12.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày mốt!?

Không phải là trước ngày Điền Chính Quốc kết hôn một ngày sao?

Không được! Không được nhớ tới hắn nữa.

- Được rồi, ngày mốt con sẽ về.

- Ừ, mẹ con lâu rồi không gặp con, suốt ngày thúc giục bố gọi điện thoại kêu con về, còn nói sẽ nấu một đống đồ con thích ăn chờ con về.

- Con biết rồi.

Gác máy điện thoại, nước mắt cứ như thủy triều lăn xuống.

- Oa oa... Chính Quốc... Vì sao anh muốn kết hôn... oa oa...

Kính — coong —

Chuông cửa trùng hợp vang lên ngay lúc này. Ai vậy? Sao lại chọn ngay lúc này mà tới cơ chứ!

Nhanh chóng lau khô nước mắt, Chí Mẫn bước ra mở cửa.

- Anh...

Chí Mẫn kinh hãi trợn tròn hai mắt. Người đứng trước cửa, chính là người khiến Chí Mẫn không ngừng khóc lóc. Cậu né tránh ánh nhìn của hắn.

- Mẫn, sao em dám không từ mà biệt hả?

Không từ mà biệt là vì cậu sợ chính mình sẽ không kìm được mà rơi lệ trước mặt hắn, cầu xin hắn đừng bỏ rơi cậu.

- Sao lại không nói gì?

- Không phải chuyện của anh. Còn nữa, sao biết tôi ở chỗ này?

- Em có biết sau khi em bỏ đi mà không nói tiếng nào, tôi đã lo lắng nhiều thế nào không? Tôi như thằng điên không ngừng tìm kiếm em, nghĩ tới lúc tìm thấy em, em sẽ vui vẻ ôm hôn tôi, không nghĩ đến em lại dùng thái độ này nói chuyện với tôi.

- Anh tìm tôi làm gì? Chúng ta không phải đã nói trước rồi sao? Sau khi quay về Đài Loan, mệnh ai nấy sống.

Trong đầu có chút vui vẻ, tuy nhiên Chí Mẫn vẫn muốn dùng thái độ lạnh lùng thờ ơ đáp lại Điền Chính Quốc.

- Mẫn, tôi biết em vì chuyện tôi đã có hôn thê mà phải chịu đả kích lớn, nhưng tôi vẫn muốn nói cho em biết, tôi yêu em.

Điền Chính Quốc không kìm được kích động mà ôm chầm lấy Chí Mẫn, thổ lộ tình yêu với cậu.

- Vậy còn vị hôn thê của anh thì sao?

Chí Mẫn khinh thường bĩu môi.

- Tôi cũng yêu em ấy, cả hai đều là người mà tôi dùng cả sinh mạng để yêu thương, tôi thực không muốn buông tay.

- Thật đúng là bác ái nha!

Nghe Điền Chính Quốc nói, Chí Mẫn lộ ra biểu tình giống như người vợ nhỏ đang ghen tuông vậy.

Khoé miệng Điền Chính Quốc khẽ nhếch, nhẹ nhàng mỉm cười đắc ý, Mẫn Mẫn quả nhiên là yêu hắn.

- Cái này không phải bác ái, anh cùng vị hôn thê từ nhỏ đã quen biết mãi đến khi cha mẹ bắt anh xuất ngoại, trước khi đi, anh đã ước định với em ấy, đến khi em ấy 25 tuổi anh nhất định trở về cưới em ấy, mà em và em ấy đều làm cho anh rung động, hại anh muốn buông cũng buông không ra.
___________________________
Quốc à =))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net