18.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- A... không... đừng mà...

- Aha...

Điền Chính Quốc cởi bỏ quần sịp, tách hai chân Chí Mẫn ra để đôi chân trắng nõn đó quấn quanh thắt lưng hắn, mà dục vọng trướng đại của hắn nhắm ngay cửa huyệt của cậu, chuẩn bị muốn tiến công chiếm đảo Hoàng Long, đang định thúc vào...

Cốc cốc!

- Cậu chủ, tiệc sắp bắt đầu, mời cậu xuống dưới chủ trỉ.

- Đáng chết!

Điền Chính Quốc mắng một tiếng

- Ưm, Quốc, nhanh, em muốn...

Chí Mẫn đã bị tình dục bao phủ, cũng không nghe thấy tiếng gõ cửa, tiếp tục xoay thắt lưng như cũ, thúc giục Chính Quốc tiến vào.

Điền Chính Quốc như cung đã lên dây, hơn nữa lại gặp Chí Mẫn dụ hoặc, cuối cùng cũng buông vũ khí đầu hàng, bắt đầu thúc vào bên trong Chí Mẫn.

Dù sao bữa tiệc tối nay trễ chút cũng không vấn đề gì, cùng lắm là để cho mấy lão già ngoài kia chờ lâu một chút.

Điền Chính Quốc vừa suy nghĩ, từng cú thúc vào lại càng thêm mạnh mẽ.

- A...ưm...

Chí Mẫn bị Chính Quốc mãnh liệt ra vào, chỉ có thể vô lực ôm chầm lấy hắn, tùy ý để Điền Chính Quốc làm mình tới cao trào.

Lão quản gia ngoài cửa nghe được bên trong truyền tới tiếng thở dốc ám muội, gương mặt già nua không khỏi đỏ bừng lên.

Ai~ cậu chủ thật đúng là gấp gáp quá, không đợi đến khi tiệc kết thúc đã vội vã bắt đầu động phòng, sau này cậu chủ nhỏ tương lai phải chịu nhiều vất vả rồi!

Lắc lắc đầu lão quản gia đi xuống lầu, xem ra muốn thiếu gia xuống chắc là phải chờ thêm một lúc nữa, lão phải đi báo cáo ngay mới được.

Hai người ở trong phòng làm tới cuồng nhiệt, hoàn toàn không biết tới tâm tư của lão quản gia, chờ đến khi bọn họ chấm dứt dây dưa, tiệc cũng đã gần tàn.

Điền Chính Quốc ôm Chí Mẫn hai má ửng hồng, cùng với một thân lễ phục xuất hiện trước mặt mọi người, lập tức trở thành tiêu điểm nổi bật.

Ông nội của Điền Chính Quốc cũng là người sáng lập ra Điền thị — Điền Chính Hải cùng với song thân của Chí Mẫn đi về phía hai người họ.

- Thằng nhóc, cuối cùng cũng biết đường mò xuống rồi hả, tiệc mà không có nhân vật chính còn ra gì nữa?

Điền Chính Hải phẫn nộ trừng mắt nhìn Điền Chính Quốc.

- Ông nội, tụi con không phải đã xuống rồi sao?

Điền Chính Quốc cười hì hì đáp lại Điền Chính Hải, không hề cảm thấy tí xíu áy náy nào, ngược lại Chí Mẫn ở bên cạnh lại đỏ bừng mặt.

- Con xin lỗi!

Chí Mẫn nhỏ giọng giải thích.

Điền Chính Hải nhìn về phía Chí Mẫn, liền chuyển sang vẻ mặt trưởng bối hiền lành thân thiện, cùng với thái độ vừa rồi quả thực khác xa một trời một vực.

- Mẫn Mẫn à, không ngờ mấy năm không gặp con lại trở nên xinh đẹp thế này.

Mấy năm không gặp? Cậu đã từng gặp qua ông nội Điền Chính Quốc rồi sao? Chí Mẫn ngơ ngác nhìn Điền Chính Hải.

- Nhìn con xem, vẻ mặt ngu ngơ như vậy, con thực sự đã quên hết rồi sao? Vốn dĩ lúc Chính Quốc nói chuyện này với ta, ta còn không dám tin!

Điền Chính Hải ngạc nhiên nhìn Chí Mẫn.

- Con xin lỗi! Nhưng mà ông nội à, chúng ta từng gặp qua rồi sao?

Cậu thật sự nghĩ không ra.
____________________________
Hai người này manh động vãi =)) Chí Mẫn não cá vàng quên hết, quên hết sạch ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net