17.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cho đến khi Chí Mẫn nhìn thấy người đứng dưới chân cầu thang, cậu quả thực ngây dại.

Làm sao có thể?

Hắn... Anh ấy... Không phải là kết hôn với người khác ư? Sao có thể xuất hiện ở đây được?

Chỉ thấy Điền Chính Quốc một thân áo bành tô trang nhã, mái tóc điểm chút màu xanh, được chải chuốt gọn gàng, đẹp trai ngút trời đứng dưới chân cầu thang.

- Chí Mẫn, anh theo ước định đến cưới em.

Điền Chính Quốc bước lên lầu, ôm Chí Mẫn đầu óc đang trống rỗng xuống.

Chí Mẫn bị dọa không ít, khẽ nhếch khóe miệng, làm sao cũng không dám tin việc này lại xảy ra với mình.

- Anh... Tôi đang nằm mơ sao?

Chính Quốc chỉ mỉm cười nhìn Chí Mẫn, không nói gì hết. Sau đó liền giống như trình tự kết hôn trước giờ: Tạm biệt, ra cửa, lên xe, ném quạt.

Chí Mẫn đần người một hồi, mãi cho đến khi trước tiệc đêm một tiếng mới lấy lại tinh thần.

Chí Mẫn tức giận nhìn Điền Chính Quốc, sau đó bóp cổ hắn.

- Anh nói rõ ràng ra cho tôi, đây rốt cuộc là chuyện gì?

- Chậc chậc, kết hôn còn chưa được một ngày đã muốn giết chồng rồi. Đến lúc đó em sẽ thành quả phụ đấy!

Điền Chính Quốc khẽ cười nói. Chí Mẫn vẫn giận dỗi, trừng trừng nhìn Điền Chính Quốc, thế nhưng thân thể đã tự động tiến vào trong lòng hắn.

- Hôm nay không phải ngày anh cùng vị hôn thê kết hôn sao? Vì sao lại xuất hiện ở nhà tôi? Vì sao tôi lại biến thành hôn thê của anh?

- Hôn thê của anh luôn luôn là em, chưa từng thay đổi.

Điền Chính Quốc ngửi thấy hương vị tươi mát trên người Chí Mẫn, cắn cắn lên cần cổ non mịn trắng nõn của cậu, tay bắt đầu lần vào bên trong.

- Không... Đừng như vậy...

Thân thể ngọc ngà ấm áp đang nằm trước ngực, Điền Chính Quốc sao có thể bỏ qua cho cậu.

- Ưm... Không...

Trong nháy mắt quần áo trên người Chí Mẫn đã bị Điền Chính Quốc cởi ra hết, Chí Mẫn toàn thân trần trụi khiến cho con mãnh thú trong người Điền Chính Quốc thức tỉnh...

- Mẫn, tình yêu của anh. Anh muốn em.

- Ưm, Chính Quốc, không...

Chí Mẫn bị Điền Chính Quốc đùa giỡn dục vọng thiêu đốt, không ngừng xoay thắt lưng muốn thoát khỏi trêu chọc của hắn.

Điền Chính Quốc kia sao có thể bỏ qua cho cậu đơn giản như vậy, cúi đầu tiến công vào nụ hoa phấn nộn nằm giữa hai cánh mông trắng nõn kia.
___________________________
Quá lưu manh! Quá lưu manh! Chậc chậc...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net