Quyển 3 - Chương 33: Gả ngươi cưới ngươi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
ở miệng, thuật cưỡi ngựa của hắn tự nhiên là vô cùng tốt, nhưng không theo kịp Vân Thiển Nguyệt, có chút cố hết sức theo sát ở sau nàng.

Từ kinh thành đến huyện Hà Cốc phải qua tám thành trì lớn nhỏ. Bốn thành trì lớn , bốn thành trì nhỏ , còn lại chính là những thôn trọ không đáng kể.

Ra khỏi thành đường đi tất nhiên không dễ đi, khắp nơi đều là nước đọng, gồ ghề, nhưng cũng may hôm nay mưa to đã ngừng một ngày, trên đường có ba năm lưu dân kết bè kết đảng thỉnh thoảng đi qua, cũng có dấu ấn của vết xe ngựa , hơn nữa bốn người đi cũng là bảo mã ngày đi ngàn dặm cho nên ngựa nhanh chóng chạy đi, đường không dễ đi, cũng không ảnh hưởng lớn lắm.

Làm cho người ta nhìn thấy mà giật mình chính là ruộng lúa hai bên đường, bên trong tất cả đều là nước. Ngũ cốc và lúa mạch vốn nên là thời điểm thu hoạch , nhưng đều bị chìm trong nước, chỗ ngập nước nhiều không nhìn thấy ngũ cốc, chỗ ít nước thì lại một mảnh sụp đổ , hơn nữa không có thoát nước , nước trong ruộng không thoát được ra ngoài, xa xa nhìn lại, một mảnh thê lương.

Từ lúc Vân Thiển Nguyệt ra khỏi thành đã thấy quá nhiều trên đường, trăm dặm về sau cảm xúc cũng đã chết lặng. Nàng đi căn bản là không tính toán nghỉ ngơi trên đường và nghỉ trọ, cho nên khi đến thành trì Khúc thành, cũng không dừng lại, lấy lệnh bài Nam Lăng Duệ đoạt lại trong tay Dung Cảnh từ trước ra , binh lính thủ thành tự nhiên sẽ mở cửa thành dễ dàng, cho nên nàng mang theo ba người trực tiếp đến thành Hoài An.

Mục đích của thiếu niên cũng muốn nhanh một chút đến nơi. Tất nhiên sẽ không có ý kiến gì, đi theo phía sau Vân Thiển Nguyệt , ngay cả miệng cũng không nói một lời.

Đêm đã khuya, một nhóm bốn người tới thành Hoài An . Thành Hoài An coi như thành lớn, khoảng cách đến kinh thành ước chừng hai trăm năm mươi dặm . Tình hình nạn lụt Hoài An còn nặng hơn một chút so với với Khúc thành, nhưng hiển nhiên tình huống khôi phục so sánh với Khúc thành tốt hơn, buổi tối đều có quan viên dẫn theo binh lính khai thông đường thoát nước, ruộng đồng ngoài thành cũng có binh lính cùng dân chúng đào rãnh thoát nước. Hiển nhiên dọc đường Dung Cảnh đến Thành Lạc Thủy thì đều có biện pháp trị thủy đối với các thành trì. Trước nặng sau nhẹ, hẳn là lấy mạng người làm đầu. Điểm này từ nàng những nơi nàng đi qua không nhìn thấy một mảnh gào khóc thảm thiết là có thể nhận thức được. Ruộng tốt có thể trồng lại, nhưng người đã chết thì không sống lại được.

"Chịu được sao? Chịu được thì chúng ta ăn ít lương khô, tiếp tục lên đường!" Vân Thiển Nguyệt quay đầu hỏi thiếu niên .

Thiếu niên nhìn thoáng qua các cửa hàng trong thành đều đóng cửa, mà trước cửa Túy Hương lâu tửu lâu lớn nhất thì phát cháo, dân chúng đều bưng chén lớn xếp hàng chờ đợi, không người nào tranh đoạt. Màn che cửa tửu lâu bị đẩy ra, bên trong rỗng tuếch, không có một khách nhân, hiển nhiên mưa to bảy ngày bảy đêm cho dù là khách quý cũng không dám ra ngoài sống phóng túng. Mặc dù hắn muốn đi vào ăn cơm người ta cũng không làm. Hắn gật đầu, "Chịu được!"

Vân Thiển Nguyệt nhìn Lăng Liên và Y Tuyết một cái, hai người lập tức lấy ra lương khô và nước.

Bốn người ngồi trên lưng ngựa đơn giản giải quyết một bữa cơm, sau khi ăn xong, lần nữa ra roi thúc ngựa đi đến huyện Kinh châu .

Trên đường đều là nước vốn đã khó khăn, lại là đi đường ban đêm , cho nên ngựa không có uổng phí thời gian chạy nhanh vào ban ngày. Sau khi mưa to thời tiết vẫn còn âm u, tất nhiên buổi tối không sao không trăng, Lăng Liên, Y Tuyết một trái một phải cầm Dạ Minh Châu chiếu sáng, chiếu sáng mấy trượng xung quanh bốn người.

Đi một đoạn đường, Vân Thiển Nguyệt đi lên một đường trên núi hoang .

"Tối như bưng ngươi muốn đi đường núi?" Rốt cục thiếu niên cũng lên tiếng. Dù sao hắn cũng không phải là Vân Thiển Nguyệt, ngựa chạy không ngừng như vậy đã lộ ra vẻ mỏi mệt.

"Con đường này là nhanh nhất, đi một đêm có thể đi nhiều thêm một trăm dặm . Ngươi nói có đi hay không?" Vân Thiển Nguyệt quay đầu lại nhìn thoáng qua thiếu niên.

Lời của Thiếu niên lập tức nghẹn lại, cắn răng một cái: "Vậy thì đi thôi!"

Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa, đi lên đường núi. Đi đường núi tất nhiên không dùng đến ngựa, chỉ có thể dắt ngựa đi. Núi hoang ban đêm tĩnh lặng, gió mát tận xương, nhưng một nhóm bốn người gan lớn ,cũng không có gì đáng sợ. Nhưng mà bản thân đường núi không dễ đi, hơn nữa sau khi mưa to , núi đá xốp, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện hiện tượng trượt chân . Nhưng bởi vì bốn người đều có võ công, người bình thường có lẽ ban đêm ở nơi này nửa bước cũng khó đi, nhưng bọn họ vẫn đi không chậm.

Đi như vậy hơn nửa đêm, lúc đầu thiếu niên còn đếm được vài đỉnh núi, đến cuối cùng thật sự không còn sức lực, cũng không đếm nữa . Nhưng không có la mệt mỏi, không đòi nghỉ ngơi, vẫn cắn răng đi theo phía sau Vân Thiển Nguyệt , Lăng Liên và Y Tuyết cũng đau chân, nhưng sau khi từ nhỏ các nàng được thất đại trưởng lão dẫn vào Hồng các huấn luyện nghiêm khắc, so sánh với thiếu niên vẫn mạnh hơn rất nhiều. Nhưng thấy Vân Thiển Nguyệt phía trước thân thể vẫn thẳng tắp, thở không gấp, không hư nhược như các nàng, nên lại càng bội phục Tiểu chủ.

Thời điểm rạng sáng, Vân Thiển Nguyệt chợt dừng bước, Lăng Liên vừa muốn lên tiếng, nàng khoát tay ra phía sau, Lăng Liên lập tức bừng tỉnh vểnh tai lên, Y Tuyết cũng nhạy cảm cảm thấy có hơi thở không đúng, nín hơi ngưng thần, mặc dù thiếu niên đi đứng mệt mỏi muốn bất động, nhưng tai mắt còn dùng được, cũng phát giác tình huống khác thường .

"Cất Dạ Minh Châu đi!" Vân Thiển Nguyệt phân phó.

Lăng Liên và Y Tuyết lập tức thu dạ minh châu vào trong ngực.

Đang lúc này, phía trước bỗng nhiên truyền đến một trận phá không, giống như một cỗ gió mạnh đánh tới bốn người . Khí thế bén nhọn, tốc độ cực nhanh, lực phát thiên quân.

"Các ngươi ai cũng đừng động!" Vân Thiển Nguyệt khẽ quát một tiếng, phi thân lên, hồng nhan cẩm trong tay áo bay ra, cùng lúc đó, một thanh kim châm cũng rời khỏi tay bay ra ngoài.

"Xuy xuy xuy xuy!" Mấy tiếng nhẹ vang lên, giống như có cái gì đánh vào hồng nhan cẩm, bị hồng nhan cẩm đánh trở về. Ngay sau đó phía trước bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu thảm thiết, sau đó có tiếng tảng đá và người lăn xuống chân núi .

Vân Thiển Nguyệt nhẹ nhàng rơi xuống, ngưng thần chốc lát, nói với Lăng Liên, Y Tuyết , "Lấy Dạ Minh Châu ra!"

Hai người lập tức lấy Dạ Minh Châu từ trong ngực ra .

Vân Thiển Nguyệt đi thẳng về phía trước, ba người đi theo phía sau nàng, đi không xa, mới nhìn đến phía trước có mấy chục hắc y nhân trong bụi cỏ . Hiển nhiên đã chết. Mà ở bốn phía đều có những hắc y nhân ôm tảng đá lăn xuống, có óc bị vỡ toang, có gãy tay chân , còn có rất nhiều kim châm đâm vào mi tâm. Trong đó có một hắc y nhân hiển nhiên là thủ lĩnh, trên người trúng bốn mũi tên, bốn mũi tên đều rất thô, nguyên liệu luyện chế đặc thù , thoạt nhìn cũng rất sắc bén, một mũi tên cắm ở cổ, một mũi tên cắm ở bả vai, hai mũi tên còn lại cắm trước ngực. Trong tay của hắn còn cầm một cung tên khổng lồ . Hiển nhiên tiếng xé gió mới xuất hiện kia là đến từ hắn.

"Vân Thiển Nguyệt, hôm nay ta mới bội phục ngươi!" Thiếu niên nhìn tình hình trước mắt , hiển nhiên một người cũng không chạy thoát. Vân Thiển Nguyệt ra tay nhanh ác chuẩn, chưa từng lưu đường sống. Ánh mắt hắn sáng lên nhìn nàng.

"Còn có thể đi sao?" Vân Thiển Nguyệt liếc chân thiếu niên một cái.

"Có thể!" Thiếu niên cắn răng nói.

"Vậy thì đi thôi!" Vân Thiển Nguyệt lướt qua những tử thi áo đen kia, đi thẳng về phía trước.

"Cứ như vậy đi sao? Những người này là người nào? Không điều tra một chút sao?" Thiếu niên ngẩn ra.

"Tra cũng tra không ra, có lẽ ta biết là người nào." Vân Thiển Nguyệt cũng không quay đầu lại, hơi thở những hắc y nhân này cùng hơi thở trăm tên ẩn vệ ám sát nàng và Dung Cảnh tương tự nhau, hơn nữa hôm đó nàng và Dạ Thiên Dật đi Linh đài tự cũng gặp Hắc y nhân ám sát . Nàng đối với hơi thở của bọn hắn cũng không xa lạ, thậm chí có thể nói là rất quen thuộc. Cho nên nàng mới có thể từ khoảng cách rất xa đã phát hiện nơi này có mai phục, tiên phát chế nhân.

"Người nào muốn giết ngươi?" Thiếu niên đi vài bước đuổi theo Vân Thiển Nguyệt.

"Người muốn giết ta rất nhiều!" Vân Thiển Nguyệt nói.

"Sớm biết ta liền không cần ngươi đi theo ta rồi, phía trước không biết còn có loại mai phục này hay không , ngươi thật là một phiền toái." Thiếu niên lầm bầm. Mặc dù nói như thế, nhưng giọng nói cũng không có ý tứ hối hận .

"Ngay cả kinh thành ngươi cũng không ra được. Cho dù ra khỏi kinh thành, cũng không chạy thoát một trăm dặm ." Vân Thiển Nguyệt nói.

"Ngươi xem thường ta!" Thiếu niên lập tức không phục.

"Có phải ta xem thường ngươi hay không , một mình ngươi rõ ràng. Ngươi đã bước chân vào kinh thành Thiên Thánh , mà lại còn xuất hiện bên cạnh ta và Dung Cảnh , bao nhiêu người chú ý ngươi là người nào, thân phận gì, một khi ngươi thoát khỏi phạm vi che chở của chúng ta, sẽ rơi vào lưới của người khác . Người nào sẽ để ngươi rời đi?" Vân Thiển Nguyệt quay đầu liếc vẻ mặt không phục của thiếu niên một cái, thản nhiên nói.

Thiếu niên hừ một tiếng, dường như muốn phản bác, nhưng cảm thấy đúng là sự thật, liền không nói thêm gì nữa.

Vân Thiển Nguyệt cũng không nói nữa, tiếp tục đi về phía trước. Nghĩ đến có người lấy được tin tức chính xác, sợ rằng nàng mới ra khỏi thành đã có người dùng bồ câu đưa tin an bài ở chỗ này , hơn nữa người nọ tính toán thật tinh chuẩn, biết nàng nhất định sẽ đi đường tắt này , nói rõ người kia vô cùng hiểu rõ bản đồ địa hình Thiên Thánh, cũng biết có một cái đường tắt như vậy .

Nàng nhớ tới Dạ Thiên Dật hiến tặng cho lão hoàng đế một bức bản đồ địa hình.

Bốn người đi bộ đến một đỉnh núi, đi tới đất bằng. Thể lực thiếu niên đã đến cực hạn, rốt cục phải thỏa hiệp, vẻ mặt mệt mỏi nói với Vân Thiển Nguyệt: "Ta đi không nổi nữa, nghỉ một lát!"

"Cưỡi ngựa được không?" Vân Thiển Nguyệt hỏi.

"Khí lực cầm dây cương cũng không có!" Thiếu niên thở phì phì nói.

"Một khi ngủ lại, ngươi càng không muốn đi rồi!" Vân Thiển Nguyệt xoay người lên ngựa, đưa tay cho thiếu niên, "Ta mang theo ngươi!"

Thiếu niên ngồi dưới đất bất động, thấy Vân Thiển Nguyệt còn muốn đi đường, không nghỉ ngơi chút nào, hắn có chút tức giận nói: "Vân Thiển Nguyệt, ngươi không phải là người?"

"Nếu ngươi nghỉ ở nơi này, hai ngày nữa cũng không đi được. Đến lúc đó không cứu được người kia, ngươi cũng đừng trách ta." Vân Thiển Nguyệt nhìn thiếu niên tức giận, chậm rãi nói. Thiếu niên lập tức đứng lên, cắn răng đưa tay đặt trong tay Vân Thiển Nguyệt .

Vân Thiển Nguyệt nhẹ nhàng kéo để hắn ngồi ở trước ngựa. Quay đầu lại nhìn về phía Lăng Liên và Y Tuyết, mặc dù hai cô nương đều có vẻ mặt trắng bệch, nhưng so sánh với thiếu niên còn tốt hơn nhiều, lập tức tỏ thái độ, "Tiểu thư, chúng ta không có chuyện gì, có thể đi!"

"Tốt!" Vân Thiển Nguyệt gật đầu, hai chân thúc vào bụng ngựa, tuấn mã chạy về phía trước. Thiếu niên bị Vân Thiển Nguyệt ôm ở trong ngực, mềm nhũn nằm sấp xuống. Làm cho Vân Thiển Nguyệt nhớ tới Nam Lăng duệ, lúc Nam Lăng Duệ mệt muốn chết cũng có bộ dáng giống thiếu niên này, nàng không khỏi có chút buồn cười.

Thời điểm khóe miệng nàng đang cong lên , thiếu niên bỗng nhiên mở miệng, giọng nói có chút nghiến răng nghiến lợi nói: "Vân Thiển Nguyệt, ta nhất định phải gả cho ngươi. Không, cưới ngươi."  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net