Vết Thương Trên Đầu [ Truyện dịch ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tác giả : FourtyLotions

Bản dịch đã có sự cho phép của tác giả , thỉnh không mang fic đi đâu .

Món quà Giáng sinh muộn . Các tình yêu Giáng Sinh vui vẻ .

=======================

Yêu thương ,

Đều là thật lòng ,

.

Vương Tuấn Khải tỉnh dậy , vừa mở mắt liền nhìn thấy Vương Nguyên tay xách theo một lẳng hoa quả và cơm trưa chuẩn bị để lên bàn .

Thấy hắn tỉnh , Vương Nguyên cũng khinh thủ khinh cước ( nhanh tay nhanh chân ) đi đến , cậu lấy cái ghế ngồi xuống không nói một lời mở cà men .

Vương Tuấn Khải sờ mũi một cái không biết nên mở miệng thế nào , lần bị thương ngoài ý muốn này , thực sự ... Vì ngoài ý muốn nên hắn chưa biết nên giải thích thế nào , tuy rằng bình thường hắn đều thượng thoan hạ khiêu ( nhảy nhót khắp nơi ) nhưng đến mức bị thương thế này thì rất hiếm .

Vương Nguyên liếc nhìn hắn một cái , cầm đũa .

" Đừng suy nghĩ nữa , ăn nhanh lên "

Vương Tuấn Khải vừa định khen cậu " Lớn lên thực hiểu chuyện " chợt nghe Vương Nguyên nói tiếp :

" Đợi lát nữa Thiên Tỉ tới , anh mồm mép lẽo miệng em liền không tha cho anh "

Vương Tuấn Khải liếc mắt trừng cậu , chân duỗi một cái liền đá văng cái ghế ra xa một thước , Vương Nguyên liếc một cái rồi mặc kệ hắn , lấy điện thoại ra gọi cho Thiên Tỉ .

Vương Tuấn Khải đưa tay sờ lên miếng bông băng y tế trên trán , đã không còn đau nhức nữa , chỉ cảm thấy lúc đó khi đầu đập vào cửa thì một trận mê mang ập tới , sau khi thấy máu của mình chảy ra , phản ứng đầu tiên của hắn là lấy mũ áo khoác trùm lại đầu , cầm đồ trang điểm trên bàn tô tô vẽ vẽ che lại , xung quanh trợ lý sợ hãi kêu lên , hắn vội vã đưa ngón tay lên môi làm một hư thanh động tác .

Trên đường đến bệnh viện Vương Tuấn Khải còn nằm mộng , chưa đầy hai mươi phút điện thoại di động bởi vì tin tức truyền tới mà rung lên liên hồi .

Vương Nguyên : ???

Vương Nguyên : Ngài đây là cho mình có ót khai quang đi ?( câu này Nguyên ca đang muốn nói Khải tự đánh giá cao khả năng mình , do trình độ của tớ cùng với bạn biên tập viên nào đó quá thấp nên không thể dịch đúng nghĩa cho mọi người )

Vương Tuấn Khải tâm phiền ý muộn , khí thế hung hăn liền trở về .

Tin nhắn của Thiên Tỉ rất đơn giản chỉ có mấy từ ngắn gọn .

Gọi điện thoại lại cho em .

Vương Tuấn Khải bấm tắt màn hình , ngửa đầu tựa lên ghế dựa , cái trán xuất hiện lẫn mồ hôi thắm vào vết thương đau rát cực kì.

Đăng kí tên tuổi , khẩn cấp sử lí vết thương , khử độc , may lại .

Nhất nhất kiểm tra một lượt , bác sĩ đề nghị Vương Tuấn Khải nên ở lại bệnh viện quan sát .

Vương Tuấn Khải vẫn còn chưa nghĩ ra làm thế nào để gọi điện thoại cho Dịch Dương Thiên Tỉ , cho đến khi Vương Nguyên nói với hắn một chút nữa Thiên Tỉ sẽ đến , hắn mới bắt đầu có chút ...hoảng loạn .

Rõ ràng là tiểu đội trưởng nhưng khi xảy ra chuyện hắn lại làm cho hai tiểu đệ lo lắng cho mình .

Đặc biệt hắn bình thường luôn mượn cớ " phải để ý thân thể của em thực tốt " làm lí do không ít lần sửa thói xấu của Thiên Tỉ , lần này không biết cậu sẽ nghĩ ra trò gì trả đũa mình đây ?

Nghĩ như vậy , hắn thế nhưng lại có chút ... chờ mong .

Vương Tuấn Khải vừa sờ cái trán vừa để chân lên ghế Vương Nguyên đang ngồi .

" Ai~ ... Vương Nguyên "

" Gì ? Mau nói "

" Em nói xem hiện tại anh có đẹp trai không ? "

Vương Nguyên đang gặm táo , nghe được câu nói này , răng không tự chủ cắn mạnh một cái .

" Đầu óc của anh bị đụng tới hỏng rồi sao ? " Nói được phân nửa nhìn thấy người kia hình như muốn cùng cánh cửa quyết chiến , nhanh chóng sửa lời nói " Anh có bệnh tâm thần không , sao lại đi hỏi chuyện này ? "

"Anh hỏi thì em trả lời đi "

Vương Nguyên nhích cái ghế ra sau .

" Ai ... thực ước ao ngươi " ( ý muốn nói đẹp đến ước ao )

" Đúng không , bởi vì rất suất đúng không ? "

" Tuổi trẻ có quyền ngu ngốc "

" ... "

Vào ban đêm , khi Vương Tuấn Khải ngủ cơ thể bắt đầu nóng dần lên , hắn đợi một hồi Thiên Tỉ vẫn chưa tới ,cứ như vậy hắn nhìn trần nhà chậm rãi ngủ .

Bên này Thiên Tỉ xuống xe , đi đến cửa bệnh thì bị cửa kính cản lại không cẩn thận đụng vào nó , cậu lấy tay nhu nhu cái trán đi lên cầu thang .

Quả thực rất thương yêu ,

Vương Tuấn Khải là một kẻ ngu ngốc .

Đi xuyên qua hành lang , trong đầu Thiên Tỉ loạn thành một đoàn , từ khi nhận được thông báo đến hắn phát tin bình an cùng hình ảnh Tuấn Khải , cùng tình hình đã được xử lí tốt , làm sao bị thương , trách nhiệm của ai , thương thể thế nào Thiên Tỉ không có thời gian rảnh rỗi , đầu óc cậu không có phương pháp gì tổ chức lại ngôn ngữ , chỉ muốn đến gặp Vương Tuấn Khải .

Chân chính bước đến phòng bệnh , Thiên Tỉ tay đặt trên nắm cửa có chút do dự .

Rất nhanh bước đi về phía sau hòng làm hòa hoãn lòng kích động đang không ngừng to lên , cậu chậm rãi hít sâu .

Mắng hắn , phải mắng hắn .

Mắng hắn đến không thể trả lời , mắng hắn cẩu huyết lâm đầu ( mắng xối xả ) .

Dựa vào cái gì chính mình nóng nảy muốn khóc a ?

Cố sức mở cửa , bên trong một mảnh hắc ám , Thiên Tỉ thân thủ vuốt tường , suy nghĩ một chút vẫn là bật đèn , đóng kỹ cửa lại , cậu cau mày đến gần giường bệnh bình tĩnh nhìn người nọ .

Vương Tuấn Khải ngủ không được an ổn , nghẹt mũi không có cách nào có thể dễ dàng hô hấp , hắn hơi há mồm ra hơi thở có chút nặng nề , lông mi khẽ nhíu lại , bởi vì nóng rần lên mà gò má nhẹ phiếm hồng cho dù không đụng vào nhưng Thiên Tỉ vẫn biết là nóng , có thể do chăn nóng , Vương Tuấn Khải lấy tay gãi gãi cái cổ .

Thiên Tỉ nhìn một hồi bỗng nhiên cảm thấy đắc ý lợi hại liền vội vàng cúi đầu điều chỉnh tâm tình .

Khi Dịch Dương Thiên Tỉ vừa mở cửa Vương Tuấn Khải đã mơ mơ màng màng tỉnh , nhẹ nhàng mở mắt nhìn thấy Thiên Tỉ , thân thể hắn có chút cứng ngắc , lúc Thiên Tỉ bất động đứng trước giường hắn có chút khẩn trương nghĩ có muốn hay không mở mắt , cảm thấy cái đệm trũng xuống một chút , khí tức của Thiên Tỉ ngày càng gần , thân thể cậu xích lại gần nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống chỗ đau ở cái trán .

Vương Tuấn Khải rõ ràng cảm thụ được mùi vị thuốc đông y thì Thiên Tỉ không tự chủ phóng nhẹ độ mạnh yếu của nụ hôn , trong lòng hắn vốn đã ăn no thêm ôn nhu lúc này càng để lộ việc giả ngủ của mình . Hắn nhịn không được mò lấy tay Thiên Tỉ bên người , quấn quít , nắm chặt .

Thiên Tỉ không có giật lại khoảng cách , môi cọ qua trán của hắn , mi cốt , đuôi mắt , mũi , cuối cùng dừng lại ở bên môi .

Cậu chăm chút nhìn ánh mắt của Vương Tuấn Khải , trong chốc lát viền mắt tựu đỏ , cậu cắn răng chậm rãi phun ra một câu nói :

" Cánh cửa rách nát "

Vương Tuấn Khải sửng sốt một chút , sau đó hơi ngước đầu lên cùng cậu môi răng gắn bó .

Hình như có một đau đớn như vậy ,

Ta không yêu cầu ngươi có bao nhiêu ưu tú

Ta chỉ hi vọng ngươi vui vẻ

Mong muốn ngươi sống tràn ngập nhiệt tình ,

Không bước vào thế giới của ngươi ,

Ngươi đi con đường của ngươi ,

Ta đi con đường của ta

Ngươi rất tốt ,

Tựa như đàn ghi-ta đàn một hợp âm

Ngươi ở đây đám mây , ngươi băng lãnh mà mềm mại .

Tựa như lời ca ý hát ,

Ngươi từng là đêm đông lạnh lẽo trời mưa cả đêm ,

Cũng là bài hát đầy nhiệt tình yêu thương mà ta thích nhất .

Toàn văn hoàn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net