hoán kiểm trọng sanh q5c31-60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
" được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

"Để em tiễn chị...!"

Phương Hạo Vân có chút băn khoăn, chuyện là chuyện của mình, vậy mà lại để cho người ta bận bịu mệt mỏi suốt cả một ngày trời.

"Không cần đâu, bên ngoài có người đợi chị, em cứ về nghỉ ngơi sớm đi..." Trần Thanh Thanh cự tuyệt đề nghị của Phương Hạo Vân, để lại cho hắn một nụ cười thân thiện, rồi quay người bước đi.

Sau khi trở về phòng, Phương Hạo Vân nằm trên giường trằn trọc, làm thế nào cũng không thể chìm vào giấc ngủ được, nỗi lòng có chút lộn xộn, vất vưởng tâm trạng.

Nói thật, phản ứng của Kỳ cũng nằm trong dự liệu của hắn, mà cũng nằm ngoài dự liệu của hắn. Trên thực tế, trong xã hội đương đại, quyền phụ nữ đã được thức tỉnh, là một người phụ nữ, người ta mong mỏi một tình yêu duy nhất, đó cũng là điều không có gì đáng trách cứ, nhưng đối với cách làm bỏ nhà đi bụi của Kỳ, thì hắn vẫn có một chút ngoài ý muốn.

Sau khi xảy ra chuyện, hắn luôn trăn trở suy nghĩ về điều này, hơn nữa cũng nghĩ tới một chút mánh khóe, hắn dự tính, có lẽ là trước đây Kỳ đã kỳ vọng quá cao với hắn, nhận định hắn chính là một thiên tử chân mệnh duy nhất của mình, nhận định rằng hắn sẽ không bao giờ để cho cô phải chịu tủi nhục trong tình yêu. Nhưng với chuyện lần này, đã làm thay đổi tất cả những suy nghĩ trước đây của cô. Đó là điều tất yếu, hay là bỗng dưng xảy ra.

Nhìn lên thời gian trên đồng hồ, đã là mười hai giờ đêm rồi, Phương Hạo Vân vẫn chưa thể chợp mắt được. Thoáng do dự một chút, hắn quyết định đi tới chỗ Mỹ Kỳ xem thế nào.

Hắn nghĩ rằng Mỹ Kỳ vào lúc này cũng chưa thể ngủ được.

Nhẹ nhàng gõ vào cửa hai tiếng, bên trong căn phòng vang lên tiếng nói của Trương Mỹ Kỳ: "Là Hạo Vân phải không? Cửa không khóa đâu, em cứ vào đi..."

Đối với chuyến thăm của Phương Hạo Vân, Trương Mỹ Kỳ có thể đoán định được từ trước. Trên thực tế, từ sau khi Trần Thanh Thanh về, cô luôn nằm đó chờ đợi Phương Hạo Vân đến.

Sau khi đẩy cửa bước vào trong phòng, Phương Hạo Vân nhìn thấy sắc mặt của Trương Mỹ Kỳ có chút xanh xao, hai tay ôm bụng nằm ở trên giường, vẻ mặt thống khổ, giống như có vẻ cơ thể khó chịu ở chỗ nào đó vậy.

"Mỹ Kỳ, cơ thể chị có chỗ nào không được dễ chịu ư?" Phương Hạo Vân quan tâm hỏi han.

"Không sao đâu, chỉ là bụng hơi đau chút thôi..."

Trương Mỹ Kỳ nhẹ giọng nói: "Hạo Vân, rót giúp chị một ly nước ấm."

"Được...!"

Phương Hạo Vân đáp lại một tiếng, rồi vội vàng bước sang một bên rót một cốc nước nóng hộ Trương Mỹ Kỳ, rồi nhỏ nhẹ hỏi: "Có phải là hôm nay tìm Kỳ mệt quá nên cảm mạo rồi phải không?"

Trương Mỹ Kỳ đã lâm râm đau bụng từ hơn nửa tiếng đồng hồ trước, nhưng không phải là cảm mạo, mà là do kỳ kinh nguyệt sắp tới... Có lẽ là do tâm tình thay đổi, nên chu kỳ kinh nguyệt lần này của cô có chút cải biến, tựa hồ chậm hơn bình thường một chút.

"Đến thật là không phải lúc..."

Trương Mỹ Kỳ uống một ngụm nước ấm, tựa hồ cơn đau đã giảm bớt, có điều cơn đau quặn hình như vẫn chưa dứt được. Bất đắc dĩ, cô vội vã bỏ cái chăn quấn trong tay ra, tiếp tục ôm bụng, làm như vậy thì cơn đau có thể thuyên giảm đi đôi chút.

Phương Hạo Vân nhìn thấy cô tay khư khư ôm bụng, khẽ nhíu đôi lông mày, tựa hồ như đã hiểu ra điều gì rồi. Hỏi: "Mỹ Kỳ, có phải là do lý do đó không? Có cần bây giờ em mát xa cho chị không?"

Trương Mỹ Kỳ ôm thật chặt xung quanh vùng bụng, trên mặt lộ rõ vẻ rất đau đớn, có điều cô hơi lưỡng lự một chút, rồi cắn răng cố chịu và nói: "Chị không sao đâu, uống chút nước nóng là lại khỏi ngay ấy mà... Hạo Vân, chị hỏi em, nếu như Kỳ vẫn kiên quyết không chịu tiếp nhận chị, vậy thì em sẽ làm thế nào? Chị nghĩ rời khỏi Hoa Hải..."

"Không có chuyện đó đâu...!"

Phương Hạo Vân nói giọng đĩnh đạc: "Đừng nói những lời ngốc nghếch nữa, em đã nói rồi, em sẽ không để cho chị phải chịu khổ đâu..."

"Chị Mỹ Kỳ có phải bị bệnh gì phải không?"

Sau khi Phương Hạo Vân bước vào thì quên không đóng cửa, vừa hay Tạ Mai Nhi cũng bước ra từ phòng vệ sinh, đảo mắt liếc qua thì bất chợt trông thấy vẻ mặt đau đớn và khuôn mặt xem xao của cô.

"Không sao đâu, chỉ là bụng chị hơi đau chút thôi... Mai Nhi, chị cũng đã mệt cả một ngày rồi, mau đi ngủ sớm đi, ở đây có Hạo Vân chăm sóc chị là được rồi..." Trương Mỹ Kỳ đáp lại một tiếng. Truyện "Hoán Kiểm Trọng Sanh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Đều là phụ nữ, Tạ Mai Nhi liếc mắt là đã nhìn ra nguyên do cơn đau bụng của Trương Mỹ Kỳ, cô vội vàng bước tới kéo Phương Hạo Vân ra khỏi phòng, nói khe khẽ: "Hạo Vân, em giả ngốc hay là ngốc thật thế... Sao còn không mau giúp Mỹ Kỳ mát xa, em muốn chị ấy phải đau tới chết à? Chị nói cho em điều này, vào thời gian này tâm tính của phụ nữ là vô cùng quan trọng. Tâm tính một khi không được khỏe, thì nội tiết sẽ càng rối loạn hơn, cơn đau sẽ đến dữ dội hơn trước ít nhiều... Em nhìn trán chị Mỹ Kỳ kìa, mồ hôi đều đã toát ra như thế kia rồi... Mau vào đi, rồi cố mà mát xa cho chị Mỹ Kỳ..." Nói rồi, Tạ Mai Nhi đẩy Phương Hạo Vân vào phòng.

Phương Hạo Vân vội vàng bước vào trong phòng, thuận tay đóng luôn cửa lại. Lí nhí nói: "Chị Mỹ Kỳ à, bây giờ em sẽ mát xa cho chị nhé..."

Sự đau đớn xuất hiện trên mặt Trương Mỹ Kỳ càng lúc càng rõ ràng và mãnh liệt, có điều cô vẫn cố gượng cười lấy một tiếng nói: "Không cần đâu, bây giờ chị đã đỡ nhiều rồi, uống nước nóng có tác dụng ngay..."

Nói tới đây, cô bất chợt không nhịn nổi cơn đau khẽ rên lên một tiếng, hai tay bấu chặt vào bên bụng, Phương Hạo Vân bắt đầu cuống quít tay chân lên, cũng không còn để tâm chuyện Mỹ Kỳ có đồng ý cho mình làm hay không, thò tay ra ấn vào bụng của cô.

"Mỹ Kỳ, buông tay ra, em không thể trơ mắt ếch đứng nhìn chị phải chịu cơn đau như thế này..."

Phương Hạo Vân phách lối giằng tay Trương Mỹ Kỳ ra, lật váy ngủ của cô lên, giật tung chiếc quần lót ba màu của cô, tìm đúng huyệt vị, tâm thần khẽ động, chân khí nội gia trong cơ thể hòa cùng với dòng chảy của kinh mạch đi về phía phần xương đáy chậu của Trương Mỹ Kỳ, bắt đầu loại trừ hàn khí, giữ máu dưỡng khí trong người cô.

Mấy phút đồng hồ sau, cơn đau dần dần tan biến, nhìn dáng vẻ ân cần săn sóc của Phương Hạo Vân, trong lòng Trương Mỹ Kỳ cảm thấy rất ngọt ngào. Có thể nhận thấy, hiện tại thật sự là hắn đã ân cần lo nghĩ cho cô rồi.

"Chị Mỹ Kỳ, xong rồi đấy...!"

Phương Hạo Vân chậm rãi thu công, rút bàn tay về, rồi giúp Trương Mỹ Kỳ kéo quần lót lên. Lần này, trong ý nghĩ của một chàng thiếu niên không hề xuất hiện bất cứ cơn dục vọng nào hết.

Đồng thời, mặc dù dưới sự kích thích khó cưỡng của buổi mát xa, trong lòng của Trương Mỹ Kỳ cũng không hề xuất hiện bất cứ dục vọng nào hết. Hiển nhiên, trong vấn đề chuyện nam nữ, tâm tính có lẽ chiếm cứ một ảnh hưởng nhất định.

"Mỹ Kỳ, đêm đã về khuya rồi, chị cố gắng nghỉ ngơi đi. Những chuyện sau này em sẽ xử lý, chị không cần phải nhọc tâm làm gì..." Phương Hạo Vân dặn dò một câu rồi cũng chuẩn bị bỏ đi.

Nếu như là bình thường, hắn sẽ nhất định dù trời đánh cũng không chịu bỏ đi, mà phải ở lại trong phòng cho bằng được. Nhưng hôm nay thì không được, chí ít thì hắn cũng không có tâm trí như vậy, tin rằng, Trương Mỹ Kỳ cũng có suy nghĩ không khác gì hắn.

"Hạo Vân, chị muốn giúp em..."

Trương Mỹ Kỳ dự định lúc nào tâm tình của Kỳ ổn định trở lại sẽ nói chuyện với Bạch Lăng Kỳ, cô cảm thấy có một số vấn đề, con gái với con gái thì có thể thông tình đạt lý cho nhau dễ hơn.

"Chị Mỹ Kỳ, nếu như chị thật sự muốn giúp em, thì hãy đến công ty làm việc cho thật tốt."

Phương Hạo Vân nói đầy ý vị sâu xa.

"Tập đoàn Thịnh Hâm là của nhà em ư?" Trương Mỹ Kỳ đột ngột phát ra câu hỏi như vậy.

Phương Hạo Vân đã có phòng bị từ trước, mỉm cười nói: "Đừng quên rằng, Trác Nhã chính là mẹ kế của em..."

……

Vượt qua tất cả dự kiến của mọi người đó là, Bạch Lăng Kỳ vào ngày hôm sau đã đi tới công ty rất sớm, vẻ mặt điềm nhiên như không có chuyện gì, chuyên tâm với công việc của mình.

Phương Tuyết Di trông thấy tình hình như vậy, cũng không còn dám chủ động nhắc tới chuyện ngày hôm qua nữa, chỉ là giao cho cô ấy một số việc nhẹ nhàng mà thôi.

Phương Hạo Vân sau khi nhận được điện thoại của cô chị, vội vàng đi tới công ty.

Bởi vì đòi hỏi của công việc, Bạch Lăng Kỳ vận trên mình một bộ đồ công sở màu trắng muốt, thân hình thon thả yểu điệu, nổi bật giữa đám đông, chỉ là sắc mặt hình như không được tốt lắm, vẻ mặt hơi xanh xao một chút, hơn nữa nếu để ý có thể thấy gò má trông hốc đi rất nhiều, khiến cho người ta nhìn mà đau lòng xót ruột.

Phương Tuyết Di đã chuồn đi từ lúc nào, để lại không gian dành cho hai người. Bạch Lăng Kỳ lạnh lùng nhìn Phương Hạo Vân, không hề có bất cứ biểu hiện nào, cảm giác đó giống như là đang nhìn vào một người không quen biết.

Phương Hạo Vân rõ ràng cảm thấy sự lãnh đạm của Bạch Lăng Kỳ đối với mình, nhưng hắn cũng không hề tỏ vẻ bực tức, Bạch Lăng Kỳ không làm sai, nếu có sai thì phải là hắn. Chuyện này nói trước nói sau cũng là do hắn gây ra, nói thẳng ra, hôm nay Kỳ có thể tới công ty làm việc, đã là khiến cho người ta phải ngạc nhiên, phải vui mừng rồi. Truyện "Hoán Kiểm Trọng Sanh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Xem ra, tinh thần của cô cũng không hề bị gục ngã.

"Kỳ, em quay về nhà là tốt rồi, ngày hôm qua anh lo lắng lắm..."

Hai người đưa mắt nhìn nhau một lúc, Phương Hạo Vân nhẹ nhàng bước tới, ánh mắt nhìn chăm chăm vào gương mặt gầy gò yếu ớt của cô, nhẹ nhàng nói: "Nếu như em đồng ý, anh muốn nói chuyện với em được không?"

"Thật xin lỗi, em đang phải làm việc...!"

Thần tình của Bạch Lăng Kỳ vẫn lạnh nhạt như vậy, nói rồi cô bước né sang bên rồi ngồi xuống ghế làm việc, bắt đầu sắp xếp lại một số hồ sơ.

Phương Hạo Vân không hề để ý tới sự lạnh lùng của Kỳ với mình, hắn bước vòng qua ngồi đối diện với cô, đôi mắt nhìn thẳng vào trong mắt cô hỏi: "Kỳ, anh biết là anh không tốt, thế nhưng em không thể cho anh một cơ hội để nói chuyện sao? Lẽ nào em thật sự muốn vứt bỏ tình cảm giữa hai chúng ta... Em có nỡ không?"

Bạch Lăng Kỳ từ từ ngước đầu lên, cơ thể rõ ràng là hơi run lên nhè nhẹ, trong đôi mắt lóe lên ánh nhìn buồn rầu, rồi điềm nhiên nói: "Không phải là em muốn vứt bỏ, mà là anh đã vứt bỏ nó rồi. Phương Hạo Vân, em thừa nhận cho tới bây giờ, em vẫn còn yêu anh, yêu một kẻ đốn mạt như anh, thế nhưng yêu không thể thay thế cho tất cả... Em chúc phúc anh với chị Mỹ Kỳ... Tối hôm qua, em đã nghĩ rất nhiều, hơn nữa còn ngộ ra rất nhiều đạo lý.... Yêu anh không có nghĩa là sẽ ở bên cạnh anh..."

Trong đôi mắt của Bạch Lăng Kỳ dâng lên những dòng lệ thủy, sống mũi cô cay cay, nước mắt tựa hồ như chảy ra như suối.

Nhìn thấy vẻ đau đớn mỏng manh của bạn gái, Phương Hạo Vân thấy chút xót xa, rồi hiền hòa nói: "Kỳ, đừng gạt anh, anh hiểu con người em, anh biết em yêu anh sâu đậm thế nào, em sẽ không vứt bỏ tình cảm bao lâu của chúng ta đâu, phải không?"    



5 ngày trước

Lăng Độ Vũ

-=[ Tổng Binh Đầu Lĩnh ]=-

1 phim, 1 truyện, 1 đàn bà

Ngày gia nhập: 16.01.2007

Bài viết: 103213 / Điểm: 1263

Tâm trạng:

Quyển V

Chương 33

Mỹ Kỳ ly hôn

Nguồn: Vip.vandan

Nội dung thu gọn

    Khóe mắt của Bạch Lăng Kỳ ửng hồng, nói với giọng quật cường: "Không vứt bỏ thì sao nào? Lẽ nào anh muốn em phải chấp nhận việc một chồng hai vợ đốn mạt sao?"

Phương Hạo Vân thở dài nói: "Anh và chị Mỹ Kỳ đã phải trải qua rất nhiều chuyện, anh không thể nào bỏ rơi cô ấy được, anh yêu em, cho nên anh cũng không thể bỏ rơi em.."

"Vô sỉ...!"

Bạch Lăng Kỳ hầm hừ nói: "Da mặt của anh dày lắm..."

"Em mắng phải lắm, suy nghĩ của anh quả là có chút hạ lưu đê tiện... Nhưng những lời anh nói đều là sự thực."

Phương Hạo Vân khó nhọc cười một tiếng: "Chuyện đã như vậy, anh chỉ có thể cố hết sức mình để khuyên em phải tiếp nhận chị Mỹ Kỳ. Kỳ, nghe lời anh nói, chị Mỹ Kỳ sẽ không tranh giành gì với em cả, chị ấy thậm chí còn không màng tới danh phận chính phụ gì đâu."

Bạch Lăng Kỳ trừng mắt hùng hổ nhìn Phương Hạo Vân một cái, rồi quẹt mồm nói: "Đồ đê tiện, thế chị Mỹ Kỳ không cần thì anh sẽ không cho chắc... Anh là đàn ông, anh cơ bản là không thể hiểu được tâm tư của người phụ nữ... Đủ rồi, em không nói chuyện với anh nữa, anh đi đi, em phải đi làm việc rồi. Còn về chuyện của hai chúng ta, em nghĩ em đã nói rất rõ ràng với anh rồi, em không muốn nghe giải thích nhiều dài dòng văn tự đâu..."

"Kỳ, nghe anh nói đã, em đừng có tự lừa dối bản thân như thế..."

Phương Hạo Vân bước tới, rồi dùng sức mạnh nắm chặt lấy tay của bạn gái, rồi kéo mạnh cô áp vào trong ngực mình.

"Bỏ tôi ra!" Bạch Lăng Kỳ không ngừng giãy dụa, tỏ rõ ý kháng cự không chịu nhường bước với Phương Hạo Vân.

"Đồ đê tiện.... bỏ tôi ra... ưm ưm..."

Phương Hạo Vân không cho Bạch Lăng Kỳ có cơ hội để nói thêm, dùng đôi môi cháy bỏng của mình áp chặt vào cặp môi mềm mại của cô, cái lưỡi của hắn bắt đầu ngọ nguậy trong mồm rồi đưa đẩy chấm mút sang phía đối phương. Truyện "Hoán Kiểm Trọng Sanh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Mới đầu, Bạch Kỳ còn cự nự không chịu phối hợp, miệng cứ mím môi nghiến lợi rõ là chặt. Thế nhưng chẳng được bao lâu, cô từ từ ngưng bớt sự chống cự, rồi cuối cùng bỏ mặc cho Phương Hạo Vân hôn hít. Lại thêm một lúc nữa, cô thậm chí còn bắt đầu đáp trả lại, rồi cái lưỡi thơm tho cũng bắt đầu tự giác liếm mút lại người tình.

Phương Hạo Vân nói đúng, chính xác là cô đang tự lừa dối chính mình.

Trước đó cô cứ nghĩ rằng mình đã nghĩ thông suốt rồi.

Cô cho rằng mình thật sự có thể buông xuôi.

Cô cho rằng yêu thì có thể ly tan, có thể không đi chiếm hữu nữa.

Nhưng khi được gặp lại kẻ bại hoại kia, cô mới phát hiện sự tình không hề đơn giản như trong suy nghĩ giản đơn của mình, dũng khí lúc trước rất nhanh đã bốc hơi không còn tồn tại nữa. Trong đầu liên tục hiện lên những kỷ niệm đầy hạnh phúc êm đềm khi xưa.

Giờ khắc này, cô mới tỉnh ra và nhận thức được rằng mình không có cách nào có thể xa rời được kẻ bại hoại kia. Trái tim của cô đã bị hắn cướp đi rồi.

Sau một cuộc hôn nhau mãnh liệt, hai người bắt đầu nhìn vào mắt của đối phương, chẳng ai nói lấy một lời, không khí tại hiện trường lúc này rõ ràng có chút bí bách, cũng có chút đè nén.

"Kỳ, anh yêu em...!"

Phương Hạo Vân nói một giọng đầy xúc cảm, rồi lại ôm chặt Bạch Lăng Kỳ lần nữa, đôi bàn tay vạm vỡ trong nháy mắt đang đặt ở ngang lưng bạn gái dạt từ từ xuống vùng mông đang hơi vểnh lên của cô.

Bạch Lăng Kỳ bắt đầu cảm thấy xấu hổ, giận dữ kêu lên: "Đồ đê tiện, bỏ tôi ra, bỏ tôi ra... Tôi hét lên đấy.."

Phương Hạo Vân mặc cho bạn gái kêu thét, tự do tự tại mà xoa nắn cặp mông của cô, đồng thời cái miệng hôn lấy hôn để lên cặp môi anh đào của cô, tiếp tục thêm vài phút như thế nữa, cho đến khi hơi thở của Kỳ có chút khó khăn thì mới buông tay ra.

"Đồ dê xồm, bắt đầu từ hôm nay trở đi không cho phép anh đụng vào người tôi.."

Hai trận hôn kịch liệt, tâm lý của Bạch Lăng Kỳ đã nảy sinh ra một số thay đổi, những lời đoạn tuyệt giao tình ấp ủ nung nấu trong lòng khi trước, cũng tan biến theo những nụ hôn nồng cháy.

"Kỳ, anh có thể không đụng tới em, nhưng anh không thể nào bỏ được em... Anh luôn một lòng chờ đợi sự tha thứ từ em. Thật sự không được, anh sẽ bắt đầu từ bây giờ theo đuổi em từ đầu..."

Bạch Lăng Kỳ khẽ gắt một tiếng nói: "Ai cần anh theo đuổi tôi..."

"Em cần..." Phương Hạo Vân nói giọng cợt nhả trêu chọc.

"Hứ!"

Bạch Lăng Kỳ bỗng nhiên nhớ tới thời gian còn học trung học, lúc đó là cô chủ động, tên đốn mạt kia lúc đó còn e thẹn hơn cả con gái, bây giờ thì...

"Anh phải theo đuổi em?" Tiểu Lệ từng nói rằng nữ mà cưa nam thì dễ ợt ờn ơn, vừa cưa cái là đổ ngay tắp lự. Nhưng đàn ông có vẻ như lại không để tâm tới những cô gái làm trò ngược đời đó, trong lòng Bạch Lăng Kỳ thầm nghĩ, trước đó mình đã quá chủ động, giờ cứ xem biểu hiện của anh ta đã...

"Không cho anh cưa!" Bạch Lăng Kỳ nói một câu không xuất phát tự đáy lòng mình.

"Ha ha!" Phương Hạo Vân thấy vẻ mặt của bạn gái đã đỡ căng đi rất nhiều, thầm nghĩ, có trò vui rồi đây.

"Nhưng em không thể quản lý được anh đâu..."

Phương Hạo Vân nói một cách vô sỉ: "Cứ chờ đấy mà xem, anh nhất định sẽ cưa đổ em, khiến em cam tâm tình nguyện mà trở thành cô vợ bảo bối của anh."

"Đừng có mà mơ, vậy người kia gả cho anh..."

Nghĩ tới suy nghĩ đê tiện một chồng hai vợ của Phương Hạo Vân, trong lòng Bạch Lăng Kỳ lại nổi điên lên. Cô thật sự không thể nào tiếp nhận được, cho dù Trương Mỹ Kỳ thật sự không cần gì hết, không tranh đoạt gì hết, thì cô vẫn có một chút gì đó không thể chấp nhận được. Ít ra, hiện tại cô không thể thuyết phục được bản thân mình.

"Kỳ, hay là hôm nay em đừng đi làm nữa, chúng ta cùng ra ngoài đi dạo nhé?" Phương Hạo Vân bắt đầu trò cưa cẩm.

"Không được, em phải làm việc."

Bạch Lăng Kỳ hừ giọng nói: "Những người muốn hẹn hò với em rất nhiều, tại sao em lại phải đi đồng ý với anh chứ. Vả lại, chuyện của anh vẫn chưa được giải quyết xong mà. Đợi khi nào anh giải quyết cho xong chuyện của mình, thì hãy tới hẹn hò với em..."

Phương Hạo Vân khẽ chau mày, xem ra mấu chốt của vấn đề vẫn là tư tưởng một chồng hai vợ của mình. Thế nhưng hắn đã quyết định rồi, sẽ không bỏ rơi Trương Mỹ Kỳ.

Hơi do dự trong giây lát, Phương Hạo Vân quyết định hôm nay chỉ gặp rồi tính sau, chuyện này không cần vội, nóng ruột thì không ăn nổi đậu hũ nóng, cần phải tiến hành có trình tự.

"Vậy cũng được Kỳ, em cứ làm việc đi, lát nữa anh sẽ tới nhà tìm em."

Phương Hạo Vân căn dặn: "Nhớ kỹ, sau này có chuyện gì không được bỏ nhà đi nữa, mọi người vì em mà đã không nghỉ suốt một ngày một đêm rồi... Buổi tối anh đợi em quay về."

"Anh mơ hay quá nhỉ, tạm thời thì em sẽ không trọ ở khu nhà trọ hoa viên Lam Tâm nữa, em dự định sẽ ở lại trong phòng nghỉ ở công ty của chị Phương Tuyết Di..."

Bạch Lăng Kỳ cũng biết xúc động là ma quỷ, cô cần một khoảng thời gian, tĩnh lặng để suy nghĩ lại một số vấn đề, về sự nghiệp của mình, về tình yêu của mình, về tương lai của mình.

Tính sao đây? Rốt cuộc đến lúc nào mới có thể khiến cho Phương Hạo Vân biến mất khỏi cái thế giới này..."

Từ lần trước sau khi biết được chuyện Tần gia tìm sát thủ đi đối phó với Phương Hạo Vân từ miệng của Kim Gia, Kim Phỉ suốt ngày đi dò la tình hình.

Sau khi bị làm nhục, Kim Phỉ hận đến nỗi cắn răng nghiến lợi. Nhưng đồng thời cũng đã hao nhụt rất nhiều dũng khí báo thù với Phương Hạo Vân. Kế hoạch của Tần gia, đã cho cô một cơ hội báo thù.

"Tình hình cụ thể thì anh cũng không được rõ cho lắm, có điều anh nghĩ, muộn nhất là vào khoảng dịp mùa xuân thì Phương Hạo Vân sẽ không còn toàn mạng nữa... Tới lúc đó, đối thủ duy nhất của chúng ta chỉ còn là Trần Thiên Huy. Những gì lần này chúng ta đã để mất, trong tương lai nhất định sẽ lấy lại bằng hết..."

Truyện "Hoán Kiểm Trọng Sanh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Kim Gia cười lạnh một tiếng nói: "Những kẻ đối địch với Tần gia, thì đều chẳng có kết cục tốt đẹp gì."

"Đúng rồi, anh, em nghe nói Dương Vọng Giang sau hai kỳ đại hội nữa sẽ được làm thị trưởng... Em lo là ở công trình vịnh Kim Thủy sau này, chúng ta sẽ không thể chấm mút được gì đâu..." Kim Phỉ lo lắng nói.

"Không sai, anh cũng nghe nói tin tức về chuyện Dương Vọng Giang lên nắm quyền, có điều em cũng không cần phải lo lắng, chuyện này anh nghĩ Tần gia sẽ đi lo liệu." Truyện "Hoán Kiểm Trọng Sanh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Kim Gia cười đắc chí lạnh lùng. Với phong cách hành xử của Tần gia, cái gã Dương Vọng Giang kia nếu như không hiểu đạo lý nhân tình thế cố thì sẽ đồng nghĩa với cái chết. Hơn nữa ông chủ cũng đã nói rồi, cậu hai nhà

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC