Chương 110: Phóng lạc [1]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[1] Phóng lạc (访落): Bắt đầu dò xét/ Bắt đầu hỏi thăm.

Edit: Mai Thái phi
Beta: Huệ Hoàng Hậu

Xưa nay Cấm Quân Đô Úy phủ luôn có tác phong nghiêm túc sáng tỏ, duy chỉ có hình phòng nhìn qua thì đặc biệt âm u hơn một chút.

Bởi vì mũi tên kia không trúng chỗ yếu hại nên Sở Tuyên gặp may mắn, sau đó thì... Cười không nổi.

Đói bụng ba ngày, cửa phòng mới được mở ra. Sở Tuyên nâng đầu, híp mắt nhìn xuyên qua ánh sáng chiếu vào phòng, nhìn về phía người đang đi vào.

"Trương đại nhân." Sở Tuyên khẽ cười, nhìn phục sức của đối phương, lại nói: "Chúc mừng tấn chức."

"Sở đại nhân, biệt lại vô dạng." Trương Lộ tỏ vẻ không có kiên nhẫn hàn huyên với Sở Tuyên, nói một câu không nóng không lạnh. Thoáng dừng lại, hắn lại đi tới phía trước hai bước, ánh mắt xẹt qua tay của Sở Tuyên đang bị trói vào giá gỗ bằng dây thừng, cười khẽ một tiếng: "Đã đắc tội nhiều."

"Khách khí." Sở Tuyên vẫn ứng phó rất tự nhiên, lại liếc hắn một cái: "Có đồ ăn không?"

"Có." Đối phương bình tĩnh trả lời: "Chờ ngươi nói những gì nên nói."

Sở Tuyên trầm mặc trong chốc lát.

"Ta muốn gặp Thẩm đại nhân." Sở Tuyên nói: "Thẩm đại nhân đâu?"

"Phụng mệnh ra ngoài làm việc, bên Hách Khế có đại sự." Trương Lộ trả lời đúng sự thật, tiếp theo, trên mặt đã thiếu đi một chút kiên nhẫn: "Ta cũng biết ngươi có quan hệ với Thẩm đại nhân, sẽ không vì thế mà tìm ngài ấy về."

"A." Sở Tuyên hiểu rõ gật đầu một cái, sau đó lại nói: "Vậy ta muốn gặp Bệ hạ."

Thần sắc tự nhiên ra vẻ không sao cả mà chọc giận đối phương, bỗng nhiên Trương Lộ tiến lên một bước, giọng trầm thấp tức giận nói: "Ta nghĩ ngươi biết rõ các biện pháp thẩm vấn của Cấm Quân Đô Úy phủ, đừng ngắt lời, nói những gì ngươi nên nói."

Sở Tuyên thu lại ý cười, nhìn người trước mắt, gằn từng chữ một mà nói lại một lần nữa: "Ta muốn gặp Bệ hạ, sự việc ngươi muốn nghe ta sẽ bẩm báo đúng sự thật với hắn..."

Chưa nói xong thanh âm đã biến thành một tiếng hô nhỏ bị đè nén lại, cắn chặt khớp hàm, Sở Tuyên cảm thụ được từng giọt mồ hôi lạnh đang chảy từ trên trán xuống, tay phải nắm chặt thành quyền, vẫn không thể giảm bớt đau đớn kia một chút nào.

"Nói những gì ngươi nên nói." Trương Lộ lập lại lần nữa, ngón tay cái đè lên miệng vết thương ở đầu vai của Sở Tuyên giảm hai phần lực.

"Ta muốn Bệ hạ." Sở Tuyên cắn chặt hàm răng chỉ hít một hơi khí lạnh, vẫn nói những lời này.

Vì thế đau nhức lại truyền đến.

"Ta không tin được ngươi..." Hắn thở sâu từng đợt, không có biểu tình gì mà quét mắt liếc Trương Lộ một cái: "Không thấy được Bệ hạ, ngươi cũng sẽ không biết được điều gì đâu."

"Là chính ngươi tự tìm khổ." Trương Lộ cười lạnh một tiếng, buông Sở Tuyên ra, lui một bước, cất cao giọng gọi thủ hạ tiến vào.

...

Hoắc Kỳ vì việc của Tịch Lan Vi gấp đến độ sứt đầu mẻ trán, nghe nói Cấm Quân Đô Úy phủ bắt được Sở Tuyên cũng không rảnh để quản.

Trong mấy ngày liên tiếp, từng phong thư mang tin tức từ các nơi đưa vào trong cung, nội dung khác nhau nhưng đều cùng một ý tứ...

Không có kết quả.

Đã qua rất nhiều ngày, vẫn không có kết quả, thậm chí một chút tin tức cũng không có.

Hy vọng trong lòng hết lần này đến lần khác đều bị đánh vỡ, cho đến hôm nay, thậm chí hắn đã không dám cầu mong nàng hoàn hảo không tổn hao gì mà trở về, chỉ ngóng trông nàng có thể trở về mà thôi — mặc kệ là lại bị câm một lần nữa hay là chịu tổn thương khác, đều không sao cả, chỉ cần còn sống trở về, có ra sao cũng tốt.

Dù là dung nhan bị hủy... Hoặc là giống như mong muốn của người đã từng hạ dược nàng, trở thành "Thần trí mê muội ngu ngơ" cũng không quan trọng, vẫn luôn tốt hơn là đột nhiên biến mất, sinh tử chưa rõ.

Hoắc Kỳ cũng biết Sở Tuyên là người của Việt Liêu Vương, sau khi nghe nói Sở Tuyên bị bắt, rốt cuộc mỗi ngày hắn đều phải hỏi Cấm Quân Đô Úy phủ một câu: "Hắn có đề cập đến Chiêu nghi không?"

Kết quả cũng đều là không có.

Trương Lộ, người phụ trách án này, chỉ nói Sở Tuyên thật sự cứng miệng, thẩm tra như thế nào cũng không mở miệng, chưa dùng qua khổ hình gì, đến nay vẫn không nói một chữ nào.

Vậy cũng chỉ có thể chờ.

...

"Phế vật..." Sở Tuyên suy yếu bật ra một tiếng cười khẽ, mệt mỏi đến đầu cũng không thể ngẩng lên, cúi đầu nhìn lại, y phục của bản thân đã nhuộm đầy vết máu: "Từng là cộng sự của đám phế vật các ngươi... Thật là sỉ nhục của cuộc đời này."

Sự khinh miệt trong giọng nói của Sở Tuyên không thể nào rõ ràng hơn nữa, nhưng trong lòng hắn lại càng thêm bất đắc dĩ.

—— không thể cứ trì hoãn như vậy được.

Lại vang lên một tiếng roi dừng trên da thịt, Sở Tuyên rên một tiếng, môi mấp máy, tựa hồ nói lên cái gì.

"Cái gì?" Hai người trước mắt nhìn nhau, hoàn toàn nghe không rõ. Quay đầu lại nhìn về phía Trương Lộ, thấy hắn gật đầu, bèn tiến lại gần lắng nghe.

"Phóng dư lạc chỉ... Suất thời chiêu khảo. Vu hồ du tai, trẫm vị hữu ngải... Tương dư tựu chi, kế do... Phán hoán."[2]

[2] Bài thứ 293 trong Kinh thi, thuộc thể loại phú, gồm 12 câu.

Hai người vừa nghe vừa lặp lại, đọc đến một nửa, Trương Lộ liền nhíu mày: Sao lại là《 Kinh Thi 》[3]?!

Sau đó tất nhiên là tiếp tục nghiêm thẩm, nhưng mặc kệ bọn họ dùng biện pháp gì, Sở Tuyên cũng không nói gì khác. Không tiếp tục yêu cầu cầu kiến hoàng đế, thậm chí không tiếp tục mắng bọn họ là một đám phế vật, lặp đi lặp lại chính là đọc thuộc lòng bài 《 Kinh Thi 》này, làm cho người thẩm tra hắn cũng rất nhanh đã học thuộc lòng.

Trên dưới Cấm Quân Đô Úy phủ không hiểu ra sao, cuối cùng, rốt cuộc mấy người không dám coi thường việc này, vạn nhất bài 《 Kinh Thi 》 này giấu diếm tin tức gì quan trọng thì sao?

Vừa tiếp tục thẩm tra hắn, vừa cầm phần《 Kinh Thi 》mấy ngày nay, kết hợp thêm cục diện chính trị của hôm nay rồi đau khổ suy tư, vẫn không có kết quả. Trương Lộ nhiều lần thở dài, cắn răng một cái: Vẫn nên bẩm báo trước một tiếng là tốt nhất.

...

Hoắc Kỳ chợt nghe việc này cũng phát ngốc, cảm thấy vớ vẩn đến cực điểm: "Một bài《 Kinh Thi 》?"

"Vâng..." Trương Lộ chau mày, "Hơn nữa chỉ có một bài như vậy, lặp đi lặp lại, đã vài ngày nay."

Hoắc Kỳ nghĩ nghĩ, hỏi hắn: "Bài nào?"

"Chính là..." Trương Lộ hồi tưởng, nói: "' Phóng dư lạc chỉ, suất khi chiêu khảo ' gì đó..."

《 Phóng lạc 》!

Hoắc Kỳ đột nhiên chấn động, trong chớp mắt hít thở không thông, cứng đờ nói: "Người ở đâu..."

Trương Lộ bị phản ứng này của Hoàng đế làm cho có chút lúng túng, phát giác có chỗ không đúng, vội vàng trả lời: "Còn ở Cấm Quân Đô Úy phủ. Thần... Mang hắn đến?"

"Không cần..." Hoắc Kỳ chậm rãi thở dài một tiếng: "Trẫm tự đi xem."

...

Sở Tuyên chỉ cảm thấy, nếu còn như vậy mấy ngày nữa, máu của hắn rất nhanh sẽ chảy khô.

Người nọ còn chờ hồi cung phải làm sao bây giờ...

Còn có... Đại sự khác.

Sở Tuyên hít vào một hơi thật sâu, trong lòng cười nhạo bản thân đã xem nhẹ đám phế vật này — hắn vốn nghĩ, mình bị bọn họ "Bắt" trở về, bọn họ cũng biết hắn biết rất nhiều chi tiết, như vậy nếu hắn yêu cầu gặp Hoàng đế lần nữa... Hẳn là bọn họ sẽ đáp ứng. Nhưng Sở Tuyên đã suy nghĩ quá đơn giản, xem ra trước mắt, dù là chết ở nơi này, hắn cũng không gặp được Hoàng đế.

Dù sao cũng phải nghĩ cách đưa tin tức cho Thẩm Ninh.

"Uy." Hắn trợn mắt, gọi lính trông coi ngục một tiếng, ánh mắt hướng về phía ấm nước trên bàn gỗ cách đó không xa, "Huynh đệ, cho một ít nước uống."

Ngục tốt ( lính trông coi nhà lao) ngẩn người, dường như có chút do dự, rốt cuộc vẫn mềm lòng. Mở cửa tiến vào, đi qua cầm lấy ấm nước đổ vào chén đưa tới bên miệng hắn, nhưng thật ra không có nửa câu trao đổi nào.

Đột nhiên truyền đến câu "Bệ hạ giá lâm" làm Sở Tuyên giật mình phun ra toàn bộ ngụm nước vừa uống vào, ngục tốt càng sợ tới mức muốn chạy, quay đầu nhìn lại...

Đã chậm.

Ném chén qua một bên, ngục tốt kia lòng đầy chột dạ mà quỳ sát đất hành lễ, trong lòng hô to bản thân phát thiện tâm nhưng lại không đúng lúc.

Hoàng đế đứng ở cạnh cửa, không lên tiếng, hơn nữa trong nhà lao lại âm u, không nhìn rõ thần sắc, không biết hắn đang vui hay giận.

Như thế làm cho kinh hãi trong lòng mọi người kéo dài một hồi lâu, cuối cùng Hoàng đế đi vào, trong giọng nói vẫn chứa ý không thể tin tưởng: "Lại là ngươi..."

"Tự biết lúc này không nên để cho Bệ hạ biết..." Sở Tuyên cười gượng một tiếng, ra vẻ không làm gì được: "Nhưng đám phế vật này quá ngu muội lại không linh lợi, Chiêu nghi nương nương còn chờ..."

"Lan Vi?!" Ánh mắt của Hoắc Kỳ sáng ngời, rất nhanh đã định thần lại, cất cao giọng gọi người tới: "Hồi cung, truyền ngự y."

...

Khi sự việc nhiều ngày không có kết quả nay lại có tiến triển mới, Chỉ huy đồng tri của Cấm Quân Đô Úy phủ tự mình hiểu lấy mà từ quan.

Từ khi đồ vật lục soát trên người Sở Tuyên được đưa vào trong cung, ngự y chữa thương cho hắn cũng đổ mồ hôi lạnh.

Cung nữ đưa đồ vật tới trước mặt Sở Tuyên cũng bị thương thế làm cho sợ tới mức không dám liếc hắn một cái, gắt gao cúi đầu, đưa đồ vật trong khay đến trước mắt hắn, khi nghe được hắn nói một tiếng "Tốt", cung nữ kia thở phào nhẹ nhõm, lập tức lui ra.

"Bệ hạ, cái này..." Sở Tuyên đưa ngọc bài trên tay cho Hoắc Kỳ: "Tổng cộng hai khối, Chiêu nghi nương nương cầm một khối. Bệ hạ cầm cái này... Ở bên trong thành Trường Dương tùy tiện tìm một du hiệp, trong vòng ba ngày hắn có thể mang bệ hạ tìm được Chiêu nghi nương nương."

"Đa tạ." Hoắc Kỳ duỗi tay tiếp nhận, khẩn trương trong nhiều ngày phút chốc được buông lỏng một nửa. Sở Tuyên lại nói: "Việc ở Việt Liêu..."

"Không vội." Hoắc Kỳ khẽ gật đầu: "Ngươi dưỡng thương trước đi."

Chính hắn cũng muốn tìm Lan Vi trước.

...

Tịch Lan Vi đã ở Thịnh Phụ được sáu bảy ngày. Vốn là hôm qua phải rời khỏi, nhưng không biết như thế nào mà du hiệp bên cạnh lại khuyên các nàng nên ở thêm hai ngày.

Không nói nguyên nhân, nhưng thật ra nàng cũng biết, trong lòng lại lo sợ bất an, khó tránh khỏi lo lắng trong bọn họ có thể có cơ sở ngầm của Hoắc Trinh hay không.

Lại đến buổi tối, trong phòng khách điếm an an tĩnh tĩnh, Giản Tiểu Sương buồn chán hồi lâu, cuối cùng không nhịn được mà nói tâm tư của mình: "Nương nương, nô tì cảm thấy... không đúng."

Đúng là không đúng.

Tịch Lan Vi gật đầu, khẽ thở dài một tiếng: "Chờ một chút đi, nếu ngày mai lại không cho chúng ta đi... Ta nhất định phải hỏi ra nguyên do."

Tịch Lan Vi vẫn an tâm ở trên giường, theo thường lệ, Giản Tiểu Sương đặt một cái giường ở bên cạnh, nói cái gì Tiểu Sương cũng không dám chen lấn ngủ cùng nàng. Lan Vi nhìn trần nhà, hai người nói chuyện ta một câu ngươi một câu, một lát sau, thì không nghe Giản Tiểu Sương hồi âm.

Ngủ thật nhanh ...

Tất nhiên nàng không thể thuận lợi đi vào giấc ngủ, trước sau như một mà trằn trọc một phen, cuối cùng đơn giản nàng trùm chăn lên mặt, muốn ngăn cách muôn vàn suy nghĩ. Đang mê mang, bị chăn phủ trên mặt ngăn cách, hình như nàng nghe một hồi ồn ào.

Mày nhăn lại, Tịch Lan Vi đột nhiên kéo chăn ra, nghiêng tai lắng nghe, xác thật rất ồn ào.

"Tiểu Sương!" Nàng thấp giọng gọi một tiếng, Tiểu Sương lập tức bừng tỉnh, bất an nói: "Làm sao vậy..."

"Không biết xảy ra chuyện gì." Nàng vừa nói vừa xuống giường, chỉnh lại y phục: "Đứng dậy trước."

Giản Tiểu Sương cũng vội vã đứng lên, mấy ngày nay hai người ngủ cũng không dám thay y phục, sợ ban đêm đột nhiên xảy ra chuyện gì muốn chạy cũng không chạy được.

Cũng không dám ra cửa, cứ như vậy mà chờ ở trong phòng, bốn bàn tay nắm chặt với nhau, đều có một tầng mồ hôi lạnh.

Một lát sau, có tiếng gõ cửa phòng, bên ngoài truyền đến giọng nói của du hiệp đã ở cùng các nàng nhiều ngày qua: "Phu nhân? Có thể đi vào không?"

Giản Tiểu Sương so với nàng còn sợ hơn một chút, tráng lá gan hỏi một câu: "Trời đã tối... Ngươi đi vào làm gì!"

Bên ngoài yên tĩnh, giống như nghe được có người phân phó một câu gì đó, sau đó nghe tiếng bước chân rời đi.

Tất cả trở về yên lặng, trong phòng ngoài phòng đều là một mảnh đen nhánh. Tịch Lan Vi lấy lại bình tĩnh, nhỏ giọng nói với Tiểu Sương: "Ta đi xem... Ngươi lưu tại nơi này."

Tiểu Sương vừa muốn cản, nàng lại làm một cái thủ thế (ra dấu bằng tay) ý bảo Tiểu Sương im tiếng, tay chân nhẹ nhàng đi đến cạnh cửa phòng, Giản Tiểu Sương đành phải cẩn thẩn đi theo.

Ở bên cạnh cửa phòng lẳng lặng lắng nghe, giống như xác thật không có ai. Tịch Lan Vi thở thật sâu, mở cửa phòng ra, còn chưa kịp nhìn rõ ràng mọi thứ, lập tức bị bóng đen trước mắt làm cho sợ tới mức muốn lập tức đóng cửa lại.

Bóng đen kia phản ứng còn nhanh hơn nàng, đột nhiên duỗi tay, dùng một tay kéo nàng đi ra ngoài.

"A... " Tịch Lan Vi thét một tiếng chói tai, đâm sầm vào trong lồng ngực của bóng đen kia, cả người run rẩy giãy giụa.

"... Khụ." Bóng đen khẽ ho khan một tiếng, bên tai Tịch Lan Vi vang lên thanh âm quen thuộc nghe rất nghiêm túc: "Tìm nàng lâu như vậy, vừa thấy gặp lại sập cửa vào mặt ta sao? Nương tử, dù có trách ta không bảo vệ tốt cho nàng... Muốn tính sổ cũng về nhà rồi tính, được chứ?"

"..." Nàng hít một hơi khí lạnh, im lặng trong chốc lát, rồi bật cười từng tiếng, mang theo trần đầy vui sướng vô tận vỡ ra trong bóng đêm.

Hoắc Kỳ nghe tiếng nàng cười, cảm giác được nàng ở trong lòng mình thiếu một chút sức lực, một lát sau, tiếng cười cũng nhỏ đi, hắn nín thở yên lặng nghe... Tựa hồ chuyển thành âm thanh nức nở khe khẽ.

Khóc sao?

---------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Nội tâm của Hoắc Kỳ khi ôm Lan Vi vào trong lồng ngực: Cuối cũng cũng tìm được rồi, thật kích động, thật kích động, thật kích động...

Nội tâm trong lòng của Lan Vi: Ta đè vào ai đây a, tình huống gì thế này a, phi lễ lúc nửa đêm a! Danh dự của ta, danh dự của ta, danh dự...

—— Tóm lại, bệ hạ, ngươi cũng có vận khí thật tốt, nếu như Lan Vi giống ta, ra cửa đều mang theo một ít trang bị phòng thân...

Không phải ngươi xong đời rồi sao?

[3]Kinh Thi (giản thể: 诗经; phồn thể: 詩經; bính âm: Shī Jīng) là một bộ tổng tập thơ ca vô danh của Trung Quốc, một trong năm bộ sách kinh điển của Nho giáo. Các bài thơ trong Kinh Thi được sáng tác trong khoảng thời gian 500 năm, từ đầu thời Tây Chu đến giữa thời Xuân Thu, gồm 305 bài thơ. Kinh Thi chia làm ba bộ phận lớn là Phong, Nhã và Tụng. Nguồn gốc các bài thơ trong Kinh Thi khá phức tạp, gồm cả ca dao, dân ca và nhã nhạc triều đình, với các tác giả thuộc mọi tầng lớp trong xã hội đương thời. Từ lĩnh vực dân gian, âm nhạc được chuyển sang lĩnh vực thành văn rồi thành kinh tịch, Kinh Thi đã trải qua quá trình sưu tầm, chỉnh lý, biên soạn công phu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net