Q81/49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
chân dẫm lên thân cây, cổ tay rung lên, bốn thanh phi đao từ hai tay bắn ra như tia chớp.

Rất nhanh đã truyền đến tiếng kêu là, thêm hai thi thể rơi từ trên cây xuống.

Trần Thanh Thanh ra tay đánh lén lại thành công. Bởi vì cô sử dụng vũ khí lạnh cho nên không bị bại lộ vị trí. Quân địch chỉ có thể phán đoán vị trí của cô mà bắn bừa.

Cho dù là như vậy, cũng có mấy viên đạn suýt thì trúng Trần Thanh Thanh, cũng may là cô nhanh nhẹn, sau vài bước nhảy đã đứng vững vàng ở trên một thân cây đại thụ hơn mười thước.

Hác San San thấy tình cảnh như vậy, thật sự là khâm phục Trần Thanh Thanh, quá mạnh mẽ...

Trần Thanh Thanh liên tiếp giết chết vài tên địch, đã có niềm tin hơn, cô bỏ luôn súng ngắm, quyết định ỷ vào thân pháp dùng vũ khí lạnh tác chiến.

Đao trúng đao trượt, trong vòng ngắn ngủi mười phút, Trần Thanh Thanh đã phi chết mười tên khủng bố, trong đó có bốn tay súng ngắm. Dựa theo Hà Trác Tiếu phỏng chừng, bên phía đối phương hẳn là không còn quá 3 tay súng ngắm.

Để Trần Thanh Thanh không phải đơn thương độc mã tác chiến, hắn vội vàng thương nghị phương án tác chiến mới với Mã Long. Tiểu tổ Tiêm Đao dựa vào rừng cây rậm rạp, luồn ra sau đánh hậu, cho dù thế nào cũng không thể chịu uất ức thêm nữa.

Văn Diệp dẫn theo một phân đội nhỏ, tiến hành hỗ trợ cho Tiêm Đao tiểu tổ.

“Bùm bùm!”

Tiếng súng trong rừng cây dần trở nên dày đặc, súng máy đôi bên bắt đầu hoạt động mãnh liệt, chim chóc trong rừng bay lên tứ phía.

Trần Thanh Thanh thừa dịp loạn tiếp tục lấy vũ khí lạnh tác chiến, trong thời gian ngắn đã phi chết năm người đối phương, trong đó có một gã là súng ngắm.

Đối phương có vài người chết vì phi đao, William đội trưởng phần tử vũ trang dường như đã ý thức được điều gì đó...

“Chết tiệt, xử lí con đàn bà kia...” William hét lên một tiếng, lập tức có sáu bảy tên hảo thủ cầm súng hướng về phía Trần Thanh Thanh.

Trần Thanh Thanh tâm sinh cảnh giác, vội vàng lui về phía sau, có điều truy kích cô đều là những phần tử khủng bố xuất sắc, tốc độ cũng không chậm, vừa đuổi vừa bắn tới.

Trong đó có viên đạn còn sượt qua tai cô, tình thế cực kì ác liệt.

Hác San San phát hiện ra nguy cơ của Trần Thanh Thanh, cho nên không để ý mình bị lộ mục tiêu, vội vàng cầm súng tự động trong tay bắt đầu bắn, hy vọng có thể thu hút sự chú ý của đám người kia, chia sẻ nguy hiểm với Trần Thanh Thanh.

“A!”

Đám người chỉ chú ý lên người Trần Thanh Thanh, cho nên không kịp phòng bị với đợt tập kích bất ngờ của Hác San San, có hai phần tử bị bắn chết đương trường.

William lập tức nổi giận, tự thân xuất mã, cầm súng ngắm bắn về phía Hác San San. Hác San San dường như cũng ý thức được nguy cơ của mình, vừa bắn vừa lui về phía sau.

William thấy mất dấu của Hác San San, lập tức liền gia nhập đội tuy đuổi Trần Thanh Thanh, ả đàn bà này có sức uy hiếp quá lớn, có tới mười mấy huynh đệ đã chết dưới tay ả.

Ả ta phải chết.

Chương 3: Cái chết của Hác San San

Hác San San tuy rằng bắn chết hai tên, nhưng mà với tình huống của Trần Thanh Thanh cũng không trợ giúp được gì nhiều. Tính thêm cả William lúc này vẫn còn tới 5 người truy đuổi Trần Thanh Thanh, hơn nữa mỗi người đều là hảo thủ.

Không ngừng tránh né, cũng khiến cho thể lực của Trần Thanh Thanh cạn kiệt. Lúc này thân hình của cô cũng không còn nhanh nhẹn như trước nữa. Mã Long và Hà Trác Tiếu đã ở xa phía sau, huống hồ lúc này bọn họ còn đang tác chiến với đám đạo tặc, căn bản là không thể cứu viện kịp.

Lúc này, khoảng cách gần với Trần Thanh Thanh nhất là Hác San San.

“Thanh Thanh, để tôi yểm trợ cô...”

Hác San San hét lớn một tiếng, cầm súng xông ra ngoài, mục đích chính là hấp dẫn quân địch, giảm áp lực cho Trần Thanh Thanh.

“Bùm bùm!”

Hác San San bắn như điên loạn, cố ý bại lộ vị trí của mình, lập tức William đã bị thu hút sang đó.

So với thượng tá hải quân lục chiến của nước Anh thì Hác San San còn kém xa lắm, mới vừa bước ra, một loạt đạn của William đã bắn tới trước mặt cô.

Cũng may là khoảng cách hai người khá xa, hơn nữa địa hình lại phức tạp, cho nên Hác San San mới không bị bắn trúng.

“Mark, mày cùng tao tới đối phó con đàn bà kia...” William chọn ra một tên lính trong đội truy kích Trần Thanh Thanh, bắt đầu tới bao vây Hác San San.

Không còn William, áp lực của Trần Thanh Thanh cũng giảm bớt đi nhiều, lúc trước mấy viên đạn gào thét bên tai cô hầu như đều là kiệt tác của William.

Hiện tại tổng cộng có 4 người truy đuổi Trần Thanh Thanh, tuy rằng vẫn khiến cô phải vất vả, nhưng mà dù sao cũng tốt hơn lúc trước nhiều.

“Á”

Một tiếng hét lên, trong bốn truy đuổi Trần Thanh Thanh đã có 1 gã bị phi đao của cô đâm trúng cổ họng, chết ngay đương trường. Đồng thời, Trần Thanh Thanh không lùi mà tiến, di chuyển hình chữ S tới gần 3 người kia.

Do bộ pháp của cô quá nhanh, súng ngắm không thể phát huy ưu thế. Dưới tình huống bất đắc dĩ, ba tên này đành phải bắn loạn, có điều phương pháp như vậy đối với Trần Thanh Thanh mà nói chẳng có nghĩa lý gì.

“Chết đi!”

Trần Thanh Thanh đột nhiên nhảy từ trên cây xuống, con dao trong tay chém thẳng vào đầu một tên, khiến cho tên đó lập tức ngã xuống tắt thở. Phương thức giết người tàn nhẫn như vậy Trần Thanh Thanh chưa từng làm, lúc này cô chỉ là hành động theo bản năng mà thôi.

“Bùm bùm!”

Một loạt viên đạn quét tới, Trần Thanh Thanh dùng chân gẩy tử thi của tên kia lên chặn đạn lại, đồng thời phi đao còn sót trong tay cô bắn ra, đâm thẳng vào mũi kẻ đó, giải quyết xong hắn.

Trước mắt chỉ còn lại một kẻ cao kều truy kích theo cô là Đỗ Tư.

Đỗ Tư lúc trước là trung úy của đội đột kích hải báo Mỹ, sau khi rời khỏi quân ngũ không chịu nổi cô đơn nên mới nghe theo bằng hữu giới thiệu mà gia nhập vào đội ngựa thồ vận chuyển hàng độc hại này. Lúc trước hắn đã thân kinh bách chiến, số lần trải qua sinh tử nhiều không đếm xuể. Người như vậy vốn tâm tính đã được tôi luyện rất kiên cường. Thế mà lúc này khi đối mặt với Trần Thanh Thanh, trong lòng hắn lại cảm thấy sợ hãi. Những đồng bạn bị chết năng lực không hề thua kém hắn, lúc này, hắn là một cây không chống được nhà.

“Chết đi!”

Trần Thanh Thanh cầm lấy con dao găm phi tới đó, cắt đứt yết hầu của hắn.

Đỗ Tư ngay lúc chết vẫn còn ngẩn người, hắn không thể nghĩ rằng mình lại có kết cục như vậy. Vốn hắn nghĩ rằng quân nhân Trung Quốc sẽ nhân từ, không giết kẻ địch đầu hàng, có điều hắn đã nhầm rồi, con đàn bà trước mặt này đã giết người đến đỏ mắt... ả ta căn bản đã quên rằng mình là quân nhân.

Ngã xuống đất mà Đỗ Tư chết không nhắm mắt, cặp mắt vẫn trừng rất to.

Trần Thanh Thanh biết rằng hắn không cam lòng, thầm thì: “Tao vốn không phải là quân nhân...” Đúng vậy, Trần Thanh Thanh vốn đã không phải là một quân nhân đủ tư cách, lúc này đây cô chỉ muốn giết địch, để báo thù cho đồng đội.

“Bùm”

Ngay khi Trần Thanh Thanh cúi xuống vũng máu để nhặt con dao của mình lên, cách đó không xa vang lên một tiếng súng, ngay sau đó cô nghe thấy thanh âm của Hác San San: “Thanh Thanh cẩn thận!”

“Không ổn!”

Trần Thanh Thanh thầm kêu một tiếng, lăn lộn tại chỗ, một loạt viên đạn lập tức bắn vào cái thi thể nằm dưới đất.

Bí mật trốn sau một cây đại thụ, Trần Thanh Thanh phát hiện ra Hác San San đã bị trúng đạn ở ngực, thân mình dựa vào thân cây, có vẻ đã không còn hơi thở.

“San San!”

Nước mắt chảy ra từ con ngươi của Trần Thanh Thanh, Hác San San chết hoàn toàn là vì cô, cô ấy cố ý bại lộ mình ra để hấp dẫn kẻ địch.

Nghĩ đến đây, Trần Thanh Thanh vạn phần bi thống, không nề hà nguy hiểm vội vàng nhảy ra ngoài lao về phía Hác San San đang hấp hối. Khi cô ôm Hác San San vào ngực, trên mặt Hác San San nở một nụ cười nhè nhẹ, cô đã chết, nhưng mà cô đã giải vây thành công cho Thanh Thanh.

“Thanh Thanh, chúng ta... không nợ...” Lưu lại một câu, Hác San San liền tắt thở, máu tươi chảy ra từ ngực nhuộm đỏ Trần Thanh Thanh.

Trần Thanh Thanh hiểu câu cuối cùng của Hác San San, lúc trước là Trần Thanh Thanh cứu Hác San San một mạng, lúc này cô cũng cứu Trần Thanh Thanh một mạng, hai người không ai còn nợ ai nữa.

“Súc sinh!”

Trần Thanh Thanh buông thi thể của Hác San San ra, nhặt khẩu súng trường bên cạnh cô, đột nhiên đứng dậy bắn về phía Mark và William: “Lũ súc sinh chúng mày, tao muốn giết sạch chúng mày...”

Tiếng rống giận dử của Trần Thanh Thanh đã làm bại lộ ra vị trí của cô, đồng thời dẫn tới sự chú ý của Hà Trác Tiếu cùng William. Hà Trác Tiếu Hà Trác Tiếu Trần Thanh Thanh vì cái chết của Hác San San mà mất đi lí trí, vội vàng phân ra một đội nhân mã tới cứu viện.

William cũng không dám coi nhẹ Trần Thanh Thanh, chỉ một loáng mà bốn tên hảo thủ của gã đã xong đời, con ả này thực là đáng sợ.

“Mark, công lên đi, con ả này đã điên rồi... hiện tại là thời cơ tốt nhất để giết ả...” William ra lệnh cho Mark, còn hắn lại núp ở trong rừng cây, từ từ lui lại.

“Súc sinh, mày chết đi!”

Cái chết của Hác San San đã kích thích Trần Thanh Thanh, cô biến đau thương thành sức mạnh, tránh viên đạn của Mark rồi nhanh chóng tiến đến gần hắn.

Mark càng bắn càng kinh hãi, con ả này điên rồi, rõ ràng còn lợi hại hơn trước. Hắn vội vàng cầu cứu William nhưng mà không được đáp lại, hắn đột nhiên hiểu rằng mình đã bị chơi xỏ rồi. Nghĩ tới đây hắn càng lo lắng hơn, chiến ý tiêu tan, lúc này hắn thậm chí còn muốn bỏ trốn.

Nhưng mà Trần Thanh Thanh sao có thể để hắn được toại nguyện.

“Muốn chạy à, dễ vậy sao!”

Ngay khi Mark vừa bỏ chạy, Trần Thanh Thanh đã đuổi theo hắn. Mark vội vàng xoay người lại bắn nhưng lại không thấy bóng dáng của Trần Thanh Thanh.

“Gặp quỷ à?”

Mark trừng to mắt cẩn thận nhìn, nhưng mà vẫn không thấy được Trần Thanh Thanh.

“Không cần tìm, tao ở đây.”

Đột nhiên một giọng lạnh lẽo truyền tới từ phía sau, Mark vội xoay người lại. Nhưng ngay lúc hắn muốn xoay người, cây dao trong tay Trần Thanh Thanh đã cắt đứt yết hầu hắn. “Súc sinh, mày chết chắc rồi.”

Trần Thanh Thanh điên rồi, sau khi cắt đứt yết hầu Mark, cô lại giơ dao đâm liên tiếp vào bụng hắn... con ngươi đã trở nên đỏ sậm... đúng là đã giết người đến đỏ mắt rồi.

“Thanh Thanh dừng tay, cô điên rồi...” Văn Diệp vừa tới vội quát lên, ngăn Trần Thanh Thanh lại.

Trần Thanh Thanh theo bản năng dừng tay, cũng không nhìn Văn Diệp mà nhìn về phía Hác San San cách đó không xa.

“San San, cô đã chết vì tôi, tôi nhất định sẽ giết bọn súc sinh này báo thù cho cô...”

Sau khi lập lời thề, Trần Thanh Thanh lại nói với Văn Diệp: “Văn đội trưởng, kẻ bắn chết San San là ai? Tình báo có nhắc tới hắn không?”

Văn Diệp hơi sửng sốt rồi nói: “Tên đó là William, người phụ trách của bọn chúng, kinh nghiệm phong phú, rất khó đối phó.”

“William?”

Trần Thanh Thanh nhớ kĩ cái tên này, lại thề với Hác San San: “San San cô cứ yên tâm, tôi sẽ lấy đầu tên William để tế cô...”

Nói xong Trần Thanh Thanh liền đuổi theo hướng William rút lui.

“Khoan đã!”

Văn Diệp cảm thấy không ổn vội vàng thét lên với Trần Thanh Thanh, nhưng mà Trần Thanh Thanh lại không nghe theo lệnh hắn. Đến khi Văn Diệp đuổi theo thì đã không còn thấy bóng dáng Trần Thanh Thanh nữa.

Văn Diệp lập tức hội báo cho Hà Trác Tiếu, Hà Trác Tiếu vội vàng thông qua điện đàm liên lạc, ngay lập tức được trả lời.

“Đại đội trưởng, tôi là Trần Thanh Thanh... tôi muốn đuổi giết William, các anh không cần xen vào... tôi sẽ không việc gì đâu...” Không đợi Hà Trác Tiếu nói gì, Trần Thanh Thanh đã ngắt điện đàm.

Tình huống trước mắt rất nguy hiểm, Hà Trác Tiếu cân nhắc rồi cũng tạm thời mặc kệ Trần Thanh Thanh, trước phải dẫn dắt mọi người đánh thắng trận mai phục này đã.

Vốn những đội viên không có cơ hội xoay chuyển thế cờ, nhưng mà lúc này đã khác. Với sự cố gắng của Trần Thanh Thanh, nhưng tay bắn tỉa của đối phương gần như đã chết hết, sĩ khí của bọn khác cũng bị ảnh hưởng. Ngược lại thủ hạ của Hà Trác Tiếu càng đánh lại càng hắn, bọn họ hóa đau thương thành sức mạnh, thề giết địch báo thù cho đồng đội.

“Các tiểu tổ chú ý, chuẩn bị phản kích....” Hà Trác Tiếu ra lệnh, tiếng súng lập tức vang lên dày đặc, Văn Diệp hét lên: “Lũ súc sinh, Thanh Thanh mà gặp chuyện gì thì tao sẽ băm thây chúng mày ra...”

“Đại đội trưởng, theo tôi phỏng đoán thì đối phương có khoảng năm mươi người, hơn nữa vũ trang đầy đủ, tình hình chúng ta rất không ổn...” Trong bộ đàm truyền tới tiếng của Mã Long: “Xin cho tiểu tổ Tiêm Đao đối địch trực diện...”

Hà Trác Tiếu suy nghĩ một chút rồi nói: “Được... có điều các anh phải cẩn thận.”

“Đại đội trưởng, hướng chín giờ phát hiện mục tiêu!” Bộ đàm của Hà Trác Tiếu lại truyền tới giọng của người quan sát.

Hà Trác Tiếu cười lạnh, cầm khẩu súng trường bóp cò 2 cái, thành công hạ gục 2 tên địch.

Hà Trác Tiếu phỉ ra một cái, nói: “Bọn chó con này, kỳ thật cũng không khó đối phó, nếu không phải là ta dính bẫy thì đã không phải uất ức thế này...” Hà Trác Tiếu hiểu rõ rằng giờ nói gì cũng đã chậm, hắn phải bình tĩnh, bình tĩnh đối đầu hết thảy!

Chương 4: Giết kẻ nào hay kẻ ấy

Trần Thanh Thanh đuổi theo, thông qua ống nhòm mini có thể thấy được tung tích của William, có điều trong rừng chướng ngại rất nhiều, không thể nổ súng được. Dần dần Trần Thanh Thanh đã xâm nhập vào phạm vi hỏa lực của địch.

“Vút vút!”

Viên đạn không ngừng gào thét bên tai cô, cô đành phải cúi lưng tiến bước từ từ, không dám sơ sẩy.

“Chết tiệt!”

Trần Thanh Thanh mắng một tiếng rồi nằm úp sấp xuống, cầm khẩu súng ngắm lên nhắm mục tiêu rồi bóp cò, lập tức có 2 tên địch ngã xuống.

Sau đó Trần Thanh Thanh xoay người đổi vị trí, rồi làm theo cách cũ, chưa đầy mười phút chết dưới tay cô đã có 5 tên địch.

Có điều cô cũng đã bại lộ vị trí.

Hỏa lực của đối phương tập trung lại áp chế Trần Thanh Thanh đến mức không ngóc đầu lên nổi. William đã về đơn vị, trực giác nói cho hắn, kẻ làm cho hắn hao binh tổn tướng chính là con ả có võ kia.

“Mọi người chú ý, tập trung hỏa lực hướng sáu giờ, không cần dừng bắn...” William ra lệnh một tiếng, lập tức có hơn mười khẩu súng trường bắn phá về vị trí Trần Thanh Thanh.

Cùng lúc đó William lại dẫn theo hai tay đắc lực lặng lẽ tới gần Trần Thanh Thanh mà Trần Thanh Thanh không hề hay biết. Lúc này cô đã bị hỏa lực của quân địch áp chế.

Ngay lúc nguy hiểm, Tiêm Đao tiểu tổ đã tới, áp chế hỏa lực quân địch. Trần Thanh Thanh thở phào, cô nhanh chóng chú ý ra ý đồ của William và hai tên đồng bọn.

Mã Long và vài đội viên cũng đã thấy Trần Thanh Thanh, bọn họ tính toán nhanh chóng hội hợp với Trần Thanh Thanh. William và hai gã khủng bố dường như ý thức được ý đồ của Trần Thanh Thanh, hỏa lực càng mãnh liệt hơn. Cùng lúc đó, một vài tay súng ngắm đã bắt đầu tập kích Trần Thanh Thanh, viên đạn cứ lướt qua lỗ tai cô.

Mã Long thấy Trần Thanh Thanh nguy hiểm, trong lòng sốt ruột, chậm chạp tới gần vị trí Trần Thanh Thanh. Lúc này hắn chỉ có 1 ý niệm, là không thể để Trần Thanh Thanh gặp chuyện không may.

Trần Thanh Thanh bình tĩnh quan sát tình huống bốn phía, lăn tại chỗ, nằm sấp bò trường, rất nhanh đã thoát khỏi phạm vi bắn tỉa của đối phương.

Đồng thời William và hai gã khủng bố cũng bị hỏa lực của đội Mã Long chặn lại, bất đắc dĩ William vội vàng mang theo người của mình trở về.

Trần Thanh Thanh quay lại đuổi theo, súng ngắm giơ lên, bắn trúng vào tên bên trái William. Chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm, kẻ đó đã bỏ mình. Trần Thanh Thanh bắn một phát đã xuyên tim hắn.

“Hay lắm!”

Mã Long khen ngợi, rồi vội vàng ra lệnh cho Trần Thanh Thanh đình chỉ truy kích. Nhưng Trần Thanh Thanh lại làm ngơ, cô phải giết chết William báo thù cho Hác San San, nếu không cô sẽ không tha thứ cho chính mình.

Mã Long thật vất vả mới tìm được Trần Thanh Thanh, vốn muốn tiến lên ngăn cản, nhưng mà lúc này Tiêm Đao tiểu tổ phải ứng phó với bọn khủng bố đông gấp 3 lần họ, hắn không thể phân tâm nổi. Hắn chỉ đành nhìn Trần Thanh Thanh biến mất vào trong rừng cây.

William cũng cảm thấy được mục đích của Trần Thanh Thanh, dường như không giết chết hắn thì không bỏ qua. Hắn cười lạnh, mang theo bốn tay đắc lực chạy về hướng Tây Bắc, cố ý dẫn dụ Trần Thanh Thanh đi theo...

“Con ả thối tha, lão tử nhất định sẽ khiến mày chết...” William cười lạnh một tiếng nói: “Mọi người triển khai trận phòng ngự hình quạt, mục tiêu của chúng ta là xử lí con ả thối tha kia, ả đã giết nhiều huynh đệ của chúng ta rồi...”

Bọn William đã đi được 5km, Trần Thanh Thanh vẫn đuổi theo phía sau, nhưng không bắt kịp được. Địa hình nơi này quá phức tạp, làm chậm đi tốc độ của Trần Thanh Thanh. Ngược lại William và thuộc hạ lại tinh tường nơi này, hành động vô cùng thuận tiên. Con đường này là do William lựa chọn, bẫy rập, hang hùm hang báo, không cẩn thận một bước là sẽ rơi vào chỗ vạn kiếp bất phục.

Mã Long đã xem nhẹ bọn khủng bố này, sau nửa giờ chiến đấu đội viên bên mình đã bị thương một nửa. Tuy rằng chưa đến mức mất mạng nhưng mà cũng mất đi sức chiến đấu. Đương nhiên đối phương cũng phải trả giá, ít nhất có mười tên khủng bố đã chết bởi Tiêm Đao tiểu tổ.

Chiến đấu vẫn tiếp tục, trước mắt ai thắng ai thua rất khó phân định, có điều ưu thế nhân số của bọn khủng bố đang dần giảm xuống.

Phía Hà Trác Tiếu cũng chiến đấu chật vật, tuy rằng không có thêm ai chết nhưng đội viên hầu như đều đã thụ thương, y phục đều đã đỏ tươi. Điều Hà Trác Tiếu lo nhất là Trần Thanh Thanh. Cô tác chiến một mình không biết có sao không.

Nhiệm vụ hôm nay xem như đã hỏng, Hà Trác Tiếu đã mấy lần dẫn đội viên tham gia 'trò chơi tử vong', nhưng mà hôm nay là bi tráng, thảm thiết nhất. Các cuộc chiến lúc trước gần như không có ai chết, dở nhất là bị trọng thương thôi... mà hôm nay đã có tới bảy người bị giết. Chỉ số liệu này thôi cũng đã tuyên cáo nhiệm vụ lần này đã thất bại.

Sau khi đi được 5km, thể lực của William và bốn gã thủ hạ có vẻ không được nữa, hành quân gấp trong rừng đúng là rất tiêu hao thể lực.

“Masi, John, chúng mày làm súng ngắm, chọn vị trí tốt đi... tao đoán 2 phút nữa con ả đó sẽ đuổi tới đây...” William quyết định không lui nữa mà mai phục ở đây, chuẩn bị giải quyết phiền toái Trần Thanh Thanh.

“Nhớ kỹ, lưu người sống!” William dặn dò một câu.

Masi hơi sửng sốt rồi lập tức cười dâm: “William lão Đại, không phải anh muốn mông con ả đó nở hoa đó chứ? Như vậy đi, tính tôi một phần...”

“Cả tôi nữa” John không kiêng nể gì nói: “Con ả đó dáng người không tệ, lão tử thích...”

“Yên tâm ai cũng có phần...” William ám muội cười cười, rồi lại nghiêm túc: “Sac, Hon, chúng mày làm quan sát viên cho Masi, John...”

Sau khi bốn tên vào vị trí, William tự chọn một chỗ ẩn náu, có điều hắn lại không cầm súng mà lấy một thanh khảm đao làm vũ khí.

“Hy vọng mày sẽ không dễ bị thua quá...” William tự nói, cầm chặt thanh khảm đao lạnh lùng quan sát bốn phía.

Đại khái khoảng 2 phút sau Trần Thanh Thanh xuất hiện, cô có vẻ cảnh giác như đã biết sự an bài của William, tìm một cây đại thụ để náu, Trần Thanh Thanh không tiếp tục đi tới bởi vì cô cảm nhận được sự nguy hiểm.

“William tên súc sinh, mày giết bạn tao, hôm nay tao phải chặt đầu mày để an ủi linh hồn cô...”

Trần Thanh Thanh biết William đang trốn gần đó nên cố ý quát to. William thân kinh bách chiến sau có thể không hiểu được, hắn âm thầm cười lạnh không nói câu nào.

Masi ra dấu cho John, hai người điều chỉnh súng ngắm rồi bắn hàng loạt tới đó.

Trần Thanh Thanh ban đầu cũng không để ý nhưng rất nhanh cô phát hiện ra, đạn bọn chúng bắn là đạn xuyên thép, khoảng cách của bọn họ không xa, nếu cứ liên tục bắn thì thân cây có thể bị xuyên thủng.

Nghĩ đến đây Trần Thanh Thanh cảm thấy khó khăn. Nếu mà rời khỏi thân cây lúc này cũng không được, sợ rằng chỉ cần cô vừa thò đầu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net