20.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào trong phòng, Điền Chính Quốc liền đè chặt Chí Mẫn lên cửa, lột bỏ lễ phục của cậu, cởi quần cậu xuống, sau đó cởi luôn quần sịp bên trong, mở khóa thắt lưng thẳng tiến vào tiểu huyệt 20 phút trước mới vừa được hắn cuồng nhiệt yêu thương.

- Ưm a... Anh... Không... Đừng mà...

Chí Mẫn chống cự đẩy Điền Chính Quốc ra. Nhưng thân thể sớm đã quen với yêu thương của cậu lại bắt đầu chủ động hùa theo, hành động phản kháng của Chí Mẫn ngược lại trở thành cuồng nhiệt chào đón.

- Mẫn, em thật chặt, mặc dù làm biết bao lần em vẫn chặt đến nghẹt thở, khiến anh không ngừng muốn em.

Điền Chính Quốc ở bên tai Chí Mẫn thầm thì, háng không ngừng đẩy vào giữa hai chân Chí Mẫn.

- Ưm... a...

Chí Mẫn chủ động nâng một chân lên, làm cho Điền Chính Quốc càng đi sâu vào bên trong.

-Aha... ưm...

Chí Mẫn nhanh chóng giải phóng dục vọng, Điền Chính Quốc cũng nhanh chóng đạt cao trào ở bên trong cậu.

Điền Chính Quốc vẫn để dục vọng hừng hực của hắn ở bên trong cậu, duy trì tư thế ân ái bế cậu đi đến bên giường, sau khi hai người ngã xuống giường hắn lại tiếp tục tiến vào tiểu huyệt non mềm của cậu.

-Aa...

Chí Mẫn vô lực, chỉ có thể hùa theo xâm phạm của hắn, một lần lại một lần phát tiết dục vọng...

Mãi cho đến nửa đêm tình ái nóng bỏng mới chấm dứt, mà Chí Mẫn cũng không còn sức để hỏi tội Điền Chính Quốc.

Mặt trời ló dạng, lại một ngày tràn ngập sự sống, tràn ngập hy vọng.

Tục ngữ nói: Con chim buổi sáng có sâu ăn, con sâu buổi sáng bị chim ăn. (thật ngứa ngáy muốn sửa nó thành: Chim dậy sớm mới có sâu ăn, sâu dậy sớm sẽ bị chim ăn)

Những lời này vừa vặn có thể thể nghiệm chúng ở trên người Điền Chính Quốc cùng Phác Chí Mẫn.

Chí Mẫn mở mắt ra, chỉ nhìn thấy trước mặt mình là một khuôn mặt đẹp trai ngời ngời.

- Dậy rồi à? Đúng lúc anh đang đói.

Điền Chính Quốc không đợi cậu kịp phản ứng, nhanh chóng đè cậu xuống giường, bắt đầu ăn "bữa sáng" của hắn...

Ai~ mới kết hôn có một ngày mà Chí Mẫn đã cảm thấy mình sắp "tinh tẫn nhân vong" rồi.

Không biết những tháng ngày về sau phải làm sao đây?

Sau đó, Chí Mẫn nằm trong lòng Điền Chính Quốc, hưởng thụ dư âm còn sót lại.

- Ông nội nói, em lúc năm tuổi đã gả cho anh, vì sao em lại không nhớ gì hết?

Chí Mẫn vẫn để ý đến chuyện này. Nghe cậu hỏi đến việc này, lần này đổi lại là Chính Quốc nổi nóng, trừng mắt nhìn Chí Mẫn.

-Em còn dám hỏi, khi em mười tuổi vì một số nguyên nhân mà anh phải ra nước ngoài, tuy rằng quyến luyến không muốn rời đi nhưng cũng không còn cách khác, cho nên anh và em đã ước định, chờ đến khi em 25 tuổi anh sẽ trở về cưới em, không ngờ em quên sạch sành sanh lời thề ngày ấy.

-Em thật sự... Ê, đợi đã, anh không phải là... Anh Quốc?

Chí Mẫn sửng sốt hỏi.
___________________________
Chú bán ếch ở lại làm chi?
Tui không biết nhưng mà tui còn trụ được nha =))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net