ đưa về tên là Vương Tuấn Khải , hắn là con của một nhà nho nghèo ở kinh thành , theo nhu cầu tuyển chọn người của hoàng cung mà vào đây làm thị vệ . Cho dù vậy , Vương Tuấn Khải không hề làm Dịch Dương Thiên Tỉ thất vọng  , hắn rất thông minh cũng rất khỏe mạnh , Dịch Dương Thiên Tỉ cho hắn theo một vị đại tướng lúc trước từng có giao hảo với mẫu phi y mà học võ , y cho hắn cùng mình đọc sách , cuộc sống cứ thế trôi qua .

Phía bên ngoài cửa , từng làn gió nhẹ lùa vào căn phòng nhỏ, mai trắng bên ngoài cửa cũng đã nở rồi ...

Năm Hành Vân thứ 27 , Dịch Hành Chính sau hơn mười năm bệnh tật liên miên , trong một đêm đông đã băng hà . Theo nghi lễ truyền thống của hoàng thất , cứ thế sắc phong Thái tử lên làm hoàng đế kế nhiệm . Vì thế thế lực của Dịch Dương Thiên Tỉ sau vài năm âm thầm rèn luyện đã bắt đầu có thể dùng . Dịch Dương Thiên Tỉ cứ thế âm thầm nắm giữ quân binh chờ ngày phát động giành lại ngai vị . 

" Lục hoàng tử , người vào nghỉ ngơi đi , chuyện chiêu binh để thần làm được rồi ." Trong căn phòng sa hoa có hai thân ảnh đang yên lặng ngồi bên trong . Một nam nhân dáng người cao lớn , một thân hắc y  cúi đầu trước một thiếu niên khác .

" Không cần , ta không mệt, chúng ta tiếp tục bàn kế sách ." Thiếu niên còn lại một thân tử sắc quỉ mị , khuôn mặt tinh tế nhỏ nhắn được ánh sáng yếu ớt của ngọn nến bên cạnh hắt lên .

" Được . " Không khí trong căn phòng lại lần nữa chìm vào im lặng , hơi thở nhè nhẹ của cả hai người lại hòa vào cùng màn đêm . Vương Tuấn Khải lại lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt kia .

" Thiên Tỉ , ngươi làm bao nhiêu việc trong mấy năm qua , ngươi còn không mệt sao ?" Đã rất lâu rồi Vương Tuấn Khải không gọi Thiên Tỉ bằng cách gần gũi như vậy , lâu đến mức tựa hồ đã quên mất , mở miệng có chút không tự nhiên . Kết thúc câu nói lại là một khoảng không tĩnh mịch , thật lâu , thật lâu sau mới có một giọng nói trong trẻo trả lời :"  Ta không mệt , ngươi mệt rồi sao ? "

" Không , ta sẽ bồi ngươi cho đến khi hóa thành tro bụi ."

" Vì sao lại kiên quyết như vậy ? " Dịch Dương Thiên Tỉ bỗng ngẩn đầu lên , ánh mắt hổ phách đã không còn trong trẻo nữa , đâu đó chỉ phản phất tia lạnh lùng .

" Bởi vì ngươi đã cứu ta ."

... Cũng vì ta yêu ngươi ... kẻ mà ta không nên yêu ... 

Tất nhiên câu nói này Vương Tuấn Khải sẽ không bao giờ nói ra cho người kia biết .

Năm Hành Vân thứ 29  , Lục hoàng tử dẫn quân vào thành thực hiện mưu đồ lật đổ đế vị . Quân triều đình vì không có sự chuẩn bị trước cùng với Dịch Dương Thiên Tỉ chỉ huy quân binh đánh úp thành trì vào ban đêm nên nhanh chóng phá cổng thành , tiến nhập hoàng cung .

Quân triều đình bị thương vô số , tướng của đối phương cũng đã chết gần hết , Dịch Dương Thiên Tỉ cũng gần như hoàn toàn thắng lợi . Thế nhưng đến lúc y có được cả thiên hạ nhưng y lại đánh mất người quan trọng nhất của mình  . 

Vương Tuấn Khải thay y đỡ một nhát kiếm , máu theo mũi kiếm chảy dần xuống , hòa cùng hắc bào hắn vẫn thường mặc , không thể thấy nhưng không thể phủ nhận sự xuất hiện của nó .

Năm Hành Vân thứ 31 , ngai vị của hoàng đế bị xóa trong một đêm , hoàng triều thay vị chủ tử mới , ánh mặt trời vẫn rạng rỡ trên đỉnh đầu , xóa hết vết tích của cuộc chiến đẫm máu đêm qua , nhưng lại không xóa được nỗi đau trong lòng của mỗi người , kể cả kẻ thắng cuộc - Dịch Dương Thiên Tỉ .

Tân hoàng vừa lên ngôi lấy hiệu là Khải Hoàng , mở đầu một trang sử mới .

Dịch Dương Thiên Tỉ cứ thế đứng đầu thiên hạ nhưng lại lạnh lẽo trên chính nơi cao kia .

Y là một bậc minh quân , không ai có thể phủ nhận .

Nhưng phía sau màn đêm là một tâm hồn liên tục bị dằn vặt , y không lập hậu cung , chỉ trong màn đêm thưởng sênh ca tiếu mặc mà gặm nhắm nổi đau đớn của bản thân mình . 

Trong cơn say sưa với rượu nồng , y loạng choạng đuổi đám người phiền phức kia đi , rồi lại khập khiễng đi đến bên bàn cầm lấy giấy bút , chấm mực đã mài y ngờ nghệt múa từng nét từng nét , dần họa lên khuôn mặt của một nam nhân anh tuấn .

Dịch Dương Thiên Tỉ cầm lên bức tranh mình vừa hoàn thành , y lại ngây ngốc cười . Y thấp thoáng nhìn thấy nam nhân trong tranh kia bước ra ngoài tiến về phía y , y lại vui vẻ như một đứa trẻ được kẹo , nhanh chóng nắm lấy tay người kia kéo hắn chạy băng băng trên hành lang của hoàng cung . Trong mắt của thị vệ đi tuần nhìn thấy cảnh này , chỉ là một mảnh ảm đạm , nhưng trong mắt Dịch Dương Thiên Tỉ lại là một nỗi niềm hạnh phúc lớn lao , cho dù biết , ngày mai khi tỉnh giấc , giấc mộng này sẽ biến mất . 

Dịch Dương Thiên Tỉ lúc trước không hề biết bản thân yêu Vương Tuấn Khải , giờ thì y biết rồi , thế nhưng y không còn cơ hội để bên cạnh người đó nữa , không thể nữa .

Trong hoàng cung đêm đó , rất nhiều cung nữ và thị vệ đã nhìn thấy Dịch Dương Thiên Tỉ chạy từ hành lang này sang hành lang khác , nhưng họ lại không hề biết đó là lần cuối bọn họ nhìn thấy vị minh quân đó .
Cũng trong đêm hôm đó , Dịch Dương Thiên Tỉ mang ngựa xuất cung , y có quyết định của bản thân rồi , y muốn rời khỏi hoàng cung đầy ghê sợ này , y muốn rời khỏi những toan tính đáng kinh tởm kia . Bỏ lạ ngai vàng tráng lệ mà lạnh lẽo , y bỏ lại đó cho bọn người ngu ngốc như y lúc trước cứ đấu đá nhau mà tranh giành cái thứ đó .

- HAHA , CÁC NGƯƠI LÀ NHỮNG KẺ NGU NGỐC , CÁC NGƯƠI NGU NGỐC NHƯ TA LÚC TRƯỚC , ĐỂ RỒI SAU ĐÓ , CÁC NGƯƠI SẼ ĐÁNH MẤT NGƯỜI QUAN TRỌNG NHẤT CỦA BẢN THÂN ...HA HA HA ... 

Sau một trận cuồng tiếu , tiếng cười nhỏ dần rồi biến thành tiếng khóc rất nhỏ , rất nhỏ hòa cùng tiếng côn trùng kêu rả rít trong đêm vắng .

.

Dịch Dương Thiên Tỉ đứng dưới tán cây mai trắng trên một ngọn đồi vô danh , tuyết đã đọng lại trên mái tóc đen nhánh cùng đôi vai nhỏ của y một mảng , thế nhưng người kia vẫn dường như không có cảm giác gì mà đứng yên như trời trồng .

Y đưa bàn tay mảnh ra khẽ hứng những cách hoa mai trắng nho nhỏ , đâu đó y nhớ lại hình ảnh ngày trước , y cũng đã đưa bàn tay của mình ra nắm lấy đôi tay thô ráp của người kia , từ đó kéo nên một hồi nghiệt duyên đau đớn .

Y hối hận , y thế nhưng đã yêu Vương Tuấn Khải từ rất lâu rồi , vậy sao y vẫn không chịu mở miệng nói cho người kia , tại sao y vẫn cứ cố chấp ép bản thân phải tỉnh táo ? Y từng nhớ Vương Tuấn Khải đã từng nói với y :

" Trong ái tình chúng ta luôn ngu ngốc , vậy sao ngươi lại ép bản thân tỉnh táo chứ ? "

Cánh hoa mai trắng nhỏ bé rơi vào lòng bàn tay trắng muốt gần như trong suốt của y , khép những ngón tay của mình lại rồi mở ra , cánh hoa kia đã nhàu nát từ khi nào ... rõ ràng y đã nắm rất nhẹ mà , thế sao nó vẫn tả tơi như thế ? Phải chăng cũng giống như tình yêu của y và hắn , cho dù y có cố bóp lấy nhẹ nhàng thế nào thì nó vẫn sẽ hư hại , cũng sẽ vụn vỡ , để rồi mất nhau ?

Những cánh hoa mai trắng nho nhỏ rơi xuống hòa cùng tuyết tạo nên một khung cảnh đơn sắc , chỉ duy một thân tử y lại điểm nhẹ vào lòng ...

Cánh hoa kia , mỏng manh như tình yêu đôi ta ...

Tuyết trắng phủ lên mảnh hồng trần

Đời người tựa tuyết rơi rồi tan

Tam sinh , tam thế ai còn mất ?

Đơn cô thế cô ai hỏi han ?


Này hoàng đế của ta , kiếp sau chúng ta gặp nhau nhé ...

Toàn văn hoàn

Lời của tác giả : Chương này dài quá  đi a , cực dài luôn . Hay chúng ta cùng chơi một trò chơi đầu năm nhé , các cậu có ai nhận ra thân phận của Tuấn Khải không ? Gợi ý nhé , chính là con nhà nho a nhà nho chính là ... mà các cậu đoán đi ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net