Tưởng Ký

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác phẩm : Tưởng Ký

Tác giả : Lam Vũ

Hồn phi phách tán ... mãi mãi cũng không thể siêu sinh ... như chưa từng có trên đời ... không còn gì cả ...

●●●


Dịch Dương Thiên Tỉ là một trong ba thượng cổ đại thần , từ khi thế gian được sinh ra , y cũng đồng thời được sinh ra . Y có dung nhan diễm lệ , linh lực mạnh mẽ hấp thụ từ tinh túy của đất trời thuở khai sơ . Y tính cách kiêu ngạo , cuồng vọng , chưa từng để ai vào trong mắt , khiến chúng tiên cho dù bất mãn cũng không thể nói ra .

Nhưng tất cả đã thay đổi , sự thay đổi đầy đau thương kể từ khi ái nhân của y - chính là quân vương ở hạ giới rời khỏi dương gian , sau đó xuống địa phủ lại bị Quỷ Vương thừa lệnh ban xuống của Tinh Lạc (*) đánh nát hồn phách , từ đó ... hồn phi phách tán , lí do bởi vì hắn mang tội , tội của hắn là có quan hệ luyến ái với thượng cổ đại thần ...

(*) Tinh Lạc : cứ coi như hội đồng chuyên đưa ra hình phạt xét xử tội lỗi của người trần và tiên nhân .

Mất đi hắn , y như kẻ điên ngày ngày ở bên Tưởng Ký Hồ mà trầm mê trong quá khứ tươi đẹp có Vương Tuấn Khải , mặc kệ linh lực cùng sinh mạng của bản thân hao mòn . Cái giá để tưởng ký là trao ra máu của mình , đối với một vị thần máu chính là khởi nguồn tất cả , nó chứa cả linh lực và sinh mạng trong đó . Dịch Dương Thiên Tỉ trao ra máu của mình , cũng vì thế theo thời gian trôi qua , y từ thượng cổ đại thần dần dần biến thành một yêu thần , rồi thành đọa thần .

Cùng là thượng cổ đại thần với y có Lưu Chí Hoành cùng Lưu Diễm Phân , hai người bọn họ được sinh ra cùng một phôi thai (*) nên là anh em . Sau khi Dịch Dương Thiên Tỉ trầm mê , kẻ thường xuyên đến khuyên ngăn y nhất chính là bọn họ , hai người bọn họ chính là nhìn không nổi kẻ luôn tự cao tự đại như Dịch Dương Thiên Tỉ lại thành ra bộ dáng như hiện tại . Nhưng sau tất cả cố gắng , ánh mắt màu hổ phách của y nhìn bọn họ cũng chỉ vô hồn hay đau đớn đến lạ , y không hề hay nói cách khác là chưa từng để lời của họ vào trong lòng .

(*) : cứ tưởng tượng là một vòng tròn sáng nở ra bên trong chứa hai người đi .

Trăm năm , vạn năm ở dưới trần gian bất quá cũng chỉ là vài ngày trên Thiên giới , thế nhưng y đã bị Tưởng Ký Hồ rút đi gần hết sinh mệnh .

Quang Lạc Minh Quân - kẻ trước giờ vẫn luôn thờ ơ với chuyện của y ,chưa một lần ghé qua hôm ấy lại đến ôm y . Khi hắn đến y đã suy yếu đến mức hơi thở mỏng manh gần như sắp đứt đoạn nhưng vẫn cố chấp níu kéo chút hình bóng của Tuấn Khải .

Quang Lạc Minh Quân không nhịn nổi đau đớn bảo y dừng lại , kêu y đừng tiếp tục trầm mê nữa , nói với y tất cả mọi thứ y nhìn thấy chỉ là một hồi ký ức còn sót lại mà thôi , tên kia xứng sao ? Xứng để y hi sinh nhiều như vậy sao ?

Y yếu ớt nằm trên hai tay hắn mỉm cười nói : "Nếu Vương Tuấn Khải không xứng , thì trên đời này đã chẳng còn ai xứng đáng nữa rồi . Ngươi biết không , khi Diễm Phân nói cho ta biết Vương Tuấn Khải đã bị Quỷ Vương xé nát hồn phách , hồn phi phách tán ... ngươi hiểu không ? Hồn phi phách tán ... mãi mãi cũng không thể siêu sinh , như chưa từng có trên đời , không còn gì cả . Rõ ràng chúng ta đã yêu nhau đến thế , hắn cũng đã hứa sau khi đánh thắng trận sẽ trở về cùng ta thành thân ... "

Hỉ phục ta đã may sẵn rồi , chỉ chờ hắn về ta liền sẽ mặc cho hắn xem ...
Cuối cùng , cuối cùng vẫn không có cơ hội mặc nó ...
Là ta hại hắn , nếu ta không xuất hiện , nếu ta không yêu hắn , nếu ta không ở bên hắn , có lẽ hắn sẽ sống thực hạnh phúc , thực vui vẻ ... Hắn sẽ có cả giang sơn hùng vĩ , hắn sẽ có một giai nhân bầu bạn đến cuối đời ...

Nói đến đó y chợt ngưng lại , khó khăn điều hòa hơi thở gấp gáp , khuôn mặt diễm lệ của y đã rơi đầy nước mắt .

" Các ngươi ! Ai ai cũng bảo ta đừng tiếp tục trầm mê nữa , đó chỉ là ký ức ! Các ngươi , kẻ nào cũng kêu ta tỉnh lại . Vậy các ngươi có hiểu không , nếu không có những ký ức này , ta sẽ điên mất , ta không thể nào chịu nổi cuộc sống không có hắn , cô đơn lắm , tịch mịch lắm .
Sinh mệnh bị rút đi thì sao ? Linh lực mất đi thì có ý nghĩ gì ? Hắn chết rồi ta cũng không muốn sống nữa , cái gì mà thượng cổ đại thần , cái gì mà trường sinh bất tử , TA KHÔNG CẦN ! Không có hắn ở đây ,ta sống không còn ý nghĩa gì nữa cả , chẳng thà chết đi có lẽ sẽ tốt hơn . Chúng ta khó khăn như vậy mới có thể bên nhau mà , ta và hắn bên nhau chỉ mới có mấy tháng ở hạ giới , vẫn chưa đủ mà ... "

Ai nói ta có thể trường sinh bất tử chứ! Sinh mệnh ta đang hao mòn này ! Ta sắp chết rồi !!!

Rồi y yếu ới nói lên một câu :

" Ta sắp nhìn thấy hắn rồi ."

Kế tiếp là một trận cuồng tiếu , máu cứ thế theo cổ họng Dịch Dương Thiên Tỉ chảy ra , rơi nhẹ xuống nền đất phía dưới . Khuôn mặt y ngày càng tái nhợt , cơ thể đang dần lạnh lẽo . Quang Lạc Minh Quân - kẻ từ nãy đến giờ vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng .

" Vương Tuấn Khải kia quan trọng với ngươi như thế sao ? "

" Như chính sinh mệnh ta vậy ."

Đột nhiên hắn lại hỏi "Ngươi không nhận ra ta sao ? "

" Ngươi ? Sao lại không ? Chẳng phải ngươi là Quang Lạc Minh Quân sao ?"

" Thật sự ngươi không nhận ra ta ?"Giọng hắn có chút bất lực .

" Ta là Vương Tuấn Khải ."

Dịch Dương Thiên Tỉ đột nhiên bật cười , giọng cười đầy chua chát "Không ngờ Quang Lạc Minh Quân lại thực biết đùa , nhưng rất tiếc bây giờ ta đã không thể phụng bồi ngươi a . Còn nếu ngươi là muốn an ủi ta mà nói vậy thì thực cảm tạ ngươi , nhưng trong lòng ta từ lâu đã nguội lạnh rồi ."

"Vương Tuấn Khải kia là một trong những thiên kiếp của ta . Vì Vương Tuấn Khải chết theo cách hồn xiêu phách tán nên phần ký ức kia của hắn vẫn không thể nhanh chóng quay lại với ta , cũng vì thế bao lâu qua ta vẫn luôn thờ ơ với ngươi .
Vì đây là thiên kiếp cuối cùng cho nên sự việc mới tồi tệ như vậy . Mỗi ngày mỗi ngày ta đều nhìn ngươi yếu dần ta cũng thực đau đớn . Sau này ...ta sẽ dùng thân phận Quang Lạc Minh Quân cùng ngươi hảo hảo bên nhau , ta sẽ bồi ngươi cả đời được không ? Không cần phải tiếp tục sinh ly tử biệt nữa , không cần phải xa cách nữa . "

" Ngươi thật sự là Vương Tuấn Khải ? "

" Ngươi không tin sao ? Ta có thể chứng thực . Chẳng phải lần đầu chúng ta gặp nhau ở Thệ Vấn Hồ sao ? Khi ấy ta và ngươi đều mặc một tử y . Lúc ở bên ta ngươi thích nhất là gọi ta là Cua đao , mặc cho thân phận hoàng đế của ta ... ùm ... Còn nữa , ta từng kêu ngươi đừng mặc đồ quá nhiều hoa , ta ghen với đám đại thần ..."

Khuôn mặt Dịch Dương Thiên Tỉ không dấu được mà lộ ra vẻ kích động , y nhướng người lên có ý định nhào lên ôm lấy hắn nhưng thân thể yếu ớt của y không chịu hợp tác , y cứ thế lại ngã trên cánh tay hắn .

" Vương Tuấn Khải , đúng là ngươi , sau này không cho ngươi lại bỏ rơi ta , không cho nữa ."

" Sẽ không , sẽ không bỏ rơi ngươi nữa , bảo bối của ta ."

Nhưng Dịch Dương Thiên Tỉ mãi mãi cũng không biết những điều y thấy lúc đó chỉ là một giấc mộng , một giấc mộng hay là ảo giác do Tưởng Ký Hồ đã hút đến tia linh lực tinh khiết nhất , cũng là cuối cùng trong người y mà tạo thành , đó mãi mãi cũng chỉ là một giấc mơ .

Một giấc mơ không thể thành sự thật ...

Trên thiên đình cũng không có vị tiên nhân nào là Quang Lạc Minh Quân .

●●●

Ba sợi dây buộc chuông trời (*) đang treo trên cao , vạn năm qua vẫn không hề hư tổn hôm nay có một sợi bỗng nhiên đứt , chúng tiên nhìn thấy hai anh em nhà họ Lưu vẫn bình an vô sự đứng đó thì liền biết người xảy ra chuyện là vị thượng cổ đại thần còn lại , hay vị đọa thần Dịch Dương Thiên Tỉ đã xảy ra chuyện .

(*) : ba sợi dây này được kết từ linh lực tối thuần khiết của ba vị thượng cổ đại thần . Vì Thiên Thiên bẩm sinh là thượng cổ đại thần nên dù biến thành đọa thần thì cái ' linh lực tối thuần khiết ' đó vẫn còn tròn cơ thể .

Người phản ứng nhanh nhất có lẽ cũng chính là hai anh em nhà họ Lưu . Không có gì làm lạ vì ba người bọn họ từ khi sinh ra đã luôn ở bên nhau , trước giờ tình như thủ túc .

Khi chúng tiên đến nơi đã thấy trên đất là một thân hồng y tiên diễm , xung quanh y rơi vài giọt máu , trên khóe miệng vẫn còn vươn lại chút huyết dịch , nước trong Tưởng Ký Hồ đã bị nhuộm thành màu đỏ tươi , bàn tay bị cắt bê bết của y vẫn để trong dòng nước . Đó là cái giá phải trả để có thể tưởng ký ...

... Tưởng ký ...

Hoa đào ở ven hồ bao lâu qua vẫn luôn nhất mực chứng kiến y trầm mê đau khổ , nay người đã ra đi cũng bày tỏ sự tiếc thương bằng cách nhẹ nhàng run rẫy rũ xuống bên người y những đóa hoa đào tươi , tạo cho khung cảnh thêm phần xinh đẹp nhưng quá mức tang thương .

Không một tiếng động chúng tiên đều tự giác cúi đầu , trong lòng âm thầm tiếc nuối đau thương .

Thân thể Dịch Dương Thiên Tỉ từ từ hóa thành vô vàn tia sáng nho nhỏ bay lên không trung rồi biến mất . Đó gọi là hồn phi phách tán ... không thể siêu sinh ... như chưa từng xuất hiện ... không còn cái gì ...

-

Tưởng Ký Hồ , tưởng ký , tưởng ký ,
Nhớ về một ký ức đã qua , níu kéo một ký ức đã không còn .
Tưởng ký , Tưởng ký
Nhìn lại rồi chấp nhất , nắm lấy rồi buông tay ...

Toàn văn hoàn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net