8.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đứng trước hoa viên của cung điện nổi tiếng bậc nhất nước Pháp, Chí Mẫn không hề có chút hưng trí thưởng thức nào. Bởi vì từ sau khi cậu say rượu phát sinh quan hệ với Điền Chính Quốc – thằng cha dã thú dục vọng bất mãn kia, mỗi đêm phải cùng hắn làm đến vài lần, làm đến thân thể mệt mỏi không chịu nổi, như vậy thì ai còn có tâm trí để thưởng thức chứ!?

Cậu chợt phát hiện ra bản thân mình không phải đến Châu Âu "chơi", mà là bị người ta "chơi"...

Mẹ kiếp! Nhìn người trước mắt thần thanh khí sảng, nhởn nhơ yêu đời tinh lực dồi dào mà giải thích về mốc lịch sử huy hoàng của nơi đây, cậu cố nén xúc động muốn xông tới cắn phập phập rồi đạp vào mặt hắn vài cái.

Người kia cứ thao thao bất tuyệt, ở "Vạn Tên Mặc Thể" chăm chú ngắm nhìn, cuối cùng phát hiện Chí Mẫn có chút khác thường.

- Mẫn, sao vậy? Thân thể không thoải mái sao? Sắc mặt em tái nhợt!

- Còn không phải do anh hại hả?

Chí Mẫn bất mãn gầm nhẹ lên. Điền Chính Quốc hiểu biết gật gật đầu, vươn tay qua thắt lưng Chí Mẫn, ôm cậu vào lòng.

- Anh muốn làm gì?

Chí Mẫn vì hành động của người kia mà hoảng sợ, khẩn trương hỏi.

- Không phải em không thoải mái sao, tôi giúp em xoa bóp này!

Điền Chính Quốc quan tâm giúp Chí Mẫn xoa xoa thắt lưng. Hắn dùng lực đạo vừa phải mát xa, làm cho Chí Mẫn vô cùng thoải mái hưởng thụ, thậm chí bắt đầu tìm kiếm vị trí thích hợp chuẩn bị say ngủ.

Nhìn động tác như mèo con của cậu, Điền Chính Quốc bất giác mỉm cười.

- Mẫn, nhìn em mệt như vậy, tôi đưa em về khách sạn nghỉ ngơi nha?"

Chí Mẫn thoải mái tới mức không muốn mở miệng, miễn cưỡng ừ cho có lệ, sau đó liền thở đều.

Điền Chính Quốc không muốn đánh thức cậu, nhẹ nhàng ôm cậu vào trong lòng, nhẹ tay nhẹ chân bước ra xe, chỉ sợ đánh thức người đẹp đang ngủ trong lòng dậy.

- Ngủ ngon!

Hắn khẽ hôn nhẹ lên trán Chí Mẫn. Không thèm để ý đến ánh mắt kinh ngạc chung quanh, hắn chỉ hy vọng bé yêu của hắn có thể an ổn ngủ say.

Mọi người xung quanh nhìn thấy hành động che chở đủ điều của Điền Chính Quốc đều ngây người cả ra, không phải ánh nhìn ghen ghét, cũng không phải là ghê tởm đùa cợt, mà là tựa như nhìn thấy một bức tranh hoàn mỹ, đẹp đến mức khiến người ta không thể tin được.

Mãi cho đến khi Điền Chính Quốc ôm Chí Mẫn lên một chiếc xe sang trọng, sự ngạc nhiên trong ánh mắt của họ mới rời đi, nhưng những người đó vẫn mãi mới hoàn hồn, dường như họ mới vừa mơ vậy, bởi vì bọn họ làm sao cũng không thể tin được...

Thì ra hành động thân mật giữa đàn ông với đàn ông, cũng có thể đẹp như tranh vẽ thế này, khiến bọn họ không thể rời mắt một giây nào.
___________________________
Là do hai nam nhân này quá mlem mlem thôi 🤤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net